ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 13

jennybach93

"Anh, cho em một miếng."

"Cho em nữa, anh hai."

Anh vừa lột vỏ xong thì có 2 tên kêu gào đòi ăn.

Đúng là quỷ đòi nợ, Hạ Thụ cắn răng, nhét một múi vào miệng em trai, đút một múi vào miệng em gái, cuối cùng mới đến phiên anh. Ba người cứ thế giải quyết sạch 6, 7 trái cam, chỉ để lại một đống vỏ trong sọt rác.

"Thật ngon quá~."

Mấy loại hoa quả bán bên ngoài đều hái xuống từ rất sớm, mùi vị cũng không phải loại vừa chín tới nên có. Ông nội Hạ biết mấy đứa cháu mình thích ăn trái cây, cho nên lấy mảnh đất trồng rau trước nhà trồng một đống cây ăn quả, loại nào cũng có. Mùa xuân thì ăn anh đào cùng mơ đầu mùa, đến hè thì có đào, mận, trời thu lại ăn lê cùng hạch đào, sang đông đến mùa cam bưởi, vì thế một năm bốn mùa đều có hoa quả để cho mấy đứa cháu yêu mình ăn.

"Phí lời, anh lột mà có thể không ngon sao?"

Hạ Thụ liếc trắng thằng út, hai đứa quỷ đòi nợ này, cả buổi đều bắt anh hầu hạ tận miệng bọn nó.

"Ai biểu anh lớn nhất làm chi, lại nói cam này ngon hay không thì liên quan gì đến anh, là do công của ông bà nội mừ."

Hạ Vi vừa nghe Hạ Thụ nói liền đớp lại, chẳng biết xấu hổ gì cả, cướp hết công lao của ông bà.

"Đúng thế đó."

Hạ Mộc phụ họa lời chị ba, cậu cũng cảm thấy anh hai quả thật không biết xấu hổ.

"..."

Đối mặt với hai kẻ luôn muốn kéo chân sau của mình, Hạ Thụ cảm thấy tâm như đã chết, không cách nào chơi tiếp được nữa.

Ba anh em nhà họ Hạ vây quần bên nhau cười nói vui vẻ, cha mẹ Hạ cũng thích nhất lúc có tụi nó ở nhà, bởi vì như thế nhà họ mới có không khí gia đình, cho dù ở phòng cách vách cũng có thể nghe được tiếng cười của chúng.

Trong bữa cơm tất niên, anh em nhà họ Hạ chỉ vì một khối cá viên mà tranh đoạt người sống ta chết, cuối cùng Hạ Mộc dựa vào thân thủ luyện võ linh hoạt cướp được khối cuối cùng, khiến cho Hạ Thụ tức giận mắng cậu, tuyên bố sẽ cắt giảm phân nửa tiền lì xì tết.

"Anh à, em kính cẩn nghiêng mình mời anh thưởng thức khối cá này!"

Cắt giảm tiền lì xì gì đó quả thậy vô cùng hiểm độc mừ, Hạ Mộc lưu luyến không rời đem khối cá cuối cùng đặt vào chén Hạ Thụ.

"Đừng tưởng rằng như thế là mua chuộc được anh nhá, anh đây không dễ lừa như thế đâu."

Anh hai Hạ kiêu ngạo nhìn thằng út, cố ý giơ từ từ khối cá vào miệng nhấm nuốt.

"..." Bộ không làm dáng như thế là anh không ăn được sao? Đây là anh trai của ai thế hử, cũng may cậu dễ tính đấy nhá, nếu đổi lại thành người khác, sớm đã cùng anh đại chiến vài hiệp nữa rồi.

"Mẹ, đây chính là con trai lớn của mẹ nà."

Mặt dày như thế không phải mẹ nhặt dưới chân cầu lớn Nam Sung đó chứ? Người nhà họ Hạ da mặt đâu có dày như thế!

"Phốc ~ đừng có kêu mẹ, ân oán giữa anh em các con thì tự mình giải quyết đi."

Mẹ Hạ mới không ngốc mà nhúng tay vào, môi hở răng lạnh, vì muốn anh em bọn nó yêu thương nhau nên bình thường bà đối với đứa nào cũng công bằng, cho dù có thiên vị con út thì cũng là những việc nhỏ nhặt, còn vấn đề lớn thì cứ để anh em chúng nó tự quyết định.

"Mẹ không thương con, chỉ biết anh hai mà thôi. Chị ba, chị em mình cùng nhau bỏ nhà đi bụi đi!"

Ở bên ngoài, Hạ Mộc thật sự không biết cách nói chuyện phiếm, cho dù có nói cũng không thoải mái như thế này, thế nhưng ở nhà cậu sẽ thả lỏng toàn thân, lúc nói chuyện cũng nghịch ngợm hơn thậm chí đôi khi còn không giữ mồm giữ miệng.

"Được nha, chờ chị tắm xong rồi cùng nhau đi."

Hạ Vi tùy tiện đáp ứng, nếu thật muốn bỏ đi bụi ai còn nhớ đến tắm hả?

"..."

Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn là vùi đầu ôm bát khổ ăn, hiện tại cậu không muốn cùng anh chị nói chuyện, họ vậy mà liên thủ bắt nạt đứa em út đáng yêu này.

Ở nhà, nhỏ nhất chính là không có nhân quyền, Hạ Mộc đã sớm lĩnh hội đầy đủ, lúc học tiểu học cậu phát hiện, anh chị nếu muốn trộm làm biếng, không muốn động tay động chân đi làm cái gì đó thì sẽ nghĩ cách dụ cậu đi làm, cố tình lúc ấy cậu còn quá ngốc, anh chị kêu làm cái gì thì làm cái đó, kêu cậu lấy tất cậu sẽ không lấy giày, giờ hồi tưởng lại quả thật là một thiên sử đầy nước mắt.

Đó là đoạn lịch sử tối tăm nhất, u tối nhất của cuộc đời cậu nha~~.

Buổi tối sau khi tắm xong, Hạ Mộc ôm chăn chạy đến phòng anh hai. Bởi vì sáng sớm mai phải hồi hương chúc tết ông bà cô chú trong họ, cho nên đêm giao thừa phải đi ngủ sớm một chút. Về phần tại sao hôm nay không về nông thôn ăn bữa cơm đoàn viên, kỳ thực cũng bởi vì hôm nay Hạ Mộc mới được nghỉ, sau đó lại còn phải chuẩn bị nhiều thứ khác, cho nên ông nội dứt khoát kêu họ mùng 1 hẳn về! Hơn nữa nhiều năm trước, ông nội Hạ đã về nông thôn sống cùng anh hai của ba Hạ, đã sớm không cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên rồi, thứ 2 là không muốn hai nhà xảy ra tranh cãi gì hết, dù sao con cái của họ đều lớn như vậy, lại dẫn theo cả gia đình về nhà anh hai ăn cơm, đến tối còn không đủ chỗ ngủ, thấy thế nào cũng không phải là lựa chọn tốt.

"Anh hai, tối nay em ngủ cùng anh nha."

Mặc kệ Hạ Thụ có đồng ý hay không, Hạ Mộc cứ trực tiếp đem chăn cùng gối của mình để lên giường Hạ Thụ.

"Xê vào trong một tí."

Hạ Thụ liếc em trai một cái, không nói thêm gì chỉ đẩy đẩy cậu.

"Ồ ~~ "

Dịch vào trong môt chút, Hạ Mộc mới tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

"Có chuyện gì sao?"

Từ năm 10 tuổi, em trai đã không còn nháo cùng anh ngủ chung, hôm nay lại thế này, làm anh không nghĩ nhiều cũng không được.

"Không có gì cả, chỉ là đã lâu không gặp hai người, có chút nhớ."

Nếu không chị ba là con gái, hôm nay cậu đã đến phòng chị ngủ rồi, tiếc thật, cậu không phải là em gái, mà là em trai a.

"Lời này em nói thử với em ba đi, xem em ấy có tin không?"

Hạ Thụ một tay chống đầu, nghiêng người nhìn em út.

"Được rồi, chị ấy sẽ không tin." Anh hai quá mức tin tường, Hạ Mộc vội vàng lắc đầu.

