ZingTruyen.Asia

[BHtt] Xuyên vào Naruto Mộc diệp hoả ảnh {Tác giả: Lục Thi}

Chương 46

LucThi

- Tỉnh, cô còn muốn ngủ tới bao giờ?

Thanh âm trầm thấp vang dội bên tai, Hikari khó khăn nhíu mày mở mắt. Đầu cô "ong ong" đau nhức như búa bổ. Cố gắng định hình lại một lần nhìn ngó xung quanh, muốn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh lúc nãy. Hikari nhớ rằng vừa mới đây thôi rõ ràng là mình đã nhảy xuống vực sâu, cả cơ thể liền chuẩn bị đầy đủ tâm lí tiếp nhận sự đau đớn khiến cho cả người run sợ kịch liệt, còn có mơ hồ nghĩ đến cái chết tới nơi rồi, thế nhưng, vào lúc này tỉnh lại, cô cảm giác dường như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, cơ thể cũng muốn tê rần khó khăn động đậy.

Hikari định thần nhìn tứ phía, phát hiện nơi này hoàn toàn một mảnh tối đen, điều này làm cô dâng lên bất an trong lòng. Chỉ là sự bất an kia không xảy ra bao lâu thì âm thanh vừa rồi lại lần nữa vang lên, mà lần này còn hiện ra tia sáng trắng đến chói cả mắt.

- Cũng đã bị đưa vào đây một lần rồi, cô còn lạ gì nữa sao?

Giọng nói mang vài phần cười cợt chán ghét nói.

- Đây là...là ngươi đúng không Gido?

Hikari chợt bừng tĩnh nhớ lại giọng nói kia, chắc chắn không thể nào sai. Đây là người đã dẫn dắt cô đến thế giới này, cũng là người bạn song hành trong thời gian qua.

Gido âm thanh uỷ khuất trách móc, đầy vẻ than vản: cứ tưởng cô quên ta luôn rồi chứ!

Kỳ thực, Hikari tâm tính cũng tương đối đơn giản nên vấn đề gì lâu quá không động tới, nói quên là quên không thương tiếc.

- Hikari cười chột dạ: nào có, à mà sao ta lại ở đây rõ ràng lúc trước...

- Gido bất mản: còn phải hỏi, dĩ nhiên là ta đưa cô vào đây để cứu cái mạng nhỏ kia rồi.

Hikari như hiểu ra, lúc trước dường như cô cũng đã được đưa vào đây trong lần chạm trán với Kaguya. Nếu như không nhờ Gido lần đó chắc có lẽ cô cũng chẳng có sống đến tận bây giờ.

- Hikari: mà sao ngươi không hiện ra chân thân hay gì đó nói chuyện, lại biến thành cái chùm sáng nhỏ xíu thế này?

- Gido kiêng nhẫn giải thích: trước lúc tu luyện thành công thì ta không thể hiện ra chân thân, vì cảm nhận cô gặp nguy hiểm, tình thế bắt buộc nên phải đem cơ thể cô trở lại đây.

- Hikari: ồ vậy sao, thế ngươi đã tu luyện đến mức nào rồi, còn bao lâu nữa thì sẽ hoàn thành?

- Gido: e là còn một khoảng thời gian nữa.

-Hikari: ồh. Thế giờ ngươi đem ta trở ra bên ngoài được không?

- Gido: Thật ra lúc cô rơi xuống vực, cơ thể bị thương khá nghiêm trọng nên ta mới đưa cô vào đây chữa trị.

- Hikari: Ách...vậy là ta đã ngủ rất lâu rồi đi.

- Gido: lần này cũng không lâu lắm, chỉ mất khoảng vài năm thôi. Gần *năm đi.

Ngừng một chút, Gido nói tiếp mà bỏ qua Hikari đang trừng to mắt: lúc đối đầu với Kaguya, vì cô bị trúng chiêu "xương" tất sát của bà ta, cơ thể bị hư hỏng nặng nề, gần như bị phân huỷ vĩnh viễn, cho nên mới cần một khoảng thời gian dài để tái tạo lại cơ thể. Còn lần này, may mắn cơ thể cũng còn giữ được trọn vẹn nên cũng không có mất quá nhiều thời gian.

- *năm...?

Hikari bật thốt mở to mắt khi nghe thông tin. Đối với cô chỉ là một giấc ngủ chớp nhoáng thế mà lại trôi qua ngần ấy thời gian. Phút chốc, hình ảnh Tsunade hiện lên trong đầu, Hikari khổ sỡ ươn ướt nước mắt, thời gian qua nàng sẽ thế nào. Mình đột nhiên biến mất lâu như vậy liệu nàng có ổn định được tâm tình? Càng nghĩ Hikari càng đau xót đến tột đột, liền muốn nhanh chóng rời đi nơi này, đến gặp nàng, nói cho nàng biết là mình không sao, mình đã trở về.

Gido thật sâu im lặng quan sát biểu tình trên gương mặt kia. Dù là bên ngoài nhìn vào, cậu như "ngủ sâu" nhưng thực chất vẫn biết được hết thảy sự tình phát sinh. Cũng biết được mối quan hệ của cả 2. Tuy làm cậu bất ngờ vì không nghĩ rằng Hikari sẽ sinh ra tình cảm đối với những người ở thế giới này, vốn dĩ cho rằng, cô phải lãnh lấy trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ lúc ban đầu, hoàn thành xong thì sẽ đưa cô rời khỏi rồi giải thoát Linh Hồn Thất Lạc của cô. Có thể tiếp theo sẽ là một nhiệm vụ ở thế giới mới cũng có thể sẽ để cô đầu thai sống kiếp người mới.

Thế nhưng cậu nhận ra, sau khoảng thời chung sống ở nơi này, Gido phát hiện Hikari đang dần bị hoà lẫn vào nơi đây lúc nào mà cả 2 cũng không biết. Giờ đây cô lại sinh ra tình cảm với người nọ, liệu có ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ kia không, còn nữa, điều làm Gido cảm thấy đau đầu bất an chính là sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, liệu Hikari sẽ tình nguyện rời khỏi hay sẽ vì tình yêu nhân loại mà cố chấp ở lại. Liệu lúc đó cậu có thể bắt ép được cô chăng?

....

- Ta biết cô đang mong muốn điều gì nhưng rất tiếc tạm thời là chưa được.

Gido lạnh lùng xoá bỏ đi ý muốn của Hikari lúc này. Âm thanh thanh lãnh tiếp tục vang lên

- Qua chuyện vừa rồi cô cũng nhìn thấy thực lực của bản thân rồi đó. Nếu như lấy cái sức mạnh hiện tại của cô, nói không chừng còn chưa phong ấn được Kaguya liền đã bị bà ta xiêng một gậy lần nữa.

Hikari một mực yên lặng, xem như là bị nói đúng khó giải thích. Kỳ thực cô cũng thừa nhận là trong thời gian qua bản thân luôn mang dáng vẻ lười biếng, chết nhát. Chưa kể từ lúc cùng Tsunade một chỗ thì số lần cô nghiêm túc luyện tập có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay, thời gian rảnh rỗi toàn bộ đều dành cho nàng, nào là dạo phố, nấu ăn, còn có ôm hôn âu yếm các kiểu. Hikari càng nhớ lại càng chột dạ xấu hổ bấy nhiêu.

- Vậy từ giờ ta sẽ...chăm chỉ luyện tập trở lại...ngươi trước hết cho ta ra ngoài được không?

Hikari như đứa bé làm lỗi, thủ thỉ nói.

- Gido cự tuyệt: cô vẫn nên là tập luyện ở trong đây. Ta cũng sẽ tiện thể theo dõi. Khi đủ tiêu chuẩn liền sẽ thả ra ngoài.

Hikari nghe thế càng luống cuống, cô không nỡ để Tsunade đợi mình lâu thêm được nữa. Gấp gáp cầu khẩn: Đủ tiêu chuẩn là thế nào a! Ta hứa ra ngoài liền sẽ chăm chỉ tập luyện mà.

- Gido lơ đảng nói: không được là không được. Nếu muốn sớm ra ngoài thì liền từ giờ bắt đầu đi. Ta nghĩ với tư chất của cô chắc cũng không lâu đâu, vài năm thôi.

Cái gì mà vài năm a! Hikari giờ phút này thực sự khóc không ra nước mắt. Nhưng cô cũng không thể làm gì khác đành cắng răng uỷ khuất nghe theo. Dù gì không gian này là do Gido làm chủ, cô không thể tuỳ ý được.

- Hikari hạ giọng: Được rồi, bắt đầu đi.

        Vừa nói xong, không gian xung quanh liền như bị chuyển động, chớp mắt Hikari phát hiện mình là đang đứng giữa một mảnh đất trống, xung quanh um sùm cây cối đất đá, loáng thoáng còn nghe được tiếng động vật kêu. Hikari mãnh mẽ kinh sợ, không nghĩ không gian lại bị biến đổi nhiều thế này.

- Gido: Tất cả chỉ là ảo vật thôi, ta biến đổi như vậy để cô cảm thấy chân thật mà dễ dàng tập luyện.

- Ta sẽ mô phỏng lại các nhân vật ngoài kia từ tính cách đến sức mạnh. Ta cũng sẽ chia thời gian sớm tối, nên cô cứ xem như bình thường mà thoải mái hoạt động. Sáng tập nhẫn thuật mới, tối chiến đấu với địch nhân.

- Mỗi một lần bị hạ, tuy không tổn thương đến thân thể nhưng chỉ tiêu ta đưa ra sẽ cao hơn, đồng nghĩa thời gian ở trong đây cũng sẽ tăng. Nếu muốn mau được gặp nàng thì cô tự mình cân nhắc.

       Nói rồi, Gido biến ra một thanh kiếm cấu trúc tương tự như chân thân của mình, lơ lửng trước mặt Hikari nói tiếp: Ta biết cô thuận tay dùng kiếm đã lâu nên giờ cứ tiếp tục như vậy đi.

        Hikari hít sâu một hơi, thả lỏng tinh thần, đưa tay tiếp nhận kiếm. Trầm giọng: Thế đối thủ đầu tiên của ta sẽ là ai đây?

- Gido: Akatsuki!

        Giọng cậu vừa cất lên, một bóng hình từ xa chậm rãi hiện dần. Hắn ta mặc chiếc áo choàng đen với nhiều hoạ tiết đám mây màu đỏ, không sai là màu áo tượng trưng cho băng đảng đó. Tên đầu tiên trong Akatsuki Hikari phải đối đầu chính là: Hoshigaki Kisame.

Hikari thở dài một hơi, được rồi tên này cũng chuyên dùng đao kiếm, thích hợp với cô, xem như tiện thể rèn luyện lại kiếm pháp cho bản thân đầu tiên vậy. Nghĩ rồi, Hikari cũng bắt đầu động thủ.

_________________________

- Haizz, hôm nay cô uống nhiều quá rồi, nên nghỉ ngơi.

Shizune bất lực nhìn người phụ nữ đang một mình uống cạn từng ly rượu một, dù trên mặt đã đỏ ừng say sỉn nhưng động tác vẫn không có ý ngừng lại.

Tsunade lướt qua Shizune, giọng bất mản: Không sao, ta vẫn còn uống được.

Shizune nóng lòng liền muốn tới ngăn cản, nàng hắn giọng nói: Đủ rồi cô Tsunade. Nhiều quá không tốt cho sức khoẻ, cô nên đi làm một giấc.

Tsunade chợt cười giễu: trước kia, chị ấy cũng nói như vậy với ta.

Shizune mím môi, biết là mình lỡ miệng động đến người kia, bèn đảo mắt muốn chuyển lời khác: Được rồi, nghe lời em, mau đi nghỉ ngơi.

Vừa nói nàng vừa lôi kéo Tsunade đi đến giường. Tsunade cơ thể mệt mỏi không còn sức lực, tuỳ ý để nàng sắp xếp. Trong đôi mắt khép hờ lúc này lại nổi lên một tầng sương nước, mơ hồ nhớ đến hình dáng người nọ. Đã nhiều năm như vậy rồi, tại sao người đó vẫn chưa tìm đến nàng, phải chăng thực sự đã xảy ra chuyện gì.

Thời gian trước, Tsunade ngoại lệ viết thư tìm đến Đệ Tam muốn hỏi một chút tin tức của Hikari, nhưng đáp lại chỉ là vài chữ "không biết", hiện ông ấy cũng như nàng, một chút tin tức cũng không có, y như rằng Hikari bốc hơi khỏi nơi này. Dù là nhận được lời hồi đáp không được như ý nguyện, nhưng Tsunade vẫn vững tin Hikari sẽ không có việc gì, chắc chắn cô đang ở nơi nào đó chưa thể xuất hiện ngay trước mặt nàng thôi.

Mỗi ngày Tsunade đều ôm hy vọng như vậy, tiếp tục chờ đợi từng đêm dài, mà mỗi lần như thế Tsunade sẽ luôn tìm đến từng ly rượu làm bạn, khiến cho bản thân bây giờ chả khác gì một con sâu rượu.

Có một lần vì không chịu nổi nữa, nàng cùng Shizune quyết định trở về làng Lá một chuyến, cả 2 không lộ mặt gì nhiều chỉ âm thầm gặp đệ Tam để trao đổi tìm kiếm thông tin, tuy nhiên vẫn không có kết quả. Vậy nên 2 người cũng rời đi ngay sau đó, cả 2 mỗi ngày đều sẽ đi tới các làng thân cận tìm kiếm, bất ngờ gặp gỡ Jiraiya cũng đang ở bên ngoài. 2 bên trao đổi một chút thì Tsunade mới biết từ Jiraiya là ông cũng có một lần tìm đến bọn người Konan.

Lúc đó, Jiraiya khá kinh ngạc trước sự thay đổi quá nhiều của cô nàng, cũng không gặp qua 2 người còn lại, Konan không có nói về chuyện của Atkatsuki hay Yahiko, chỉ nói là lúc trước cũng gặp qua Hikari một lần rồi thôi, nói chuyện vài đôi câu thì Konan đã đi mất cũng bảo rằng từ giờ đừng tìm đến cô hay người nào trong bọn họ, vì sự an toàn của chính cậu. Jiraiya có chút không phục nhưng cũng không thể làm gì khác đành rời đi. Trong lòng cậu dâng lên một cỗ nghi ngờ thoáng qua, nhưng nghĩ rằng lúc trước cảm tình của Hikari và nàng cũng tương đối là tốt, chắc sẽ không làm hại đến cô.

Jiraiya biết tình cảm của 2 người Hikari và Tsunade nên lúc đó cũng đã kiêng nhẫn một thời gian ở cạnh an ủi Tsunade một phen, cũng nói rằng sẽ tiếp tục tìm được Hikari trở lại. Cho tới nay, Tsunade cũng chưa hết ý định tìm kiếm, vẫn luôn bôn ba khắp nơi, giữ lấy liên lạc với 2 người Jiraiya và Đệ Tam.




Vì để không làm gián đoạn tình tiết cốt truyện nên ta sẽ không nêu rõ thời gian nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia