ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 19

jennybach93

Náo loạn một trận ô long đó, Hạ Mộc lúng túng trở về ký túc xá, liên tục bị mọi người chế nhạo. Cũng may đây chả phải chuyện gì to tát, dù sao việc này là do bản thân cậu chậm hiểu mà thôi, ngoại trừ tăng thêm một cái danh hiệu 'Học bá trì độn', thì chính là việc hoa khôi người ta có chút ấm ức. Hiện tại rất nhiều nữ sinh nhìn cô ta đều có thâm ý khác, thậm chí có người còn mắng cô ta đáng đời.

Muốn theo đuổi nam thần sao ~, nhưng đáng tiếc 'Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình' ~

"Cậu không thích hoa khôi đó thiệt hả?"

Mai Tam Cố tiến đến trước mặt Hạ Mộc, rất nhanh sẽ đến kỳ thi cuối kỳ, nó đang nhờ Hạ Mộc khoanh vùng trọng tâm cho mình học!

"Tớ thấy cậu rãnh quá ha, còn thời gian quan tâm chuyện yêu đương của tớ nữa?"

Hạ Mộc giơ giơ sách trong tay, cậu mệt như chó đây này, lại còn phải khoanh vùng trọng điểm cho mấy 'ông thần' này ôn thi, ở đâu còn thời gian để nói chuyện yêu đương.

"Hắc hắc."

Mai Tam Cố rụt cổ về, chỉ vì hiện tại sách trên tay Hạ Mộc là của nó nha.

"Được rồi."

Hạ Mộc đem sách khoanh xong ném trả cho nó, trực tiếp nằm nhoài trên bàn.

"Hạ Mộc, cậu liều mạng như vậy làm gì? Sinh viên năm tư còn không bán mạng như cậu đấy!"

Sinh viên đại học năm tư ngoại trừ chọn thi nghiên cứu sinh, phần lớn đều vội vã kiếm chỗ thực tập, nhưng Hạ Mộc mới năm nhất, sao lại bán mạng kiếm tiền như thế? Tuy bọn họ không biết một lần phiên dịch thu được bao nhiêu tiền, thế nhưng có nghe nói phần công việc này kiếm được cũng kha khá, nói vậy hẳn không ít mới đúng, nhưng tại sao Hạ Mộc vẫn luôn giữ bộ dáng kiếm không đủ thế?

"Tớ muốn sau khi tốt nghiệp thì gầy dựng sự nghiệp cho mình, nhưng lại không muốn dùng tiền của gia đình."

Hạ Mộc một hơi nói ra kế hoạch của mình.

"..."

#Đột nhiên phát hiện mình và học bá chênh lệch quá lớn? Nên làm sao đây, đang onl, chờ gấp.

"Quả nhiên là thần tượng của tớ, quá thấu đáo!"

Mới năm thứ nhất đại học đã cân nhắc đến sự nghiệp sau tốt nghiệp, mưu tính sâu xa như vậy, Mai Tam Cố biểu thị nó cần phải hướng học bá học tập mới được.

"Đồ nịnh nọt."

Phùng Trần Dương tuy cũng rất bội phục Hạ Mộc, thế nhưng nó vô cùng ngứa mắt bộ dạng này của Mai Tam Cố, cái tên này chỉ cần ở cùng Hạ Mộc là rất thích vỗ mông ngựa, cố tình Hạ Mộc lại khá hùa theo nó.

"Cậu nói vậy là ý gì hả?"

Mai Tam Cố đứng lên nhìn Phùng Trần Dương chằm chằm.

"Được rồi, các cậu đừng ầm ĩ nữa, cãi nữa thì tớ không thèm khoanh trọng điểm đâu đấy."

Lời vừa nói ra, còn ai dám cãi tiếp?

Cả phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, làm học sinh, sợ nhất chính là học bá không giúp bọn họ ôn trọng điểm, đây không phải là tiền mất tật mang sao? Để không rơi vào tình trạng thi lại, lúc này người thông minh đều biết phải ngậm miệng lại.

Hạ Mộc quả thật vô cùng mệt, mỗi ngày cậu ngoại trừ 4 tiếng tất yếu để ngủ cùng 2 tiếng vận động, thời gian còn lại trừ bỏ ăn cơm vệ sinh chính là học tập cùng phiên dịch, một ngày cũng không ngoại lệ.

Cho nên vào lúc này, cậu chả có tâm tình nào để nghe mọi người tranh cãi, tuy cậu biết họ chỉ cãi đôi ba câu thôi, tình cảm vẫn như thế không sứt mẻ gì, nhưng bây giờ cậu rất muốn được thanh tĩnh, khoanh xong trọng điểm cho bọn họ rồi còn phải tiếp tục phiên dịch.

Dù khổ cực như thế, Hạ Mộc chưa một lần than vãn với cha mẹ qua điện thoại, cũng không xin xỏ anh chị 'tiếp máu' cho mình, cậu hy vọng bằng chính sức mình, trước khi tốt nghiệp cố gắng nhiều một chút, sau đó tích góp đủ tài chính gầy dựng sự nghiệp cho tương lai. Là một nam nhân, cậu không thể luôn xòe tay xin tiền cha mẹ mãi được, hơn nữa cậu cũng đã thành niên rồi, càng không nên cầm tiền gia đình.

Cậu không quá ngu ngốc, nhưng cũng không phải loại đặc biệt thông minh, cho nên cậu cần phải nỗ lực khắc khổ hơn người khác mới được. Chớ nhìn thành tích của cậu hiện tại tốt như thế, nhưng cậu biết chỉ cần mình vừa buông lỏng, thành tích sẽ lập tức tuột xuống liền. Trên đời này không bao giờ có bánh từ trên trời rơi xuống, dù có cũng chỉ đập trúng những người có chuẩn bị.

Tuy nhiên cậu đã từng vô tình có một giấc mơ, cậu mơ thấy quê nhà có một toà nông trang, chỉ cần là thứ do nơi đó sản xuất ra đều bị người giành giật cướp mua. Mỗi khi nghĩ tới đó, Hạ Mộc liền âm thầm bơm thêm máu cho bản thân, chỉ cần cố gắng kiên trì thêm mấy năm nữa, sau khi tốt nghiệp đại học cậu sẽ có đủ tài chính quay về cố hương kiến tạo nông trang.

Ngoại trừ cây nông nghiệp, cậu có thể chăn nuôi thêm bò dê để thu sữa và sản xuất các chế phẩm khác, cậu hi vọng mỗi một đứa bé ở quê mình đều có thể uống được loại sữa có chất lượng để lớn lên. Trước khi điều đó thành hiện thực, cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa, mấy năm qua các bậc phụ huynh có con nhỏ chưa bao giờ dám mua sữa bột do nội địa sản xuất, đây quả thực là bi ai a~. Hãng sữa bột càng nổi tiếng trong nước thì càng bị người hoài nghi về chất lượng.

Thế nhưng bé con không thể uống sữa mẹ mãi được! Cho nên các bậc làm cha làm mẹ chỉ có thể cắn răng mua sữa ngoại cho con mình mà thôi, dù biết giá cả của nó so với sản phẩm trong nước cao hơn mấy lần, thế nhưng bây giờ người ta chỉ cần cầm lên sữa trong nước liền chỉ biết lắc đầu ngao ngán, họ chỉ tin tưởng hàng nhập khẩu.

Chỉ do mấy con chuột hư hỏng nhiễu loạn mà gây nên tình trạng như thế, cho nên Hạ Mộc càng quyết tâm muốn tự mình sáng lập ra một thương hiệu sữa bột có chất lượng, là cho các bé con không còn uống thứ sữa ngoại nhập đắc đỏ kia nữa.

Về phần vì sao Hạ Mộc lại kiên trì muốn sản xuất sữa có chất lượng, cũng bởi vì ở quê cậu, có một gia đình cùng thế hệ có một đứa con vì uống loại sữa 'Ba con lộc' được nói là chất lượng gì gì đó, nhưng chưa tròn tuổi đã phải chết yểu. Đó cũng là nguyên nhân cậu muốn kiến tạo một nông trang cho riêng mình, sẽ nuôi một đàn bò sữa, chuyên sản xuất ra sữa mà không cần lo lắng bên trong bó thêm tạp chất gì đó, chuyện năm đó vẫn luôn khắc sâu ấn tượng trong cậu, vì vậy mới có ý tưởng như thế.

Bất quá bây giờ nói mấy thứ này thì còn quá sớm, nông trang của cậu hiện vẫn chưa thể kiến tạo, cậu cần phải nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ gom đủ tài chính đem toàn bộ núi phía sau quê toàn bộ mua hết.

Hiếm khi có một ngày cuối tuần rãnh rỗi, Hạ Mộc muốn buông lỏng bản thân một chút, liền bắt xe đến phố Vương Phủ Tỉnh(1) đi dạo, thuận tiện mua cho cha mẹ anh chị cùng ông bà mỗi người một bộ quần áo mới. Bởi vì muốn mua đồ có chất lượng, cho nên mới tới phố Vương Phủ Tỉnh.

(1) Phố Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh. Phần lớn đại lộ này hạn chế xe cộ lưu thông và lúc nàp cũng đầy người đi bộ, là một trong những đại lộ hiện đại và hấp dẫn nhất Trung Quốc

Đầu tiên đến khu người lớn tuổi trước để lựa chọn đồ cho ông và nội. Chọn một bộ đường trang màu đỏ có thêu chữ Phúc lớn, lúc tết sau ông bà có thể mặc được, có thể càng vui vẻ hơn.

Sau đó mua cho cha mẹ mỗi người một cái áo khoát màu đen, màu khác rất dễ bẩn, mẹ Hạ nhất định sẽ không nở lấy ra mặc vì sợ làm dơ không giặt sạch được, cho nên cần phải mua loại màu sẫm một chút.

Mua cho anh chị quần áo mùa xuân thời thượng, sau đó mua lễ vật cho một nhà bác hai, chờ Hạ Mộc đi dạo xong cả hai tay đã muốn không cầm được, cuối cùng trực tiếp mua một cái vali lớn, đem toàn bộ đồ vật nhét vào trong, lúc này mới kéo đi.

"Mệt mỏi quá!"

Đứng ở ven đường thở dốc, thật không hiểu nổi tại sao nữ nhân đều thích đi dạo phố, cậu đã có mục tiêu mà đi mệt thế này rồi, nghe nó họ có thể đi dạo trên 24 tiếng cũng không ngại mệt, không biết là thật hay giả.

Vừa thở dốc vừa tính toán lượng tiền vừa xài, chỉ gần 2 tiếng vừa nãy Hạ Mộc đã bỏ ra hơn cả vạn tệ. Quần áo của người nhà đã mất khoảng 7, 8 ngàn, hơn nữa còn có lễ vật cho nhà bác 2 cũng cỡ hơn 2 ngàn, 1 vạn tệ đã nhanh chóng bốc hơi, bây giờ tiền xài nhanh thật.

Bất quá nghĩ đến chẳng bao lâu sẽ về nhà ăn tết, Hạ Mộc nhanh chóng phấn chấn lại. Tuy hơn 2 tháng khổ cực toàn bộ đã tiêu hết, nhưng đây là cho người thân mình, cho nên cậu rất chi là vui lòng. Nhà họ Hạ không có cái loại thân thích cực phẩm, tuy không phải ai cũng sẵn sàng trợ giúp nhau trong lúc khó khăn, nhưng cũng không nhân lúc 'cháy nhà mà đi hôi của', cũng không có loại người luôn thích chiếm tiện nghi người khác, cho nên Hạ Mộc đến giờ chưa từng cảm giác qua uy lực của cực phẩm thân thích.

Đương nhiên cậu vẫn biết thế nào là cực phẩm, dù sao xã hội lớn như vậy, nhà cậu không có lẽ nào gia đình khác cũng không có? Nghĩ cũng biết là không thể, mà trong tình huống bình thường cậu cũng chỉ là một kẻ bên lề xem náo nhiệt, nghe vài chuyện bát quái đây đó, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng.

Hạ Mộc nghỉ ngơi một chút rồi kéo valy đi đến trạm đón xe, cậu chỉ lo suy nghĩ chuyện của mình nên không có lưu ý cách phía trước không xa có một nam nhân dựa vào cửa xe nhìn cậu lộ ra nụ cười mang đầy hàm ý, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của tài xế đi vào bên đường.

Vùi đầu bước đi Hạ Mộc đột nhiên cảm thấy phía trước có vật chắn, bèn cảnh giác ngẩng đầu lên.

"???"

WHO?

"Hạ Mộc."

"?????"

Hạ Mộc đầu càng nhiều dấu chấm hỏi.

Người này là ai vậy? Trong trí nhớ của cậu có vẻ như chưa từng thấy qua nhân vật này đi?

"Ha ha, không biết tôi?"

Nam nhân cười khẽ.

Phí lời, cậu cần phải nhận thức sao? Bất quá mặt nam nhân này nhìn qua hình như có một chút, một chút, một... À không, khá quen mắt thì phải.

Ha ha, nam nhân nhìn biểu tình trên mặt của Hạ Mộc liền hiểu, cảm thấy một người dễ dàng bị người khác nhìn thấu như thế mà vẫn còn tồn tại trong xã hội ngày nay, quả thực rất kỳ tích. Phải biết bây giờ tên nhóc 3 tuổi cũng biết đùa tâm nhãn rồi, vậy mà người thành niên trước mắt vẫn y như tờ giấy trắng, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu hết.

"Tiên sinh, xin nhường đường."

Hạ Mộc muốn vòng qua bên cạnh đi, kết quả nam nhân giống như biết ý định đó, chính hắn cũng đi qua bên cạnh chặn cậu lại, Hạ Mộc vô cùng muốn đấm thẳng vào mặt hắn cho đến khi nở hoa mới thôi, xem thử hắn còn cười như không cười hay không. Nhưng trực giác nói cho cậu biết, không thể manh động, ở khu đô thị phồn hoa này, đâu đâu cũng là người quyền quý hai ba đời, cậu cần phải thành thật làm người, ngoại trừ trường học ở bên ngoài càng phải khiêm tốn, bởi vì cậu còn muốn bình an về quê mở nông trang!

"Tôi không muốn nhường thì sao?"

Nam nhân cười cười tủm tỉm nhìn Hạ Mộc, hai tay chắp ở sau lưng, một thân dáng dấp nhàn nhã như muốn ăn đòn.

Không nhường? Đơn giản.

Hạ Mộc quay đầu đi ngược lại, dù không biết trạm xe khác ở nơi nào nhưng cậu tìm người khác hỏi không được sao.

Như vậy liền đi? Nam nhân ở phía sau cậu trợn mắt ngoác mồm.

Khí khái nam tử hán đại trượng phu của cậu ta đâu?

Cho chó ăn rồi.

Nếu như nam nhân hỏi ra tiếng, chắc chắn Hạ Mộc sẽ trả lời hắn như vầy đó.

Nam nhân cũng không có đuổi theo, mãi đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Hạ Mộc mới nhàn nhã quay về xe.

Thú vị, thật biết điều a~.

Tuy lúc bắt đầu hắn quả thật có chút kinh ngạc, thế nhưng sau kinh ngạc trái lại đối Hạ Mộc càng thêm thưởng thức. Co được dũi được, tầm mắt cũng không kém, so với những tên vì khí phách tự tôn, cuối cùng làm cho mình không sống được thì tên nhóc này mạnh hơn nhiều.

Thiếu niên đều có khí phách, chỉ là hoặc ít hoặc nhiều mà thôi. Người như Hạ Mộc rất khó gặp, cho nên nam nhân đối với cậu sinh ra mấy phần thưởng thức. Lúc trước gặp qua cậu, làm hắn nổi lên hứng thú không nhỏ, cảm thấy được cậu ta không giống một thiếu niên bình thường, bây giờ nhìn lại quả thế.

"Nhị thiếu, hôm nay tâm trạng ngài có vẻ rất tốt?"

Lái xe không chỉ là tài xế bình thường, mà là bảo tiêu của hắn, hơn nữa còn là cận vệ tuỳ tùng theo bên người rất nhiều năm, quan hệ so với bạn bè bình thường còn thân hơn rất nhiều.

"Ừ, đụng phải một người vô cùng thú vị."

Vừa nãy ở trong xe nhìn thấy Hạ Mộc kéo vali đi trên đường, liền yêu cầu tài xế kiêm bảo tiêu dừng xe, sau đó tự mình xuống xe đi đùa đối phương, không nghĩ tới Hạ Mộc phản ứng thú vị như vậy, ngay cả tâm tình bực bội của hắn cũng tiêu tan hết.

Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info