ZingTruyen.Info

Biblebuild Abo Mot Doi Chi Mot Lan Rung Dong

Sau khi tắm, Build lên giường, cuộn mình lại trong chăn. Nhìn bên cạnh giường lúc này chẳng có ai, anh bỗng dưng thấy có chút trống trải. Cố xua đi cảm giác vắng vẻ trong lòng, anh lại chợt nghĩ về chuyện đã xảy ra.

Hôm nay, anh vốn không định giả vờ ngủ. Chỉ là thấy có chút khó xử khi đối mặt với cậu, nên anh định nhắm mắt cho qua chuyện.

Nhưng không ngờ vì hành động đó, anh lại có thể nghe thấy những lời bộc bạch từ cậu.

Trí nhớ vốn kém, anh không nghĩ mình vậy mà có thể nhớ như in từng lời cậu nói.

Anh cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì mà lại ôm lấy cậu như thế. Có lẽ là anh đã tham lam cái hơi ấm đó, chẳng thể làm ngơ được.

Nói không cảm động khi nghe những lời nói ấy là giả, thậm chí anh như đã tin tưởng vào tình cảm của Bible dành cho mình.

Bible thích anh, là thích chính bản thân anh, chứ không phải Pete.

Chuyện đêm hôm trước, anh đã rất cố gắng để có thể coi nó chỉ là một sự cố. Nhưng anh lại không thể làm lơ hoàn toàn trước cảm xúc của bản thân được nữa...

Có lẽ anh nên suy nghĩ lại một chút.

Build không dám chắc mình đối với cậu liệu có thứ tình cảm kia không.

Anh, nhiều năm về trước, khi tuổi trẻ bồng bột, cũng có lúc chợt mộng tưởng viển vông rằng sẽ có ai đó yêu thương chăm sóc mình. Nhưng những ám ảnh tuổi thơ lại khiến anh không hề tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu. Mâu thuẫn đó dần khiến những viễn cảnh tươi đẹp mà anh vẫn tưởng tượng ra biến mất. Để rồi thời gian dần qua, anh đã đóng cửa trái tim mình lại tự lúc nào.

Những năm nay, anh chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ có ai đó bước vào cuộc sống của mình, cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng ai nắm tay nhau đến cuối đời. Nhưng giờ đến lúc phải đối mặt với trái tim chân thành ấm áp của Bible, anh lại thấy bối rối.

Trước đây, không phải anh không nhìn thấy những hành động quan tâm từ cậu, nhưng anh vẫn tự nhủ chỉ là cậu chưa thoát vai, vì anh quả thực không dám tin rằng có người lại ôm thứ tình cảm đó với mình. 28 năm qua, anh vẫn chỉ lẻ loi một mình trong thế giới của bản thân, dù là ba mẹ, hay bạn bè đều không thể bước chân vào được. Và anh tưởng mọi thứ sẽ mãi như thế.

Nhưng đến khi anh tự nhìn nhận lại...

Cũng có nhiều lúc đối mặt với những hành động thân mật của cậu, anh có thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Khi được cậu tặng những món đồ tự làm, anh quả thực rất thích chúng, rồi về nhà lại nâng niu như với những vật trân quý nhất, cất vào trong hộp, chỉ thi thoảng mới lấy ra đeo.

Bible là trai kĩ thuật mà người ta vẫn nói là khô khan, nhưng dường như anh lại thấy không đúng lắm. Cậu đối với anh, dịu dàng có thừa, sự quan tâm ấy... cũng có chút lãng mạn.

Khi đối diễn với cậu, đôi khi anh lại cảm giác như hai người đã thật sự bên nhau, lưỡng tình tương duyệt. Build thấy hạnh phúc, tận hưởng cái xúc cảm ngắn ngủi chỉ đến khi đóng phim đó, có lúc chỉ muốn KinnPorsche cứ thế kéo dài mãi. Nhưng anh coi đó chỉ là cảm giác đến từ nhân vật, cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ lại.

Anh không hiểu những thứ mà mình cảm nhận được đó có phải tình yêu không, hay người có tình cảm là Pete, chứ chẳng phải bản thân mình?

Rồi cuối cùng chẳng lẽ người không thoát vai được không phải Bible, mà chính là anh, nên anh mới có những rung động đó?

Có lẽ là như vậy, anh chỉ cần cố gắng đẩy cảm xúc của Pete ra khỏi tâm trí, là mọi thứ có thể trở lại bình thường.

Anh biết... mình không sẵn sàng để yêu đương, vì hai chữ mãi mãi vốn chẳng hề tồn tại.

