ZingTruyen.Info

[BL - Novel] Profundis/ Vực thẳm

89. Gặp lại Taein và Chan

Hahan98

"Anh ấy nói họ đang trên đường tới."

"Guide?"

"Dạ?"

"Guide Baek Yoogeun có đến cùng anh ấy không?"

"Ah....."

Thợ săn, người có vẻ bối rối trước câu hỏi, biểu cảm như cậu vừa mới hiểu ra.

"Chỉ huy trưởng đã nói rằng anh ấy sẽ đến cùng với "Yoogeun-ie của chúng tôi". Anh ấy chắc hẳn ám chỉ cậu Guide độc quyền khi nói như vậy."

".....Tôi hiểu rồi."

Taein, người đang lắng nghe câu chuyện với một cái cau mày nhẹ, gật đầu. Thợ săn cúi chào lịch sự và rời đi.

Anh thở dài một hơi rồi đặt chiếc ly đã cạn một nửa xuống. Có hơi vội, nhưng dù sao họp vẫn là họp. Đây thậm chí có thể là buổi họp cuối cùng của Erewhon. Ngay cả khi anh ấy không thể thuê một phòng hội nghị cao cấp trong một tòa nhà nhã nhặn, thì ít nhất anh cũng nên giữ hình tượng bằng cách không uống rượu.

Anh ấy hiện đang ngồi ở một trong những chiếc bàn trong hội trường rộng rãi. Nơi đó đồng thời là một nhà hàng, tiệm bánh, quán cà phê và quán bar. Nơi bán đủ các thứ bánh hạnh nhân, sinh tố sữa chua, cơm chiên kim chi và rượu mạnh. Thành phần menu đáng ngờ, gây nghi vấn không biết chủ quán có thực sự muốn kinh doanh hay không, nhưng thật bất ngờ, nơi này luôn đông đúc khách hàng. Có vẻ như những vị khách ghé thăm nơi này cũng phát điên như chủ quán. Anh ấy đã phải trả nhiều tiền hơn để hủy các bàn đặt trước vì họ sẽ bao trọn toàn bộ địa điểm này ngày hôm nay.

Anh nhìn xuống tấm kính trước mặt. Hình ảnh của chính anh được phản chiếu trên bề mặt rõ ràng và trong suốt. Anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính. Bề mặt gợn sóng và khuôn mặt của anh không còn nhìn thấy được nữa.

Vào ngày tiễn Yoogeun đến một nơi xa xôi, anh đã có một giấc mơ kỳ lạ. Một giấc mơ mà người mẹ và em gái đã khuất của anh xuất hiện. Điều đó thật kỳ lạ, vì họ trông không giống như những cơn ác mộng mà anh đã mơ không biết bao nhiêu lần trong suốt 20 năm qua. Những lần mà họ hầu như luôn xuất hiện trong bộ dạng xác chết khủng khiếp, oán giận và nguyền rủa Taein, bám lấy đầu giường anh suốt đêm, la hét và khóc lóc cho đến khi tai anh rách toạc.

Nhưng đêm đó thì khác. Trong giấc mơ, Taein đang ngồi một mình bên bàn ăn. Trước quầy bếp, hai mẹ con vừa trò chuyện vừa nấu nướng. Mẹ anh, người mà anh chỉ nhớ là đã mặc những bộ vest trang trọng và đặc biệt thích mặc chúng, vì lý do nào đó đang mặc một bộ trang phục giản dị thoải mái với một chiếc tạp dề, và Taejeong, em gái anh, đang cười khúc khích về điều gì đó mà anh không biết. Mùi kim chi hầm bay hơi tràn ngập căn nhà.

Anh ấy cảm thấy bị bỏ rơi mà không rõ lý do. Anh nghĩ mình không nên cứ ngồi đây như thế này. Taein đẩy ghế ra sau và đứng nửa người dậy.

"Con cũng sẽ giúp."

Hai mẹ con đồng thời quay đầu lại. Với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ, điều mà anh chưa từng thấy trong bất kỳ giấc mơ nào của mình trong 20 năm qua.

"Không sao đâu. Con cứ ngồi đi."

"Oppa không cần phải giúp."

"Tại sao?"

Taein hỏi lại, đông cứng tại chỗ, không đứng lên cũng không ngồi xuống.

"Taein-ie của chúng ta, con đã vất vả nhiều rồi. Bữa ăn lần này để hai mẹ con chuẩn bị nhé."

"Mẹ và em sẽ nấu món kim chi hầm cá ngừ ngon tuyệt cho anh!"

"Còn....."

"Oppa, anh biết mà."

Taejeong vẫn mỉm cười. Tuy nhiên, không giống như trước đây, khi cô bé trông giống như một đứa trẻ phấn khích, đôi mắt của cô đã trở nên bình tĩnh.

"Sẽ mất rất nhiều thời gian để nấu chín. Vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Vì vậy, đừng nghĩ đến việc tới đây sớm, chỉ cần ở lại đó. Oppa có thể làm được mà, phải không?"

Taejeong chỉ là một học sinh mẫu giáo vào thời điểm cô bé qua đời. Làm sao một đứa trẻ như thế có thể nói ra những điều trưởng thành đến vậy? Anh chợt nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Tuy nhiên, trước khi cảm giác khác biệt của Taein thành hiện thực, mẹ anh đã can thiệp.

"Mẹ biết Taein-ie đang làm rất tốt công việc của mình. Chăm sóc Taejeong-ie khi mẹ không thể, mẹ thực sự tự hào về con. Nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ và em không thể làm được điều này nếu không có con, phải không?"

"......."

"Mẹ và Taejeong-ie vẫn ổn. Vì vậy, con cứ làm bất cứ điều gì con muốn cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Mẹ sẽ gọi con khi nấu xong."

".....Mẹ thực sự không sao chứ?"

"Ừ, mẹ không sao."

Mẹ anh mỉm cười. Taein có thể nhìn thấy sự bình tĩnh, nỗi buồn dịu dàng trong mắt bà. Sau đó, bà nhanh chóng xắn tay áo và quay lại, như thể bà chưa bao giờ làm như vậy.

"Chúng ta đang nấu thịt hầm và cơm, sau này hãy cùng nhau ăn một bữa thật ngon nhé. Hiểu chưa?"

"Mẹ, mẹ! Con muốn trứng cuộn nữa."

"Công chúa nhỏ của mẹ muốn ăn trứng cuộn à? Được rồi. Vậy thì đi lấy ba quả trứng trong tủ lạnh đằng kia cho mẹ..... không, lấy bốn quả."

"Vâng ạ!"

Taein lại ngồi xuống. Nhìn bóng lưng của hai người không ngừng trò chuyện. Nhưng không giống như trước đây, anh không còn cô đơn hay lo lắng nữa. Giữa không gian tĩnh lặng bao quanh, những tiếng nói trìu mến cứ dần xa.

Đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ. Đã từng gặp đủ loại ác mộng có thể tưởng tượng cho đến nay, không có gì ngạc nhiên khi thậm chí có thể có những giấc mơ như thế. Anh cố kết luận như vậy.

Anh ấy vẫn đang thay thế vị trí trống của Shinjae. Với việc mọi người đều bối rối và kiệt sức sau cuộc đột kích Mazzaroth, anh ấy kiên trì đứng vững và không để Erewhon vỡ vụn thành hàng triệu mảnh. Từ việc trả tiền bồi thường cho những thợ săn đã chết và bị thương, đến việc khôi phục tòa nhà trụ sở bị thiêu rụi và tổ chức lại Order đã bị giáng một đòn tàn khốc.

Không phải là anh có tình cảm đặc biệt nào với Erewhon. Đó chỉ là trách nhiệm của anh ấy. Vì chỉ ý thức trách nhiệm và cảm giác tội lỗi mới là động lực thúc đẩy cuộc đời anh cho đến nay. Tất cả những gì anh ấy phải làm là tiếp tục thực hiện những gì anh ấy luôn làm một cách máy móc, nên không có gì đặc biệt khó khăn.

