ZingTruyen.Asia

[BibleBuild-ABO] Một Đời Chỉ Một Lần Rung Động

Chương 42

VAnhBaozi

Ở nhà Tong...

Cả bốn người, dù to dù nhỏ, gầy hay béo thì đều đã là nam nhân trưởng thành, sao có thể nằm chung trên một chiếc giường được? Nên cuối cùng, Tong khuân ra mấy bộ chăn đệm trải ra, họ đành chấp nhận ngủ trên sàn để không phải chia phòng. Vì Apo là Alpha, không thể nằm cạnh Omega như Build và Us, nên thứ tự nằm lần lượt là Apo, Tong, Build rồi mới đến Us. 

Build ban đầu còn cảm thấy có chút không quen khi nằm trên đất, lại còn ở một căn nhà xa lạ. Nhưng có lẽ ở cùng bạn bè sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn, một lát sau, anh đã bị cuốn theo cuộc trò chuyện của ba người kia. Phát hiện ra mình đã không còn vì lạ chỗ mà không yên nữa, anh còn cảm thấy có phần nhẹ nhõm khi đêm nay không phải đối diện với cậu.

Họ cùng nhau nói rất nhiều chuyện, sau đó còn nói đến dự định về tương lai. Thực ra vấn đề đó là được Tong cố ý đưa ra, vì muốn xem câu trả lời của Build và Us. 

Apo thì đã cùng Mile về ra mắt hai bên gia đình, trước mắt sẽ tiếp tục cùng người yêu đóng phim, khi nào thích hợp thì kết hôn, vì hai Alpha thì không thể có con chung được nên có khả năng sẽ nhận một đứa con nuôi, xem ra vẫn là ổn nhất trong 4 người. 

Tong khi nãy cũng chỉ nghĩ đến hai đứa em, quên mất rằng câu hỏi này với bản thân cũng rất khó trả lời. Y nghĩ rất lâu rồi nói, có lẽ là nuôi lớn nhóc bảo bối nhà mình đã, những vấn đề khác tạm thời chưa tính tới. Kể cả khi nghe lời khuyên của ba kẻ còn lại về việc chấp nhận tình cảm của Pong, y cũng chỉ ậm ừ nói sẽ suy nghĩ thêm.

Us đã quyết định 10 ngày sau sẽ sang Anh, tiếp tục theo đuổi ước mơ làm nhà thiết kế. Trước đây đã vì JJ mà bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất, vất vả theo đuổi hơn ba năm, còn bất chấp đi đóng phim để gần người thương nhưng kết quả nhận được vẫn là con số 0, Us bỏ cuộc rồi.  

Đến lượt Build rồi, nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra tương lai của mình sẽ như thế nào nữa. Khi chưa gặp Bible, cuộc sống của anh vồn không hề có mục đích. Sau khi ở bên nhau, anh đã luôn hi vọng và mường tượng về tương lai hạnh phúc của một nhà ba người, nhưng đó là trước khi những điều kia xảy ra. Bây giờ, thứ hạnh phúc đó là vô cùng xa vời, với anh, chỉ cần tiếp tục có cậu bên cạnh, đã là tốt lắm rồi. 

Cuối cùng, sau khi đã im lặng rất lâu, anh vẫn không thể nói ra cái tương lai mờ mịt đến dọa người kia, đành hít một hơi thật sâu, rồi tự vẽ nên một viễn cảnh:

- Em sẽ sinh bé con ra, sau đó thì kết hôn với Bible, cùng nhau nuôi lớn đứa nhỏ. Với em, như thế là đủ rồi. 

Câu trả lời của anh rất đơn giản, còn là những điều mà theo góc nhìn của người ngoài thì hiển nhiên sẽ xảy ra, chỉ mình anh biết để có thể thực hiện được những điều đó khó khăn thế nào. Nhưng cũng vì nó quá đơn giản mà anh lại mất quá lâu thời gian để suy nghĩ mới nói ra được, nên càng thêm bất thường trong mắt những người còn lại. 