Bible còn trẻ, kém anh những 3 tuổi, chắc hẳn đây chỉ là một thứ tình cảm bốc đồng, đến cũng nhanh, rồi sẽ lại đi. Không ai có thể yêu ai cả đời, rồi tình yêu sớm sẽ chỉ còn là trách nhiệm và ràng buộc. Và anh hiển nhiên không muốn, cũng chẳng thể chịu đựng được điều đó.

Hơn nữa, cậu chỉ mới tiếp xúc với anh một thời gian ngắn. Những điều cậu thấy ở anh, vốn chẳng phải là anh thật sự, chỉ là vỏ bọc sáo rỗng mà anh tạo nên để tự tách biệt với mọi người. Liệu khi biết con người thật của anh rồi, cậu có còn dành tình cảm cho anh nữa không?

Nên cái thứ gọi là tình yêu này, tốt nhất không nên bắt đầu, để chẳng có cuối cùng hay kết thúc. Hai người, chỉ cần làm bạn là đủ rồi.

Dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ, Build giật mình nhận ra mùi bơ thơm ngọt đã sớm lan tỏa khắp trong phòng. Anh bật dậy, lấy thuốc ức chế vội nuốt xuống. Rồi lại sợ như thế chưa đủ, anh tiếp tục uống thêm một viên nữa.

Anh có chút hoảng loạn. Từ khi biết mình là Omega năm 17 tuổi đến bây giờ, chưa bao giờ anh thấy mùi tin tức tố của mình nồng đậm như thế. Phân hóa muộn, nên mùi bơ tỏa ra từ anh vốn rất nhạt, anh lại dùng thêm thuốc ức chế và xịt khử mùi nên chưa một ai biết anh thực chất là Omega, kể cả bạn bè hay thậm chí bố mẹ anh. Tất cả đều chỉ nghĩ anh là một Beta tin tức tố bạc hà bình thường. Anh thậm chí còn chưa bao giờ trải qua kì phát tình đúng nghĩa vì luôn luôn dùng thuốc.

Thế nhưng, qua nay nay anh lại liên tục không khống chế được cơ thể mình, đã phải uống thêm thuốc đến mấy lần. Anh cảm giác như có thứ gì đó đang dần dần vượt qua tầm kiểm soát của mình.

Hay là do anh bệnh? Nhưng những lần ốm trước đây đâu có bị như thế?

Anh nghĩ mình nên dành thời gian đi khám, vì anh không thể để ai biết anh là Omega được. Build không thể chịu nổi những gì sẽ xảy ra với anh nếu chuyện anh là Omega bị lộ ra.

Cũng may là đợi một lúc, tin tức tố hỗn loạn của anh đã trở lại bình thường. Mùi hương bạc hà quen thuộc làm anh có chút yên tâm hơn.

Suy nghĩ nhiều làm anh thấy hơi mệt, nên lên giường và chuẩn bị đi ngủ. Định lôi điện thoại ra hẹn chuông thì anh phát hiện ra một loạt tin nhắn từ cậu.

- Đi ngủ chưa Build?

- Anh ổn chứ?

- Nếu có chuyện gì phải gọi cho tôi nhé. Ngủ ngon.

Suy nghĩ một chút, anh quyết định vẫn không nên trả lời thì hơn. Anh nên tránh xa cậu một chút, hai người quay về làm bạn vẫn tốt hơn.

Mọi thứ dường như sẽ lại quay về quỹ đạo của nó.

...

Bible tỉnh dậy vào sáng hôm sau, có chút thất vọng khi vẫn không thấy anh trả lời tin nhắn của mình. Cậu tự an ủi có lẽ là khi mình nhắn anh đã ngủ rồi, và bây giờ vẫn chưa dậy.

Xốc lại tinh thần, cậu đi tắm và ăn sáng, rồi ra ngoài tìm bạn mình, Tol, là một bác sĩ. Cậu tìm cậu ta để hỏi về viên thuốc lấy từ chỗ của Build.

- Cậu có biết đây là thuốc gì không?
Người kia cầm viên thuốc lên quan sát, rồi đưa lên mũi ngửi:

- Tôi cũng chưa rõ, có nhiều loại thuốc bề ngoài giống hệt nhau, nên chắc phải đem đi phân tích thành phần. Có chuyện gì sao? Cậu lấy nó ở đâu?

- Tôi lấy nó từ một người bạn. Anh ấy nói nó là vitamin. Nhưng tôi lo anh ấy bị bệnh gì nên lén lấy. - Cậu đáp.

