ZingTruyen.Info

[BHTT - XK] [EDIT - HOÀN] Công Chúa Tha Mạng - Phượng Khi Vũ .

Chương 70 : Tình không duyên phận , chỉ tự hại thân .

bachduphi

Chương 70 : Tình không duyên phận , chỉ tự hại thân .

Mắt thấy bắn tên vô dụng , thủ lĩnh Hung Nô thủ lĩnh liền bỏ cung , rút đao ở thắt lưng chỉ huy . Nguyên Thương vừa hạ độc lại dùng ám khí , không bao lâu liền lao ra mấy vòng vây nguy hiểm .

Hắc Kỳ Lân lung lay sắp ngã , thấy người Hung Nô không quan tâm đến mình , trở nên có tinh thần hơn . Thấy mọi người không chú ý , nhích từng chút chạy đi .

Công phu tốt nhất mà Nguyên Thương học là khinh công , không có cách nào khác , vị Thần Cơ Tử đại nhân lúc tuổi trẻ mang tiếng độc y - tiếng xấu đồn xa , độc thuật siêu quần , kẻ thù vô số , khinh công là am hiểu nhất . Cho nên truyền thụ cho Nguyên Thương công phu này , quan trọng và khó khăn nhất cũng là khinh công .

Nguyên Thương một khi hạ quyết tâm chạy trốn , không có thuộc hạ trói buộc , một ngàn binh Hung Nô này thật ra không ngăn được nàng . Chỉ qua non nửa canh giờ , Nguyên Thương liền giục ngựa xông vào rừng rậm bên phải thung lũng .

Rừng cây vào đông không giấu được người , nhưng nàng cưỡi ngựa tránh trái tránh phải , tên của người Hung Nô nhất thời cũng không bắn trúng được nàng , chỉ có thể giơ loan đao ở phía sau đuổi theo . Lại qua nửa canh giờ , mọi người rốt cục đuổi kịp Nguyên Thương ... ngựa cưỡi , đâu còn thấy được bóng dáng Nguyên Thương ? Chỉ có một con chiến mã Hung Nô trông thật vô tội nhìn mũi tên bốn phía chỉ về phía nó .

Thủ lĩnh ngàn quân Hung Nô vẻ mặt bình tĩnh , nhìn nhánh cây trong rừng , không thấy dấu hiệu có người ẩn núp , nâng ngón tay chỉ bốn phía , dùng tiếng Hung Nô nói gì đó , nghĩ đến hẳn là không tin Nguyên Thương có thể đi xa , cho thuộc hạ đi điều tra . Binh Hung Nô phân tán bốn phía .

Đã cởi bỏ khôi giáp , mặc võ sĩ phục tuyết sắc Nguyên Thương núp trong đống tuyết cạnh cây đại thụ , vẫn không nhúc nhích . Vừa rồi mũi tên ở vai trái , tuy rằng được Thiên Thiền y ngăn chặn không cắm vào trong thịt , nhưng tên có nội lực chấn động khiến cánh tay trái của nàng tê dại .

Trong tuyết lạnh lẽo đến xương , không thể nằm lâu . Nguyên Thương nghỉ ngơi một lát , chậm rãi bò lên , lặng lẽ di động ...

Đám người Lục Minh theo sau , khoan thai chậm rãi đến , ở trên đường phát hiện thi thể bốn tên lính liên lạc .

" Hỏng rồi ! Việc lớn không tốt ! " Lục Tú Tài quá sợ hãi , chỉ vào một thuộc hạ nói , " Ngươi đi thông tri đại công tử ! Những người còn lại , đi theo ta ! "

Lục Tú Tài tiến lên xem xét một phen dấu chân ngựa , mang theo người lần theo dấu vết , phát hiện ngựa hướng về phía Nam một đoạn ngắn , lập tức quay đầu chuyển hướng Đông , sao còn không hiểu ý nghĩ của Nguyên Thương ? Trong lòng kính nể với vị nữ Phò mã này càng thêm sâu hơn , mang theo người không ngừng tiến về phía trước .

Sau đó , ở khe núi phát hiện thi thể của người Hung Nô . Lục Tú Tài đều muốn khóc rồi : Xong rồi , xong rồi ! Vạn nhất Phò mã gia có chuyện gì không hay xảy ra , trước hết không nói đến Phong Lão Nhị cùng người phủ Phò mã không tha cho hắn , chỉ nói Công chúa Điện hạ — nếu Công chúa điện hạ biết , hắn còn mặt mũi sống trở về sao ?

----------------

Mạc Bắc , đầu đông ban ngày nhanh xuống , không bao lâu sắc trời dần tối , ánh trăng ở trong tuyết càng rõ ràng . Rừng cây bóng ngược lẫn lộn , phân không rõ là bóng cây hay bóng người .

Đêm tối , là thế giới sát thủ .

" Ưm ... " Trong im ắng một tiếng kêu rên rất nhỏ , một tên binh Hung Nô dựa vào đại thụ , chậm rãi ngã trên mặt đất .

Qua non nửa canh giờ , thủ lĩnh Hung Nô rốt cục phát hiện , không tìm được Nguyên Thương , ngược lại người mình lần lượt chết hơn hai mươi người . Hắn kêu lớn tiếng vài cái , ba đến năm binh Hung Nô kết thành một tiểu đội , hơn nữa ở gần hỗ trợ lẫn nhau , bắt đầu thám thính tìm kiếm .

Hừ , rốt cục phát giác sao ?

Nguyên Thương lúc này đã leo lên ngọn cây , tựa vào nhánh cây , cố nén ho khan , nuốt vào một viên thuốc . Nàng ở lần đầu tiên cùng người Hung Nô đánh giáp lá cà bị trúng mấy mũi tên , tuy rằng được thiên thiền y đỡ , lực độ cũng không kém đi , xa luân chiến [ luân phiên đánh ] , hơn nữa còn mũi tên của thủ lĩnh Hung Nô kia , khiến nàng khó tránh khỏi nội thương . Nàng từ nhỏ thân thể suy yếu , sau lại dùng dược vật , nội lực điều dưỡng sau đó tốt hơn nhiều , lại chịu khó trị phần rễ , trong khoảng thời gian ngắn đánh nhau thì không sao , thời gian dài đánh giằng co thì liền phải cố hết sức .

Cứ tiếp tục thế này , trong gió tuyết này chỉ khiến nàng càng thêm mệt mỏi suy yếu , sao có thể thoát thân ? 

Nguyên Thương gặp phải nguy cơ , không chút nào kích động , quyết định thật nhanh , quyết định liều chết phá vây .

Nguyên Thương rất rõ ràng , đám người Lục Minh hẳn đã phát hiện thi thể trên thảo nguyên . Nhưng cho dù đợi cho Lục Minh đến cứu viện , thì có ích lợi gì ? Nếu cùng người Hung Nô giao chiến , chỉ thêm càng nhiều người chịu chết chứ đừng nói cứu mình ra ngoài ! Đám người Lục Minh chết sống không quan hệ , liên lụy đến Cố Nguyệt Mẫn thì phải làm sao ?

Nguyên Thương xuất ra một lọ đan dược màu đen . Luyện chế lúc ở trên giang hồ , tác dụng tương tự thuốc kích thích , hơn nữa dược liều lượng rất mạnh , độc tính rất nặng , rất hại thân , trước khi thân thể nàng được điều dưỡng tốt thì không thể dùng , nếu không sẽ lưu lại nội thương , không thể chữa khỏi — Trên thế gian này , nếu Nguyên Thương cùng Thần Cơ Tử nói không thể chữa khỏi , thì thần tiên cũng không có biện pháp .

Nàng chỉ theo thói quen mang theo , không nghĩ nhanh như vậy đã dùng đến .

Mở bình ra , đem viên thuốc lớn cở hạt đậu toàn bộ dùng hết . Thuốc xuống bụng , giống như bị hỏa thiêu . Trong miệng bỗng ngọt , một ngụm máu từ cổ họng tràn ra . Nguyên Thương cường ngạnh đem máu nuốt xuống , khiến dược hiệu chậm rãi phát ra toàn thân . Làm nàng không cảm giác được toàn thân đau đớn , cả người tràn ngập sức mạnh , mạnh mẽ rút ra Kinh Lôi đao , hướng tới địa phương Hung Nô bao vây yếu nhất vọt tới .

Nàng là sát thủ , tập võ tự nhiên cũng thiên về ám sát thuật . Ban ngày cùng Hung Nô đấu nhau , chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ , đến buổi tối ở trong rừng cây , mới chính thức đánh một trận .

Dưới ánh trăng , phía trên tuyết , đao kiếm hàn quang càng thêm khiến lòng người lạnh ngắt . Nguyên Thương hạ quyết tâm — đi không được sẽ chết ở trong này , trong tay không để ý sinh tử , chỉ muốn giết , không cần bảo vệ bản thân .

Người Hung Nô phát hiện tung tích của nàng , lập tức một đàn xông lên . Nếu không phải uống qua thuốc , Nguyên Thương cũng sẽ chết vì mệt.

Ánh mắt thủ lĩnh Hung Nô đã muốn đỏ , ban ngày để nàng xung phong liều chết một phen , buổi tối lại thêm hơn mười mấy huynh đệ chết trong tay một Công chúa đại Yến . Quân đội người Hung Nô xây dựng cùng Trung Nguyên bất đồng , thủ hạ của bọn họ phần lớn đều là bộ lạc ruột thịt của mình , cũng có phần lớn là quân riêng của mình , chết một người cũng đau lòng . Nguyên Thương giết người , đã chọc giận hắn . Tuy nói hắn cũng muốn bắt sống giao cho Thiền Vu lĩnh thưởng , nhưng cũng không muốn nàng từng bước cắn giết thế lực của mình — nếu thực lực tổn hao nhiều , hắn ở triều đình Hung Nô địa vị sẽ giảm xuống trên diện rộng !

Hắn tim treo ngang , giơ lên cung tiễn , quát một tiếng ' Giết ' , một đám thân vệ theo đó giương cung , bắn ngay !

Mưa tên bốn phương tám hướng vọt về phía Nguyên Thương . Tại đây tuyết rơi cây cối thưa thớt , không có vách đá , cũng không có bụi câ y, không thể nào trốn , Nguyên Thương mắt thấy mưa tên không kẽ hở phóng tới , trong lòng biết giờ phút này không thể may mắn thoát khỏi , thẳng thắn không tránh né , phảng phất như mưa tên không tồn tại .

Ánh đao bay lượn , năm bước liền thấy máu tươi , từng bước đi đến hoàng tuyền , Nguyên Thương cả người đẫm máu , dưới chân không có nửa điểm chần chờ . Kiếp trước của nàng , tự do quan trọng nhất , rồi đến sinh mạng . 

Đời này lại thay đổi — an nguy của người kia quan trọng nhất, những thứ khác đều dẹp qua một bên .

Ngay giờ khắc mưa tên bắn nàng , bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn " Đi ! " Trên không trung nhảy ra một người , đỡ lấy thắt lưng nàng , một cước giẫm lên trên đầu tên binh Hung Nô , bay vọt ra ngoài . Nơi mưa tên bắn tới Nguyên Thương trong nháy mắt , trăm tên rậm rạp cắm trên mặt đất , vừa nhìn liền thấy sát khí lẫm liệt .

Người này công lực cực cao, so với Hách Liên Cẩm cũng không kém nhiều , khinh công lại tuyệt đỉnh . Xuất kỳ bất ý [ hành động bất ngờ khi người ta không đề phòng ] , ở giây lát thoát ra vòng vây người Hung Nô .

Ở phía ngoài vòng vây , ở chỗ tối một con ngựa đang núp dưới bóng cây , thấy hai người , lập tức chạy ra . Người này ôm Nguyên Thương chạy nhanh , vừa lúc dừng ở Hắc Kỳ Lân , một đường lao về hướng Bắc .

Người Hung Nô phản ứng lại , đuổi theo ra , hai người đã chạy được hồi lâu .

Nguyên Thương ngồi trên Hắc Kỳ Lân tiến về phía Bắc , nhìn nam tử cứu mình , không phải Chu Vân Tuyền thì có thể là ai ?

" Đi hướng Đông ! " Nguyên Thương nhắc nhở nói , " Phía Bắc có mai phục của Loan Đê tướng quân Hung Nô . "

Chu Vân Tuyền đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng , lập tức đổi hướng nhắm về phía Đông .

Nguyên Thương hỏi , " Ngươi sao lại ở chỗ này ? " Không biết hắn ở trên cây mai phục bao lâu , ở một khắc cuối cùng cứu nàng ra ngoài .

Chu Vân Tuyền chau mày , nói : " Ta thấy Hắc Kỳ Lân trở về , người đầy tên , lo lắng ngươi gặp phải nguy hiểm ...Ta tới chậm , Kì muội ... "

Nguyên Thương nghe thấy hai chữ ' Kì muội ' , nhíu mày , nhưng cuối cùng không có trách cứ .

Chu Vân Tuyền thấy sắc mặt của nàng , vội vàng nuốt xuống xưng hô vừa nói được một nửa ... , câu nói kế tiếp cũng không nói ra được .

Hai người cũng không nói chuyện . Chu Vân Tuyền không dám nói , Nguyên Thương dược lực đi qua , mệt nói không nên lời . Dưới đêm trăng , chỉ còn lại tiếng vó ngựa từng hồi .

Đến bên cạnh vách núi , Chu Vân Tuyền ghìm ngựa , nói : " Kì ... Chúng ta cứ đi như thế không được . Hắc Kỳ Lân thương thế không tốt , mang theo hai người sớm hay muộn cũng bị đuổi theo . " Chu Vân Tuyền vẻ mặt chần chờ , muốn nói lại thôi .

Nguyên Thương ngay cả đứng cũng không vững , thấp giọng nói : " Ngươi cứu ta tới đây , ta đã vô cùng cảm kích . Ngươi cưỡi Hắc Kỳ Lân đi đi ! " Nàng không phải Tô Kì , Hắc Kỳ Lân vốn của hắn , xem như trả lại cho hắn . Lúc trước mình muốn mang Hắc Kỳ Lân tặng cho Cố Nguyệt Mẫn , lấy bạch mã ' Dung nhi ' so sánh , mới khiến nàng hiểu được , bảo mã cũng có linh tính, ngựa tốt chân chính , sẽ không tùy ý chủ nhân tặng tới tặng lui .

Chu Vân Tuyền sửng sốt , chợt cười khổ , nói : " Ta là người tham sống sợ chết sao ? Kì muội — ngươi cứ để ta gọi một tiếng Kì muội đi ! Ta biết ngươi không giống trước đây , nhưng tâm ý đối với ngươi chưa bao giờ thay đổi . Dù ngươi có biến thành bộ dáng gì , thay đổi thành tính tình gì , ngươi cũng là ngươi . Chỉ là , ngươi thích Nguyên đại công tử kia , phải không ? "

Nguyên Thương trầm mặc , nhẹ nhàng gật đầu .

" Ta đã biết , ta đã biết ... Ngươi đã yêu người khác , thì ta còn có thể nói gì ? " Chu Vân Tuyền ánh mắt thống khổ , " Kì muội , ngươi liền trốn ở nơi này , ta dắt truy binh rời đi , sau đó ngươi về hướng Tây , cùng hộ vệ Nguyên đại công tử hội hợp ! "

Nguyên Thương kinh ngạc nhìn hắn . Hắn làm như vậy , mình sẽ có vài phần hy vọng thoát hiểm , nhưng hắn gần như phải chết không thể nghi ngờ .

" Vì sao ? "

" Vì sao ư ... Ngươi mặc dù đã quên ta , nhưng ta sao quên được những năm tháng lúc nhỏ ? Ta chỉ hy vọng ngươi bình an . Chỉ cần ngươi cần , dù là đầm rồng hang hổ ta cũng nguyện vì ngươi xông vào . "

Chu Vân Tuyền nói xong , không đợi nàng phản ứng , liền cưỡi Hắc Kỳ Lân , phóng ngựa đi về phía Đông . Xa xa , lập tức truyền đến một câu : " Kì muội , ta đi rồi , ngươi bảo trọng ! "

Nguyên Thương nhìn bóng dáng hắn , thấy trên lưng hắn có cắm hai mũi tên , đúng là lúc cứu nàng ra đã bị thương , cũng không thấy hắn có chút phản ứng , ngay cả một chút đau đớn cũng không có . Nguyên Thương nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa , chỉ cảm thấy buồn bã khôn kể , không biết là cảm giác của mình , hay là cảm giác của chủ nhân thân thể này còn lưu lại một chút ý niệm sót lại trong đầu , khiến nàng có chút khổ sở .

Nàng cảm giác , chính mình có thêm một chút gì đó mà khi làm sát thủ đời trước chưa từng có . Nguyên Thương thật lâu về sau mới biết được , cái này gọi là đối nhân xử thế [ cách làm người ] .

Chu Vân Tuyền sau khi rời khỏi , Nguyên Thương cứ như vậy tựa vào vách núi đen dưới tuyết , nàng gần như muốn hôn mê .

Bộ dáng hiện tại của nàng , nhúc nhích thế nào được ? Đừng nói đi tìm Cố Nguyệt Mẫn , không biết mình có thể sống đến mặt trời ngày mai hay không .

Trong thoáng chốc , nàng bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Chu Vân Tuyền trước khi đi — Ta chỉ hy vọng ngươi bình an . Chỉ cần ngươi cần , dù là đầm rồng hang hổ ta cũng nguyện vì ngươi xông vào .

Những lời này , cùng mình đối với Cố Nguyệt Mẫn vô cùng giống nhau . Chỉ là chưa bao giờ đem những lời này nói ra miệng .

Nguyên Thương nhìn bầu trời .

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Nhìn tuyết rơi đầy trời , nàng có chút quyến luyến ấm áp trên người Cố Nguyệt Mẫn . Rất kỳ quái , không phải độ ấm của thân thể , mà là tươi cười ấm áp của nàng .

Không biết qua bao lâu , cùng ngày hôm đó , khi tia ánh sáng rạng đông đầu tiên hiện ra , Nguyên Thương ý thức dần dần chìm vào bóng tối .

------------------

P/S : Tuyền ca si tình quá!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info