ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 06

jennybach93

Cái chuyện cỏ thơm này, khụ ~ lớp 3 đó giờ chưa bao giờ có, trước đây Hạ Mộc không bộc lộ phong quang rực rỡ, nam sinh lớp 3 lớn lên có phần xin lỗi đại chúng, đều là rơm rác ven đường thôi nên xin hãy dung thứ. Đương nhiên xin lỗi đại chúng không phải vì mọi người lớn lên quá xấu, mà là không thuộc loại hình soái, tuấn hoặc mỹ, đa phần nam sinh đều có tướng mạo phổ thông, quăng vào một đám người đều chẳng nhận ra được ai. (Nam sinh lớp 3: ... )

Đến khi gương mặt của Hạ Mộc lộ ra, nữ sinh lớp 3 đều được hưởng phúc a, không cần phải tiếp tục ước ao lớp khác, bọn cỏ rác lớp mình cuối cùng cũng xuất hiện cây quý rồi, thật sự làm bọn nhỏ hưng phấn muốn chết.

Đặc biệt những là những nữ sinh có ham mê đặc biệt, mỗi lần nhìn Hạ Mộc đều phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị, làm cho cậu sở cả da gà, lạnh cả sống lưng.

Loại sinh vật mang tên hủ nữ này, thực sự đi chỗ nào cũng có.

"Cỏ thơm?"

Hạ Mộc ngáp một cái, động tác trên tay cũng không dừng lại, rất nhanh một bài tập dưới ngòi bút của cậu có được đáp án. Còn cái gì mà 'Cỏ thơm' Vương Thành Tài nhắc đến, cậu thật không rõ lắm, gần đây cậu khá bận rộn, căn bản không có tinh lực dư thừa để quan tâm chuyện khác.

"Cậu không biết? Từ khi hình tượng của cậu thay đổi, mấy nhỏ lớp mình đã đem vòng nguyệt quế của 'Tổ Thảo' đặt lên đầu cậu rồi.."

Vương Thành Tài nói đến đây là lộ ra vẻ ước ao đố kỵ a, tuy nó luôn tự nhận mình lớn lên cũng không tệ, lại thuộc loại hình cường tráng mạnh mẽ, nhưng đây căn bản không phải loại nữ sinh thích, cho nên đừng đến Tổ Thảo, ngay cả cỏ thơm cũng không có phần.

"Tổ Thảo?"

Đây là cái quỷ gì vậy?

"Chính là trong lớp có một tổ chức bầu chọn hoa thơm cỏ lạ, gọi tắt là 'Tổ Thảo'."

Vương Thành Tài giải thích.

Nghe xong, mặt Hạ Mộc đầy hắc tuyến, cần phải thụ giáo a~~.

Lại cùng Vương Thành Tài tán gẫu vài câu, rốt cục tiếng chuông vào học cũng vang lên.

Giờ học của khối 12, trong mỗi phòng ngoại trừ tiếng giáo viên giảng bài thì thỉnh thoảng mới có tiếng của học sinh vang lên, ngay khi khối 10, 11 còn đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã khi lên lớp, thì học sinh khối 12 đã tiến nhập trạng thái căng thẳng nghiêm túc, nhìn con số trên bảng đen từng ngày từng ngày lùi lại, bọn họ càng lúc càng khẩn trương, luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, luôn có cảm giác không đủ.

Trước giờ Hạ Mộc ghi chép bài vở vô cùng rõ ràng, đem toàn bộ nội dung trọng yếu trước mắt chép trước, thứ yếu viết sau, hơn nữa chỗ trọng tâm sẽ dùng màu mực sặc sỡ để đánh dấu, như thế người mượn vở cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra phần nào quan trọng phần nào không, nếu không phân chia cẩn thận, đến lúc gấp sẽ bị luống cuống, kết quả cuối cùng chỉ ôn được phần vô ích.

Bởi vì cậu tỉ mỉ, cho nên vở ghi chép của Hạ Mộc thật sự rất nổi tiếng.

Hạ Mộc khá tinh tường cho nên mỗi một nét cậu ghi vào đều vô cùng rạch ròi cẩn thận, bàn tay khéo léo viết ra từng chữ Khải có thể sánh bằng bản chữ mẫu. Bút pháp của cậu vốn cũng không tệ, hiện tại lại luyện thêm bảng chữ mẫu thư pháp bằng bút lông, tuy rằng mỗi ngày chỉ luyện được nửa tiếng, nhưng cậu luyện vô cùng chăm chú, nỗ lực nhín chút thời gian khẩn trương trong lúc này để luyện bút lông. Hạ Mộc nhớ rõ trong tương lai, chữ viết của một người cùng gương mặt như nhau, chỉ cần chữ viết của bạn tốt mặc kệ làm gì cũng sẽ được ưu ái hơn, cho dù bạn lớn lên thiếu vài 'nút', chỉ cần viết chữ đẹp, người khác nhìn bạn cũng có ấn tượng.

Vở ghi của Hạ Mộc vừa tan học đã bị bạn mượn mất, trừ phi tiếp tục có tiết, bằng không đến tối mới có thế lấy về. Dù vậy nhưng mỗi lần đến kỳ kiểm tra, mọi người vẫn thích đem vở cậu đi photo một lần nữa, chủ yếu chỉ vì chữ bọn họ viết qua một thời gian đọc lại sẽ không hiểu được mình viết cái gì.

Khi đi học, Hạ Mộc vẫn như trước mang kính có gọng, nhưng so với cái cũ cồng kềnh thì cái mới có vẻ gọn nhẹ hơn nhiều, mang lâu cũng không xảy ra trường hợp sống mũi bị đau hoặc mỏi. Bất quá lúc hết tiết, Hạ Mộc vẫn lấy kính xuống rồi xoa nhẹ mắt để làm vật lý trị liệu, sau đó mới lấy vở bài tập ra làm.

Ban tự nhiên tuy không học quá nhiều thứ như ban xã hội, nhưng bọn họ có rất nhiều bài tập để làm, cho nên lúc ra tiết ngoại trừ làm chút vật lí trị liệu cho mắt, phần lớn thời gian còn lại Hạ Mộc đều vùi đầu làm bài, tranh thủ dành chút thời gian buổi tối để luyện tiêu, luyện thư pháp, còn phải luyện Thái Cực quyền cùng Bát Quái chưởng, cho nên ban ngày phải cực một chút, nếu không buổi tối sẽ không có thời gian.

Tuy rằng mắt nhìn, tay viết, đầu suy nghĩ về bài tập, nhưng Hạ Mộc vẫn nhét tai nghe để luyện ngoại ngữ, thực là một công đôi ba việc.

"Hạ Mộc, cảm hơn cậu đã cho mượn."

Cuối ngày, một bạn học nữ đem vở trả cho Hạ Mộc, cậu cười cười với nhỏ rồi tiếp tục quét tước phòng học, hôm nay đến phiên cậu trực nhật, vừa quét vừa nghe ngoại ngữ, miệng lẩm nhẩm theo, thời gian lâu dần Hạ Mộc đã dung hợp xong phần ngoại ngữ, chỉ là không quá quen thuộc phần khẩu ngữ, cho nên hiện tại cậu chủ yếu tập trung luyện phát âm, thuận tiện ghi nhớ từ đơn luôn, chờ trở lại ký túc xá lật sách kiểm tra lại, xem thử có nhầm lẫn hay không.

"Không có chi."

Đem vở ghi chép thả lại cặp sách, Hạ Mộc cầm chổi quét đất, kỳ thực phòng học bọn họ cũng không quá dơ, trừ một chút tro bụi do đi giày bên ngoài vào, còn lại chỉ có vài mẫu giấy nhỏ, cho nên quét dọn cũng khá nhanh chóng. Còn có bảng đen, phải xóa sạch phấn bên trên, sau đó dùng bông bảng ẩm lau thêm một lần nữa, bảo đảm bên trên không còn sót lại cái gì rồi đi giặt bông lau là xong.

Sau đó đến lượt bạn khác đổ rác, khóa kỹ cửa phòng là hoàn thành. Lúc đến căn tin ăn cơm, tình cờ bắt gặp mấy người quen, chào hỏi bọn họ một tiếng, sau đó bưng phần cơm của mình đi kiếm bọn Quan Vũ, ba người kia đã giúp cậu giữ chỗ.

Vốn lấy tốc độ của ba người họ đã sớm ăn xong, chỉ là bọn họ vì giúp cậu giữ chỗ nên không thể về được, mãi đến lúc nhìn thấy Hạ Mộc mới kêu cậu. Tuy nhiên thông thường vào lúc này 3 người đó sẽ ngồi nhìn cậu ăn cơm, họ sẽ nhìn chằm chằm động tác tao nhã của Hạ Mộc nhưng vẫn giữ vững tốc độ giải quyết hết bữa cơm.

"Đi, về tắm thôi."

Bình thường 3 người đã sớm ăn xong bữa tối sau đó về ký túc xá tắm rồi, bởi vì buổi tự học ban đêm đều tan tương đối trễ, đến lúc đó mới tắm thì khá muộn, bọn họ còn phải giặt quần áo đấy! Khi ấy ký túc xá ngắt điện, làm sao giặt được?

Đương nhiên vừa trở về 4 người cũng không có lập tức đi tắm, phải đợi hơn nửa tiếng sau khi ăn xong, Vương Thành Tài – tên ăn xong sớm nhất đi tắm trước, hôm nay Hạ Mộc trực nhật, là người ăn cuối cùng, cho nên cũng tắm cuối cùng.

Bình thường 4 người luân phiên nhau đi tắm, không ai có ý kiếm gì.

Hạ Mộc thừa dịp này đem tiêu ra luyện, rất nhanh mấy phòng chung quanh đã nghe được tiếng tiêu Hạ Mộc thổi, lúc đầu mọi người cũng có ý kiến, dù sao khi đó Hạ Mộc thổi cũng không tốt, nghe vô cùng phiền. Hiện tại sao, Hạ Mộc đã thổi được một vài khúc ngắn, mọi người khoan dung độ lượng hơn một chút rồi.

Hôm nay, Hạ Mộc thổi một bài thiếu nhi khá vui nhộn, tuy rằng có vẻ ngây thơ, thế nhưng người nghe lại bất giác nở nụ cười, thật như nhớ lại khi còn bé lưng mang túi đến trường, bi bô đọc sách.

"Hai con chin vành khuyên nhỏ~~..."

Lúc Hạ Mộc thổi bài này, Quan Vũ cùng Tiễn Hướng Tiền bắt đầu nhẩm theo làn điệu, hai người càng ca hát càng lớn, dần dần cũng có nam sinh phòng bên cạnh hát theo. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đi đến ban công, nghe nhạc hợp xướng.

Xong bài này, Hạ Mộc liền thay đổi một bài khác.

Lần này mọi người hiểu ý cười cười, thay đổi lời theo biến tấu.

"Hai con hổ con, hai con hổ con, chạy trốn rất nhanh..."

Thổi hơn 1 tiếng, tất cả mọi người đều chơi thỏa thích. Bình thường ai ai cũng căng thẳng đầu óc, hiếm khi được buông lỏng thế này, học sinh khối 12 đều ở cùng một chỗ, lầu trên lầu dưới tất cả đều cùng khối, trong phút chốc cả tòa lầu đều vang lên tiếng hợp xướng.

