ZingTruyen.Com

[BibleBuild-ABO] Một Đời Chỉ Một Lần Rung Động

Chương 21

VAnhBaozi

Chẳng mấy chốc, cả hai đã tới nhà Bible, ngoài ý muốn thấy cả ba thành viên còn lại của nhà cậu đều đã đứng trước cổng.

Cậu có chút buồn cười, ba mẹ với anh hai thế này là sốt ruột gặp con dâu/em dâu lắm rồi đây mà. Nắm lấy bàn tay Build, cậu phát hiện ra tay anh vậy mà đầy mồ hôi.

- Xuống thôi Build. Em không cần phải lo lắng.

Anh nhìn cậu, hít một hơi thật sâu, mở cửa xe rồi bước xuống. Lập tức, sáu con mắt dán chặt lên người anh, khiến anh thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, lí nha lí nhí:

- Cháu... chào hai bác. Chào... Jo... à P'Jonathan. - Anh thật sự chẳng biết phải xưng hô thế nào. Jonathan kém tuổi anh, nhưng lại là anh trai của Bible.

- Con là con dâu... à nhầm Build đúng không? Mau vào nhà thôi. - Mẹ cậu rất tự nhiên kéo lấy tay anh, khiến Build vô cùng luống cuống.

Jonathan bước tới, cùng Bible xách đồ, còn anh thì theo bố mẹ cậu vào nhà trước. Nên lúc vào đến phòng, cậu nhìn thấy một viễn cảnh rất hài hước: bố thì ngồi đối diện chăm chú nhìn, còn mẹ cậu thì ngồi bên cạnh, hết nhìn anh rồi lại nhìn xuống chiếc quần anh đang mặc.

Build rất bối rối, nghĩ bụng chắc bà không hài lòng về cách ăn mặc của mình, còn tự hối hận biết thế không nên nghe lời cậu. Thế nhưng, ai dè, nhìn chán rồi, bà cầm lấy tà của chiếc quần Hakama phẩy phẩy:

- Cái quần này đáng yêu quá. Sao chưa thấy hai thằng nhà này mặc qua nhỉ?

Câu hỏi này làm anh không biết phải trả lời ra làm sao, thấy Bible vào thì liền nhìn cậu bằng ánh mắt cầu cứu. Jonathan đặt đồ xuống bàn, bước tới ngồi cạnh bố của hai anh em, còn cậu thì ngồi xuống cạnh anh:

- Mẹ, đừng chọc em ấy. Con với P'Jo làm sao mặc được kiểu này.

- Build, thằng Jo thì kệ nó, nao con bắt Bible mặc thử cho mẹ xem được không?

- D...dạ... - Anh trả lời rất nhỏ, mặt thì cúi gằm, cả hai tay không ngừng mân mê gấu áo.

Người nhận ra phản ứng này của Build không chỉ có cậu mà còn cả mẹ cậu. Hai người ăn ý nhau mỗi bên cầm lấy một bàn tay của anh, không cho anh tiếp tục xoắn xuýt.

- Mẹ, đừng trêu em ấy nữa mà, dọa em ấy luôn rồi đó mẹ. Ba, mẹ, anh hai, đây là Build, vợ con, người con đã nhiều lần kể với mọi người.

Build lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn chẳng dám nhìn thẳng vào ánh nhìn của người nhà cậu:

- Cháu... chào hai bác... chào P'Jonathan, cháu là Build, là người yêu của Bible ạ. Hôm nay cháu đến đây có chút quà nhỏ gửi tặng hai bác và P'Jo.

Anh lại bắt đầu lúng túng. Đáng lẽ ra ban nãy, anh phải là người mang quà vào biếu người nhà cậu, nhưng lại vào nhà trước, đồ thì để cậu và anh trai mang vào. Bây giờ nói xong, muốn đưa quà cho mọi người, nhưng tay anh đang bị mẹ của Bible cầm, rút ra thì không phải phép, mà nếu chỉ dùng một tay phía cậu đưa quà thì lại cũng không hợp lễ nghi.

