ZingTruyen.Asia

[BL - Novel] Profundis/ Vực thẳm

90. Erewhon hội ngộ

Hahan98

"Chào buổi tối, thưa ngài."

"Chào buổi tối!"

Những lời chào bay đến ngay khi họ bước chân vào lối vào. Các thợ săn đang ngồi trò chuyện thành nhóm hai và ba người tại bàn đều đứng dậy. Shinjae bước vào, quen thuộc với việc nhận được những lời chào lịch sự từ mọi phía. Người đàn ông luôn tỏa sáng rực rỡ ngay cả khi mặc đồng phục đơn sắc, giờ đây thậm chí còn chói sáng hơn khi anh mặc thường phục. Họ đến vào thời điểm quán chủ yếu phục vụ rượu nên đèn trong sảnh đã tối mờ.

Shinjae chắc chắn đã thay đổi rất nhiều trong những ngày gần đây mà ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy. Vẻ đẹp vẫn đáng kinh ngạc như cũ, nhưng vẻ điên cuồng gần như quỷ dữ, giống như đang đi trên lưỡi dao nguy hiểm, đã biến mất. Thay vào đó, cảm giác yên bình đã lấp đầy. Như một người đã tìm được chốn bình yên để an cư lạc nghiệp sau một thời gian dài lưu lạc.

Những người không biết sâu xa tình hình đã cảm thấy nhẹ nhõm, nói rằng họ rất vui vì dường như Chỉ huy trưởng vẫn đang sống tốt. Tuy nhiên, các thành viên của Đội 1 Erewhon thấy sự thay đổi của anh ta thật đáng kinh tởm, dù biết rõ cảm giác yên bình đó đến từ đâu.

Thêm một người nữa đi theo Shinjae. Những người chưa biết tin Yoogeun sắp đến trông có vẻ ngạc nhiên, thì thầm trong hơi thở của họ.

Yoogeun mặc một bộ vest đen. Đồng phục của Erewhon cũng là sự kết hợp giữa áo sơ mi và quần tây, và Taein cũng đã mua cho cậu vài bộ quần áo đơn giản như phong cách khi cậu mới gia nhập nơi này, nhưng họ chưa bao giờ thấy cậu mặc áo vest và đeo cà vạt. Yoogeun bước vào trong khi loay hoay với chiếc cà vạt của mình với một cái cau mày nhẹ, có lẽ không thoải mái với nó, và ngay cả điều kỳ quặc ấy cũng phù hợp với phong thái thường ngày của cậu.

Yoogeun bắt gặp ánh mắt của Taein trong giây lát giữa đám đông. Taein nhìn chằm chằm cậu trong vài giây và quay đi như không có chuyện gì xảy ra. Một cái nhìn thoáng qua nhưng vẫn là một ánh mắt dịu dàng.

"Chào mọi người. Lâu lắm rồi chúng ta mới tụ tập ở một nơi như thế này."

Shinjae khéo léo vòng tay quanh eo Yoogeun và nhẹ nhàng kéo cậu đứng cạnh mình.

"Đây là Guide của tôi. Tôi chắc rằng một số người đã nhìn thấy em ấy trong khi những người khác thì chưa. Em ấy là Guide độc quyền duy nhất của Đội 1 và là đồng đội trong cuộc đột kích lần trước. Tôi tin rằng em ấy đủ tư cách để có mặt ở đây."

"Tất nhiên ạ! Chào buổi tối, Guide-nim."

"Cậu có nhớ hồi đó cậu đã chữa trị cho tôi không?"

Mặc dù không huyên náo như khi Shinjae bước vào, nhưng dù sao thì màn chào đón vẫn ồn ào và nhiệt tình. Yoogeun ngập ngừng một chút rồi cúi đầu chào lại.

"Chào buổi tối."

Giữa sự hỗn loạn của tất cả các bên, một tiếng cảm thán vui vẻ, bàng bạc chen vào.

"Ah? Có chuyện gì vậy?"

Một chàng trai trẻ đeo găng tay lò nướng và đeo tạp dề màu pastel đang đứng tít phía sau. Cậu ấy trông như thể vừa từ trong bếp đi ra, trên tay là một khay đầy những món ăn như mì ống và pizza. Cậu trông trẻ hơn so với độ tuổi trung bình của tất cả các thợ săn có mặt trong hội trường. Nốt ruồi trên sống mũi vẽ một đường sắc nét, nổi bật dưới ánh đèn huyền ảo.

"Em nghĩ lúc trước mình vừa nghe thấy giọng nói của Yoogeun hyung."

Nhưng điều nổi bật nhất là đôi mắt của cậu ấy. Đôi mắt màu sô cô la sữa, vốn từng rất sáng và khác biệt, giờ đây rất khó phân biệt đồng tử và tròng mắt với nhau. Ai nhìn thấy cũng nhận ra chúng không bình thường. Hessoo bước ra giữa sảnh và nhìn xung quanh.

"Em nghe thấy rõ ràng mà, em đã nghe lầm sao?"

"....."

Yoogeun đông cứng người lại trước những lời nói đó, thậm chí quên cả thở. Cổ họng anh như nghẹn lại. Như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt đường thở của anh.

Anh đã nhìn thấy một số người bị thương khi đi theo sau Shinjae vào trong sảnh. Có những người trông còn tồi tệ hơn cả Heesoo. Những người bị đứt lìa tay hoặc chân hoàn toàn, và những người bị biến dạng nửa khuôn mặt, bị vụ nổ cuốn đi. Có lẽ vì thứ hạng cao nên Heesoo trông vẫn khá hơn.

Tuy nhiên, không giống như những người khác, chấn thương của Heesoo rõ ràng là lỗi của anh ấy. Đây là lần đầu tiên Yoogeun phải chứng kiến ​​một người bị thương nặng khi cố gắng giải cứu mình và dẫn đến thương tật vĩnh viễn. Một nỗi đau khó tả đè nặng xuống ngực anh.

Anh vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hai vụ nổ nhỏ phát ra gần khóe mắt Heesoo, những mảnh vỡ của nhãn cầu văng ra tứ phía và máu bắn tung tóe xuống đất. Giá như Yoogeun cẩn thận và không bị lọt vào tầm mắt của Almuten, giá như anh có thể tránh đúng lúc thì hôm nay đôi mắt của Heesoo vẫn sẽ ổn.

Hình ảnh cuối cùng của Heesoo mà Yoogeun nhớ là cậu ấy vẫn nằm liệt giường mà không tỉnh lại. Thậm chí sau đó, Heesoo còn quấn băng dày quanh mắt. Anh rời đi mà không biết chuyện gì đã xảy ra dưới những lớp băng đó. Anh được thông báo rằng Heesoo đã tỉnh lại và hiện có thể di chuyển bình thường, nhưng anh không biết rằng đôi mắt của cậu ấy đã trở thành như thế này.

Heesoo bước đến chiếc bàn gần đó và mò mẫm đặt khay xuống. Sau đó, cậu nhìn xung quanh, lẩm bẩm một mình.

"Hẳn là mình đã nghe lầm...."

Yoogeun đã đóng băng tại chỗ, nhìn chằm chằm một cách vô hồn khi Heesoo tiến lại gần, không để ý đến vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

"....."

Anh mở miệng, muốn nói gì đó. Nhưng không có âm thanh nào phát ra. Anh ấy không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng Heesoo từ từ quay về phía Yoogeun. Đó là khi anh nhận ra một tia sáng trở lại trong đôi mắt mơ hồ đó. Có gì đó thật kỳ lạ.... Ngay khi anh ấy cảm thấy như vậy.

"Phụt haha, ha ha, a ha ha ha!"

Heesoo đột nhiên phá lên cười, ôm lấy bụng mình. Không thể hiểu được tình hình, Yoogeun lùi bước. Heesoo sau đó kéo cổ tay Yoogeun và ôm anh thật chặt cho đến khi ngực họ chạm vào nhau. Yoogeun có thể cảm thấy từng cơn rung nhẹ từ cậu ấy mỗi khi cậu phá lên cười không kiềm chế được.

"A, Yoogeun hyung. Em phải làm sao với anh đây? Anh dễ thương quá!"

"Gì cơ?"

"Tại sao hyung vẫn dễ thương như vậy? Sao anh có thể dễ thương thế này? Em nên làm gì đây nếu tình cảm em dành cho anh lại trỗi dậy? Không, tại sao anh lại nhìn em như vậy? Giống như anh vừa vô tình giết chết một ai đó. Chắc em cương lên mất....."

Chỉ khi đó Yoogeun mới nhận ra. Heesoo đã trêu đùa anh ấy trước mặt mọi người. Ở đây không có thứ gì mà cậu ta có thể sử dụng được để chơi khăm, nên cậu ta phải tận dụng chính cơ thể mình.

"....."

"Sao vậy? Sao đột nhiên, ức!"

Cơ thể di chuyển trước khi anh kịp nghĩ thông suốt. Yoogeun ngay lập tức tung một cú đấm mà không cần đắn đo suy nghĩ, thậm chí trước cả khi Heesoo có thể nói hết câu. Với một tiếng động lớn, chiếc bàn phía sau bị xô đẩy và Heesoo ngã đè lên nó. Tiếng xôn xao xung quanh họ ngày càng lớn hơn.

"Kwon Heesoo, đồ khốn điên khùng."

"A! Hyung, anh thực sự đánh em à? Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Ý em là, không phải em đang phàn nàn đâu. Ah, đợi, đợi đã! Có đồ ăn bên cạnh em..... á!"

Cái miệng đó vẫn lảm nhảm những điều vô nghĩa sau tất cả mọi chuyện. Yoogeun túm lấy cổ áo Heesoo, đè lên người cậu và đánh thêm một cái nữa. Bốp! Âm thanh sảng khoái của một cú đánh vang lên trong hội trường.

Một cuộc ẩu đả đơn phương không biết từ đâu ra, nhưng không ai ngăn cản họ. Shinjae chỉ cười như thể anh ấy thấy Yoogeun thật dễ thương, trong khi Taein phớt lờ họ như thể anh ấy không muốn để ý đến. Một nửa số người xem tỏ ra không quan tâm, như thể đang hỏi tại sao bọn họ lại như thế nữa rồi, trong khi nửa còn lại cổ vũ một cách thô tục, một số thậm chí còn huýt sáo.

Yoogeun dần bắt đầu cảm thấy rằng nếu anh tiếp tục đấm tên khốn đó, anh sẽ chỉ tự biến mình thành một thằng ngốc. Kiệt sức và hụt hơi, anh ném Heesoo đi như ném một thứ gì đó bẩn thỉu. Anh cảm thấy chán nản kinh khủng.

"Đồ chó đẻ. Tôi đã tưởng cậu bị mù hoàn toàn là do tôi ..."

"Anh đang lo lắng cho em à? Ôi không. Em nghĩ rằng mình thực sự cương cứng rồi."

"Câm miệng."

"Anh biết không, em thực sự rất nhớ cách anh nói chuyện. Có một lần, em thậm chí còn thủ dâm trong khi tưởng tượng mình bị anh đánh và mắng chửi...."

Càng nói chuyện với cậu ta, anh càng cảm thấy mình thua cuộc. Yoogeun quay đi, hoàn toàn phớt lờ Heesoo. Heesoo tiếp tục cười một lúc lâu như thể một con ốc vít bị bung ra, sau đó lấy chiếc kính ra khỏi túi tạp dề và đeo vào. Tầm nhìn của cậu, vốn mơ hồ như thể đôi mắt nhấn chìm dưới nước, cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút.

"Mặc dù vậy, em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Họ nói rằng đó là một phép màu khi mắt em có thể tái sinh. Thứ hạng của em không cao đến mức như thế. Việc tay và chân em gắn lại với nhau đã hơi khó khăn nếu chúng tình cờ bị chặt đứt ngay từ đầu."

Những lời đó làm cậu nhớ đến một người không có mặt ở đây. Người đàn ông đã bám lấy Yoogeun với cơ thể đầy thương tích và nói những điều vô nghĩa vào cái ngày cậu bỏ họ lại phía sau.

"Phải. Baek Yoogeun. Chúng ta đừng bao giờ ..... gặp lại nhau nữa."

Liệu Chan, như anh ấy đã nói, có quyết định sẽ không gặp Yoogeun nữa không? Đó là điều dễ hiểu. Những lời trao đổi giữa họ không phải là thứ dễ bị lãng quên chỉ vì không gặp nhau trong vài tháng. Yoogeun quay đầu lại, chắc chắn về kết luận mà mình đã đưa ra. Sau đó, một hình dạng kỳ quặc ở đằng xa đập vào mắt cậu. Một cục đen lớn nhô ra một chút từ phía sau cây cột.

"Khục."

Heesoo cũng phát hiện ra, vội bịt miệng lại. Taein khó chịu lầm bầm.

"Tại sao phải trốn khi cậu ta thậm chí không thể giảm kích thước cơ thể lại?"

Đó là một nhận xét vô lý. Giảm kích thước cơ thể? Cậu ta nấp ở đó làm gì vậy?

"Chan hyung. Bỏ cuộc đi. Anh đã bị phát hiện rồi."

"Chan-ah, nấp ở đó trông khập khiễng quá đấy."

Heesoo dùng tay huýt sáo và hét lớn. Shinjae cũng chen vào, bước đến ngồi xuống một trong những chiếc ghế sofa và bắt chéo chân. Bóng đen giật mình một cái và một âm thanh giống như tiếng gầm gừ của con thú phát ra từ phía sau cây cột.

"Các ngươi không câm miệng được sao?"

Ngay sau đó, Chan bước ra ngoài, lấy một tay che mặt. Khối đen nhô ra một chút là một phần vai của Chan. Anh ta đã nhanh chóng trốn sau một cây cột, nhưng dường như anh đã quên che giấu toàn bộ cơ thể mình.

"Nếu tôi biết điều này sẽ xảy ra, tôi đã không đến..... Mẹ kiếp."

Chan lẩm bẩm, lắc đầu. Khuôn mặt anh ẩn dưới bàn tay to lớn và gáy đỏ ửng lên, đủ để lộ ra làn da rám nắng. Anh từ từ hạ tay xuống, cảm thấy tai mình nóng bừng. Sau đó, ngay lập tức anh chạm mắt với Yoogeun, người đã nhìn chằm chằm anh một cách vô hồn. Chan giật mình như thể bị bỏng, rồi mắng mỏ vô cớ.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy, đồ ngốc này? Cậu cũng nghĩ điều đó buồn cười à?"

"Hử?"

"Lại xuất hiện trước mặt cậu sau khi nói tất cả những lời chết tiệt đó. Tôi biết cậu đang nghĩ tôi trông giống như một trò đùa..... mẹ kiếp."

"Tôi không chắc ý của anh là gì, nhưng tôi không nghĩ điều đó buồn cười."

"...."

"Có phải vì anh từng nói chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa..."

"Này!"

Chan hét lên một lần nữa, cắt ngang lời nói của Yoogeun. Yoogeun cứng người lại trước tiếng hét lớn và chớp mắt nhìn anh ấy. Cuối cùng, Chan chỉ biết thở dài và xoa mặt.

"Phải, mình đã mong đợi điều gì cơ chứ? Tôi biết cậu không có tài khôn khéo hay gu thẩm mỹ hay bất cứ thứ gì, nhưng cậu có thực sự phải bị tóm bởi một tên khốn bẩn thỉu như Woo Shinjae không?"

Shinjae cũng nói với cậu rằng cậu đã không khôn khéo vào sáng sớm. Tâm trạng của Yoogeun bằng cách nào đó thậm chí còn tồi tệ hơn. Heesoo chen vào từ phía sau.

"Ồ, thật mừng khi biết hyung vẫn còn xấu xa và thảm hại."

"Ngậm miệng lại và mang cho tôi đồ uống đi."

"Chúng ta thậm chí còn chưa bắt đầu cuộc họp mà?"

"Đợi đã, bia đen tôi gọi lúc nãy đâu rồi? Phó chỉ huy trưởng?"

"Tôi đã đổ nó đi rồi."

"Chết tiệt, thằng khốn này đang thực sự lãng phí gạo."

"Hyung, hôm nay anh thực sự không nên uống rượu đâu. Nếu anh say và tỏ tình với Yoogeun hyung thì sao? Kiểu như, Yoogeun ahhh..... Sao em có thể làm thế với anh....."

"Muốn chết à?!"

Đã lâu lắm rồi cậu chưa nghe thấy kiểu nói chuyện phiếm đầy thù hận như thế này. Đã có lúc những giọng nói, ánh mắt, nét mặt và thậm chí từng cử chỉ nhỏ nhất của họ sẽ nhấn chìm cậu trong nỗi sợ hãi lạnh lẽo. Cậu ngạc nhiên với chính mình vì không cảm thấy như vậy vào lúc này. Có lẽ cậu ấy đã quen với những thói quen khác thường hàng ngày của mình với Shinjae.

