ZingTruyen.Info

[BL - Novel] Profundis/ Vực thẳm

57. Hyung, làm ơn thả em xuống

Hahan98

Thành phố lớn đã trở thành vùng đất hoang tàn. Tất cả các tòa nhà đều lộ khung thép và những tấm biển hiệu lủng lẳng treo trên những sợi dây điện mỏng trông thật thê lương.

Một chiếc xúc tu khổng lồ đập xuống. Đám đông tụ tập bắt đầu đồng loạt tản ra. Không giống những người dân bình thường đang vội vã chạy khỏi trung tâm thành phố, nhóm người này trông rất bình tĩnh. Các đòn tấn công của xúc tu tuy chậm nhưng phạm vi tàn phá lại quá rộng và mạnh mẽ. Có một ít thời gian cho đến cuộc tấn công tiếp theo. Họ phải gây sát thương nhiều nhất có thể trong khoảng trống này.

"Ngay bây giờ! Mọi người, tấn công!"

"Nơi trú ẩn ở đâu?"

"Chỗ này!"

Một thợ săn vội vã chạy lên trước, quỳ xuống đất và đặt tay xuống. Một tia sáng bùng lên và dần tạo thành vòng tròn bao trùm mọi vật thể trong bán kính vài chục mét. Ô nhiễm đang lan rộng nhanh chóng chậm lại ngay lập tức. Trong phạm vi ánh sáng, không ai bị ảnh hưởng bởi chất độc hoặc bất kỳ loại nhiễu loạn nào do dị nhân phát ra. Nếu cấp bậc của người niệm chú cao hơn kẻ thù, chúng thậm chí sẽ bị tiêu diệt ngay nếu bước một chân vào nơi trú ẩn.

Cơ thể của các thợ săn ngày càng trở nên nặng nề hơn khi họ di chuyển về phía trung tâm của các xúc tu đang quật loạn xạ, đập tan toàn bộ thành phố thành những mảnh vụn. Như thể cố gắng bước một bước dưới đáy biển sâu nhất. Chỉ sau khi họ bước vào nơi trú ẩn, tình trạng của họ mới nhanh chóng được khôi phục.

"Chết đi!"

Một thợ săn giơ thanh đại kiếm và lao về phía chiếc xúc tu đang xâm chiếm nơi trú ẩn. Anh ta dùng hết sức dậm mạnh xuống đất, nhảy lên và đâm thanh kiếm vào nó. Chiếc xúc tu ngọ nguậy điên cuồng, cố gắng hất anh ta ra. 

Mọi người dồn hết sức tấn công vào vết rạch chỗ thanh kiếm cắm vào, nơi không ngừng phun ra những chất dịch kinh tởm. Thịt mới ngay lập tức mọc ra từ vết cắt dài. Ngay cả sau khi bị phá hủy và đốt cháy từ nhiều đòn tấn công chết người của những người thức tỉnh, nó vẫn nhanh chóng mọc những lớp da mới như côn trùng lột xác.

"Chết tiệt. Chúng hồi phục nhanh quá."

Các thợ săn rút lui và tập hợp lại. Những xúc tu không mạnh đến mức không thể đối phó nổi, nhưng chúng cũng quá kiên cường để có thể hủy hoại hoàn toàn.

Cuộc chiến lặp đi lặp lại vô số lần, sức chịu đựng của họ đã cạn kiệt. Trong khi đó, sự ô nhiễm nhuộm đen mặt đất dần dần mở rộng phạm vi. Với tốc độ này, nó sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi lây lan sang thành phố tiếp theo và thậm chí cả các quốc gia lân cận.

"Tôi nghĩ rằng thứ này đang cố gắng trì hoãn thời gian."

Một trong số họ lầm bầm trong hơi thở, rõ ràng là rất tức giận. Họ thực sự cần một động thái quyết định để giành chiến thắng.

"Anh có chắc là mục tiêu ở trong đó không?"

"Vâng, đó là những gì Chỉ huy trưởng đã nói."

