ZingTruyen.Com

[BHtt] Xuyên vào Naruto Mộc diệp hoả ảnh {Tác giả: Lục Thi}

Chương 35

LucThi

- Dạo này trong làng thế nào?

       Tsunade lơ đảng hỏi đến, vừa nói vừa nâng lên ly của mình uống.

        Hikari bĩu môi nói: tôi nói cậu, trong lòng vẫn là rất ư quan tâm tới đi, còn bày đặt đi buôn ba làm gì.

      Tsunade không chấp nhất cô, chỉ nhún vai nói: thuận miệng hỏi thôi.

- Cũng không có gì quan trọng! Mà có lẽ, sắp tới sẽ có đại chuyện xảy ra đi!

       Hikari như có như không nhấn mạnh từng ý. Tsunade "ồ" một tiếng, tò mò hỏi đến: đại chuyện?

       Hikari mặt làm ra vẻ bí hiểm: không nói, muốn biết tự mình quay về mà xem xét.

- Hừ!

       Tsunade biết ngay cô sẽ cố ý dụ dỗ mình trở về nên cũng không thèm hỏi đến, tiếp tục ăn uống.

....

       Hikari bụm mặt suy nghĩ một chút, liền ngước nhìn nàng cười lạnh nói: dường như thời gian này trông cậu rất ư là nhàn nhã nhỉ, tôi nghĩ có thể hay không cùng đi chung?

       Tsunade chợt ngừng lại động tác, hé mắt liếc nhìn đến cô, khó hiểu nói: đi chung? Thôi đi, cậu còn phải trở lại làng.

       Bị nàng tự chối, Hikari có chút mất hứng, nhíu mày nói: thì cũng có người khác chăm lo, thiếu một mình tôi cũng chẳng sao. Thế nào không muốn ở cùng?

       Bị bộ mặt khó chịu kia nhìn đến, Tsunade chỉ lắc đầu thở dài, nói: tôi ở cùng với Shizune quen rồi, cậu cũng đừng lo.

- Gì chứ!!

       Hikari khó hiểu tại sao nàng cứ từ chối mình, bỗng trong đầu lơ ngơ nhớ lại nụ hôn lần đó. Chợt mở miệng: có phải là tại lần đó...h-

       Đang nói giữa chừng thì cô im bặt, lắc lắc đầu không nói tiếp.

       Tsunade nhìn cô có vẻ khó xử gì đó, muốn lên tiếng hỏi, thì bỗng Shizune im lặng nãy giờ lên tiếng:

- Oh, em nghĩ nếu thêm cô Hikari đây theo cũng vui đấy chứ!

       Tsunade nhìn qua cô nàng, hơi nhíu mày, giọng chắc nịch: không được, cậu ấy phải về.

       Hikari thấy Shizune cũng lên tiếng thay mình liền có trở lại động lực tiếp tục năn nỉ: đúng đó a, càng đông càng vui. Cho tôi theo 2 người với!

- Tôi nói không là không, đừng nhiều chuyện!

       Tsunade nhăn mày nói lại lần nữa!

       Tức a! Hikari trong bụng một bộ uỷ khuất nhưng cũng không dám hó hé chi. Chỉ biết cắm mặt vô bình rượu trên bàn, một hơi cạn sạch, ánh mắt như thách thức người kia. Tsunade cũng không ngăn cản cô, chỉ thở dài một tiếng. Shizune kế bên khẽ vỗ vai cô xem như an ủi.

_________________________

      Sau ngày Hikari đi thì Kakashi cũng đã chính thức trở thành ninja cùng đội với 2 người bạn của mình và người dẫn đội không ai khác chính là Namikaze Minato, người sau này trở thành Hokage đệ Tứ. Jiraiya cũng trở về, lúc này có lẽ ông cùng Minato đang sáng chế ra chiêu thức Rasengan gì đó đi.

....

Jiraiya nhìn quả cầu được sức gió ép lại tạo thành trên tay Minato, lòng kinh ngạc nói: Oh, cuối cùng cũng thành công rồi a!

Minato cười nhẹ giọng: Vâng! Cũng mất cả 2 năm nay chế tạo.

- Jiraiya: Về bọn nhóc của em thế nào rồi?

- Minato hơi ảm đạm: bọn chúng có vẻ không được đồng lòng cho lắm, nhất là cậu bé nhà anh Sakumo.

Jiraiya "Ồ" thanh, suy tư tay vuốt cằm nói: là thằng nhóc tên Kakashi gì đó sao, ta nghe nói Đệ Tam có ý muốn để Hikari để ý tới nó, mà không biết tại sao cô ta lại đi mất tăm.

- Hah? Vậy sao? À mà Hikari? Là vị Hạc nhẫn đồng đội cũ của thầy?

Minato tò mò hỏi đến. Jiraiya gật đầu một cái nói: Hình như là đã xin phép Đệ Tam tạm thời ngừng lại công việc thu thập của mình, hiện tại đang đi du lịch rồi!

- Ồ! Cũng mong sẽ được gặp mặt ngài ấy một lần!

Minato thầm mong chờ. Jiraiya nghĩ gì đó bỗng sắc mặt trở nên nghiêm túc nói: à mà Minato, không biết em đã nghe qua một loại nhãn thuật tên Rinnegan?

- Rinnegan?

Minato cũng ngạc nhiên hỏi đến. Jiraiya nói tiếp: là một đôi mắt mang màu tím nhạt xung quanh còn có thêm mấy vòng tròn.

- Minato: Em có xem qua một số ghi chép lúc xưa về một vị gọi Lục đạo hiền nhân. Nói ông ta cũng đã sở hữu qua loại nhãn thuật kia cùng với cả Sharingan. Cũng chưa nghe qua ai khác sở hữu qua.

Jiraiya âm trầm suy nghĩ: Lục Đạo Hiền Nhân sao? Nói vậy cũng chưa có ai biết qua nhãn thuật đó đi, nhưng là Hikari bảo sư phụ của cô đã truyền đạt nó cho mình, vậy rốt cuộc sư phụ của cô ta là ai? Chẳng lẽ... Không phải, thời đại của ngài Lục Đạo cách đây cũng đã qua ngàn năm không thể nào là ngài ấy, vậy rốt cuộc sư phụ của cô là ai. Tại sao lại biết rõ đến những chuyện này vậy?

Minato thấy ông ngưng thần suy nghĩ gì đó, bỗng lên tiếng: thầy đã thấy qua đôi mắt đó rồi sao?

Jiraiya gật đầu nói: ừ là một đứa học trò cũ của ta. Hikari bảo rằng thằng nhóc đó cũng thuộc tộc Uzumaki, cùng tộc với Kushina vợ em.

       Lúc này thì tới phiên Minato kinh ngạc: Uzumaki sao?

- Đúng vậy, lúc mới biết ta cũng khá ngạc nhiên giống như em.

       Jiraiya âm trầm nói. Minato thoáng suy ngẫm, thấp giọng: Ngài ấy rốt cuộc là ai tại sao lại biết rõ những chuyện này như vậy.

      Jiraiya nhún vai tỏ ý cũng không biết, nói: Con người cô ấy ta cũng không thể nhìn thấu, nhưng một điều chắc chắn rằng Hikari, cô ấy không tầm thường như vẻ ngoài.

_________________________

- Ta nói, tửu lượng của cậu vẫn là ít ỏi như ngày nào a!

       Tsunade cảm thán nhìn đến con người đã say mèm kia. Biết rõ cô như vậy, nên mỗi lần đi cùng, Tsunade cũng sẽ chừa lại một phần thanh tỉnh để còn có thể biết đường mà đưa cô trở về.

       Shizune ngồi kế bên lo lắng nói: Tsunade cô vẫn còn đi được chứ?

       Shizune ngạc nhiên nhìn đến Tsunade vẫn còn thanh tỉnh kia, trước giờ đều là uống đến say không biết trời đất gì toàn là để mình đưa về vậy mà hôm nay lại có vẻ uống ít hơn nhiều. Cô nàng thầm mừng vì không phải tốn sức khiêng cả 2 a!

        Tsunade gật đầu ý bảo mình không sao, lòng nói: ta không sao, em cũng uống không ít trở về nghỉ ngơi trước đi, cậu ấy để ta lo.

       Shizune không yên tâm còn muốn ở lại dù là đầu mình cũng đã có chút choáng váng. Tsunade nói một lúc sau thì nàng mới tạm chấp nhận, tự mình về chỗ trọ trước.

- Ể, sao đi rồi, không ở lại uống tiếp?

       Hikari thấy Shizune rời đi, hé mắt, giọng say rượu nói.

       Tsunade tay đỡ trán, nói: đã uống thành bộ dạng này còn muốn uống tiếp sao?

- Gì chứ, lâu lâu mới được vui vẻ như này a!

       Hikari bĩu môi nói. Mặt cũng đã ửng đỏ từ lúc nào. Tsunade thở dài một hơi, tình cảnh này đúng là đã quá quen đi.

- Tsunade: Được rồi, nhiều quá cũng không tốt, ta trở về thôi!

- Chỉ sợ lúc không có tôi, cậu hằng ngày luôn là làm bạn với thứ này đi, còn giảng dạy cái gì mà nhiều quá không tốt. Hừ!

       Hikari nhíu mày đôi mắt dường như đang cố gượng mở to, gằn giọng nói. Tsunade bị nói đúng nên không thể cãi. Đành phải tiến tới đỡ lấy người cô trở về.

.....

       Tsunade cõng Hikari trên lưng chậm rãi trở về, cũng đã khuya nên các hàng quán xung quanh đã đóng cửa nghỉ ngơi, con đường chợt hiu quạnh hơn, nàng nương nhờ ánh đèn đường mà nhìn phương hướng.

       Hikari mặt tựa vai nàng, hé mắt ngắm nhìn đôi chút, cảm giác được chăm sóc thế này đúng là không tệ a! Được đà cô khẽ nỉ non vào tai nàng, nói: Tsunade...tôi muốn nghe cậu hát...

- Hả?

       Bị nhột Tsunade hơi rụt đầu không tự nhiên đáp.

- Hikari chu mỏ nói: lúc trước cậu cũng đã như thế này, hát cho tôi nghe rồi còn gì.

       Tsunade nhớ lại, đúng là cũng có một lần Hikari uống say cũng là nàng cõng cô về, sợ cô khó chịu khẽ ngân nga để xoa dịu. Lúc này mới khẽ cười nói: Vậy ra hôm đó cậu cũng không hẳn là say quất cần câu đi!

       Hikari chột dạ cười hì hì. Mặt vẫn là mong chờ nàng. Tsunade bất đắc dĩ bèn ngân nga ca khúc lúc trước nàng đã hát.

....

Đêm khuya hiu quạnh không ngủ được

Tản bộ cùng làn gió mát vây quanh

Cứ bình thản dạo chơi như thế

Chẳng nhận ra bao hồi ức đã dần đổi thay

Vầng trăng sáng ẩn mình sau làn mây

Từng kí ức phù du vào những ngày xưa nhỏ

Từng cánh hoa đung đưa trong gió như lời thì thầm bé nhỏ

Một lời nói mà không thể nào quên

....

- T-Tsunade...

Trên vai, Hikari khẽ gọi. Tsunade liếc nhìn nàng: sao? Tớ hát không hay sao?

Hikari lắc đầu, mặt hơi cúi như muốn nói gì đó. Tsunade khó hiểu: có chuyện gì muốn nói?

Hikari nhẹ nhàng muốn rời khỏi lưng nàng, ngồi xuống ở bên mép đường. Tsunade cũng mệt mỏi ngồi kế bên cô.

- Tsunade...tại sao...hôm đó...cậu lại hôn...tớ?

Hikari nhìn thẳng mắt nàng, khuôn mặt càng đỏ không biết là do rượu hay là tự mình cảm thấy xấu hổ mà tạo nên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com