ZingTruyen.Asia

[BHTT] Yêu thầm

Hạnh phúc

Chocobai

Sau khi an bài xong xui cho Bảo Vy, nó vừa lái xe đi tìm cô vừa liên tục gọi điện cho cô nhưng đổi lại chỉ là âm thanh máy móc của tổng đài làm cho lòng nó nóng như lửa đốt.
-Nó: Vũ Thần!!! Cô đang ở đâu cơ chứ
——-@@@@——
Tại bờ sông
Gia đình cô là một gia đình gia giáo, cô cũng là một người theo khuynh hướng cổ hủ nên trái với mọi người khi buồn rầu họ sẽ tìm đến quán bar, tìm đến rượu để vơi sầu thì cô lại lựa chọn cách ngồi ngây người ở bờ sông này. Những nổi buồn thời trẻ, những ưu tư giận hờn lúc mới yêu, đều là bờ sông này trải qua cùng cô. Đã từ rất lâu rồi, từ khi có nó cô không còn đến đây nữa. Từ khi nó xuất hiện nó như một tia nắng luôn luôn mang lại cho cô cảm giác vui vẻ, ấm áp, như một tấm khiên vững chải bao bọc cô. Không biết tự khi nào cô đã quá lệ thuộc vào nó. Và hôm nay đây, người làm cho cô tổn thương và làm cho cô phải tìm đến nơi này để vơi sầu lại chính là nó.
-Cô: ĐƯỜNG AN KỲ!!! Tôi ghét em. Tại sao khi tôi nhận ra tình cảm của mình thì em lại rời xa tôi như vậy chứ?
-Cô: TÔI GHÉT EM. ĐƯỜNG AN KỲ
——-@@@@——-
Điều gì đến rồi sẽ đến, hôm nay là ngày nó phải rời đi. Rời xa thành phố có người nó yêu.
-Bảo Vy: Mình đi thôi Kỳ
-Nó: Chờ...chờ một chút nữa có được không. Giờ còn sớm mà
Nó vẫn cứ ngóng trông ra ngoài cổng sân bay như đang chờ đợi một ai đó. Một người mà nó nhớ mong từng ngày. Nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng, thân ảnh nó chờ đợi đã không xuất hiện.
-Bảo Vy: Cô ấy sẽ không đến đâu. Kỳ đừng phí công nữa
-Nó: Một chút nữa thôi. Cô ấy nhất định sẽ đến mà
-Bảo Vy: Kỳ tỉnh táo lại đi. Cô ta làm gì có tình cảm với Kỳ mà phải đến chứ. Cô ta chỉ coi Kỳ là một đứa học sinh bình thường thôi. Kỳ đừng có chờ đợi nữa. Chỉ có mình em là thật lòng với Kỳ thôi
-Nó: (Đúng rồi, mình có là gì của cô đâu mà cô phải tới chứ)
Nó không nói gì chỉ im lặng giúp Bảo Vy đẩy xe hướng về phía cổng check in.
-Nó: (Tạm biệt cô. Hoa Vũ Thần)
Vừa lúc nó đang check-in thì cô đẩy cửa vào. Trái với bộ dạng nghiêm chỉnh hằng ngày thì bây giờ cô trông thật sốc sếch.
-Cô: ĐƯỜNG AN KỲ!!! Em dám không nói lời nào mà bỏ đi vậy sao?
Nó cười nhìn hình bóng mà nó thầm yêu suốt mấy năm trời. Giờ đây nó có thể buông tay để cô tìm được chân trời mới rồi.
-Nó: Cô!!! Cô cuối cùng cũng chịu đến rồi. Em...em mãn nguyện rồi
-Cô: Đồ ngốc. Mãn nguyện gì chứ, tôi không cho em đi
Cô chạy tới ôm chầm lấy nó làm cho nó thật sự rất ngỡ ngàng và rất ấm áp.
Một cảnh tượng thật hạnh phúc trong mắt mọi người nhưng người ngồi xe lăn kia lại không cảm thấy như vậy. Nhưng vì việc lớn cô ta phải nhẫn nhịn.
-Nó: Được...được. Em không đi
Vừa nghe được câu nói của nó cả người Bảo Vy như muốn bùng nổ. Và cô ta không nhịn được nữa mà đứng dậy khỏi chiếc xe lăn là công cụ giúp cô ta giả vờ bấy lâu nay.
-Bảo Vy: Hai người dựa vào cái gì chứ. Cô dựa vào cái gì mà có được Kỳ chứ. Người xứng đáng với Kỳ phải là tôi, là tôi
Cô ta kích động la lớn làm cho mọi người đều chú ý sang bên này.
-Nó: Bảo Vy. Em đi được sao?
-Bảo Vy: Đúng tôi đi được. Vì yêu Kỳ, tôi không tiếc bản thân mình dùng khổ nhục kế lao ra cứu Kỳ, tôi nguyện giả vờ như thế này mãi để được một chút sự quan tâm của Kỳ.
-Cô: Cô nói khổ nhục kế là sao?
-Bảo Vy: Tới mức này rồi thì tôi cũng chả cần giấu làm chi nữa. Là tôi, chính tôi đã kêu tên Minh bắt cóc cô, tôi muốn cô thuộc về Minh. Và sau đó Kỳ sẽ là của tôi. Nhưng không ngờ tên đó thật vô dụng, không làm ăn được gì cả. Khi tôi nhìn thấy thuộc hạ của Kỳ đứng ở cửa và tên Minh đang tiến tới thì tôi nhanh chóng chạy lại đỡ cho Kỳ. Tôi làm mọi thứ, cũng chỉ vì Kỳ. Thế mà bây giờ cô lại có Kỳ, có tất cả. Tôi không cam tâm

Trong lúc kích động, cô ta lấy trong giỏ ra một cái dao bấm và lao về phía cô. Nhưng chưa kịp tiếp cận cô thì đã bị nó lấy tay chặn lại. Máu bắt đầu túa ra từ lòng bàn tay
-Nó: Cô náo đủ chưa
-Bảo Vy: Kỳ...
-Nó: Y Nhược đã nói với tôi về biểu hiện của cô nhưng tôi lựa chọn cách không quan tâm. Vì tôi nghĩ rằng cô đã cứu tôi, tôi dung túng cho cô muốn làm gì tuỳ thích. Nhưng tôi không cho phép cô đụng tới cô ấy.
-Bảo Vy: Tại sao? Tại sao? Kỳ lại yêu cô ta mà không phải là em chứ. Em có gì không tốt? Em yêu Kỳ như vậy mà. Cô ta thì có gì chứ, cô ta toàn làm tổn thương Kỳ
-Nó: Không có lý do gì cả. Chỉ vì tôi yêu cô ấy
Cô nghe nó nói vậy mà cảm động không thôi. Tuy đây không phải là lần đầu tiên nó nói yêu cô và hoàn cảnh thì không lãng mạn cho mấy nhưng lại làm cho cô hạnh phúc đến muốn hét lên.
-Cô: An Kỳ
Nó nhìn cô, cô nhìn nó.
Bảo Vy thấy cảnh chướng mắt như vậy thì cơn điên lại nổi lên. Cô ta tiếp tục muốn lao về phía cô. Nhưng không để cho Bảo Vy kịp đụng một sợi tóc của cô. Nó đã đá cô ta một cước làm cho cô ta đau đớn ngã quỵ trên sàn.
Vừa lúc đó thì Hàn cũng đã tới nơi.
-Nó: Giao cô ta cho phòng thí nghiệm đi. Tôi muốn cô ta không được chết một cách dễ dàng
-Hàn: Vâng
Hai tên vệ sĩ cao lớn lôi Bảo Vy đi mặc cho cô ta la hét trong đau đớn. Vì cô ta biết rằng, lần này đi thì cuộc sống của cô ta sẽ bước vào địa ngục.
-Cô: Tay em -Cô cầm lấy tay nó mà rưng rưng.
-Nó: Ngoan. Em không sao
Nó cười nhìn cô, đưa tay vuốt những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Không hiểu sao cô thấy nụ cười của nó thật ngu ngốc bị thương như vậy mà còn có thể cười hạnh phúc như thế kia.
-Cô: Giờ này mà em còn cười được. Mau đi bệnh viện.
-Nó: Không được. Em phải đi rồi. Cô về đi, nhớ giữ gìn sức khoẻ nha
Cô nghe thấy vậy thì ôm chầm lấy nó mà khóc nấc lên
-Cô: Không, không cho em đi. Em đã nói là sẽ mãi mãi bên tôi mà. Sao giờ em lại muốn đi
-Nó: Đã đến lúc em phải rời xa rồi. Cô ngoan, đừng khóc. Khóc nhè là không tốt đâu nha. Em phải đi để cô có không gian tìm một người mới chứ. Em sợ nếu mình cứ ở lại, em sẽ không kìm được mình mà làm mọi cách giữ cô bên mình mất- nó cuối xuống nhìn người con gái đang ôm chặt nó và xoa đầu cô
-Cô: Không...tôi không muốn em đi đâu. Em phải mãi mãi ở bên cạnh tôi. Bởi vì...bởi vì...
Chuyến bay từ thành phố X tới nước lạ sắp cất cánh. Xin quý khách vui lòng chuẩn bị đồ đạc lên máy bay.- tiếng thông báo vang lên cắt đứt câu nói của cô
-Nó: Thôi tới giờ rồi. Em đi đây, cô ở lại nhớ chăm sóc tốt bản thân nha. Không có em nhắc nhưng không được bỏ bữa đó nha
Khi nó quay lưng đi thì cô không kìm được nữa mà hét to "CÔ YÊU EM. ĐƯỜNG AN KỲ, CÔ YÊU EM"
-Nó: Hả? Cô nói gì cô nói lại đi
-Cô: Cô yêu em. Không biết từ khi nào đã yêu em. Vậy nên xin em đừng rời xa tôi
Nó nghe vậy thì kích động ôm chầm lấy cô mà xoay vòng vòng trong hạnh phúc
-Cô: Nè. Người ta nhìn kìa - cô đỏ mặt đánh vào bả vai nó
-Nó: Từ nay cô là của em rồi. Là của em rồi. Hahahaha
-Cô: Đồ ngốc!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia