ZingTruyen.Com

( BHTT ) Sư Phụ Là Lòng Ta Nhất Sủng

Chap 30 - 31

RyuHyun0

Chap 30

" Ta muốn biết "

Ngọc Y Thần kích động như vậy là lần đầu Lâm Minh Nguyệt thấy được. Mặc Gia Linh cũng bị nàng làm cho giật mình.

Thấy được bản thân vừa mới quá kích động, nàng liền thu lại nội tâm. Nhàn nhạt ngữ khí, nói

" Có thể cho ta xem đến sách sao ? "

Mặc Gia Linh lấy lại bình tĩnh sao liền cười cười nhìn nàng, gật đầu đồng ý. Bất quá

" Sách có thể cho cô nương xem nhưng hiện tại nó không nằm ở đây. Hiện tại được cất giữ ở Mặc gia chúng ta "

" Vậy chúng ta đến Mặc gia một chuyến " Lâm Minh Nguyệt không ngại đi xa, sư phụ lần này kích động đến như vậy hẳn là có nguyên nhân, nàng muốn biết nàng ấy vì cái gì muốn vào được Bàn Vân động đến như vậy.

" Chuyện này e có chút khó "

" Ân ? "

" Gia Linh trước khi lấy ta đã cùng Mặc gia trải qua một trận cãi vả. Bọn họ không đồng ý việc nàng ấy lấy ta, mà nàng ấy vì muốn theo ta nên đã từ Mặc gia"

Đường Đại Tam kể lại sự việc, các nàng đã hiểu vì cái gì Mặc Gia Linh bảo vấn đề khó khăn. Nàng là từ Mặc gia mà theo Đường Đại Tam đến đây sinh sống, bây giờ nói muốn trở về cũng thật khó.

Ngọc Y Thần vừa mới có được chút hi vọng lại một lần nữa thất vọng. Nàng mệt mỏi thở dài, cáo từ mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

" Ta có chút mệt, xin phép "

Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng như vậy lại đau lòng. Nàng khi nãy nhìn nàng ấy kích động như thế liền chắc chắn nơi đó có thứ mà nàng ấy muốn, bây giờ nghe được không thể vào nàng ấy sao có thể không buồn.

" Mặc tiểu thư, ta muốn đến Mặc gia một chuyến. Cầu xin ngươi " Lâm Minh Nguyệt một đời vốn kiêu ngạo, nói nàng cầu xin người khác là chuyện không thể nhưng chỉ cần vì Ngọc Y Thần, nàng có như thế nào cũng không quan trọng.

Hai vợ chồng Đường Đại Tam nhìn nàng cầu xin như vậy cũng là bị dọa sợ. Họ nhanh chóng đỡ nàng đứng dậy, miệng vội nói

" Lâm cô nương chớ làm như vậy. Ta chỉ là sợ không thể tiến vào, nhưng ta sẽ dẫn các vị đến Mặc gia một chuyến "

" Cho nên ngươi mau đứng dậy a "

Mặc Gia Linh đồng ý dẫn hai nàng đến Mặc gia Lâm Minh Nguyệt liền mừng rỡ. Nàng đứng dậy cho họ cái cảm tạ.

" Cảm tạ hai vị "

" Không cần cảm tạ. Ngươi giúp thôn chúng ta nhiều như vậy, dẫn các ngươi đến nhà ta một chuyến cũng không có khó khăn gì "

" Như vậy ngày mai liền lên đường ? "

" Ân. Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành " Mặc Gia Linh đã lâu không trở về Mặc gia. Nàng cũng có chút chờ mong xem bọn họ còn nhớ đến nữ nhi này hay không.

" Vậy ta xin phép cáo từ. Ta còn phải báo tin này cho nàng ấy " Lâm Minh Nguyệt chào họ rồi đi nhanh lên lầu.

Đứng trước cửa phòng, nàng nhẹ gõ cửa, đợi rất lâu cũng không thấy Ngọc Y Thần lên tiếng. Lâm Minh Nguyệt liền đẩy cửa, đằng sau cánh cửa chính là hình ảnh Ngọc Y Thần tịch mịch đứng dưới cửa sổ.

Ánh trăng chiếu vào người nàng ấy càng làm tăng thêm sự cô đơn lạnh lẽo ấy, làm nàng nhìn đến tâm đều đau.

Lâm Minh Nguyệt đi đến bên Ngọc Y Thần, cởi ra nàng ngoại bào, khoác lên người Ngọc Y Thần rồi đưa tay ôm lấy nàng ấy vào lòng, thủ thỉ vào tai nàng ấy.

" Đêm khuya gió lạnh, cẩn thận ngươi bị cảm mạo "

Ngọc Y Thần cũng không trả lời nàng, chỉ yên lặng để Lâm Minh Nguyệt ôm nàng. Cả hai cứ như vậy đứng đó, không một ai mở lờ như thể đang cảm nhận tâm hồn của nhau.

Qua một lúc rất lâu, Ngọc Y Thần âm thanh khô khốc vang lên.

" Ta đã tìm mọi cách vào được đó, rất lâu rồi "

" Hôm nay nghe đến Mặc Gia Linh nói có cách tiến vào, ta đã hi vọng nhưng đáng tiếc lại thất vọng "

" Ngươi nói xem có phải thiên đạo đang trêu đùa ta không ? "

" Ngươi muốn đến đó vì thứ gì ? " nàng muốn biết vì điều gì.

" Ta từng nghe sư phụ nói qua, nơi đó chứa đựng bảo vật thần kì. Dù không rõ là gì nhưng ta nghĩ nó sẽ có ích với độc dược trong người ta "

" Trị độc ? " Lâm Minh Nguyệt không nghĩ Ngọc Y Thần tìm đến nơi đó chỉ để trị được độc tố trong người nàng ấy.

" Làm sao ? Ngươi ngạc nhiên như vậy có ý gì ? "

" Ta chưa cùng ngươi nói qua độc dược ngươi trúng có thuốc giải sao "

" Ngươi mau nói rõ " Ngọc Y Thần xoay người, lấy tay đẩy nàng ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc muốn nghe nàng giải thích.

Lâm Minh Nguyệt quên rằng nàng chưa từng nói cho Ngọc Y Thần biết được trà mà nàng ấy thường hay dùng chính là giải dược.