Thợ săn hít một hơi thật sâu. Sau đó, anh ta nhìn lên, thô bạo lau sạch trán bằng mu bàn tay, nơi dính đầy mồ hôi, máu và bụi.

"Giải phóng nơi trú ẩn đi."

"Gì cơ?"

Cú sốc lan rộng trong đám đông. Tại sao lại giải tán nơi trú ẩn trong khi họ đang bị tấn công?

"Chúng ta sẽ từ bỏ việc phá hủy xúc tu. Thay vào đó, hãy lao thẳng vào trung tâm, bảo vệ mục tiêu và rút lui."

"....."

"Đây là cơ hội cuối cùng. Hãy cược cả tính mạng để giữ cho mục tiêu sống sót. Và mang xác trở lại ngay cả khi anh ta đã chết. Chúng ta có thể lấy được manh mối từ anh ta để đối phó với dị nhân này."

Họ nhìn qua đống đổ nát của thành phố. Những xúc tu lớn như ngọn núi đang chuẩn bị tấn công lần nữa. Họ không hề rời mắt khỏi kẻ thù dù chỉ một giây và chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến.

"Được rồi, đâu phải chúng ta mới làm chuyện nguy hiểm một hai lần đâu."

"Đi nào!"

Các thợ săn nhảy ra cùng một lúc. Như mọi khi, không có chỉ dẫn một cách hệ thống. Mỗi người tìm ra một cách để giữ cho mình sống sót và thực hiện nhiệm vụ theo cách hiệu quả nhất. Đó là phong cách chiến đấu độc đáo của Erewhon bắt đầu từ Đội 1, nơi có Woo Shinjae.

Thợ săn với thanh đại kiếm lại lao về phía xúc tu. Nhưng lần này không phải để cắt đứt chúng. Thanh kiếm đâm sâu vào xúc tu, ghim chặt nó xuống đất, ngăn chặn hoàn toàn chuyển động. Thợ săn tiến lên, bỏ lại vũ khí của mình. Những người khác theo sau anh ta, chạy nước rút trên các xúc tu.

"Áaaaa!"

Những tiếng la hét vang lên cùng với âm thanh nặng nề của những cú quật. Có vẻ như ai đó đã bị xúc tu tấn công và quằn quại trong đau đớn.

"Chia ra và tránh đi. Đừng dừng lại."

Những người khác không nhìn lại. Nếu họ dừng lại ở đây để chăm sóc đồng nghiệp, mọi người đều sẽ chết. Ở giữa vô số xúc tu đang vươn ra mọi hướng, có một khối khổng lồ mà họ thậm chí không thể nhìn thấy nơi bắt đầu là từ đâu. Bề mặt sáng bóng màu đỏ sẫm rung lên nhịp nhàng. Nó là một sinh vật ghê tởm khủng khiếp như thể tất cả ác quỷ trên đời này đã hợp nhất lại thành một.

"Ở đó!"

Một thợ săn chỉ tay. Có một vết lõm ở dưới cùng của khối sưng phồng trông như sắp vỡ ra bất cứ lúc nào. Thấp thoáng có bóng người bên dưới, bị vùi sâu đến mức khó có thể nhận ra ngay.

Một thanh niên trong trang phục bệnh nhân. Anh ta dường như được kết nối với khối phồng ở lưng thông qua những mạch máu dày, và làn da của anh ta trông gồ ghề ngay cả khi nhìn từ xa. Quần áo đã mất đi màu sắc ban đầu, ngâm trong chất lỏng nhớp nháp không thể xác định được. May mắn thay, khuôn mặt và tay chân vẫn còn nguyên vẹn, vì vậy họ có thể xác định anh ta là một con người.

"Mục tiêu, Baek Heesung. Đúng không?"

"Anh ta phù hợp với mô tả."

"Dấu hiệu sinh tồn thì thế nào?"

"Tôi nghĩ anh ta vẫn còn thở."

"Được rồi."

Các thợ săn lao vào, tránh các xúc tu. Nếu vô tình bị vùi dưới đó, hoặc bị tóm lấy, họ sẽ xuống thẳng âm phủ. Họ không thể đảm bảo sự an toàn của mình dù chỉ lướt qua nó.

Ngay sau đó, một số người xuất hiện trước mặt họ. Không, họ không còn là con người nữa. Nước da chúng nhợt nhạt và xanh lam, những mốc đen chạy dọc cổ và má. Nhãn cầu đã bị thối rữa giống như mắt của những con cá ươn đã chết và chất dịch đục chảy ra từ chúng. Họ là những người đã bị giết và bị lây nhiễm bởi "thứ đó". Vài giờ trước thôi, họ vẫn chỉ là những công dân bình thường.

"Không còn thời gian đâu! Chỉ cần tránh chúng nếu có thể!"

Nhiều khoảnh khắc bấp bênh trôi qua. Cuối cùng, một thợ săn đã đến được trung tâm. Một cánh tay của anh ta đã mềm nhũn và nửa khuôn mặt bê bết máu. Anh ấy thậm chí không thể nhớ mình đã bị thương ở đâu và như thế nào khi chạy qua vô số nguy hiểm rải rác trên đường đi. Một bước và một bước nữa. Càng đến gần, anh càng thấy lạnh người, bao trùm bởi nỗi sợ hãi không tên. Mặt đất đen kịt trơn trượt như thể bị rêu bao phủ, khiến cho việc đi lại trên đó cũng khó khăn.

"Ưm..."

Anh ta vươn tay về phía Heesung. Bây giờ tất cả những gì anh phải làm là đảm bảo an toàn cho mục tiêu..... và một cú đánh mạnh khủng khiếp ập đến với anh. Sau cơn đau dữ dội, có tiếng gãy xương sống lạo xạo. Có phải anh ta bị một xúc tu tấn công? Không, không phải. Anh quay đầu lại với tầm nhìn mờ mịt của mình. Có một nhóm người mặc đồng phục màu đỏ sậm đang tiến lại gần.

"Tại sao..... các người...."

Tại sao lũ khốn các người lại ở đây? Anh muốn nói điều đó. Nhưng không có lời nào phát ra. Ý thức của thợ săn dần chìm vào bóng tối.

"Chuyện này là sao?"

Cuộc tấn công dồn dập về phía các thợ săn của Erewhon. Tất cả họ đều đang tập trung vào kẻ thù trước mặt thì bị đột kích bất ngờ từ phía sau. Esper đi đầu tuyên bố.

"Hãy rút lui đi. Vật chủ sẽ được xử lý bởi Trụ sở Quản lý Thức tỉnh của chúng tôi."

"Ý anh là cái đéo gì vậy?"

"Xin hãy rút lui. Chúng tôi không nhắc lại thêm lần nữa đâu. Bất kỳ sự can thiệp nào nữa sẽ bị quy tội cản trở người thi hành công vụ."

Nếu họ cong đuôi và rút lui sau khi nghe điều này, họ sẽ không phải là Erewhon, nổi tiếng là hang ổ của những kẻ điên rồ. Các thợ săn phá lên cười trước sự lố bịch của bọn họ.

"Mấy thứ đó hút hết não các người rồi à? Đã đến lúc đánh nhau giữa chúng ta rồi sao? Thay vào đó, lũ khốn các người nên nhờ chúng tôi giúp đỡ."

"....."

"Giám đốc hay gì đó. Lão rắm già đó ra lệnh như thế à?"

Các Esper vẫn im lặng. Chỉ thế thôi đã đủ cho câu trả lời. Sau buổi họp báo của Shinjae, dư luận dần nghiêng về phía các Order, trong đó có Erewhon. Thậm chí còn có những người lên tiếng đặt câu hỏi rằng Trụ sở Quản lý Thức tỉnh đang làm gì, và liệu Giám đốc mới được bổ nhiệm của Trung Tâm có bất tài hay không. Thật đáng xấu hổ khi biết rằng bọn họ còn tệ hơn cả những thợ săn chỉ tập trung vào việc kiếm tiền.

Vào thời điểm hỗn loạn này, một sự kiện không ai ngờ tới đã xảy ra. Nếu thành công vượt qua cuộc khủng hoảng này, vật chủ bị loại bỏ và Almuten bị đánh bại hoàn toàn thì địa vị của Giám đốc Bae Cheolsung chắc chắn sẽ tăng vọt lên trời. Chiến dịch đưa các Guide đến Mazzaroth đã thất bại, vì vậy lần này, nó phải thành công.

"Bảo vệ vật chủ, loại bỏ hắn nếu không thể bắt sống. Đừng để thợ săn lấy được công lao bằng mọi cách. Đừng cho họ bất kỳ cơ hội nào để vượt lên trước chúng ta!"

Đó là mệnh lệnh của Trung tướng Bae Cheolsung. Tiếng hét giận dữ của người đàn ông lớn tuổi với những đường gân nổi trên cổ, vang vọng bên tai các Esper.

"....."

Các Esper trao đổi ánh nhìn khó chịu giữa họ. Họ đã mạo hiểm mạng sống của mình đến đây chỉ để tuân theo mệnh lệnh. Nếu họ trở về tay không, họ sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc vì tội bất tuân lệnh. Họ cũng không có lý do gì để quay trở lại.

"Đại tá."

"Giết chết nó."

"Nhưng mà."

"Sẽ không thể bắt sống vật chủ trong khi đồng thời phải kiểm soát bọn thợ săn. Chỉ cần giết hắn! Dù bắt sống vật chủ hay không, kẻ thù vẫn sẽ bị tiêu diệt."

"Kẻ nào dám?"

Những thợ săn mặc đồng phục đen chặn các Esper lại. Hai nhóm lườm nhau. Ngay sau đó, một trong những xúc tu vung ngang và quét sạch mặt đất. Một Esper, người không thể né tránh, đã bị đập sang một bên. Thế bế tắc tồn tại trong thời gian ngắn đã bị phá vỡ bởi cuộc tấn công duy nhất từ ​​​​kẻ thù chung.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai bên lao về phía Heesung mà không cần nói thêm lời nào.

---------------------------

Con hổ đen, lao qua đống đổ nát của thành phố cõng Yoogeun trên lưng, chạy chậm lại. Bóng một người đàn ông lộ ra trong màn mưa mờ ảo. Khi đến gần hơn, họ ngay lập tức nhận ra đó là ai. Heesoo. Cậu đang đứng trên nóc một tòa nhà, đằng sau là thảm họa đã giáng xuống toàn thành phố. Cậu ta quay người lại nhìn theo hướng của họ. Mái tóc nâu với những lọn tóc xoăn nhẹ lòa xòa trước trán ướt đẫm nước mưa.

"Này, các anh. Thật kì quặc khi gặp lại những người mà em vừa mới lăn lộn cùng lúc nãy theo cách này. Thật vui khi được gặp lại các anh sớm như vậy."

Con hổ đen dừng lại trước mặt cậu ta và gầm gừ. Yoogeun đoán nó có nghĩa là "ngừng nói những điều nhảm nhí và kể về nhiệm vụ đi". Suy nghĩ của Chan rất dễ đọc, cả ở hình dạng con người và hiện tại.

"Em vừa nhận được một cuộc gọi."

Heesoo gõ vào micro đeo bên tai. Cậu hướng ánh mắt về nguồn gốc của thảm họa ở đằng xa, không thèm liếc nhìn trụ sở Erewhon, nơi Chan và Yoogeun vừa bỏ lại phía sau.

"Yoogeun hyung. Bây giờ anh có thể qua đó được không?"

Heesoo giơ tay lên và chỉ về phía đó. Hiếm khi thấy trên môi cậu ta không nở một nụ cười. Ống tay áo ướt đẫm của bộ đồng phục màu đen dính vào cánh tay Heesoo.

"Em không biết anh đã nghe được bao nhiêu từ Chỉ huy trưởng. Anh ấy ở đằng kia. Thợ săn Baek Heesung."

Yoogeun nhanh chóng quay đầu về phía Heesoo đang chỉ. Với màn mưa dày đặc che khuất tầm nhìn và những hạt mưa bám vào lông mi, cậu không thể nhìn rõ, ngoại trừ khối đen đang vặn vẹo ở đằng xa. Hyung ở đằng kia ư? Ở trung tâm của địa ngục trần gian, nơi trông như thể nó sẽ nuốt chửng bất cứ thứ gì tiến lại gần. Chuyện quái gì đã xảy ra với anh trai của cậu vậy? Ở trong hình dạng nào và anh ấy đang làm gì ở đó?

"Ban đầu, chúng tôi định sơ tán hyung đến một nơi an toàn và tự mình đến đó. Nhưng mọi chuyện ở đó không được tốt lắm. Thợ săn Baek Heesung đang bị tấn công bởi các Esper."

"Ý cậu là gì, bị tấn công?"

"Chuyện quá dài để giải thích. Dù sao đi nữa, các thành viên của trụ sở cũng đang nỗ lực để cứu anh ấy, nhưng em nghĩ họ đang ở thế yếu hơn một chút."

Không còn gì để nghe thêm nữa. Yoogeun trả lời ngay lập tức.

"Tôi đi đây."

"Thật sao? Sẽ rất nguy hiểm đó."

"Tôi đi đây."

"Ngay cả khi giải cứu thành công, người đó cũng sẽ ở trong tình trạng rất tồi tệ. Em nghĩ hyung sẽ cần phải thực hiện guiding khẩn cấp cho anh ta ngay lập tức, nhưng nó quá nguy hiểm. Trong trường hợp xấu nhất, ngay cả hyung cũng sẽ gặp nguy hiểm...."

Hình ảnh con quái vật chiếm giữ cơ thể của Heesung và nói chuyện với cậu một cách chế giễu hiện lên trong tâm trí Yoogeun. Những cơn ác mộng đeo bám cậu trong vô số đêm và tận cùng của những cơn ác mộng, luôn luôn hiện lên cây cầu Hwang An 13 năm trước. Hận thù cũ bùng cháy dưới cơn mưa tầm tã. Yoogeun nghiến răng.

"Tôi không quan tâm. Nhanh lên!"

Heesoo nhìn Yoogeun với ánh mắt khó hiểu, rồi trao đổi ánh mắt với Chan. Yoogeun quay đi không nói thêm lời nào và Chan nhanh chóng nhảy qua một tòa nhà khác. Con hổ đen chạy theo Heesoo.

Họ càng đến gần trung tâm của thảm họa, trời càng trở nên lạnh hơn. Cái lạnh mà họ cảm thấy như thể đang lội qua vùng đầm lầy ẩm ướt và thối rữa. Như thể có thứ gì đó đang ẩn nấp sau những con sóng đen đung đưa phía trên đầu, để mắt đến từng chuyển động của họ. Các xúc tu bay thẳng tới ngay khi họ lọt vào tầm tấn công. Heesoo tránh né được mà không gặp khó khăn gì, nhưng với Chan thì không. Anh ấy không chỉ phải chú ý đến xung quanh, mà còn phải chạy và né đòn hết tốc lực mà không làm rơi Yoogeun khỏi lưng.

Một trong những xúc tu lướt qua ngay bên cạnh Yoogeun và Chan. Con hổ đen loạng choạng một cách nguy hiểm khi mặt đất mà họ đang đứng bắt đầu sụp xuống sau cú va chạm. Những mảnh bê tông và kim loại bắn tung tóe, để lại nhiều vết rạch trên da anh ấy. Xúc tu gần như sượt qua, chỉ cách họ chưa đầy 1 hoặc 2 mét, bốc mùi cá ươn và thối rữa. Chính cái mùi hôi thối mà cậu nhớ rằng mình đã ngửi thấy trên cây cầu gãy.

