ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 11

jennybach93

Giáo viên ở trên bục giảng không ngừng, học sinh phía dưới viết liên tục, ngày qua của khối 12 vô cùng khô khan nhạt nhẽo. Hạ Mộc vẫn tốt hơn một chút, mỗi ngày cậu đều được đến võ quán, còn phải luyện tập từ khúc, nhân sinh tương đối sung túc.

Người một khi có chuyện thú vị để làm thì ngày qua giống như ăn kem, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Ngày 30 tháng 12, Nhất Trung đã bắt đầu chuẩn bị xong dạ hội Nguyên Đán. Lễ hội bắt đầu lúc 7h tối, Hạ Mộc hiện tại vẫn còn trong túc xá luyện từ khúc dự thi.

Đúng 6h30, toàn thể học sinh bắt đầu vào vị trí, Hạ Mộc là người tham gia biểu diễn tiết mục cho chương trình, nên cậu không cần cùng mọi người xuống sân sắp xếp đội hình. Trong quá trình đợi lễ hội bắt đầu, Hạ Mộc không khỏi nhớ lại lúc xét duyệt 2 tiết mục của mình, bất ngờ nhất là được thông qua cả 2 cái luôn, do chính lãnh đạo nhà trường xét duyệt, toàn trường có 3 khối, vậy mà chỉ thông qua được 20 tiết mục, trong đó có 2 cái thuộc về Hạ Mộc, tỷ lệ này vô cùng cao nha. Phải nói tiết mục Hạ Mộc biểu diễn quả thật không tệ, lúc này mới làm cho vị hiệu trưởng vô cùng soi mói kia gật đầu lưu lại.

Hai tiết mục của Hạ Mộc cũng sắp bắt đầu biểu diễn, giáo viên đi đến gọi cậu vào hậu đài chuẩn bị.

"Tiếp thèo là phần biểu diễn của bạn Hạ Mộc lớp 123, bạn ấy sẽ mang đến cho chúng ta tiết mục độc tấu trúc tiêu và Thái Cực quyền, xin cho một tràn pháo tay để khích lệ nào!!"

Dưới khán đài vang lên từng tràn vỗ tay ầm ĩ, đặc biệt những học sinh này còn nghe người dẫn chương trình giới thiệu Hạ Mộc sẽ biểu diễn võ thuật, ai ai cũng tò mò vươn dài cả cổ.

Hạ Mộc cầm tiêu trên tay, trên người mặc một bộ đạo bào(2) màu trắng bước ra từ màn đen phía sau.

(2)Bộ đồ của đạo gia mặc

Đạo bào này cậu mượn từ CLB COSPLAY ở đại học, bao gồm toàn bộ mũ, giày cùng mấy thứ linh tinh khác, hơn nữa vì hiệu ứng sân khấu, cậu còn nhờ một nữ sinh đã học qua lớp hóa trang giúp mình trang điểm. Tóc xõa dài phất phới, đầu đội đạo quan*, thân mặc đạo bào*, trên tay còn cầm một cây ngọc tiêu xinh đẹp, hơn nữa cậu lại sở hữu vẻ mặt tuấn tú nhu hòa, quả thực giống như nam chủ trong mấy bộ truyện tranh đương thời nha.

"A ~~ "

Nữ sinh dưới khán đài không nhịn được bắt đầu la hét chói tai, dẫn tới hàng lãnh đạo ngồi phía phải quay người ra sau nhìn nhìn, đương nhiên bọn họ đối trên thiếu niên trên sân khấu cũng tăng thêm mấy phần hiếu kỳ, không biết cậu sẽ để mọi người thưởng thức tiết mục ra sao đây. Căn cứ lần xét duyệt kia có thế đánh giá chất lượng hai tiết mục này cũng không tệ.

Hạ Mộc khẽ mỉm cười, sau đó đặt tiêu lên miệng.

