ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 07

jennybach93

Tuy rằng mỗi ngày sau bữa cơm chiều ký túc xá nam khối 12 vẫn có chút tranh chấp, ngoại trừ số ít kẻ oán giận mọi người gây ảnh hưởng đến việc học của họ, nhưng trên cơ bản phần lớn học sinh đều vô cùng tích cực tham gia loại hoạt động này. Đương nhiên tránh không được có một vài tên thích đánh lẻ so với bầy đàn, lúc này tất cả mọi người đều sẽ một năm một mười cãi lý, làm cho đối phương xấu hổ chạy trở về ký túc xá, bất quá rất nhanh sẽ được bơm máu chạy ra quấy rối tiếp, và đây cũng được xem là chỗ đặc sắc của loại hoạt động này đi.

Mà làm người sáng lập chương trình, Hạ Mộc không mấy để ý, cậu nhún vai nói rằng trùng hợp thôi. Hiện tại, mỗi ngày cậu luyện tiêu mà không cần lo lắng bị mắng, chỉ là loại ca khúc mà cậu thổi độ khó vẫn không được cao, có điều mỗi ngày đều do cậu bắt đầu biểu diễn trước, sau đó chờ toàn bộ người ăn cơm xong trở về ký túc xá chính là mở hội quần ma loạn vũ.

Mỗi sáng 6h, Hạ Mộc sẽ chạy bộ hai vòng sân thể dục, sau đó luyện tập Thái Cực quyền, Bát Quái chưởng cùng Thái Cực kiếm, không có kiếm thì dùng tiêu hoặc cành cây thay thế.

Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm là bài tập dưỡng sinh, Bát Quái chưởng mới dùng để phòng thân. Về phần tại sao học hai loại công phu có ý cảnh khá giống võ công kiếm hiệp, Hạ Mộc biểu thị chính là bởi vì tương tự nên mới học đó, như vậy cậu cũng không cần phí đâu đầu lựa chọn loại võ cần học. Đương nhiên lúc luyện Bát Quái chưởng cậu sẽ đem cây cối cạnh sân thể dục giả định làm kẻ địch, vây quanh đánh nó, còn ở phía trên vẽ một mục tiêu, để đề cao tỉ lệ đánh trúng của mình.

Phương pháp không tệ, nhưng có một nhược điểm chính là cây cối sẽ không động. Thế nhưng Hạ Mộc lại không có biện pháp khác, đành tạm thời chấp nhận mà thôi. Bất quá mỗi cuối tuần đến lớp học võ, cậu đều cố gắng tìm một đối thủ để luyện, có lẽ do dáng vẻ cậu vô cùng quyết tâm nghiêm túc, bình thường đều phải đối luyện với bao cát, sư huynh đệ đồng môn chẳng ai dám cùng cậu luyện cả, bởi vì bị Hạ Mộc vỗ một chưởng là hằng nguyên dấu tay, lại sưng đỏ lên.

Vì vậy, Hạ Mộc bắt đầu tìm ngược xin đối luyện với huấn luyện viên, lúc đầu đương nhiên bị ngược thảm thiết đến muốn kêu cha gọi mẹ, thế nhưng tiến bộ lại rất rõ ràng, đã có thể cầm cự được mười mấy chiêu với huấn luyện viên, Hạ Mộc là học đồ trong nhóm học sinh cấp 3 tiến bộ nhanh nhất, huấn luyện viên vô cùng hài lòng về cậu. Mà càng hài lòng thì mỗi lần càng ngược cậu thừa sống thiếu chết nằm dài dưới đất không bò dậy nổi, nhiều học viên đều cười trộm vì điều này.

Bát Quái chưởng chú trọng sự linh hoạt trong thân pháp, yêu cầu người luyện không ngừng duy chuyển xung quanh để thay đổi khoảng cách cùng phương hướng giữa địch vào ta, tị chính kích tà(1), tùy thời tiến công; ra tay phải tùy cơ ứng biến, phát chưởng cùng quyền phải nhạy bén, thay đổi linh hoạt đa dạng tùy theo đặc tính cùng gốc độ. Thủ pháp gồm có: thôi, thác, cái, phách, chàng, bàn, tiệt, nã đẳng(2).

(1)tránh chính diện, tập kích bên hông.

(2)đẩy tay, nâng (nhấc lên), mượn sức, bổ (chém), khua đụng (va chạm), dời (chuyển tay), ngăn chặn, tóm hạ.

Bộ pháp của Bát Quái chưởng có đặc điểm: Nhất tẩu, nhị thị, tam tọa, tứ phiên(3). Những đặc điểm này sẽ làm thân thủ phát triển một cách nhanh chóng, linh hoạt nhạy bén, đặc biệt còn giúp rèn luyện hai chân vững chắc. Bát Quái chưởng có nội công công pháp nhập môn là 'Hành thung'(4), 'Thang nê bộ'(5), lấy 'Ninh phiên tẩu'(6) làm hình thức vận động cơ bản, lấy sự biến hóa của chưởng pháp làm thủ đoạn tập kích chủ yếu.

(3)Một: phải di chuyển, hai: quán sát đối phương, ba: phải có thế ngồi xuống đúng, bốn: xoay trở người.

(4)Đi trên cọc

(5)Đi bộ trong bùn lầy

(6)Di chuyển nghiêng người và trở người.

Nội ngoại kiêm tu, chú trọng sự hòa hợp giữa thể xác và tinh thần, bước bộ linh như long du thiên(7), xoay chuyển mình biến hóa huyền ảo. Xuất thủ thành chiêu, cương nhu kết hợp, đấm đá suất nã hòa làm một thể. Ninh khỏa toản phiên, tị chính đả tà, vi viên đả điểm, tuần tuần tương sinh vô hữu cùng tẫn(8).

(7)bước bộ như rồng bay trên không.

(8)Gặp mạnh thì tránh né, tránh chính công bên, luôn trong thế di chuyển xoay tròn quanh đối thủ, phải tìm đường sống cho dù đến bước cuối cùng.

Đồng thời, bộ chưởng pháp này cùng quyền thuật dưỡng sinh khá hòa hợp, tu tâm dưỡng tánh. Theo lý thuyết, Hạ Mộc học Thái Cực quyền thì cần phải lựa chọn một loại công phu có lực công kích mạnh mẽ, thế nhưng điều đó lại không phù hợp với tính tình của cậu, cho nên cậu muốn lựa chọn một công phu có thể tương hỗ cùng Thái Cực quyền, vì thế Bát Quái chưởng được cậu nghía tới.

Thái Cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Hạ Mộc học chẳng những không có tắc cảm, trái lại theo thời gian luyện càng dài, cậu lĩnh ngộ được nhiều thứ khác. Luyện xong bộ Thái Cực lại tiếp đến Bát Quái, chưởng pháp trong lúc vô tình được tăng lên.

Mỗi buổi sáng cuối tuần, đúng 6h, Hạ Mộc sẽ đến công viên gần trường luyện quyền, tìm một rừng cây, đứng nơi đó cảm thụ khí trời của tự nhiên, hai loại quyền pháp cùng chưởng pháp này càng luyện càng tự nhiên, càng luyện càng thích thú.

Làm cho Hạ Mộc bất ngờ chính là thời gian luyện càng dài, độ dẻo dai của thân thể ngày càng tăng mạnh, trước đây cậu chưa bao giờ có thể nhấc chân áp thẳng vào cây nhưng hiện tại động tác này đã được cậu xem như vận động nóng người.

Hơn nữa tay chân của cậu cũng trở linh hoạt hơn, trong thời gian ngắn cho dù là kiện tướng thể dục cũng không cách nào bắt được cậu.

"Hây ~ "

Bốp ~

Hạ Mộc vỗ một chưởng vào thân cây, cả cây run lên. Một tháng trước, một chưởng của Hạ Mộc chỉ làm vài lá khô lác đác rơi rụng thôi chứ đừng nói làm cây run lên, đã thế tay cậu còn rất đau rát.

Đương nhiên luyện động tác tay như thế sẽ làm tay cậu bị thô ráp, thế nhưng nam thần tuyệt đối không thể có đôi tay không phù hợp thẩm mỹ như thế, cho nên mỗi ngày cậu đều sẽ mua một bịt sữa tươi, uống một nửa, một nửa dùng để lau tay. Mỗi ngày liên tục dùng sữa tươi uống và lau tay, kết quả chỉ sau một tháng mặt cậu trắng trẻo mịn màn hơn không ít, tay cũng nhẵn nhụi mềm mại, mấy cái kén trên tay nay đều đã bóc ra gần hết, vì thế sau một thời gian luyện tập, tay của cậu chẳng những không biến hình mà so với nữ sinh còn đẹp mắt hơn nha.

"Ừ, không tệ."

Tay cũng như mặt, một đôi tay xinh đẹp càng dễ dàng gây thiện cảm với người khác.

Đối luyện với cây khoảng nửa tiếng, thấy rõ ràng chỗ đó lõm xuống hơn vị trí khác trên thân cây, Hạ Mộc chột dạ le lưỡi, kéo nón xuống chạy mất.

Không lâu sau đó, một thanh niên đi tới cánh rừng thưa thớt trong công viên này tập thể dục, khẽ vuốt ve vết lõm trên thân cây trầm tư. Không biết từ khi nào, cái nơi bí mật thuộc về hắn đã có người thứ 2 đến dạo chơi. Chỉ là hai người chưa bao giờ gặp gỡ, hắn ta suy nghĩ một hồi liền bỏ qua vấn đề này. Chỗ này cũng không phải nhà hắn, có người khác đến không phải rất bình thường sao?

Sau đó, thanh niên cũng nghiêm túc đối luyện với thân cây, nhưng so với Thái Cực quyền cùng Bát Quái chưởng nhìn khá mềm mại của Hạ Mộc, công phu của nam nhân này hiển nhiên chú trọng công kích mạnh mẽ, chiêu nào chiêu nấy đều mang sát khí, khiến người không rét mà run.

Hạ Mộc hoàn toàn không biết tại rừng cây cậu vừa mới đi lại xuất hiện một nhân vật nguy hiểm, hiện cậu đang đi đến phố ăn vặt, mua một túi đồ ăn sáng vừa đi vừa ăn, đến trạm xe buýt chờ tuyến. Hiện tại cậu muốn đến võ quán, trên người cũng đang mặc võ phục, chẳng cần thay đổi.

Hạ Mộc cũng không có mặc bộ võ phục trắng thuần phiêu dật, cậu chọn một bộ màu đen, tuy nói mấy em gái thích nhìn võ sinh mặc màu trắng hơn, thế nhưng khổ nổi màu trắng rất dễ dơ, chỉ cần không cẩn thận sẽ nhiễm bẩn ngay, lại nói mặc chừng vài lần đã bắt đầu chuyển màu, giặt thế nào cũng không trắng tinh tươm như lúc đầu được, Hạ Mộc không muốn vứt bỏ một bộ võ phục nhanh thế cho nên tốt nhất vẫn nên chọn màu đen, nếu lỡ làm bẩn giặt không sạch nhìn cũng không biết.

Đến võ quán, huấn luyện viên còn chưa tới, chỉ có rải rác vài học viên đang khởi động cho nóng người. Hạ Mộc đã sớm làm nóng người xong rồi, hiện tại cậu chỉ cần đang làm động tác xoạt chân trên sàn nhà sạch sẽ, nếu có người tìm đến đối luyện cậu cũng sẽ so chiêu một chút.

"Hạ Mộc."

Một thanh niên chừng 20 tuổi đi tới, gã này là học viên cũ, theo học nơi này cũng được 2 năm.

"Học trưởng."

Đối phương là sinh viên, hiện tại đang học năm 3 tại Đại học ở Thành Đô, cho nên một tiếng học trưởng này ngược lại cũng không sai.

"Theo tôi qua đây luyện một chút đi."

Hiển nhiên vị học trưởng này đang khá nhàm chán, tuy cùng Hạ Mộc đánh nhau có loại cảm giác ỷ lớn hiếp nhỏ, thế nhưng học viên chung quanh so với Hạ Mộc còn tệ hơn, trong một đám người tầm thường phải con một người khá chứ, vì thế đành chọn cậu vậy.

"Ồ! Nhưng mà học trưởng, anh phải thủ hạ lưu tình nha."

Hạ Mộc từ từ đứng lên, vị học trưởng này học Hình quyền, cùng Qhái Cực quyền và Bát Quái chưởng nổi tiếng như nhau, đều thuộc vào 3 bộ nội gia quyền trong nước. Lối đánh đa phần là trực diện cùng Bát Quái cắt ngang, Thái Cực chậm rãi khác biệt rõ rệt. Hình quyền khi đánh khá mạnh mẽ, là môn công phu khá thích hợp trong giao đấu, không dùng chiêu thức hoa lệ đẹp mắt, mà cũng dùng nhiều lực nhất. Lưỡng quân giao chiến, thiên quân vạn mã trung, yếu năng hữu thiểm chuyển đằng na chi địa bất dịch, chích hữu trực hành trực tiến, tẩu diệc đả, đả diệc tẩu. Như hoàng hà chi quyết đê.(9)

(9)Trong lúc hai cánh quân giao chiến, giữa hàng ngàn binh mã, nếu muốn lách mình ẩn náo là không dễ, chỉ có thể dứt khoát, thẳng thắng xong về phía trước, lấy bạo chế bạo. Như nước sông Hoàng Hà tung vỡ đê.

Nói thật, cùng một gã có thâm niên 2 năm đối chiến, Hạ Mộc chẳng có bất kỳ phần thắng nào. Tuy cậu học hai bộ nội gia quyền pháp nổi tiếng, nhưng chỉ vừa bắt đầu luyện thôi, cho nên kết quả có thể tưởng tượng được.

Dù vậy, Hạ Mộc thu hoạch cũng không ít, ít nhất chứng minh lý thuyết cậu đưa ra lúc đầu là đúng. Thái Cực quyền cùng Bát Quái chưởng có chỗ tương tự nhau, hiện tại Hạ Mộc không có cách nào đem hai loại công phu này hợp làm một, thế nhưng cái cậu lĩnh ngộ sâu nhất vẫn là dĩ nhu khắc cương, dĩ khoái đả mạn, còn có cái gì là tứ lưỡng bát thiên cân (???).

Mới bắt đầu cậu đối với 'Tứ lưỡng bát thiên cân' khá mơ hồ, tuy nghe khá dễ hiểu[Edit: sao t k hiểu???], thế nhưng người thật sự thông hiểu cặn kẽ lại quá ít. Hạ Mộc vốn không cần hiểu biết loại này, ít nhất tại cấp bậc này cậu sẽ không thể nào hiểu nổi.

Mà cậu hiểu được chiêu thuật 'Tứ lưỡng bát thiên cân' là do trùng hợp thôi, thậm chí cũng không phải cậu cố ý biết.

Một hôm đẹp trời nào đó, Hạ Mộc vẫn theo thường lệ chạy đi đối luyện với thân cây, không nghĩ một lần thất thần dùng sức quá lớn đánh vào thân cây khô lại bị cái cây đó phản lực đạo, thân cây không những không run, mà còn chấn động ngược lại làm tay cậu tê rần. Nên biết mới đầu Hạ Mộc không dám tìm mấy cây cao to rộng cỡ miệng chén mà chỉ chọn loại có độ rộng cỡ cánh tay trẻ con thôi. Chính là những loại như thế, thậm chí chỉ cần Hạ Mộc dùng chút sức cũng có thể bẻ gẫy cả thân cây, hôm đó lại bị lực đạo bắn ngược trở về làm Hạ Mộc ôm tay bị chấn động đến tê rần ngẩn người, gần nửa ngày cũng không khôi phục.

Hạ Mộc bị một cái cây thấp nhỏ như thế chấn động đến tê tay, điều này làm cho cậu không phục. Vì vậy dùng lực đạo mạnh hơn vỗ một chưỡng tiếp vào nó, rõ ràng thân cây bị cậu đánh run lên, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn bắn ngược lực trở về, thậm chí lần này Hạ Mộc phải lui vài bước mới không bị mấy cành cây nhỏ bắn vào mặt.

"Má ơi, đây là 'Tứ lưỡng bát thiên cân' sao?"

Hai mắt Hạ Mộc trợn thẳng, đảo vài vòng quanh cây nhỏ.

Bắt đầu dùng lực nhỏ đem thân cây ấn xuống, sau đó buông tay, cây nhỏ nhanh chóng khôi phục nguyên dạng. Theo lực đạo từng chút từng chút tăng lên, tốc độ cây nhỏ khôi phục nguyên dạng cũng ngày càng nhanh hơn, hơn nữa lúc đàn hồi lực bật lại vô cùng lớn.

Thí nghiệm mấy chục lần, Hạ Mộc bắt đầu suy xét vấn đề tìm cây nhỏ đối luyện. Để không xảy ra vấn đề làm gảy cây nhỏ, cậu dùng Thái Cực cùng cây nhỏ so chiêu, lúc đánh không chỉ bảo đảm lực đạo, mà còn làm nó không thể đàn hồi. Thậm chí cậu còn đi đến mấy vườn cây có vài gốc nhỏ dẻo dai, làm cho bọn nó rụng một khúm lớn lá cây, sau đó còn bị dày vò đến sức đầu mẻ trán.

Hết chương 7.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info