"Làm ơn thả tôi xuống."

Yoogeun cúi thấp người và hét vào tai con hổ đen. Cả hai người họ có thể bị thương nghiêm trọng với cái cách mọi thứ đang diễn ra. Không thể nào Chan không nghe thấy cậu, nhưng anh ta phớt lờ và tiếp tục chạy.

"Tốt hơn là tôi nên xuống và đi riêng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất nguy hiểm cho anh."

"....."

"Ít nhất tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình. Anh không thể che cho tôi từ phía trước hay phía sau."

"....."

"Thợ săn Yoon Chan!"

Dù có van xin thế nào, ôm cổ anh ta trấn an ra sao, Chan cũng không thèm giả vờ nghe thấy. Trong khi đó, những vết thương nhỏ bắt đầu rải rác khắp cơ thể anh. Yoogeun cắn môi dưới, phân vân trong vài phút và cuối cùng cũng mở miệng.

"Hyung, làm ơn thả em xuống."

Giọng nói vốn luôn cộc lốc và lạnh lùng của cậu bây giờ nghe có vẻ yếu ớt và khẩn cầu. Chan giật mình và ngay lập tức phanh lại gấp. Tận dụng cơ hội, Yoogeun nhanh chóng leo xuống. Nhưng thời điểm thật không thích hợp. Một số xúc tu xuyên qua không trung cùng lúc khi cậu đặt chân xuống đất.

"Ặc!"

Yoogeun lăn lộn trên nền đất và né tránh theo bản năng. Cú va chạm làm rung chuyển mặt đất. Tòa nhà họ đang đứng sụp đổ. Cậu lảo đảo và nhìn xuống. Nó cao khoảng hai, ba tầng. Nếu cậu tiếp đất tốt, mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở những vết bầm tím nhỏ, nhưng nếu không may mắn, cậu phải chuẩn bị tinh thần cho việc bị gãy xương ở đâu đó. Yoogeun nhảy xuống, chuẩn bị sẵn sàng để rơi xuống ở một vị trí có thể giảm thiểu tác động càng nhiều càng tốt.

"....."

Thay vì nền đất cứng đờ, vòng tay của ai đó đã bắt lấy cậu. Một người lạ đang ôm cậu, dễ dàng như thể nhặt một con búp bê hay một con vật nhỏ.

"Ồ, cậu đẹp trai đấy chứ?"

Một người phụ nữ đeo kính râm liếc nhìn Yoogeun từ trên xuống dưới. Lớp phủ dày đến mức không thể nhìn thấy bên trong của chiếc kính râm. Nhưng bằng cách nào đó, cậu có linh cảm rằng mình không nên nhìn vào mắt cô ấy lâu.

"Cô là ai?"

"Nếu tôi thành công với mối tình đầu thì tôi đã có một cậu con trai lớn như thế này rồi."

Cô thì thầm nhẹ nhàng với sự hối hận thực sự. Cậu cảm thấy như mình nhìn thấy một tia sáng xanh kỳ lạ từ bên ngoài mắt kính đen tuyền.

"Tôi đang hỏi cô là ai."

"Ôi trời. Dễ thương quá. Chà, bé yêu. Cậu nghĩ tôi có thể là ai?"

"Ít nhất cô không phải người bình thường. Nếu cô ở đây vào giờ này."

"Không phải cậu có hai kẻ bên cạnh sao? Cấp S ấy. Hãy nghĩ về tôi như một người tương tự họ."

Chỉ khi đó Yoogeun mới nhìn quanh. Có nhiều người khác bên cạnh họ. Tất cả đều là thợ săn. Tất cả họ đang chiến đấu, những vụ nổ liên tục và những tiếng gầm chói tai bao quanh.

"Cậu ta là của tôi. Đừng có chạm vào cậu ấy."

Cơ thể của Yoogeun đổi chủ với một chuyển động thô bạo. Đó là Chan.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info