ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 04

jennybach93

Cuộc sống ở lớp 12 vô cùng buồn khổ, bởi vì ngoại trừ bài thi bài tập thì vẫn là bài tập bài thi, giáo viên trên bục giảng quên cả trời đất, học sinh phía dưới nghe đến đất trời tối tăm mù mịt sau đó lại múa bút thành văn. Dù như thế, Hạ Mộc vẫn có thể nhín chút thời gian để luyện nghe ngoại ngữ, luyện tiêu. Đương nhiên, cậu còn phải rèn luyện mỗi tiếng nói, động tác, tứ thế đi đứng ngồi hoặc nghĩ bao quát luôn cả tư thế ngủ, trong lòng luôn ám thị mình quy củ quy củ, không còn giống như lúc trước thức dậy, đầu một nơi chân một ngả.

Loại tư thế ngủ này Hạ Mộc trước đây am hiểu nhất, mẹ Hạ luôn nói, Hạ Mộc lúc ngủ thường thường để đầu một góc, mông một góc, tay lại một nơi, chân nằm một ngả, tạo thành một hình tứ giá chiễm chệ độc đáo, chỉ cần nghe thôi đã có thể tưởng tượng được sự đặc sắc thâm thúy trong đó nha.

Mỗi lần ăn cơm: phải nghiền ngẫm hai mươi lần, sau đó mới từ từ nuốt xuống, một ngụm cải xanh phối hợp cùng 2 phần đồ mặn nhai kỹ, mỗi ngày còn phải xác định cần ăn bao nhiêu hoa quả, làm cho mấy tên chung phòng mở rộng tầm mắt, nâng cao kiến thúc, hiểu rõ cái gì gọi là ẩm thực khoa học.

"Má nó! A Mộc, thì ra cậu là một đại soái ca nha ~ "

Sau khi trãi qua nhiều đoạn đường thăng trầm, Vương Thành Tài vào một ngày đẹp trời nào đó trong hôm liên hoan 4 người ở ký túc xá, chỉ vào Hạ Mộc bởi vì ăn lẩu không thể không lấy xuống cặp kính cận xuống kêu to.

"Thành Tài ơi là Thành Tài, bây giờ cậu mới phát hiện ra sao?"

Tiễn Hướng Tiền bất đắc dĩ nhìn nó, Hạ Mộc thay đổi hình tượng đã mấy ngày rồi, hiện tại mới phát hiện, tên này có bao nhiêu trì độn đây hả trời?

"Hì hì, lúc trước tớ chưa có để ý mà."

Gãi đầu một cái, cười khúc khích vài ba tiếng lừa dối qua ải.

"Đúng vậy, sự chú ý của cậu ta đều dồn hết vào em hoa khôi của trường rồi."

Hạ Mộc phùn tào nói, cả đám trong phòng đều biết Vương Thành Tài thầm mến hoa khôi của trường, bình thường trì độn đến chết người nhưng chỉ cần chút chuyện dính dán đến vị hoa khôi đó thì nó y như là ra đa định vị, tự động tiếp thu mọi tín hiệu có liên quan.

"..."

Vương Thành Tài chột dạ cúi đầu, bản thân nó có chút chậm chạm thôi mà, bình thường trong phòng có chuyện gì nó cũng là người biết sau cùng, bao quát cả lần thay đổi hình tượng này của Hạ Mộc, qua mấy ngày mới phát hiện, uổng công nó còn cùng Hạ Mộc la hét làm bạn tốt, ở đâu có bạn tốt như thế chứ?

"Thôi bỏ qua đi, hai người các cậu đâu phải không biết Thành Tài vốn chính là như thế, ngoại trừ chuyện của vị hoa khôi kia, đến cả ngày thi mà cậu ta còn quên được kìa."

May nhờ nhà Thành Tài có tiền có thế, bằng không dựa vào cái thành tích bê bết kia của nó, đã sớm bắt nghỉ học mất rồi. Thành tích không tốt thì thôi đi, đã vậy mỗi ngày chạy theo đuôi nữ sinh, làm như để khảo nghiệm tính nhẫn nài của trường học ấy, cho nên Vương Thành Tài vẫn nên thấy hạnh phúc với cái gia thế bệ vệ kia đi.

