ZingTruyen.Info

[BHTT] Yêu thầm

Ghen

Chocobai

Cạch...
Cánh cửa phòng tắm mở ra, nó bước ra với một cái áo tắm màu trắng của cô để lộ đôi chân dài rắn chắc do chăm luyện võ và chạy bộ tạo thành. Những giọt nước tinh nghịch chạy lăn tăng trên người nó làm cho nó toả ra một sức hấp dẫn không thể chối từ. Nhưng người ngồi trên giường lại cảm thấy hình ảnh đó thật khó coi. Còn nó thì cứ mãi mê lau tóc mà không biết rằng cái núi lửa bên cạnh sắp bùng nổ.
-Nó: Cô ơi. Cho em mượn điện thoại, em có việc
Cô vừa nghe câu nói ấy đã nổi điên lên. "Vừa ra đã đòi điện thoại, thật đúng là cái đồ...cái đồ trăng hoa. Có trăng quên đèn mà" - trong lòng cô không ngừng mắng chửi nó nhưng cô không nói ra mà cứ im lặng dùng ánh mắt mà đè chết nó. Cô không nói gì mà quăng chiếc điện thoại về phía nó làm cho nó rất đổi ngạc nhiên, nhìn cô trân trối.
-Nó: Cô có chuyện gì vậy??? Sao lại ném điện thoại của em
Nó nhìn chiếc điện thoại đã bị nứt văng ra đang nằm dưới bức tường thì thật là khó hiểu.
-Cô: Hừ...
-Nó: Cô thật là vô lí
Nó thực sự tức giận. Không phải nó tiếc về giá trị vật chất của chiếc điện thoại mà là nó tiếc vì chiếc điện thoại ấy là món quà đầu tiên mà cô tặng cho nó. Nó xem chiếc điện thoại này như báo vật vậy mà giờ cô muốn ném là ném. Còn không thèm nói với nó lý do. Nó định bỏ đi thì cô hét lên.
-Cô: ĐÚNG. TÔI VÔ LÝ ĐÓ, CHỈ CÓ NHỮNG CÔ TÌNH NHÂN CỦA EM THÌ MỚI CÓ LÝ THÔI
-Nó: CÔ NÓI NĂNG LUNG TUNG GÌ VẬY HẢ??
Trong cơn tức giận nên nó đã không cầm lòng được mà lớn tiếng với cô. Còn cô thì lần đầu tiên nghe nó lớn tiếng với mình như vậy thì nghĩ rằng nó vì mấy cô bạn gái mới của nó mà la mình, nó không còn tình cảm với cô nữa nên cô rất là uất ức mà bật khóc.
-Cô: Em...hức...em đi đi. Tôi không muốn thấy em nữa
Thấy cô khóc nó muốn chạy tới an ủi nhưng khi nghe câu nói ấy của cô thì lửa giận trong nó lại vụt lên. Lần trước cô cũng nói với nó như vậy. Nó bỏ ra ngoài, cánh cửa vang lên một tiếng "RẦM" khi nó bỏ đi.
Cô thấy nó bỏ đi thì càng khóc lớn hơn, tiếng khóc vang vọng từ trong phòng phát ra làm cho nó đứng ngoài cửa cũng chẳng biết làm sao.
-Nó: Tự nhiên lại nổi nóng, tự nhiên lại đuổi mình. Dù có gây lộn với người yêu thì cũng không nên lấy mình làm bia đỡ đạn chứ.
Nó đang bước xuống cầu thang vừa suy nghĩ miên man thì tiếng thét cộng tiếng đỗ vỡ từ trong phòng vang ra làm cho nó hết hồn.
-Cô: ĐƯỜNG AN KỲ EM MAU CHẾT ĐI. TÔI THẬT SỰ ĐÃ NHÌN LẦM EM. ÁAAAAAA

Bụp...binh...ầm...ầm
Nó vừa mở cửa phòng ra thì đập vào mắt nó là một mớ hỗn độn. Những miếng thuỷ tinh nằm rãi rác trên sàn. Cái bàn kính bị đập vỡ, những chiếc bình hoa mấy phút trước còn xinh đẹp thì giờ đây đã trở thành những phế phẩm. Cái laptop thân yêu cũng nằm trong những vật bị huỷ hoại. Căn phòng giờ đây trở thành một mớ hỗn độn làm cho nó đơ ra trong giây lát.
Sau giây phút thất thần thì nó chạy đến bên cô đang bó gối ngồi trên giường.
-Nó: Cô có sao không???
-Cô: Em tránh ra, em quay lại đây làm gì nữa.

Cô đẩy nó ra nhưng nó vẫn mặt dày bám lấy cô an ủi.

-Nó: Em xin lỗi. Cô cho em xem xem cô có bị sao không
-Cô: Em tránh ra. Tôi không cần em giả mèo khóc chuột.
Nó biết bây giờ nó gì với cô cũng vô ích nên nó bế sốc cô lên vai mà vác cô ra khỏi phòng. Căn phòng giờ đây đầy những mảnh sắt nhọn, nó sợ cô sẽ bị thương.
"Á...em bỏ tôi ra. Tôi không muốn nhìn thấy em nữa. Đồ trăng hoa, đồ...đồ lăng nhăng...đồ đáng ghét"
Trên đường đi cô cứ quẩy đạp làm cho nó xém chút nữa là không đứng vững được. Nghe những lời mắng chửi nó của cô càng làm cho nó muốn xông thiên. Nó đã làm gì nên tội cơ chứ.

Bốp...bốp

Tiếng vang thanh thuý vang lên và cảm nhận được sự đau nhứt ở cái mông xinh đẹp làm cho người nào đó đang bị vác trên vai bỗng dưng yên tĩnh lạ thường. Trong cuộc đời làm giáo viên cô chưa đánh ai bao giờ nhưng bây giờ lại bị người ta vỗ mông. Mặt cô lúc này còn đỏ hơn trái cà chua chín mọng.
-Nó: Biết làm như vậy cô sẽ ngoan ngoãn hơn là em đã làm ngay từ đầu rồi
Cô im lặng lấy hai tay che đi khuôn mặt đỏ như gấc của mình.
"Trời ơi mình lớn như vậy rồi mà còn bị một đứa nhóc đánh mông. Xấu hổ quá. Ahiuhiu" - cô âm thầm ôm mặt, yên lặng nhúc nhích đôi mông to tròn.

Nó đặt cô xuống ghế rồi nhanh chóng kiểm ra vết thương ở chân cho cô. Do cô vận động quá nhiều nên vết thương ở chân lại càng xưng to thêm. Sau khi kiểm tra kĩ càng cô không sao thì nó lại ôn nhu nhìn vào mắt cô để hỏi rõ ràng. Từ trước tới giờ trong mắt nó cô luôn luôn biết kiềm chế và rất dịu dàng. Biểu hiện hôm nay của cô là lần đầu tiên nó thấy.
-Nó: Cô làm sao vậy? Tại sao lại cư xử như vậy? Có phải là bạn trai của cô làm cho cô buồn không?

Cô nghe nó nhắc tới bạn trai thì rất ngạc nhiên. "Em ấy thấy rồi sao"
-Cô: Sao...sao em biết?
-Nó: Sao em không biết được. Hai người đẹp đôi như vậy kia mà. Lại còn ở trước trường như vậy. Thật làm cho em ngưỡng mộ- nó nhìn cô cười gượng. Dù trong lòng đang âm thầm rỉ máu. Nó ghen có ghen chứ nhưng nó biết người cô thương không phải là mình nên cũng không thể tỏ ra khó chịu với một người không có tình cảm với mình được.
Cô nhìn thấy nó như vậy thì biết mình đã quá đáng. Cô có là gì của nó đâu mà lại cảm thấy bực tức khi có cô gái khác nhắn tin cho nó. Cô có thể có bạn trai vậy tại sao nó không thể đón nhận tình cảm của người khác chứ. Cô cảm thấy bản thân mình thật ích kỉ. Nhưng nhìn khuôn mặt ấy, nụ cười ấm áp bao dung ấy thì cô lại không muốn chia sẻ nó cho một ai cả.
Nó nhìn cô im lặng như vậy thì nghĩ rằng mình đã đoán đúng nên đành cắn răng tiếp tục an ủi cô.
-Nó: Không sao đâu. Hai người yêu nhau thì cãi nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà. Cô cứ bình tĩnh rồi anh ấy sẽ tới xin lỗi cô thôi

Nó nén đau thương cắn răng mà nỏ nụ cười an ủi cô.

-Cô: Không...không phải như vậy
-Nó: Vậy thì như thế nào? Mà nếu như cô không muốn nói thì thôi vậy.
-Cô: Cô...cô...cô xin lỗi
-Nó:Cô ngốc sao lại xin lỗi cơ chứ. Dù có chuyện gì xảy ra, cô hãy nhớ luôn có em bên cạnh cô
Nó cười xoa xoa đầu cô như đàn dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Do quá mệt mỏi nên cô đã thiếp đi. Nó thì âm thầm ngắm nhìn và khắc ghi bóng hình người thương trong trí nhớ. Chỉ còn năm ngày nữa thôi là nó phải đi rồi, phải buông thay để cho người xứng đáng hơn rồi.
-Nó: Dù em ở phương trời nào thì tâm hồn em vẫn mãi bên cô
Nó hôn lên trán cô một nụ hôn chứa chan đầy tình yêu thương, rồi ôm cô vào lòng mà chìm vào giấc ngủ. Người trong lòng nó không biết có cảm nhận được không nhưng cũng nở nụ cười chìm vào giấc mộng.
——-@@@@——-
Hé lu tất cả mọi người. Chúc mọi người có một buổi tối coi đá bóng vui vẻ. Lớp-vờ-all :))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info