Bất kể là người đi ngang qua hay người khu khác, đều tò mò nhìn qua bên này. Mặc dù có người ghét bỏ bọn họ ấu trĩ, nhưng nam sinh khối 12 lại chơi thật cao hứng, phải biết bình thường ngay cả tiết thể dục cũng bị môn chính trưng dụng, cho dù bị người chê cười ấu trĩ, nhưng đâu ai cấm bọn họ không được làm thế?

Mãi đến tận lúc Hạ Mộc đi tắm, loại giải trí lâm thời này mới dừng lại. Có một vài giáo viên sau khi nghe đều lộ ra nụ cười hiểu ý. Học sinh cấp 3 tinh thần căng rất chặt, cứ để bọn nó giải trí như thế cũng không tệ.

Khi các nam sinh mỗi ngày đều có cơ hội thả lỏng, mấy nữ sinh đương nhiên cũng không cam lòng lạc hậu. Các nam sinh hát nhạc thiếu nhi, được a~~ bọn họ sẽ hát những bài đang thịnh hành nhất, phút chốc bắt đầu lưu hành văn nghệ. Cũng không giới hạn bởi tiếng tiêu đệm của Hạ Mộc, có nam sinh đều xách đàn ghi ta, đàn viôlông, sáo... mấy nhạc cụ có thể dễ dàng xách đi đều mang đến, chiều nào cũng sau bữa cơm, ký túc xá nam đều mở hội diễn văn nghệ.

So với đám nữ sinh không ai phục ai, bên phía nam sinh trái lại tương đối hoà hợp, nhiều lúc còn vô tình hợp tấu, tuy rằng Trung – Tây kết hợp có điểm lạ, nhưng cũng không trở ngại hưng phấn của mọi người. Thậm chí có lúc còn được phân chia, lúc nào dành cho nhạc cụ cổ điển Trung Quốc, lúc nào dành cho nhạc cụ phương Tây, càng làm càng náo nhiệt.

Vốn không khí có chút căng thẳng, mỗi ngày bị bọn họ làm loạn như thế, trái lại giảm bớt được khá nhiều áp lực.

Trường học đối với kết quả này vô cùng hài lòng, phải biết mỗi tiếng học sinh khối 12 trôi qua đều rất áp lực, bởi thế hàng năm đều có tin học sinh trường cấp 3 nào đó quá căng thẳng mà bị sốc hoặc tự sát..., quả thực làm giáo viên trong trường không dám lộ ra một tia lơi lỏng, lúc nào cũng chú ý cảm xúc tư tưởng của bọn chúng, rất sợ bọn chúng trong vài phút nghĩ quẫn mà nhảy lầu tự sát.

Khối 12 này cũng vậy, chỉ cần giáo viên nghe phong phanh hoặc thấy có biểu hiện bất thường thì lập tức gọi em đó đến phòng bàn luận về vấn đề nhân sinh thâm ảo, không thể để bọn nó có ý niệm coi thường mạng sống bản thân được. Mà buổi biểu diễn văn nghệ sau bữa cơm chiều mỗi ngày đã trở thành chương trình cố định, thậm chí không một giáo viên nào trong trường đến mắng bọn họ gây ồn ào, tình cờ còn có vài vị nổi lên hứng thú đến cùng bọn họ biểu diễn nữa.

Kết quả này đương nhiên ngày càng tốt, để giảm sức ép cho bọn nó thì cứ thả lỏng như thế thôi, các giáo viên rốt cục không cần khẩn trương nhìn chằm chằm từng đứa nữa, không cần mỗi ngày đều lo lắng bọn chúng nghĩ đến tự sát. Đây cũng trở thành một bên trong tiết mục được bảo lưu, thậm chí sau khi khối 12 này tốt nghiệp, các giáo viên chủ nhiệm về sau còn chủ động dẫn mấy khối sau tiếp tục liên hoan sau giờ cơm chiều, để cho tụi nó thư giản đầu óc.

Hết chương 6.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info