Build hoảng tới sắp phát khóc luôn rồi thì thật may, có vẻ bác gái đã nhận ra điều này. Bà nhìn xuống tay anh rồi lại nhìn số quà trên bàn, cứ tưởng sẽ buông tay anh ra, nhưng ngoài ý muốn lại nắm càng chặt:

- Con cứ ngồi yên. Để thằng Bible nó đưa là được rồi.

Bible nhìn mẹ mình bằng ánh nhìn như muốn hỏi - rốt cục ai mới là con trai của mẹ vậy - nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đứng lên. Cậu đưa gói quà màu đỏ cho mẹ mình, còn hai chiếc hộp còn lại, rất tiếc, đã đưa sai người rồi.

Anh thấy rồi, nhưng còn chưa kịp nói gì, đã thót tim thấy bố cậu điềm nhiên mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một chiếc đồng hồ - nói thế nào nhỉ, đẹp, nhưng rất hầm hố, và hiển nhiên không hợp với ông chút nào.

Ông nhìn nó rồi lại nhìn vợ mình, nhận được ánh mắt của bà liền quay sang Build cười hiền:

- Rất... trẻ trung. Khéo chọn đấy, ba rất thích.

Nói xong, ông còn rất tự nhiên gỡ chiếc đồng hồ trên tay mình ra, đeo cái mới vào. Mặt anh lúc này đỏ lựng, trước khi Jonathan kịp mở hộp quà của mình ra, thì liền lên tiếng:

- Cháu xin lỗi... là Bible đưa nhầm rồi ạ. Đồng hồ đó là cháu mua tặng P'Jonathan.

Một loạt ánh nhìn hướng về phía Bible. Cậu bối rối gãi đầu, cười hì hì nhìn anh, xong liếc Jonathan, người kia cũng hiểu ý mà đưa hộp quà còn lại cho bố mình.

- Không cần gọi là P'. Tôi với Build ngang tuổi, cứ gọi thẳng tên cũng được. Cảm ơn Build vì món quà nhé. - Jonathan lấy lại đồng hồ từ bố mình, cũng rất vui vẻ mà đeo lên tay.

Sau màn tặng quà hơi cồng kềnh ấy, Build đã chuẩn bị cho một cuộc "hỏi cung" như anh đã xem review các cuộc ra mắt trên mạng, nhưng kì lạ là chẳng có ai hỏi gì anh cả.

Tất cả mọi người đều chỉ... nhìn anh, khiến anh không biết phải làm gì tiếp theo nữa, đành mở miệng tự giới thiệu:

- Cháu năm nay 28 tuổi...

- Mẹ biết rồi.

- Cháu cùng công ty quản lí với Bible, bọn cháu quen nhau khi...

- Mẹ biết rồi mà.

- Cháu và Bible đã yêu nhau được...

- Mẹ biết hết rồi mà Build, biết lâu lắm rồi. Cái thằng nhóc ấy từ hai năm trước gặp con đã không ngừng lảm nhảm rồi, ba mẹ không còn gì là không biết về con nữa. Nó còn lập cả nhóm chat gia đình chỉ để thảo luận về con cơ. - Bà nói xong còn mở điện thoại, định khoe anh về nhóm chat mà mình vừa nhắc tới, nhưng lập tức bị cậu ngăn lại.

Cậu nhìn bố và anh trai cầu cứu, rồi lại nhìn mẹ mình đầy bất lực:

- Mẹ ơi, làm ơn giữ lại cho con chút thể diện đi ạ.

Phía đối diện, Jonathan bật cười thành tiếng, còn bố Bible thì nói với anh:

- Mọi thứ của con chúng ta đều biết và hài lòng, chỉ có một điều mà ngay bây giờ con phải lập tức sửa.

- D...dạ? Xin bác cứ nói, con sẽ rút kinh nghiệm ạ. - Anh thấy ánh mắt nghiêm khắc của ông liền hoảng hốt, không biết mình đã làm sai điều gì, thậm chí còn nghĩ, hay cái gì mình cũng làm sai mất rồi.

Chỉ thấy ánh nhìn của ông dần dần lại biến thành trêu chọc:

- Con cũng đã có rồi, còn chú với cháu cái gì. Con mau sửa miệng, gọi ba, nhanh lên.

Build bối rối nhìn Bible, thấy cậu cũng đang cười, liền ngượng ngùng hướng mặt về phía ông, gọi nhỏ một tiếng:

- B...ba.

Vừa nói xong, anh lại cảm giác tay mình bị nhéo một cái rất nhẹ, quay sang thì thấy mẹ cậu cũng đang nhìn mình chờ đợi:

- Còn gì nữa không Build?

- Mẹ...

Gọi xong tiếng ấy, mặt anh bất giác đỏ lựng. Mẹ cậu đưa tay lên xoa xoa mặt anh, lại nhéo một phát, rồi kéo anh đứng dậy, quay sang nhìn hai thằng con mình:

- Mẹ dẫn Build lên tầng chơi. Hai đứa đi nấu cơm đi.

- Mẹ ơi... hay để con vào bếp phụ giúp đi ạ. - Anh lại bắt đầu luống cuống.

Bà ngay lập tức lắc đầu:

- Con đang mang thai, không ngửi được mùi dầu mỡ, nghén thế cơ mà, cứ để hai đứa nó làm. Đàn ông nhà này lên được giường thì cũng xuống được bếp. Đi lên đây, mẹ cho con xem ảnh hồi nhỏ của Bible.

Build từ chối không được, chỉ đành làm theo. Kì thực, anh cũng rất tò mò về cậu hồi bé.

Mẹ Bible dẫn anh vào phòng cậu. Phòng khá lớn, và cũng đậm chất Bible, chỉ toàn màu trắng, đen và xám. Mọi thứ cũng rất tối giản, cơ bản chỉ có giường, tủ quần áo, bàn làm việc và một giá sách lớn.

Bà để anh ngồi lên giường, còn mình thì lục tìm trên kệ, chẳng mấy chốc đã tìm ra một chồng album. Anh cũng không nghĩ là lại nhiều thế, vội đứng lên bê giúp bà.

Nhìn thấy cậu vậy mà lại có nhiều ảnh chụp như vậy, Build cũng thấy được là gia đình Bible hạnh phúc như thế nào. Chỉ có những bậc cha mẹ vô cùng yêu thương con, mới cố gắng lưu lại nhiều khoảnh khắc của con mình như thế.

Còn anh, lúc bé gần như chẳng có lấy một tấm ảnh nào. Thậm chí bây giờ, anh cũng chẳng nhớ nổi mình hồi nhỏ nhìn như thế nào nữa.

Ngồi lại giường rồi, bà bắt đầu mở từng quyển album, còn kể cho anh nghe về từng bức ảnh từ lúc còn bé xíu đến lúc trưởng thành của cậu.

Lúc nhỏ, nhìn cậu rất đáng yêu, lại có chút quen mắt, nhưng anh chỉ tưởng có lẽ đã nhìn thấy ảnh thuở bé của cậu từ chỗ nào đó. Build cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng mẹ cậu xem.

Bible hồi bé rất nghịch ngợm, hết trèo cây rồi chòng chó nhà hàng xóm, có lần ở lớp mẫu giáo còn chạy xong vấp ngã, va vào cạnh bàn, mới gây ra vết sẹo trên lông mày của cậu. Sẹo lớn như vậy, trước đây anh nhìn đã thấy xót, mà giờ nghe mẹ cậu bảo lúc đó chảy rất nhiều máu, nên càng thêm đau lòng.

Hồi học tiểu học, mới 7 tuổi thì cậu đã đánh nhau với mấy anh lớn trong trường, kết quả là bị đập cho một trận, may mắn khi ba mẹ đến thì cậu đã được một đàn chị trong câu lạc bộ kịch của trường băng bó giúp. Sau hôm đó, cậu còn đi tìm người ta mãi, tiếc là người kia đã chuyển trường, cậu cũng vì đàn chị đó mà đã bắt đầu hứng thú với diễn xuất từ khi ấy.

Lật một hồi, lại tới ảnh tốt nghiệp tiểu học. Bible lúc ấy đứng cạnh một cô bé, còn rất thân mật mà kéo tay nhau, chỉ là, nhìn người kia anh cũng thấy có gì đó quen quen. Mẹ cậu thấy anh nhìn chằm chằm vào đó, liền nói:

- Đó là năm Bible 10 tuổi. Bên cạnh là Bubble, bạn thân của nó, nghe thằng bé bảo hai đứa đã gặp nhau rồi đúng không?

- Vâ...vâng ạ. Con đã gặp cô ấy một lần. Cô ấy và Bible rất thân sao ạ?

- Ừ, nó là đứa thân với Bible nhất từ nhỏ đến lớn. Trước đây Bubble cũng hay tới đây chơi, nhưng từ đợt theo ba nuôi ra nước ngoài, mẹ không còn gặp nó nữa. Lần này về nước, nghe nói là tìm được người thân rồi nên ở lại chăm sóc.

Không phải lần trước Bubble nói là ba ruột đã mất rồi sao?

Build cảm thấy hơi thắc mắc, nhưng cũng không hỏi thêm gì. Thấy anh ngây người, bà lại tưởng rằng anh nghĩ đến người thân nên chạnh lòng, vội gấp quyển album lại.

Bà gỡ chiếc dây chuyền mình đang đeo ra, trên đó có một chiếc nhẫn, kiểu dáng có hơi cũ. Cầm tay anh lên, bà chậm rãi đeo vào cho anh, thủ thỉ:

- Đây là vật gia truyền bà nội của Bible trao cho mẹ khi mới về làm dâu, truyền cho con dâu út, bây giờ mẹ trao lại cho con. Không cần nghĩ đến những chuyện trước đây, bây giờ, ba và mẹ đều là gia đình của con.

- Conn... con không dám nhận đâu ạ...

- Con không muốn làm con dâu của mẹ sao? - Bà giữ lấy cánh tay anh, nhìn thẳng vào mắt Build.

Anh lập tức phủ nhận:

- Không phải đâu ạ. Chỉ là con...

- Không phải con thì không phải ai khác. Bible nó sớm đã nói với ba mẹ, cả đời này có lấy cũng chỉ lấy mình con. Mẹ biết nó đã khiến con thiệt thòi, còn làm con mang thai sớm như vậy, chắc con cũng chưa kịp chuẩn bị tinh thần nữa. Thế nhưng, mẹ gửi gắm nó cho con, hi vọng, hai đứa sau này sẽ thật hạnh phúc.

Nói rồi, bà ôm anh thật chặt. Vòng tay của bà thật ấm áp, cũng thật dịu dàng, khiến anh lại nhớ đến cái ôm của mẹ mà từ năm 10 tuổi đã không còn cơ hội để trải nghiệm nữa.

Mẹ Bible kéo anh nằm xuống gối đầu lên đùi mình, chậm rãi xoa tóc anh, như ngày xưa mẹ anh đã từng làm. Build bị hành động của bà cùng hồi ức làm cho xúc động tới muốn khóc.

Thấy mắt anh ầng ậng nước, bà cũng có chút luống cuống, lập tức dỗ dành:

- Đừng khóc, mẹ đau lòng. Sau này không được khóc, nếu Bible làm con buồn, nói với mẹ, mẹ sẽ đánh nó một trận rồi đuổi ra khỏi nhà. Còn đứa cháu này nữa... - Bà đặt tay lên bụng anh, xoa nhẹ. - Nó làm khổ con, sau này ra đời mẹ cũng sẽ tét mông nó. Mẹ từ giờ là mẹ của con, nhớ chưa?

- Vâng ạ. - Anh lấy hết can đảm ôm bà một cái. Biết rằng không phải phép khi làm như thế, chỉ là, anh cũng tham lam muốn có một gia đình.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com