" Còn nhớ trà mà ta hay pha cho ngươi sao. Nó chính là giải dược. "

" Ngươi biết loại độc ta mắc phải ? "

Lâm Minh Nguyệt gật đầu

" Loại độc ngươi trúng phải chính là được làm nên từ hắc liên hoa ở ma giới. Ta từng nghe nói hắc liên hoa được nuôi trồng ở ma giới là kịch độc, nếu đã dính phải nó liền chỉ có thể chờ chết "

" Nhưng ngươi vừa nói có giải dược đâu " Ngọc Y Thần gắt gao nắm chặt lấy tay của Lâm Minh Nguyệt, nàng muốn nhanh chóng nghe Lâm Minh Nguyệt giải thích rõ mọi việc.

" Ngươi cứ bình tĩnh. " Lâm Minh Nguyệt trấn tĩnh lại Ngọc Y Thần, đến khi nàng ấy không còn kích động nữa mới tiếp tục giải thích.

" Tuy nói là vậy nhưng ta tình cờ đọc qua một quyển y dược, trong đó có nhắc đến loại độc này. Trong đó ghi chép muốn giải dược cần tìm được bạch liên hoa sinh trưởng ở Thần giới "

" Thần giới ? Không phải là Thần giới đã biến mất từ lâu rồi sao ? Ngươi làm sao có được bạch liên hoa ? " Ngọc Y Thần cứ liên tục nói lên nghi vấn của nàng. Nàng dù cho là có thông minh đến như thế nào thì bây giờ vẫn không thể hiểu nổi những việc Lâm Minh Nguyệt đang cùng nàng nói.

Lâm Minh Nguyệt cũng bị nàng hỏi làm cho choáng váng đầu óc. Nàng sao lại không nghĩ đến trường hợp nói ra sẽ làm Ngọc Y Thần mang theo nhiều nghi vấn đâu.

Nhưng nếu không nói ra thì nàng sẽ phải nhìn thấy bộ dạng cô tịch, bất lực của nàng ấy. Chuyện thần giới có thể nói qua nhưng thân phận của nàng chưa thể để nàng ấy biết được. Ít nhất là đến khi nàng giải quyết được nàng cữu cữu và ma tộc người.

" Thật ra gia tộc ta là hậu nhân của Thần đế. Bạch liên hoa lại chỉ sinh trưởng ở Thần giới mà thôi cho nên tổ tiên ta từ xa xưa đã đem nó cai quản ở nhân gian. Mà loại này hoa chỉ có Lâm gia chúng ta biết được nó tồn tại "

Nàng là hậu nhân của Thần đế thật không sai. Còn chuyện đem bạch liên hoa xuống nhân gian mà cai quản là chuyện không thể. Nàng bịa chuyện như vậy cũng chỉ mong Ngọc Y Thần không tò mò mà dò hỏi nàng nữa.

Ngọc Y Thần nghe nàng nói có chút nửa tin nửa ngờ. Nàng nhíu mày nghi hoặc, ánh mắt chăm chú nhìn sâu vào Lâm Minh Nguyệt ánh mắt, xem nàng có hay không ở nói dối nàng.

Nhưng Lâm Minh Nguyệt diễn xuất quá hảo, cho nên Ngọc Y Thần là bị nàng lừa đến rồi.

" Nói như vậy Thần giới thật sự tồn tại. Mà ngươi thân phận lại như vậy lợi hại " Ngọc Y Thần ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Minh Nguyệt.

Mà hành động của nàng chọc đến Lâm Minh Nguyệt thật cảm thấy tội lỗi. Nàng ấy mọi khi không hề tin tưởng ai vậy mà nàng chỉ nói như vậy liền tin tưởng nàng ! Điều này làm nàng vô cùng có lỗi a.

Xin lỗi ngươi Y Thần, ta chỉ có cách này mới không lộ ra thân phận của bản thân, chỉ mong ngươi sau này biết được cũng đừng đối ta chán ghét.

Lâm Minh Nguyệt nào có ngờ đến Ngọc Y Thần sau này biết được nàng thân phận không chỉ không chán ghét mà còn muốn nàng ngày ngày đêm đêm cùng nàng ấy song tu để tăng tu vi đâu.

Nàng khi đó thật thảm, muốn gần gũi cũng là không có cơ hội.

" Cũng chỉ là hậu nhân, ta cũng không có như vậy cường "

" Ngươi đừng xem nhẹ bản thân, mới mười bảy tuổi tu vi đã ở Nguyên Anh hậu kỳ rồi. Còn không nói ngươi là thiên tài đâu " sở dĩ Ngọc Y Thần nói nàng mười bảy chính là vì mỗi tiên môn thế gia muốn gia nhập môn phái đều là ở độ tuổi mười sáu,mười bảy mới được đăng ký tuyển chọn.

" Như vậy mới cùng ngươi xứng đôi "

Nàng lại bị Lâm Minh Nguyệt đậu đến. Ngọc Y Thần trừng mắt nhìn nàng.

" Quay lại vấn đề của ta. Ngươi nói xem ta độc tố mới khi nào khỏi hẳn " nàng tuy đã không còn như trước đau đớn nhưng vẫn cảm nhận được độc dược vẫn phát tát bên trong.

" Này chất độc cần có thời gian, ngươi cũng không được nóng nảy "

" Ân " Ngọc Y Thần gật đầu. Chỉ cần chất độc có thể giải, nàng cũng không cần phải gấp, bởi vì lần này nàng không hề một mình.

" Mặc cô nương có nói, nàng ngày mai sẽ dẫn chúng ta đến Mặc gia một chuyến. Còn chuyện vào được bên trong hay không nàng liền không đảm bảo "

" Không quan trọng " thứ nàng quan tâm nhất đã có đáp án, bây giờ có vào được đó hay không đối với nàng đã không còn quan trọng nữa.

Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng ấy không còn lo âu ưu sầu nữa liền an tâm.

" Minh Nguyệt "

" Ân " Lâm Minh Nguyệt đáp lời, thuận tiện quay đầu lại nhìn nàng. Vừa quay đầu ánh mắt cả hai liền chạm nhau, nàng cảm nhận được một cảm xúc khó tả bên trong ánh mắt của nàng ấy.

" Ngươi cúi xuống một chút "

Tuy không biết Ngọc Y Thần bảo nàng cúi xuống làm gì nhưng vẫn theo bản năng, ngoan ngoãn nghe nành cúi xuống.