Tuy nhiên, có một sự khác biệt nhỏ. Những cơn ác mộng khủng khiếp anh từng không thể chịu đựng nổi mà không làm tổn thương chính mình đang dần biến mất. Liều lượng ma túy và rượu mà anh tiêu thụ cũng giảm đi rõ rệt. Ý nghĩ muốn chết không còn xuất hiện trong đầu như trước nữa, khiến anh cảm thấy lạ lùng. Bởi vì nếu anh muốn chết thì bây giờ mọi thứ gần như đã hoàn thành, đây là thời điểm hoàn hảo cho việc đó.

Trong khoảnh khắc cuối cùng tiễn Yoogeun, việc hôn lên mu bàn tay cậu hoàn toàn là một sự bốc đồng. Sự thôi thúc mà đến bây giờ nghĩ lại anh cũng không thể hiểu nổi chính mình. Anh vẫn có thể nhớ đôi môi mím chặt của Yoogeun và ánh mắt cậu nhìn thẳng vào anh.

"Haa....."

Taein lại thở dài như một thói quen. Khi họ chia tay vào ngày hôm đó, anh ấy nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Yoogeun nữa. Anh thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm bởi sự thật đó. Để được đoàn tụ theo cách này. Sẽ rất đau đớn nếu Yoogeun đã thay đổi theo bất kỳ cách nào, nhưng cũng sẽ rất đau đớn nếu cậu ấy không thay đổi chút nào so với vẻ ngoài vào lần cuối cùng họ chia tay.

"Tâm trạng đã rớt xuống vực rồi à, Phó chỉ huy trưởng? Tất cả khách hàng đều sẽ chạy mất dép."

Một giọng nói càu nhàu vang lên ngay bên cạnh anh. Taein bực bội xua tay mà không thèm nhìn. Anh không muốn hùa theo những lời vô nghĩa của anh chàng đó. Chan bật cười thành tiếng.

"Anh đang xua đuổi một số kẻ nghiện ngập à?"

Chan mặc một chiếc áo phông trơn và áo len. Nó hoàn toàn trái ngược với Taein, người đã chải mái tóc nâu sẫm ra sau gọn gàng, mặc vest và áo khoác ngoài. Khi còn mặc đồng phục, ít nhất họ cũng được gắn với nhau dưới cái tên Erewhon, nhưng bây giờ trông họ khác hẳn nhau như thể được cắt và dán từ những bức ảnh khác biệt.

"Không phải đã đến lúc thân thiện hơn một chút sao? Có vẻ như chúng ta sẽ không gặp nhau nhiều trong tương lai."

"Chúng ta sẽ ngừng công việc này sớm thôi, tôi cảm thấy không cần phải làm như thế."

"Ừ, ừ. Tôi chả ngạc nhiên đâu."

"....."

"Dù sao chúng ta cũng chưa bao giờ thực sự thích nhau."

Ngay cả khi phàn nàn, Chan vẫn ngồi xuống và không do dự. Anh ấy không muốn ngồi đối diện hoặc cạnh Taein nên đã chọn một chiếc ghế chéo khó xử. Sau đó, anh vẫy một người phục vụ và gọi một cốc bia đen. Taein nhíu mày.

"Cách cư xử của cậu để ở đâu vậy? Cậu không biết là sắp đến giờ họp sao?"

"Nhìn lại mình đi. Và đây chỉ là trà lúa mạch. Phó chỉ huy trưởng cũng đang uống rượu whisky còn gì."

Mối quan hệ giữa Taein và Chan luôn mơ hồ và có phần lạnh nhạt. Họ không bao giờ thù địch công khai, nhưng không có sự thân thiện của đồng nghiệp. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, họ vẫn sống chung dưới một mái nhà trong nhiều năm vì họ không muốn gây sự với nhau. Một ví dụ là nếu Chan nghe thấy những lời nhận xét đầy ác ý từ Shinjae, anh ấy sẽ ngay lập tức đáp trả lại mà không nể nang, nhưng nếu Taein là đối thủ, anh ấy sẽ hoàn toàn phớt lờ như thể điều đó không đáng để anh ấy mất thời gian.

Vào ngày mà Chan và Taein nhận nhiệm vụ đưa Yoogeun đã kiệt sức đi tắm, một vết nứt nhỏ lần đầu tiên xuất hiện trên mặt kính của sự cân bằng bấp bênh giữa họ. Ngay sau đó, Chan đi chơi với Yoogeun và lạc mất cậu. Sau một trận chiến đẫm máu xương tan, mối quan hệ được gìn giữ cẩn thận cuối cùng cũng tan vỡ.

Kể từ ngày đó, họ không cần phải giả vờ nữa. Bây giờ thậm chí còn tồi tệ hơn vì cuộc tấn công vào Mazzaroth đã kết thúc và Erewhon đang trong quá trình giải thể. Bây giờ không cần xét đến địa vị hay thể diện của nhau, Taein không còn che giấu sự không bằng lòng của mình với Chan, và Chan cũng đã bỏ hẳn phép lịch sự tối thiểu đối với chức danh Phó chỉ huy trưởng.

Sau đó là một loạt rung động vang lên từ túi của Chan. Anh ấy tắt điện thoại mà không thèm kiểm tra kỹ.

"Ai vậy?"

"Nhà."

Chan nhún vai. Anh ấy là người duy nhất trong Đội 1 có gia đình còn sống và khỏe mạnh. Mặc dù đã khá lâu kể từ khi liên lạc bị cắt đứt.

Lúc đầu, cha mẹ rất vui mừng khi con trai họ thức tỉnh ở cấp S. Tuy nhiên, không lâu sau đó, họ miễn cưỡng chấp nhận anh và trở nên khiếp sợ anh ấy. Chan, người đã biến thành một con thú hung ác bất cứ lúc nào, trong mắt họ không còn giống đứa con trai mà họ đã sinh ra và nuôi nấng. Chan, lúc đó đang căng thẳng tột độ khi còn là một thiếu niên, bị mắc kẹt trong một tổ chức thù địch và buộc phải thực hiện những trận chiến sinh tử, cũng bùng nổ khi đối mặt với sự lạnh lùng của cha mẹ mình. Kể từ đó, họ đã không hỏi thăm nhau lần nào trong hơn một thập kỷ.

Nhưng sau cuộc tấn công vào Mazzaroth, anh quyết định trở về với gia đình. Anh ấy đã đạt được mục tiêu là giết chết Almuten, và ngay cả Shinjae, thành viên sáng lập, cũng đã rời đi, không có lý do gì để anh ấy ở lại Erewhon.

Lúc đầu anh rất khó xử. Ngay cả với người lạ, nó không thể khó xử hơn thế này. Gia đình thậm chí không thể giao tiếp bằng mắt với anh ấy, chứ đừng nói đến việc nói chuyện thân thiện. Chan hối hận. Không phải là anh không có tiền tiết kiệm. Anh nghĩ lẽ ra anh nên mua một căn nhà riêng và sống một mình.

Tuy nhiên, suy nghĩ đó đã biến mất ngay khi Chan mở tung cánh cửa căn phòng cũ mà anh từng sử dụng trước khi thức tỉnh. Anh ấy cho rằng tất cả đồ đạc của mình đã bị vứt đi và được dùng làm kho chứa đồ, nhưng mọi thứ vẫn nguyên vẹn như khi anh rời đi. Chăn và gối, máy chơi game xếp chồng lên nhau bên cạnh máy tính và sách giáo khoa trông hoàn toàn mới, ngoại trừ một số trang đầu tiên có viền màu đen. Ngay cả bộ đồng phục học sinh cũ cũng được ủi và treo lên gọn gàng. Như thể thời gian đã quay trở lại khi anh mười bảy tuổi.

"....."

Chan, bị đóng băng ở ngưỡng cửa, quay đầu lại. Cha mẹ đang nhìn anh với vẻ mặt lo lắng từ phía sau. Họ trông gầy yếu và già hơn Chan nhớ. Đã bao lâu rồi? Chan, người đang nhìn xuống họ với ánh mắt hung dữ, cuối cùng không thể chịu được sự im lặng và hét lên thành tiếng.

"A, thôi nào! Từ bao giờ mà bố mẹ lại bắt đầu hành xử dựa vào thái độ của người khác như thế này. Trông bố mẹ không ổn chút nào."

"Chan-ah, chúng ta..."

"Đừng thô thiển và làm những gì chúng ta vẫn thường làm, phải không? Và đây là cái gì? Đứa con trai này đã ngoài 30 tuổi. Tại sao bố mẹ vẫn giữ đồng phục học sinh của nó? Con còn nghĩ bố mẹ đã đẻ thêm đứa con khác đấy!"

Trên thực tế, đó là một tuyên bố hòa giải.

"Có lẽ chỉ là càu nhàu thôi. Hỏi xem tôi có đi uống rượu nữa không, hay tôi lại lang thang đâu, đại loại thế. Lưng tôi vẫn còn đau nhói vì cú đánh của bà ấy lúc nãy. Chết tiệt, bà thím đó..... Tôi không biết bà ấy lấy đâu ra sức mạnh đó nữa."

Chan giả vờ như thể anh ấy thực sự bị thương và vỗ nhẹ vào lưng mình. Dù có bị mẹ đánh vào lưng bao nhiêu lần hay đánh mạnh đến đâu, anh cũng không hề đau chút nào. Taein khẽ nhếch môi. Khá thú vị khi thấy Chan che giấu sự chân thành của mình đằng sau những lời nói và hành động gay gắt. Anh ta hẳn đã để Yoogeun rời đi theo cách tương tự.

"Woo Shinjae đó. Anh đã liên lạc với anh ta chưa? Hắn có đến không?"

Taein gật đầu thay cho câu trả lời.

"Chết tiệt, vậy là hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt tên đầu sỏ khốn nạn đó rồi. Thật mong hắn trên đường gặp tai nạn rồi lăn ra chết."

Những lời lẩm bẩm trong hơi thở của anh ấy đều chứa đầy sự thù địch. Ngay cả khi người ta đã rửa mắt hai lần thì cũng không thể tìm ra sự thân thiết nào dành cho người bạn đã cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong hơn một thập kỷ.

"Guide Baek Yoogeun đang đến cùng anh ấy. Cậu cũng muốn cậu ấy chết theo sao?"

".....Gì?"

Taein chỉ thốt ra những lời như thể đó không phải là vấn đề gì to tát, nhưng với Chan, nó không khác gì một quả bom.

"Gì, ừm, hử? Ai, ai đang đến?"

Chan lắp bắp hỏi lại. Taein, người lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn thẳng vào anh.

"Đệt mẹ, lẽ ra anh nên nói với tôi sớm hơn!"

"Nếu tôi nói với cậu sớm hơn thì sao? Và hãy chú ý đến ngôn từ của cậu, đúng không?"

"Vậy thì tôi sẽ không đến, không, tôi không nói là tôi sẽ không đến, ha, rắc rối thật. Sau khi nói những lời chết tiệt như thế, giờ tôi phải đối mặt với cậu ta như thế nào đây.... Mẹ nó!"

Trước khi Taein có thể nói hết câu, Chan đã nhảy ra khỏi chỗ ngồi và đứng dậy. Mạnh mẽ không cần thiết và chiếc ghế đổ ra sau với một tiếng rầm lớn. Taein cảm nhận được những rung động truyền đến mặt bàn. Tất cả ánh mắt của các thành viên Erewhon, những người đang tán gẫu giữa các nhóm rải rác khắp hội trường rộng rãi, đổ dồn về bàn của họ.

Mắt Taein dõi theo bóng lưng của Chan khi anh ta tức giận dậm chân vào đâu đó với cái gáy đỏ bừng. Đánh giá từ cách Chan phản ứng thái quá với tên của Yoogeun, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa họ.

"....."

Thật ra anh cũng không muốn biết. Gã đó làm gì cũng không phải việc của anh, cho dù Chan có đi đâu và định lăn ra chết ngay lập tức. Taein sắp xếp gọn gàng những suy nghĩ phân tán.

Anh liếc nhìn đồng hồ khi ra hiệu cho người phục vụ mang một cốc bia đen lạnh đầy đá đến bàn của anh. Không còn nhiều thời gian để Shinjae và Yoogeun đến nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info