Tong vội vỗ cánh tay Apo, ngăn lại cái miệng đang chuẩn bị hỏi của cậu ta khi nhìn thấy đôi mắt Build ầng ậng nước. Us từ lúc nào đã quay sang ôm lấy cánh tay anh, tiếp tục lên tiếng, nhưng là nói lảng sang chuyện khác.

Chẳng biết từ lúc nào, anh đã dần chìm vào giấc ngủ có thể xem là an yên nhất sau bao nhiêu ngày nếu không phải khó ngủ thì là thức trắng. Tong dém lại chăn cho anh, nhìn vào bọng mắt thâm quầng của anh, cũng chạm phải ánh mắt Us - người sau khi buông bỏ thì cuối cùng cũng có thể xem là đã trở về trạng thái bình thường, không thể không nhận ra có chuyện.

Họ ra hiệu cho nhau, rằng nếu chưa thể biết vấn đề của anh là gì, thì trước mắt cứ cố gắng làm anh vui vẻ đã. 
...

Sáng hôm sau, sau khi bị ba người còn lại thuyết phục, anh gọi điện cho Bible, nói rằng không cần tới đón mình. Anh sẽ cùng Us, Tong và Apo ra ngoài chơi, buổi trưa sẽ ăn uống tạm biệt Us, gần tối Tong sẽ chở anh về.

Cậu sau khi nghe thấy thế thì trong giọng nói hình như có chút sốt sắng. Build còn có cảm giác cậu đang rất muốn gặp mình, nhưng cậu lại không phản đối mình đi chơi, nên anh chỉ cho rằng đó là ảo giác. Cậu còn nói thêm là tối có chuyện quan trọng nói với anh, và sẽ cho anh gặp một người cũng rất quan trọng nữa.

Anh nghe xong điện thoại thì vô cùng bối rối, vì không biết rốt cuộc cậu định nói với mình điều gì, cũng không biết người kia là ai. Quan trọng ư? Anh không biết bây giờ còn cái gì quan trọng với anh hơn cậu và bé con nữa, không lẽ là...

Anh hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa tự thôi miên mình: không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa. Anh biết mình càng tiếp tục suy nghĩ miên man sẽ càng thêm đau khổ, cuối cùng chỉ đành một lần nữa chọn cách lảng tránh.

Anh cũng biết trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề, nhưng vấn đề của anh, kể cả khi anh không trốn tránh, cũng không thể giải quyết êm đẹp nổi.

Có lẽ thấy anh gọi điện thoại đã lâu, Apo mở cửa ban công ra gọi anh. Build cũng muốn lập tức làm gì đó để không còn thời gian mà nghĩ linh tinh nữa, nên để cậu bạn da ngăm khoác vai lôi vào nhà.  

Bốn người dự định buổi sáng đi xem phim, trưa đi ăn thịt nướng, còn chiều nay sẽ đi mua sắm. Sau khi bàn bạc xong xuôi, họ ngồi trên xe của Us, di chuyển đến rạp chiếu phim.

Apo chọn một bộ phim kinh dị. Nếu là trước đây, anh sẽ sợ chết khiếp, đến cảnh giật gân, mọi người chưa kịp hét anh đã hét xong rồi. Thế nhưng hôm nay, trên màn ảnh rộng chiếu gì anh cũng không biết, đầu óc như trôi về một cõi nào đó, ngay cả những âm thanh rợn người của bộ phim và tiếng hét của những người xung quanh, cũng chẳng thể tác động tới thế giới của anh.

Tong và Apo ngồi hai bên, đã chuẩn bị sẵn tinh thần để anh ôm và núp sau vai khi sợ, cũng chuẩn bị nghe chất giọng lanh lảnh quen thuộc, nhưng kì lạ là hôm nay chẳng có gì cả. Họ quay sang nhìn người ngồi giữa, qua ánh đèn nhập nhoạng, vẫn có thể thấy ánh mắt anh đang dán vào vị trí hai người ngồi phía trước chứ không phải bộ phim. 