Nàng còn không kịp hỏi xem nàng ấy muốn làm gì, môi liền có một vật mềm mại ấm áp chạm đến. Lâm Minh Nguyệt trố mắt mà nhìn người trước mắt.

Ngọc Y Thần chủ động hôn nàng.

Nụ hôn không sâu, chỉ là một cái hôn thoáng qua nhưng làm cho cảm xúc của Ngọc Y Thần náo loạn không thôi. Nàng ngẩng đầu muốn xem Lâm Minh Nguyệt phản ứng lại bị kéo vào một nụ hôn nồng nhiệt.

Khó khăn lắm mới gặp được Ngọc Y Thần chủ động như thế, nàng không thể bỏ qua cơ hội này được. Lúc đầu Ngọc Y Thần còn ngại ngùng nhưng được một lúc nàng ấy cũng là hòa cùng nàng nhịp, mở ra khoang miệng.

Đến khi Ngọc Y Thần không chịu được nữa thì nàng mới buông tha cho nàng ấy. Ngọc Y Thần không sức lực dựa hẳn vào nàng người, Lâm Minh Nguyệt cũng thuận tay ôm lấy mỹ nhân, cười nói

" Mệt sao ? "

" Ngươi im miệng " Ngọc Y Thần đánh nhẹ vào nàng vai, dù không đau nhưng Lâm Minh Nguyệt vẫn là xuýt xoa.

" Hảo hảo ta không nói nữa "

" Ta buồn ngủ " Ngọc Y Thần thủ thỉ bên cạnh nàng tai, hơi thở của nàng ấy làm cho Lâm Minh Nguyệt tâm lại ngứa. Nàng cố gắng kìm nén, vỗ nhẹ lưng của nàng ấy.

" Hảo, chúng ta ngủ ".

……………

" Tử Yên, ngươi nói xem ta còn phải chịu đựng tên nhóc đó đến bao lâu a " Lâm Nhược Vũ mệt mỏi mà úp mặt xuống bàn than thở.

Cả ngày hôm nay dạy dỗ tên tiểu tử Giai Ý đó thật muốn hao hết của nàng tinh lực. Tiểu tử đó sao có thể năng động đến như vậy, hắn không thể giống hắn muội muội ngoan ngoãn một ít sao ?

" Ngươi chịu khó một chút, hắn là nam nhi nên bản tính là như vậy "

" Ngươi không cần thay hắn bào chữa. Nhìn xem nhị hoàng tử hắn cũng là nam nhi nhưng tính tình lại điềm đạm đâu "

Lâm Nhược Vũ đã đưa ra lí do chính đáng như thế nàng còn có thể nói gì đây. Lâm Nhược Vũ nói cũng không sai, dạy dỗ cửu công chúa so với tứ hoàng tử là thật nhàn hạ.

Nàng giống hệt như nàng mẫu thân, yên tĩnh, điềm đạm không màn thế sự.

" Đúng rồi, ta hôm nay phát hiện hoàng hậu cùng một nữ tướng quân nói chuyện trông đến vui vẻ "

" Cũng không có chuyện gì lạ " Chu Tử Yên tò mò có điểm nào làm Lâm Nhược Vũ như vậy ngạc nhiên.

" Ngươi không để ý hoàng hậu cùng người khác tươi cười chưa một lần chân thật, ngay cả hoàng thượng cũng là. Nhưng đối với vị này tướng quân, ta nhìn ra chính là nụ cười chân thật nhất của nàng " nàng không phải tự cao nhưng nàng đặc biệt tự tin về khả năng phán đoán của bản thân.

" Ngươi muốn nói hai nàng có gian tình ? "

" Này là ngươi nói, ta chỉ suy đoán " nàng cùng lắm chỉ là đoán mà thôi, nàng không muốn lời này truyền được đến tai hoàng thượng gây ra rắc rối cho nàng đâu.

" Không cùng ngươi nói bậy nữa, ta muốn tẩy rửa "

" Ân ? Muốn tẩy rửa thì nói ta làm gì " Lâm Nhược Vũ đầu đầy dấu hỏi. Nữ nhân thật kì lạ, muốn tẩy rửa cũng phải thông báo.

" Chính là muốn ngươi ra ngoài " Chu Tử Yên tức giận trừng nàng. Lâm Nhược Vũ là đồ đầu heo, nàng đã nói như vậy còn không hiểu, muốn ở đây nhìn nàng tắm ?

" A ra là vậy " Lâm Nhược Vũ gãi gãi ót, nhìn Chu Tử Yên mà cười.

" Mau ra ngoài " Còn không đợi Lâm Nhược Vũ đi, nàng đã mở cửa đem Lâm Nhược Vũ đẩy ra ngoài.

Bị đuổi ra ngoài Lâm Nhược Vũ chỉ có thể đáng thương ngồi ở bàn đá, ngước mặt nhìn trời mà than thở.

" Nếu biết nơi đây tẻ nhạt như vậy ta liền không nhận nhiệm vụ này "

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng động từ bụi cây phía trước, Lâm Nhược Vũ đứng dậy từ từ đi lại gần đó, tay cũng là thủ sẵn tư thế, chỉ cần là địch nhân liền một chiêu sát.

Nhưng đến gần mới phát hiện là tứ hoàng tử đâu.

" Ngươi sao lại ở đây ? " đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn chạy đến chỗ nàng làm gì.

" Sư phụ, ta đến rủ người đi chơi "

" Đi chơi ? Nơi nào "

" Chúng ta xuất cung ra ngoài "

" Không được. Ngươi còn nhỏ lại là hoàng tử không được phép rời cung " đùa cái gì vậy, chỉ là cái tiểu tử năm tuổi đã biết trốn cha mẹ ra ngoài chơi đùa. Là ai đã dạy hư hắn rồi.

" Ta không ra ngoài một mình. Còn có nhị ca đâu "

Từ phía sau bụi cây lại xuất hiện thêm một nam hài, đó cũng chính là nhị hoàng tử. Hắn dáng vẻ trưởng thành, nhã nhặn cộng thêm thường phục trên người trông giống một thư sinh hơn là một vị hoàng tử.

Nói như vậy cũng không được tốt, dù sao hắn cũng chỉ mới mười lăm, chắc hẳn cũng chưa trổ mã.

" Nhị hoàng tử muốn xuất cung ? "

" Không giấu gì ngươi, ta xác thật muốn một lần xuất cung cho nên mới cùng tứ đệ nói qua, muốn nhờ ngươi giúp đỡ. " hắn từ nhỏ thể chất không tốt cho nên chưa một lần nào được phụ hoàng phê duyệt chuyện xuất cung. Hắn chỉ luẩn quẩn trong trốn cung cấm này đến phát chán.

Lần này cha mời tiên nhân đến dạy dỗ tứ đệ cũng chỉ có mình hắn biết được, nên muốn nhờ vị tiên nhân giúp hắn ra ngoài đi dạo.

" Ra ngoài thì có thể nhưng để hoàng thượng biết được, ta khó lòng mà bao che cho các ngươi " nếu hoàng thượng phát hiện thì nàng cũng sẽ không đứng ra lãnh tội thay cho bọn hắn. Nam nhi đã dám làm thì phải dám chịu.

" Việc đó ngươi không cần lo, mọi thứ ta đều an bài " hắn đã tính toán kĩ lưỡng, cũng cho người canh chừng phụ hoàng, chỉ cần Lâm Nhược Vũ đồng ý liền xuất cung.

" Hảo " Lâm Nhược Vũ gật đầu. Xem như là giúp hắn đi, ở trong cung lâu cũng thật gò bó, nàng cũng là ra ngoài một chút.

Lâm Nhược Vũ chợt nhớ nàng còn chưa nói với Chu Tử Yên. Nhưng bây giờ nàng ấy đang tắm rửa, nếu xông vào liền sẽ bị đánh, còn cứ ở đây lâu liền rất hao phí thời gian.

Chi bằng để lại cho nàng ấy một bức thư, trở về lại hẳn cũng nàng ấy nói lại đi.

" Đi thôi "

Nghĩ thông suốt, Lâm Nhược Vũ dùng bút viết lại một lá thư, đem nó để ở chân cửa sau đó xoay người ôm theo hai vị hoàng tử trèo tường xuất cung. Xe ngựa cũng ở bên ngoài chờ sẵn, vừa thấy các nàng lên xe liền chạy đi.

Đến khi Chu Tử Yên tẩy rửa xong, mở cửa kêu Lâm Nhược Vũ trở vào đã không thấy người đâu. Nàng đưa mắt tìm kiếm cũng không nhìn thấy.

Chu Tử Yên phát hiện một lá thư ở chân cửa, nàng cúi người nhặt lên, mở ra xem thử là ai gửi. Vừa nhìn đến dòng chữ trên đó, nàng đầu liền đầy hắc tuyến, tay run run mà siết chặt lá thư.

" Hảo gia hỏa, dám cả gan dẫn hoàng tử trốn ra ngoài đi chơi. Chờ ngươi trở về liền cho ngươi ăn mệt."

…………

Ma giới

Âm ma điện

" Thái tử, người của chúng ta dò la được Mặc gia có cách tiến vào Bàn Vân động "

" Còn có chuyện tốt như vậy. Cho người tiếp tục theo dõi, có việc gì liền bẩm báo " Sở Du Minh đang cùng mỹ nhân dùng bữa, nghe đến chuyện tốt như vậy càng là cao hứng. Hắn quay sang mỹ nhân bên cạnh, cười nói

" Yêu tộc thánh nữ có hứng thú cùng ta đến động Bàn Vân một chuyến sao "

Yêu tộc thánh nữ mà hắn nhắc đến chính là Đồ Cửu Mị.

Nàng lần này đến đây cũng là vì bên Yêu vương muốn một ít độc dược được làm từ hắc liên hoa của ma tộc. Lấy được vật cần thiết nàng liền sẽ trở về nhưng nhìn đến Sở Du Minh hợp nàng ánh mắt lại từng nghe qua Bàn Vân động chứa đựng vô vàn bảo vật thần kì.

Cơ hội tốt như vậy không đi liền thật uổng phí.

" Thái tử đã mời thiếp đây liền không từ chối " nàng trời sinh giọng điệu chính là mê hoặc tâm người. Sở Du Minh nghe đến liền cũng là thích thú, hắn dang tay đem nàng ôm đến trên người, làm Đồ Cửu Mị ngồi trên chân hắn.

" Đêm nay có hay không muốn nghỉ ngơi tại chỗ ta ?"

" E là không thể. Ta còn phải đem vật về cho bệ hạ đâu " nàng ta uyển chuyển từ chối, vừa thành công rời đi vừa có thể giữ được thiện cảm.

" Thật đáng tiếc đâu. " Sở Du Minh tặc lưỡi, cứ tưởng tối nay hắn sẽ được ân ái cùng mỹ nhân đâu.

" Khi khác thiếp đây lại đến gặp ngài. Chịu sao ? "

" Tất nhiên là được "

Không hổ là yêu tộc thánh nữ. Ai cũng biết Sở Du Minh yêu thích nhất là Ngọc Y Thần, nữ nhân muốn hắn chú ý thật không dễ dàng. Vậy mà Đồ Cửu Mị chỉ nói vài lời, hắn liền thích thú đến vậy.

Vài tên thuộc hạ cũng là bị nàng mê hoặc, say mê mà nhắm nhìn nàng vẻ đẹp. Đến khi Sở Du Minh không còn kiên nhẫn, lớn tiếng

" Còn không cút ra ngoài. Muốn bị phạt sao "

" Thuộc hạ liền ra ngoài " bọn họ sợ hãi mà lui hết ra ngoài. Nếu làm thái tử phật ý, đầu của bọn hắn là khó mà giữ nổi.

" Cũng đã trễ, khi khác lại cùng thái tử trò chuyện "

" Để ta tiễn thánh nữ " hắn nhân này cơ hội gần gũi để lấy được mỹ nhân thiện cảm, dù sao hắn xưa nay chưa từng thất bại trong việc này.
--------------
Chap 31

Mặc Gia Linh dặn dò Đường Đại Tam cùng hai nữ nhi cẩn thận, cùng các nàng tạm biệt sau đó liền lên đường đến Mặc gia.

Mặc gia nằm ở Bắc Thành, từ Đường gia thôn đến đó cũng là năm ngày đi xe. Lâm Minh Nguyệt vốn muốn ngự kiếm đến đó nhưng Mặc Gia Linh lại lắc đầu ngăn cản.

" Đi như vậy gây sự chú ý rất nhiều "

Nàng rời Mặc gia đã mấy năm, chuyện nàng rời nhà theo người khác cũng được lan truyền, nàng không muốn gây sự chú ý đến những người xung quanh lần nữa.

" Chuyện này không vội. Cứ đi xe ngựa đi "

" Hảo " Lâm Minh Nguyệt theo lời Đường Đại Tam đi đến căn nhà gỗ gần cổng thôn. Ở đó chính là có một cỗ xe ngựa, vừa đủ cho các nàng duy chuyển.

" Lão bá có thể bán cho ta cỗ xe ngựa này được không ? "

" Cô nương là người mà Đại Tam nhắc đến " Lão nhân tuổi tác đã lớn, hắn chống gậy từ trong nhà trong bước ra ngoài xem các nàng.

" Là "

" Nếu là khách của Đại Tam ta liền không lấy tiền các ngươi. Xe ngựa đều chuẩn bị cho các ngươi đâu "

" Như vậy không phải phép " Lâm Minh Nguyệt từ chối, nàng lấy ra vài thỏi bạc, nhét vào tay của lão bá. " Ngươi cứ coi như là chút lòng thành của chúng ta ".

Lão nhân thấy nàng nhiệt tình như thế cũng là nhận lấy, hắn mặt cười lên trông lại hiền hậu vô cùng.

" Đa tạ cô nương "

" Vậy chúng ta xin phép " Lâm Minh Nguyệt dẫn theo hai chú ngựa, đem nó cột vào xe ngựa, từ từ kéo xe ngựa ra ngoài.

Ngọc Y Thần thấy nàng đánh xe ra tới, nhìn bộ dạng của Lâm Minh Nguyệt, trong mắt ánh lên ý cười. Bây giờ nói Lâm Minh Nguyệt là cái bình thường cô nương nàng cũng thật sự tin.

" Sư phụ lên ngựa " Lâm Minh Nguyệt đưa tay ra cho nàng ấy.

Ngọc Y Thần nắm lấy nàng tay, thoắt người lên xe, trước khi vào trong, còn nhướng người đặt lên má Lâm Minh Nguyệt một nụ hôn, sau đó xoay người vào trong xe ngựa.

Lâm Minh Nguyệt nhận được nụ hôn, tâm tình là vui vẻ. Ngọc Y Thần ngày càng chủ động đối nàng thể hiện tình cảm đây mà.

Mặc Gia Linh trước khi rời đi, cũng cùng lão nhân chào từ biệt, lên xe ngựa rời đi.

Lâm Minh Nguyệt thấy các nàng đã an ổn bên trong xe, cũng là thúc ngựa lên đường. Ở bên trong không khí có chút yên tĩnh, Ngọc Y Thần vốn là người trầm tĩnh mà Mặc Gia Linh cũng rất ít nói. Hai người như vậy ở cùng một chỗ quả thật không có đề tài để hàn huyên.

Mặc Gia Linh cũng khó mà chịu nổi này không khí, nàng lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng.

" Ngọc cô nương có vật cần tìm ở Bàn Vân động sao ? Nhìn cô nương gấp rút muốn đến Mặc gia như vậy, ta cũng có chút tò mò."

" Thất lễ rồi. Ta lúc đó có chút kích động, bây giờ nghĩ lại cũng không mấy quan trọng. Làm phiền Mặc tiểu thư rồi " biết được độc của nàng có thuốc giải nàng đã không bận tâm đến nơi đó nữa. Nhưng bản thân vì một chút kích động mà ảnh hưởng tới người khác, nàng vẫn là áy náy.

" Ai, cô nương chớ nói vậy. Giúp được mọi người cũng coi như báo đáp được ơn cứu giúp của ân nhân đâu "

Qua lại vài lời không khí cũng đã thoáng hơn rất nhiều, hai người các nàng nói chuyện cũng là hợp nhau.

Lâm Minh Nguyệt ngồi bên ngoài nghe bên trong các nàng nói chuyện, đôi khi còn nghe tiếng cười của cả hai, cũng là yên tâm. Nàng còn sợ Ngọc Y Thần không quen ở gần người khác.

Thúc ngựa vài canh giờ cũng là muốn nghỉ ngơi, Lâm Minh Nguyệt tìm được một quán trọ nhỏ ven đường, cho ngựa dừng lại, xuống xe hỏi thăm một chút.

" Chủ quán, còn phòng sao ? "

" Chúng ta còn dư hai phòng, khách nhân trọ sao "

Lâm Minh Nguyệt như thế nào đều được, quan trọng là ý kiến của Ngọc Y Thần cùng Mặc Gia Linh. Nàng quay sang hỏi ý kiến của các nàng.

" Hai ngươi thấy thế nào ? "

" Mặc cô nương một phòng, còn lại ta và ngươi một phòng " nàng cùng Lâm Minh Nguyệt là bạn lữ, ở chung một phòng cũng không sao. Nhưng Mặc Gia Linh dù sao cũng là khách, để nàng ở riêng như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều.

" Hảo, cứ như vậy đi "

Hai người các nàng về phòng, Lâm Minh Nguyệt còn đang muốn sửa sang lại giường chiếu gọn gàng liền bị Ngọc Y Thần kéo đến trên bàn, ấn nàng vai ngồi ngay ngắn trên ghế.

" Ngươi có dự định gì khi đến Mặc gia. Lỡ may bọn họ không cho chúng ta tiến vào đâu "

Cứ ngỡ nàng ấy muốn nói chuyện gì quan trọng, thì ra là liên quan đến Mặc gia. Chuyện này cũng không có gì khó, nàng cũng đã có cách tiến vào.

" Còn nhớ Mặc cô nương từng nói qua tổ tiên nàng coi trọng tu chân người sao ? "

" Ân. Nhưng không phải từ nhiều đời trước đã không còn hậu nhân ? "

" Nói như vậy cũng không đúng "

Lâm Minh Nguyệt nói đến đây làm cho Ngọc Y Thần càng thêm khó hiểu. Nói không còn hậu nhân là không đúng, vậy như thế nào mới đúng đâu.

