ZingTruyen.Info

[BHTT - XK] [EDIT - HOÀN] Công Chúa Tha Mạng - Phượng Khi Vũ .

Chương 47 : Bình minh xuân sắc [ Hạ ] [ H ] .

bachduphi

Chương 47 : Bình minh xuân sắc [ Hạ ] [ H ] .

Nguyên Thương không rõ chuyện gì xảy ra , chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Nguyệt Mẫn mang theo tà khí vô cùng nguy hiểm . Trực giác sát thủ nói cho nàng biết , hiện tại nên lập tức rời đi !

Nàng ánh mắt không động , nhưng dư quang lại nhìn về phía cửa lớn , nhanh chóng bước sang trái một bước . Công chúa tay phải lập tức vươn tới , ở cổ nàng bổ ngang một cái , Nguyên Thương vội vàng ngửa ra sau , lui về phía sau hai bước . Nàng lui ra sau , Cố Nguyệt Mẫn theo sát tiến lên .

Nguyên Thương khó hiểu nhìn nàng , nghi hoặc nói : " Công chúa ? Ngươi ... "

Minh Huy ý cười trong suốt nhìn nàng , nụ cười này tựa hồ cách quá gần , vị Công chúa này cao hơn nàng nửa tấc , đứng ở trước mặt nàng , nhìn xuống nàng , mơ hồ làm nàng cảm thấy áp lực , khiến nàng nhịn không được lại lui về sau hai bước .

Minh Huy Công chúa không nhanh không chậm lần thứ hai tiến tới một bước dài .

Nguyên Thương thật ra còn có ám khí và độc phấn , cũng không thể đem ra đối phó với vị Công chúa này đi ? Luận võ công , Nguyên Thương lại xa xa không phải đối thủ của Cố Nguyệt Mẫn .

Nguyên Thương đi đến bất cứ địa phương nào , chuyện thứ nhất chính là đem cảnh vật xung quanh ghi tạc trong lòng , thời điểm vừa rồi tiến vào , nhìn xung quanh , đã ghi nhớ rõ ràng . Sau khi vào thư phòng , phía trước là tường , bên phải là cửa sổ , phía trước cửa sổ có một cái bàn sách , cạnh bàn sách là một giá sách bằng gỗ đàn hương . Bên góc của cửa chính , có một phượng sàng đơn giản dùng để nghỉ trưa , bên giường có hai cánh cửa sổ , cửa sổ đối diện phía Nam , ban ngày đều có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời , thuận tiện cho việc ngồi trên giường hướng cửa sổ đọc sách .

Nguyên Thương không cần quay đầu nhìn , bước thụt lùi , hướng chuẩn xác tới gần phía cửa sổ . Lui tới bên giường , Nguyên Thương trở mình nhảy lên giường , đẩy cửa sổ ra , đang muốn nhảy ra ngoài , còn chưa kịp làm động tác , sau vai đã bị điểm trúng huyệt đạo , không thể động đậy .

Cố Nguyệt Mẫn ý cười trong suốt nhìn nàng , nói : " Ta ba tuổi theo cô cô tập võ , chín tuổi bái Tiêu Dao Chân Nhân làm sư phụ , luyện công mười bốn năm , cũng chưa từng lười biếng qua . Công phu của ngươi muốn vượt qua ta , còn sớm lắm . "

Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng đẩy , vốn Nguyên Thương đang nửa ngồi xổm trên giường liền thẳng tắp ngã xuống , không hề có sức phản kháng .

Nếu là ở kiếp trước , tình huống như vậy , Nguyên Thương tất nhiên nổi sát tâm , hiện tại tuy rằng không đối với Công chúa lộ ra sát khí , nhưng mà vô cùng không quen bị người chế trụ .

" Công chúa , ngươi đây là ... "

Đầu ngón tay mịn màng đặt tại môi nàng , ngăn nàng nói chuyện . Nguyên Thương cảm thấy ngón tay này mang theo mùi mặc hương nhàn nhạt , nghĩ đến có lẽ vừa rồi giúp mình đè giấy lưu lại .

Mực đó là trân phẩm của hoàng gia , nghiên mực cũng là dùng ngọc thạch tốt chế thành . Nguyên Thương kiếp trước trộm không ít đồ cổ quý giá , đối với đồ cổ cũng hết sức quen thuộc . Nghĩ đến sắc thái kia , xanh đậm mang theo hoa văn trắng tinh tế , để cho đôi tay ngọc của Cố Nguyệt Mẫn cầm lấy , đẹp đến động lòng người , không biết là trân phẩm này phụ trợ cho đôi tay ngọc , hay là tay ngọc giúp nghiên thạch tăng thêm nhan sắc làm mê loạn ánh mắt nàng .

