ZingTruyen.Com

[BibleBuild-ABO] Một Đời Chỉ Một Lần Rung Động

Chương 20

VAnhBaozi

Lúc về từ buổi gặp mặt, Bible cũng đã ngà ngà say. Bắt taxi về tới nhà, tắm xong, cậu liền ôm anh ngủ một mạch chẳng biết gì.

Sáng hôm sau, cứ tưởng người dậy trước sẽ là anh, nhưng Build ngủ đến gần trưa rồi vẫn không chịu dậy, cậu chỉ còn nước nằm lì trên giường để anh người yêu nhỏ ôm ngủ.

Chợt nhớ ra gì đó, Bible mở hộc tủ nhỏ cạnh giường, lấy ra một chiếc vòng tay quen thuộc - chính là cái mà đêm đầu tiên của hai người anh đánh rơi lại ở nhà cậu - rồi cầm lấy tay anh.

Cậu khẽ hôn lên mu bàn tay người thương, rồi dịu dàng đeo nó lên cổ tay xinh đẹp.

Có lẽ hành động của cậu đã làm anh thức giấc. Build dụi dụi đầu vào hõm vai cậu, từ từ mở mắt, nhớ đến cảm giác lạ lạ ở cổ tay ban nãy liền ngơ ngác giơ tay lên nhìn, đến lúc nhìn rõ chiếc vòng rồi mới thật sự tỉnh táo. Build ngạc nhiên hỏi:

- Ủa không phải mất rồi à? Sao nó lại ở đây? Anh làm cái khác cho em à?

Nhìn anh, Bible chỉ biết cảm thán trong lòng: Bộ dạng ngái ngủ của anh đúng là khiến cậu yêu chết mất. Cậu ôm anh vào lòng:

- Không phải mất. Là đêm hôm tôi say rượu em đã làm rơi ở nhà tôi.

- Thế vì sao không đưa em sớm hơn? Làm em lục tung cả nhà lên tìm, cứ tưởng đã đánh mất rồi, mất công tiếc hùi hụi, còn không dám nói với anh sợ anh giận nữa.

Cậu hơi chần chừ trả lời anh:

- Ừmm... thực ra ngay hôm đó đã muốn đưa em rồi, chỉ là tôi sợ em nhớ lại chuyện cũ sẽ không vui. Nhưng bây giờ mối quan hệ của chúng ta đã sang trang mới, đến bé con cũng xuất hiện rồi, nên tôi cũng trả lại nó cho em.

Thấy anh lại bắt đầu rúc vào hõm cổ mình định ngủ tiếp, Bible cũng hết cách. Cậu lay lay vai anh, gọi nhỏ:

- Build, dậy đi em. Chúng ta đã bỏ bữa sáng rồi, em còn định bỏ luôn cả bữa trưa nữa à?

- Kệ đi. Muốn ngủ cơ. - Build vẫn tiếp tục nhắm mắt, nũng nịu.

Cậu bị giọng điệu của anh làm cho mềm nhũn, thế nhưng, ngủ nhiều quá cũng không tốt. Anh đã gầy rồi, mà còn nhịn nữa, thì sẽ lại càng tệ hơn. Bible biết anh sẽ chẳng chịu dậy theo cách thông thường, nên vừa vuốt tóc anh, vừa trực tiếp hôn lên.

Build từ mơ mơ màng màng bị hôn đến tỉnh. Anh đẩy cái đầu xù đang không ngừng gặm cắn môi mình ra, nhưng đẩy mãi không được, còn bị cậu nhân cơ hội đưa lưỡi vào, khám phá hết trong khoang miệng.

Tránh không được, anh cũng dần dần thuận theo, đáp lại nụ hôn ấy. Đến lúc cậu buông anh ra, thì người kia đã bị hôn đến xụi lơ, không ngừng thở dốc trong lòng cậu.

Bible bị ánh nhìn kia làm cho có chút "đói", nhưng biết bây giờ là không thể, lại tiếp tục xoa đầu anh. Build đánh nhẹ vào vai cậu, lườm:

- Chưa đánh răng mà, ai cho anh hôn. Còn nữa, em có phải mèo hay cún đâu, sao anh cứ xoa đầu em hoài vậy. Đáng ghét.

- Tại em đáng yêu mà. Dậy nào, dậy tôi làm đồ ăn cho em. Lát nữa lại ngủ tiếp. Không ăn thì bé Mỡ không lớn được đâu.

Nghe đến con, quả nhiên anh đã chịu rời giường đi đánh răng rửa mặt.

"Bé Mỡ" là tên mà hai người quyết định gọi bé con, sau khi Build phát hiện ra chút cơ bụng ít ỏi vất vả mãi mới tập được của mình đã biến mất gần hết.

Lúc đấy, anh còn cứ đi đi lại lại trước gương, săm soi cái bụng của mình, tuy còn rất gầy, nhưng sờ lên thì mềm mại chẳng khác nào cục mỡ nhỏ, còn quay sang dẩu môi lên với Bible:

- Anh xem này, em có mỡ rồi. Em béo.

Nói xong, anh còn liên tục đứng lên ngồi xuống, xem xem bụng nhỏ có phình ra thành ngấn không.

Bible nhìn anh đầy bất lực cùng cưng chiều, kéo anh ngồi lên đùi mình, đưa tay xoa xoa nhẹ lên bụng anh, dỗ dành:

- Mỡ đâu mà mỡ. Em không béo, bây giờ so với lúc trước cân nặng còn ít hơn, không béo mà. Sau này bụng to lên là do bé con, con béo, em không béo. Có mỡ thì cũng là bé con có, em sẽ không có mỡ, ngoan, phải ăn nhiều vào thì cục mỡ trong bụng em mới lớn lên được.

Cậu càng dỗ thì nghe càng vô lí, nhưng chẳng hiểu sao, Build lại bị nó thuyết phục. Nhưng anh vẫn còn băn khoăn:

- Bụng to rồi sẽ xấu lắm. Anh lúc ấy có chán em không?

- Đương nhiên là không rồi. Không nói đây chỉ là do bé con, sinh xong cơ thể em sẽ trở lại bình thường, mà nếu em có thật sự béo lên hay xấu đi, tôi vẫn sẽ yêu em.

...

Sau khi ăn trưa xong, Build lại chẳng còn tí buồn ngủ nào, nằm trên giường mà cứ loay hoay xoay hết bên này đến bên kia. Anh nghĩ đến cuộc ra mắt tối nay, nghĩ đến rồi, lại bắt đầu lo lắng. Anh cứ nhìn Bible, muốn mở miệng, nhưng rồi lại chẳng nói nổi.

Điệu bộ của anh làm cậu phải phì cười. Cậu giữ anh lại không cho xoay nữa:

- Sao vậy? Lại không muốn ngủ nữa? Lại nghĩ gì thế?

- Em... sợ. Tối nay là đi gặp bố mẹ cùng anh trai anh rồi. Nhỡ họ không thích em, không thích bé Mỡ thì sao?

Nghe thấy những lời này, cậu nghiêm túc nhìn vào mắt anh:

- Có gì mà phải sợ? Bố mẹ cùng P'Jo chắc chắn sẽ thích em. Anh đã kể về em rất nhiều lần, không có gì họ không biết, và cũng chẳng có lí do gì để họ không thích em cả.

Anh suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu liệt kê:

- Em không còn ba mẹ.
...
- Em già hơn anh.
...
- Em chưa ra mắt gia đình anh mà đã mang thai rồi.
...
- Em... - Đến đây thì anh bị cậu che miệng không cho nói nữa. Bible bắt đầu tuôn ra một tràng.

- Em không còn ba mẹ, thì gia đình anh cũng sẽ là gia đình của em. Tuổi tác không quan trọng. Em lớn hơn anh có 3 tuổi, hơn nữa mặt em nhìn thế này, có ai nghĩ em hơn tuổi anh đâu. Có con càng sớm càng tốt chứ sao? Họ còn đang mong có cháu bế kia kìa. Nếu có trách, thì là trách anh chưa đưa em về đã làm em lớn bụng, không đáng mặt đàn ông. Không có gì phải lo cả. Tất cả sẽ yêu quý em. Yên tâm đi, được không?

Build khẽ gật đầu.

Thế nhưng, nhìn anh cứ đi đi lại lại trước tủ quần áo, hết lôi cái này rồi cái kia ra ngắm, Bible biết, anh vẫn còn rất lo lắng.

Anh liên tục hỏi cậu lát mặc cái này được không, nhưng rồi lại tự không hài lòng, tiếp tục cất đi và tìm cái khác. Cậu cũng không biết phải làm sao mới khiến anh yên tâm được, liền tiến đến chọn quần áo với anh.

Cậu lôi bừa ra một chiếc quần váy Hakama, một chiếc áo thun trắng cùng một chiếc áo khoác màu xanh lá đậm, nói với anh:

- Em mặc cái này đi. Rất đáng yêu.

Anh nhìn cậu bằng ánh mắt đầy kì thị cùng khó hiểu:

- Anh bị làm sao đấy? Đi gặp bố mẹ anh mà mặc thế này á hả?

- Ừm. Nhìn đáng yêu lắm, còn thoải mái nữa. - Cậu gật gù, còn chêm vào. - Mẹ anh cũng thích những người đáng yêu.

- Thật à? - Build vẫn không tin lắm. Nhưng anh nghĩ bụng, đó là bố mẹ của Bible, chắc cậu sẽ hiểu rõ họ, hơn nữa, cậu chẳng có lí do gì lừa anh cả.

Thôi thì, cứ nghe theo cậu vậy.

Chọn xong quần áo, anh lại lon ton chạy ra khỏi phòng, muốn xem lại chỗ quà mà mình đã chuẩn bị cho gia đình của cậu. Cậu hớt hải chạy theo:

- Build, không được chạy. Ngã bây giờ. Đi từ từ thôiiii.

Nhưng anh vẫn cứ chạy. Cậu cũng hết cách, chỉ còn cách chạy theo sau, sẵn sàng đỡ ngay khi cần thiết. Và y như rằng lo lắng của cậu không sai.

Build là một người hậu đậu, rất hậu đậu. Hồi còn quay KinnPorsche, cái dao đạo cụ không cắt nổi thứ gì, mà anh cũng khiến mình đổ máu cho được.

Và lúc này, anh vừa chạy ra khỏi phòng ngủ đã vấp ngay vào tấm thảm lau chân.

Anh lập tức giơ tay ôm lấy bụng muốn bảo vệ bé con, cũng chuẩn bị tinh thần sẽ ngã sấp mặt, thì ngay sau đó được một bàn tay ấm áp kéo lại. Đến lúc va phải lồng ngực Bible rồi, anh mới phát hiện tim mình đập nhanh như thế nào.

Anh thật sự hốt hoảng, cũng hối hận không thôi. Suýt chút nữa là ngã rồi, cũng suýt chút nữa làm đau bé Mỡ rồi. Anh nhìn sang Bible. Mặt cậu lúc này không biểu cảm, còn nhìn anh bằng ánh mắt rất nghiêm khắc.

Chết rồi, anh ấy giận rồi.

Build thấy cậu vẫn không nói gì với mình, liền ôm cậu một cái, xong cầm lấy cánh tay cậu lắc lắc:

- Bible, em xin lỗi, đừng giận em mà.
...
- Bible, em xin lỗi mà...
...
- Bible... anh ơi...
...
- Build biết lỗi rồi. Lần sau sẽ đi đứng cẩn thận, không nhảy, cũng không chạy nữa. Đừng giận em nữa mà...

- Còn có lần sau? - Cậu rồi cũng không chịu nổi anh làm nũng.

Thật ra Bible không giận, chỉ là quá hoảng sợ, nhưng vẫn muốn thể hiện ra như vậy để anh rút kinh nghiệm.

Build gần đây có lẽ do mang thai mà càng ngày càng trẻ con, nào là ham ngủ, ham chơi, còn có chút hiếu động, cũng hay nũng nịu và bám dính lấy cậu. Cậu rất hưởng thụ khi anh dính người và làm nũng, nhưng cứ chạy nhảy thế này rất nguy hiểm, cả cho anh và cả cho bé Mỡ.

Mà hai người quan trọng nhất của cậu xảy ra chuyện gì, cậu sẽ thật sự phát điên mất.

Anh lại ôm cậu thêm một lần nữa:

- Tuyệt đối sẽ không có lần sau. Đừng giận nữa màaaaaa...

Cậu dí tay vào trán anh một cái, rồi kéo tay anh đi về phía phòng bếp. Trên bàn là một giỏ hoa quả lớn, một chai rượu và ba hộp quà. Build đã mua tặng ba cậu một chiếc áo sơ mi, mẹ cậu một chai nước hoa, còn anh trai cậu thì là một cái đồng hồ.

Tất cả những món này đều không hề rẻ. Bible cũng đã ngăn anh mua chúng, nói là không cần mua bất cứ thứ gì, nhưng anh vẫn không chịu, còn lôi cậu đi khắp trung tâm thương mại, lựa mãi mới chọn được mấy thứ này.

Lúc này, anh đang săm soi lại chỗ quà, đưa tay chỉnh cái nơ trên hộp một chút, rồi lại cẩn thận xé nhãn giá của chiếc áo, kiểm tra đi kiểm tra lại sợ có sai sót gì. Cậu cũng hết cách với anh, nhưng thấy anh nghiêm túc coi trọng buổi gặp mặt này như thế thì cũng thấy rất vui.

Hai người dự định 4h xuất phát, nhưng đã sát giờ mà Build vẫn chưa chịu ra khỏi phòng. Anh đứng trước gương, soi đi soi lại, còn cầm vạt của chiếc quần Hakama vung vung. Bible nhìn anh mà phải bật cười:

- Thế là được rồi. Chúng ta đi thôi.

- Mặc thế này được thật á hả?

- Tôi bảo được thì là được. Đi nào, muộn bây giờ.

Anh nhìn sang cậu. Lúc này cậu đang mặc một chiếc áo phông đen, quần tây đen và áo khoác ngắn cũng màu đen. Rồi anh lại tự nhìn mình.

Anh vẫn rất đắn đo, cũng thấy sai sai, nhưng nghe cậu nhắc đến chữ "muộn" thì lại sợ đến không đúng giờ sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên của gia đình cậu về mình, nên ngoan ngoãn theo cậu ra ngoài.

Nhưng khi ngồi trên xe rồi, Build lại tiếp tục có xu hướng muốn chạy, lần này còn nghiêm trọng hơn hôm trước gặp mặt bạn bè. Thậm chí anh định quay sang mở cửa trốn mất luôn, nhưng người kia có vẻ hiểu rõ hành động của anh nên nhanh chóng bấm nút khóa cửa lại:

- Em còn định chạy đi đâu?

- Em sợ lắm. Bible, hay để ngày khác được không? Để em chuẩn bị tinh thần thêm nữa đã.

Cậu lắc đầu, cầm lấy tay anh:

- Không được. Hôm nay đã hẹn rồi, em sớm hay muộn đều phải đối mặt. Chúng ta đi thôi.

Nói rồi, Bible không để anh nói thêm gì nữa, lập tức khởi động xe.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com