ZingTruyen.Com

[BL - Novel] Profundis/ Vực thẳm

66. Yoogeun-ah, lại đây nào

Hahan98

Sử dụng vũ lực phá các bức tường là biên pháp vô cùng kém hiệu quả. Nếu nó được cho là dễ dàng phá vỡ thì ngay từ đầu mọi người đã không cần phải lạc trong mê cung. Các cấu trúc được tìm thấy trong Hố không thể dễ dàng bị phá hủy. Không chỉ vậy. Cách hoạt động bên trong Hố rất khó hiểu. Chẳng hạn như, nếu họ rời khỏi cổng và sau đó quay lại, họ nhận thấy rằng nơi này sẽ được khôi phục sạch sẽ. Họ không bao giờ tìm ra cách nó hoạt động cho đến ngày nay.

Khoảnh khắc Shinjae đột ngột đề nghị phá bỏ bức tường với một khuôn mặt tươi tắn và rạng rỡ như vậy, tất cả mọi người ngoại trừ anh ấy đều trao đổi ánh mắt lo lắng với nhau. Họ thậm chí còn tự hỏi liệu anh ta có đang phát điên vì ảo giác hay không. May mắn thay, các bức tường của mê cung không phải hoàn toàn không thể phá hủy và chúng bắt đầu nứt ra khi một số người thức tỉnh cấp cao tấn công trong một khoảng thời gian dài bằng tất cả sức mạnh của họ.

"Em đây rồi."

Shinjae mỉm cười với cậu ngay khi ánh mắt họ chạm nhau. Rõ ràng đó là một nụ cười thoải mái hơn bình thường. Có bụi và máu bám trên chiếc sơ mi đen vẫn gọn gàng không một nếp nhăn của anh ấy. Khoảnh khắc Yoogeun nhìn thấy anh, cậu cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Bây giờ, Shinjae, Taein, Chan và Heesoo đều ở cùng một nơi. Cậu cảm thấy một sự chắc chắn kỳ lạ rằng lần này cậu sẽ không bơ vơ như cái lần bị cưỡng ép kéo đến Mazzaroth.

"Các tọa độ cho thấy em đang ở quanh đây, nhưng anh không thể thấy em cho dù có tìm kiếm bao nhiêu đi chăng nữa..... vậy nên anh quyết định phá bỏ bức tường. Thật vui vì anh đã làm như vậy."

Yoogeun vô tình đặt tay lên chiếc vòng cổ ẩn dưới áo sơ mi của mình. Một thiết bị theo dõi vị trí chỉ hoạt động khi cả hai ở bên ngoài hoặc bên trong Hố. Khi Yoogeun bị Trụ sở Quản lý Thức tỉnh bắt cóc và vào đây một mình, nó đã vô dụng, nhưng bây giờ nó không thể hữu ích hơn.

" Yoogeun-ah, lại đây nào."

Shinjae đưa tay ra. Giữa bầu trời đen kịt, mê cung tối đen, chỉ có khuôn mặt anh trắng bệch nổi bật trên khung cảnh đen như mực.

"Nhanh lên. Hử?"

"....."

Một sự căng thẳng kỳ lạ bao trùm. Yoogeun nhìn anh chằm chằm và chậm rãi chớp mắt. Tất cả các giác quan trong cơ thể cậu đều căng thẳng. Tiếng thở của chính cậu phát ra từ chiếc mặt nạ đặc biệt lớn.

"Này. Đừng lại gần đó."

Chan, đứng bên cạnh, nắm lấy cánh tay cậu. Hơi nóng từ lòng bàn tay to lớn cứng rắn như có thể đốt cháy làn da lạnh giá của cậu.

"Yoogeun hyung."

Heesoo thì thầm, vòng tay quanh cổ Yoogeun.

"Làm sao anh biết đó có phải là Chỉ huy trưởng thực sự hay không? Anh ta có thể là một con quái vật có xúc tu, giống như quả trứng lúc trước."

"Chỉ huy trưởng đã ở cùng với chúng tôi từ khi bước vào đây!"

"Xin lỗi. Ahjussi. Chú thực sự tin điều đó à?"

"Vậy làm sao chúng ta biết được thợ săn Kwon Heesoo không phải là giả?"

Một trong những thợ săn đứng đằng sau Shinjae giận dữ vặn lại. Taein vươn cánh tay ra, ngăn anh ta lại.

"Dừng lại đi."

"Phó chỉ huy trưởng?"

"Guide ở bên cạnh họ. Chắc họ đã kiểm tra với nhau rồi."

Có một thứ mà không loài dị nhân mạnh mẽ nào, kể cả Almuten, có thể bắt chước được. Đó là năng lực guiding. Khả năng có thể chữa lành các tác dụng phụ của người thức tỉnh, ổn định tâm trí và cơ thể, đồng thời thổi sự sống vào họ. Cũng giống như nguyên tắc rằng bạn có thể giết chết người sống, nhưng lại không bao giờ có thể làm cho người chết sống lại.

Trụ sở Quản lý Thức tỉnh từ lâu đã cân nhắc cách gửi các Guide đến Mazzaroth trong một thời gian dài. Hầu hết các hoạt động cho đến nay đã thất bại. Họ có thể guiding bao nhiêu tùy thích mà không cần vào Hố, nhưng không có Guide nào dám tình nguyện tham gia chiến dịch. Ngay cả khi có, cơ hội sống sót rất mong manh. Họ thậm chí đã thử "Chiến dịch cá sấu" khi họ bắt cóc các Guide và đẩy họ vào trong cổng một cách liều lĩnh, nhưng cuối cùng cũng không thu được kết quả nào.

Họ cần một người có khả năng dẫn đường đồng thời thành thạo trong chiến đấu. Một người sống tách biệt khỏi đời thường. Một người có động cơ mạnh mẽ để giết Almuten, nuôi dưỡng sát khí đủ mạnh để sẵn sàng hi sinh bản thân mình để đạt được điều đó. Họ nghĩ rằng không thể tìm được một người hội tụ đầy đủ những điều kiện bất khả thi như vậy. Ngoại trừ một người.

"Em không tin anh à? Lại muốn đâm anh sao?"

Shinjae mỉm cười và chỉ vào ngực mình. Đằng sau Yoogeun, Chan và Heesoo trao đổi ánh mắt không lời. Đôi mắt của Heesoo, không còn đỏ dưới ảnh hưởng của guiding mà cậu ấy nhận được trước đó, nhìn sang phía bên kia. Và khoảnh khắc tiếp theo.

Chan, người đã biến thành một con hổ đen mà không có bất kỳ cảnh báo nào, lao về phía trước với một tiếng gầm. Thân thể rắn chắc đồ sộ chạy vụt lên. Hình ảnh con quái vật phản chiếu trong đồng tử của Shinjae ngày càng lớn hơn. Không chần chừ, con thú cắn vào cổ đối phương. Anh ấy không dừng lại ở đó mà tiếp tục gặm nhấm. So với hàm và răng nanh khổng lồ, cổ của con người cực kỳ mỏng manh và yếu ớt. Chẳng mấy chốc, hơn một nửa cái gáy đã bị xé toạc. Động mạch bị cắt, máu sủi bọt phun tung toé.

"Hừ."

Các thợ săn rùng mình và rút lui. Người ngã xuống đất vặn vẹo là thợ săn đã bác bỏ lời nói của Heesoo trước đó. Một vũng máu lan rộng xung quanh anh ta. Chan vẫn dán mắt vào hắn với cái mõm đẫm máu, dùng bàn chân to lớn ấn xuống ngực gã.

"Grừ, rắc, rắc....... Khục."

Thợ săn quằn quại và tứ chi phát ra những tiếng động kỳ cục. Những vết đen lan ra từ cái cổ gần như bị cắt đứt. Ngay sau đó hắn im bặt. Cái xác teo tóp lại như thức ăn bị nấu quá lâu trên lửa, và bị hút vào lòng đất tối đen. Mặt đất của mê cung nhanh chóng được dọn sạch sẽ như thể chưa từng bị nhuốm máu.

"Làm sao cậu biết?"

Shinjae, người đang đứng bất động, phá vỡ sự im lặng. Chan nhả ra những thứ trong miệng mình. Thay vì máu và thịt, thứ gì đó giống như cặn đen rơi ra. Nó cũng sủi bọt trên mặt đất rồi biến mất ngay sau đó.

"Năng lực của em không có tác dụng với hắn ta."

Heesoo giơ ngón trỏ lên và chỉ vào mắt mình, rồi chỉ vào Shinjae, Taein và những người khác.

"Nếu người có thứ hạng thấp hơn em thì sẽ bị em kiểm soát trong một thời gian ngắn, nhưng năng lực của em sẽ bị đánh bật ra nếu thứ hạng cao hơn. Nhưng kẻ đó..... Nó không hoạt động. Giống như em đang nhìn chằm chằm vào một vật vô tri vô giác."

Sống lưng của những người lắng nghe cậu lập tức ớn lạnh. Hầu hết họ thậm chí không biết Heesoo đã cố gắng thao túng tâm trí họ. Họ liếc nhìn nơi mà thợ săn đã chết, hoặc thứ gì đó bắt chước anh ta, đã từng ở. Họ gần như đồng ý với lập luận của người đó trước đó. Giá như Heesoo và Chan không hành động nhanh chóng, giá như họ tiếp tục đi mà không ai cảm thấy kì lạ...... Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh hãi.

"Vì vậy em đã bí mật nói với Chan hyung."

"Khi tôi nghe điều đó từ cậu ta, tôi cũng nhận ra rằng tên khốn đó có mùi hơi khác so với những người khác."

Chan, người đã trở lại hình dạng con người, đứng dậy, dùng mu bàn tay chùi miệng.

"Nếu mùi không phải từ tên khốn đó, thì đó sẽ là Chỉ huy trưởng hoặc Phó chỉ huy trưởng đang đứng bên cạnh hắn. Tôi nghĩ rằng nếu giết chết tất cả bọn họ, đằng nào cũng sẽ bắt được một tên."

Nghe có vẻ quá vô trách nhiệm khi nói đến những người đồng đội đang cùng nhau vào sinh ra tử với anh ta, đồng thời tình cờ tiết lộ rằng Chan muốn tận dụng cơ hội này để giết ít nhất một người trong số họ. Trên thực tế, Đội 1 đã luôn như vậy. Chỉ đến khi cuộc xung đột về Yoogeun  bùng nổ, hiện thực đó mới biểu lộ ra.

"Tuy nhiên, tôi sẽ không nhận ra điều đó nếu không tương tác liên tục với Guide. Đó là sự khác biệt khó nhận thấy."

Ảo giác liên tục được Shinjae và Taein kiểm soát trong suốt chặng đường. Họ không chỉ cảnh giác tứ phương với nhóm toàn những kẻ chuyên về khả năng thấu thị và do thám, mà thậm chí có người còn dùng dao khắc lên da thịt những thông tin cá nhân của đồng nghiệp. Tuy nhiên, thật khó để duy trì sự căng thẳng tột độ như vậy trong vài giờ. Khoảnh khắc Shinjae tìm thấy Yoogeun, khoảnh khắc một lỗ hổng rất nhỏ mở ra trong tường thành căng thẳng. Lợi dụng lúc đó, chắc hẳn một người đã bị "hoán đổi".

Kí ức 13 năm trước lại hiện về trong cậu. Thật vậy, đó là mánh khóe lâu đời nhất của hắn ta. Ập đến khi tâm trí họ có một kẽ hở dù là nhỏ nhất, đào sâu vào đó như thể chế nhạo nỗ lực của họ. Nhiều chú chó Esper của chính phủ và các thành viên của đơn vị SALIGIA được tạo ra để đánh bại Almuten đã bị thao túng hoặc bị lừa vô số lần và hầu hết bị tiêu diệt trên đường.

"Yoogeun-ah. Cả anh nữa, guiding."

Lần này, Shinjae nhanh chóng nắm lấy tay Yoogeun. Chan nghiến răng.

"Đáng lẽ tôi nên cắn tên khốn này trước!"

Shinjae ôm Yoogeun vào lòng và nhẹ nhàng áp môi lên thái dương cậu ấy. Một cảm giác ấm áp và dễ chịu lan tỏa từ đôi môi anh. Cảm giác như thể hơi thở của anh ấy, thứ đã bị chặn lại suốt thời gian anh đặt chân đến Mazzaroth, cuối cùng đã được trút ra.

"Chỉ huy trưởng."

Ngay cả trong vòng tay của anh, Yoogeun vẫn cảnh giác và đông cứng người, rồi chỉ vào bức tường ở phía đối diện. Trước khi họ biết điều đó, cấu trúc của không gian đã thay đổi một lần nữa. Cảnh tượng bên ngoài bức tường có thể nhìn thấy qua các vết nứt. Bíp...... Âm thanh giảm nồng độ ôxy vang lên bên tai họ. Có lẽ vì tâm trạng, tần số của tiếng bíp cảnh báo nghe có vẻ tăng lên.

Mê cung không còn nữa. Ở giữa một bãi đất trống có bán kính vài chục mét, họ nhìn thấy một tòa nhà bằng đá màu đen. Có rất nhiều cột đá được dựng lên và một mái nhà được đặt trên đỉnh. Lối vào có một mái vòm hùng vĩ như thể đang chào đón họ. Tòa nhà khiến họ liên tưởng đến một phòng giải tội bên trong thánh đường hay một tòa tháp gắn liền với ngôi đền. Điện thờ. Nếu toàn bộ Mazzaroth là một ngôi đền thì ắt hẳn đây là một điện thờ.

"Đó là điện thờ sao?"

Shinjae chỉ gật đầu mà không rời mắt khỏi phía trước.

"Đó là một cái tên trực quan."

Cảnh tượng mà anh ấy đã không nhìn thấy trong một thời gian dài. Chỉ có một lần họ thành công phá hủy được điện thờ. 13 năm trước là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Vào những thời điểm khác, họ thậm chí còn không thể đến được nơi này và cho dù họ có vào được bên trong điện thờ thì cũng đành phải rút lui. Sẽ là may mắn nếu họ rút lui và sống sót trở về nhưng không ít trường hợp tất cả bọn họ đều bị tiêu diệt.

Điện thờ, thứ đã cướp đi sinh mạng của vô số người, luôn được trùng tu hoàn mỹ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đứng cô độc trong bóng tối của Mazzaroth và những con sóng đen của biển sâu phủ lên đó như một họa tiết trang trí. Nó trông trang trọng và đồng thời ghê tởm một cách kỳ lạ.

"Đầu tiên, hãy tập hợp lại ở đây trước khi tiến vào. Theo trí nhớ của tôi, ngay cả khi chúng ta đến gần điện thờ......"

Bùm! Trước khi Shinjae có thể nói hết lời, một vụ nổ lớn xảy ra trước mắt mọi người. Một loạt các cuộc tấn công đã được tung ra để nhắm đến điện thờ.

"Mọi người, tấn công!"

Các Esper. Mới mấy tiếng trước Moonyoung còn nói không nhìn thấy đuôi của chúng, không ngờ chúng lại lòi ra thế này.

Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu họ cũng có thông tin rằng điện thờ phải bị phá hủy để đưa cơ thể chính của Almuten ra ngoài. Việc đó được thực hiện như thế nào hoặc nên được thực hiện như thế nào không quan trọng. Họ phải đi đầu trong việc phá hủy điện thờ. Vì vậy, họ đã chấp nhận rủi ro và phát động cuộc tấn công trước các thợ săn một bước. Khi Almuten xuất hiện, họ chỉ cần lùi lại và quan sát tình hình, rồi lên kế hoạch tung đòn quyết định cuối cùng vào đúng thời điểm.

Các Esper xông vào trung tâm của điện thờ. Trung tướng Bae Cheolseong đứng sau cuộc tấn công quy mô lớn. Ông ta được bảo vệ bởi cấp dưới của mình và cả với một tấm khiên bao quanh người. Có vẻ như dấu vết mà Chan cắn vẫn chưa lành hẳn, một vết thương lớn vẫn còn đó, che mất một bên mặt.

"Mau phá hủy điện thờ đi! Các ngươi chỉ cần phá hủy nó thôi. Hắn ta sẽ sớm lộ diện!"

Trung Tướng liếc nhìn nơi Shinjae đang đứng. Đôi mắt của ông ta như muốn nói rằng ông sẽ không chiến đấu một cách ngu ngốc và bị đánh bại như anh và cha anh hồi 13 năm trước. Thật không thể tin được là ông ta lại quá chú tâm vào những sở thích và ham muốn ích kỷ của bản thân ngay cả trong tình huống như thế này. Theo một số cách, điều này thực sự nhất quán như thể không còn gì gây ngạc nhiên nữa. Không chút lương tâm cắn rứt, chẳng phải ông ta cũng ra lệnh cho đơn vị lực lượng đặc biệt SALIGIA tấn công vào Mazzaroth, tiến thẳng vào miệng của Almuten hay sao?

".....Haa."

Shinjae phá lên cười. Biểu cảm của anh méo mó không kiểm soát được và đôi mắt anh lấp lánh.

"Chỉ cần phá hủy điện thờ?"

Nó khác với trước đây, khi anh sẽ nhếch mép cười ranh mãnh hơn mức cần thiết trước mặt Trung Tướng chỉ để cào vào bên trong ông ta. Nhìn khuôn mặt như búp bê sứ lúc nào cũng tươi cười xinh đẹp kia, sát khí thô ráp càng khiến người ta sợ hãi hơn.

"Cậu nghĩ tại sao hồi đó lại có nhiều người chết đến như vậy?"

"Còn gì chờ đợi phía trước nữa? Trừ phi phá hủy điện thờ không phải là tất cả..... "

Giọng Taein nhỏ dần, nét mặt cứng lại. Sự kinh ngạc và kích động thoáng qua trong đáy mắt và anh ngập ngừng hướng mắt lên trên. Anh ấy thực sự là một người ít thể hiện cảm xúc cho dù có chuyện gì xảy ra. Mọi người vô thức nhìn theo ánh mắt của Taein và nhìn lên. Và họ ngay lập tức tìm ra lý do tại sao.

"Hộc! Hộc!"

"Cái quái gì thế?"

Biểu cảm của một số người nhanh chóng cứng lại như đá giống Taein, trong khi những người khác thở hổn hển và rên rỉ tuyệt vọng. Thậm chí có người còn ngồi phịch xuống đất, như thể tất cả sức lực ở đôi chân của họ đã mất đi. Hầu hết các thợ săn có mặt ở đây đều là những người đã có kinh nghiệm vào Hố ở mức độ khó không tưởng so với một người thức tỉnh trung bình, những người có thể tương đối giữ bình tĩnh.

"Ah....."

Yoogeun rên rỉ, đầu óc trống rỗng. Từ bên trong vực thẳm đang đung đưa trên đầu họ, một hình thù khổng lồ kì vĩ đang đáp xuống mặt nước. Một con tàu dần dần hiện ra, vẻ ngoài kỳ quái như thể đã được xây dựng từ nhiều thế kỷ trước và bây giờ là một món đồ cổ chỉ có thể nhìn thấy trong các viện bảo tàng. Kích thước đủ lớn để chở tất cả những người ở đây và dễ dàng ra khơi.

Con tàu lộn ngược giữa biển sâu. Vậy nên điều tự nhiên là thân tàu hướng lên trên và các cánh buồm hướng xuống dưới. Ở Mazzaroth, biển đen đã thay thế bầu trời, nên từ góc nhìn của con người, nó giống như một con tàu bị lật ngược từ trên cao xuống.

Những cánh buồm rách nát và sàn tàu mục rữa lấp đầy tầm nhìn của Yoogeun. Thân tàu càng lộ ra, mùi tanh của rong biển thối càng nồng nặc. Một cơ thể khổng lồ, ướt át đang bơi trên đầu..... gợi nhớ đến Almuten.

Cậu không thể xác định chính xác lý do, nhưng con tàu đem đến cảm giác đáng ngại. Đó là thứ không nên tồn tại trên thế giới này. Dù vậy, cậu vẫn không thể rời mắt khỏi con tàu như thể bị thôi miên. Trước khi cậu nhận ra điều đó, Yoogeun đã thở hổn hển dưới chiếc mặt nạ, quên lời cảnh báo của Heesoo để tiết kiệm hơi thở trong hoảng loạn.

"Yoogeun à."

Shinjae kéo Yoogeun lại gần mình. Yoogeun, người đang lơ đãng nhìn chằm chằm vào con thuyền, cuối cùng cũng tỉnh lại. Nắm lấy cổ tay Yoogeun như một chiếc phao cứu sinh, Shinjae trừng mắt nhìn lên trên mà không mất cảnh giác.

Vật chất đen bắt đầu chảy ra giữa boong tàu. Tạch, tạch. Khối dịch nhớp nháp nhỏ xuống mặt đất, rồi dính vào nhau, từ từ tạo thành hình. Những hình thù kỳ dị trông không giống bất kỳ sinh vật nào trên Trái đất. Nếu con tàu cổ đó là một con tàu ma lênh đênh dưới đáy biển sâu, thì đây hẳn là những bóng ma ám ảnh boong tàu. Ẩn mình dưới làn nước đen thăm thẳm, đợi những vật tế đến để bắt giữ.

Một trong những hình thù rạch rộng có lẽ là miệng. Một tiếng thét ớn lạnh phát ra từ bên trong như thể vọng lên từ vực sâu của địa ngục.

"Kig, kigkigkigkigkig......... keukekekeg!"

"Aaaaa!"

Các Esper, những người đã bao vây điện thờ và đang tấn công một cách mù quáng, đã dừng lại. Gió giật xáo trộn đội hình chiến đấu.

"Đây là lý do tại sao tôi khuyên ông ta không nên nhảy vào ngay lập tức."

Anh nghiến răng, quay đầu và hét lên.

"Chúng là những thứ bảo vệ điện thờ, giết chết toàn bộ đi!"

"Cuối cùng thì tôi cũng thực sự phải chiến đấu."

Sau khi khởi động bằng cách làm nóng người, bẻ các khớp tay, Chan cười toe toét lao ra ngoài. Ngay khi nhảy lên khỏi mặt đất, hình dạng anh thay đổi trong không trung. Con hổ đen nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

Theo sau anh, mọi người lần lượt sẵn sàng chiến đấu. Dù sao bọn họ cũng đã tới nơi này, đã quá muộn để hy vọng còn nguyên vẹn thân xác để trở về. Bây giờ thì còn sợ hãi gì nữa?

"Mắt của những thứ này rốt cuộc ở đâu vậy? Toàn thân chỉ là một khối màu đen, làm sao em điều khiển được chúng đây?"

Taein di chuyển trong im lặng và Heesoo theo sau anh, càu nhàu. Các thợ săn khác cũng làm như vậy. Bari, Yehan, Midheaven, Firdaria, Taegwang...... Tất cả các Order lần lượt tham gia. Các Esper, những người chỉ tập trung vào điện thờ, đã chuyển hướng tấn công của họ. Trước khi quyết định cuối cùng ai sẽ giành được công lao, bây giờ họ phải chiến đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com