ZingTruyen.Com

[BHTT - HĐ - EDIT HOÀN] Ân sủng của tạo hoá - Ninh Viễn

Chương 87

Aga971

...... Vậy thì hãy vấy bẩn cả em đi.

Nhiễm Cấm chợt nhận ra Trì Ngộ đã thay đổi.

Lúc ở lầu hai Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan, cô hoàn toàn lạ lẫm với loại chuyện này, bị Nhiễm Cấm lừa gạt, khó chịu, nhưng cũng chỉ lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó.

Không như bây giờ.

Sau khi uống hai ly rượu, Nhiễm Cấm không còn biết mình rời khỏi đó bằng cách nào, trong đầu nàng chỉ còn sót lại hai suy nghĩ sau cùng.

Hẳn là mình nên đẩy Tiểu Ngộ ra.

Với lại, sao Tiểu Ngộ lại thành thạo như vậy?

......

Những giấc mơ của Nhiễm Cấm thường rất phức tạp.

Hầu hết cảnh trong mơ là nàng chạy trối chết, mà truy đuổi phía sau, đôi khi là cảnh sát, đôi khi là người nhà của ông chủ, đôi khi lại là ác linh dữ tợn không rõ mặt mũi.

Nàng mải miết chạy, liều mạng tìm đến nơi cho mình cảm giác an toàn.

Đôi khi, bị người bắt dọc đường khi còn chưa đến đích, một con dao phẫu thuật sẽ nhắm thẳng vào ngực nàng, không chút lưu tình mổ xẻ cơ thể nàng, lấy đi toàn bộ nội tạng trong đó, vứt lại một túi da lạnh lẽo.

Cũng có đôi khi, nàng thật sự chạy được đến nơi trú ẩn, ở nơi đó có một người phụ nữ dịu dàng chấp nhận cho nàng nương nhờ, cho cái bụng không ngừng sôi lên của nàng một chén cơm no.

"Con có thể gọi ta là mẹ." Người phụ nữ nọ trông rất bình thường, nhưng Nhiễm Cấm thật sự, thật sự rất thích bà. Bà là một người hay cười, khi cười lên đôi mắt lại cong cong, như một cô giáo mầm non hiền lành, tốt bụng.

"Mẹ......" Nhiễm Cấm cúi đầu, ngượng ngùng.

Nàng thấy mình đang đi đôi giày da nhỏ mà mình hằng mơ ước.

Tuy rằng "Mẹ" mang theo nàng thôi đã rất vất vả, nhưng bà vẫn luôn cố gắng thoả mãn từng mong ước nhỏ bé của nàng.

Nàng cứ ngỡ mình có thể ở bên cạnh "Mẹ" cả đời này, từ từ lớn lên rồi cùng "Mẹ" già đi, tiếc là, chờ đợi nàng chỉ có một trận tàn sát khác.

Ngay cả người hảo tâm giúp đỡ nàng cũng bị giết chết.

......

"Mẹ?"

Trong đôi mắt nhắm chặt của Nhiễm Cấm chảy ra một giọt nước mắt, nàng không thể tìm thấy người phụ nữ kia trong mơ, lo lắng bất an.

Rồi như cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên nàng nắm chặt một cái.

Bị Nhiễm Cấm chộp lấy, Trì Ngộ tỉnh giấc.

Cánh tay của Trì Ngộ đang làm gối đầu cho Nhiễm Cấm, vì sợ đánh thức nàng nên không dám cử động, chật vật nhỏm người lên, nhìn về Nhiễm Cấm đang nằm trong lòng mình.

Nhiễm Cấm nằm quay lưng lại với Trì Ngộ vẫn chưa tỉnh, nhưng nước mắt đã thấm ướt cánh tay Trì Ngộ.

Bàn tay bị Nhiễm Cấm nắm là nơi bị ly rượu cắt qua, đã được Trì Ngộ băng bó lại, có lẽ do gặp ác mộng nên Nhiễm Cấm dùng lực không nhỏ.

Trì Ngộ không lập tức rút ra mà khẽ đặt một nụ hôn lên trán nàng, từ từ kéo đôi môi xuống dưới, hôn lên vành tai và sườn mặt của nàng.

Nụ hôn mềm nhẹ của Trì Ngộ xua đi sự nguy hiểm và nỗi buồn trong giấc mơ của Nhiễm Cấm, nàng chậm rãi mở mắt.

Đây là phòng ngủ trong căn hộ của nàng, nàng biết.

"Tỉnh rồi à?" Giọng của Trì Ngộ truyền đến từ sau tai, Nhiễm Cấm giật mình quay đầu lại.