Cuộc họp nhanh chóng bắt đầu. Các thành viên ngồi rải rác khắp quán bar. Mọi người đã đặt ly xuống, nhưng những chiếc bàn đầy ắp đồ ăn nhẹ và hầu hết họ vẫn thoải mái ngồi trên ghế. Khi họ mặc đồng phục, ít nhất cũng có cảm giác đoàn kết, nhưng bây giờ mọi người đều mặc thường phục, họ trông giống một nhóm người vô gia cư. Nhưng Erewhon luôn như vậy. Không bao giờ cần phải giữ cách cư xử hay hình thức không cần thiết, họ chỉ cần làm tốt phần việc của mình.

Cho đến khi tiếng ồn lắng xuống và sự chú ý của mọi người tập trung vào anh, Shinjae mới ung dung ngồi xuống, dựa lưng vào ghế sofa, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cuối tay vịn ghế. Đó là thái độ của một người đã quen lãnh đạo tập thể. Mãi một lúc sau, anh mới mở miệng.

"Hãy để tôi bắt đầu với phần kết luận. Tôi biết không ai ở đây muốn nghe những điều vô nghĩa dài dòng."

Shinjae không bắt chéo chân và ngồi thẳng lưng.

"Erewhon sẽ tan rã kể từ hôm nay."

Lời anh nói ra như những tảng đá vô hình. Tuy nhiên, không ai đặt câu hỏi. Không để ý xung quanh, hay thì thầm với người bên cạnh, mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi Shinjae tiếp tục. Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm cả hội trường rộng lớn.

"Tôi chắc rằng tất cả các bạn, những người đã ký hợp đồng và gia nhập cùng chúng tôi đều đã biết. Erewhon được tạo ra chỉ với một mục đích duy nhất và sẽ bị giải thể khi mục đích đó được hoàn thành."

Mặc dù điều kiện của các hợp đồng là khác nhau, nhưng đó là sự thật mà Yoogeun cũng đã biết. Bản thân Erewhon là một lực lượng viễn chinh dành cho cuộc tấn công vào Mazzaroth. Việc đầu tiên mà Shinjae, người nhận ra sâu sắc những hạn chế của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, đã thoát ra khỏi lồng và gây dựng lại từ đầu.

"Sẽ sớm thôi, sẽ không còn kẻ thù mới. Chỉ trong vài năm nữa, con người sẽ bắt đầu quên đi dị nhân và các cánh cổng. Sớm muộn gì cũng sẽ đến một thế giới không cần chúng ta. Thời đại phân loại con người dựa trên thứ tự bảng chữ cái đã kết thúc. Trước khi chúng ta nhận ra điều đó, chúng ta sẽ trở thành di tích đáng xấu hổ của một thời đại đã qua."

Đó là câu chuyện cực kỳ khắc nghiệt đối với một người đứng đầu Hunting Order để nói. Một số người đã chú ý đến lời nói của anh ấy mà không chớp mắt thậm chí còn cúi đầu xuống.

Nhiều Order lớn có tiếng tăm đã bị giải thể. Ở khu vực đô thị, Bari do Seok Munyeong dẫn đầu, là nhanh nhất. Sau đó, các nơi khác nối tiếp nhau. So với họ, việc Erewhon tan rã là quá muộn. Shinjae, Chỉ huy trưởng, đã bất tỉnh do bị thương nặng, và vì hầu hết những người tham gia đột kích Mazzaroth đều đến từ Erewhon nên thiệt hại mà họ nhận phải là nặng nề nhất, nên họ phải mất vài tháng để khắc phục tình hình.

".....Nhưng."

Sau khi nói điều đó, Shinjae dừng lại một chút. Khi anh mở miệng lần nữa, giọng anh đã lấy lại được sức mạnh.

"Ngay cả khi một thế giới không còn cần thợ săn sẽ sớm xuất hiện, các bạn vẫn có thể tự do tiếp tục làm thợ săn cho đến cùng. Tôi sẽ không quan tâm các bạn đi đâu hay đi theo ai."

Shinjae sau đó liếc nhìn Taein, người đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với anh ấy.

"Với tư cách là Chỉ huy trưởng, tôi sẽ bàn giao tất cả thông tin và quyền hạn mà tôi có cho Phó chỉ huy trưởng ở đây. Việc xử lý cũng sẽ giao cho Phó chỉ huy. Cậu có thể xây dựng lại Erewhon và trở thành thủ lĩnh thứ 2, hoặc cậu có thể xây dựng một thương hiệu Order mới với tất cả tài nguyên, hoặc cậu có thể bán lại cho bên thứ ba..... hoặc, nếu muốn, cậu có thể thoải mái vứt bỏ tất cả."

Taein im lặng và bắt gặp ánh mắt của Shinjae. Biểu cảm của anh ấy vẫn thẳng thừng như bất cứ khi nào anh đối mặt với Yoogeun, nhưng đôi mắt của Taein có cảm giác khác hẳn. Yoogeun có linh cảm mơ hồ rằng quyết định của Shinjae đã không được thảo luận trước, và có vẻ như đây cũng là lần đầu tiên Taein nghe thấy điều này.

Shinjae, cuối cùng đã kết thúc bài phát biểu của mình, vỗ tay vài lần như để làm mới bầu không khí.

"Vậy nên, đấy là tất cả những gì tôi phải nói với tư cách là Chỉ huy trưởng của Erewhon. Cảm ơn hay phàn nàn, từ giờ trở đi, các bạn có thể nói với người phụ trách ở đằng kia."

Taein, người đã cứng lại như một tượng phật đá, thở dài và ấn vào thái dương. Một nếp nhăn sâu từ từ xuất hiện giữa hai hàng lông mày.

"Anh đang bàn giao như thể anh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi."

"Tôi nghĩ Taein-ssi đã dự đoán được điều này ở một mức độ nào đó chăng?"

"Tôi không ngờ anh lại bỏ chạy và để lại cho tôi đống hỗn độn này."

Ngay cả khi cuộc trò chuyện giữa cựu Chỉ huy trưởng và Phó chỉ huy đang diễn ra, chỉ có sự im lặng đến nghẹt thở giữa những người khác. Yoogeun nhận thấy nét mặt của mọi người cứng lại như thể họ sắp đánh nhau. Có phải tất cả mọi người đều thất vọng với thông báo đột ngột của Shinjae? Có lẽ họ cảm thấy bị phản bội?

"Woo Shinjae, đồ khốn điên rồ. Cậu thực sự hài hước đến phút cuối cùng."

Sự im lặng bị phá vỡ ngay lập tức. Chan, người vẫn vô cảm không nói một lời nào cho đến bây giờ, đang cười lớn. Heesoo, người cũng đang mím môi để không bật cười từ trước đó, cũng tham gia cùng anh ấy. Lời nói của Chan như một hồi chuông báo hiệu, và ngay sau đó, những tràng cười lẻ tẻ vang lên khắp nơi.

"Tôi không thể tin rằng mình có thể chứng kiến Erewhon tan rã trong khi tôi vẫn còn sống."

"Tại sao tất cả những kẻ nghiện ngập các người vẫn còn sống sót sau khi nói rằng tất cả chúng ta sẽ chết ở Mazzaroth? Bầu không khí hôm nay thực sự cần phải ảm ​​đạm hơn một chút. Khoảng một trăm người nữa đáng lẽ đã chết."

"Ồ, phải? Vậy cậu chết thì sao. Giống như bây giờ."

Mọi người đều đánh người bên cạnh, cười đùa tinh nghịch. Ngay cả Shinjae cũng nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi. Chỉ có Taein, người đã gánh vác mọi lo lắng của thế giới, và Yoogeun, người không thể nhanh chóng thích nghi với bầu không khí điên cuồng này, đang ngồi yên lặng trên ghế. Shinjae sau đó lấy ra một tấm thẻ tín dụng và đưa cho Heesoo.

"Tôi sẽ thanh toán tất cả các chi phí phát sinh ngày hôm nay. Đây, tôi sẽ đưa thẻ cho chủ quán. Các bạn có thể thoải mái gọi bao nhiêu tùy ý."

Heesoo nhanh chóng lấy tấm thẻ và giơ cao cho mọi người xem.

"Thẻ này, tôi tự hỏi giới hạn là bao nhiêu? Các bạn có tò mò không? Chúng ta hãy kiểm tra thử ngay hôm nay!"

Một tiếng gầm lớn bất ngờ nổ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia