ZingTruyen.Info

[BL - Novel] Profundis/ Vực thẳm

60. Yoogeun à, em trai của anh

Hahan98

Các xúc tu và khối mô phát triển tham lam vượt tầm kiểm soát và cắm rễ ở trung tâm thành phố đã bị nổ tung thành từng mảnh. Giống như một quả bóng bị kim nhọn chọc thủng. Nếu sau khi địa khai hóa và cơ thể chính hoàn toàn hình thành, cuộc tấn công sẽ vô tác dụng. Nhưng may mắn thay, họ đã có thể phá hủy nó vì chúng vẫn đang trong quá trình xây dựng và củng cố cơ thể. 

Một hỗn hợp máu, chất nhầy và chất nôn dâng lên đến mắt cá chân cậu. Những người giữ được mạng sống, rên rỉ ngã gục và lăn lộn trên mặt đất, bất kể họ là kẻ thù hay đồng minh. Và giữa đó, cơ thể mới của Almuten, không, thứ được cho là cơ thể của nó......

"Hyung......"

Yoogeun khập khiễng bước đến chỗ Heesung và nắm lấy cánh tay quấn trong chiếc áo bệnh viện rách nát, đẫm máu. Cơ thể chỉ còn da bọc xương của anh ấy đổ gục xuống Yoogeun. Cậu cảm thấy cơ thể anh quá khô và nhẹ trong vòng tay của mình. Thật không thể tin được rằng anh ấy là một người đàn ông trưởng thành có cùng chiều cao với Yoogeun. Đó là trọng lượng của một người đã hôn mê trong thời gian dài, bị Almuten săn lùng và hút hết sinh lực. Đó là trọng lượng của một mạng sống đang leo lắt.

"Hyung, hyung..... hyung."

Yoogeun lẩm bẩm giống như kẻ chỉ biết đến một từ duy nhất. Cậu ôm lấy cơ thể bê bết máu từ đầu đến chân của anh trai mình, điên cuồng cố gắng guiding cho anh.

"Em xin lỗi, em, em thực sự xin lỗi. Em đã đến quá muộn. Em xin lỗi. Em muốn anh khỏe hơn nên em đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền. Em, uh, em thật sự...."

Yoogeun thều thào nói bằng giọng không ra hơi. Ngay cả khi cậu lắp bắp và nói những lời thống khổ với anh trai mình, khuôn mặt anh ấy vẫn vô hồn.

"... Ah."

Một âm thanh nhỏ phát ra từ giữa đôi môi nứt nẻ. Nó mờ mịt đến mức cậu sẽ không thể nghe thấy trừ khi nín thở và lắng nghe. Đôi mắt đã mất đi tia sáng và tối sầm lại của Yoogeun ngước lên.

"Yoo..... geun à. Em trai của anh."

Đôi mi quá mỏng che đi đôi mắt trống rỗng của anh ấy run rẩy mở ra. Đôi đồng tử đen láy hiện ra mỏng như sợi chỉ. Hai anh em có tính cách, năng lực, lời nói và sở thích hoàn toàn khác nhau nhưng ai cũng có thể nhận ra họ là anh em nhờ đôi mắt đen trong veo giống nhau như hai giọt nước.

"Em xin lỗi. Em thực sự..... đó là lý do tại sao... hyung, nên, làm ơn đi."

Yoogeun thậm chí không thể thở được. Tất cả những gì cậu có thể làm là đông cứng tại chỗ như một cái máy hỏng và chỉ biết nhìn Heesung.

"A... Đau quá. Bây giờ, anh, anh chỉ muốn, về nhà....."

"....."

"và nhìn thấy.... mẹ và bố."

Heesung thì thầm, "Anh xin lỗi", bằng một giọng rất mỏng, như thể để trút hết hơi thở đang mắc kẹt trong lá phổi khô cạn của mình. Nó mờ nhạt đến mức cậu không thể biết mình có thực sự nghe thấy hay không. Đôi mắt vừa mở ra đã nhắm lại lần nữa.

Chỉ còn lại sự im lặng khủng khiếp. Như thể tất cả sức lực của cậu đột ngột bị rút cạn, bàn tay đang tuyệt vọng nắm lấy Heesung từ từ rơi xuống.

"....."