" Tiểu Hạ cùng tiểu Chu chính là có linh lực. Hai nàng chính là có cốt cách tu tiên "

" Sao có thể " nếu thật sự các nàng có linh lực thì Ngọc Y Thần đã có thể cảm nhận ra đến. Nhưng ở Đường gia thôn tiếp xúc qua, nàng căn bản không hề cảm nhận được một tia linh lực nào.

" Ngươi cảm nhận không đến cũng phải. Hai nàng linh khí rất mơ hồ, ta phát hiện ra được cũng là lần đầu đến thôn giúp các nàng có cùng hai nàng xem qua mạch tượng. "

" Ngươi là muốn mượn các nàng cùng Mặc gia trao đổi " Ngọc Y Thần nhướng mày nhìn nàng. Nếu Lâm Minh Nguyệt dùng cách này, nàng e rằng phải từ chối đến Mặc gia, không thể như vậy lôi kéo hài tử vô tội.

" Ta cũng không thể nào làm chuyện bất nghĩa như vậy được. Ta chỉ là muốn cùng hắn giảng qua chút chuyện đồng thời kéo lại quan hệ của Mặc Gia Linh cùng nàng gia mà thôi "

Lâm Minh Nguyệt biết nàng ấy nghĩ đến điều gì. Nàng không nói sẽ lợi dụng tiểu Hạ cùng tiểu Chu để trao đổi bí mật với Mặc gia. Nàng chỉ là muốn hắn nhận ra hắn nữ nhi cưới cái thật tốt nam nhân, còn có được hai cái tiên duyên điệt nữ đâu.

" Ta chỉ là nói như vậy, cũng biết rõ ngươi sẽ không như vậy nhẫn tâm. " Ngọc Y Thần gật đầu, nàng luôn biết Lâm Minh Nguyệt chính là tốt nhất người.

Lâm Minh Nguyệt thấy nàng ấy ôn nhu nhìn nàng, còn tin tưởng nàng nhiều như thế là thật ấm áp. Không dễ dàng tìm được một người tin tưởng ngươi vô điều kiện như vậy, cho nên là phải biết trân trọng.

Đây cũng chính là đạo lý mà nàng mẫu thần dạy bảo.

Nghĩ đến mẫu thần nàng tâm trạng bất giác trùng xuống. Đã từ lâu nàng không còn được cảm nhận sự ôn nhu chăm sóc của mẫu thần, nàng đối với điều đó chính là luôn muốn được cảm nhận cảm giác đó một lần nữa.

Đáng tiếc người đã không còn.

Ngọc Y Thần thấy nàng đột nhiên im lặng không nói, liền đi đến nàng trước mặt, đưa tay nâng lên nàng mặt. Vẻ mặt lo lắng

" Nghĩ đến chuyện không vui ? "

Lâm Minh Nguyệt cầm lấy nàng tay, lắc đầu.

" Chỉ là đột nhiên nhớ đến mẫu thân mà thôi "

" Nhớ nàng liền có thể trở về " bây giờ cũng không có việc gì quan trọng, Lâm Minh Nguyệt có thể trở về thăm nhà, hơn nữa nàng cũng có thể đến gặp Lâm Minh Nguyệt phụ mẫu.

Lâm Minh Nguyệt cười khổ. Nếu có thể gặp được, nàng liền sẽ trở về.

" Ta mẫu thân cùng phụ thân đã qua đời rất lâu rồi "

" Xin lỗi " Ngọc Y Thần nghe nàng nói vậy, ánh mắt đau xót mà nhìn Lâm Minh Nguyệt. Nàng không nghĩ rằng lời nói của nàng lại khơi lại nỗi đau của Lâm Minh Nguyệt.

Ngọc Y Thần cũng không biết an ủi nàng ấy thế nào, chỉ có thể nói ra lời xin lỗi, cúi đầu mà nắm chặt chính mình vạt áo, tự trách bản thân không hiểu chuyện.

Lâm Minh Nguyệt nhìn Ngọc Y Thần tự trách như vậy, vươn tay ôm nàng ấy, ở bên tai Ngọc Y Thần thủ thỉ.

" Không cần phải xin lỗi. Ta cũng muốn nói rõ hoàn cảnh của ta cho ngươi biết " Nàng tay nhẹ nhàng ở trên lưng Ngọc Y Thần vỗ nhẹ " Ta bây giờ có ngươi, có ta muội muội, còn có đồng môn người cùng các vị sư thúc. Các ngươi chính là ta gia, cho nên ta đã không còn khổ sở "

" Ngươi cũng chính là ta gia " Ngọc Y Thần cũng là dang tay ôm lấy nàng. Lâm Minh Nguyệt chính là nàng đời này duy nhất gia, Lâm Minh Nguyệt ở đâu nàng liền ở đó, không gì có thể chia cắt các nàng.

" Còn có các vị sư thúc đâu "

" Ta không nghĩ đó chính là gia " đời trước nàng chịu nhiều đau khổ như vậy cũng chính từ bọn họ mà ra. Bọn họ chưa hề tin tưởng nàng, còn cùng người khác vu oan nàng, bức nàng phải tự vận.

Nhớ lại chuyện cũ chỉ làm nàng thêm mệt mỏi.

Nàng cũng từng suy nghĩ, có nên đem chuyện nàng trọng sinh nói cho Lâm Minh Nguyệt biết hay không. Nếu nói ra nàng ấy sẽ tin nàng sao ? Chuyện hoang đường như vậy ai có thể tin được đâu.

Nàng còn sợ rằng Lâm Minh Nguyệt sẽ nghĩ nàng có bệnh. Cho nên nàng vẫn là mãi vướng mắt.

" Ta thấy bọn họ đối ngươi là rất tốt " bằng chứng là Cố Thanh Ngọc nhóm người luôn ở quan tâm nàng ấy.

" Ta nghĩ nói cho ngươi biết một chuyện " Ngọc Y Thần ngồi thẳng thân mình, ánh mắt nghiêm túc làm cho Lâm Minh Nguyệt cũng không dám đùa cợt.

" Ân "

" Ngươi tin tưởng cái gì gọi là trọng sinh sao ? "

Trọng sinh ? Chính là muốn nói một người chết đi đột nhiên lại sống lại sao ? Nếu là vậy thì nàng tin tưởng, bởi vì người trước mặt nàng chính là như vậy.

Mà người làm nàng trọng sinh lại chính là nàng.

" Tin tưởng "

Không nghĩ Lâm Minh Nguyệt sẽ dễ dàng tiếp thu như vậy, làm nàng có chút không biết phản ứng ra sao, mắt mở to mà nhìn nàng.

Bộ dạng mới mẻ này của Ngọc Y Thần làm cho Lâm Minh Nguyệt buồn cười, đưa tay nhéo nhéo vào má nàng ấy.

" Không cần nhìn ta như vậy. Chuyện trọng sinh ta đều nghe nói qua "

" Ta chính là nghiêm túc " Ngọc Y Thần ngăn lại nàng tay.

" Ân, ta cũng là nghiêm túc "

" Nếu đã vậy ta cùng ngươi giảng qua vấn đề chính "

Ngọc Y Thần đem mọi chuyện trước kia kể lại cho Lâm Minh Nguyệt. Nàng tuy sợ hãi Lâm Minh Nguyệt sẽ thay đổi sao khi biết được nàng sự thật nhưng nàng cũng tin tưởng Lâm Minh Nguyệt sẽ luôn đứng ở nàng bên cạnh.

Đến khi nàng kể xong, không khí lâm vào tĩnh lặng đến đáng sợ. Lâm Minh Nguyệt không nói chỉ chăm chú nhìn nàng, làm nàng có chút bất an.

Nàng không sợ những lời đau lòng, chỉ duy nhất sợ đến chính là im lặng mà rời đi nàng. Ngọc Y Thần có chút khẩn trương, bắt lấy Lâm Minh Nguyệt tay, dò hỏi nàng ý tứ.

" Ngươi sợ sao ? " một nữ ma đầu giết người không gớm tay như nàng sao có thể không làm người sợ hãi.

" Tại sao lại phải sợ ngươi. Ngươi không phải là bị hại mới như vậy sao " Lâm Minh Nguyệt ôn nhu cười nói.

" Còn nữa. Nói Thiên Quang môn người trước kia hiểu lầm ngươi, đem ngươi bức đến chết như vậy ta nghĩ đều do một tay Bạch Phong làm ra. Nhưng bây giờ ta nghĩ sẽ không lại xảy ra việc đó. "

" Ngươi làm sao chắc chắn như vậy "

" Bởi vì mọi thứ không phải đã thay đổi rất nhiều hay sao. Theo lời ngươi kể, khi đó Từ Vũ vẫn còn sống, độc trong người ngươi vẫn là không có thuốc giải, động Bàn Vân cũng không hề có tin tức. Bây giờ nhìn đến hiện tại hết thảy đều thay đổi, đúng không "

Ngọc Y Thần lâm vào trầm tư. Lâm Minh Nguyệt nói không sai, hết thảy mọi thứ ở đời trước đều đột ngột biến đổi. Nàng không bị độc dược phát tát mà mờ lí trí, cũng không bị tông môn nghi ngờ hiểu lầm.

Hơn nữa nàng sinh hoạt còn tồn tại thêm một người.

Có lẽ Lâm Minh Nguyệt nói đúng, nàng đời này sẽ lại không bi thảm, nàng cũng sẽ giống như bao người, bình bình an an mà tồn tại.

Nhưng lỡ đâu mọi thứ không như nàng nghĩ, sẽ lại lần nữa lặp lại như đời trước. Nếu là như vậy, nàng sẽ lần nữa chịu đựng hết thảy thống khổ sao, nàng lại lần nữa cô tịch mà chết đi sao ?

" Ta sợ hãi những chuyện đó sẽ lần nữa lặp lại. Minh Nguyệt, ta thật sự sợ hãi " Ngọc Y Thần lúc này đã rũ bỏ dáng vẻ ưu lãnh thường ngày thay vào đó là bộ dáng yếu ớt, giống như một cái hài tử, cần người hống.

Nàng trên mặt nước mắt cũng là chảy dài, khóc đến hoa lê đái vũ, nàng là lần đầu tiên rơi lệ như vậy. Đem nhưng người nhìn được chỉ hận không thể đem thiên hạ dỗ dành nàng đâu.

Lâm Minh Nguyệt trước hết trấn an nàng, đem hết thảy lo sợ xử lý tốt, không để nàng ấy lại phải chịu đựng thống khổ.

" Nói tốt có ta đâu. Ta không phải cùng ngươi nói ta còn ở liền sẽ không để ngươi chịu một chút thương tổn sao " nàng đưa tay xoa đi nàng nước mắt, giọng nói ôn nhu đến cực độ " Cho nên ngươi không cần phải khóc. Ta sẽ mãi mãi bên cạnh bồi ngươi "

Chỉ đơn thuần như vậy lời nói lại làm Ngọc Y Thần rung động đến lợi hại. Nàng vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, vùi mặt vào Lâm Minh Nguyệt bả vai, tùy ý để nàng nước mắt thi nhau rơi xuống. Nàng bây giờ chỉ muốn được ở bên người trước mắt mà thôi.

Lâm Minh Nguyệt yên lặng ôm nàng vỗ về, đến khi nàng nghe thấy giọng Ngọc Y Thần nói khẽ.

" Ngươi liền như vậy tin ta lời nói ? Không sợ ta ở gạt ngươi "

" Không sợ. Cho dù cả thiên hạ có gạt ta, ta cũng vẫn tin tưởng ngươi đối ta luôn là thật lòng "

" …… " Ngọc Y Thần không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn nàng, nhìn đến Lâm Minh Nguyệt khó hiểu không biết nàng muốn gì.

" Cớ sao nhìn ta chăm chú như vậy. Ta nói gì sai sao "

Ngọc Y Thần cúi đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng, lắc lắc đầu, nói

" Ngươi nếu cứ như vậy ta sợ sẽ không thể rời đi ngươi " nàng sẽ mãi luân hãm trong sự ôn nhu của Lâm Minh Nguyệt đến cuối cuộc đời.

" Như vậy hảo. Ta cũng không nghĩ để ngươi rời ta nữa bước "

Ngọc Y Thần lớn nhất bí mật cũng đã cùng Lâm Minh Nguyệt nói ra. Nàng bây giờ đã không còn gì đó vướng bận, tâm trạng cũng thoải mái rất nhiều.

Đột nhiên một tiếng kêu nhỏ phát ra, mà này tiếng kêu chính là ở Ngọc Y Thần. Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng mặt hồng thấu, cúi đầu không ở nhìn nàng liền cười cười, xoa xoa nàng đầu.

" Đi ăn cơm thôi " không đợi Ngọc Y Thần đồng ý, Lâm Minh Nguyệt cũng là kéo nàng rời phòng.

Vừa ra cửa đúng lúc gặp được Mặc Gia Linh cũng vừa từ phòng nàng ra đến. Cả hai nhìn nhau rồi lại nhìn Ngọc Y Thần, sau đó liền mỉm cười.

Mặc Gia Linh đối Ngọc Y Thần xấu hổ bộ dạng tuy là không rõ nguyên nhân nhưng tám phần đoán được cùng Lâm Minh Nguyệt có quan hệ. Nàng không phải cái nhiều chuyện người cho nên không có hỏi đến. Chỉ cùng Lâm Minh Nguyệt cười nói, cùng nhau xuống sảnh dùng cơm.

Trong lúc dùng cơm, Mặc Gia Linh cũng hỏi qua nàng có cách nào để vào Mặc gia. Lâm Minh Nguyệt cũng không nghĩ sẽ giấu Mặc Gia Linh cho nên đem chuyện của tiểu Hạ cùng tiểu Chu nói ra rồi.

Mặc Gia Linh lúc đầu là hết sức không thể tin tưởng nhưng nàng nhìn Lâm Minh Nguyệt ánh mắt nghiêm túc liền có chút bối rối mang theo mừng rỡ.

Nàng Mặc gia tu tiên huyết thống lại lần nữa phục khởi.

" Ta mạo muội hỏi thăm. Lâm tiểu thư có hay không biết rõ các nàng vì sao có được linh lực hay không ? "

" Này ta cũng không rõ. Nếu lấy nguyên nhân cũng có thể là tổ tiên ngươi huyết thống lúc đó suy kiệt, đến đời sau tuy còn nhưng là không người có thể phát huy. Trùng hợp tiểu Chu tiểu Hạ lại có thể " nàng chỉ có thể giải thích đến như vậy. Còn lại vấn đề vì sao có nàng thật không biết.

" Ta gia gia nếu còn sống, nhất định sẽ rất tự hào " Mặc Gia Linh tươi cười mặt mày, làm cho nàng càng rõ ràng thêm ôn nhu dịu dàng.

Lâm Minh Nguyệt thấy nàng vui vẻ cũng là chúc mừng.

" Ngươi nếu biết chuyện liền tính toán thế nào. Cùng Mặc gia lần nữa nối lại quan hệ ? "

" Việc này ta chưa nghĩ đến " Mặc Gia Linh mệt mỏi suy nghĩ. Nàng nếu nói việc này cho phụ thân, đem hai cái nữ nhi cùng tướng công về lại Mặc gia người đời sẽ nói nàng lợi dụng hài tử trở lại cuộc sống gắm lụa.

Nàng trời sinh ghét nhất dạng người đem chính mình hài tử ra trục lợi, cho nên nàng sao có thể làm như vậy.

" Ngươi cứ suy nghĩ kĩ. Còn cách vào Mặc gia ta có thể lo liệu " nàng không nghĩ đem tiểu cô nương ra làm thứ trao đổi. Muốn vào Mặc gia nàng không phải không có cách.

" Hảo "

" Khách quan, đồ ăn ra đến. Mời khách quan ngon miệng " tiểu nhi bưng đồ ăn ra đến cũng cáo lui.

Các nàng cũng không lại bàn chuyện, tập trung mà ăn cơm, sau đó ai về phòng nấy để nghỉ ngơi. Ngọc Y Thần về phòng cũng là có chút suy nghĩ chuyện của Mặc Gia Linh.

" Ngươi nghĩ nàng sẽ trở lại Mặc gia hay không "

" Ta nghĩ nàng sẽ không "

Ngọc Y Thần chờ đợi nàng kế tiếp giải thích.

" Nàng là cái yêu thương hài tử mẫu thân. Chuyện đem hài tử của mình ra để giúp nàng trở lại Mặc gia là không thể. Nàng bất quá sẽ chỉ đem chuyện này kể cho bọn họ nghe, để bọn họ biết được bọn họ Mặc gia vẫn còn tồn tại tu chân huyết thống. "

Mặc Gia Linh tuy nàng tiếp xúc không nhiều nhưng qua nàng cử chỉ thái độ, Lâm Minh Nguyệt có thể phần nào đoán được nàng nhân đức là như thế nào.

Lâm Minh Nguyệt chỉ sợ nàng người nhà không hiểu chuyện, biết được tiểu Chu tiểu Hạ đối con đường tu tiên có duyên liền sẽ bắt ép Mặc Gia Linh đưa hai nàng hồi gia.

Đến lúc đó nếu thật như vậy, nàng sẽ ra tay giúp Mặc Gia Linh.

" Xem ra lớn lên trong quyền quý cũng không làm người ta hạnh phúc " Ngọc Y Thần cảm thán.

" Cũng còn tùy thuộc vào ngươi cha mẹ có hay không hiểu được "

Nàng thương cảm cho bọn họ số phận không được tự mình an bài. Nàng từ khi sinh ra đến khi hiểu chuyện, nàng cuộc đời chính là do nàng làm chủ, không một ai có thể làm chủ nàng số phận.

" Mong rằng lần này chuyến đi sẽ diễn ra thuận lợi đi"

Lâm Minh Nguyệt nhìn sắc trời cũng đã tối. Nàng đi đến cửa sổ, khép lại tránh cho phong hàn thổi vào đến. Sau đó trở lại, kéo theo Ngọc Y Thần đến phía giường.

Không đợi Ngọc Y Thần phản ứng, đã ôm nàng tiến nhập chăn. Ở nàng bên tai nhả nhẹ ngữ khí, mềm mại ôn nhu.

" Ngủ đi. Ngươi hôm nay mệt nhọc, cần ngủ sớm "

Ngọc Y Thần buồn cười nhéo nhéo nàng tay. Đã ôm nàng chặt như vậy, có muốn thoát ra cũng là không thể.

Bất quá Lâm Minh Nguyệt nói không sai, nàng xác thật là mệt nhọc. Nàng nhắm mắt, cảm nhận Lâm Minh Nguyệt ấm áp hơi thở, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com