ZingTruyen.Com

[BibleBuild-ABO] Một Đời Chỉ Một Lần Rung Động

Chương 24

VAnhBaozi

6h30 sáng, Bible thức giấc. Cậu nhìn cục bông nhỏ đang cuộn mình nằm bên cạnh bằng ánh mắt đầy cưng chiều, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc đã có chút dài kia.

Hơi nhấc đầu anh lên một chút, cậu cố gắng thật nhẹ nhàng rút cánh tay mà anh đang gối ra, không muốn để anh thức giấc. Nhưng có lẽ Build vẫn cảm nhận được gì đó, sau khi tay cậu rút ra rồi thì lại càng rúc sâu hơn vào lòng cậu, còn ôm cậu chặt thêm.

Hết cách, cậu đặt tay lên eo anh vỗ đều đều một lúc, đồng thời cũng thả ra tin tức tố của mình bao lấy anh, thành công khiến anh ngủ sâu trở lại. Sau đó, Bible khẽ khàng nhấc tay anh lên, đặt vào dưới đó một chiếc gối ôm lớn, rồi không tiếng động bước xuống giường.

Phòng ngủ của anh có phòng tắm riêng trong đó, nhưng cậu không dùng, mà sau khi rón rén đóng cửa phòng thì lại chạy sang vệ sinh cá nhân ở phòng dành cho khách.

Xong xuôi, cậu xuống bếp, mở tủ, lấy hoa quả ra ngoài cho bớt lạnh, cũng lấy thịt gà đã bỏ xuống ngăn mát rã đông từ hôm qua ra, cùng với gạo đã được ngâm mềm từ trước, thuần thục nấu đồ ăn sáng.

Đúng vậy, cái người này lén lén lút lút nãy giờ cũng không phải muốn trốn vợ đi đâu cả, chỉ là muốn làm bữa sáng cho anh, nhưng vẫn muốn vợ được ngủ ngon mà thôi.

7h30, Bible lên phòng gọi anh dậy. Lay lay người Build và kêu tên anh một hồi, cậu mới thành công làm anh tỉnh giấc. Anh dụi dụi mắt ngái ngủ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu, rồi đưa hai tay ra. Bộ dạng này của anh làm cậu yêu chết đi được, liền ôm anh lên, hôn chụt lên má anh một cái, sau đó đưa anh vào nhà tắm, giúp anh vệ sinh cá nhân.

Đánh răng rửa mặt xong thì anh cũng tỉnh hẳn. Anh theo Bible xuống bếp, bị cậu bắt ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn đợi cậu bê đồ ăn sáng ra. Đến lúc đồ ăn được đặt trước mặt anh, thì đồng hồ vừa điểm 8h.

Hôm qua Ann đã nói rất kĩ với cậu rằng thời gian của các bữa ăn cũng rất quan trọng, nên cậu mới cố tình căn chuẩn giờ như thế.

Hôm nay bữa sáng của anh có một bát cháo gà nhỏ, một quả trứng luộc và một ly nước ép. Cháo ninh rất nhừ, thế nhưng Build cũng chỉ ăn ngon được hai miếng đầu, được nửa bát đã không thể nuốt nổi nữa.

Cầm trứng gà mà cậu đã bóc sẵn trên tay, anh lấy phần lòng trắng ăn trước, sau đó định bỏ lòng đỏ xuống, nhưng trước ánh nhìn trông mong của Bible, lại cố gắng ăn hết cả quả.

Uống xong nước ép, anh ngồi tựa vào ghế mà xoa xoa bụng, mắt cứ liếc liếc người bên cạnh. Điệu bộ của anh làm cậu phì cười, quay sang lấy giấy lau miệng cho anh:

- Tốt lắm. Hôm nay em ăn được nhiều hơn hôm qua một chút. Cứ thế phát huy nhé, mỗi ngày ăn nhiều thêm một ít.

Build gật gật, xong nghĩ đi nghĩ lại, lại lắc lắc:

- Ăn vậy thôi. Ăn nhiều nữa em sẽ béo.

- Không béo. Ăn nhiều thì bé Mỡ mới lớn được.

Anh không nói gì nữa, nhưng cậu biết anh vẫn sợ mình sẽ bị mập. Anh so với những người mang thai khác gầy hơn, bé con cũng nhỏ xíu, nhưng mà có lẽ do bản thân Build là diễn viên nên cũng coi trọng ngoại hình hơn bình thường.

Thôi kệ, được bữa nào hay bữa nấy, cứ mỗi bữa dỗ anh ăn thêm một chút là được rồi. Thật may là mấy nay anh cũng đã bớt nghén, tuy vẫn hay bị buồn nôn, nhưng cũng không còn nôn quá nhiều, nên cậu cũng bớt lo lắng.

Bible nghĩ bụng, sẽ cố gắng chăm cho anh và bé Mỡ tròn vo khỏe mạnh, đến lúc ấy ôm mới thích, cũng mới an tâm được.

Nhìn cậu bê bát đĩa đi rửa, anh lại đứng dậy lẽo đẽo đi theo. Từ khi cậu chuyển sang nhà anh sống, thì nấu cơm rửa bát giặt đồ dọn dẹp... tóm lại tất cả việc nhà đều không để anh làm, nhất là từ khi biết anh mang thai, thì đương nhiên càng chẳng việc gì đến tay anh.

Build liếc mắt nhìn căn nhà một lượt. Sau khi từ bệnh viện trở về, toàn bộ sàn nhà đã được Bible trải một lớp thảm mềm để đỡ trơn trượt, cũng để anh đi lại không bị lạnh chân, vì anh rất lười đi tất. Các góc bàn góc tủ đều đã được mài tròn, hoặc là dùng vải bọc lại để hạn chế va quệt.

Thậm chí vì hôm trước anh suýt ngã nên giờ mọi thứ có thể khiến anh vấp té đều bị cậu cất đi, cả chiếc thảm chùi chân cũng không còn. Cậu chỉ phán một câu xanh rờn: "Chân em ướt thì ngồi một chỗ để tôi lau là được!" khiến anh cũng hết cách, đành chiều theo ý cậu.

Anh biết cậu làm thế cũng vì muốn tốt cho mình và bé con, nhưng đôi khi lại nghĩ, cậu chăm anh chẳng khác nào chăm mèo con cả.

Chú - mèo - được - chăm nhìn một hồi lại cảm thấy lòng mình ấm áp, liền bước tới, từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu. Thấy anh lại tiếp tục làm hành động yêu thích - dụi đầu vào hõm vai cậu, Bible hơi nghiêng đầu một chút, để má mình chạm vào tóc anh, cười khẽ:

- Em sao vậy? Tự dưng lại ôm tôi. Sao không ngồi yên ngoài kia, không phải em không thích mùi dầu rửa bát sao?

- Muốn ôm. - Anh lí nhí.

- Sao vậy? Lại nghĩ gì à? Nói tôi nghe xem nào.

Cậu thấy anh hơi do dự, nhưng rồi Build vẫn thành thật trả lời:

- Chỉ là đột nhiên, em thấy mình thật may mắn khi gặp được anh.

Bible nghe thấy thế thì liền đặt chiếc đĩa đang rửa dở xuống. Cậu rửa tay cho trôi hết xà phòng, lại cẩn thận rửa một lần nữa bằng nước rửa tay mùi trái cây, sau đó mới lau khô, cởi tạp dề. Xong xuôi, cậu quay người lại, rướn người lên, hôn nhẹ lên trán Build một cái, rồi ôm lấy anh:

- Không phải. Là tôi may mắn mới tìm được em. Đừng bao giờ suy nghĩ linh tinh, cũng không được tự hạ thấp bản thân mình. Nếu em còn như thế nữa, là tôi sẽ giận đấy, biết chưa?

- Em biết rồi. - Anh khẽ gật đầu.

Cậu ôm anh một lát, còn đưa tay vuốt vuốt lưng anh, sau khi xác định anh đã bình thường trở lại thì mới giục anh ra ngoài chờ, còn mình tiếp tục rửa mấy cái bát còn lại.

Build ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi bó gối cạnh sofa xem TV. Vì anh thích ngồi như vậy, nên chỗ đó còn đặc biệt được Bible trải thảm lông, để anh được thoải mái nhất có thể.

Anh cứ ấn linh tinh một hồi mà chẳng tìm được gì thú vị để xem, liền dừng bừa lại ở một kênh đang chiếu chương trình ra mắt quảng bá sản phẩm nào đó.

Lúc anh đặt điều khiển TV xuống bàn thì điện thoại cậu để cạnh đó cũng vừa kêu "Ting!" một tiếng rồi sáng lên. Anh không cố tình, nhưng vẫn theo phản xạ nhìn thoáng qua, liền phát hiện ra cậu có tin nhắn, và người gửi là Bubble.

"10h. Chỗ cũ."

Tin nhắn vô cùng ngắn gọn, anh cũng không suy nghĩ nhiều. Hai người là bạn, có hẹn nhau ra ngoài cũng là rất bình thường, không có gì phải để ý cả.

Bible loay hoay trong bếp khá lâu rồi mới ra ngồi xuống cạnh anh. Cậu đưa tay vuốt mấy sợi tóc đang lòa xòa trước trán Build:

- Build, tôi ra ngoài một lát nhé. Đi mua thêm thực phẩm chức năng mà hôm qua Ann kê cho em. Trời đang mưa, nên không dẫn em theo nữa.

- Mưa thế này, anh vẫn đi à?

- Mua sớm để về em còn dùng chứ. Sữa ở nhà, chẳng phải em không thích mùi của nó sao?

Anh nghĩ nghĩ, đúng là cậu ngay từ hôm qua đã lập tức muốn đi mua. Thế nhưng lúc từ phòng khám về đã sắp đến giờ ăn tối, nên cậu mới đưa anh đi ăn rồi cùng nhau về nhà luôn. Đáng lẽ ra nên đi mua ngay từ hôm qua mới phải, mưa thế này còn bắt cậu ra ngoài nữa.

Build đang định bảo để sau cũng được, nhưng người kia có vẻ đã hiểu rõ ý anh nên chặn lại:

- Ở nhà đợi tôi, tôi đi nhanh rồi sẽ về với em. Trưa nay em muốn ăn đồ tôi nấu hay muốn ăn gì ở bên ngoài không để tôi mua?

- Em muốn ăn sủi cảo ở quán XXX. - Anh nói xong mới nhớ ra vị trí của nó, liền xua tay. - Mà thôi, chỗ ấy cách đây xa lắm, trời mưa, anh mua tạm cái gì về em ăn cũng được.

- Được rồi, lát tôi sẽ lựa. - Cậu nói thế, nhưng vẫn quyết định sẽ mua về cho anh, chỉ là không nói ra kẻo anh lại ngăn. Sủi cảo không quá dầu mỡ hay cay nóng, khá thích hợp với anh lúc này. Tuy dinh dưỡng không nhiều lắm nhưng cũng tạm ổn, hơn nữa, quán kia làm cũng rất sạch sẽ. Chẳng mấy khi anh muốn ăn cái gì, đương nhiên cậu phải chiều anh rồi. - Trong bếp có sữa và bánh quy tôi đã chuẩn bị để làm bữa phụ cho em. Sữa tôi cũng đã hẹn giờ hâm nóng, 10 giờ nhớ ăn nhé.

Nhắc nhở anh một hồi, cậu còn cẩn thận cầm điện thoại anh hẹn chuông báo để anh khỏi quên. Phải để anh chắc nịch khẳng định rằng mình sẽ ăn, Bible mới hôn lên trán anh một cái, rồi lấy áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài.

Còn một mình trong nhà, Build tự dưng lại cảm thấy có chút cô đơn. Dạo này có lẽ anh đã được nuông chiều quá rồi. Lúc nào cũng có cậu kè kè bên cạnh đã quen, nên giờ người kia vừa ra ngoài, anh đã thấy trống vắng.

Anh định tắt TV lên phòng, nhưng nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 9h45, cũng sắp đến 10h rồi, liền quyết định ngồi đây thêm một lát, ăn xong bữa phụ rồi sẽ tính sau.

Đợi đã... 10h?

Chẳng phải Bubble hẹn Bible 10h gặp mặt sao? Vậy là cậu ra ngoài để gặp cô ấy ư?

Không, cậu sẽ không nói dối anh. Nếu đi gặp bạn thì cậu đã nói là đi gặp bạn, việc gì phải nói dối chứ? Anh cũng chẳng phải con người vô lí, đâu có ngăn cản cậu đi với bạn bè bao giờ đâu. Vả lại, ngay khi từ bếp bước ra, chưa động tới điện thoại, cậu đã nói với anh là sẽ ra ngoài rồi, chắc hẳn còn chưa đọc tin nhắn nữa.

Build cố gắng đẩy những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, tập trung xem TV.

Chuông báo vừa vang lên, anh liền đứng dậy vào bếp lấy những thứ cậu đã chuẩn bị sẵn. Bánh quy là mẹ cậu nướng, rất ngon miệng, sữa cũng vừa đủ ấm, tuy vẫn ngấy, nhưng cảm giác cũng không quá khó uống như mấy hôm trước.

Anh rất nhanh đã giải quyết xong bữa phụ, rồi lại quyết định tiếp tục ngồi ở phòng khách xem tiếp chương trình kia để đợi cậu thay vì lên phòng ngủ. Anh thậm chí còn có chút vui vẻ, hôm nay anh ăn ngon lành như vậy, chắc hẳn cậu sẽ rất hài lòng.

Thế nhưng khi sản phẩm được giới thiệu trên TV là đồng hồ thông minh, nụ cười trên môi anh đông cứng lại.

Bible cũng dùng đồng hồ thông minh.

Cậu có thể đọc tin nhắn mà không cần dùng đến điện thoại.

Vậy cậu thật sự ra ngoài gặp Bubble sao? Tại sao phải giấu anh? Nếu không có gì mờ ám, chỉ là cuộc gặp mặt đơn thuần, thì sao lại không nói với anh sự thật?

Không. Cậu sẽ không như thế. Đó chỉ là lời hẹn đơn phương từ phía Bubble. Build còn chưa thấy cậu đồng ý. Chắc hẳn Bible đã từ chối vì trời mưa, hay vì phải ra ngoài mua thực phẩm chức năng cho anh.

Anh lại nhớ đến những hành động lời nói đầy chiều chuộng và quan tâm chăm sóc của cậu với mình, tự nhủ rằng chẳng có lí do gì khiến cậu lừa dối anh cả. Thậm chí anh còn hơi trách bản thân mình khi đã không tin tưởng cậu dù Bible đối xử với anh tốt đến như vậy.

Anh vẫn ngồi im xem TV, nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, mặt hồ bên trong anh đã chẳng còn tĩnh lặng. Có lẽ chính Build cũng không nhận ra, làn nước trong veo kia đã bắt đầu xao động rồi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com