Yoogeun nhấc người dậy với vẻ mặt trống rỗng. Cơ thể Heesung đang dựa vào Yoogeun mất đi điểm tựa và trượt xuống. Với đôi mắt nhắm nghiền, anh ấy trông như thể vẫn đang bất tỉnh, nhưng kỳ lạ thay, Heesung trông thoải mái hơn nhiều so với khi anh ấy bị giam cầm với những mạch máu của một con quái vật nổi đầy khắp cơ thể.

Hai anh em chưa bao giờ thực sự có tình cảm với nhau. Hai người xung đột trong mọi thứ vì tính cách quá khác biệt. Hầu hết thời gian, Heesung sẽ trở nên điên loạn và Yoogeun sẽ lặng lẽ giúp đỡ anh ấy, nhưng thỉnh thoảng, cả hai người đều lo lắng hoặc căng thẳng và sau đó sẽ đối xử thẳng thừng với nhau. Cũng giống như bất kỳ anh chị em bình thường nào khác.

Sau tai nạn cuồng nộ của Heesung và anh ấy rơi vào trạng thái hôn mê, Yoogeun đôi khi bực bội vì cảm thấy anh ấy như một gánh nặng, và nhiều lúc, cậu muốn vứt bỏ tất cả. Cậu ấy thậm chí đã từng nói rằng cậu muốn anh trai mình thà chết đi còn hơn trong cơn say.

Nhưng thực sự cậu không nói ra điều đó vì cậu muốn anh ấy chết. Heesung là gia đình duy nhất của Yoogeun và là một phần cuộc sống bình thường của cậu. Để cứu anh ấy, Yoogeun có thể đã từ bỏ mạng sống của mình. Cha mẹ rời bỏ cậu trong nháy mắt, cậu không bao giờ muốn đánh mất cả anh trai. Làm sao cậu có thể chân thành mong muốn anh mình chết đi cơ chứ? Làm sao.....

Đối với một số người, nó dường như là vĩnh cửu, đối với những người khác, nó giống như một khoảnh khắc thoáng qua. Cuối cùng, một sự thay đổi xuất hiện trên khuôn mặt của Yoogeun, như thể cảm xúc của cậu ấy đã cạn kiệt. Mí mắt với một vết sẹo hằn trên đó giật giật. Da thịt dưới đôi mắt trũng sâu của cậu thắt lại và hàng lông mi run lên.

"Ah....."

Một tiếng rên thoát ra từ đôi môi mím chặt. Yoogeun cụp mắt xuống khi cảm thấy có thứ gì đó nóng và nặng đang trào lên từ dạ dày và làm tắc nghẽn cổ họng mình. Cậu không còn nhìn rõ Heesung nữa vì đôi mắt đã mờ đi. Môi cậu bắt đầu run lên không kiểm soát.

Khuôn mặt cậu dần nhăn lại. Yoogeun gục xuống tại chỗ khi cố gắng hít một hơi thật sâu nhưng bị chặn lại trong cổ họng. Cậu cúi xuống trước mặt Heesung, hai chân co lại và cúi đầu. Kể từ giây phút đó, nước mắt tuôn ra như một con đập bị vỡ.

"Ư, hức...... hư..... hức, aaah........!"

Nó không giống như tiếng nức nở, mà là âm thanh phát ra từ sự cào cấu và vọng sâu từ đáy lồng ngực. Tiếng khóc của cậu càng lúc càng lớn. Cậu cuộn người lại như một con thú bị thương, lấy hai cổ tay che mắt và khóc, như một đứa trẻ mười tuổi bị chia tách khỏi gia đình mình giữa cây cầu hoang vắng.

Shinjae đứng phía sau Yoogeun vài bước và quan sát cậu, thậm chí không nghĩ đến việc chăm sóc những vết thương trên khắp cơ thể anh ấy. Các thợ săn của Erewhon và thậm chí cả các Esper, không thể mở miệng một cách bất cẩn.

Chỉ sau khi xác nhận rằng mọi thứ đã kết thúc, Trung Tướng đã rút tấm khiên và tiếp cận. Dị nhân biết bay mà ông đang cưỡi hạ thấp độ cao xuống. Quá trình địa khai hóa đã bị dừng lại và Baek Heeseong đã bị giết, hầu hết các máy bay chiến đấu ở Erewhon đã bị vô hiệu hóa, vì vậy ông ta tính toán rằng bây giờ sẽ an toàn. Và đó là sai lầm của ông.

Ngay khi Trung Tướng buông khiên ra, Chan, người vẫn chưa biến trở lại hình dạng con người, đã lao ra như một mũi tên. Bộ lông của anh ta, từng tỏa ra ánh sáng như đá hắc diện, giờ xơ xác và đầy vết thương, một số vết rạch thậm chí còn để lộ da thịt ở đây đó trên khắp cơ thể, nhưng đôi mắt anh vẫn tràn đầy sát khí.

Nó quá bất ngờ nên ông ta không thể né được mặc dù biết mình đang bị tấn công. Trên thực tế, ngay cả khi biết trước điều đó, cũng rất khó để ngăn chặn một người thức tỉnh cấp S quyết tâm tung đòn kết liễu bất ngờ. Trong khi tất cả mọi người đều bị đóng băng trước những gì xảy ra ngay lập tức, Shinjae là người đầu tiên phản ứng. Thay vì ngăn cản đồng đội mình di chuyển đột ngột, anh ấy dọn đường bằng cách dịch chuyển các chướng ngại vật phía trước con thú đen chỉ bằng một cử chỉ.

Dị nhân chở trung tướng chỉ còn cách mặt đất nhiều nhất là vài mét. Tốc độ của Chan vẫn nhanh hơn dù Tamer vội vàng chỉ dẫn cho dị nhân bay lên cao.

"Aaaaa!"

Anh ấy phớt lờ Tamer đang la hét và lao vào Trung Tướng từ phía sau. Anh định cắt đứt động mạch bằng cách nhắm vào gáy, nhưng do Trung Tướng theo phản xạ tránh được nên Chan chỉ cắn được một nắm thịt quanh miệng, má và tai. Những chiếc răng nanh của anh lấp lánh máu.

"Áaaa!"

Trung tướng rên rỉ đau đớn, nhưng nhanh chóng dựng khiên lên. Mặc dù cấp bậc của ông ta thấp hơn Chan, nhưng anh không thể dễ dàng coi thường những kinh nghiệm mà ông ta đã thu thập được cả trước khi anh sinh ra. Cơ thể của Chan bị chặn lại bởi một bức tường kiên cố vô hình và bị đẩy ra ngoài. Anh ngã ngửa không chút tiếc nuối. Dù sao thì anh ta cũng đã đạt được mục đích mong muốn.

"Giám đốc!"

"Ngài không sao chứ, thưa ngài?!"

Các Esper, những người vẫn còn trong tình trạng tốt, đã vội vã đến hiện trường. Những người đàn ông trong quân phục giống hệt nhau vây quanh Trung Tướng. Giữa họ, có thể nhìn thấy bóng dáng của Trung Tướng với nửa khuôn mặt bê bết máu. Máu tuôn ra từ giữa những ngón tay đang ôm lấy má.

"Người chữa lành đâu rồi? Có ai chữa được ngay không?"

"Không có ai ở đây."

"Hiện tại, chúng ta lập tức đưa ngài ấy về trụ sở!"

Taein, người đang cố gắng kiểm soát tình hình với tất cả sự hỗn loạn bị bỏ lại phía sau, Heesoo gục xuống đất, mắt vẫn chảy máu và Chan, người đã trở lại hình dạng con người, lặng lẽ đến gần cậu. Nhưng Yoogeun không nhận ra tất cả những điều đó. Ngay cả khi Almuten xuất hiện bên cạnh cậu ngay bây giờ, cậu cũng sẽ không thể nhận ra.

Giữa đống đổ nát nơi hàng ngàn người bị thương và thiệt mạng. Bây giờ không còn lại gì cả. Điều tương tự cũng đúng với Yoogeun.

Bên trong cậu là một ngọn nến đang cháy. Đầu ngọn nến có sợi bấc dai và cứng, và ngọn lửa gắn vào nó, dù nhỏ bé và tầm thường nhưng vẫn kiên định soi sáng bóng tối và không bao giờ tắt ngay cả khi cơn mưa khắc nghiệt đổ xuống và gió lạnh buốt thổi qua.

Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, bấc nến cuối cùng đã bị vỡ thành từng mảnh và phân tán. Ngọn lửa nhỏ đang cháy cũng vụt tắt cùng.

----------------------------------

"Em biết đấy, đến khi.... khi tất cả dị nhân biến mất khỏi thế giới và những người thức tỉnh trở lại trạng thái bình thường, em muốn làm gì đầu tiên?"

Heesung từng hỏi. Họ đang làm dở dang những công việc nhà đã quá hạn từ lâu vì hôm nay họ không có nhiệm vụ phải làm. Heesung dựa lưng vào giường và gấp lại những chiếc khăn khô đã được giặt từ lâu, trong khi Yoogeun đang ở dưới sàn sửa chiếc quạt bị hỏng. Một thứ xa xỉ như máy điều hòa nhiệt độ thì họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, vậy nên chiếc quạt này là phương tiện giải nhiệt duy nhất của hai anh em trong mùa hè nóng nực.

"Chúng sẽ không biến mất đâu."

"Không, ý anh là, hãy tưởng tượng khi chúng biến mất."

"Tưởng tượng như vậy để làm gì?"

Yoogeun đáp lại một cách khô khan, khéo léo mở phần thân sau của chiếc quạt bằng tuốc nơ vít. Ánh mắt thờ ơ của cậu lướt qua các bộ phận. Cậu không thể tìm thấy bất cứ chỗ nào hỏng hóc, có vẻ như nó đã bị hư do bảo trì kém và bị mòn sau thời gian dài sử dụng. Cậu nghĩ rằng mình có thể thử lau sạch bụi giữa các bộ phận và kiểm tra dây kết nối với động cơ.

"Đâu nhất thiết phải để làm gì? Chúng ta không thể trò chuyện kiểu vậy hay sao?"

Mặc dù Yoogeun giỏi sử dụng máy móc và vũ khí, nhưng cậu lại rất kém trong khoản giao tiếp. Như thể tất cả cảm xúc và sự nhạy cảm của cậu đã cạn kiệt và chết từ lâu. Nếu Heesung là kiểu người hay đổ lỗi cho bản thân, tưởng tượng ra đủ loại suy nghĩ tiêu cực chỉ với một lời nói tùy tiện, thì Yoogeun lại là kiểu người bỏ qua mọi thứ mà không cần suy nghĩ ngay cả khi bị chửi thẳng vào mặt. Họ được sinh ra và lớn lên bởi cùng một cha mẹ, tại sao họ lại khác nhau như vậy? Thật kì lạ.

"Vậy, hyung muốn làm gì?"

"Anh á? Anh....."

Anh liếc nhìn Yoogeun và lầm bầm. Bàn tay đang xếp khăn dừng lại.

"Anh muốn vào đại học sau khi thi tuyển sinh."

"Trường đại học?"

"Và anh sẽ chuyển đi. Anh không muốn sống trong khu phố tồi tàn này."

"Em thì em không quan tâm mình sống ở đâu. Đôi khi em muốn ăn một món gì đó thật ngon."

"Thứ gì ngon á, em muốn ăn gì?"

"Ừm....."

Loay hoay với chiếc tuốc nơ vít trong tay, Yoogeun cố gắng suy nghĩ. Cậu ấy không có sở thích hay không thích đặc biệt nào về đồ ăn. Cậu ăn ngon lành mà không bỏ lại hay phàn nàn gì. Một phần là do tính cách dễ dãi và thẳng thắn, nhưng cũng bởi vì họ không thể kén chọn món này món kia. Cậu thậm chí không còn nhớ những món ăn mà bố mẹ đã mua cho cậu vào mỗi dịp sinh nhật hay những món cậu ăn vào những ngày lễ.

"Bánh mì hay... thứ gì đó ngọt như bánh quy?"

"....."

"À, cà phê nữa."

Câu trả lời được đưa ra sau khi suy nghĩ rất lâu vẫn rất đơn giản.

"Chỉ vậy thôi sao? Còn tiền thì sao? Em không muốn kiếm thật nhiều tiền và muốn mua gì cũng được à?"

"Chỉ cần một số tiền đủ để trang trải cuộc sống là đủ với em. Chà..... Em sẽ ổn thôi. Em sẽ không chết đói dù có đi đâu đâu."

"Thôi bỏ đi. Anh không thể nói chuyện với em về bất cứ điều gì."