" Ngươi thất thần ! " Cố Nguyệt Mẫn dừng ở ánh mắt nàng , " Thập Tam , vì sao lúc ngươi ở bên ta , luôn thất thần ? "

Nguyên Thương cuối cùng phục hồi lại tinh thần , " Công chúa ... "

Cố Nguyệt Mẫn chậm rãi giúp nàng cởi hài , cũng cởi luôn hài của mình , nhảy lên giường , ngồi ở bên cạnh nàng , nửa tựa vào tường , không chút hoang mang quở trách nói : " Công chúa ? Ta từng nói cái gì ? Lúc trước khi chúng ta thành thân , ta đã nói qua , nói ngươi không cần gọi ta xa lạ như vậy , ngươi không đem lời nói của ta để trong lòng . Vừa rồi có Tử Hàm , sao không gọi ta là Công chúa ? "

Người luyện võ , bất luận dùng phương pháp gì , luyện bí tịch của môn phái gì , đều chia ra làm tam trọng cảnh giới .  Nhất trọng cảnh giới luyện võ cường thân , ngày hè thân thể ít đổ mồ hôi , mùa hè không sợ nóng bức , mùa đông có thể chống đỡ mưa tuyết , không sợ rét lạnh , lấy thân thể chống chọi thời tiết ;Nhị trọng cảnh giới là lấy lực đạo thế [ lực lượng  làm chủ ] , thuận theo tự nhiên , lúc này người luyện võ , có thể mơ hồ lĩnh hội được dáng vẻ cao nhân đắc đạo xuất trần , ngày hè chơi đùa trong rừng cây bờ sông , ngày đông thì mệt mỏi buồn ngủ , giống như tiểu động vật trong thiên nhiên ngủ đông ; 《 Tam trọng cảnh giới là cảnh giới của tông sư , bọn họ hoặc hỉ nộ vô thường , hoặc trang nghiêm , giống nhau ở chỗ , khi bọn họ thực sự tức giận , thiên địa trở nên giá lạnh , khi bọn họ tâm tình vui vẻ , một thoáng xuân về hoa nở , mọi chuyện tốt lành , bọn họ có thể lấy cảm xúc chính mình ảnh hưởng đến hoàn cảnh , cùng thiên địa hòa hợp thành một thể ...

Mà Cố Nguyệt Mẫn lúc này tu vi sớm bước vào nhị trọng cảnh giới . Bây giờ là cuối thu , ban đêm dần dần lạnh , đặc biệt lúc gần sáng là rét lạnh nhất , Cố Nguyệt Mẫn tựa như con mèo Ba Tư tuyết trắng cao quý lười biếng , nửa híp mắt , tựa bên cửa sổ , miễn cưỡng đánh giá nàng - con mồi không thể động đậy dưới mí mắt .

Nguyên Thương thầm nghĩ , khi đó hai người gặp đúng dịp mà đùa bỡn nhau , chỉ là hư tình giả ý , Cố Nguyệt Mẫn rõ ràng nói lời khách sáo , hiện tại - sao lại lôi ra chuyện cũ ? Vị Công chúa này quả nhiên cùng Vu Linh đại tỷ hay nổi đóa giống nhau , nóng giận là không phân rõ phải trái . Rốt cuộc là Minh Huy Công chúa và đại tỷ tương đối đặc biệt , hay nữ tử trên thế gian đều như vậy ?

Chỉ nghe Công chúa nói tiếp : " Lúc ở Vi hồ , ta không duyên không cớ bỗng nhiên đau bụng , là ngươi hạ độc ? "

Nguyên Thương sắc mặt không thay đổi , nói : " Làm sao có thể ? "

Minh Huy Công chúa tươi cười như hoa , cúi đầu ở ót nàng chọt một cái , nói : " À ... Hay là ngươi muốn nói , kia không phải độc , chỉ là thuốc xổ ? "

Nguyên Thương thà chết cũng không nhận : " Chưa từng có chuyện này . "

Minh Huy dùng nửa năm thời gian nhớ đến chuyện lúc trước , đã sớm trước trước sau sau nghĩ rõ ràng minh bạch , hơn nữa Minh Huy là người tự phụ ra sao ? Cho dù không hề có chứng cớ , Nguyên Thương chết không thừa nhận , nàng cũng sẽ không hoài nghi phán đoán của mình .

Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười thân thiện nhưng Nguyên Thương nhìn thế nào cũng thấy khiến cho lưng người ta phát lạnh . Ngón tay nàng từ hàm dưới của Nguyên Thương chậm rãi đi xuống , cởi bỏ vạt áo , chậm rãi nói : " Ngươi có nhớ rõ , ở trong viện Trần thần y , ta tân tân khổ khổ [ vất vả ] tìm kiếm ngươi , thậm chí không tiếc mạo hiểm khiến phụ hoàng tức giận tự tiện điều khiển Long Võ Quân đi tìm ngươi , ngươi lại cùng nữ thích khách kia bỏ trốn ! " Cố Nguyệt Mẫn nói đến chữ ' nữ thích khách ' , từng chữ cắn thật chặt , ngữ khí hung tợn từ khuôn mặt tươi cười của nàng nói ra , càng thêm lộ ra sát khí mười phần .

Nguyên Thương lúc này thật oan uổng : " Ta chỉ muốn biết tình báo về cố chủ mới bắt nàng ta mà thôi , sao lại nói là bỏ trốn ? Huống chi ... "

Huống chi , ngươi đã nói chỉ là lợi dụng ta mà thôi ...

Nói tới đây , bỗng nhiên câm miệng . Khi đó , nàng nói , là vì lợi dụng quyền thế nhà mình , trợ giúp Thái tử ca ca của nàng củng cố vị trí Thái tử . Nhưng hiện tại Thái tử vừa mất , Cố Nguyệt Mẫn đang thương tâm , nàng sao có thể nhắc lại chuyện cũ ? Khiến cô nãi nãi này thương tâm , nàng còn đang bị chế trụ , ai biết vị Công chúa này tức giận sẽ ra sao .

Nguyên Thương bỗng nhiên có chút hiểu được , vì sao đêm nay Cố Nguyệt Mẫn lại khác ngày thường , có vẻ không ổn định , có lẽ là vì việc này . Nguyên Thương nghĩ đến nàng vừa mất đi ca ca kính yêu , trong lòng mềm nhũn , ánh mắt trở nên mềm mại , sửa lời nói : " Đây chỉ là việc nhỏ , ngươi sao còn nhớ ? "

Cố Nguyệt Mẫn lúc này đã cởi bỏ trung y của nàng , lộ ra lớp vải trắng quấn trước ngực . " Việc nhỏ ? " Cố Nguyệt Mẫn hơi u oán nhìn nàng , nói , " Ta đây hỏi ngươi , đêm đó ở Bạch Mã Tự , ngươi vì sao ... vì sao phải làm như vậy ? Theo ý của ngươi , đây cũng là việc nhỏ ? "

Nguyên Thương thanh âm nghiêm trang cãi lại nói : " Đó là vì cứu ngươi ... "

Cố Nguyệt Mẫn lông mày nhướn lên : " Nói như vậy là ta chiếm tiện nghi ? "

Nguyên Thương cảm thấy sát khí trong mắt nàng , vội vàng nói : " Ta chiếm tiện nghi , là ta chiếm tiện nghi ! "

Cố Nguyệt Mẫn giận dữ , cười lạnh nói : " Tốt ! Thì ra là ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta . "

Nguyên Thương nói không ra lời .

Được rồi , cùng Công chúa Điện hạ nói lý lẽ là vô dụng . Cho dù bậc thầy nho học kiếp trước hay chuyên gia biện luận hiện đại cũng vô dụng , huống chi nàng chỉ là một sát thủ nho nhỏ không giỏi ăn nói ?

Nguyên Thương nhắm mắt lại . Dù sao cũng không phải giết mình đi ? Nhìn động tác của nàng hình như là muốn cởi áo nới thắt lưng , muốn làm chu công chi lễ [ động phòng ] , trả thù chuyện lần trước ở Bạch Mã Tự , cũng không sao , việc này cũng không tính được là ai chịu thiệt là ai chiếm tiện nghi , hơn nữa , vì vị Công chúa này , tánh mạng cũng không để ý , đừng nói là chịu thiệt . Ý nghĩ của sát thủ hiện đại cùng cổ nhân bất đồng , nếu thích người đó , làm chút chuyện yêu cũng rất bình thường . Dù sao , nói chuyện yêu đương thì nàng không hiểu , theo nàng biết , thì Linh đại nhân cùng Vu Linh đại tỷ hay những đôi yêu nhau khác trong | Hắc Sắc Chỉ Vân | mỗi lần gặp mặt tình huống có thể thấy  , tựa hồ tình nhân trong lúc đó trừ bỏ chuyện này cũng không có việc khác để làm....

Cố Nguyệt Mẫn thấy nàng một chút ngượng ngùng cũng không có , thầm nghĩ : Xem thủ đoạn của nàng lần trước ở Bạch Mã Tự ... , tựa hồ rất thuần thục , không giống như là lần đầu tiên , nói không chừng nàng còn cùng những nữ nhân khác hoan hảo [ vui vẻ ] không biết bao nhiêu lần .

Nghĩ đến đây , Cố Nguyệt Mẫn thật có chút tức giận . Vị Công chúa Điện hạ này không tỏ ra giận ngược lại , vẻ mặt mỉm cười , không nhìn ra chút nào , chỉ có ánh mắt lộ ra thanh lãnh.

Ở xã hội phong kiến , thư phòng cho tới bây giờ đều là cấm địa , không được phép , cho dù là tâm phúc thân tín cũng không thể tùy ý tới gần . Cố Nguyệt Mẫn ở thư phòng , cũng không sợ có người tiếp cận , cho dù có người đến , nàng cũng có thể nhạy bén cảm giác được . 

Nguyên Thương cảm thấy Cố Nguyệt Mẫn kéo vạt áo của mình xong , cũng không tiếp tục cởi áo của mình , ngược lại bên người vang lên tiếng " Tất tất tác tác " cởi quần áo.

Nhắm mắt , thính giác , khứu giác ngược lại trở nên linh mẫn . Một mảnh hương thơm nhàn nhạt tràn ngập , mang theo ấm áp . Nguyên Thương trong lòng vừa động , đây là , mùi thơm cơ thể của Cố Nguyệt Mẫn . Nửa năm trước ở phủ Phò mã thời điểm đó , hay lúc ở Bạch Mã Tự , đều cực kỳ rõ ràng .

Nguyên Thương nhịn không được mở to mắt , thấy Cố Nguyệt Mẫn đã cởi bỏ áo ngoài dài , lộ ra nội sam [ áo lót ] tơ vàng bên trong . Tiếp tục cởi xuống nội sam , là cái yếm cùng tiết khố chuyên dụng thêu hoa văn cửu phượng kim sắc , bất quá lần này là bạch sắc . Chữ ' Mẫn ' quen thuộc cũng được thêu trên yếm ở vị trí như trước . Nguyên Thương lập tức nghĩ đến đêm phong lưu ở Bạch Mã Tự , nhìn thiên hạ như ngọc trước mắt , nhịn không được nghĩ muốn vuốt ve , tiếp tục một phen hương diễm lúc trước . Nhưng nàng bị điểm huyệt đạo , toàn thân không thể động đậy .

Cố Nguyệt Mẫn nội công nghị lực , nếu không phải bị thương , ở trên tường cung mệt mỏi không chịu nổi , lại bị vây công , lúc ấy tuyệt đối sẽ không bị chế trụ . Hiện tại thương thế của nàng có chút khôi phục , lại nghỉ ngơi tốt , nội lực cũng không tổn hại , nếu không có trong tình huống sinh tử , Nguyên Thương tuyệt đối không có sức đánh trả .

Nguyên Thương bỗng nhiên nghĩ đến : Cố Nguyệt Mẫn thương là nàng trị liệu băng bó , lại ở trong lòng của nàng nghỉ ngơi dưỡng sức , nội lực tiêu hao , cũng là ăn linh đan đặc chế của nàng , nay ngược lại nàng bị chế trụ , nàng có tính hay không là mua dây buộc mình ? Nói tiếp , nàng ngàn dặm xa xôi trở về hoàng thành , đó chẳng phải là tự chui đầu vô lưới ?

Cố Nguyệt Mẫn thấy Nguyên Thương mở to mắt , nhìn chăm chú trên người nàng không chuyển dời , cười khẽ , xé mở lớp vải trắng trước ngực Nguyên Thương , xé dễ dàng như giấy , lộ ra bầu ngực như ẩn như hiện trong lớp vải trắng .

Nguyên Thương thân thể chỉ mới mười sáu tuổi , so với Cố Nguyệt Mẫn nhỏ hơn một tuổi , hơn nữa thân thể không tốt , bộ ngực chưa phát dục tốt , so với Cố Nguyệt Mẫn nhỏ hơn nhiều , nhưng nhờ có tiên thảo linh dược nuôi dưỡng mà trở nên mượt mà , vểnh cao , vải trắng vỡ vụn , một đôi thỏ ngọc cơ hồ nhảy ra ngoài , nửa che dưới lớp vải trắng .

Nguyên Thương mặc cẩm bào Phò mã - hoàng gia chế phục , trung y là lụa mỏng cực phẩm được làm để thông khí giữ ấm , vạt áo được cởi bỏ , thân thể nửa lộ , vẫn còn một phần được che dấu , như đóa hoa lay động trước mắt Cố Nguyệt Mẫn .

Cố Nguyệt Mẫn híp mắt , cúi đầu đánh giá khối thân thể đang nằm này , có chút ý cảnh mơ hồ . Lúc trước Trúc Ngữ gọi nữ tử đến thị tẩm , vô luận quốc sắc thiên hương thế nào , nàng nhìn đều không thuận mắt , trong lòng vô tình , phấn hồng cũng là khô lâu , trong lòng động tình , khắp nơi đều là đào nguyên thánh địa , ví dụ như , bức tranh sơn thủy trước mắt này .

Cảnh vật , núi non sương mù bao phủ ; ngàn thước phù đồ vươn tận trời " Quả thật là một bức tranh đẹp.

Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười , đầu ngón tay trái chạm vào mi tâm Nguyên Thương .

Nguyên Thương nhìn thẳng vào mắt nàng , trong mắt nóng như lửa . Ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cũng không chịu được , bị ánh mắt không chút che dấu của nàng làm cho nóng rực .

Bàn tay điểm ở mi tâm nàng , đang kề sát mặt nàng kia , mang chút chất vấn nói : " Ngươi cũng biết , nửa năm này , ta bị dày vò như thế nào ? "

Nguyên Thương giật giật môi , cắn răng , nhẹ nhàng nói : " Ta biết . "

" Ngươi biết ? " Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu , " Ngươi không biết . Nếu không , ngươi sao lại lên thuyền muốn đi Triều Tiên xa xôi , vừa đi chính là hai ba năm . "

Nguyên Thương không nói gì . Bởi vì nàng nói không nên lời .

Nói ra miệng như thế nào , nàng là vì mới vừa gặp gỡ Công chúa , vì bàn tay khi thăm dò nhiệt độ trên trán của nàng , vì vài câu hư tình giả ý ân cần thăm hỏi , liền bắt đầu tình căn đâm sâu [ tình cảm sâu đậm ] sao ?

Nói ra miệng như thế nào , ngay cả có phải yêu hay không cũng không biết , cũng đã nguyện ý vì nàng xả thân , vì nàng mà chết , ngay cả tâm sát thủ trấn tĩnh như thường cũng không thể ngăn được dao động , không dám đến gần bên người nàng .

Nói ra miệng như thế nào , ngày ngày đêm đêm đều nghĩ đến thân thể của nàng , tựa như tiểu nữ tử bình thường mới nếm thử trái cấm .

Nói ra miệng như thế nào , hiện tại trong lòng tràn đầy dục vọng muốn ôm nàng , cho dù chỉ là ánh mắt của nàng , cũng có thể khiến mình run rẩy giống như động tình ?

Nói ra miệng như thế nào , nàng hai đời khinh thường động tâm , không dám động tâm , chưa từng động tâm , kiếp này lại vì nàng động tâm .

Nguyên Thương nói không nên lời , cho nên , chỉ là nhìn nàng , ôn nhu lại cực nóng , không chút nào che dấu .

Cố Nguyệt Mẫn nhạy cảm nhìn vào mắt nàng , tay run lên , đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chậm rãi đi xuống , vuốt ve từng tấc da thịt của nàng , lướt nhẹ nhàng , giống như con thuyền buồm lướt nhẹ trong gió , từ dưới cằm , cổ , trước ngực , thẳng đến bụng dưới , đến bụi hoa được che phủ .

Mặt hồ họa thuyền tìm về chốn , ngọn núi cô quạnh dưới ánh chiều . " Cố Nguyệt Mẫn than nhẹ , dùng tay kia cởi bỏ lớp vải trắng trước ngực nàng , lộ ra hai đỉnh núi màu hồng nhạt , khen , " Thập Tam , bài thơ này của ngươi , viết vô cùng tốt , vô cùng tốt ... Thật sự rất hợp với tình hình này ! "

Nguyên Thương trước ngực cảm nhận được hơi thở của Cố Nguyệt Mẫn , hận không thể lập tức xoay người đem nàng ôm vào trong ngực .

" Mẫn nhi ... " Nguyên Thương thanh âm hơi phát run . Chính là một câu xưng hô này , chính là ngữ khí cùng âm điệu này , là mộng yểm mỗi đêm của nàng . Nghe thấy nàng gọi , Cố Nguyệt Mẫn chấn động , thanh âm này giống như là chú ngữ , mang theo một chút tê dại từ sống lưng nàng chạy xuống , bụng dưới lập tức phản xạ có điều kiện co rút lại , chính nàng phảng phất nghe thấy dưới thân tiếng nước róc rách , sắc mặt hơi đỏ lên .

Nguyên Thương vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng , thấy mặt nàng ửng hồng , quyến rũ động tình , càng khó có thể kiềm chế , mở miệng nói : " Mẫn nhi , giải huyệt cho ta ... "

Cố Nguyệt Mẫn hừ một tiếng , nói : " Mơ tưởng ! " Nàng đọc thuộc mười hai quyển xuân thư , vốn trước lúc xuất giá cũng có nhũ mẫu giáo tập qua làm vợ chi đạo [ đạo làm vợ ] , việc vợ chồng , nàng cũng rõ ràng . Lẽ ra đối phó với Nguyên Thương là xa xa không kịp , nhưng nàng cơ hồ cả người trần truồng , Nguyên Thương thị giác , khứu giác , thính giác cùng xúc giác , nhạy cảm đều là nhất đẳng , quả thực giống như cực hình . Chỉ là Nguyên Thương tự chủ vô cùng tốt , trừ bỏ ánh mắt , Công chúa nhìn không ra nàng có chút thất thố .

Cố Nguyệt Mẫn bàn tay đặt trên bụng Nguyên Thương , nhẹ nhàng nói : " Cô cô từng nói , người luyện võ , gân mạch nhạy cảm , xúc cảm rất tốt , dùng tới nội lực , kích thích huyệt đạo gân mạch , giống như cực hình . Thập Tam , ngươi nói , nếu lòng bàn tay ta tăng thêm nội lực , ngươi có còn nhịn được như vậy nữa không ? "

Nguyên Thương nhìn nàng trước ngực không hề che đậy , miệng lưỡi khô nóng , nói : "Không cần phiền toái như vậy . Ngươi giải huyệt đạo cho ta ... "

" Vậy cũng không được ! " Cố Nguyệt Mẫn cười như gió xuân , " Ta muốn cho ngươi khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ ngày hôm nay ! Ta cũng muốn cho ngươi giống như bị mộng yểm mà nhớ ta ở trong lòng . "

Nguyên Thương nghiêm nghị nói : " Ngươi từ lâu ở trong lòng ta , sớm đã là mộng yểm của ta . "

Cố Nguyệt Mẫn trong mắt sáng ngời , lại cắn môi dưới nói : " Hoa ngôn xảo ngữ * ! "

( * ) Hoa ngôn xảo ngữ = Lời ngon tiếng ngọt .

Nguyên Thương bụng dưới bị lòng bàn tay mềm nhẵn ấm áp của Cố Nguyệt Mẫn bao trùm , cảm thấy cực kỳ thoải mái , cả người run rẩy , nói : " Ta không nói dối với ngươi . "

Cố Nguyệt Mẫn nói : " Vừa rồi là ai không thừa nhận bỏ thuốc ta ? "

Nguyên Thương ánh mắt hơi co rụt , nói : " Đó là ngộ thương ... Ừm ... " Nói xong chữ cuối cùng , lòng bàn tay Cố Nguyệt Mẫn bắt đầu vận công , Nguyên Thương biết nàng có thương tích , không dám dùng nội lực chống đỡ , chỉ đành để nội lực kia tiến vào . Nội lực kích thích kinh mạch bụng dưới , khiến nàng nhịn không được hừ một tiếng .

Thấy nàng vong tình ra tiếng , Cố Nguyệt Mẫn rốt cục cảm thấy cân bằng một chút . Nửa năm trước , không biết chính mình ở dưới thân nàng bộ dáng ra sao ? Khi đó trúng thuốc , khó có thể kiềm chế , nói như vậy trò cười bị nàng thấy hết . Nghĩ đến đây , Cố Nguyệt Mẫn liền hận mà muốn nguyền rủa : " Tốt nhất để cho Nguyên Thập Tam bị mất trí nhớ ! " Trong miệng oán hận nói : " Ngươi cầu xin ta a ? Ngươi nếu cầu xin ta , ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi ... "

Mà , trên thực tế  , vốn Tô Kì sớm bởi vì bệnh nặng , chịu không nổi mà hồn phi phách tán ... Ừm , coi như hiện tại Nguyên Thập Tam mất trí nhớ đi .

" Xin ngươi , Mẫn nhi ... " Nguyên Thương lập tức không hề có khí khái cầu xin tha thứ . Cố Nguyệt Mẫn không khỏi sửng sốt . Nguyên Thương trong lúc sinh tử mày cũng không nhăn một chút , cứ tưởng nàng là một người cao ngạo quật cường , tuyệt đối không thể nghĩ nàng lại vô lại như thế , dĩ nhiên cầu xin khoan dung , tự nhiên giống như uống nước .

Nguyên Thương lợi dụng nàng vừa mới chuyển nội lực , triệu tập đại huyệt ở sau lưng , trong lúc nàng đang phân thần , lập tức giải khai huyệt đạo , thân mình bất động , giữ chặt bàn tay nàng đặt tại bụng dưới của mình , tay kia thì ôm lấy cổ của nàng , muốn gỡ dây yếm phượng văn , nói : " Biết người biết ta , trăm trận trăm thắng . Ta hiểu rõ ngươi , nhưng ngươi không hiểu rõ ta . "

Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt hơi lộ ra kinh ngạc , Nguyên Thương không chút nào để ý nàng kinh ngạc , mượn cơ hội đem nàng kéo lại gần mình , trần truồng đối mặt , không hề ngượng ngùng , hôn khóe môi của nàng , " Mẫn nhi , ngươi nếu muốn thân thể của ta , cứ việc tới lấy ! Ngươi muốn cái gì , ta cho ngươi cái đó . "

Ngay cả tánh mạng , thậm chí tự do đều vì ngươi mà trở thành trói buộc , những thứ khác có là gì đâu ? Ngươi muốn cái gì , ta cho ngươi cái đó . Ta có , có thể cho ngươi , ta không có , thì đoạt lấy cho ngươi .

Cố Nguyệt Mẫn thuận thế cúi xuống , trước ngực cùng Nguyên Thương ma sát , cảm thấy nơi đó mềm mại không xương , đỉnh màu hồng nhạt ma sát qua lại , không khỏi lại run rẩy một chút .

Cố Nguyệt Mẫn như vậy cọ xát trêu chọc nàng có thể dùng ý chí chịu đựng , nhưng dùng tới nội lực , đó là tà đạo . Đặt tại bụng , nếu không thể hoan hảo , nặng thì thoát âm mà chết , nhẹ thì nguyên khí cũng tổn thương nặng . Nguyên Thương kéo cổ tay nàng thuận thế trợt xuống , vỗ về sống lưng của nàng , toàn thân cùng mình quấn quýt si mê dán chặt , kéo tay kia của Cố Nguyệt Mẫn thăm dò xuống phía dưới .

Nguyên Thương hai chân cong lại , ngoan ngoãn nằm ở trên giường , nhắm mắt lại , mặc quân [ người trong lòng ] nhấm nháp , người động tình hai má nhuận hồng , toàn thân da thịt như tuyết giống như đóa hoa cũng mang theo sắc đỏ .

Cố Nguyệt Mẫn dù sao cũng là nữ tử mạnh mẽ , lúc đầu có chút ngượng ngùng , nhưng Nguyên Thương đã chủ động muốn yêu , nàng như thế nào già mồm thêm nữa ? Cúi đầu khẽ hôn đôi môi anh đào màu hồng nhạt , Nguyên Thương vội vã ngậm lấy đầu lưỡi của nàng , quấn quýt cái lưỡi thơm tho trơn trợt , đã không còn mùi máu tanh lần trước , chỉ có tinh thuần ngọt ngào . Cố Nguyệt Mẫn ngón tay di chuyển khắp nơi , vô cùng trắng mịn , không hề trở ngại , thẳng đến ...

" Ngươi là ... " Cố Nguyệt Mẫn hơi có chút kinh ngạc dừng lại một chút , ngẩng đầu nhìn Nguyên Thương . Nguyên Thập Tam kinh nghiệm phong phú như thế , như thế nào còn là ...

Nguyên Thương cảm thấy ngón tay nàng tạm dừng , chân cùng lưng dùng sức , thân mình cong lên , hướng về phía ngón tay nàng nghênh đón , Cố Nguyệt Mẫn giống như nghe thấy được một tiếng xé rách rất nhỏ , rút tay ra , nhìn thấy nơi đó có một chút vết máu , máu tươi xen lẫn chỉ bạc chậm rãi nhỏ xuống .

Nguyên Thương nặng nề thở hổn hển , nửa mở mắt nhìn thoáng qua , lại kéo lấy tay nàng , nói : "Mẫn nhi , đừng có ngừng ! " Ban đầu phá thân , đau đớn hơn nhiều vui thích . Nhưng lần trước Cố Nguyệt Mẫn là bị bỏ thuốc , lần này Nguyên Thương dưới tình huống buông lỏng gân mạch bị Cố Nguyệt Mẫn -vị Công chúa Điện hạ này gia tăng nội lực kích thích gân mạch , hiệu quả cũng giống như bị bỏ thuốc .

Cố Nguyệt Mẫn nghe lời di động , Nguyệt Mẫn nắm lấy bầu ngực trái mềm mại của nàng , ngậm lấy đỉnh , Nguyên Thương gắt gao cắn chặt hàm răng , cúi đầu kêu rên . Từ đầu tới cuối , từ lúc vì nội lực mà động tình rên rỉ một lần , sau đó vô luận như thế nào , cũng không phát ra âm thanh .

Cố Nguyệt Mẫn có chút thất bại nói : " Ngươi như thế nào không ra tiếng ? "

" ... " Đây là đặc tính sát thủ từ trong xương của Nguyên Thương , không thay đổi được . Nhưng nàng cũng không thể nói là ' thói quen ' đi ? May mắn nàng vẫn duy trì một chút thanh minh , hai chữ này mà ra khỏi miệng , vĩnh viễn không có ngày yên bình ...

Cố Nguyệt Mẫn thắt lưng được Nguyên Thương một tay ôm lấy , cơ hồ giảm đi ba phần khí lực , đè ép trên người Nguyên Thương , lại giảm đi ba phần khí lực , bên hông miệng vết thương hơi có chút đau đớn , nhưng không có rớm máu .

Cố Nguyệt Mẫn cuối cùng tìm được cơ hội , thực nghiệm bản lĩnh học tập nửa năm qua . Công chúa ngón tay thon dài , mở rộng bàn tay , đem khối tròn kia nắm giữ trong lòng bàn tay . Những nhũ mẫu trong hoàng cung , đều là cao thủ dạy dỗ cho phi tử cung đình hầu hạ Hoàng đế , Cố Nguyệt Mẫn cũng có hai cái nhũ mẫu từ trong hoàng cung đi ra , việc này những người khác không tiện mở miệng , hỏi nhũ mẫu là đơn giản nhất . Cố Nguyệt Mẫn tò mò không thôi , đem những thủ đoạn này đều dùng trên người Nguyên Thương , một chút một chút thử thăm dò phản ứng của Nguyên Thương .

Nguyên Thương vì luyện công , toàn thân cao thấp của mình sớm mò rành mạch , còn cần giống nàng dùng tới sách vở chỉ dạy sao ? Một phen chế trụ tay nàng , trong giọng nói khàn khàn nhẫn nại đến tận cùng , nói : " Mẫn nhi , đừng náo loạn ... "

Cố Nguyệt Mẫn khẽ cười nói : " Lúc trước ngươi đối phó ta thế nào ? " Ngón tay dưới thân chậm rãi lui về phía sau nửa tấc , Nguyên Thương nhất thời cảm thấy dưới thân hư không [ trống rỗng ] , hừ một tiếng , nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói : " Nếu không phải ngươi bị thương nặng , ta đã sớm ... "

Cố Nguyệt Mẫn nhướn mày  , " Phải không ? Ngươi đánh thắng được ta sao ? " Ngón tay chậm rãi rút ra ngoài , Nguyên Thương sắc mặt lập tức thay đổi , "Mẫn nhi ngươi ... "

Cố Nguyệt Mẫn mang theo nụ cười nhẹ làm mê đảo thiếu niên tuấn kiệt trong kinh thành , có chút tà mị , nói : " Thập Tam , ta xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu ! "

Cố Nguyệt Mẫn ngón giữa chậm rãi lui về phía sau , lúc sắp đi ra ngoài , Nguyên Thương bỗng nhiên ôm nàng xoay người , đem nàng đặt ở dưới thân . Nguyên Thương giờ phút này tuy rằng quần áo đã cởi bỏ , nhưng vẫn mặc trên người , vươn tay đem y phục ném một bên , lại kéo cái yếm của Cố Nguyệt Mẫn ra , cùng Cố Nguyệt Mẫn da thịt thân thiết kề sát , thân thể hướng xuống ngón tay nàng , ngón tay ngay tức khắc cũng không có tiến nhập cánh hoa . Cố Nguyệt Mẫn cả kinh , nói : "Ngươi chớ làm loạn , miễn cho móng tay làm bị thương phía dưới ... "

" Mẫn nhi ... " Nguyên Thương gắt gao nắm lấy vai nàng , không có kêu ra tiếng , thở gấp mấy hơi , nói , " Ngươi phá tâm của ta , ngươi nếu phụ ta , ta sẽ diệt hoàng tộc Cố thị ! "

Ngươi phá tâm sát thủ của ta , từ nay về sau , ta không còn là sát thủ . Ta vì ngươi không cần tánh mạng , không cần tự do , ngươi nếu vứt bỏ ta , ta nhất định sống không bằng chết . Ta nhất định khiến cho sinh linh khắp thiên hạ này cùng ta xuống địa ngục ! Khi đó thế gian này đối với ta chẳng còn liên quan , cho thiên hạ Đại Yến ngươi vĩnh viễn không có ngày yên bình .

Cố Nguyệt Mẫn ôm lấy hai má trơn bóng hồng nhuận của nàng , hương thơm nhẹ nhàng phả ra : " Sống chết không thay đổi . "

Nguyên Thương nếu đã buông lỏng tâm tình , liền không cố kỵ nữa , thể xác và tinh thần như một , hoàn toàn kính dâng cho vị Công chúa Điện hạ này , hưởng thụ vui thích lúc hừng đông .

Khi ngón tay thon dài tinh tế của Cố Nguyệt Mẫn ra ra vào vào hơn mười mấy lần sau , Nguyên Thương bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng , Cố Nguyệt Mẫn cảm giác một dòng nước ấm theo ngón tay chảy ra ngoài , nhiễm đầy trên tay . Cố Nguyệt Mẫn tuy rằng chỉ có một lần kinh nghiệm kia , nhưng mưa dầm thấm đất , đương nhiên hiểu được sao lại thế này . Nhìn Nguyên Thương sắc mặt ửng đỏ quyến rũ , thầm nghĩ , thì ra , Thập Tam cũng chỉ là tiểu nữ hài mà thôi ...

Khối thân thể này của Nguyên Thương vẫn là xử nữ . Lại cách nửa năm mới cùng Cố Nguyệt Mẫn thân cận lần nữa , quấn quýt si mê hơn một canh giờ cũng không muốn buông ra , thẳng đến lúc gần sáng , mới ngã xuống giường ngủ . Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương đều là người thiếu khuyết cảm giác an toàn , ở trước mặt đối phương , nghe thấy hơi thở của đối phương mới có thể an lòng ngủ . Nếu không , cho dù mệt mỏi cực độ , cũng vẫn duy trì cảnh giác , hơi có chút động tĩnh , lập tức tỉnh giấc .

Ngọn nến màu đỏ cháy hết đã lâu , sáng sớm mùa thu vẫn như trước tối đen , ánh trăng còn chưa hạ xuống , Cố Nguyệt Mẫn khoác lấy trường bào Phò mã của Nguyên Thương ngồi dựa trên giường , nương theo ánh trăng nhìn cái yếm trong tay .

Màu trắng tơ vàng , kim tuyến cửu phượng tường văn , máu xử nữ của Nguyên Thương dính ở giữa cái yếm . Cái yếm tuyết trắng như điểm thêm một đóa hoa màu đỏ , cành vàng lá đỏ , yêu diễm động lòng người .

Cố Nguyệt Mẫn gấp lại lớn chừng bàn tay , gắt gao nắm ở trong tay , nhìn Nguyên Thương nằm ở bên cạnh . Chỉ có lúc ngủ , nàng nhìn mới giống một thiếu nữ mười sáu tuổi . 

Nữ tử này so với mình còn nhỏ hơn một tuổi , rốt cuộc đã trải qua cái gì , mới trở nên bình tĩnh , lãnh đạm như vậy ? Trải qua chuyện gì , mới có thể xuất kiếm giết người , tựa như cắt đậu hũ ?

Đầu ngón tay vén vài sợi tóc đen trên trán nàng , thầm nghĩ , mình quả thật không biết nàng .

Đúng lúc này , có tiếng thị nữ bên ngoài từ rất xa hỏi : " Công chúa Điện hạ , thị vệ phủ Phò mã đã đến . "

Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt đỏ lên . Tuy rằng biết mình đã lập ra quy củ , hạ nhân không dám vượt qua , không có khả năng tùy ý tới gần , càng không thể tự tiện tiến vào , nhưng nghe người của phủ Phò mã tới , có chút cảm giác giống như bị bắt thông dâm tại giường .

Cố Nguyệt Mẫn nói : " Phò mã đang nghỉ ngơi , để bọn hắn chờ ! "

" Vâng ! "

Ước chừng khoảng nửa canh giờ , Nguyên Thương đồng hồ sinh học bổng vang , đột nhiên mở to mắt .

" Vừa rồi có người đến ? "

" Ừ . Ngươi nghe thấy được ? "

" Hình như nghe thấy thanh âm , nhưng không có khí tức cao thủ , ta nghĩ ngươi có thể ứng phó , nên không tỉnh . "

Cố Nguyệt Mẫn ở bên tủ quần áo lấy ra một cái yếm màu xanh nhạt hoa văn cửu phượng , cho nàng mặc vào , bật cười nói : "Đây là phủ Công chúa , có người nào dám vuốt râu [ gây rối ] ? " Nhìn Nguyên Thương mặc cái yếm của mình , vừa lòng gật đầu , nói : " Tốt lắm , về sau bên trong ngươi sẽ mặc của ta . "

Nguyên Thương nhìn y phục nữ trên cổ tay trắng mịn của nàng , ngẩng đầu hỏi : " Ta dùng thân phận Nguyên Thập Tam đi ? "

" Vẫn là nam trang đi ! " Cố Nguyệt Mẫn trong mắt tiếc nuối thở dài , " Thị vệ phủ Phò mã của ngươi đến đây , phỏng chừng là nghe nói chuyện đi Bắc thượng , nhất định muốn đi theo , ngươi mặc nam trang dễ dàng chỉ huy . "

Rời khỏi giường Cố Nguyệt Mẫn lập tức trở thành Công chúa cơ trí , phân tích quyết đoán , gọn gàng ngăn nắp .

Cố Nguyệt Mẫn cầm y phục bị xé , cởi bỏ cái yếm , đưa cho nàng mảnh vải quấn trước ngực .

Hai người đi vào phòng khách thời điểm , thấy tám người đứng , không khí giương cung bạt kiếm , phân ra hai bên , bốn người là đầu lĩnh thị vệ phủ Công chúa , do Cổ Nghiên cầm đầu ; Bên kia là thị vệ phủ Phò mã và do Mộ Sính cầm đầu . Tám người này đang ầm ĩ túi bụi .

-------------------

P/S : Bài thơ như thế mà cũng nghĩ đen tối cho được , có ai hiểu được thâm ý trong đó không  (~˘▾˘)~ . Công chúa thâm hậu quá . Nguyên Thương thấy vậy chứ rất thích mặc nữ trang !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info