Tiếng tiêu vang lên, từng âm điệu ưu thương xót xa réo rắc đánh sau vào tâm trạng hãy còn phấn khích vừa rồi của toàn thể học sinh, làm bầu không khí bắt đầu trầm lắng, người người im lặng lắng nghe.

Một cơn gió thổi qua làm mái tóc dài cùng đạo bào lay động như bay múa, giúp Hạ Mộc tăng thêm vài phần phiêu dật. Tựa như trích tiên trong thần thoại, khiến người xem không khỏi nhập thần, nghiêm túc lắng nghe.

Lại nói đến một nam nhân khá trẻ tuổi ngồi bên dưới, hắn đang rất thích thú mà nhìn thiếu niên trên đài, mặc dù hắn đánh giá tiếng tiêu này cũng chỉ có thể miễn cưỡng lọt tai thôi, thế nhưng dựa vào độ tuổi của cậu ta mà làm được như thế cũng xem như giỏi lắm rồi. [Edit: đây, vị 'công' U28 của chúng ta...]

Tiết mục độc tấu trúc tiêu chỉ vỏn vẹn có 2 phút, rất nhanh đã diễn tấu xong. Giữa lúc mọi người vẫn còn chìm đắm trong tiếng tiêu ban nãy, thì một đoạn nhạc dạo hào hùng khác vang lên.

Hạ Mộc để tiêu trong tay xuống, đứng ở trong sân khấu bắt đầu biểu diễn tiết mục còn lại.

"Đao quang kiếm ảnh đều không phải thứ chúng ta..."

Nở nụ cười tự tin, theo tiếng ca vang lên trong nháy mắt cậu lại bắt đầu động. Ca khúc làm kẻ đang ngồi ung dung dưới khan đài kia nổi lên hứng thú, theo Hạ Mộc vũ, trong động tác mềm dẻo lại có phần cứng rắn, hơn nữa cậu lại mặc đạo bào trên người, mọi người phảng phất như xuyên qua thời không thấy được phong thái tuyệt đỉnh của Trương chân nhân núi Võ Đang.

Hạ Mộc học Thái Cực không phải là mấy bài tập thái cực dưỡng sinh mèo quào, mà là một nhánh thứ 8 thuộc Thái Cực núi Võ Đang, công phu cậu tập là do đệ tử chính tông tự mình đứng ra dạy dỗ, chỉ vì người thân trong nhà mà không thể không tầm thường bước chân vào hồng trần, xuống núi mở võ quán kiếm sống.

Hạ Mộc vì cái tiết mục này đã đi cầu xin huấn luyện viên, lúc ông ấy vừa nghe không nói hai lời đã đồng ý giúp cậu đặc huấn, vì thế Hạ Mộc ròng rã luyện tập hơn một tháng trời với huấn luyện viên ác ma kia mới có thể lên đài biểu diễn, cũng đại biểu những đường quyền cậu đánh ra vô cùng có chiêu thức thực dụng hẳn hoi.

"... Không thắng sao có thể bại? Đứng bất động chưa chắc đã tĩnh..."

Âm nhạc kết thúc, Hạ Mộc cái cuối cùng cũng thu lại chiêu thức.

Hiện trường hoàn toàn yên ắng, ngay lúc Hạ Mộc cho rằng bài biểu diễn của cậu không được hoan nghênh, thì vang lên những tràn vỗ tay như sấm.

"Hay quá ~ "

"Làm lại lần nữa đi."

"Hạ Mộc! Hạ Mộc! Hạ Mộc..."

Toàn sân không ngừng vang lên tiếng khen nức nở, Hạ Mộc ban đầu còn kinh hãi nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười chói mắt, cầm lại cây tiêu trên mặt đất, nói lời cảm ơn rồi cuối chào các vị lãnh đạo, giáo viên của trường cùng các bạn học.

"Cái tiết mục này thật tốt."

Ngay cả cấp lãnh đạo cũng phải khen tốt, còn giáo viên bên cạnh thì không ngừng vỗ tay tuyên dương. Hạ Mộc chỉ dựa vào cái tiết mục này mà đã bước chân vào hàng ngũ nam thần rồi. Phóng khoáng tự nhiên hoa mỹ như thế mà biểu diễn võ thuật, làm cho nhóm nam sinh không ngừng sùng bái. Nhóm nữ sinh cũng y như vậy, nam sinh đa tài đa nghệ đều là đối tượng được nhiều người yêu thích, huống hồ Hạ Mộc lớn lên rất đẹp mắt.

Mà nam nhân trẻ tuổi ngồi lẫn trong đám lãnh đạo trung niên kia lại lộ ra nụ cười mang ý tứ hàm xúc khác, nếu như nói khúc độc tấu bằng tiêu hắn xem là bình thường, thì bộ quyền pháp Thái Cực này lại vô cùng xuất sắc, dù hắn cũng luyện qua Thái Cực nhưng không thể tự nhiên phiêu dật xuất thần như thiếu niên kia. Thái cực nhìn như đơn giản nhưng yêu cầu lại vô cùng khắc khe, trong nhu phải có cương, còn hắn luyện ra cương quá dư thừa, nhu lại yếu kém, điều này một phần cũng liên quan đến cá tính của hắn. Thiếu niên kia hiển nhiên đã hoàn thành được điều mà hắn không cách nào làm được, làm hắn bắt đầu nổi lên tò mò về cậu.

Mà Hạ Mộc mới không quản hắn tò mò hay không, vừa biểu diễn xong liền lẫn trốn mất tiêu. Cậu vội vội vàng vàng trở về ký túc xá, đầu tiên mặc kệ phấn trang điểm trên mặt, nhanh nhẹn cởi áo bào ra gấp kỹ, còn có đạo quan, tóc giả trên đầu xuống để vào va ly ghài kỹ, cậu còn phải gửi trả lại, không thể làm hư.

Thay xong quần áo cùng tóc giả, lại dùng sửa rửa mặt dành cho nam tẩy sạch phấn trang điểm trên mặt, cậu cũng không như nữ sinh có loại nước tẩy trang gì gì đó, chỉ có thể dùng phương pháp này để từng bước tẩy sạch thôi. Thật không hiểu được, cậu chỉ trang điểm một chút trên mặt đã chịu không nổi, có cảm giác như quét một lớp bột mì lên mặt ấy, không thể nào thoải mái, mấy nữ sinh kia thật khổ, mỗi ngày vậy mà tấp tới mấy tầng, haizz... muốn đẹp cũng không dễ mà.

"Hạ Mộc, tiết mục cậu biểu diễn quá tuyệt vời."

Ba người Quan Vũ vừa về tới, lời dễ nghe liên tục vang lên bên tai, Hạ Mộc bị mấy tên đó khen đến ngượng ngùng. Vừa nãy cậu gọi cho huấn luyện viên để báo cáo kết quả, ông ấy cũng khen lấy khen để đấy.

"Hì hì~."

Gãi đầu một cái, đây là lần đầu Hạ Mộc được nhiều người khích lệ như thế. Trước kia, cậu ngoại trừ đọc sách cũng chẳng biết cái gì khác, cả ngày lại âm trầm như người ta thiếu nợ mình, trường hợp được khích lệ thế nào chỉ xuất hiện những ngày còn bé, khi được song bách(2) trong kiểm tra mới được cha me cùng anh chị khen mà thôi.

(2)Làm 2 bài kiểm tra đều được 100 điểm, đây là điểm tối đa của vài môn bên Trung

Bất đồng với lời khen của cha mẹ anh chị, hôm nay Hạ Mộc đã chiếm được sự tán đồng không phải của người thân mà là của người khác, điều này làm cho cậu trong nháy mắt trở nên tự tin hơn. Tuy lúc trước cậu vẫn nỗ lực để cho bản thân tự tin, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, hôm nay cuối cùng cũng đã bổ khuyết hoàn toàn rồi.

"A Mộc ~ "

Tiễn Hướng Tiền nhìn cậu, trong nháy mắt cậu ta cảm thấy được sau lưng A Mộc đang lóe lên kim quang lấp lánh.

"Chuyện gì hử?"

Hạ Mộc nghiêng đầu nhìn về phía cậu ta.

"Không, không có gì."

Tiễn Hướng Tiền vội lắc đầu, A Mộc có vẻ đã thay đổi cái gì đấy, thế nhưng cậu ta lại không nói ra được đó là cái gì.

"Không có gì, tớ đi tắm rồi ngủ đây!"

Mặc kệ thay đổi cái gì, A Mộc vẫn luôn là A Mộc mà thôi.

Bởi vì dạ hội Nguyên Đán, trường học cũng cảm thấy được học sinh bị bọn họ dày vò rất thảm, hiếm khi nhân từ cho khối 12 nghỉ 3 ngày, trong hôm đầu tiên Hạ Mộc đã mua xong vé xe lửa để về nhà! Hạ Mộc mua vé 10h sáng, nhưng từ 9h30 cậu đã đến trạm.

Ngồi xe mất nửa tiếng, đã đến Nam Sung.

Anh Hai chị Ba đang học đại học, lần tết Nguyên Đán này chỉ có mình Hạ Mộc trở về. Ba Hạ từ sớm đã đứng canh ở trạm xe lửa, vừa nhìn thấy con mình lập tức chạy đến đón.

"Mệt không con?"

Ba Hạ nhìn con mình thay đổi nhiều như vậy, nếu không phải ông đã nhìn đứa con út này lớn lên, còn thật không nhận ra đấy! Trước đây, cả gương mặt của nó đều bị tóc cùng cặp kính tổ chảng kia che mất, ngay cả người trong nhà chỉ thấy được dung mạo thật sau khi nó tắm xong thôi.

Trước giờ ba Hạ luôn biết đứa con út này của ông lớn lên rất xinh đẹp, chỉ do bản thân nó trước đây lại không tự tin, luôn đem mình rút trong bóng tối, âm âm trầm trầm không thể nào làm người yêu thích được.

"Mẹ, con về rồi đây!" Hạ Mộc vừa đến nhà đã nhanh chóng chạy vào trong bếp ôm mẹ Hạ đang đứng xào rau, lúc ôm còn hung hăng hôn lên mặt bà mấy cái.

"Đi đi đi, tên nhóc nào xảy ra chuyện gì thế? Sao nay lại nhiệt tình như thế hử."

Mẹ Hạ bị hôn một mấy cái, tỏ vẻ ghét bỏ nói.

"Nhóc con, con hôn là vợ ba đó."

Ba Hạ xách hành lý để vào phòng cho con trai, sắc mặt khó coi nhìn cậu.

"Cũng là mẹ con mà ~ "

Hạ Mộc mới không sợ cha mình nhá, không chỉ có không sợ, còn cố ý hôn thêm hai cái lên mặt mẹ cậu, dương dương đắc ý nhìn ba Hạ.

"Thằng nhóc thúi, con nghĩ ba không dám đánh con hả."

Ba Hạ giả bộ xắn tay áo lên.

"Ha ha, con còn lâu mới sợ ba đó!"

Hạ Mộc làm mặt quỷ với ba Hạ, sau đó nhảy chân sáo ra khỏi nhà bếp lên phòng dọn dẹp hành lý. Lần này trở về, ngoại trừ mang theo 2 bộ quần áo để thay, còn lại đều là đặc sản ở Thành Đô. Mặc dù mọi người đều ở Tứ Xuyên, nhưng ngoại thành cùng nội thành cũng có nhiều đặc sản khác nhau lắm, Hạ Mộc mang về tất cả đều là mấy thứ đặc sản hiếm thấy, ở Nam Sung hoàn toàn không có.

Như mẹ cậu đặc biệt yêu thích muốn tương huyện Bì*, còn cha thích trà xanh Văn Quân* cùng mấy loại rượu trái cây ủ theo mùa, nếu nói đến 2 bộ đồ chẳng có chút trọng lượng nào của cậu thì mấy loại đặc sản này lại rất nặng, dù cho cậu thân là thiếu niên khỏe mạnh lúc xách cũng phải thấy nặng.

Đương nhiên Hạ Mộc cũng sẽ mua cho anh Hai chị Ba mấy món đồ thủ công mỹ nghệ, đều làm bằng trúc, tuy không mắc thế nhưng nhìn khá tinh xảo đẹp đẽ, Hạ Mộc cũng có mua cho mình một ống đựng bút gỗ chạm khắc* đó!

" Lần này anh chị không về, thật không có lộc ăn!"

Hạ Mộc lấy ra một bình rượu cậu mang về, vừa mở nắp bình ra, mùi trái cây xông thẳng vào mũi, ba Hạ nuốt một ngụm nước miếng.

"Lần sau trở về nhớ mua nhiều chút nữa."

Ba Hạ là một tên rượu si, ông vô cùng yêu thích uống rượu thế nhưng lại không thích cảm giác say khướt, mỗi ngày chỉ muốn nhâm nhi vài ba chén cùng đậu phộng hoặc đồ nhấm để thưởng thức.

Đối với đam mê này của ba Hạ, trong nhà ai cũng nâng tay tán thành, ngay cả Mẹ Hạ cũng đều theo con đường uống rượu dưỡng sinh này, 3 đứa con cũng thường thường vì cha mẹ mình mà vơ vét một ít rượu ngon đem về. Đặc biệt là Hạ Mộc, từ lúc 10 tuổi đã bắt đầu vì cha mẹ tìm kiếm rượu ngon. Có một lần, ở một nông gia đời đời ủ rượu suốt 80 năm qua, lục ra được một vò rượu được ủ bằng gạo tinh khiết của đối phương, ít nhất phải 20 năm, Hạ Mộc đem tất cả tiền mừng tuổi, tiền lì xì năm của cha mẹ cùng anh chị cho, chỉ để mua một vò đó, đến bây giờ vò rượu kia vẫn còn đặt ở thư phòng ba Hạ, ông ấy không nở uống nhiều nữa là.

Hạ Mộc tính toán một chút, tới nay, vò rượu kia chắc cỡ 25 năm rồi, nếu tính theo giá bên ngoài, loại rượu có niên đại trên 25 năm lại còn là loại ủ thủ công thế này thì giá không rẻ chút nào.

Người nhà họ Hạ thu gom rượu vô cùng quen thuộc, hiện tại tùy tiện lấy ra một bình trong nhà ít nhất cũng phải 10 năm trở lên, hơn nữa ba Hạ chỉ uống rượu gạo, rượu cao lương cùng rượu hoa quả. Hạ Mộc quyết định chờ thi xong cậu sẽ đi lên núi Thanh Thành để kiếm vài bình rượu ngon, đặc biệt thích hợp cho người lớn tuổi uống, bởi vì trong nhà không chỉ có ba Hạ, còn có ông bà nội Hạ, mỗi ngày bọn họ đều phải uống vài chén rượu dưỡng sinh.

Hạ Mộc nghĩ đến ông bà của mình như thế, có thể thấy được cậu là người vô cùng hiếu thuận. Đáng tiếc Nguyên Đán chỉ được nghỉ có 3 ngày, Hạ Mộc không có cách nào về quê thăm ông bà, chỉ có thể gọi điện thoại thăm hỏi mà thôi.

Chiều mùng 3 tháng 1, Hạ Mộc an vị trên xe trở lại Thành Đô, tiếp tục cuộc sống lớp 12 khổ bức.

Hết chương 11.

Chú thích:

Đạo bào: 

Đạo quan:

Tương huyện Bì:

Trà xanh Văn Quân:

Rượu trái cây ủ theo mùa:

Ống đựng bút gỗ chạm khắc

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info