Heesung nhặt một chiếc khăn tắm khác vẫn chưa được gấp. Yoogeun cũng bắt đầu lắp ráp lại chiếc quạt. Sau khi tập trung vào công việc của họ một lúc, Heesung đưa ra một câu hỏi như thể anh ấy đang hỏi một điều gì đó ngẫu nhiên chợt nảy ra trong đầu.

"Nó sẽ kết thúc vào một ngày nào đó, phải không?"

Yoogeun rời mắt khỏi chiếc quạt một lúc và nhìn lại Heesung. Đó là câu hỏi không có chủ ngữ, nhưng không có vấn đề gì để hiểu. Một câu trả lời ngắn trở lại sau một khoảng lặng.

"Ừ."

Rầm. Cánh cửa bật mở mà không một tiếng gõ. Khung cảnh ngày xưa êm đềm rạn nứt.

"Ưm, ha...."

Yoogeun thút thít, lăn qua lăn lại. Hơi thở nóng hổi thoát ra qua đôi môi nứt nẻ. Một bàn tay đang chải mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh của cậu dừng lại. Shinjae được nhìn thấy với một chiếc máy tính bảng trên tay, ngồi bên cạnh Yoogeun, người đang vùi mình trong chăn. Đưa Yoogeun trở lại giấc ngủ, Shinjae ngẩng đầu lên với khuôn mặt vô cảm. Chan đang định bước vào phòng thì giật mình. Anh ấy không cố ý đá tung cánh cửa, chỉ là phản xạ thường lệ của anh ta.

"....."

Shinjae nhẹ nhàng nhấc ngón trỏ và đưa lên môi. Anh gần như mãi mới ru Yoogeun vào giấc ngủ sau khi cậu trằn trọc cả đêm và thút thít với âm thanh khàn khàn. Chan nhíu mày nhìn Yoogeun rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chuyển động của anh ấy cẩn thận hơn đáng kể so với trước. Cả hai đã bị đẩy đến giới hạn của mình và rơi vào trạng thái cực kỳ căng thẳng trong vài ngày qua. Anh ấy đang giả vờ thoải mái, nhưng khuôn mặt trông có vẻ mệt mỏi.

"Cậu ta tỉnh lại à?"

"Không. May mắn thay. Tôi sẽ giết cậu nếu em ấy tỉnh dậy."

Shinjae vặn lại không chớp mắt. Chan xù lông cáu kỉnh.

"Ha, mẹ kiếp."

"Đừng chửi thề trước mặt trẻ con. Đó là lý do tại sao Yoogeun-ie cau mày mỗi khi nhìn thấy mặt cậu. Nếu cậu đã không đẹp trai thì hãy cố gắng nói chuyện một cách tử tế."

"Tôi là kẻ duy nhất sao? Cậu cũng đã nói tất cả những gì không thể nói với Guide, và nhìn lại xem, cậu chính là thằng tồi nhất. Ít nhất Kwon Heesoo còn hành động dễ thương."

"Chà, chẳng phải tôi đẹp trai hay sao?"

Shinjae cúi xuống và hôn lên trán Yoogeun. Hơi thở run rẩy của cậu dần bình ổn lại. Chan cười phá lên như thể tất cả những điều này thật lố bịch.

"Trông cậu khá giỏi trong việc chăm sóc Guide. Tại sao cậu không đi lấy một bình sữa bột cho em bé? Cậu đang làm những việc mà cậu chưa từng làm trước đây, Woo Shinjae, có vẻ như cậu sắp chết thì phải."

"Phải."

"Gì cơ?"

"Không còn nhiều thời gian nữa, để tôi chết."

"....."

Chan ngậm miệng lại. Shinjae mở màn hình máy tính bảng, lờ đi bầu không khí nặng nề. Trong khi chờ đợi, một số báo cáo đã đến.

Sau khi toàn bộ trụ sở chính bị thổi bay thành tro bụi, các thành viên Erewhon đã phân tán. Được chia thành nhóm hàng chục người, họ được gửi đến ở trong các tòa nhà chi nhánh hoặc những ngôi nhà an toàn dành cho nhiệm vụ ở các thành phố trung tâm trên khắp đất nước. Nơi Đội 1 đang ở là một trong những ngôi nhà an toàn như vậy.

"Chúng ta không nên trì hoãn nữa."

"Tấn công Mazzaroth?"

"Sân bay, nguồn của cổng, đã bị phá hủy hoàn toàn, hiện nó đang gây thiệt hại cho dân thường. Nếu chúng ta tiếp tục trì hoãn, nó sẽ sớm lan đến các tỉnh trong vài ngày tới."

"Chúng ta đã ngừng "địa khai hóa" bằng tất cả mạng sống của mình, nhưng bây giờ lại có một vấn đề khác à? Hài hước vãi. Almuten, tên khốn đó, nếu hắn muốn hủy diệt thế giới, hắn nên hoàn thành nó trong một phát, giờ thì tất cả chỉ là một mớ hỗn độn."

Họ đã thành công trong việc ngăn chặn địa khai hóa. Almuten từ bỏ 'hạt giống', nơi hắn đã tích trữ hàng trăm vật chủ để làm dinh dưỡng và rút lui về Mazzaroth. Tuy nhiên đó chỉ là biện pháp ngăn chặn tạm thời. Vì khu vực bị ô nhiễm không thể trở lại trạng thái ban đầu. Khí độc trộn lẫn trong không khí, không một ngọn cỏ nào mọc trên mặt đất đen kịt, mặt trời không mọc dù là giữa trưa và trên bầu trời chỉ có biển đen dao động thay thế. Ngay cả những người thức tỉnh cũng bị ảnh hưởng, không có cách nào mà người bình thường có thể tiếp tục cuộc sống vốn có của họ như trước đây.

Đây là cơ hội của họ. Họ phải tận dụng tình trạng suy yếu tạm thời của Almuten để cuối cùng tung đòn kết liễu. Nếu họ bỏ lỡ cơ hội này, Almuten sẽ quay trở lại lần nữa sau khi lấy lại sức mạnh, ăn thịt những nạn nhân mới. Cơ hội tiếp theo..... sẽ không đến nữa cho đến khi thế giới bị hủy diệt.

Cái kết ngoạn mục mà anh ấy mong đợi đã sắp đến gần. Đó là điều mà anh đã khao khát cả đời. Nhưng lý do của sự chần chừ hết lần này đến lần khác là gì? Người thanh niên có khuôn mặt nhợt nhạt nằm trên giường bên cạnh trông vô cùng mệt mỏi và ốm yếu. Liệu có phải anh không thể bỏ mặc Guide của mình lại một mình? Chỉ vì cậu ấy?

"Vậy khi nào chúng ta rời đi?"

"Chà."

"Có vấn đề gì sao?"

"Tôi phải thảo luận trước với Taein-ssi, Heesoo và cả những Order khác nữa."

"Cậu bắt đầu lắng nghe người khác từ khi nào vậy?"

"Đây là một việc quá lớn để tôi có thể tự mình quyết định tất cả. Mạng sống của nhiều người đang bị đe dọa. Không phải tôi nên nghiêm túc hơn một chút à?"

"Anh đang làm tôi cười đấy. Anh có bao giờ quan tâm đến ý kiến ​​của người khác không? Thành thật với tôi đi. Baek Yoogeun đó. Không phải chỉ vì anh không thể bỏ rơi cậu ta hay sao?"

"....."

Shinjae chỉ lặng lẽ mỉm cười thay vì trả lời. Đó là câu trả lời chắc chắn nhất trong số những câu trả lời khác mà anh có thể đưa ra.

Khoảnh khắc Espers và Erewhon đụng độ và một vụ nổ lớn xảy ra, Shinjae phải đưa ra lựa chọn. Heesung trước mặt anh và Yoogeun, người đang tuyệt vọng ôm lấy anh trai mình. Không thể bảo vệ cả hai khỏi vụ nổ. Trên thực tế, đó không phải sự lựa chọn. Shinjae ngay lập tức kéo Yoogeun ra khỏi Heesung và ôm cậu vào lòng. Mặc dù anh biết rằng Yoogeun sẽ suy sụp ngay khi nhận ra cái chết của Heesung.

Kể từ ngày đó, Yoogeun bị ốm nặng. Ý thức của cậu dao động theo cơn sốt cao. Ngay cả khi thỉnh thoảng tỉnh dậy, cậu ấy cũng chỉ nhìn chằm chằm vào không trung với đôi mắt trống rỗng. Có những lúc cậu khóc không thành tiếng. Như thể thoát khỏi hiện thực phũ phàng đang vây lấy mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info