"Nói đi!"

Nếu là có kẻ dám bắt nạt em trai anh, Hạ Thụ không ngại bị người nói ỷ lớn hiếp nhỏ. Đừng nhìn anh không giống em út đi học võ chính quy mà lầm, công phu quyền cước của anh vô cùng tốt đó, đây đều là bản lĩnh rút ra từ các cuộc ma luyện quần ẩu liên tục trong thực tế, dù không phải một cú miểu sát, thế nhưng cũng có thể khiến người ta nửa ngày bò dậy không nổi.

"Thật sự là không có, chỉ cảm thấy có chút mất phương hướng, dù em biết rõ bản thân cần nỗ lực không ngừng, nhưng đôi khi lại cảm thấy rất mệt mỏi. Anh, anh đã từng trải qua cảm giác này chưa?"

Đó là loại cảm giác khi lý trí luôn yêu cầu nỗ lực nỗ lực hơn nữa, thế nhưng trên tinh thần lại cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục, cũng may năng lực tự kiềm chế của cậu vẫn luôn rất tốt, mới có thể bão trì thành tích của mình trong top 10, đồng thời còn vượt lên đứng thứ 2 toàn trường trong kỳ kiểm tra vừa rồi, thành tích này ngay cả anh chị cậu năm đó học đều không thể đạt đến được.[Edit: cảm giác này ta cũng từng có, mờ mịt, bất lực muốn buông xuôi tất cả, lần mất phương hướng nhất cũng chính là đợt bệnh nặng vào năm 12, t có cảm giác mọi ánh sáng đều tắt mất, chẳng còn thiết tha gì cả...]

"Có, là đoạn thời gian sau khi thi lên đại học, đột nhiên có chút không biết phải làm sao, cuối cùng chính là em ba kéo anh đi làm công kiếm tiền sinh hoạt phí, lúc này mới giúp anh vượt qua mệt mỏi cùng mờ mịt, tìm được sức sống mới."

Hạ Thụ đã đoán được bệnh trạng của em mình, trước đây thành tích của nó chỉ đứng trong top 10, hiện tại lại lọt vào top 3, thành tích tăng nhanh chỉ trong một thời gian ngắn, nghe nói hình như nó ở trường còn được nhiều nữ sinh hoan nghênh, Hạ Mộc của hôm nay thiếu chút nữa làm anh không nhận ra, thế nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, cho dù nó có thay đổi thế nào anh vẫn sẽ nhận ra thôi.

"Anh mà cũng gặp tình trạng này? Sao không nói cho em biết?"

Hạ Mộc giật mình ngồi dậy, trong lòng cậu, anh chị vô cùng ưu tú, trong ký ức đó cũng như thế. Chính bởi vì có anh chị lợi hại như thế, mà cậu lại là con út trong gia đình, cho nên đời trước lúc học cấp 3 cũng không thèm cố gắng mấy, cuối cùng đậu vào một trường đại học bình thường. Mãi đến khi không kiếm được bạn gái, lại chứng kiến độ hot của nam thần, lúc này cậu mới vì hôn nhân của mình mà bắt đầu thay đổi, không thể cứ để mình cái gì cũng tệ mãi được, vì người vợ tương lai, Hạ Mộc bắt đầu cải tạo chính mình khi vừa tốt nghiệp đại học.

Chỉ là lúc đó vừa phải đi làm, vừa học tập lễ nghi này nọ, nhất định không thể hoàn thành nhanh chóng như thời thiếu niên được, cho nên mãi cho đến năm 30 tuổi cậu mới miễn cưỡng thay đổi ra khuôn ra dạng, thế nhưng lúc này ở độ tuổi đó cậu đã không còn nhỏ nhắn gì cho kham, đàn ông 30 mà vẫn không nhà không xe không tiền không thế, chả trách sao không được một cô nào để mắt.[Edit: t thấy cưng mà tìm chồng thì mọi thứ đều OK cả rồi, ai biểu chăm chăm tìm vợ làm chi...Có chồng: người ta yêu cưng, chiều cưng, xem cưng là trời, có vợ: cưng phải chăm lo người ta, cung phụng người ta như bà nội. Cái nào lợi hơn?? Σ( ̄。 ̄ノ) ]

"Nói cho em biết làm gì?" Ba năm trước, Hạ Mộc vẫn còn là học sinh cấp 2 đấy! Có thể giúp được gì? Không làm loạn là tốt lắm rồi.

"Em chính là em ruột anh đấy nhá."

Anh hai trong cuộc sống của mình bị lạc đường, làm sao cậu có thể khoanh tay đứng nhìn, dù sao cũng nên xuất lực một chút chứ, không thể xuất lực thì an ủi đôi ba lần cũng được mà!

"Anh biết chắc em sẽ nghĩ thế ." Cho nên mới không nói cho Hạ Mộc biết.

"... Có thể đừng xoáy em được không hử? Có người anh trai nào mà ghét bỏ em mình thế không?"

Trong lúc nhất thời, Hạ Mộc quên mất buồn phiền trong lòng, kỳ thực Hạ Thụ muốn nói đây không hẳn là căn bệnh, haizz, trong cuội sống của mỗi người đôi khi vẫn xuất hiện cái tật xấu này thôi.

Hạ Thụ kỳ thực không biết, Hạ Mộc có được ký ức tương lai, cho nên luôn nỗ lực làm bản thân thành thục ổn trọng hơn, nhưng mà, dù sao cậu vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, đến tuổi 18 còn chưa qua được nữa kìa, Hạ Mộc luôn suy tính cho tương lai mình, đôi lúc dẫn đến lực bất tòng tâm, thậm chí không biết nên làm thế nào.

Hiện tại thành tích của Hạ Mộc khá cao, sang năm chắc chắn sẽ thi đậu một trường đại học tốt. Bản thân cậu cũng đã biết cách ăn mặt, tướng mạo lại không kém, vấn đề tìm bạn gái đã không còn phải lo lắng nữa. Hai vẫn đề chủ yếu nhất trước mắt đã giải quyết xong, Hạ Mộc nhất thời không tìm được mục tiêu mới là điều rất bình thường.

Vốn Hạ Mộc định thi vào trường Thanh Hoa, nhưng hồi tối này nghe mẹ Hạ bảo rau dưa bây giờ ngày càng đắt, ăn cái gì cũng chưa chắc an toàn, lập tức trong đầu cậu lóe lên chút gì đó.

Thế nhưng cậu không dám xác định lựa chọn này là đúng hay sai, cho nên cậu mới không nhịn được chạy đến phòng anh hai để cầu an ủi.

"Em mới là đứa nhóc được nhặt ở chân cần lớn Nam Sung nhá."

Hạ Thụ ghét bỏ đẩy mặt em trai ra, bây giờ chắc nó đã không còn vấn đề gì nữa rồi.

"Tại sao vẫn là cầu lớn Nam Sung, không chuyển chỗ khác được sao?"

Bọn trẻ con Nam Sung đều bị người lớn hoặc anh chị mình lừa gạt, nói bọn nó đều được nhặt ở chân cầu lớn Nam Sung, cho nên bọn nó lớn lên cũng nói y vậy, cầu lớn Nam Sung một năm phải có bao nhiêu đứa trẻ bị bỏ rơi mới đủ đây? Cũng không ai chịu chuyển chỗ khác, ngoại trừ mấy năm đầu còn bị dọa khóc, lớn chút đã không có tác dụng với bọn nó rồi có được không? Hàng năm đều là chân cầu lớn, cầu lớn nhanh khóc chết rồi, nó nằm mà cũng bị trúng đạn. [Edit: Haha, ở t thì nói là lượm dưới gốc chuối!!(*'∇`*)]

"Đổi chỗ khác? Được đó, nhà của chúng ta là cầu đá bên kia sông, vậy được chưa?"

Hạ Thụ nhíu mày, đương nhiên mẹ Hạ cũng lừa anh với Hạ Vi như thế. Nhưng vì hai người họ tương đối khôn khéo, đâu giống em út đơn thuần này, lần nào cũng bị lừa đến khóc.

Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info