ZingTruyen.Com

[BibleBuild-ABO] Một Đời Chỉ Một Lần Rung Động

Chương 18

VAnhBaozi

Vị bác sĩ lớn tuổi bước ra khỏi phòng. Vừa nhìn thấy, Bible đã lập tức chạy đến hỏi tình hình của anh, liền nhận được ánh nhìn không hài lòng từ ông:

- Sức khỏe của Omega nhà cậu còn yếu, vừa mới tỉnh mà đã gặp xúc động nên lại bị động thai, cũng may giờ thì không sao nữa rồi. Các cậu cũng thật là... Cứ thế này hoài thì tôi cũng không giữ được đứa trẻ cho hai người đâu.

- Cảm ơn bác sĩ. Cháu có vấn đề này, có thể trao đổi với bác sĩ thêm một lát được không ạ?

- Cậu đi theo tôi về phòng làm việc rồi nói.

Ngồi đối mặt với ông, Bible cứ do dự mãi, cuối cùng phải lấy hết dũng khí mới có thể mở lời:

- Chúng cháu muốn bỏ đứa bé. Liệu bây giờ phẫu thuật có ảnh hưởng gì với cậu ấy không?

- Chắc chắn là sẽ có ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản của cậu ta sau này rồi, mà còn là Omega lặn, sau này sẽ rất khó mang thai. Quan trọng nhất, đó là một sinh mệnh, hai người hãy suy nghĩ thật kĩ về vấn đề này.

...

- Sao ba lại không cần con?

- Ba ơi con đau lắm. Ba đừng bỏ rơi con được không...

- Ba ơi... con đau...

- Ba ơi...

- Build, Build... em sao vậy? Sao lại khóc? Tỉnh dậy đi, Build...

Anh giật mình tỉnh lại khi nghe thấy tiếng gọi của cậu. Build ngơ ngác nhìn vẻ mặt lo lắng của người đối diện, đến khi cảm nhận được bàn tay cậu đang vụng về lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, anh mới nhận ra mình đang khóc.

Là ác mộng sao?

Không, đó là sự thật, là tiếng cầu cứu từ đứa trẻ trong bụng anh, từ sinh linh nhỏ bé mà anh đang muốn chối bỏ. Nó cũng đang khóc.

Bible bị những hạt nước long lanh vẫn tiếp tục rơi trên gương mặt anh làm cho luống cuống, ngón tay dường như còn có cảm giác bỏng rát khi chạm vào chúng.

Lần này cũng như lần trước, cậu chỉ biết ôm anh vào lòng, vuốt nhẹ lưng anh, cố gắng dùng tin tức tố của mình để vỗ về Build. Cũng may một lát sau, anh đã lấy lại bình tĩnh.

Cậu ngồi xuống bên cạnh giường, dịu dàng cầm lấy bàn tay anh áp lên má mình, khẽ hỏi:

- Em đã thấy ổn hơn chưa? Bụng còn đau không?

- Tôi... ổn rồi. Cũng không đau nữa.

- Bác sĩ nói em bị động thai, nhưng giờ đã không sao nữa rồi. - Bible lại một lần nữa phải lấy can đảm. Nhắc đến điều sắp tới với cậu quả là một sự tra tấn khủng khiếp. - Tôi cũng đã trao đổi với ông ấy về việc... bỏ đứa bé. Có thể làm phẫu thuật sau hai ngày nữa. Nếu em vẫn quyết định như vậy, tôi sẽ đi làm thủ tục.

Build cố gắng nhìn vào mắt cậu, nhưng lại nhận được sự lảng tránh. Anh biết, cậu đang rất đau đớn, khó xử, và chắc hẳn khi nhận được câu trả lời từ anh, sẽ có thêm thất vọng. Anh cũng rất cố gắng kiềm lại xúc cảm đang vô cùng hỗn loạn trong lòng mình, khó khăn mở lời:

- Cậu... cậu nghĩ sao?

Bible nở một nụ cười vô cùng xấu xí, méo mó tới mức tưởng chừng như cậu có thể bật khóc bất cứ lúc nào:

- Tôi tôn trọng quyết định của em.

- Sau này... chúng ta...

- Bác sĩ cũng nói việc phẫu thuật sẽ có ảnh hưởng xấu đến em, rất khó khăn để có thể mang thai một lần nữa. Còn chúng ta... sẽ vẫn như trước kia mà thôi, em yên tâm. Tôi vẫn sẽ yêu em như trước, không một điều gì có thể làm tôi ngừng yêu em, kể cả đứa bé này.

Sau khi đưa ra sự lựa chọn của mình, nhìn cậu bước ra khỏi cửa, anh mới nhận ra, hóa ra bóng lưng của Bible, cũng có thể đáng sợ đến thế.

Một lần nữa cậu quay lưng lại với anh mà bước đi, cũng là một lần nữa anh nhận ra, mối quan hệ giữa hai người sẽ chẳng thể trở lại như xưa được nữa.

Tất cả... không cứu vãn được nữa rồi.

Mặc dù cậu có nói tất cả sẽ không thay đổi, nhưng anh biết, đứa trẻ sẽ vĩnh viễn trở thành vách ngăn vô hình giữa hai người, cũng là vết thương lớn trong lòng cậu, là nỗi thất vọng to lớn của cậu dành cho anh.

Thời gian ngắn ngủi hơn một tháng vừa qua vậy mà lại thật nhiều kỉ niệm. Tất cả như một thước phim đang tua lại trước mắt anh: dịu dàng săn sóc của cậu, những khoảnh khắc đơn giản nằm ôm lấy nhau, cùng nhau làm một việc gì đấy, thậm chí là những nụ hôn, những lần làm tình nóng bỏng...

Build lúc này mới biết, thì ra mình đã yêu cậu nhiều đến thế, đã hạnh phúc bên cậu, cũng đã yêu cái hạnh phúc nhỏ bé ấy đến thế.

Anh nghẹn ngào ôm lấy lồng ngực, nơi trái tim đang vô cùng đau đớn, nhưng rồi lại tự tát cho mình một cái để tỉnh táo lại.

Anh đã nhẫn tâm đẩy cậu ra xa, nhẫn tâm xây nên vách ngăn đó, còn có tư cách gì mà ở đây đau lòng nữa?

Thế nhưng, nước mắt vẫn chẳng thể ngừng rơi...

Build thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có dũng khí mà đặt tay lên bụng mình. Quyết định rồi nhưng đến tận lúc này, anh mới nhận ra thì ra mình cũng lưu luyến đứa trẻ này như vậy, mình cũng... thương nó như vậy.

Anh bỗng nhiên có ảo giác như ngón tay mình đang bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy, thật mềm mại, mà cũng thật ấm áp. Nó khẽ gãi gãi vào lòng bàn tay anh, khiến lòng anh chợt mềm nhũn, cũng khiến đôi tay anh trở nên run rẩy. Anh còn nghe thấy tiếng cười bi bô đáng yêu vô cùng, cũng bất giác kéo khóe miệng lên tự lúc nào.

Thế nhưng, tất cả nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tiếng khóc, nho nhỏ, yếu ớt, nhưng xé lòng...

Những hình ảnh và tiếng gọi trong giấc mơ ban nãy một lần nữa lại xuất hiện.

Đến lúc này thì Build không chịu nổi nữa. Anh thật sự hối hận rồi. Anh cần cậu, cũng cần bé con, và sẽ không để mọi thứ kết thúc như thế.

Một lần nữa đưa ra quyết định, anh lập tức giật kim truyền dịch ra khỏi tay, lao ra khỏi phòng. Anh chạy dọc theo hành lang bệnh viện, vừa đi vừa tìm cậu. Xung quanh hỗn loạn, đầu óc anh cũng hỗn loạn, nhưng anh vẫn biết lúc này mình nên, và phải làm gì.

Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy Bible đang xếp hàng ở quầy làm thủ tục, người phía trước vừa thanh toán xong, và hiện tại là đến lượt cậu. Anh chẳng bận tâm gì nữa mà xen vào đám đông, còn khiến người ta lầm tưởng rằng chen hàng mà bị mắng, tiến tới, kéo tay cậu ra khỏi đó.

Bible rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh. Thế nhưng anh vẫn một mực cầm tay cậu, kéo một đường về thẳng phòng bệnh của anh, đóng cửa rồi mới thả tay cậu ra, rồi lại chẳng nói gì nữa. Cậu khó hiểu vô cùng, lại thấy anh chẳng có dấu hiệu gì sẽ giải thích, lúc này mới hỏi Build:

- Em làm gì vậy? Tôi đang đăng kí làm phẫu thuật cho em mà. Xếp hàng nãy giờ mới tới lượt đó, sao đột nhiên lại kéo tôi về đây?

Anh vẫn tiếp tục im lặng, không dám nhìn cậu, chỉ đứng một bên mân mê gấu áo. Nhìn chiếc áo bệnh viện bị anh vò nhăn mất một góc, cậu có chút bất lực, khẽ thở dài, cũng chẳng biết đối mặt với anh thế nào vì bản thân mình cũng đang rất rối bời, liền quay lưng định mở cửa đi làm thủ tục tiếp.

Build thấy cậu đi liền hoảng hốt, chạy tới ôm lấy cậu từ sau lưng:

- Đừng đi, Bible, em không muốn phá thai nữa... để em sinh nó ra, rồi anh và em cùng nhau chăm sóc nó, được không?

Bible sững người. Cậu như không tin vào tai mình nữa, liền hỏi lại:

- Em có biết mình vừa nói gì không?

- Em xin lỗi... chúng ta giữ con lại được không? Em hối hận rồi... em xin lỗi...

Cậu cố gắng gỡ tay Build ra, muốn quay lại phía anh, nhưng người kia dường như bị hoảng sợ bởi hành động đó của cậu, lại cố gắng ôm cậu chặt hơn:

- Bible, em xin lỗi... đừng giận em, đừng bỏ em lại được không?

- Tôi không bỏ em lại, không đi đâu hết. Để tôi quay lại nhìn em, được không?

Đến lúc này anh mới yên lòng mà buông cậu ra. Thấy anh rồi, cũng thấy đôi mắt sưng sưng ậng nước cùng khóe mi ửng đỏ của anh, cậu biết ban nãy mình đã dọa anh sợ rồi.

Thì ra, anh... cũng không muốn để mất cậu.

Thì ra... anh cũng yêu cậu...

Bible nhận thấy mình lúc này cũng chẳng thể kìm nén nổi cảm xúc nữa. Cậu lao đến ôm anh vào lòng, rồi nâng khuôn mặt anh lên, dùng tất cả yêu thương trân trọng đặt một nụ hôn lên đôi môi kia.

Nụ hôn không vồn vã nóng bỏng, cũng chẳng phải hôn lưỡi, đơn thuần chỉ là môi chạm môi, thậm chí còn có vị mặn mặn của nước mắt mà chẳng rõ là của ai trong hai người, thế nhưng, nó lại ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Bởi chưa bao giờ, họ lại cảm nhận được tình cảm của đối phương rõ ràng đến như vậy, cũng cảm nhận được thì ra mình đã yêu người kia nhiều đến thế. Và hơn tất cả, kết tinh tình yêu của họ đã hình thành, thứ cả hai có bây giờ là một gia đình.

- Được, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi bé con lớn khôn.

Rời khỏi nụ hôn, hai người áp trán vào nhau, bàn tay nắm chặt không rời. Họ cứ như vậy cảm nhận hơi ấm của nhau, cảm nhận tình yêu của nhau.

Đã nhiều lần cả hai làm như vậy lúc đối diễn, nhưng lúc này đây lại hoàn toàn khác biệt. Như có một sợi chỉ đỏ vô hình đã cuốn lấy cả hai, và lúc này, họ còn cảm nhận được một cách thật rõ ràng, họ đã thuộc về nhau.

Chẳng biết anh và cậu đã đứng như thế bao lâu, đến khi cánh cửa "Cạch!" một tiếng bật mở, cả hai mới giật mình buông nhau ra. Y tá nữ bước vào cũng ngạc nhiên khi thấy hai người đứng đó, nhưng cô cũng ngay lập tức chú ý đến vết máu trên tay Build:

- Bệnh nhân tự rút kim truyền sao? Mau trở về giường để tôi xử lí vết thương và tiếp tục truyền dịch. Bệnh nhân đang bị suy nhược cần phải bổ sung dịch dinh dưỡng, không thể bỏ dở được.

Bible lúc này mới phát hiện ra anh bị thương. Ban nãy có lẽ do gấp gáp ra tìm cậu nên anh đã mạnh tay rút kim, chắc hẳn đã bị vỡ ven rồi, chảy khá nhiều máu, còn bị mũi kim cứa xước một vệt dài trên tay nữa. Cậu cũng tự trách mình nãy giờ đã không chú ý đến vết thương của anh.

Sau khi y tá ra ngoài, cậu ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay anh, đau lòng nhìn vào vị trí ven vỡ đã được băng lại:

- Có đau không?

- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi cũng đâu phải trẻ con, không vấn đề gì. Cậu cũng không cần lo lắng.

Cậu nhéo má Build, trêu chọc:

- Ban nãy em còn gọi anh ngọt sớt, sao giờ lại thay đổi lại cách xưng hô rồi?

Bible đắc ý nhìn ráng đỏ lan khắp khuôn mặt người kia, lan cả xuống cổ. Build ngại ngùng nằm xuống, định kéo chăn che kín mặt thì lại bị cậu lôi ra:

- Con cũng đã có rồi, em còn ngại cái gì. Không thở được bây giờ. Ngoan, gọi lại một tiếng xem nào.

- Không. Cậu tránh ra đi, tôi muốn ngủ.

- Gọi đi. Không gọi tôi giận bây giờ.

- Không gọi. - Anh lắc đầu, không thèm để ý lời dọa nạt của cậu.

- Giận thật đấy nhé. -*quay đi*

- Này...

- Này, Bible, cậu... -*vẫn không quay lại*

- Bible...

...

- Bible... anh ơi...

Nghe được tiếng gọi nho nhỏ kia, lòng cậu lập tức tan chảy. Lúc này thì còn liêm sỉ gì nữa, Bible nhào tới, đè anh ra mà hôn. Build đẩy ra mà không được, cũng mặc kệ cho bạn người yêu muốn làm gì thì làm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com