Hai người ấy có vẻ là một cặp đôi, họ tựa vai vào nhau, đút nhau ăn bỏng ngô, cũng như anh, đang chìm vào một không gian khác. Chỉ là, nơi của họ có hai người, còn trong không gian của Build, chỉ có đơn độc một mình anh. 

Apo xem thể loại phim yêu thích của mình nhưng không phấn khích nổi, còn cực kì hối hận vì đã lựa bộ phim này, thầm ước lẽ ra mình phải mua vé xem phim hài mới phải, mặc dù cũng chẳng chắc kết quả sẽ khá hơn. Tong thì suy nghĩ xem giờ nên để anh tiếp tục như vậy hay cả bọn kéo nhau ra ngoài luôn, và Us đã thay y quyết định:

- P'Tong, P'Build, P'Apo, phim này kĩ xảo tệ quá, nội dung cũng không có gì, thôi chúng ta đừng xem nữa. Mình ra ngoài kiếm gì thú vị hơn để làm đi.

Câu nói vốn chỉ để nhằm cho anh nghe ấy đã hoàn toàn vô dụng, vì anh vẫn cứ ngồi thừ người ra. Đúng thật, âm thanh trong rạp phim lớn như vậy mà anh còn chẳng để ý tới, giọng nói bé xíu để cố không ảnh hưởng tới người xung quanh của Us, sao có thể tác động đến Build được. 

Cuối cùng, Apo phải lắc anh mấy cái, người đang ngẩn ngơ kia mới hoàn hồn. Ba người lặp lại lí do kia, rồi lôi anh ra ngoài, nhưng ra ngoài rồi lại chẳng biết đi đâu cả.

Nếu đi ăn thì bây giờ quá sớm, nếu chọn một bộ phim khác thì sẽ quá giờ ăn, họ thì không sao nhưng với anh thì không tốt, đấy là còn chưa kể đến việc sợ anh lại rơi vào tình trạng như ban nãy. 

Cuối cùng, cả đám quyết định đi luôn đến trung tâm thương mại, chắc sẽ đi vòng quanh mua đồ một chút, rồi đi ăn, có gì chiều lại đi tiếp. Với mấy người quan niệm "Nếu đã thích thì sao phải tiết kiệm" như họ, bao gồm luôn cả anh, thì thời gian dành cho mua sắm bao nhiêu cũng không đủ, không phải sao?

Thực ra ba người còn lại đã nhầm, đó chỉ là Build của trước đây. Anh không phải người phung phí, nhưng lúc đó không tiết kiệm, là vì không quan tâm đến tương lai. Với một kẻ đến thân phận Omega cũng giấu giếm, chỉ nghĩ sống ngày nào qua ngày đó, không có ràng buộc cũng không muốn bị thứ gì ràng buộc, chẳng dự định sẽ yêu ai hay cùng ai xây tổ ấm, thì việc để giành tiền bạc liệu có quan trọng không?

Nhưng từ khi ở bên cạnh Bible, con người đó của anh đã thay đổi. Anh muốn vun vén cho gia đình, nên luôn cố thay đổi bản thân theo hướng tốt hơn, từ những việc nhỏ nhặt nhất. Trừ lần đi với Us, anh đã rất lâu rồi không tự mua đồ cho bản thân, tới độ hôm trước cậu còn muốn kéo anh đi mua sắm. Chỉ tiếc là đúng hôm đó Bubble xảy ra tai nạn, sau đó... có lẽ cậu cũng đã quên rồi đi. 

Lần sau... sẽ là bao giờ chứ?

Sau khi cùng bạn bè chọn lựa một hồi, ba người bạn đã chọn được khá nhiều đồ. Tong và Us đã cùng nhau đi xung quanh kiếm quán ăn để lát vào, Apo đang thanh toán đồ của cả ba người họ, bảo anh ra ghế ngồi đợi kẻo người ta xô phải. 

