ZingTruyen.Asia

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 17

jennybach93

Hạ Mộc chuẩn bị sẵn sàng, tiến về phía huấn luyện viên ra chiêu, người còn chưa tới đã bắt đầu huy động chân.

Lúc mới bắt đầu, hai người chỉ dùng mấy loại quyền thể phổ thông để đánh, từng chiêu từng thức làm người xem vô cùng hưng phấn. Ngay cả huấn luyện viên cùng học sinh lớp khác cũng chạy đến hóng náo nhiệt.

"Hâyy ~ "

Đến lúc sau, cứ tiếp tục dùng quyền pháp phổ thông đã không còn được, Hạ Mộc bắt đầu thay đổi chiêu thức.

Bát Quái chưởng, Thái Cực quyền nhịp nhàng tiến thủ, lúc nhanh lúc chậm. Tá lực đả lực(1) đến xuất thần nhập hóa, nếu không phải huấn luyện viên là một người có thâm niên, đổi lại là một tên lính mới xuất ngủ 1 năm chắc chắn đã bại trận trước Hạ Mộc rồi.

(1)Mượn lực của người khác để dùng cho mình, rồi hoàn trả cho đối phương, tui thấy chiêu này là trọng tâm trong thái cực quyền, xem phim thấy Trương Tam Phong đánh rất oai phong ~

"Giỏi lắm."

Huấn luyện viên quát to một tiếng, đổi thành chiêu bộ cận chiến.

So với mấy quyền pháp phổ thông kia đã có mùi thuốc súng nồng nặc.

Đánh lộn với người mới mà phải sử dụng bộ công phu thực dụng, quyền thuật này thuộc tính khá mạnh, tính nhất quán cao, động tác linh hoạt, thay đổi thất thường. Mà Bát Quái chưởng cùng Thái Cực quyền của Hạ Mộc lại theo lối 'Dĩ tĩnh chỉ động, dĩ mạn đả khoái, tá lực sử lực'(2).

(2)Lấy tĩnh chế động, lấy chậm thắng nhanh, mượn lực đánh lực.

Tuy thực lực của Hạ Mộc trải qua một năm rèn luyện đã nâng cao rất nhiều, nhưng cậu dù sao cũng không thể là đổi thủ của dân chuyên nghiệp được, hơn nữa kinh nghiệm giao thủ cũng không đủ, ngươi tới ta đi mười mấy phút đã bị huấn luyện viên chế phục.

"Cậu bạn, rất giỏi nha."

Huấn luyện viên thả ra tay đang kiềm Hạ Mộc ra, vỗ vỗ vai an ủi của cậu. Đây là thời điểm mà thiến niên rất cần sĩ diện, huấn luyện viên đã 30, tính tình so với người trẻ đã kiềm xuống rất nhiều, đối với tụi thiếu niên cũng rất thông hiểu, hành động an ủi này là để giữ mặt mũi cho cậu, kỳ thực một phần cũng cỗ vũ cho Hạ Mộc.

Hạ Mộc xoa xoa cánh tay, huấn luyện viên này khí lực thật lớn.

"Cảm ơn huấn luyện viên đã chỉ điểm."

Hạ Mộc cung kính chào một cái với huấn luyện viên, hôm nay trận đấu này chỉ xem là cuộc tỷ thí chỉ đạo bình thường, thế nhưng cậu thu hoạch được rất nhiều. Cậu thiếu nhất vẫn là kinh nghiệm thực chiến, cái này chỉ có thể từ từ giải quyết. Thế nhưng cậu không nghĩ tìm một võ quán khác để đăng ký luyện, chủ yếu chỉ vì cậu đã bái huấn luyện viên ở Thành Đô làm sư phụ, nên rất bày xích tìm người khác chỉ dạy.

Nghĩ tới sư phụ đã cho cậu một đống đồ ăn sau khi thi xong, Hạ Mộc quyết định buổi tối sẽ gọi điện cho người, hỏi thăm một chút tình hình sư phụ gần đây sao rồi.

"Ba ba ba..."

Tiếng vỗ tay vang lên, tân sinh sau trận quân huấn này ngày càng này ngưỡng mộ vị trạng nguyên nhà ta, đây chính là văn võ song toàn trong truyền thuyết đó ~

"Trạng nguyên?"

Huấn luyện viên nháy mắt ngẩn ngơ.

