ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 18

jennybach93

"Tụi này cũng không có nói đùa, Hạ Mộc, cậu quả thực liều mạng như học cấp 3 ấy, đại học vốn thoải mái nhất, kết quả cậu căng thẳng như đang vào mùa thi."

Vương Hiểu Phong cất áo khoát vào ngăn kéo, cậu ta là học sinh đến từ Chiết Giang, là mẫu đàn ông điển hình ở phía Nam, rất siêng năng cần mẫn. Trong túc xá, cậu ta và Hạ Mộc là 2 tên chú ý vệ sinh nhất, thỉnh thoảng quét tước dọn dẹp, lúc này mới không làm phòng họ bị chìm trong mùi tất thối.

"Phải thừa dịp lúc còn trẻ học thêm tri thức mới, sau này lớn tuổi mới an nhàn được."

Hạ Mộc biện giải cho mình, cậu vẫn thấy thời gian của mình không đủ dùng, vì sao người khác đều hận không thể mỗi ngày ăn chơi lêu lỏng vậy! Chẳng lẻ đại học không phải là nơi học hỏi kiến thức chuyên nghiệp, mà là chỗ ăn chơi đàn điếm sao?

"Được rồi, các cậu được rồi đấy! Hạ Mộc thích học tập thì có làm sao? Ai quy định sinh viên không thể thích học tập hử? Nhất định phải giống các cậu? Mỗi ngày đều đi thâu đêm suốt sáng mới là sinh viên?"

Trong phòng, lớn tuổi nhất là một vị tên là Hạ Minh Dương, cùng họ với Hạ Mộc, nhưng đến từ Vân Nam. Cưỡng chế nhận Hạ Mộc làm em trai, còn nói cái gì mà 500 năm trước bọn họ vốn là người một nhà, bình thường cũng rất chiếu cố Hạ Mộc. Tuy rằng bản thân y cũng là một tên chả biết chú ý vệ sinh gì cả, thế nhưng mỗi khi Hạ Mộc quét dọn y đều giúp một tay, giống Hạ Mộc đăng ký chuyên ngành nông nghiệp.

"Đúng thế, Hạ Mộc rất tốt, tớ hỏi cậu ấy vấn đề gì cậu ấy đều giảng giải vô cùng chi tiết, nếu đổi lại đi hỏi các cậu, từng người một chả ai biết trả lời, cho dù là vấn đề cơ bản nhất cũng thế, rõ ràng trên lớp giáo sư đã nói qua."

Người cuối cùng có tên là Mai Tam Cố, ở cùng thành phố với Hạ Mộc, chỉ bất đồng tỉnh, đặc biệt vô cùng sùng bái cậu, bình thường cậu quét tước vệ sinh nó đều cướp làm, Hạ Minh Dương suýt chút nữa không nhịn được cùng nó đánh nhau.

Bất quá mọi người đều rất tò mò đối với tên của nó, tại sao gọi là Tam Cố?

"Bởi vì trước khi cha tớ đặt cho tớ cái tên này thì bộ phim Tam Quốc Diễn Nghĩa năm ấy đang đến giai đoạn 'Tam Cố Mao Lư'(1), 'Mao lư'(2) không thích hợp để đặt tên, vì vậy mới đặt là Tam Cố."

(1) ba lần đến mời với tấm lòng chân thành (Lưu Bị đích thân đi 3 lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời cho bằng được ông ra giúp mình, lần thứ ba mới gặp.

(2)nhà tranh, nhà cỏ

Nghe xong Mai Tam Cố giải thích, tất cả mọi người đều giật giật khóe miệng. Cái tên này nhìn thì rất có ý nghĩa, thế nhưng vì sao nghe xong lời giải thích lại thấy quái quái thế nào ấy?

"Tam Cố à, biết cậu rất sùng bái Hạ Mộc, thế nhưng cậu có thể suy xét một chút đến... tâm tình của mấy vị học tra như chúng ta không?"

Phùng Trần Dương khoát tay lên vai Mai Tam Cố, ai lên đại học rồi mà còn giống thời cấp 3 cả ngày đều ngâm mình ở trường học hoặc thư viện để làm học tập chứ? Cuộc sống đại học chính là để chơi, đến lúc đi thi thì đọc sách cũng chưa muộn mà. Kết quả phòng của bọn nó lại quá tốt, mỗi lần nó đi chơi về là thấy Hạ Mộc cầm sách đọc đọc, trên tay còn đang không ngừng viết viết cái gì đó, bên cạnh còn có một tên không ngừng hỏi mấy vấn đề không hiểu – Tam Cố, quả thực làm cho mặt mũi của bọn họ chẳng biết để đâu, cứ thế vài lần mọi người cũng không tiện ra ngoài chơi, cứ thế ở lại phòng chăm chỉ đọc sách, cho dù đọc tiểu thuyết võ hiệp hoặc truyện online đều được.

