ZingTruyen.Com

[BibleBuild-ABO] Một Đời Chỉ Một Lần Rung Động

Chương 3

VAnhBaozi

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ngay khi nhìn thấy anh, Bible đã thật sự sụp đổ.

Cậu chưa bao giờ muốn giết bản thân đến như vậy. Nỗi hối hận như sắp nhấn chìm cậu. Cậu cảm giác dường như mình không thở được nữa.

Trước mặt cậu lúc này là Build với khuôn mặt tái nhợt. Bộ quần áo ngủ bằng lụa rộng thùng thình không che giấu được những dấu hôn đỏ rực nơi cần cổ.

Cậu biết suy đoán của cậu là đúng.

Cậu đã thật sự làm tổn thương anh, tổn thương người cậu yêu mất rồi.

Cậu định ôm anh vào lòng, như những lần hai người ôm nhau trước những cảnh quay để tạo cảm xúc, thế nhưng cậu không dám.

Anh nhìn cậu, không tức giận, nhưng đó là một đôi mắt lạnh nhạt cậu chưa từng thấy ở anh. Thà rằng anh đánh anh mắng, cậu cũng chấp nhận. Thế nhưng, anh nhìn cậu, như một người xa lạ. Cậu chỉ biết tiến đến gần, liên tục lặp lại lời xin lỗi:

- Build, I'm sorry... I'm sorry...

- Nhìn thì cũng đã nhìn rồi, cậu có thể về được rồi đó.

Anh quay lưng lại với cậu, bước vào trong nhà. Bóng lưng ấy trùng khớp với bóng lưng anh lúc từ chối cậu. Cậu cảm giác sợ hình ảnh đó vô cùng, cứ như anh chuẩn bị bước ra khỏi cuộc đời cậu vậy.

Đột nhiên Build khẽ loạng choạng như sắp ngã. Không kịp nghĩ nhiều, Bible lao đến đỡ lấy anh.

Khoảnh khắc chạm vào anh, cậu thấy thân nhiệt người đang trong lòng mình rất cao. Vội đưa tay lên trán anh, cậu phát hiện, anh đang sốt, nóng đến dọa người.

- Tránh ra. - Build vịn vào tường đứng dậy.

- Build, anh đang sốt. Làm ơn để tôi chăm sóc anh. Đợi anh khỏe rồi, muốn đánh muốn mắng muốn đuổi gì cũng được. - Cậu nghẹn ngào.

Anh định đẩy cậu ra, nhưng bỗng dưng Build cảm giác có nước rơi lên tay mình.

Một giọt... rồi hai giọt, và nhiều hơn nữa.

Anh ngước lên nhìn cậu. Bible đang khóc.

Anh thật sự rất ngạc nhiên, vì từ khi hai người quen nhau, trừ lúc đối diễn, anh chưa từng thấy cậu thế này.

Người đàn ông trước mặt cũng có lúc yếu đuối thế ư?

Dường như những giọt nước mắt ấy đã khiến anh mềm lòng, anh không còn phản kháng, để mặc cậu đỡ mình nằm lên giường.

Bible kéo chăn đắp cho anh, rồi lục tủ tìm kẹp nhiệt độ, không quên hỏi anh hôm nay anh đã dùng những loại thuốc nào. Anh nhìn cậu khẽ lắc đầu. Từ lúc về đến giờ, anh chỉ tắm rồi rúc mình trên giường, không ăn không uống gì cả. Cả cơ thể đau nhức như không phải của mình, cánh tay thì tê dại. Đầu còn có chút choáng. Anh biết mình bệnh. Không phải không muốn dậy kiếm gì đó bỏ bụng hay uống thuốc, mà thật sự không còn sức. Bible đo nhiệt độ cho anh, lúc này anh đã sốt gần 40 độ. Cậu vô cùng lo lắng:

- Build, anh sốt rất cao, để tôi đưa anh đi bệnh viện.

- Không được, không thể đi... - Build kéo tay cậu, liên tục lắc đầu.

- Nhưng anh sốt rất cao, sẽ nguy hiểm.

Anh vẫn dứt khoát không đồng ý.

Thuyết phục anh không được, cậu đành đi nấu cháo để anh ăn rồi uống thuốc. May rằng trong bếp nhà anh vẫn có nguyên liệu.

Bưng bát cháo nóng hổi đến, cậu từ từ đỡ Build ngồi dậy. Cậu cẩn thận xúc từng thìa cháo, thổi cho vừa ăn rồi đút cho anh. Bệnh nên anh chỉ ăn được vài miếng dù cậu có dỗ dành thế nào đi chăng nữa. Bible bẻ từng viên thuốc ra cho dễ nuốt, giúp anh uống thuốc và đỡ anh nằm xuống. Cậu khẽ hỏi:

- Build, tôi có thể lau người giúp anh được không? Như thế sẽ hạ sốt nhanh hơn.

Anh lắc đầu từ chối. Mặc dù đã nhìn thấy thân thể nhau nhiều lần lúc quay phim, nhưng trải qua chuyện đêm qua, anh cảm thấy vô cùng khó xử. Nhưng Bible vẫn tiếp tục năn nỉ, cùng với thân thể dính dớp khó chịu do mồ hôi toát ra, khiến Build không thể cứng miệng được nữa.

Cậu từ từ giúp anh cởi áo, rồi lại giặt khăn ấm cẩn thận lau từ cổ xuống ngực, nách rồi hai tay.

Anh nhìn cách cậu tỉ mỉ chăm sóc mình, có chút ngượng ngùng xen lẫn cảm động.

Bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn.

Tuy có tiếp xúc da thịt nhưng hành động của cậu không hề có chút nhục dục nào, cũng làm cho cơn tức giận của Build vơi đi được chút ít.

Về phần Bible, cậu cũng không biết làm cách nào để chuộc lỗi, nên chỉ biết dùng hành động thay lời nói. Cái cách mà cậu chăm sóc anh như đối với một viên ngọc quý, nâng sợ vỡ, chạm sợ đau vậy.

Trong lúc cậu lau mình cho anh, Build đã thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ anh ngủ không ngon, đôi lông mày cứ nhíu lại.

Cậu đưa tay định chạm vào mặt anh, nhưng rồi lại không dám. Đột nhiên anh giật mình. Bible khẽ đặt tay lên người anh, vỗ nhẹ để anh có thể an tâm mà ngủ.

Cậu ngồi xuống cạnh giường. Đã là nửa đêm nhưng cậu không hề có chút buồn ngủ. Tắt điện đi để anh ngủ ngon hơn, cậu lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt anh nhờ ánh đèn phản chiếu ngoài cửa sổ.

Mới một ngày mà cậu cảm giác như anh đã gầy đi một vòng. Hai má anh hơi hóp lại, quầng mắt rất đậm, còn sắc mặt thì tái xanh. Mà thủ phạm gây ra những điều tồi tệ này lại chính là cậu.

Bible vô cùng tự trách khi nhìn thấy những dấu hôn đỏ rực và cả xanh tím phủ kín trên cơ thể anh. Nỗi day dứt như sắp ăn mòn trái tim cậu. Cậu muốn tự đấm mình vài phát, nhưng lại sợ động làm Build tỉnh giấc, vì anh thường ngủ không sâu. Móng tay cậu ghim vào da thịt, đôi môi bị cắn bật máu. Nhưng cậu biết tất cả điều này không là gì so với những tổn thương mà anh đã phải chịu.

Cậu không cần gì nữa, chẳng còn cần anh đáp lại tình cảm của cậu, chỉ cần anh nhanh chóng khỏe lại. Kể cả khi anh có đẩy cậu ra xa, cậu có thể nhìn anh từ xa, miễn anh hạnh phúc, là cậu mãn nguyện rồi.

Không biết cậu đã ngồi lặng yên nhìn anh bao lâu rồi. Trời đã gần về sáng. Bible đặt nhẹ tay lên trán Build, cảm nhận nhiệt độ đã hạ xuống, lúc này tảng đá treo nặng trong lòng mới được hạ xuống.

Cậu lôi điện thoại ra, search về những thứ cần lưu ý sau khi phát sinh quan hệ. Cậu nhớ rằng nơi đó của anh đã bị thương, biết cần bôi thuốc, nhưng cậu không yên tâm để anh đang sốt cao ở nhà một mình. Giờ anh đã ổn hơn, vậy cậu có thể ra ngoài mua thêm thuốc cho anh rồi. Nhà anh chỉ có thuốc hạ sốt, có lẽ anh cần thêm thuốc bổ nữa. Cậu cũng muốn mua cả gà về hầm cháo cho anh.

Cậu chỉnh lại góc chăn cho anh trước khi ra khỏi phòng, không quên kéo rèm cửa sổ, sợ ánh sáng sẽ khiến anh tỉnh giấc.

Lúc Build ngủ dậy đã là 7h sáng. Tuy anh vẫn thấy người không khỏe, nhưng tình trạng không còn tệ như đêm qua. Anh nhìn khắp phòng, không thấy có bóng dáng của Bible. Bước ra ngoài, cậu cũng không có ở phòng khách hay bếp.

Về rồi sao...

Anh bỗng dưng có chút hụt hẫng. Cứ nghĩ rằng tỉnh dậy sẽ thấy cậu. Lúc anh định vào giường nằm tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa từ đằng sau. Bible bước vào cùng một đống đồ trên tay.

- Anh dậy rồi à? Có thấy khá hơn không?

Anh gật gật đầu. Thấy cậu vẫn còn ở đây, anh bất giác chợt mỉm cười. Hơi sững người khi nhìn thấy nụ cười của anh, cậu có chút bối rối gãi đầu:

- Đây là thuốc bôi tan máu bầm và còn cả thuốc bôi... chỗ đó... Tôi biết anh bị thương. Build tự bôi được chứ? Tôi sẽ đi hầm gà cho anh.

Build cầm lấy hai tuýp thuốc, định vào phòng nhưng luống cuống thế nào lại vấp suýt ngã. Bible định đưa tay ra đỡ, nhưng anh đã bước đi, trước khi đi không quên cho cậu một ánh nhìn sắc lẹm.

Đóng cửa lại, Build nhìn thứ trên tay, hơi đỏ mặt. Anh từ từ cởi áo ngủ. Những dấu hôn vẫn chưa mờ, phủ kín từ cổ xuống ngực, xuống bụng anh. Đứng trước gương, anh loay hoay bôi thuốc. Mãi rồi cũng xong. Hình như trên lưng vẫn còn vài vết, nhưng thôi kệ, vì tay anh không với tới, mà nhất quyết không thể để cậu bôi hộ được.

Đến phần khó nhất là bôi thuốc ở... chỗ kia. Kéo quần xuống, anh quệt một ít thuốc, nhưng quyết tâm mãi mà vẫn không thể đưa tay vào trong được. Mặt anh lúc này đã đỏ như mặt trời. Build nhìn bản thân mình trong gương, cái tư thế làm anh càng thêm bối rối.

Anh quyết định... kệ nó và mặc lại quần áo, tuy nãy anh thấy chỗ đó sưng đỏ, và quả thật có đau, nhưng mà da mặt anh thật sự rất mỏng.

Đột nhiên anh ngửi thấy mùi bơ thoang thoảng.

Giật mình khi thấy tin tức tố của mình hỗn loạn, anh vội lấy thuốc ức chế để uống. Sau đó, anh lấy xịt khử mùi hương bạc hà mà anh vẫn dùng, xịt lên người và cả xung quanh, sau đó mở cửa sổ để mùi bơ nhanh tiêu tán.

Khẽ mở hé cửa ngó ra ngoài, Bible vẫn đang tập trung nấu ăn, anh thở phào nhẹ nhõm. May mắn là anh ở trong phòng, không thể để cậu ngửi thấy tin tức tố của anh được.

Trong lúc đợi mùi hương kia nhạt đi, Build ngồi ngẩn người trên giường. Anh lại nhớ đến dấu vết trên cơ thể mình và những chuyện đã xảy ra đêm hôm trước.

Sáng qua, sau khi tỉnh dậy, quả thật anh rất tức giận, nên lập tức lê lết cơ thể đau nhức về nhà. Nhưng bây giờ, dường như cái sự giận dữ ấy đã tiêu biến mất đâu một nửa, sau khi cậu chăm sóc anh. Anh biết, đêm đó cậu thật sự rất say, còn bây giờ thì đang chuộc lỗi, nhưng cũng biết sự quan tâm mà cậu dành cho anh là thật lòng.

Anh cũng biết ngoài tức giận, bản thân vô cùng bối rối và tổn thương, nên cố chấp không nghe máy khi cậu gọi, bởi chẳng biết đối mặt như thế nào. Có lẽ khi ấy cậu lo lắng lắm. Anh cứ ngủ mê mệt, thậm chí còn chẳng nghe điện thoại của Apo.

Và một lí do nữa khiến anh không nghe máy đó là... do quá muộn. Anh đã bỏ về từ sáng, nhưng đến tận tối muộn Bible mới bắt đầu gọi cho anh. Anh có chút giận dỗi, dù luôn coi hành động này là trẻ con. Nếu Build biết cậu còn không nghĩ đó là mình mà còn đi tìm người khác để xin lỗi, chắc chắn anh sẽ còn giận cậu dài dài.

Đang chìm trong suy nghĩ, anh chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Build xong chưa, ra đây ăn sáng uống thuốc rồi nghỉ tiếp nhé.

Ra ngoài, anh thấy cậu đã kéo ghế sẵn để đợi mình ngồi xuống. Trên chiếc ghế quen thuộc ở nhà anh, lúc này đang lót một tấm nệm mềm. Sự tinh tế của cậu khiến lòng anh đột nhiên ấm áp. Bible lại đặt tay lên trán Build, kiểm tra nhiệt độ một lần nữa. Nhìn cậu cẩn thận múc cháo và xé thịt gà ra cho mình, anh cảm giác tim mình đập có chút nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com