"Dạ phải, huấn luyện viên, thầy không biết sao? Hạ Mộc là người Tứ Xuyên đạt thành tích thủ khoa toàn quốc trong cuộc thi đại học năm nay nha."

Một vị nữ sinh nói chuyện đồng thời còn mang theo chút không dám tin, Hạ Mộc nổi danh như vậy huấn luyện viên cư nhiên không biết, phải biết năm nay tất cả tân sinh đều vô cùng tò mò vị trạng nguyên này nhá, hiện tại ảnh chụp lén cậu đã lan truyền khắp nơi rồi.

"Tên nhóc đó giỏi thật."

Huấn luyện viên không quá thích nam sinh mảnh mai kia, thế nhưng anh thật sự không nghĩ tới nam sinh gầy gò đó không chỉ công phu tốt, thành tích học còn tuyệt như vậy, nếu đổi thành kẻ thành tích tốt một chút huấn luyện viên cũng không vừa mắt cậu, cảm thấy rất ẻo lả. Thế nhưng cậu ta là trạng nguyên nha, vừa hiểu được, huấn luyện viên liền nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

"Khà khà ~ "

Gãi đầu một cái, cái này cũng là anh chiếm tiện nghi người ta, chủ yếu đề thi đại học năm nay anh có chút hiểu biết, có rất nhiều chỗ bẫy học sinh, vô cùng dễ mất điểm oan, kết quả vẫn thi được thành tích trạng nguyên, lại còn đứng đầu toàn quốc. Đối với việc đoạt đi danh tiếng của vị trạng nguyên trong ký ức, Hạ Mộc biểu thị vô cùng xin lỗi, thật lòng cậu không phải cố ý, ai biết lại nhoi lên 2 điểm thế kia?

Có điều chỉ trong một buổi chiều, Hạ Mộc đã được hoan nghênh vô cùng, nữ sinh cảm cậu có văn có võ thì rất lợi hại, nam sinh cho rằng Hạ Mộc có thể đấu tay đôi với huấn luyện viên lâu như vậy thì rất khốc, nói chung trong lúc nhất thời nhân duyên của Hạ Mộc thay đổi cực kỳ tốt, ngay cả mấy tên bạn cùng phòng cũng dùng ánh mắt sùng bái đầy vẻ kính ngưỡng để nhìn cậu.

Mà cả quá trình quân huấn sau đó, huấn luyện viên đều rất yêu thích vào thời gian nghỉ trưa gọi Hạ Mộc cùng so chiêu một chút, số lần ngày càng nhiều công phu của Hạ Mộc tiến triển vô cùng lớn, chiêu thức liền mạch tựa mây trong nước chảy, không chút gò bó, tùy ý phát huy, thu phóng hợp thời, không còn... cảm giác mới lạ như trước kia nữa.

"Cảm tạ huấn luyện viên."

Hạ Mộc phi thường cảm kích đối với vị huấn luyện viên này, cậu đem 2 gói thịt khô từ quê nhà tặng cho anh, còn thêm 1 bình tương thịt do mẹ Hạ tự chế.

"Cảm ơn cậu."

Huấn luyện viên giơ tay xoa xoa đầu Hạ Mộc, đối với tên thư sinh yếu đuối trong ấn tượng ban đầu bây giờ đã tăng them mấy phần thân thiết. Mặc dù đối phương học tập vô cùng lợi hại, nhưng lại không có vẻ ngờ nghệch như mọt sách, không có loại khí tức khiến cho người làm lính như bọn anh chán ghét, tự nhiên cũng nhìn Hạ Mộc thuận mắt hơn.

Hạ Mộc còn chưa được 18 tuổi, cậu sinh vào tháng 9 âm lịch, bây giờ vẫn còn 17 đấy! Trong lớp cũng được xem là người nhỏ nhất, bất quá cái này tạm thời chưa có ai biết, chờ đến lúc mọi người biết đến lại nhìn hành vi bình thường của Hạ Mộc, nào có chút dáng vẻ của trẻ vị thành niên chứ?

Móa, còn chỗ để cho mấy anh chị đây sống nữa không hả?

Hạ Mộc lưu luyến không rời đưa tiễn huấn luyện viên, đối với vị huấn luyện viên trợ giúp cậu rất nhiều này, bản thân cậu rất thích, đương nhiên đây chỉ là một loại tình cảm quấn quýt, cùng cảm giác đối với cha mẹ giống nhau.

Thế nhưng ngay lúc Hạ Mộc tá ngộ cùng vị huấn luyện viên này, cậu thật sự rất muốn nói, cảm giác yêu thích ban đầu là thế nào đây? Chẳng lẽ cậu có năng lực tiên đoán trước?

Nói chung bây giờ Hạ Mộc còn không biết duyên phận giữa mình và huấn luyện viên này còn chưa kết thúc dễ dàng như thế đâu, chờ đến khi cậu biết được đã muộn, mình đã là cá nằm trên thớt, muốn chạy cũng không được.

Sau khi quân huấn xong, lại bắt đầu cuộc sống đại học nhàn nhã (?). Đương nhiên những thứ này đều là cảm nhận của bạn học khác, còn cậu a... đến ăn cơm cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành. Rõ ràng mọi người vừa mới ngồi xuống, cậu cũng đã ăn xong cơm nước, biến mất nơi góc căn tin.

Thức ăn trong căn tin trường vô cùng ngon, thậm chí mấy trường học khác có thể không bằng được nữa, ngay cả chi phí sinh hoạt cũng tối giản đến mức thấp nhất, một tháng chỉ tốn mấy trăm tệ tiền cơm mà thôi.

Hạ Mộc ở trường học không thiếu tiền, thế nhưng cậu có kế hoạch trong tương lai, cái đó vô cùng phí tiền, cho nên cậu ngoại trừ học tập cũng liều mạng làm phong phú thêm túi tiền của mình thông qua ngoại ngữ. Trước đây cậu chỉ có thể nhận một đơn hàng để dịch, hiện tại một lúc làm hai ba cái cũng không sao. Cậu trong giới dịch giả cũng dần có chút tiếng tăm, mấy món tiền nho nhỏ cứ liên tục được cậu thu vào.

Hạ Mộc vội vàng kiếm tiền đến cả ngày 1/10(3) cũng không trở về nhà, cứ ở khư khư trường học liều mạng phiên dịch, vì vậy tiền nhuận bút tháng này so với mấy tháng trước có chút cao hơn.

(3)Ngày quốc khánh của Trung Quốc

Nhìn thấy trong vòng 1 tháng mà kiếm được 5 ngàn tệ, Hạ Mộc không ngừng bơm máu cho bản thân. Cậu có thể làm được, bây giờ cậu vẫn là học sinh, mấy năm tới học đại học sẽ không chi tiêu nhiều, đồng nghĩa với việc kiếm tiền bằng cách này sẽ rất thuận lợi. Quan trọng nhất lần này cậu còn nhớ đến một nhánh cổ phiếu đặc biệt thần kỳ, đây cũng là nhánh cổ phiếu duy nhất trong ký ức kia được nhớ rõ, bởi vì ... nhánh cổ phiếu này, bạn học của 'cậu' trong phần ký ức kia nói ba nó mua loại này, lúc bắt đầu tăng liên tục, bùng phát trong một khoảng thời gian sau đó bắt đầu thua lỗ, cuối cùng phải nhảy lầu tự sát.

Hạ Mộc muốn lợi dụng nhánh cổ phiếu này để kiếm một số tiền lớn, cậu sẽ đem toàn bộ gia sản của mình quăng hết vào đó, chọn lúc giá thấp nhất trong năm để thu mua hết, đợi đến khi từ 1 tệ lên tới 7,8 thậm chí 30 tệ cậu sẽ ném ra toàn bộ. Sẽ có người lúc đó nói cậu ngốc này nọ, nhưng bắt đầu sang hôm sau cổ phiếu này sẽ hạ, ngày thứ nhất đã rơi gần phân nữa. Có mấy người không tin chuyện tà môn, chỉ cho đó là tạm thời, nói cái gì cũng không bung ra, cuối cùng sẽ giống như ba của bạn học cậu, mất cả vốn liếng.

Đời này Hạ Mộc sẽ lợi dụng quan hệ nhắc nhở ba bạn ấy, sẽ không để lịch sử tái hiện, còn kiếm được tiền lời không ít. Tuy thời cấp 3, quan hệ giữa họ cũng bình thường thôi, nhưng cậu không hy vọng bạn ấy mất đi ba mình, tan cửa nát nhà.

Cũng may ba của cậu ấy lại có thể nghe lọt, có thể do bạn ấy nói cho ba mình là cậu nói, vì vậy ông ấy vô cùng sảng khoái vứt hết toàn bộ cổ phiếu ra ngoài, không chỉ không bồi mạng mà có thể kiếm lời rất nhiều. Mà khi cổ phiếu rơi xuống phân nửa, ba cậu ta còn vỗ vỗ bụng, liên tục hô nguy hiểm thật ~~

Lần này Hạ Mộc kiếm lời hơn 1 triệu, nhìn con số trong sổ tiết kiệm cậu vui đến mở cờ trong bụng.

Ông trời của tôi ơi~~, khó trách có nhiều người tán gia bại sản cũng muốn chơi cổ phiếu, kiếm tiền cũng quá nhanh đi. Thế nhưng ý tưởng muốn vọt lại chém giết thêm một ván nữa của Hạ Mộc bị kiềm lại, lựa chọn cảnh giác.

"Sau này không nên chơi loại này nữa."

Hậu quả của ba bạn học cùng kết quả lần này làm Hạ Mộc đối với cổ phiếu sinh ra sợ hãi. Hơn nữa cậu cũng không tham lam, lần này mua cổ phiếu cậu không nói với ai, bao gồm cả ba mẹ.

Nếu không phải hiện cậu rất cần tiền, cậu sẽ không lợi dụng trí nhớ của mình để kiếm chát thế đâu. Nằm trên giường, Hạ Mộc đầu đầy mồ hôi, lần đầu trắng đêm không ngủ, cứ trợn tròn mắt đến hừng đông.

Mà cậu còn không biết, bởi vì hành động bung cổ phiếu dứt khoát lần này của mình, đã khiến một kẻ nhìn chằm chằm rồi nha.

"Đi thăm dò tài khoản đó."

Lại còn thêm người thừa nước đục thả câu, tuy rằng hơn 1 triệu đối với hắn mà nói không là gì, thế nhưng hắn rất muốn biết ai có dự kiến trước, ra tay nhanh, ngoan(4), chuẩn, so với ông trùm trên thị trường chứng khoán như hắn mà chẳng thua gì.

(4)tàn nhẫn

"Đúng là cậu ta?"

Người phía dưới đưa tư liệu cho nam nhân xem qua, sau khi xem xong hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Từ tư liệu có thể thấy, tiểu quỷ này trước giờ chưa từng chơi cổ phiếu, chẳng lẽ nói lần này thực sự chỉ là trùng hợp?

Thú vị, thật vô cùng thú vị ~~

Lần nữa bị cùng một người gợi ra hứng thú, nam nhân vuốt cằm trầm tư, không biết đang có ý đồ gì.

...

"Đi, hôm nay tớ mời các cậu ăn cơm."

Hạ Mộc hiếm khi được rảnh rỗi, vì vậy muốn tạo lập quan hệ với bạn cùng phòng.

"Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Cư nhiên ở ký túc xá thấy được cậu?"

Bạn cùng phòng – Phùng Trần Dương kinh ngạc nhìn Hạ Mộc, cậu ta đến từ Thiểm Tây, tính cách vô cùng phóng khoáng.

"Nói chính xác là rốt cuộc trạng nguyên của chúng ta cũng có thời gian dừng bước để chúng thần đuổi theo rồi sao?"

Một tên khác có một đầu đỏ rực, cao 1m9, thân hình cao to vạm vỡ, gương mặt đoan chính – Đông Bắc, tên bạn học này cũng khá hiếm thấy, giống họ một ca sĩ nào đó.

Cùng phòng với Hạ Mộc, thấy cậu liều mạng học như vậy, làm hại mấy tên bạn ở chung thật không tiện chơi, đặc biệt ngay lúc Hạ Mộc học tập, bọn họ cũng không dám vào phòng chơi nháo cái gì, rất sợ quấy rầy đến cậu.

"Đừng có nói quá như vậy chứ, các cậu thật biết nói đùa ha."

Hạ Mộc đổ mồ hôi, bất quá lúc đầu cậu chỉ hơi bận rộn một chút thôi mà, bởi vì cậu muốn phiên dịch kiếm tiền, còn phải luôn nhìn chằm chằm cổ phiếu, cộng thêm học tập, thời gian đó tự nhiên cũng không có mấy khi rỗi. Hiện tại cổ phiếu bung ra rồi, tiền đều nằm trong sổ tiết kiệm, Hạ Mộc vì thế được thả lỏng một phần.

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia