ZingTruyen.Info

Biblebuild Abo Mot Doi Chi Mot Lan Rung Dong

Có tiếng gõ cửa vang lên. Là giọng Bible:

- Mẹ, Build, hai người xuống ăn cơm đi ạ.

Build quệt ngang mắt, vội ngồi bật dậy, rồi lại vì hành động này mà bị choáng váng một trận.

Thấy anh chóng mặt, mẹ cậu lo lắng đỡ anh ngồi xuống mép giường, bảo anh nhắm mắt lại. Nói rồi bà ngồi khuỵu xuống, cầm lấy bàn chân anh, tháo dép lê, nhẹ nhàng mát xa ở vùng giữa gốc ngón chân áp út và ngón út của anh. Anh hoảng hốt rụt chân lại, lắp bắp:

- Mẹ... đừng...

Bà cũng hiểu được thái độ của anh. Người Thái luôn coi bàn chân là nơi dơ bẩn và thấp kém nhất, nên khi bà động vào chân anh, anh mới luống cuống như vậy. Thế nhưng, bà vẫn tiếp tục kéo lấy bàn chân đang co lại kia, vừa day day vừa dịu dàng nói:

- Không việc gì phải ngại. Chúng ta là người nhà, con cũng là con mẹ. Ngày xưa khi mẹ mang thai, hết bị chóng mặt lại bị chuột rút, bố Bible đều xoa bóp chân cho mẹ. Để lát mẹ dạy Bible, khi không có mẹ, nếu khó chịu, bảo nó làm cho con.

Build cứng ngắc ngồi đó, cũng không dám tiếp tục từ chối, nhưng hưởng thụ sự chăm sóc này khiến anh có chút thụ sủng nhược kinh. Thật may, cơn chóng mặt đã lui đi nhanh chóng. Anh đỡ mẹ cậu đứng dậy, rồi cùng bà xuống dùng bữa tối.

Lúc hai người xuống, bố, Jonathan và Bible đều đã ngồi vào bàn ăn. Build ngồi xuống cạnh cậu, còn mẹ cậu thì ngồi vào vị trí giữa bố và Jonathan.

Trên bàn đều là những món ăn rất bắt mắt, và còn rất... quen thuộc, vì đều là các món ăn mà anh thích, nhưng đều làm không quá cay và nhiều dầu mỡ.

Anh nhìn sang Bible, cậu chỉ cười cười đáp lại anh, còn hăng hái chỉ cho anh xem mình đã nấu những món nào. Anh kéo kéo tay áo cậu, ngăn cậu tiếp tục làm mấy hành động ngốc nghếch. Không phải anh không thích cậu trẻ con thế này, chỉ là như vậy trước mặt phụ huynh, có vẻ không tốt cho lắm.

Bible cũng hiểu ý anh mà ngoan ngoãn ngồi yên. Build không biết là gia đình cậu vốn rất thoải mái, chẳng bao giờ câu nệ gì cả. Nhưng không sao, dù gì hôm nay mới là ngày đầu tiên về đây, nên anh còn ngại cũng là bình thường. Cứ từ từ để anh làm quen là được.

Bữa ăn đã bắt đầu. Build ăn rất chậm, điều này vẫn hay xảy ra khi anh luống cuống, cậu đã nhận ra anh thường như vậy từ lâu, chỉ sau vài lần tiếp xúc với anh. Cậu cũng biết là anh căng thẳng, nên khẽ đưa tay xuống xoa xoa nhẹ lưng anh, rồi lại thản nhiên như không có việc gì mà tiếp tục ăn.

Sau cái chạm ấy, cuối cùng anh cũng chủ động dùng nĩa mà lấy thêm Kai Med Ma Muang (gà xào hạt điều) ở khá xa - từ đầu bữa ăn anh hầu như chỉ ăn hai món ở trước mặt, và còn lấy rất ít. Trong đĩa của anh nếu không phải do mẹ thì toàn là Bible lấy thêm và bỏ sang, nhưng cậu cũng không lấy quá nhiều, vì sợ hành động của mình sẽ khiến anh thêm áp lực và không thoải mái.

Anh ngoài mặt luôn tỏ ra mình là một người rất vui vẻ hòa đồng, nhưng cậu từ lâu đã nhận ra đó chỉ là vỏ bọc mà anh muốn cho mọi người thấy mà thôi. Build cũng như cậu, không thích ở chỗ đông người, không quen ở cùng người lạ, có thói quen quan sát người đối diện trước khi làm gì đó...

Và cũng như những người hướng nội khác, thay vì giống Apo có thể nhận được năng lượng khi giao tiếp với người xung quanh, thì khi đối diện với mọi người, năng lượng ấy của anh lại dần bị rút đi. Những lúc thấy anh như vậy, Bible lại bám dính rồi ôm lấy anh, lảm nhảm là mình cần nạp pin, nhưng thực ra là lại muốn thông qua hành động đó truyền dù chỉ là một chút năng lượng của mình sang cho anh.

Ban nãy cậu cũng muốn ôm lấy anh như mọi lần, nhưng vì bận tâm đến cảm nhận của anh, nên mới chỉ lén lút chạm vào anh một cái, thật may là cuối cùng nó cũng có tác dụng.

Thực ra không chỉ mỗi cậu nhận ra, mà những người khác cũng thấy được phần nào cảm xúc của anh. Thế nên trong suốt bữa ăn họ cũng không nói chuyện nhiều, vì nói về những cái anh chưa biết hay hỏi về những gì anh đã biết, hay thậm chí đơn giản chỉ là hỏi xem đồ ăn có hợp khẩu vị không đều có thể khiến anh thêm căng thẳng.

Bible cũng đã nói trước với cả ba người về anh, nên họ cũng để ý rất nhiều về phản ứng của Build, và đang rất cố gắng để anh dễ dàng thích nghi.

Thực ra, không chỉ mỗi anh là bị áp lực, mà người nhà của Bible cũng rất lo lắng, lắm lúc còn không biết nên nói gì hay im lặng thì tốt hơn, chỉ sợ dọa con dâu/em dâu sợ hãi mà bỏ chạy. Nếu như anh là lần đầu gặp mặt phụ huynh, thì với họ, dù gì cũng là lần đầu có dâu về ra mắt mà. (*)

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc. Build ăn được khá ít, cũng may là cậu đã lường trước được nên buổi trưa đã vừa dỗ vừa ép anh ăn nhiều hơn bình thường, còn mang sẵn sữa theo để trước khi đi ngủ pha cho anh uống.

Anh đứng dậy thu dọn chén bát, nhưng lại bị mẹ và anh trai cậu ngăn lại. Bà giục cậu dẫn anh ra vườn đi dạo để tiêu thực, những thứ này để bà và Jonathan mang vào cũng được, dù gì cũng đã có máy rửa bát.

Thế nhưng lần này thì anh vẫn cố chấp ở lại dọn dẹp, dù bà có nói thế nào, thì anh cũng không thể để mọi người làm hết còn mình ngồi chơi như vậy được. Cũng chỉ đơn giản là mang bát vào trong bếp, nên sau đó, bà cũng không cản anh nữa.

Sau khi xong việc, Bible kéo anh ra ngoài vườn, nói là đi lại một lát thì lúc nữa đi ngủ sẽ không bị chướng bụng. Build cũng nghe theo, tiện thể tham quan vườn nhà cậu luôn. Lúc này chỉ có hai người, cũng không biết ban nãy khi anh xử lý chỗ chén bát, ba thành viên còn lại của gia đình cậu đã đi đâu hết rồi.

Vườn nhà Bible rất rộng. Nhà cậu cũng thuộc dạng có kinh tế khá vững, đó cũng là một phần khiến anh e ngại khi về đây, vì hoàn cảnh gia đình anh thật sự... thế nhưng anh cũng cảm thấy thật may mắn, vì ba mẹ và anh trai cậu có vẻ không hề để ý đến những thứ đó.

Hai vị phụ huynh nhà cậu đã nghỉ hưu, có lẽ vì thế, nên khu vườn được chăm sóc rất cẩn thận. Được chìm giữa thiên nhiên mà lại là nơi cậu từng sống, mùi hương của cỏ cây tươi mát cùng với việc được bên cạnh cậu làm anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bible còn nói khi nào sẽ dẫn anh về thăm nhà cũ ở Chiang Mai, đưa anh đến những nơi mà hồi nhỏ cậu thường đến, cùng anh đi cắm trại. Cậu đã từng mấy lần nói điều này với anh trước đây, nhưng Build không để trong lòng. Chỉ là lần này đã khác, anh lại có chút chờ mong. Dù gì cũng đã rất nhiều năm anh không trở lại Chiang Mai rồi.

Đi thêm một chút, thì bỗng dưng đèn điện xung quanh hai người vụt tắt, tất cả mọi thứ đều chìm trong bóng tối. Anh có chút hoảng hốt, bàn tay đang nắm lấy tay cậu bất giác siết thật chặt. Bible cũng cảm nhận được điều đó, khẽ nói với anh:

- Không sao, đừng sợ, có tôi đây rồi.
Không nhìn thấy gì làm các giác quan khác của anh trở nên nhạy cảm hơn. Không gian xung quanh yên ắng đến lạ kì. Anh có hơi bất an và hồi hộp, nhưng vẫn cùng cậu bước tiếp, chỉ là bước chân có chút chậm. Cậu cũng thả chậm bước chân, kề vai mình vào vai anh, còn cầm tay anh áp lên ngực mình, khiến anh cảm nhận rõ được trái tim cậu đang đập rất mạnh.

ทุกเรื่องราวที่ผ่าน

Took reuang rao ti pan

Những câu chuyện đã qua

ทุกค่ำคืนผ่านไป

Took kam keun pan bpai

Và mỗi đêm trôi qua

วนแบบนี้เรื่อยไป

Won baeb ni reuai bpai

Cứ thế lặp đi lặp lại

ไม่มีคุณค่าอะไร

Mai mi khun ka arai

Chẳng có ý nghĩa gì hết

เมื่อมีเธอเข้ามา

Meua mi ter kao ma

Chỉ khi em xuất hiện

ฉันก็เริ่มเข้าใจ

Chan gor rerm kao jai

Anh mới bắt đầu hiểu rằng

เวลาที่ผ่านมา

Wela ti pan ma

Phải chăng thời gian qua

เพื่อรอเจอเธอใช่ไหม

Peua ror jer ter chai mai

Là vì để chờ gặp em phải không

หากคืนนี้

Hak keun ni rao

Nếu đêm nay chúng ta

เรามองตาอย่างนี้กันเรื่อยไป

Mong dta yang ni gan reuai bpai

Cứ nhìn vào mắt nhau như thế này

หากวันนี้

Hak wan ni rao

Và nếu hôm nay chúng ta

เรายังคงจับกับมือกันเรื่อยไป

Yang kong jab meu gan reuai bpai

Vẫn còn nắm chặt tay nhau như thế này

ถ้าโลกทั้งใบ

Tah lok tang bai

Cho dù cả thế giới này

มันดับสลายลงก็คงไม่เป็นไร

Man dap sa lai long gor kong mai bpen rai

Có sụp đổ đi chăng nữa cũng chẳng sao cả

แค่เธอ แค่มีเธอ ไม่ว่าเจอ

Kae ter kae mi ter mai wa jer

Chỉ em chỉ cần có em cho dù có gặp phải

โลกที่ไร้ดวงดาว

Lok ti rai duang dao

Thế giới không có các vì sao

แต่ว่าสองเราจะก้าวไป

Dtae wa song rao ja gao bpai

Nhưng chúng ta cũng sẽ cùng nhau bước tiếp

นานเท่าไร

Nan tao rai

Dù là bao lâu

โอบกอดฉันในค่ำคืนนี้ที่มีแค่เรา

Ob god chan nai kam keun ni ti mi kae rao

Ôm chặt lấy anh khi đêm nay chỉ còn lại hai chúng ta

Why don't you stay

Ở lại bên anh em nhé (**)

Giọng hát của Jeff bất ngờ vang lên. Build bất ngờ không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết phải làm gì, chỉ theo bản năng cùng Bible đi về phía có tiếng nhạc. Và khi tiếng hát kết thúc, đèn điện xung quanh đột ngột bật sáng.

Lúc này, anh và cậu đang đứng trên một con đường được tạo nên bởi hàng loạt những bóng đèn lấp lánh. Trước mặt là một khung trái tim lớn vô cùng cầu kì được kết nên từ hoa và bong bóng, còn có những dây đèn rủ xuống như một tấm màn lộng lẫy.

Bible kéo anh vẫn đang sửng sốt bước dọc theo con đường. Đi đến trước cổng trái tim, cậu xoay anh lại để Build đứng đối diện với mình, rồi từ từ quỳ xuống.

Cậu đầu tiên là cầm lấy tay anh, hôn lên đó một cái thật dịu dàng, sau đó rút trong túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ.

Tim anh như ngừng đập, thậm chí còn cảm giác có chút hít thở không thông, ngây người nhìn chiếc hộp từ từ mở ra. Phía trong, hiển nhiên là một cặp nhẫn đôi.

- Build, tôi biết bây giờ đã là hơi muộn, thực ra đã muốn làm từ lâu, nhưng cũng biết nếu cầu hôn trước khi em chính thức nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người, thì trong lòng em vẫn sẽ lo lắng bất an. Lúc này đã chẳng còn gì phải bận tâm nữa, tôi cuối cùng cũng có thể lớn tiếng nói với em rằng tôi muốn trở thành gia đình của em, muốn bên em đến hết cuộc đời này, muốn mỗi sáng thức dậy đều có em bên cạnh, muốn hàng ngày được nấu cho em ăn, muốn cùng em nuôi lớn bé Mỡ của chúng ta... Tôi còn muốn rất nhiều thứ trong tương lai, nhưng quan trọng nhất là muốn tương lai ấy luôn có em bên cạnh. Build Jakapan Puttha, em có đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi không? Chúng ta kết hôn, được chứ?

Build không nghĩ rằng người kia vậy mà có thể nói ra những lời thâm tình như thế. Đó chắc chắn không phải lời cầu hôn hoa mỹ nhất, nhưng cũng đủ để làm cho trái tim anh thổn thức không thôi, vì anh biết, với một người hướng nội như cậu, có lẽ đã phải chuẩn bị rất lâu, có khi là luyện tập rất nhiều lần thì mới có thể nói ra trôi chảy những điều đó.

Trái tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nỗi xúc động cùng cảm giác hạnh phúc lúc này trong anh chẳng có từ nào có thể diễn tả được hết.

Anh cũng không biết nước mắt mình sớm đã thấm ướt cả hai bên má, chỉ thấy hình ảnh Bible trước mắt dần nhòe đi. Build cứ chìm đắm trong cảm xúc, thậm chí còn quên mất việc phải trả lời cậu. Nhưng rồi anh lại bắt đầu nghĩ...

- Đồng ý đi! Đồng ý đi!

Một loạt tiếng hô lớn vang lên. Anh lúc này mới giật mình nhìn ra xung quanh. Từ lúc nào, trong vườn đã xuất hiện rất nhiều người. Có đầy đủ dàn cast, và cả gia đình cậu. Tất cả đều đang cổ vũ anh.

Những suy nghĩ bi quan vừa nhen nhóm xuất hiện trong lòng anh đã bị một màn này làm cho hoàn toàn biến mất. Cuối cùng, anh cũng có dũng khí nhìn thẳng vào mắt cậu, rồi chậm rãi gật đầu.

Bible nhận được sự đồng ý của anh thì mừng đến phát khóc. Cậu run run lấy trong hộp ra chiếc nhẫn dành cho Build, thật nâng niu trân trọng mà đeo nó vào ngón tay áp út của anh.

Sau đó, anh cũng cầm lấy chiếc nhẫn còn lại lồng vào tay cậu. Chỉ một chiếc nhẫn bé nhỏ nhưng với anh lại nặng tựa ngàn cân, vì nó còn mang trên mình cả một tương lai, cả một nửa lớn cuộc đời.

Trao nhẫn xong, cậu ôm chặt lấy anh, nhấc bổng lên, còn xoay một vòng. Đến khi tiếng pháo giấy vang lên, theo đó là tiếng vỗ tay reo mừng của những người xung quanh, cậu mới thả anh xuống.

Không biết là ai bắt đầu, một người, rồi hai, rồi thành tất cả, tạo thành một vòng lớn, ôm chặt lấy hai người.

Build bị nhấn chìm trong vòng tay của bạn đời mình và những người anh yêu quý, cảm nhận sự ấm áp mạnh mẽ mà trước nay chưa bao giờ có được. Anh mỉm cười thật hạnh phúc...

Đoàn người chỉ tách ra khi tiếng Apo lanh lảnh một góc vườn:

- Má nó, đứa nào dẫm phải chân bố mày rồi. Đau vãi chưởng. - Sau đó dường như mới nhớ ra bố mẹ Bible vẫn ở xung quanh. - A cháu lỡ mồm. Cháu xin lỗi cô chú. Nhưng mà đau. Ai đó bỏ cái chân ra giùm Po với! Huhu!

Ở góc khuất không ai để ý, một cô gái đã đứng đó từ lúc nào. Cô yên lặng thu hết một màn cầu hôn kia vào trong mắt, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, không rõ biểu tình.

...

(*) cái chi tiết này không biết có quá kì lạ hay hiếm thấy không, vì mình cũng chưa có bồ, nhưng ở nhà mình khi anh rể về ra mắt thì bố mẹ cũng đã ngồi nghĩ trước xem nên nói gì và làm gì để không khí không căng thẳng và không gây áp lực cho anh rể. Nên mình nghĩ với những gia đình quý hóa con dâu/con rể thì họ cũng quan tâm đến cảm nhận của con dâu/con rể khi về ra mắt lắm.

(**) mình nửa chữ tiếng Thái cũng không biết đâu, nên đoạn này toàn bộ là copy trên mạng. Có gì sai sót mong các bạn thông cảm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info