ZingTruyen.Com

[BHTT - HĐ - EDIT HOÀN] Ân sủng của tạo hoá - Ninh Viễn

Chương 99

Aga971

Tề Đồng bật đèn sàn lên, rốt cuộc thì trong phòng cũng có ánh sáng.

Trì Ngộ mở camera điện thoại, hướng thẳng vào Trâu Thanh: "Nói đi."

Tề Đồng lén nhìn Trì Ngộ, thấy nét mặt cô như phủ một lớp băng, ánh mắt đằng đằng sát khí, khiến người ta vô cùng lạ lẫm.

Trâu Thanh bị thương không nhẹ bởi cú đá vừa rồi, khoé môi rách ra, mồ hôi nhễ nhại, trông như già đi cả chục tuổi.

"Cô muốn biết gì?" Trâu Thanh vẫn nhìn xuống đất, môi khẽ động.

"Nói từ khi xây dựng Sinh học Minh Bằng đi." Trì Ngộ nói, "Tôi muốn biết tất cả về ngành kinh doanh người nhân bản của các người."

Trâu Thanh chuyển tầm mắt về hướng camera điện thoại: "Nếu nói ra chuyện này, tôi cầm chắc cái chết."

"Nhưng con trai cô có thể sống." Trì Ngộ nói, "Tôi có thể đưa nó đến một nơi an toàn, mãi mãi giữ kín bí mật, không để nó biết thân thế của mình."

Trì Ngộ dừng trong giây lát rồi bồi thêm một câu: "Cũng không cho Hà Dật biết."

Trâu Thanh nghe ra sự ám chỉ trong lời nói của cô, chậm rãi nhướng mày, lần nữa ngước lên nhìn Trì Ngộ.

Trì Ngộ tạm dừng video đang quay, nói với Trâu Thanh: "Cần tôi nói rõ ràng tỉ mỉ hơn sao? Cô, chính là tình nhân của Hà Dật. Tám năm trước cô sinh ra Trâu Hạo, cũng chính là đứa con trai mà Hà Dật lầm tưởng là ruột thịt, nhưng hắn không có ý định cưới cô, vậy nên Trâu Hạo chỉ có thể theo họ cô. Mấy năm nay, Hà Dật không mặn không nhạt cũng chẳng quan tâm con trai cô, vắng mặt trong tất cả những buổi họp phụ huynh lẫn các hoạt động ngoại khoá của Trâu Hạo, có thể thấy hắn ta không hề yêu thương gì mẹ con cô. Dù là vậy, nhưng nếu như để hắn biết được việc kia thì có thể ngăn nổi cơn giận hay không? Chung quy thì không ai chấp nhận được việc mình bị xỏ mũi dắt đi, đặc biệt còn là vấn đề con cái nối dõi vô cùng quan trọng với đàn ông thế này."

Không nói tới Trâu Thanh sắc mặt đang ngày càng xấu đi, mà ngay cả Tề Đồng luôn theo sát Trì Ngộ điều tra cũng có chút hoang mang.

Ý của chị Ngộ là gì vậy?

Quả thật là hai người đã điều tra ra quan hệ tình nhân giữa Hà Dật và Trâu Thanh, Trâu Hạo chính là con trai của Hà Dật. Cũng không cần mất thời gian làm giám định, từ khuôn mặt giống hệt nhau của cả hai cũng có thể xác định quan hệ cha con giữa hai người.

Vậy chị Ngộ nói "Việc kia" là có ý gì?

Thấy môi Trâu Thanh run rẩy nhưng mãi không mở miệng, Trì Ngộ nói thay cô ta: "Bản thân Trâu Hạo chính là người nhân bản. Tuy thằng bé được cô sinh ra, nhưng cũng không phải là con trai của cô. Hà Dật còn có một người anh em sinh đôi đã qua đời vào chín năm trước, mười tháng sau cô liền sinh ra Trâu Hạo, đây là trùng hợp sao?"

Hà Dật có một người anh em song sinh đã chết nhiều năm, chuyện này là Tề Đồng điều tra ra được, cô cũng biết.

Biết thì biết, nhưng cô không kết hợp ngày sinh của Trâu Hạo để suy đoán những khả năng khác.

Khi Trì Ngộ nói như vậy, Tề Đồng sởn cả tóc gáy.

Không thể nào......

Trì Ngộ nói: "Hay là nói Trâu Hạo mà cô sinh ra, chính là bản sao của người anh em song sinh đã mất kia của Hà Dật? Hẳn là cô rất yêu ông ta, dù là người nhân bản cũng không nỡ bỏ vào khay nuôi cấy để tự phát triển, sợ xảy ra sai sót sẽ làm bại lộ mọi chuyện, thà rằng tự mình trải qua mười tháng hoài thai vất vả, tự mình sinh ra......"

"Đủ rồi!" Trâu Thanh hét to, cắt ngang lời Trì Ngộ.

Sắc mặt Trâu Thanh tái nhợt, Tề Đồng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Ý của Trì Ngộ là...... Trâu Thanh lợi dụng kỹ thuật nhân bản để tạo ra một bản sao của người yêu mình?

Mà bản thể của người nhân bản kia chính là anh em sinh đôi của Hà Dật, vì vậy nên mới giống nhau đến nỗi ngay cả Hà Dật cũng không nhận ra.

Tề Đồng mím môi, chuyện này quá kích thích rồi.

Nếu như Hà Dật biết chuyện này, biết rằng trước giờ mình đều bị lợi dụng, đội nguyên một thảo nguyên xanh bao la lên đầu*, chỉ e là cả Trâu Thanh lẫn Trâu Hạo đều sẽ......

(*Thường người ta dùng từ "đội nón xanh" để nói về những người bị cắm sừng, ở đây chơi nguyên cái đồng cỏ luôn thì sừng trên đầu hẳn là không khác gì gai trên người con nhím.)

Trì Ngộ nói: "Tôi đã nói là sẽ đưa Trâu Hạo đến nơi an toàn thì nhất định có thể làm được. Còn cô, chỉ cần thẳng thắn, dùng thái độ đúng đắn để lấy công chuộc tội, không chừng vẫn còn cơ hội sống sót. Đến lúc đó có thể gặp lại người yêu kiêm "con trai" của mình."

Trì Ngộ tiếp tục quay video: "Bây giờ có thể nói chưa?"

Vết thương trên khoé môi Trâu Thanh càng nghiêm trọng hơn vì bị cô ta cắn đi cắn lại, nhưng giờ phút này, chỉ có đau đớn mới có thể giảm bớt áp lực cho cô ta.

Cô ta không ngờ mình sẽ bị Trì Ngộ đẩy vào đường cùng thế này.

"Kỹ thuật nhân bản của Sinh học Minh Bằng...... Không phải cô đã điều tra rõ ràng sao?" Ngữ điệu của Trâu Thanh rất thấp, rất chậm, giọng nói cũng khàn khàn, "Còn cần tôi nói gì nữa?"

"Quá trình nhân bản, nói rõ tất cả." Trì Ngộ muốn thu thập chứng cứ để triệt phá toàn bộ ngành kinh doanh phi pháp của Sinh học Minh Bằng, đưa đám người Hà Dật ra trước công lý.

Trâu Thanh nhắm mắt, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi không phải nhân viên kỹ thuật, tôi chỉ chịu trách nhiệm vận hành. Thế nên tôi cũng không hiểu mấy về công nghệ nhân bản."

Trì Ngộ nói: "Vậy thì nói cái mà cô biết."

"...... Công nghệ nhân bản là bất hợp pháp, thế nên trước nay tôi luôn rất thận trọng. Sinh học Minh Bằng có hệ thống thành viên, chỉ khi thông qua sự giới thiệu của hội viên mới có thể trở thành khách hàng của Sinh học Minh Bằng. Khách hàng của chúng tôi chính là người có nhu cầu về một bản sao dùng để làm "hàng dự phòng". Như cô biết thì những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như các cô quý giá thế nào rồi đó, thân phận của các cô, việc sống chết của các cô không chỉ thuộc về riêng các cô mà còn ảnh hưởng đến vận mệnh của vô số người khác, đến lợi ích của Tập đoàn, thậm chí là toàn bộ đất nước. Những gì Sinh học Minh Bằng làm là nhằm để giảm bớt thiệt hại cho khách hàng trong trường hợp xảy ra tai nạn, có thể xem như một dạng bảo hiểm đi."

Lời của Trâu Thanh không khác mấy với suy nghĩ của Trì Ngộ, nhưng khi cô ta dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để miêu ta hành vi đùa bỡn sinh mạng người khác vẫn khiến Trì Ngộ kinh tởm.

"Quá trình nhân bản chỉ đơn giản là lấy mẫu da để xây dựng hệ thống tế bào, đưa vào nitơ lỏng để đông lạnh và bảo quản, bất cứ lúc nào người dùng muốn nhân bản đều được. Trong những ngày đầu, phải tìm kiếm cơ thể mẹ để thụ thai, sau này thì đã phát triển được tử cung nhân tạo, tiện lợi hơn nhiều, cũng giảm được nguy cơ rò rỉ bí mật."

"Khi nào muốn nhân bản đều được?" Trì Ngộ hỏi, "Bởi vì các người có khả năng ủ chín người nhân bản sao? Ủ chín có tác dụng gì? Có ảnh hưởng đến sức khoẻ người nhân bản hay không?"

Chuyện "Ủ chín" là Trì Ngộ nghe Đại Nhiễm nói khi muốn đánh lạc hướng Trì Ngộ, Trâu Thanh nghe vào tai lại càng thêm khiếp đảm, không ngờ Trì Ngộ lại biết nhiều đến như vậy.

"Ủ chín, tất nhiên sẽ có ảnh hưởng." Trâu Thanh nhếch khoé môi, như đang nghĩ tới một việc vô cùng đắc ý, "Có sự thúc giục nào mà tốt như tự nhiên được? Cho nên tôi mới lựa chọn tự mình sinh ra."

Trì Ngộ cười lạnh nói: "Cô còn rất tự hào."

"Trì tổng quá khen, chỉ vì tôi hiểu biết về ngành công nghiệp này nên mới càng thêm cẩn thận mà thôi."

Trong thời gian ở thành phố C, Trì Ngộ đã tìm thấy dấu vết hoạt động sớm nhất của Nhiễm Cấm và Tô Nguyệt Trân, chính là việc Nhiễm Cấm vào học ở một Trường tiểu học tư thục cách đây mười chín năm.

Nhưng chỉ sau một tháng ở Trường tiểu học đó, họ đã biến mất.

Trì Ngộ đã điều tra rất lâu về nguyên nhân mất tích, cuối cùng tìm ra giáo viên dạy ở Trường tiểu học năm đó. Dưới sự dẫn dắt của Trì Ngộ, người giáo viên này mơ hồ nhớ ra, có vài người giống như từ nơi khác chuyển đến, còn có phải tên Tô Tiểu Tông hay không thì cũng không rõ, dù sao thì kể từ ngày đó, Tô Tiểu Tông cũng không còn đến trường, thậm chí còn không làm thủ tục rút học bạ.

Kết hợp với ngày sinh Nhiễm Cấm tự mình viết vào, mười chín năm trước có lẽ nàng được chín tuổi.

Trì Ngộ đoán rằng Nhiễm Cấm là "phát triển tự nhiên", không trải qua quá trình "Ủ chín".

Trâu Thanh nói hết những gì cô ta biết về công nghệ nhân bản của Sinh học Minh Bằng, toàn bộ quy trình từ việc sản xuất đến bán ra thành phẩm.

Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng khi Trì Ngộ và Tề Đồng mắt thấy tai nghe vẫn sợ hãi không thôi, cảm giác phẫn nộ cũng trào dâng mãnh liệt.

Ngoài việc dùng "Hàng dự phòng" để thay thế cho "Bản thể" bị chết bất đắc kỳ tử, Trâu Thanh còn thừa nhận rằng họ còn nhân bản nội tạng, lợi dụng kỹ thuật ủ chín để làm nội tạng phát triển nhanh hơn, nhằm kịp thời phục vụ cho việc phẫu thuật ghép tạng của khách hàng.

Trâu Thanh nói, đáng tiếc là kỹ thuật ủ chín mới chỉ có bước đột phá trong những năm gần đây, nếu như phát triển sớm hơn một chút thì bi kịch về việc mẹ Trì Ngộ bị cướp nội tạng đã không xảy ra.

Nhưng kỹ thuật ủ chín nội tạng vẫn còn khiếm khuyết, tốc độ lão hoá của những nội tạng này sẽ nhanh hơn nội tạng bình thường, giống như người nhân bản vậy.

"Nhưng đối mặt với những tai nạn đột ngột, cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đúng không?" Trâu Thanh nói bằng một giọng điệu thoải mái.

Ngoài ra, có một dạng khách hàng đặc biệt, đó là nhóm người cực kỳ để ý đến ngoại hình của mình.

"Cấy ghép não và chuyển sang một cơ thể trẻ trung hơn không phải là một việc đơn giản, chuyện này khó hơn nhiều lần so với tạo ra người nhân bản hay cấy ghép tạng, thế nên chi phí cũng cao. Những khách hàng loại này đa số là minh tinh. Nhưng cho dù việc cấy ghép não có thể đảm bảo dung nhan không thay đổi, nhưng một khi bộ não già cả chết đi, bọn họ vẫn phải chết."

Những lời nói của Trâu Thanh khiến họ nhớ đến Uông Hân Nghi.

Cho nên, khi Uông Hân Nghi qua tuổi sáu mươi đã trực tiếp ghép não vào một cơ thể trẻ trung hơn?

Còn bộ não của những cơ thể đó, cứ như vậy mà bị thay thế, vứt bỏ?

Trì Ngộ và Tề Đồng cùng ớn lạnh.

Khách hàng của Sinh học Minh Bằng rộng khắp thế giới, theo như lời Trâu Thanh, hiện giờ số lượng người nhân bản được bọn họ đưa ra ngoài đã vượt qua con số 1000, đang thâm nhập vào các lĩnh vực khác nhau trong xã hội.

Thậm chí đã có cả hậu duệ của người nhân bản.

"Con của người nhân bản?" Cuối cùng, Tề Đồng không nhịn được nữa, đặt câu hỏi.

"Chuyện này thì có gì mà nghi ngờ?" Trâu Thanh nói, "Ngoại trừ một số sản phẩm bị lão hoá sớm thì những dòng bản sao phát triển tự nhiên không khác gì người bình thường, ngoài cách thức sinh ra khác biệt thì bọn họ càng khoẻ mạnh, càng ưu tú hơn so với người bình thường nhờ loại bỏ được các mã gen thấp kém. Thế hệ sau của họ cũng sẽ giống họ, đã tiệm cận với sự hoàn hảo."

Trì Ngộ: "Cô cũng biết là bọn họ không khác gì người bình thường ngoài cách thức được sinh ra, vậy tại sao lại còn gọi là "Sản phẩm"?"

Trâu Thanh không muốn ở đây cùng Trì Ngộ phân tích từng từ một, "Trì tổng muốn hiểu thế nào cũng được, tôi chỉ giải thích chuyện này theo quan điểm chuyên môn của tôi."

Trì Ngộ thầm thở phào nhẹ nhõm, lấy di động về, tắt camera, vừa xem lại vừa hỏi: "Nhiễm Cấm được ra đời thế nào, lúc trước cô đưa chị ấy đi đâu sau khi rời khỏi thành phố C?"

Trâu Thanh im lặng một lúc.

Tề Đồng hơi khó hiểu, nhìn qua thì Trâu Thanh nhiều lắm cũng mới hơn bốn mươi tuổi, khi Nhiễm Cấm ra đời thì có lẽ cô ấy vẫn là trẻ con, chẳng lẽ từ lúc đó đã vào làm việc tại Sinh học Minh Bằng?

Hay là......

Tề Đồng linh quang chợt lóe, lần nữa nhìn về phía Trâu Thanh, muốn tìm kiếm manh mối từ nét mặt cô ta.

Trì Ngộ dùng ba ngón tay ấn lên huyệt thái dương đau nhức: "Trâu tiểu thư đã ghép não phải không?"

Thật ra trước khi đến đây, Trì Ngộ cũng không nghĩ tới việc Trâu Thanh tạo ra một bản sao trẻ trung của chính mình, sau đó tàn nhẫn giết hại chính mình kia, chiếm lấy cơ thể.

Nhưng khi điều tra ở thành phố C, có một việc khiến Trì Ngộ lưu tâm.

Bà cụ sống đối diện nhà họ Tô từng nói, sau khi Tô Nguyệt Trân mất tích, Nhiễm Cấm tìm kiếm bà ấy khắp nơi, sau hai tháng trời vẫn không có kết quả.

Sau đó, Nhiễm Cấm bị một người phụ nữ mang đi.

Trì Ngộ vẫn cố gắng làm bà cụ kia nhớ ra những đặc điểm của người đã đưa Nhiễm Cấm đi, bà cụ nghĩ tới nghĩ lui, đã gần hai mươi năm trôi qua, nghĩ không ra thì cũng bình thường, chỉ nhớ được dường như người kia không phải là người bản địa, trên dưới ba mươi tuổi, còn có một đám đàn ông đi theo sau.

"À! Đúng rồi!" Rốt cuộc bà cụ cũng nhớ ra một chút, "Giữa lông mày cô ấy có một nốt ruồi đỏ! Đúng rồi đúng rồi, nốt ruồi đó rất đặc biệt, giống như Quan Âm vậy."

Giữa lông mày có nốt ruồi đỏ bắt mắt?

Nhắc đến nốt ruồi đỏ, người đầu tiên Trì Ngộ nghĩ đến chính là Trâu Thanh, nhưng nốt ruồi của Trâu Thanh nằm trên chóp mũi, còn bà cụ lại nó là ở giữa mày.

Tuổi tác cũng không đúng.

Nếu không phải vừa rồi Trâu Thanh đề cập đến việc cấy ghép não để có một cơ thể mới, có lẽ Trì Ngộ cũng chưa nghĩ ra.

Giống như sự di chuyển màu lông trên bản sao Lộ Lộ, nốt ruồi đỏ của Trâu Thanh cũng chuyển từ giữa lông mày sang chóp mũi.

Theo Trì Ngộ suy đoán, Trâu Thanh mang Nhiễm Cấm đi vào ngày đó, đến bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, có lẽ đã đổi sang một cơ thể trẻ hơn, bảo trì dung nhan không già đi để càng thêm tương xứng với thân phận mẹ của Trâu Hạo.

Dùng cơ thể trẻ trung này để sinh con cũng dễ dàng hơn.

Trì Ngộ nói: "Nếu tôi đoán không sai, có lẽ Trâu tiểu thư đã chuẩn bị sẵn một bé gái có tuổi tác tương đương với Trâu Hạo, đang được trưởng thành tự nhiên. Chờ đến khi Trâu Hạo, cũng chính là người bạn trai đã mất của cô trưởng thành, cô sẽ lần nữa cấy bộ não của mình vào cơ thể cô bé kia, tìm đến cậu ta làm quen, kết bạn, danh chính ngôn thuận trở thành người yêu, đúng không?"

Lời Trì Ngộ làm lông tóc Tề Đồng dựng đứng, còn Trâu Thanh thì câm lặng như người đàn bà hoá đá.

Lồng ngực Trâu Thanh phập phồng vài lần trước khi thốt ra một câu cảm khái gần như không thể nghe rõ: "Trí não của Trì tổng đúng là rất tốt."

Chính là thừa nhận.

"Vậy bây giờ cô có thể trả lời câu hỏi của tôi." Trì Ngộ hỏi lại lần nữa, "Nhiễm Cấm ra đời như thế nào? Cô đã đưa chị ấy đi đâu sau khi rời khỏi thành phố C?

Trâu Thanh nói: "Tất cả sản phẩm của Sinh học Minh Bằng chỉ bắt đầu được chế tạo khi khách đặt hàng, Nhiễm Cấm của cô cũng không ngoại lệ. Người đem cô ấy ra khỏi thành phố C đúng là tôi, còn đưa đến nơi nào......"

Trâu Thanh tạm dừng một lúc, dường như khó có thể mở miệng.

"Nói." Trì Ngộ nghiến răng nghiến lợi nói ra từ này.

Trâu Thanh nhìn về phía cô, dường như đang cân nhắc một khi mình nói ra sự thật, sẽ bị đối xử như thế nào.

Trì Ngộ rung chân, Trâu Thanh sợ bị đá nên vội nói: "Đưa cô ta đến một bệnh viện tư nhân."

"Bệnh viện tư nhân?" Trì Ngộ hỏi lại bằng giọng hoài nghi.

"Là một, một bệnh viện tâm thần...... Đợi Nhiễm Minh và Hạ Chi tới gặp cô ấy." Trâu Thanh theo bản năng cuộn người lại.

---------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Một phần cảm hứng cho Hà Dật và con trai nhân bản của ông ta trong chương này đến từ bộ phim "Bản sao" Womb (2010)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com