Nhắc đến chuyện quên ngày thi, việc này lại có chút liên quan đến vị hoa khôi kia, cũng vì vị kia vào một hôm trời trong nắng ấm nói chuyện với nó một câu, cái tên này cư nhiên tinh thần hoảng hốt, đêm đó nằm mộng xuân, lại chẳng muốn tỉnh, nếu không phải lúc Hạ Mộc sắp vào phòng thi không thấy nó, vội vàng dùng di động gọi kiếm, khi ấy mới đánh thức người trong mộng đẹp tỉnh dậy, kết quả vẫn trễ gần 10 phút.

Đây được xem như là được gần mỹ nhân mà bất chấp tất cả đi, sau khi thi xong nó liền bị 3 đứa cùng phòng dạy dỗ một trận, mãi đến lúc bị cha mẹ gọi về mới xem như xong vụ đó. Bất quá cũng nhờ sự kiện đó mà về sau mỗi lần đến kỳ thi, 3 người còn lại đều trông coi nó rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho nó chạy đến gần vị hoa khôi kia để nói chuyện.

Nói thật, cái vị được gọi là hoa khôi của trường kia trong mắt 3 người cũng bình thường thôi, ngoại trừ lớn lên có chút vẻ ngoài, còn lại chẳng có ưu điểm gì, thành tích cũng ở tầm trung hạ, kiếm trong top 100 cũng chả thấy tên vị đó, thật không hiểu Vương Thành Tài yêu thích điểm nào a?

"Em ấy vô cùng xinh đẹp a ~ "

Vương Thành Tài vừa nghĩ đến gương mặt xinh đẹp mỹ miều của vị hoa khôi kia thì đã lộ ra dáng vẻ trư bát giới ngay, làm Hạ Mộc đặc biệt ngứa tay.

"Ọe ~ "

Minh tinh trên màn ảnh không biêt đẹp hơn bao nhiêu lần, như thế mà cũng gọi là đẹp sao? Đều là do đám nam sinh trong trường tâng bốc mà ra thì có, kỳ thực Hạ Mộc cảm thấy vị đó chả đẹp bằng chị Ba của cậu nữa!

"Haizz, các cậu đừng có như vậy được không, lẽ nào em ấy không đẹp sao?"

Vương Thành Tài nuốt nước miếng sắp chảy ra, phải chi em ấy là bạn gái của nó thì tốt rồi, dẫn ra ngoài thật hãnh diện nha.

"Ha ha."

Ba người ha ha hai tiếng, nhà của cả ba đều có chị em, cũng không cho rằng vị đó xinh đẹp hơn người nhà mình, cho nên cũng chả coi chuyện này to tát lắm. Tuy Hạ Mộc yêu thích em gái, thế nhưng cậu lại chả thích mấy em gái ỏng a ỏng ẹo, luôn thích ra vẻ này nọ, mà vị hoa khôi kia lại thuộc loại này, cho nên cậu rất rất không thích vị kia.

Mục tiêu của cuộc đời cậu là tìm được một em gái dịu dàng đáng yêu để kết hôn, sau đó sinh mấy đứa con, bất kể là trai hay gái, cậu đều sẽ dành cho chúng những thứ tốt nhất. Đừng xem Hạ Mộc bình thường không có chuyện gì làm cậu đặc biệt yêu thích, nhưng cậu lại vô cùng thích trẻ con nha, đặc biệt mấy bé có gương mặt tròn tròn manh manh, mỗi lần xem các chương trình chăm sóc trẻ em cậu đều bị manh đến lật người luôn.

Lại nói một đại nam nhân yêu thích trẻ con cũng đâu có gì sai, thế nhưng thích đến đạt trình độ như Hạ Mộc thì chẳng còn bảo tồn được bao nhiêu người, trong họ nhà Hạ Mộc có một cô em họ be bé, chỉ cần đến nhà cậu chơi thôi là cậu ôm khư khư cả ngày, cùng bé chơi đùa vui vẻ, tùy ý ý bé làm mưa làm gió mà không chút bực tức gì, thường thường còn bị mấy người lớn trong nhà nói cứ nuông chiều như thế bé sẽ càng vô pháp vô thiên.

Làm kẻ cầm đầu, Hạ Mộc chỉ cười hì hì vài tiếng sau đó lại tiếp tục nuông chiều yêu thích, cũng may em họ tuy bị nuôi như thế nhưng lại rất hiểu chuyện, chỉ cần cùng bé giải thích một chút, bé sẽ rất nghe lời, không phải cái loại nghe tai trái ra tay phải nhá, mà là tiếp thu thực tế, đây cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Mộc yêu chiều bé như thế, như thế dù có tùy hứng cậu cũng sẽ sủng a!

Trải qua qua một đoạn thời gian luyện tập, tiếng tiêu Hạ Mộc thổi cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện âm điệu trầm bỗng du dương, cậu đã không cần chạy ra chỗ vắng vẻ ở sân thể dục luyện tập, có hôm tình cờ thổi trong ký túc xá còn được bạn bè vỗ tay cổ vũ.

"A Mộc, cậu thật lợi hại."

Đã học nhiều ngoại ngữ lại còn học tiêu, thành tích vẫn luôn bảo trì trong top 10, người như vậy không lợi hại thì ai mới lợi hại? Quan Vũ lời hay chẳng cần Tiễn Hướng Tiền nói đã khen lấy khen để.

"Được rồi Quan Vũ, cứ khen như thế làm tớ có cảm giác không còn là người nữa."

Hạ Mộc chà xát cánh tay, xin y bỏ qua!

"Cây tiêu này hết bao nhiêu vậy?"

Gia thế nhà Vương Thành Tài rất tốt, cho nên nhãn lực so với 2 kẻ kia thì cao hơn nhiều, liếc mắt một cái đã nhìn ra cây tiêu trong tay Hạ Mộc không rẻ đâu.

"Khoảng bảy, tám trăm!"

Hạ Mộc cẩn thật đặt tiêu vào hộp cất, sau đó để vào ngăn kéo, đồ quý giá cậu chưa bao giờ để bên ngoài, bao gồm cả chồng đĩa nhỏ kia, cũng không phải đồ rẻ mừ.

Đừng thấy nơi này an toàn như thế mà lầm, trên thực tế ở ký túc xá luôn xuất hiện mấy chuyện mất cắp, sau đó mọi người đều sẽ làm ổ khóa riêng cho tủ của mình để cất kỹ, hành động của Hạ Mộc trong mắt người khác là cực kỳ bình thường, bởi vì 2 người còn lại trong phòng bình thường cũng luôn làm thế, kể cả Vương Thành Tài, lúc đầu nó đã bị người ta trộm đồ một lần mới xin chuyển đến ký tục xá của mấy người Hạ Mộc, ở đến bây giờ luôn.

"Cái tên trộm vặt kia á, tuy rằng nó nói rất đáng thương, trường học cũng đồng tình mà chỉ cảnh cáo nó thôi, nhưng tớ một chút cũng không tin, nếu cứ ở chung nữa chắc không nhịn nổi."

Lúc đó, Vương Thành Tài bị trộm mất 1000 đồng, tuy đã tìm về được 500, nhưng nó vẫn không muốn cùng tên kia ở một phòng, cuối cùng trường học đành phải đổi ký túc xá cho nó, may mắn là lúc đó mọi người chưa ở lâu dài, cho nên khi đổi cũng tương đối dễ dàng.

"Lại nói, cái thằng đó ở ký túc xá cũng không quá tốt, đã hơn một năm mà vẫn không ai chịu nói chuyện với nó một câu."

Vương Thành Tài xách theo hai con gà nướng trở về, đây là quản gia nhà nó đem tới, bình thường cứ cách hai ngày một lần nhà nó sẽ tiếp tế chỗ này, nếu chỉ dựa vào thức ăn căn tin trường, miệng sẽ nhạt nhẽo đến chết mất .

"Cậu là Thánh mẫu hả?"

Hạ Mộc xoay người, đặt viết trong tay xuống.

"Ê, hai đứa kia, lại đây đi, ăn gà quay nè! Mới là lạ đó, đối với ai Thánh Mẫu cũng sẽ không Thánh Mẫu với nó."

Vương Thành Tài trở mặt xem thường, dám ăn cắp đồ của nó, nếu không phải ba Vương dặn nó ở trường học khiêm tốn một chút, nó đã chỉnh thằng đó đến nghỉ học luôn rồi.

"Thành Tài, đầu bếp nhà cậu tay nghề thật không tệ nha."

Mỗi cuối tuần đều có thể ăn được món do đầu bếp nhà Thành Tài nấu, đối với đám học sinh lớp 12 như tụi nó mà nói, quả thực chính là thiên đường, mà Thành Tài chính là thiên sứ, đương nhiên lời này mọi người đều để trong lòng, chủ yếu là sợ nói lên mặt quá thôi.

"Tớ biết các cậu sẽ thích mà."

Cho nên mới kêu người đưa đến hai con, phòng 4 người, vừa vặn mỗi tên một nửa.

So với ba tên kia để tay không cầm gặm, Hạ Mộc lại mang cái găng tay y tế*, từng chút từng chút gặm gà quay sạch sẽ từ đầu đến cuối, bây giờ động tác ăn uống của cậu đã dần dần hình thành vẻ tao nhã đến cảnh đẹp ý vui nha.

Gà quay ăn ngon nhất chính là phần da, đây cũng là phần Hạ Mộc thích ăn nhất, còn thịt mềm bên trong chấm thêm chút muối mới vừa ăn. Đồng dạng là ăn gà quay, Hạ Mộc lại ăn ra phong phạm của một bữa tiệc lớn ở Pháp, làm 3 tên còn lại nhìn đến sững sờ.

"Chả trách bây giờ ra ngoài A Mộc làm nhiều người quay đầu lại như thế, đến ngay cả chúng ta cũng nhìn không chớp mắt mà."

Tiễn Hướng Tiền nhìn nhìn tay mình vì gặm gà quay mà đầy rẫy dầu mỡ, không cách nào có thể so sánh với Hạ Mộc được, ăn mày cùng vương tử có bao nhiêu khoảng cách thì ai cũng biết mà. Đương nhiên lấy ví dụ có khoa trương tí, nhưng ý tứ không khác lắm đâu.

"Ừ, đến ngay cả Hoàng Thu Thu cũng liên tục nhắc đến A Mộc đó."

Hoàng Thu Thu chính là tên vị hoa khôi mà Vương Thành Tài thầm mến đó, cô ta cư nhiên đã chú ý đến A Mộc?

"Ha ha ~ "

Cười gượng hai tiếng, trong lòng Hạ Mộc biểu thị cậu chẳng chút vui vẻ khi được Hoàng hoa khôi để ý đâu.

"Nói thật, cái tên này có đúng là của hoa khôi trường ta không thế!"

Hoàng Thu Thu, nghe sao giống mấy tên nhà giàu mới nổi thiếu văn hóa đặt vậy. Theo lý thuyết hoa khôi của trường cần phải có một cái tên vừa dễ nghe vừa có khí chất, thế nhưng cái tên 'Hoàng Thu Thu' này làm sao lại là tên của mỹ nữ được chứ.

"Nhà cô ta chính là nhà giàu mới nổi mà!"

Ba của Hoàng Thu Thu là một cây hoa gạo(1) phất lên nhờ than đá, đây không phải là nhà giàu mới nổi thì là gì! Vừa phất lên đã bỏ rơi người vợ tào khang, cùng Tiểu Tam và con gái ả sống cuộc sống giàu sang hạnh phúc, quả thực chính là một tên tra nam(2) tiêu chuẩn trong xã hội hiện đại.

(1)Nhà giàu hái ra tiền

(2)Tên đàn ông cặn bã

"A Mộc, làm sao cậu biết chuyện này?"

Trước giờ Vương Thành Tài chỉ biết xem mặt bắt hình dong, nó đến giờ thật sự vẫn chưa biết Hoàng Thu Thu là con gái của tên nhà giàu mới đâu.

"Thành Tài, tớ đã nói với cậu rồi, Hoàng Thu Thu không thích hợp với cậu, trên đời này phụ nữ đẹp rất nhiều, người sau so với người trước càng xinh đẹp lộng lẫy, cậu hà tất gì vì một đóa lạn hoa(3) mà treo cổ ở một chỗ như thế?"

(3)bông hoa tả tơi, rách nát, thối rửa

Chỉ vì là bạn học kiêm bạn cùng phòng và bạn thân, Hạ Mộc mới thân lòng khuyên Vương Thành Tài một câu như thế, Hoàng Thu Thu thật sự không đáng để nó yêu, cậu không muốn Vương Thành Tài chỉ vì cô ta mà bỏ thi đại học, trong ký ức Hạ Mộc kia, Vương Thành Tài bởi vì Hoàng Thu Thu mà bỏ phế mấy năm cuộc sống, mãi đến tận lúc ba người họ tốt nghiệp đại học gặp nhau nó mới từ trong cái bóng Hoàng Thu Thu đi ra.

Hết chương 04

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info