"Thiểu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi."(3)

(3)Còn trẻ không chịu cố gắng nổ lực, về già tất sẽ hối hận

Mai Tam Cố kéo tay của nó xuống, đi tới bên người Hạ Mộc.

"..."

Ý tứ giáo dục hàm xúc của câu nói này quá nặng, mấy tên kia trong nháy mắt không biết phản bác làm sao. Đạo lý này tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng vừa bước chân làm sinh viên thì họ lại bắt đầu lười nhát, lại thấy ai ai cũng chơi thả ga nên học chơi theo thôi.

"Các cậu rốt cuộc có muốn đi ăn không hả?"

Hạ Mộc lông mày sắp dựng thẳng lên rồi, lúc bắt đầu cậu chỉ muốn mời cơm mọi người thôi mà? Tại sao cuối cùng lại chệch đường rây rồi?

"Đi chứ."

Cả bọn đồng thanh trả lời.

Vì vậy 6 người cùng phòng vai kề vai bước ra ngoài, tìm một tiệm lẩu khá nổi tiếng. Cuối tháng 10, Bắc Kinh đã dần chuyển lạnh, đương nhiên phải ăn đồ nóng rồi.

"Cứ thoải mái kêu đi, nhưng phải đảm bảo ăn hết."

Hạ Mộc không sợ bọn họ ăn, chỉ sợ bọn họ lãng phí.

Thật ra, 6 người họ cũng không phải gia đình giàu có khá giả gì, cho nên lý giải được dụng ý của Hạ Mộc.

Trước tiên kêu một phần đầy đủ trước, sau đó nếu thiếu sẽ kêu thêm, ngược lại lúc ăn lẩu không sợ thức ăn lạnh đi, mà rất nhiều món cần có thời gian chuẩn bị, vừa ăn vừa nhúng là chín kịp. Lại gọi một kết bia, 6 người mở ra vừa ăn vừa uống rất chi là rôm rả.

Bất quá cân nhắc đến mai còn phải đi học, ai cũng tương đối tiết chế, nhiều lắm chỉ say 3 phần là dừng lại, nhưng món ăn lại tốn không ít. Cuối cùng là do Hạ Mộc tính tiền, tổng cộng hơn 400 tệ, mấy người khác vô cùng ngượng ngùng, số tiền này tương đương với tiền sinh hoạt phí trong 1 tháng của sinh viên bình thường ở đây, thậm chí là dư nữa.

"Không sao đâu, tớ bình thường cũng kiếm được chút đỉnh tiền, cũng đâu phải mỗi ngày đều ăn! Nếu mỗi ngày ăn, tớ sao có khả năng đó được."

Một lần ăn hơn 400, sinh viên gia đình bình thường làm sao gánh nổi?

Cũng do Hạ Mộc có thể tự mình kiếm tiền, nếu đổi thành người khác lúc này mặt sớm tái xanh rồi.

Có lẽ bởi vì một ngày mà cả đám ăn ngốn hết của Hạ Mộc hơn 400 tệ, vì vậy ngày thứ hai vừa tan học, họ đều nhanh tay nhanh chân dọn dẹp phòng trọ sạch sẽ thơm tho, làm cho Hạ Mộc từ thư viện trở về giật cả mình. Bình thường cho dù có dọn dẹp, tình cờ vẫn có tất thối rơi trên mặt đất, nhưng hôm nay nhìn phòng trơn bóng thế kia lại có chút không quen.

"Cực khổ rồi. Tớ có mua đồ uống, mọi người cùng nhau uống đi."

Hạ Mộc giơ giơ thùng nước trái cây trong tay, vốn tính mua để uống vào bữa sáng, hiện tại có người nói mấy loại sữa bò này nọ cũng không đảm bảo chất lượng, vì vậy cậu đành chọn một loại nước uống trái cây có vẻ đáng tin này về uống.

"Cảm ơn nha, vậy tớ không khách khí."

Hạ Minh Dương lấy một chai, những người khác thấy nó lấy, cũng lục đục làm theo.

"Chỗ tớ còn có bánh bích quy, khoai tây chiên này, mọi người cũng nếm thử luôn đi."

Mai Tam Cố cũng đem đồ ăn vặt của mình ra, tên nhóc này cư nhiên giống nữ sinh cực kỳ yêu thích ăn vặt, thật khiến người bất ngờ.

"Cảm ơn."

Hạ Mộc lấy một gói bánh quy sô-đa* nhỏ, lấy thêm một chai nước trái cây vừa nhấm nháp bánh vừa uống. Lúc ăn vặt Hạ Mộc cũng không quên đọc sách, cậu cảm thấy ngày càng quen thuộc người trong ký ức, chỉ cần cố gắng học tập sẽ có ngày dung nhập hoàn toàn. Cho nên, dù những khi nhàn rỗi, cậu cũng sẽ cầm một quyển sách lật xem.

Tinh thần học tập như vậy làm mấy tên cùng phòng chẳng thể ghen tị nổi, họ phát hiện bản thân kém Hạ Mộc rất nhiều, hơn nữa Hạ Mộc đã nói phần cơ bản vô cùng trọng yếu, ngàn vạn lần không thể qua loa. Giống như xây nhà ấy, nếu nền móng bất ổn, sẽ dễ dàng sụp đổ bất cứ lúc nào.

Tinh thần học tập của học bá bắt đầu lay động mấy tên còn nhỡn nhơ kia, sau khi điện thoại về gia đình tâm sự một chút, cuối cùng bọn họ cũng bình tâm lại mà nghiêm túc học tập. Quả thật cậu không sai, hiện tại bọn họ còn rất trẻ, nếu muốn chơi bời hoặc yêu đương gì đó thì còn rất nhiều thời gian, bây giờ hãy thừa dịp còn ngồi ghế nhà trường nỗ lực học thật nhiều tri thức, sau đó mới có tiền vốn để chơi đùa.

Hạ Mộc thấy mọi người nghe lọt tai lời cậu nói mà bình tâm học tập, cậu vô cùng vui mừng a! Vì vậy lúc gọi điện tán gẫu với 3 tên bạn thân kia bèn không nhịn được khoe khoang một tí, bị mọi người khinh bỉ một phen.

Trong lúc điên cuồng kiếm tiền, cậu cũng không chút nào dám lơi lỏng việc học, đồng thời còn đến khu gieo trồng thử nghiệm của mấy năm trên nhìn qua, học trộm một vài kinh nghiệm. Cũng may, tiền bối các khóa trên đều vô cùng hào phóng, chỉ cần Hạ Mộc hỏi những vấn đề trong tầm tay, họ đều giải đáp rất nhiệt tình, thỉnh thoảng còn để cậu giúp họ làm vài thực nghiệm, mặc dù chỉ mấy loại nhỏ nhặt không quan trọng, nhưng Hạ Mộc lại thu hoạch rất nhiều từ đó, ít nhất mấy loại rau dưa hoa hòe này nọ mà cậu trồng ở ban công sinh trưởng vô cùng tốt. Có thể thấy được bình thường học thêm nhiều thứ vẫn vô cùng hữu dụng, sau khi thu hoạch rau dưa Hạ Mộc trực tiếp đưa đến căn tin của trường, số lượng không nhiều nhưng chất lượng lại làm người bật ngón tay khen tặng, mấy cô chú đầu bếp cười đến híp cả mắt.

Tuy rằng số lượng vẫn còn rất ít, thế nhưng đây có thể được xem như bước thành công đầu tiên của Hạ Mộc, sau này cậu nhất định sẽ trồng ra thật nhiều loại rau dưa cùng lương thực tốt nhất, làm cho người ăn được sản phẩm của cậu lấy làm vịnh dự.

Có chuyện để bận bịu sẽ cảm thấy thời gian qua đặc biệt nhanh. Chớp mắt một cái đã xong một học kỳ, sau khi dạ hội Nguyên Đán của Hạ Mộc tại trường đại học nông nghiệp này diễn ra thành công, đã nâng cấp bậc của cậu ở đây lên hàng nam thần.

Tiết mục biểu diễn võ thuật trở thành mục được hoan nghênh nhất chương trình, còn được rất nhiều học tỷ cùng đồng học nữ ưu ái. Cũng không biết có phải do thức ăn ở đây quá ngon hay không, chỉ trong nửa năm này Hạ Mộc đã cao lên cả một khúc, hiện tại cũng khoảng mét bảy mấy, sắp tiếp cận mét tám rồi nha, hơn nữa Hạ Mộc cảm giác mình còn tiếp tục cao nữa, chắc cũng phải cao hơn chiều cao trung bình của người Trung Quốc, vượt quá 1m8.

Trong ký ức 'Hạ Mộc' kia chỉ có 1m79, không vượt qua con số 1m8 nổi, đây cũng là mối hận nhiều năm của 'Hạ Mộc'.

Hiện tại mọi người chỉ cần vừa nhắc đến Hạ Mộc đã không còn nói cậu là trạng nguyên thi đại học nữa, mà gọi là 'Võ lâm công tử', bởi vì Hạ Mộc có một tay Thái Cực đánh ngang ngửa với huấn luyện viên mà, cũng có người gọi cậu là 'Thái cực sinh' .

Là một tân sinh, Hạ Mộc có thể nói đã dương danh ở đại học nông nghiệp này, học giỏi thì đừng nói tới, toàn bộ trường đều biết cậu khắc khổ như thế nào. Văn không sánh bằng, ngay cả võ cũng có thể miểu sát học sinh năng khiếu thể dục, có còn đường sống cho người ta không đây?

Cũng may Hạ Mộc tạm thời không tâm tình nói chuyện yêu đương, cho dù hoa khôi của trường lén lút nhìn trộm cậu, dựa theo sự trì độn của cậu hoàn toàn không hề phát hiện ra, thậm chí còn hỏi người ta sao mắt cứ giật hoài thế, có cần đến bệnh viện kiểm tra hay không, làm người ta tức giận đến tát thẳng vào mặt cậu, nhưng đáng tiếc bị Hạ Mộc linh hoạt né tránh được.

"Có chuyện gì vậy?"

Cậu chỉ quan tâm đối phương thôi mà, sao lại thẳng tay đánh cậu như thế chứ?

"Hạ Mộc, thật hết nói nổi cậu mà."

Phùng Trần Dương vừa vặn đi ngang qua bắt gặp tình huống đó, bèn bật ngón cái với Hạ Mộc. Hoa khôi của trường rõ ràng có ý với cậu ta, kết quả tên nhóc này lại hỏi người ta có phải mắt không thoải mái phải không? Có cần đi đến bệnh viện kiểm tra hay không? Nếu đổi lại là nó không chỉ cho một cái tát dễ dàng như thế đâu.

"Mắc mớ gì đến tớ chứ?"

Hạ Mộc thật mơ hồ, cậu đến cả lý do người kia tức giận cũng không biết, nghe ý tứ của Phùng Trần Dương sao lại là lỗi của cậu rồi?

"..."

Phùng Trần Dương đố kỵ nhìn Hạ Mộc, chuyện nó cầu còn không được vậy mà Hạ Mộc coi như rác thế kia, làm sao người khác không đố kỵ được đây! Cũng may đố kỵ thì đố kỵ, nó cũng biết đây không phải do Hạ Mộc cố ý, cậu chỉ không hiểu được chuyện này thôi, bây giờ vẫn còn mơ hồ kìa!

"Hoa khôi người ta là coi trọng cậu, cậu sao lại có thể cho là mắt người ta có vấn đề như vậy chứ? Còn hỏi người ta có muốn đến bệnh viện không nữa?"

Đây là tên ngốc nào thế?

"..." Hạ Mộc.

Hoàn toàn không nghĩ hoa khôi của trường lại thích mình, thời khắc này Hạ Mộc thật sự ngây ngẩn cả người, có thể quay ngược thời gian lại không vậy? Khi đó cậu tuyệt đối sẽ không hỏi người ta có cần đến bệnh viện không, tuy rằng bản thân cậu hiện tại không muốn nói chuyện yêu đương, nhưng hành vi đó của cậu có hơi quá rồi, để lại cho người ta ấn tượng xấu về mình, cậu sao có thể thành nam thần đây!

"Người anh em à, xem hãy nén bi thương!"

Phùng Trần Dương vỗ vỗ vai Hạ Mộc, thì ra học bá cũng sẽ có chuyện không hiểu nha, trong nháy mắt có cảm giác tâm hồn được an ủi là sao đây ta?

Hết chương 18.

Chú thích:

Bánh qui So-đa: 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info