- Mặc dù chưa biết là loại gì nhưng mùi thuốc này có vẻ không phải đơn giản là vitamin đâu. - Tol hơi chau mày. - Kết quả chắc phải 6-7h tối mới có. Tôi cũng mong là suy đoán của mình nhầm. Đó là người yêu cậu sao?

Cậu khẽ gật, rồi lại giật mình lắc đầu:

- Không, là một người bạn rất quan trọng. Có kết quả cậu báo ngay cho tôi nhé. Càng sớm càng tốt.

...

Bible đang chuẩn bị ăn tối. Nhìn đĩa Pad Thái trước mặt, rõ là giống y hệt hôm qua, nhưng cậu ăn lại chẳng thấy ngon như vậy nữa.

Bất giác nhìn ra ngoài phòng khách, rồi cậu chợt nhận ra đây là nhà mình, và cũng không có Build bên ngoài đợi cậu nấu ăn nữa.

Có lẽ cậu đã hiểu vì sao mình không muốn ăn.

Cậu biết mình đang nhớ anh. Chỉ mới không gặp một ngày, nhưng cảm giác không có người ấy bên cạnh thật trống vắng. Hôm nay cậu cũng gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, nhưng đều không có hồi âm.

Cậu khẽ cười khổ. Cứ tưởng khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn lại sau ngày hôm qua, nhưng hóa ra chỉ là ảo tưởng của riêng cậu. Vừa buông nĩa xuống định dọn đồ ăn đi, cậu bỗng dưng có điện thoại. Là Tol.

- Bible, có kết quả rồi.

- Đó có phải vitamin không?

- Không. Là một loại thuốc ức chế liều mạnh được điều chế riêng cho Omega. Người bạn đó của cậu là Omega phải không?

- Không, anh ấy là Beta mà... sao lại dùng thuốc ức chế làm gì? Có nhầm lẫn ở đâu không?

Tol khẳng định:

- Không thể nhầm được. Người bạn này của cậu chắc chắn là Omega.

Điện thoại đã ngắt máy nhưng Bible vẫn chưa hoàn hồn.

Build là Omega?

Anh ấy đang che giấu chuyện này nên mới dùng thuốc ức chế sao?

Nhưng sao lại phải che giấu?

Cậu chợt nhớ đến mùi bơ thơm ngậy trong trí nhớ, càng thêm khẳng định đó chính là tin tức tố thật sự của anh.

Và anh, là Omega.

Cậu vội vã gọi luôn cho Build. Nhưng hồi chuông thứ nhất không ai nghe máy. Gọi lại lần nữa, nhưng cậu lại nghe thấy giọng Apo.

- Sao lại là anh nghe máy?

- Build đi ăn tối với tao và Mile. Nhưng nó có chút không khỏe nên vừa vào nhà vệ sinh rồi. Tí nó ra tao bảo nó gọi lại cho mày nhé.

- Build không khỏe? Không cần gọi lại, mấy anh đang ở đâu, em đến ngay.

Nhận được địa chỉ từ Apo, Bible bỏ luôn bữa tối mới chỉ ăn vài miếng, lao đến đó tìm anh. Trong đầu cậu chỉ còn bóng dáng anh và hai vấn đề: Build đang không khỏe và anh là Omega. Phóng xe thật nhanh trên đường, quãng đường vốn bình thường đi mất 15 phút mà nay cậu chỉ tốn có hơn 5 phút.

Nhìn thấy bóng dáng Apo và Mile, cậu chạy đến. Apo ngạc nhiên:

- Mày đến nhanh vậy? Nó vẫn chưa ra đâu. Tao đang định vào coi sao, thấy nó vào đó lâu lắm rồi.

- Để em vào.

Linh cảm có chuyện chẳng lành, cậu vội vã đi tìm anh. Nhà vệ sinh bên ngoài không có ai, cậu lên tiếng gọi nhưng không thấy anh trả lời.

Bible đi gõ cửa từng phòng, đến tận cánh cửa cuối cùng, mới nghe được giọng anh yếu ớt phát ra:

- Bible, tôi ở đây.

Cửa mở ra, cậu hoảng hốt khi thấy anh trong đó. Mặt anh đỏ bừng, không ngừng thở gấp. Cơ thể anh mướt mát mồ hôi. Hai tay Build run run cầm lọ thuốc ức chế quen thuộc. Lúc này cậu mới nhận ra mùi bơ ngọt ngào đang mạnh mẽ tỏa ra trong không khí, hương bạc hà quen thuộc đã bị nó lấn át hết.

Cậu biết...

Anh phát tình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info