Anh nhìn thấy phía đối diện có bán đồ trẻ em và cho thai phụ, liền định đi sang đó, dù chỉ có một mình cũng muốn hoàn thành chuyện còn dang dở hôm trước. Anh không mua đồ cho bản thân, thì cũng có thể mua cho bé con mà, chẳng phải vài tháng nữa cục cưng của anh sẽ ra đời sao?

Nhìn hàng dài những người đang chờ tính tiền, anh chắc mẩm chắc còn một lúc nữa mới đến lượt Apo. Anh nói một tiếng với cậu ta, Apo cũng đồng ý luôn, còn hẹn rằng thanh toán xong sẽ sang đó tìm anh.

Build bước vào cửa hàng, đi thẳng đến quầy đồ dành cho trẻ sơ sinh. Nhìn những món đồ bé xíu, đáng yêu vô cùng, khóe miệng anh cũng bất giác kéo lên. Anh đưa tay ra định chạm vào một chiếc mũ vải mềm màu xanh, thì chợt nghe thấy giọng nói quen đến không thể nào quen thuộc hơn:

- Đến nơi rồi đó, em muốn mua gì?

Bible? Sao cậu lại ở đây? Và cậu... đang đi với ai?

Nghe tiếng nói chuyện mỗi lúc một gần, anh vội né sang giá hàng bên cạnh, nhưng không kiềm được mà đứng đó nghe lén. Và càng nghe, lòng anh càng lạnh.

- Đương nhiên là chọn đồ cho bảo bối của em rồi. 

- Còn lâu lắm cục cưng của chúng ta mới ra đời, đi mua quần áo không phải là quá sớm à?

- Dù gì hôm nay P'Build cũng sẽ biết việc của em, mua sớm một tí cũng được mà. - Bubble ngừng lại một chút. - Nhưng theo anh, anh ấy có chấp nhận sự tồn tại của em không?

- Em ấy là người hiểu lí lẽ, hơn nữa chuyện của người lớn không liên quan gì đến trẻ con, những đứa trẻ là hoàn toàn vô tội, không phải sao?

Nghe đến đó, tai anh ù đi, đứng cũng không vững nữa. Bảo bối của Bubble? Của họ? Những đứa trẻ? Những từ ngữ đó không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, ép anh đến sắp phát điên.

Anh đã cố lảng tránh việc nghĩ đến những cơn nôn của Bubble và lời người phụ nữ ở khoa sản của bệnh viện nói, cố gắng ngăn mình xâu chuỗi nó lại, cố gắng không muốn nghĩ đến khả năng đáng sợ kia... nhưng bây giờ đã khẳng định được rồi, không còn là khả năng nữa, mà là sự thật. 

Bubble đã mang thai, và đứa con là của người hàng ngày vẫn luôn chung chăn chung gối với anh. Anh thật sự đã bị phản bội. 

Nếu những điều trước đây chỉ là nghi ngờ hoặc nghe từ người khác, thì bây giờ, chính miệng cậu đã thừa nhận.

Những điều quan trọng mà cậu muốn nói, người quan trọng cậu muốn anh gặp, là đây sao?

Hiểu chuyện ư? Sự tồn tại ư?

Cậu còn muốn anh hiểu lí lẽ đến thế nào nữa? Đến mức chấp nhận bên cạnh cậu có một người phụ nữ khác, còn đang mang trong mình giọt máu của cậu sao?

Vậy còn anh? Còn con của anh thì phải làm sao bây giờ?

Anh đã cố gắng chịu đựng, an phận với việc làm một thế thân, vì anh vẫn còn nghĩ rằng Bible sẽ không bỏ rơi ba con mình. Nhưng bây giờ, khi cậu đã có một đứa con khác, cậu sẽ chọn ánh trăng sáng trong lòng mình, hay một kẻ thay thế?

Câu trả lời, đến thằng ngu cũng biết.

