ZingTruyen.Info

( BHTT ) Sư Phụ Là Lòng Ta Nhất Sủng

Chap 47 - 49

RyuHyun0

* Chap 47 *

" Cố Thanh Ngọc các nàng còn ở ? "

Lâm Minh Nguyệt lắc đầu

" Không có, các nàng là ra ngoài dạo phố "

" Dạo phố sao... "

" Muốn đi ? "

Ngọc Y Thần tuy độc vừa mới tái phát nhưng thân thể cũng không gọi mấy nghiêm trọng, nàng ấy nếu muốn Lâm Minh Nguyệt có thể cùng nàng đi dạo phố.

" Không đi "

Nàng cũng không thích nơi đông người, đi dạo phố đối với nàng mà nói chính là chuyện xa xỉ. Chỉ là nàng nghĩ cho Lâm Minh Nguyệt, Lâm Minh Nguyệt tính cách so nàng không như vậy trầm lặng, nàng sợ Lâm Minh Nguyệt cảm thấy tù túng.

" Ngươi nếu muốn đi ta liền không ngại "

" So với dạo phố, sức khỏe ngươi là trước mắt. Chúng ta ở đây cũng mất một ít thời gian, khi khác lại đi cũng không muộn "

Ngọc Y Thần nhìn nàng quan tâm săn sóc dáng vẻ lòng đều là ấm áp. Nàng chủ động dựa vào Lâm Minh Nguyệt, đem đầu chôn vào nàng cổ, mang theo làm nũng ý vị.

Lâm Minh Nguyệt lần đầu cảm thụ Ngọc Y Thần như vậy chủ động tất nhiên cao hứng, nàng dang tay ôm lấy Ngọc Y Thần, vuốt ve nàng mái tóc dài.

" Ngươi này bộ dạng vẫn là làm ta khá bất ngờ "

" Thích không thích ? "

" Tất nhiên thích "

Lâm Minh Nguyệt cầm lấy nàng tay, hôn nhẹ lên đó, vẻ mặt vô cùng thõa mãn.

" Vốn dĩ trước nay nghe qua danh tiếng của ngươi cao lãnh khó gần, không nghĩ rằng ngươi cũng có rất nhiều điểm đáng yêu như vậy "

" Ta bản tính là như vậy, chỉ có nhưng người tiếp xúc gần mới thấy được con người thật của ta "

Lâm Minh Nguyệt vừa muốn cho người khắp thiên hạ biết rằng lời đồn về nàng ấy là không đúng nhưng cũng không muốn để người khác biết được điểm đáng yêu này của nàng ấy.

Tính, để nàng một người nhìn thấy là đủ rồi.

Lúc này Quang điểu truyền tin của tông môn bay đến, đậu trên cửa sổ, miệng nó giống như là lấy hơi, kêu lớn.

Lâm Minh Nguyệt bị tiếng nó dọa đến, theo bản năng nghĩ là kẻ địch liền muốn rút kiếm. Ngọc Y Thần nhanh chóng đè xuống nàng tay, nói.

" Là quang điểu tông môn phái đến "

" Âm thanh của nó quá dọa người đi " Lâm Minh Nguyệt vừa cất kiếm vừa lầm bầm, vẻ mặt không hài lòng nhìn chằm chằm quang điểu.

Ngọc Y Thần mỉm cười, nâng tay xoa xoa nàng mày, làm cho nó giãn ra không ít.

" Cau có liền không tốt "

" Ta cũng không muốn a, đều là do nó đâu "

" Được rồi, mau xem là tông môn gửi gì đến "

Lâm Minh Nguyệt chụp lấy quang điểu, lấy ra một tờ giấy được gắn ở chân nó. Ngọc Y Thần cũng từ nạp giới lấy ra một chút linh dược, thảy đến cho nó như phần thưởng.

Lâm Minh Nguyệt đọc lá thư mày cũng không khỏi nhăn lại, thấy nàng vẻ mặt khác lạ Ngọc Y Thần đoán có lẽ là chuyện quan trọng, cũng có thể liên quan đến các nàng.

" Chuyện lớn ? "

" Chưởng môn cho gọi Nhược Vũ cùng Tử Yên trở về gắp "

" Là chuyện của hoàng hậu nhóm người sao ? "

" E là vậy "

" Xem ra hoàng thượng thật không bỏ qua "

Lâm Nhược Vũ bọn họ thân là tiên nhân lại được cử đến hoàng cung dạy dỗ, đồng thời cũng là để bảo vệ người trong cung. Lần này xảy ra sự việc như vậy, hắn chắc chắn sẽ đến hỏi tội.

Lâm Minh Nguyệt trầm tư. Nói Nhược Vũ không có tội thật không đúng nhưng hành động lần này của muội ấy cũng xuất phát từ hảo tâm, muốn vì điều này mà trách phạt các nàng, nàng liền không yên lòng.

" Nhược Vũ tính cách nóng nảy, lần này nếu trở về chẳng may gặp được hoàng thượng lại không hay "

" Ngươi tính toán thế nào ? "

" Ta sẽ cùng các nàng trở về. Có ta ở đó cũng có thể phần nào thay các nàng lý lẽ đi "

Thân là nàng tỷ tỷ, Lâm Minh Nguyệt sao có thể bỏ mặc muội ấy trở về lĩnh phạt.

" Để ta đi " Ngọc Y Thần âm thanh vang lên " Ta so với ngươi thân thuộc với sư phụ hơn rất nhiều, nói chuyện với nàng cũng sẽ không quá khó khăn "

" Nhưng đây là chuyện của Nhược Vũ ngươi không cần nhọc lòng "

Sao nàng có thể để Ngọc Y Thần đi được. Rõ ràng là nàng muội muội gây nên hà tất lại để Ngọc Y Thần ra nói đỡ thay nàng.

" Muội muội ngươi cũng là ta muội muội " nói ra lời này, vẻ mặt của Ngọc Y Thần cũng không còn như bình thường, nàng khí huyết đều dâng lên mặt, khuôn mặt cũng là hiện lên từng rặn mây hồng.

Mà Lâm Minh Nguyệt là người nhạy bén, nàng sao có thể không biết ý tứ trong lời nói này. Nàng vẻ mặt hiện lên vui mừng, không cầm lòng mà ôm nàng ấy vào lòng.

Cảm nhận được cảm xúc vui mừng của Lâm Minh Nguyệt nàng cũng tự giác nở nụ cười. Đợi Lâm Minh Nguyệt ôm đủ, cả hai lại tiếp tục vấn đề khi nãy.

" Có ngươi đi cùng các nàng ta thật an tâm nhưng nếu mọi việc quá nghiêm trọng, cần có sư tôn trách phạt vẫn là nên để các nàng gánh chịu. Thiên Quang môn đệ tử chính là dám làm dám nhận "

" Ân " nàng cũng là người rất có quy tắc, dám làm nên chuyện thì nhất định phải chuẩn bị gánh lấy hậu quả.

" Đã vậy ngươi nghỉ ngơi sớm đi. Ta đến chỗ các nàng nói chuyện "

Ngọc Y Thần gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống. Có lẽ là do độc tính tái phát làm nàng mệt nhọc cộng với nhiều ngày không nghỉ ngơi, rất nhanh liền đã ngủ rồi.

Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng ngủ say, hôn lên tóc nàng rồi mới xoay người ra cửa.

Gian phòng của Nhược Vũ không xa, đi hết dãy lầu liền đến. Nàng gõ nhẹ cửa phòng, bên trong liền phát ra âm thanh.

" Là ai ? "

" Là tỷ "

Lâm Nhược Vũ nghe đến tỷ tỷ liền chạy đến mở cửa.

" Tỷ, khuya rồi ngươi không nghỉ ngơi còn đến tìm ta có việc sao ? "

Lâm Nhược Vũ chính nói đùa nhưng Lâm Minh Nguyệt lại rất nghiêm túc gật đầu. Nàng bộ dạng cũng làm cho Chu Tử Yên bên trong căng thẳng vài phần.

" Tỷ, chuyện rất quan trọng sao ? Ngươi vẻ mặt nghiêm túc như vậy thật làm ta lo lắng "

" Sư tôn cho gọi các ngươi trở về "

" Ai~ ta còn tưởng chuyện gì quan trọng, chỉ là sư tôn gọi - " nói được một nửa Lâm Nhược Vũ liền khựng lại, vẻ mặt cũng trắng đi vài phần.

Không có việc gì để sư tôn có thể gọi các nàng trở về, chỉ duy nhất một việc, chính là liên quan đến hoàng cung sự.

Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng thay đổi thái độ liền hiểu nàng đã nhận ra được mục đích của việc trở về tông môn lần này.

" Minh Nguyệt tỷ, sư tôn định trách phạt chúng ta sao ? "

" Ta không rõ, nàng chỉ có lệnh gọi các ngươi trở về, còn về vì việc gì ta chỉ có thể nắm được là gần như liên quan đến trong cung. "

" Như vậy phải làm sao a, sư tôn nhất định sẽ trách phạt chúng ta " Chu Tử Yên lo lắng, lần này chuyện nếu đến tai của phụ thân nàng chắc chắn liền phải chịu phạt.

" Không cần sợ, chúng ta làm cũng không hề sai. Sư tôn sao có thể là người không nói lý lẽ đâu "

" Còn tự tin đến vậy sao ? " Lâm Minh Nguyệt nhướng mày nhìn nàng. Cái này muội muội lớn nhất nhược điểm chính là quá mức tự tin.

" Đừng nhìn bề ngoài sư tôn dịu dàng, nàng bản tính bên trong ngươi còn là không biết đâu "

Lâm Nhược Vũ cũng chột dạ, chuyện cũng đã xảy ra, nói nàng không tự tin như vậy còn có thể làm được chuyện gì.

Không bằng nhờ đến nàng tỷ tỷ.

" Tỷ, ngươi có thể hay không giúp giúp ta a "

Lâm Nhược Vũ vẻ mặt đáng thương mà nhìn nàng. Bộ dạng này chính là mỗi lần phạm lỗi nàng đều sẽ dùng nó để lấy lòng, mà nàng thân nhân chính là không ai chịu được.

Lâm Minh Nguyệt thở dài, cầm lấy quạt nhỏ mà gõ đầu nàng một cái, nói

" Chỉ giỏi gây chuyện. Các ngươi cũng không cần quá lo lắng, Ngọc sư thúc sẽ cùng các ngươi quay về. Có nàng các ngươi cũng tránh được phần nào tội "

Ngọc Y Thần nhất thân với sư tôn, nếu có nàng nói đỡ bọn nàng cũng không cần quá sợ hãi. Nghĩ đến không xảy ra nghiêm trọng vấn đề Lâm Nhược Vũ mặt liền vui vẻ trở lại, Chu Tử Yên cũng nhẹ nhõm được phần nào.

" Đa tạ tỷ tỷ "

" Nói với ta làm gì, ngày mai liền đối nàng cảm tạ đi "

" Ân ân "

Tiễn Lâm Minh Nguyệt về phòng, Lâm Nhược Vũ cũng là quay vào trong, khóa chặt cửa, ngồi đến bàn trầm ngâm suy nghĩ.

" Ngươi ở nghĩ chuyện gì ? "

" Ngươi nói xem, chuyện Khôn Ninh cung bốc cháy hắn đã tận mắt chứng kiến, hơn nữa thi thể của hoàng hậu cùng hai vị hoàng tử đều làm ra đến, hà cớ gì hắn không tin đâu "

Chu Tử Yên cũng bị nàng câu hỏi mà lâm vào trầm tư. Nàng nói đúng, nếu đã tận mắt chứng kiến hắn sao lại không tin, hơn nữa không phải sự việc đêm đó đều bị truyền khắp nơi sao ? Ai cũng đều tin tưởng đâu.

Đột nhiên nàng nhớ ra được vấn đề, vẻ mặt khí sắc cũng giảm sút.

" Chúng ta đã bỏ xót một việc "

" Bỏ xót ? Sao có thể bỏ xót đâu, ta lần này đã tính toán đầy đủ, ngay cả người chu toàn như Tô Mặc cũng không thấy vấn đề "

Khoan đã... Nàng vừa rồi là nhắc đến Tô Mặc. Lâm Nhược Vũ mang theo hoảng sợ ánh mắt.

" Chúng ta sai xót chính ở Tô Mặc "

Nàng đã quên mất một việc quan trọng, Khôn Ninh cung bốc cháy, hoàng hậu cùng hai vị long phượng thai qua đời đều truyền khắp nơi. Mà Tô Mặc ở biên cương sao lại có thể không nghe đến, nàng trước nay trong mắt hoàng thượng giống như tình địch, có thể tùy thời cướp đi hắn nữ nhân.

Mà Cao Hy Tuyết đối nàng là vô cùng đặc biệt. Nghe tin nàng chết, Tô Mặc sao có thể không chút tin tức, vội vã trở về kinh thành đâu ?

" Nàng không có trở về chính là lớn nhất nghi ngờ "

" Không được ta phải cùng tỷ tỷ bàn cách "

Lâm Nhược Vũ chạy nhanh ra ngoài, vội vã đuổi theo nàng tỷ tỷ. Mà Lâm Minh Nguyệt cũng vừa vặn về đến phòng, nàng thấy Ngọc Y Thần vẫn chưa ngủ.

" Còn chưa ngủ ? "

" Chờ ngươi " Ngọc Y Thần nói, thuận tiện nhích người vào trong, để lại cho nàng một khoảng trống.

Lâm Minh Nguyệt còn không kịp lên giường đã bị tiếng đập cửa gây khó chịu đến.

" Ai ! Nửa đêm còn muốn việc gì ? "

" Tỷ tỷ ta có chuyện muốn nói "

Nhược Vũ ? Muội ấy đến đây làm gì ?

Ngọc Y Thần cũng ngồi dậy chỉnh chu lại y phục, nàng không muốn để bản thân trước mặt người khác là cái không chỉnh chu người.

" Muội có chuyện gì "

" Ta biết hắn vì sao không tin "

Lâm Nhược Vũ đem mọi việc kể lại làm cho Lâm Minh Nguyệt nghe xong cũng không khỏi cau mày. Nàng giọng trách móc.

" Các ngươi đúng thật là đùa với lửa mà "

Đã có thể nghĩ ra được từng bước hoàn chỉnh như vậy ấy vậy mà lại có thể bỏ xót được yếu tố quan trọng nhất.

" Tỷ, bây giờ tính thế nào ? Hay là gọi nàng trở về "

" Nàng nếu trở về liền sẽ không toàn mạng "

Hoàng đế nắm chắc nghi ngờ nàng là người đứng sau vụ cháy đó để đưa hoàng hậu ra ngoài. Nếu Tô Mặc quay về đó, nàng chỉ có thể đón nhận chính là tội chết, không chỉ vậy còn kéo theo nàng người nhà.

" Nếu làm gì cũng nguy hiểm đến tính mạng vậy thì chúng ta thành toàn cho nàng đi "

Ngọc Y Thần lạnh lẽo lời nói vang lên. Nếu không hiểu rõ nàng ý đồ liền sẽ dễ bị hiểu lầm, bằng chứng chính là Lâm Nhược Vũ ánh mắt mở to, hoảng hốt không tin Ngọc Y Thần sẽ nói như vậy.

" Ngọc sư thúc, ta không nghĩ người lại như vậy nhẫn tâm "

" Ăn nói hàm hồ " Lâm Minh Nguyệt đánh gãy nàng lời nói, vẻ mặt tức giận " Nàng chưa cùng ngươi giải thích rõ đâu, lại dám tự tiện phán xét "

" Minh Nguyệt đừng nổi nóng " Ngọc Y Thần xoa dịu Lâm Minh Nguyệt tâm tình, nàng quay sang cùng Lâm Nhược Vũ giải thích rõ hơn nàng ý định.

" Ta không nghĩ giết nàng. Chỉ là nếu làm gì cũng nguy hiểm đến tính mạng, chi bằng tạo cơ hội để nàng vĩnh viễn rời đi hoàng cung "

" Ý người là..."

" Chúng ta sẽ làm hoàng đế tin nàng đã chết. Chỉ khi Tô Mặc chết đi thì hoàng đế mới thật sự tin tưởng. "

Lâm Nhược Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ Ngọc Y Thần ý định, nàng xấu hổ cúi đầu, vẻ mặt mang theo tội lỗi, cùng nàng nói một tiếng xin lỗi.

" Không trách ngươi là ta nói không rõ ràng "

" Thật xin lỗi sư thúc, ta quá vội vàng mà nghĩ người như vậy, người nếu muốn trách phạt ta, ta liền chấp nhận "

Ngọc Y Thần thấy nàng hành xử như vậy quá nghiêm trọng cũng không khỏi thở dài, nàng nói

" Ta không nghĩ trách phạt ngươi cũng là không nghĩ ngươi sai. Lời ta nói quá thẳng thắn, ai nghe được cũng đều sẽ phản ứng như ngươi mà thôi "

" Những tỷ tỷ ta chính là hiểu rõ ngươi ý tứ "

" Khụ khụ "

Lâm Minh Nguyệt còn chưa nguôi giận đã bị nàng làm thêm xấu hổ, nàng ho khan vài tiếng, giảm bớt nàng xấu hổ.

" Ta cùng sư phụ chính là tâm ý tương thông, muội sao có thể hiểu "

Tâm ý tương thông ? Lâm Nhược Vũ nhìn các nàng, như hiểu ra vấn đề, miệng liền cười rất tươi.

" Là vậy a "

Nàng lời nói mang theo trêu đùa làm cho Ngọc Y Thần cũng không giữ được quá hình tượng, nàng mặt cũng sắp bắt đầu đỏ lên. Lâm Minh Nguyệt sợ nàng ngại cho nên nhanh chóng đuổi Lâm Nhược Vũ trở về.

" Muội trước về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng ra đến chỗ Tô Mặc gặp nàng "

" Ân ân ân, ta liền cáo từ "

Đợi Lâm Nhược Vũ đi rồi Ngọc Y Thần tráng thái mới như cũ bình thường lại. Nàng nhớ đến khi nãy Lâm Minh Nguyệt tức giận vì nàng liền nở nụ cười.

" Ngươi đó, nàng là ngươi muội muội cũng không cần như vậy tức giận với nàng. Nàng dù sao cũng là ngươi thân nhân, ta so nàng lại không phải "

" Thân nhân cũng là nên trách tội, nàng rõ ràng chưa nghe rõ lại nói ngươi như vậy, đều đã lớn vẫn chưa thể nhìn rõ được quá vấn đề. Hơn nữa... " Lâm Minh Nguyệt dừng lại, chăm chú nhìn nàng.

" Ân ? "

" Ngươi đối với ta cũng chính là thân nhân, đối với muội ấy cũng chính là thân nhân. Lần sau lại không được dùng lời nói như vậy nói chính mình "

Ngọc Y Thần chính là nàng nhận định suốt đời bạn lữ, từ lúc hiểu rõ tình cảm, nàng đã coi nàng ấy giống như thân nhân rồi.

Ngọc Y Thần cảm động, hốc mắt cũng có chút đỏ. Nàng đã lâu rồi chưa được nghe người khác nói nàng là họ thân nhân. Có lẽ là chưa từng được nghe cho nên cảm xúc cũng không thể nào kìm nén.

Từng giọt thủy châu lăn trên gương mặt nàng nhưng đối với nàng đây chính là nước mắt của hạnh phúc. Đã bao lâu rồi nàng mới lại cảm nhận được sư yêu thương như vậy. Thật sự là quá lâu rồi.

" Ai~ ngươi từ khi nào như vậy cảm xúc đâu. Đến, để ta thay ngươi lau nước mắt "

" Rõ ràng đều tại ngươi " Ngọc Y Thần không chịu thua, nàng dù gì cũng là sư phụ của Lâm Minh Nguyệt, sao có thể để nàng ức hiếp

" Hảo đều là tại ta, là ta lúc nào cũng thích chọc ghẹo ngươi. Không khóc nữa được không ? "

Tuy biết nàng ấy không khóc vì đau lòng mà là vì hạnh phúc nhưng nàng vẫn rất khó chịu khi nhìn.

" Không cùng ngươi nói, ta trước ngủ "

Ngọc Y Thần trừng mắt nhìn nàng, sau đó quay về giường dùng chăn trùm kín, xoay mặt vào phía trong, giống như đã ngủ. Lâm Minh Nguyệt chỉ biết gãi đầu cười ngây ngô.

Ân tức phụ chính là đang ngại ngùng đây mà.

------------------
* Chap 48 *

Sáng hôm sau, các nàng đến chỗ Tô Mặc. Tô Mặc nhìn các nàng đến vừa vui vẻ cũng vừa mang theo lo âu. Nàng giống như nhận thấy được họ đến đây không chỉ để thăm hỏi.

" Hai vị đến lại không báo làm ta không kịp tiếp đón "

" Tô cô nương không cần như vậy. Hôm nay chúng ta đến chính là để nói cho ngươi một chuyện. "

Lâm Minh Nguyệt kể cho Tô Mặc nghe sự việc, Lâm Nhược Vũ cũng chỉ im lặng ngồi nghe. Tô Mặc sau khi nghe kể khuôn mặt liền biến sắc. Tuy không nằm ngoài dự đoán nhưng so với nàng nghĩ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

" Ta cũng đã quên mất việc này " nàng vì quá đỗi vui mừng mà quên đi hoàng thượng luôn xem nàng là chướng ngại.

" Xem ra ta đời này chính là trốn không khỏi tay hoàng thượng " Tô Mặc khí thế giảm sút đi rất nhiều, nàng đời này chỉ có thể sống như cái bóng của hắn, không thể thoát đi cũng không thể làm được gì.

" Tô cô nương chớ vội bi quan như vậy. Ta hôm nay đến đây cũng là vì muốn nghĩ cách giúp cô nương "

" Ngươi thật sự có cách sao ? "

" Có cách. Chỉ là cách này cần ngươi vật thân tín "

Sau khi bày cách với Tô Mặc, các nàng cũng đã đạt được mục đích. Tô Mặc muốn giữ các nàng lại ăn cơm để xem như là cảm tạ lần nữa ơn cứu mạng, đáng tiếc thời gian gấp rút, các nàng phải quay về.

Ngọc Y Thần đã chờ sẵn trước cửa, nhìn các nàng trở về, sắc mặt vui vẻ đoán rằng đã thành công.

" Kế hoạch thuận lợi " Lâm Minh Nguyệt khoe nàng chiến tích.

" Ân "

" Cũng đến giờ các ngươi khởi hành rồi " Lâm Minh Nguyệt nhìn sắc trời, mặt trời cũng dần ló dạng, các nàng cũng nên chuẩn bị lên đường.

Ba người các nàng đột ngột về tông môn làm cho Cố Thanh Ngọc rất bất ngờ. Sau khi được Lâm Minh Nguyệt giải thích nàng mới gật gù tỏ tường.

" Y Thần rất thông minh, lại được lòng sư phụ, có nàng ở chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra "

" Chỉ mong là vậy "

Lâm Minh Nguyệt nhìn bóng dáng các nàng rời đi sau cũng thu hồi lại tầm mắt. Nàng hôm nay còn tính toán cùng mọi người trước điều tra nơi ma thú thường xuyên tập kích đâu.

" Chuyện ma thú ta có hỏi qua Hà thương chủ, nghe nói địa điểm xuất hiện thường xuyên nhất chính là ở bìa rừng tới gần thôn U Lan "

Muốn qua được cổng thành ở Tây Vực trước cần đi nàng qua thôn U Lan, nơi đây trước giờ nổi tiếng về phấn trang điểm cho nữ nhân. Ai đến đây cũng đều ghé qua đó, nay ma thú tập kích, ảnh hưởng rất lớn đến giao thương.

" Chúng ta đến đó xem tình hình "

" Hai vị sư thúc đợi ta một lát, ta giống như để quên đồ vật " nàng tìm đại một lý do, chạy về đến phòng, quan sát kĩ lưỡng không có ai mới huýt sáo một tiếng.

Lúc này từ trong góc phòng, một lỗ hỏng nhỏ xuất hiện, một bóng đen từ trong bước ra, đứng trước mặt nàng, thành kính cúi chào.

" Điện hạ "

" Bích Dao, ta cần ngươi làm một việc "

" Điện hạ cứ việc phân phó "

Nàng cầm trên tay thanh đoản đao của Tô Mặc đưa cho Bích Dao.

" Này là đoản đao của Tô Mặc, là thứ mà Tô Mặc luôn đem bên mình. Ngươi cần biết phải làm gì sao Bích Dao ? "

Điện hạ là muốn nàng lợi dụng nó làm cho Tô Mặc vĩnh viễn không còn trên đời này nữa.

" Thuộc hạ hiểu rõ "

" Đừng làm ta thất vọng "

Bích Dao khóe miệng nâng lên. Nàng trước nay chưa từng làm điện hạ thất vọng đâu.

Giao xong việc nàng liền quay lại chỗ Cố Thanh Ngọc, người cũng đã đủ, các nàng liền lên đường.

Thôn U Lan cũng không xa, đi khoảng chừng nửa canh giờ liền đến. Do ma thú thường xuất hiện cho nên người trong thôn cũng rất ít khi ra ngoài, trừ phi là làm việc còn lại đều đóng kín cửa.

Đi rất lâu cũng chỉ thấy được vài người qua đường. Lâm Minh Nguyệt vẫn theo thói quen, tiến lên cùng một người gần đó dò hỏi.

" Vị huynh đài, chúng ta được lệnh của hoàng kim hội đến xử lý ma thú ở đây. Có thể cho chúng ta gặp trưởng thôn được hay không ? "

Nghe được có người đến giúp đỡ, nam nhân liền mừng rỡ gật đầu, nhanh chóng dừng lại việc đang làm mà dẫn theo ba người các nàng đến nhà của trưởng thôn.

Lâm Minh Nguyệt ba người đứng trước cửa nhà lâm vào trầm tư.

" Vài ngày trước nữ nhi của họ xuất giá. Vốn dĩ sẽ là ngày đại hỉ nhưng nào ngờ ma thú xuất hiện, sau đó đám cưới bị phá nát, mà họ nữ nhi cũng là..."

Nam nhân vừa kể vừa lắc đầu tiếc thương.

" Mọi người ở đây chờ, ta vào trong cùng trưởng thôn nói chuyện "

Hắn đi rồi Cố Thanh Ngọc mới có thể thả lỏng người, nàng nói

" Tuy không có gì nguy hiểm nhưng không khí ảm đạm ở đây làm ta thấy thật không khỏe. "

" Không khí đau thương này cũng thật đáng sợ "

Lưu Nhã trước nay gặp qua hoàn cảnh như vậy cũng đã nhiều lần, chỉ là lần này không hiểu sao lại thấy khó chịu hơn rất nhiều.

Ngay cả Lâm Minh Nguyệt từ khi đặt chân đến đây đã có cảm giác được điều gì đó nhưng vẫn là không thể đoán được.

Không để các nàng chờ lâu, nam nhân quay trở ra, gọi các nàng cùng vào trong. Một khắc bước vào trong phủ khi làm cho Lâm Minh Nguyệt càng tránh không khỏi cau mày.

" Không khí bên trong so với ngoài càng u ám hơn " Cố Thanh Ngọc chịu đựng không nổi những nơi u ám như vậy, nó làm nàng cảm giác buồn nôn. Nàng muốn nâng tay che miệng nhưng làm vậy chính là thất lễ. Chỉ còn cách khắc chế chính mình lại.

" Trưởng thôn, người đã tới "

" Hoang nghênh các vị đến thôn U Lan " trưởng thôn vẻ mặt hiền từ chào đón các nàng. " Ta đã nghe tiểu Tương nói qua, các vị đến chính là giúp chúng ta trừ yêu sao ? "

Tiểu Tương chính là tên của nam nhân dẫn các nàng đến đây.

" Chính là "

" Như vậy thật tốt quá, lão phu đã mong có người đến giúp đỡ lâu rồi "

Hắn vẻ mặt vui mừng, đưa tay bắt lấy Cố Thanh Ngọc tay làm cho nàng không khỏi giật mình. Cố Thanh Ngọc chỉ có thể nặn ra nụ cười.

" Bảo gia nhân chuẩn bị phòng cho các nàng đi "

" Không cần làm vậy. Chúng ta đã có chỗ nghỉ ngơi, ngài có thể liền chỉ điểm chỗ của ma thú, chúng ta sẽ đến đó xử lý "

Trưởng thôn khựng lại, trong một thoáng chốc hắn vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, Lâm Minh Nguyệt nhìn thấy nhưng cũng chỉ nghỉ đó là nàng ảo giác.

" Vị trí của chúng lão phu là có nhưng hiện tại không ở đây. Các vị có thể trước nghỉ ngơi, chờ sáng hôm sau đến đây gặp lão phu "

Cố Thanh Ngọc không nghĩ nhiều, nàng gật đầu đồng ý. Các nàng rời đi thôn U Lan trở lại thành, trên đường đi Cố Thanh Ngọc cùng các nàng nói qua một sự việc.

" Khi nãy trưởng thôn cùng ta bắt tay, ta cảm thấy được người hắn rất kì lạ "

" Điểm nào kì lạ ? "

" Hắn bề ngoài đã già vậy mà sức lực so với người già liền không giống, so với nam nhân trai tráng chính là hơn rất nhiều. "

" Ngươi có hay không nhầm lẫn, ta xem hắn thật ốm yếu đâu " Lưu Nhã không tin lời nàng nói, nghĩ rằng nàng nói đùa, liền vươn tay đánh nàng một cái.

" Không được đùa giỡn như thế "

Lâm Minh Nguyệt nghe Cố Thanh Ngọc nói, càng khẳng định nàng khi nãy nhìn không phải là ảo giác. Nhưng vì không có thêm điều gì để phán đoán hơn nữa hắn nhìn thế nào cũng rất giống một lão già bình thường.

Nàng tạm thời không nói đến việc này để tránh lại làm hai vị sư thúc hoang mang.

……………

Ngọc Y Thần cùng hai tiểu bối trở về, vốn dĩ muốn ngự kiếm về tông môn nhưng như vậy lại quá mất thời gian mà sư phụ chính là muốn liền trở về ngay lập tức. Cho nên Ngọc Y Thần lấy ra truyền tống phù đưa cho họ.

" Các ngươi mỗi người bóp chính mình phù, nó ẽ đưa các ngươi trở về tông môn "

Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên nhận lấy, ngắm nhìn nó đôi chút rồi mới nghe theo Ngọc Y Thần chỉ dẫn. Rất nhanh các nàng đã trở về dưới chân núi Thiên Quang môn.

" Lợi hại " Lâm Nhược Vũ tuy biết truyền tống phù là vậy nhưng vẫn thể hiện giống như là lần đầu được thấy.

" Ngươi rốt cuộc là người nơi nào đến ? " Chu Tử Yên ghét bỏ nhìn nàng, chỉ là truyền tống phù không cần kinh ngạc đến thế.

Bất quá nhìn nàng ngu ngốc vẻ mặt trong cũng đáng yêu.

" Chúng ta đi "

Đệ tử thấy họ trở về liền tức tốc đến báo cho chưởng môn. Tô Ngọc Vân đang cùng Liễu Như Tuyết đánh cờ, nghe hai nàng trở về liền ngưng lại, cho gọi các nàng vào.

Bước vào điện là Ngọc Y Thần theo sau chính là Lâm Nhược Vũ hai người. Bọn họ dáng vẻ tự tin cũng đã không còn mà thay vào đó chính là cố gắng núp đến phía sau của Ngọc Y Thần.

" Đệ tử bái kiến chưởng môn "

" Ngươi cũng theo các nàng trở về ? Không phải nói đi lịch luyện sao " Tô Ngọc Vân biết nàng trở về là vì điều gì nhưng vẫn cố tình hỏi nàng.

" Lịch luyện không vội, đệ tử đến là vì chuyện của các nàng "

" Vài ngày trước hoàng thượng đến đây nói với ta rằng hai người các ngươi không làm tốt được nghĩa vụ, cả gan dẫn đi hắn hoàng hậu cùng nhi tử và nữ nhi. Chuyện này là thật đi ? "

Nàng khí thế lúc này làm cho Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên sợ đến không dám nói nhưng Lâm Nhược Vũ từ nhỏ được tỷ tỷ dạy dỗ. Gây ra lỗi lầm chính bản thân phải tự nhận lấy trách nhiệm.

" Bẩm chưởng môn, về việc làm tròn nghĩa vụ ta có thể tự tin khẳng định chúng ta làm rất tốt. Còn về việc hoàng hậu...chính là chúng ta làm "

Tô Ngọc Vân không nghĩ nàng can đảm nhận lỗi như vậy, làm nàng có chút phản ứng không kịp. Liễu Như Tuyết vẻ mặt thích thú.

Tô Ngọc Vân thu được rất nhiều đệ tử thú vị.

" Ngươi tự tin như vậy không sợ ta trách phạt ngươi sao ? "

" Để tử làm vậy chính là có lý do, nếu chưởng môn nghe xong ta lý giải còn không hài lòng thì ta liền chịu phạt "

Nói nàng can đảm cũng không phải, nàng như vậy là bởi vì nàng không nghĩ hành động của bản thân là sai.

" Người quen biết với hoàng đế từ nhỏ có lẽ hiểu rõ hắn là người như thế nào. Người cũng hiểu rõ từng nữ nhân bên cạnh hắn mấy ai có được hạnh phúc trọn vẹn "

" Bề ngoài nho nhã uy phong, đối với nữ nhân, bá tánh thiên hạ thật quan tâm chăm sóc nhưng thật sâu bên trong người hắn chỉ là sự vô tâm mà một đế vương cần có. Ta biết rõ làm hoàng đế không thể nào thật lòng vì một người nhưng nếu như vậy hà cớ gì không để họ được tự mình kiếm tìm hạnh phúc. "

" Hoàng hậu cùng Tô Mặc từ nhỏ chính là thanh mai cùng nhau lớn lên. Nếu không phải vì hắn quần thần trong triều nhu nhược không dám ra trận, để cho một nữ nhi như Tô Mặc ra sa trường thì chuyện tình của các nàng cũng không như vậy đau khổ bao nhiêu năm "

Tô Ngọc Vân im lặng nghe nàng giải thích, chưa một lần có ý định xen vào. Đến khi nàng nói xong, Tô Ngọc Vân mới bình thản nói.

" Chuyện của phàm nhân chưa từng cần chúng ta can thiệp. Các ngươi là tu tiên người, cần gì phải xen vào chuyện của bọn họ đâu ? "

" Ta luôn được dạy bảo không thể trơ mắt đứng nhìn người tốt gặp nạn "

" Dù là vậy thì chuyện của hoàng cung các ngươi cũng không có tư cách xen vào. Ta nói đúng sao Nhược Vũ ? "

Một câu hỏi của Tô Ngọc Vân đánh trúng nàng tâm lý. Đúng thật là chuyện hậu cung không hề liên quan đến các nàng, các nàng cũng không có tư cách gì xen vào.

Nhưng...

" Là các nàng muốn chúng ta giúp đỡ. Tuy không nói ra nhưng nhìn các nàng ánh mắt cháy bỏng như vậy đệ tử có thể tự tin nói rằng việc đệ tử làm không hề sai "

Lâm Nhược Vũ một người đối đáp với chưởng môn làm cho Chu Tử Yên cũng như tiếp thêm phần nào can đảm. Nàng đi lên phía trước cùng Lâm Nhược Vũ cùng nhau đối mặt.

Dù gì Lâm Nhược Vũ cũng làm vì nàng nguyện vọng cho nên không thể để một mình nàng gánh chịu.

------------------
* Chap 49 *

Ngọc Y Thần sợ sư phụ nổi giận cho nên đã thay các nàng nói đỡ vài lời.

" Sư phụ, việc này các nàng làm cũng chỉ vì lòng thiện lương muốn giúp đỡ người khác mà thôi. Huống chi ta cũng đã gặp qua hoàng hậu, nàng xác thật muốn làm như vậy "

" Ta không nói các nàng làm là hoàn toàn sai " Tô Ngọc Vân thở dài, những lời Lâm Nhược Vũ nói nàng đều nghe hiểu, so với các nàng, đạo lý này nàng hiểu rõ hơn ai hết.

Nhưng đây là vấn đề liên quan đến hoàng đế của Vĩnh An quốc, các nàng nói không liên quan đến phàm giới nhưng nàng lúc trước cũng được tiên hoàng giúp đỡ cho nên nàng đã hứa sẽ giúp đỡ con của hắn.

Bây giờ làm như vậy khác nào nàng không giữ lời.

" Hắn đến đây muốn đòi người, nói ta dạy dỗ các ngươi không tốt để cho các ngươi cấu kết bắt đi hắn nữ nhân. Hắn nói ta làm vậy chính là đi ngược lại với lời hứa với tiên hoàng. "

" Sư phụ các nàng cũng không muốn làm như vậy, chỉ là việc này quá đáng thương, giúp các nàng hoàn thành tâm nguyện khó như vậy sao ? "

Ngọc Y Thần không rõ sư phụ nợ tiên hoàng ân tình gì nhưng nàng biết bao năm qua sư phụ giúp hoàng đế giữ vững thiên hạ đã là nàng lớn nhất báo đáp. Sư phụ còn e dè gì ở hắn đâu ?

" Các ngươi...." Tô Ngọc Vân cũng không biết nói thế nào, nàng ý định cũng đều biến mất, thở dài, nói

" Các ngươi tốt nhất đem các nàng về đây "

Lâm Nhược Vũ thấy chưởng môn không lay chuyển được liền nôn nóng.

" Đệ tử có tội, lần này không thể nghe lệnh của chưởng môn "

Đem các nàng về chẳng khác nào mọi việc các nàng cất công chuẩn bị lại hy sinh vô ích. Chu Tử Yên sợ chưởng môn nổi giận sẽ khiến Lâm Nhược Vũ gặp nguy cho nên đã cầu cứu Ngọc Y Thần giúp giúp các nàng.

Mà Ngọc Y Thần muốn cùng sư phụ nói qua kế hoạch của nàng.

" Sư phụ, ta có cái kế hoạch, người nghe xem có thể hay không làm "

" Ngươi nói "

" Hoàng thượng không tin là vì hắn chưa thấy được Tô tướng quân trở về kinh thành. Người có lẽ cũng biết tình cảm giữa các nàng là gì, mà hắn cũng là "

" Bây giờ Tô tướng quân các nàng đã thay đổi thân phận, trở thành bình thường bá tánh, sinh hoạt ở Tây Vực, sẽ không bao giờ quay trở lại "

" Vậy ngươi cùng ta nói gì kế hoạch " Tô Ngọc Vân nhìu mày, đệ tử nàng khi nào như vậy nhiều lời.

Lâm Minh Nguyệt là người nghĩ ra kế này, đêm qua Lâm Minh Nguyệt đã nói rõ cho nàng nghe, nàng chỉ cần phối hợp còn lại Lâm Minh Nguyệt tất sẽ lo liệu. Ngọc Y Thần nói rõ từng chút, không bỏ qua một chút chi tiết nào.

" Bích Dao cô nương " Ngọc Y Thần gọi tên.

Các nàng có mặt ở đây đều nhìn nhau, trong điện không hề có ai tên Bích Dao. Tô Ngọc Vân vừa định lên tiếng thì đột ngột xuất hiện một nữ tử. Nàng toàn thân vận lam y, trên mặt lại đeo mặt nạ che đi nàng khuôn mặt.

Sự xuất hiện của nàng làm Tô Ngọc Vân có chút bất ngờ, nàng không nghĩ lại có một người ở đây mà nàng không cảm nhận được.

" Sư phụ, đây là Bích Dao cô nương, nàng đến đây chính là ở giúp ta "

" Ngọc tiên tử đây là đồ mà chủ tử đưa ngươi " Bích Dao lấy ra một thanh đoản đao, trên vỏ bao dính rất nhiều máu.

Ngọc Y Thần nhận lấy, gật gật đầu.

" Làm phiền cô nương rồi "

" Nhiệm vụ đã hoàn thành ta trước xin phép cáo lui "

Bích Dao phất tay liền biến mất không để lại vết tích. Nàng đến không ai phát hiện đi cũng là bí ẩn đến kì lạ.

" Nàng là ai ? "

" Nàng là người của Lâm Minh Nguyệt "

Tô Ngọc Vân gật đầu cho qua chuyện, nàng hiện tại muốn xem cô nương đó đưa đến vật gì.

Lâm Nhược Vũ tuy quen thuộc Bích Dao nhưng thấy nàng xuất hiện ở đây cũng không khỏi tò mò.

" Ngọc sư thúc nàng đến đưa ngươi vật gì vậy ? "

" Đây là thanh đoản đao mà hoàng thượng ban tặng Tô tướng quân. Lâm Minh Nguyệt cùng ta đã đến gặp nàng, muốn nàng đưa chúng ta quý báu nhất đồ vật để đánh lừa hoàng đế "

" Chỉ là thanh đoản đao ngươi định thế nào gạt hắn "

" Bích Dao đã cải trang thành Tô tướng quân, trà trộn vào quân trại ở biên cương. Lâm Minh Nguyệt đã lợi dụng cơ hội đó , sắp xếp người giả làm một đoàn cướp đến tấn công quân trại. Vì quân địch quá mạnh, Tô tướng quân vừa phải thủ thành vừa phải bảo vệ người nơi đó nên đã hy sinh bản thân. Mà trên tay ta chính là đoản đao mà hoàng đế ban tặng cho nàng, trên đời này chỉ có một. "

" Hắn không dễ tin người như vậy, huống chi hắn có thể nghĩ ngươi cấu kết cùng nàng mượn đao gạt hắn"

" Sư phụ yên tâm, Lâm Minh Nguyệt đã tính toán chu toàn, cái chết của Tô tướng quân ở biên cương đã được binh lính tận mắt nhìn thấy, còn đặc biệt chôn cất nàng "

" Nhưng nếu hắn muốn đến kiểm mộ "

" Người bên trong cũng đã được lo liệu "

" Các ngươi làm đến bước như vậy sao... " Tô Ngọc Vân muốn nói lại thôi, nàng không nghĩ họ sẽ làm đến mức đó.

Thôi bỏ đi, dù sao đây cũng là một đoạn cảm tình đẹp giữa họ, nàng cũng không đành lòng chia cắt.

" Chờ hắn quay lại các ngươi lần nữa cùng hắn giải thích đi. "

Không bị chưởng môn trách phạt người vui mừng nhất vẫn là Chu Tử Yên, nàng chưa muốn phải trở về nhà để ngày ngày ngồi chép gia quy của Chu gia nhiều lần như vậy.

" Nhược Vũ chúng ta làm được rồi "

" Ân, các nàng có thể hạnh phúc rồi "

Chờ nàng trở về báo tin với bọn họ, họ chắc chắn sẽ rất vui.

" Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên lần này phạm sai lầm ta liền vẫn phải phạt các nàng. Lần này phạm lỗi nhưng chung quy vẫn xuất phát từ lòng thương người cho nên phạt các ngươi quét dọn tông môn một tháng đi "

Tô Ngọc Vân đưa ra hình phạt này đã rất nhân từ với các nàng. Ngọc Y Thần không có ý kiến gì về hình phạt này nhưng Lâm Nhược Vũ lại trông rất buồn, nàng còn muốn đi du ngoạn với mọi người kia mà.

" Ngươi không cần làm vẻ mặt như vậy, chịu phạt xong ngươi liền có thể tự do như ban đầu "

" Đệ tử nghe lệnh "

Hai người các nàng quyết định về điện của mỗi người, bắt đầu công việc. Mà Ngọc Y Thần hiện tại cũng chưa thể đi, nàng còn phải cùng hoàng đế nói chuyện.

" Y Thần ngươi lại đây, ta có vật muốn đưa cho ngươi"

Nàng lấy ra một lọ huyết của Cửu U trùng đưa cho Ngọc Y Thần, không quên dặn dò.

" Đây là Cửu U trùng huyết, nó rất độc hại cho nên không cần tìm tòi nghiên cứu. Khi ngươi xong việc trở về, ta muốn ngươi đem nó đưa cho Lâm Minh Nguyệt cùng nàng nói rằng ta cần nàng trong thời gian sớm nhất phân tích được Cửu U huyết "

" Ta đã rõ sư phụ "

" Ngươi tin tưởng nàng làm được đến vậy ? "

" Nếu là người khác ta có thể sẽ hoài nghi, nhưng đối với nàng sẽ là vĩnh viễn tin tưởng "

Nàng đồ đệ sau một thời gian dài không gặp mặt đã thật sự thay đổi quá nhiều, làm cho nàng cũng không còn nhận ra được con người lúc trước.

" Hảo, ngươi có thể lui "

" Đệ tử cáo lui "

Chờ nàng đi rồi Liễu Như Tuyết mới nói.

" Ngươi đệ tử ai ai cũng thật thú vị. Có nghĩ tặng cho ta một người sao ? "

" Ngươi đừng nói giỡn, Ám Nguyệt môn các ngươi nhân tài không thiếu "

"  Hừ, ngươi quá keo kiệt. Phải rồi, chuyện của hoàng đế ngươi kiên kị với hắn đến vậy sao ? Hắn chỉ là một người bình thường, một cái tát của ta cũng đủ làm hắn đi gặp tiên hoàng rồi "

Tô Ngọc Vân khóe môi giật giật, cố gắng nặn ra nụ cười khi nghe nàng nói như vậy.

" Hắn dù sao cũng là chân mệnh thiên tử, giết hắn chỉ sợ phạm đến thiên đạo "

" Nhưng dù sao thì thời gian qua ngươi đã giúp hắn giữ vững ngôi vị cũng như thiên hạ này quá lâu rồi. Khoảng thời gian đó cũng đã đủ trả ân tình của ngươi rồi " cho nên không cần phải e dè kiêng nể hắn nữa.

" Ngươi nói cũng không sai, có lẽ ta nên thay đổi bản thân của ta, không thể để hắn cứ tiếp tục như vậy. "

" Ân ngươi suy nghĩ rất đúng "

Liễu Như Tuyết chợt nhớ lại cô nương tên Bích Dao.

" Lam y cô nương đó nhìn thoáng qua thật rất lợi hại, ta không thể nhìn rõ nàng tu vi. Nàng thâm hậu như vậy mà lại là thuộc hạ của Lâm Minh Nguyệt, ta xem Lâm Minh Nguyệt giống như không phải như vậy tầm thường "

Tô Ngọc Vân cũng đoán như nàng nhưng nàng cùng Lâm Minh Nguyệt có tiếp xúc qua, đứa nhỏ này lại như bao người khác, không hề có chút gì che dấu năng lực cũng không hề có gì đó khủng bố sức mạnh.

Có hay chăng nàng cùng tiểu Tuyết quá đa nghi ?

" Thời gian ở bên các nàng còn dài, có thể từ từ tìm hiểu "

------------------

Tác giả đôi lời : xin lỗi vì để mọi người đợi lâu ToT

Thời gian này au phải đi thực tập nên chắc sẽ khá bận, khi có thời gian au sẽ ra chap cho mọi người ạ. Cám ơn mọi người đã ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info