Trì Ngộ lập tức ôm lấy nàng từ đằng sau.

Nhiễm Cấm cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, đầu nàng lại đang gối lên tay Trì Ngộ không chút e dè, còn nắm tay phải của Trì Ngộ.

Nàng được Trì Ngộ ôm, thân mật không khoảng cách như một đôi tình nhân.

"Chị nằm mơ thấy gì vậy?" Những lọn tóc xoăn dài của Trì Ngộ rơi trên cổ Nhiễm Cấm, làm nàng ngứa ngáy.

Nàng không trả lời câu hỏi của Trì Ngộ, vội quay người lại, không muốn đối diện với cô, cũng buông tay Trì Ngộ ra.

Ai ngờ nàng mới vừa xoay người, cánh tay lót dưới đầu nàng nhẹ móc một cái, quấn nàng trở về.

Trì Ngộ hôn lên tai nàng: "Đừng đè lên tay trái của chị nữa, nếu không lại lâu lành hơn đó."

Nhiễm Cấm: "......"

Nhiễm Cấm có thể dựng lên hàng rào cao ngất đối với bất kỳ ai, ngăn cách mọi người khỏi thế giới hung hiểm của nàng, nhưng Trì Ngộ lại là một ngoại lệ cực đoan.

Trì Ngộ đã sớm biết con đường dẫn đến trái tim Nhiễm Cấm tràn ngập chông gai, nhưng không vì sợ bị thương mà chững lại bước chân kiên định của chính mình.

Vành tai Nhiễm Cấm lập tức đỏ ửng.

"Sáng nay chị muốn ăn gì nào? Em làm cho chị." Trì Ngộ có chút buồn ngủ nhắm mắt lại, tay phải được buông ra đúng lúc có thể vòng sang ôm Nhiễm Cấm, siết nàng chặt hơn.

Hai người nằm trên chiếc giường rộng 1m5, tuy không quá rộng nhưng cũng không đến mức dính vào nhau.

Nhiễm Cấm không nhớ rõ mình gối lên tay Trì Ngộ lúc nào, chắc là đã gối cả một đêm.

Chắc tay trái của Tiểu Ngộ bây giờ tê mỏi lắm?

Nàng liếc nhìn xuống, tay phải của Trì Ngộ đang quấn băng, có lẽ do hôm qua bóp ly rượu nên bị cắt vào......

Nhiễm Cấm muốn hỏi cô bị thương có nặng không, những lời quan tâm lướt qua tim nàng, rồi lại không đi ra miệng.

Nàng tránh khỏi lồng ngực Trì Ngộ, ngồi dậy, xoay người xuống giường.

"Chị định đi đâu vậy?" Trì Ngộ đứng dậy theo nàng.

Nhiễm Cấm đưa lưng về phía cô, cảm giác khó chịu sau khi say rượu tràn lên khi nàng đứng dậy, đầu hơi choáng váng, nàng đỡ tường để giữ thăng bằng một lúc, chờ đến khi trời đất không còn quay cuồng thì phát hiện, nàng lại lọt vào vòng ôm của Trì Ngộ.

Trì Ngộ vững vàng giúp nàng giữ thăng bằng.

"Hôm qua chị vì Triệu Tín mới đi tìm Sầm Nhược Nhiên, lúc sau em đưa chị đi, Sầm Nhược Nhiên có vẻ tức giận lắm. Theo em thấy thì chắc cô ta không muốn gặp lại chị nữa đâu."

Nhiễm Cấm: "......"

"Em có thông tin liên lạc của Triệu Tín, chị bỏ chặn em đi, em gửi cho."

Nhiễm Cấm: "............"

Lại càng đau đầu hơn cảm giác say rượu.

Dường như tâm trạng của Trì Ngộ ổn định hơn trước rất nhiều, giống như cô có được sự bình ổn này là vì đã nhìn thấu Nhiễm Cấm.

"Đừng gấp, chị tắm trước đi rồi nói, tắm rửa xong tinh thần phơi phới đi ra thì em cũng làm xong bữa sáng cho chị. Chị muốn uống sữa, cà phê hay nước đào đây?"

Thực tế thì Trì Ngộ đã từ bỏ xung đột trực diện với Nhiễm Cấm, cũng bỏ luôn ý định tranh luận bằng lời, cô chỉ dùng hành động để nói cho Nhiễm Cấm quyết định của mình.

Nhiễm Cấm càng khinh thường bản thân, Trì Ngộ lại càng yêu nàng.

Nhiễm Cấm càng cảm thấy mình dơ bẩn, Trì Ngộ lại càng muốn nồng nhiệt hôn nàng.

"Chọn nước đào đi, em làm thêm cho chị chút nước cam nữa." Trì Ngộ cũng không đợi nàng trả lời đã thay nàng quyết định, "Vitamin C có thể giảm bớt cảm giác say rượu, làm chị dễ chịu hơn."

Nhiễm Cấm không xoay người lại, hỏi cô: "Di động của tôi đâu?"

"Em để ngoài phòng khách, sợ làm ồn chị ngủ nên không mang vào."

"Tôi đi lấy." Nhiễm Cấm nói, "Tôi sẽ kết bạn lại với em, cảm ơn em cho tôi thông tin liên lạc của Triệu Tín." Nhiễm Cấm nói câu này rất nhanh, vừa nói xong đã chuẩn bị rời đi.

"Em nói rồi, đừng gấp mà." Trì Ngộ không buông nàng ra, giữ chặt bước chân nàng, "Chờ chị tắm xong, lúc ăn cơm em sẽ cho chị."

"......"

"Nói được thì làm được."

Trì Ngộ không định ép nàng, chỉ dùng một viên kẹo Nhiễm Cấm đặc biệt thích treo trước mặt nàng, dụ dỗ nàng.

Nó không làm nàng thấy khó chịu hay tức giận, chỉ có đôi chút bất lực.

"Được không?" Trì Ngộ thấy nàng không nói gì, tưởng nàng không vui, liền đổi giọng dỗ dành, nhỏ nhẹ nói bên tai nàng.

Vành tai còn chưa kịp hạ nhiệt lại đỏ thêm một tầng, cảm xúc quen thuộc lại lan tràn trong quả tim đang thắt chặt của Nhiễm Cấm, nàng tránh thoát Trì Ngộ, lặng im đi về hướng phòng tắm.

Trì Ngộ nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ cười nói: "Chắc trước khi chị rời khỏi đây không mang theo gì đúng không? Mọi đồ dùng sinh hoạt vẫn còn, bồn tắm hôm qua em cũng vừa rửa, có thể trực tiếp dùng luôn. Tắm một cái sẽ giảm bớt cảm giác khó chịu vì say rượu đó, em đi nấu cơm chờ chị."

Không chờ câu trả lời của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ đi thẳng ra ngoài.

Nhiễm Cấm sắp đến cửa phòng tắm thì đột nhiên nói: "Tay em bị thương, không cần làm cơm, tôi không muốn ăn."

Trì Ngộ nói: "Em ăn."

Nhiễm Cấm: "......"

Nhiễm Cấm rầu rĩ bước vào phòng tắm.

Mặc dù không nhìn thấy mặt Nhiễm Cấm nhưng Trì Ngộ có thể tưởng tượng được dáng vẻ bất lực của nàng, hẳn là rất đáng yêu.

Suy nghĩ một hồi, khoé môi Trì Ngộ lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tối hôm qua.

Vì tranh ly rượu kia, lòng bàn tay Trì Ngộ bị cắt mấy đường khi bóp nát ly rượu, tuy không sâu nhưng máu chảy ra rất đáng sợ.

Sau khi Nhiễm Cấm tỉnh rượu đã không còn nhớ nổi chuyện xảy ra tối qua.

Trì Ngộ ngang nhiên đoạt đi bảo bối của Sầm Nhược Nhiên, trong suốt nụ hôn say đắm giữa hai người, Nhiễm Cấm không hề kháng cự.

Có lẽ chị ấy cảm động vì câu nói kia của mình.

Trì Ngộ rất muốn giải thích theo cách đó, nhưng tiếc là lý trí lại phân tích rằng, có thể Nhiễm Cấm đã hoàn toàn bị cồn khống chế trong tình huống đó, khiến ý thức nàng trở nên mơ hồ, thậm chí còn bắt đầu vụng về, trúc trắc đáp lại.

Trì Ngộ chứng thực, Nhiễm Cấm thật sự không biết cách hôn môi.

Trước kia là dùng phương thức thô bạo nguỵ trang thành kẻ lão luyện, còn luôn miệng nói Trì Ngộ không biết, thật ra, nàng mới chính là người hoàn toàn không biết gì về chuyện thân mật với người khác.

Trì Ngộ đã sớm biết giữa Nhiễm Cấm và chị mình chưa từng có hành vi thân mật, những lời của Nhiễm Cấm chỉ nhằm làm Trì Ngộ chán ghét nàng mà thôi.

Nhưng phải thừa nhận kỹ thuật diễn của Nhiễm Cấm rất tốt, ý chí cũng đủ kiên định, Trì Ngộ đã bị nàng chọc đến mức bùng nổ.

Tuy nhiên, khi Nhiễm Cấm dùng sự non nớt cẩn thận, lại vô cùng dịu dàng đáp lại, lòng Trì Ngộ như nhũn ra, làm sao nỡ trách móc nàng được nữa.

Lần này Nhiễm Cấm say rượu hoàn toàn khác biệt với những lần trước

Dường như nàng đã mất đi năng lực khống chế bản thân, chỉ nghe theo bản năng của mình, lại được Trì Ngộ dẫn dắt, chuyên tâm đắm chìm vào những rung động của xúc cảm.

Buông bỏ mọi đề phòng, tập trung tất cả lên người mình yêu thương.

Thật là ngoan......

Một tay Trì Ngộ đỡ mặt nàng, nhịp tim đã bất ổn nay càng thêm loạn.

Tất nhiên, Trì Ngộ không phải không thầy mà nên, cô đã sớm thỉnh giáo không ít kiến thức nhập môn từ chỗ Tề Đồng và Lộ Tư Kình.

Cô muốn Nhiễm Cấm biết được thế gian này còn có hạnh phúc, và cô sẽ là người mang hạnh phúc đến cho nàng.

Cho nàng cuộc sống an yên không còn gánh nặng, cho nàng hy vọng để không nỡ rời đi.

Để nàng biết rằng, nàng đáng yêu và đáng được yêu như thế nào.

......

Sự hồi đáp của Nhiễm Cấm chậm dần rồi dừng lại, cơ thể nàng cũng bắt đầu mềm đi, cuối cùng là chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau đó, dưới ánh mắt phẫn nộ của Sầm Nhược Nhiên, Trì Ngộ đưa Nhiễm Cấm về chung cư.

Suốt đường đi Nhiễm Cấm không tỉnh dậy, đều là Trì Ngộ bế nàng.

Trên tay Trì Ngộ dính đầy máu, dính cả lên người Nhiễm Cấm, hơn nữa, trong mùa hè nóng nực thế này Nhiễm Cấm cũng ra mồ hồi, chắc chắn sẽ không thoải mái.

Nhớ lại đêm cô bị đau dạ dày, có lẽ chính Nhiễm Cấm là người giúp cô lau đi cảm giác dính dấp đó chăng?

Sau khi Trì Ngộ đưa nàng vào phòng ngủ, cô giúp nàng lau người rồi cẩn thận mặc đồ ngủ vào cho nàng.

Chờ Nhiễm Cấm bình yên đi vào giấc ngủ Trì Ngộ mới bắt đầu tắm rửa, sau đó lấy hòm thuốc trong nhà xử lý vết thương, ôm Nhiễm Cấm thoải mái tiến vào mộng đẹp.

Nửa đêm, Nhiễm Cấm có vẻ khó chịu muốn nôn, Trì Ngộ đi theo chăm sóc nàng, đỡ nàng đến mép giường, vỗ vỗ lên lưng nàng.

Kết quả là nàng khổ sở nôn khan cả buổi nhưng không ra được gì.

Trì Ngộ lật đật theo sau dỗ dành, trấn an, cuối cùng cũng dỗ được nàng ngủ lại.

Gần sáng, cô nhận điện thoại của dì Tô, nói Nại Nại vẫn luôn miệng hỏi dì út đang ở đâu, nhất định phải đi tìm cô.

Trì Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói với dì Tô: "Dì nói chú Trần đưa Nại Nại đến chung cư của Nhiễm tiểu thư đi, chú ấy biết địa chỉ."

Không tới một tiếng sau Nại Nại đã đến.

Dường như Nại Nại thức cả đêm, lúc này có vẻ rất buồn ngủ.

Trì Ngộ không tiện cho cô bé ngủ chung giường cùng mình và Nhiễm Cấm, cảm giác rất không tự nhiên.

Ghế sô pha trong phòng làm việc rất lớn lại thoải mái, phỏng chừng Nhiễm Cấm thường ngủ ở phòng làm việc, có thể cho Nại Nại ngủ ở đó một lúc.

"Chờ con dậy dì út sẽ làm đồ ăn ngon cho con nha."

Nại Nại thấy Trì Ngộ liền yên tâm, nhanh chóng ngủ say.

Trì Ngộ giúp Nại Nại điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi mới ra ngoài, quay lại phòng ngủ tiếp tục nằm ôm Nhiễm Cấm.

Trong mơ, Nhiễm Cấm dường như cảm nhận được Trì Ngộ, nàng chủ động nhích lại gần, gối đầu lên tay Trì Ngộ.

Trì Ngộ cười dịu dàng nhìn nàng, hôn nhẹ lên môi nàng, cùng nàng đi vào giấc mộng yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com