Nhưng bản thân anh, có lẽ mới là kẻ ngu nhất. Ngu khi tin tưởng vào những lời ngon ngọt ấy, ngu khi cứ tiếp tục hi vọng vào hạnh phúc viển vông mà cậu vẽ nên, ngu khi đã biết rõ "công dụng" của bản thân mà vẫn cố chấp muốn ở lại.

Anh hối hận rồi, anh chịu thua rồi, cũng từ bỏ rồi.

Anh luôn không nỡ buông bỏ, nhưng bây giờ, ngoài buông tay, làm gì có sự lựa chọn nào khác cho anh?

Vậy, hãy cho anh giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân, được không?

Thà anh tự mình rời đi, còn hơn để tối nay đích thân nghe những lời tàn nhẫn thốt ra từ miệng cậu. Thà anh tự rời đi, còn hơn phải nhục nhã rời đi, đúng không?

Anh quay lưng lại, với cậu, cũng với tất cả những ngọt ngào, dịu dàng mà bản thân luôn tham luyến. Bong bóng xà phòng một cậu bé cạnh đó thổi tình cờ chạm vào tay anh, rồi tan vỡ, cũng như cái hạnh phúc mà anh luôn hi vọng, và cũng như trái tim của anh lúc này.

Vỡ rồi. Mọi thứ kết thúc rồi.

Lần sau kia (*) của cậu... sẽ không bao giờ tới...

Cái viễn cảnh anh đã vẽ ra trước mặt ba người bạn tối hôm qua, cũng không thể thành hiện thực được nữa...

Vị trí trên kệ để chiếc mũ vải màu xanh mà anh thích ban nãy đã trống trơn. Vị trí của anh và bé con, cũng bị lấy mất rồi.

À không... nó vốn chưa từng là của anh. Anh chỉ vô tình mượn, và bây giờ phải trả lại thôi...

(*): lần sau ở đây là nói về việc Bible dẫn Build đi mua sắm sau lần bị gián đoạn vì tai nạn của Bubble. 
...

Bible đang cầm trên tay mấy món đồ của trẻ sơ sinh ra thanh toán, thì thấy Apo hớt ha hớt hải xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, chạy dọc các quầy hàng, Tong và Us cũng vừa lúc chạy đến cửa tiệm. Nỗi bất an trào lên trong lòng như nhấn chìm mọi thứ, cậu ném đồ vật trong tay đi, tiến thẳng tới giữ Apo lại:

- P'Apo, Build đâu? Sao chỉ có ba người? Các anh đang tìm gì vậy?

Apo lúc này thì không thèm để ý đống đồ vừa mua nữa, ném hết xuống đất, ngồi xổm thở:

- Tao không biết, nó bảo sang đây nhưng tao tìm không thấy, gọi điện thoại cũng không được.

Toàn thân cậu ớn lạnh, cả người cũng vì lời nói kia mà đông cứng. Tong lay lay cậu:

- Đứng đó làm gì nữa, đi tìm thôi. Nó không đi xe, chắc vẫn ở trung tâm thương mại này thôi. Cứ bình tĩnh, có thể nó không mua được ở đây nên sang quầy khác...

Nhưng Bible biết, rất nhiều khả năng là không phải. Có lẽ, anh đã nhìn thấy cậu và Bubble đi cùng nhau, sau đó lại càng hiểu lầm.

Chỉ mong là không như những gì cậu nghĩ.

Làm ơn là không phải đi mà, làm ơn đi! Anh chỉ đang ở đâu đó quanh đây thôi, phải không?

Thế nhưng, năm người bọn họ đã đi khắp trung tâm thương mại mà vẫn không thể tìm được Build.

Cậu cũng hiểu, điều cậu sợ, cũng chính là sự thật.

Sau đó, điện thoại cậu rung lên, một đoạn ghi âm được gửi tới.

Từng câu từng chữ anh nói, khiến Bible hoàn toàn sụp đổ.

Cậu đã biết sai rồi, cũng muốn giải thích cho anh, nhưng tại sao cuối cùng mọi thứ lại thành ra thế này?
...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia