ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit][Hoàn] Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 64: Sao chỉ muốn nói lời giải thích

tinhhan25

Không ngờ vừa nói lời này ra, Đan Tuyền như bị dọa, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trốn tránh, nhìn khắp nơi một vòng rồi nâng một ngón tay lên để trên môi, giống như sợ bị người nào nghe thấy.

Lúc trước nghe lão quản gia nói một vài việc, Dung Ly đại khái có thể đoán được, Đan Tuyền muốn chờ ai, lại sợ ai. Chờ chính là công tử Chu gia, sợ...... Hiển nhiên chính là Dung Trường Đình.

Dung Trường Đình như mây dày sương đen, tử khí âm trầm bao phủ trên đầu Đan Tuyền, làm nàng ấy không thể an giấc ngàn thu, sau khi chết trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Dung Ly khẽ nhíu mày, nâng tay áo lên che miệng ho một tiếng để che giấu, thu lại sắc mặt, tránh cho Đan Tuyền nhìn thấu. Nàng nói: "Chưởng quầy đừng hoảng sợ, lúc ta tới không thấy người nào, ngay cả trước khi vào khách điếm, cũng chưa gặp người sống ở bên ngoài."

Mèo đen đi vòng quanh chân nàng nửa vòng, cái đuôi có nhúm lông trắng chầm chậm vẫy một chút.

Hoa Túc cười nhạt, "Còn rất biết nói, ngươi là muốn cho Đan Tuyền biết, ngươi không gặp người mà nàng ấy đang đợi, cũng muốn để nàng ấy biết, Dung Trường Đình không ở nơi này."

Dung Ly bị một lời nói toạc ra, đôi mắt hơi cong lên.

Đan Tuyền quả thực thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự hoảng loạn dần giảm đi, "Ta phải đợi người, hắn......"

"Ta tuyệt đối sẽ không nói với người khác, dáng vẻ người nọ thế nào, biết đâu ta đã gặp được thì sao." Dung Ly mỉm cười, chầm chậm nói.

Đan Tuyền trầm mặc hồi lâu, ánh mắt lắc lư, chần chừ không dám mở miệng.

Dung Ly thấy nàng ấy do dự, lại nói: "Bằng không, chưởng quầy nói bên tai ta đi, chúng ta nói nhỏ thôi."

Đan Tuyền liếc nhìn qua ngoài cửa sổ, rồi thật sự đến gần nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Hắn có hàng lông mày lưỡi mác hơi thấp, đôi mắt đào hoa, mũi rất cao, môi có chút mỏng, vóc người ước chừng......"

Nàng ấy bỗng dừng lại, dường như đờ đẫn, hai mắt ngơ ngác nhìn vào một chỗ, miệng hơi hé mở, thật lâu không thể tiếp tục nói.

"Như thế nào?" Dung Ly lập tức hỏi.

Đan Tuyền lặng im chảy ra hai hàng nước mắt, run rẩy nói: "Ta thế mà...... Không nhớ rõ diện mạo của hắn."

Dung Ly mím môi, lại hỏi: "Vậy hắn mặc xiêm y gì, tính nết như thế nào?"

Đan Tuyền thật mê man, nhíu mày nói: "Hắn thường mặc y phục màu xanh họa tiết lá trúc, bên hông mang hai chiếc vòng bạch ngọc, tính nết, tính nết rất là ôn hòa, hay cười, còn gì nữa, ta lại......"

Dung Ly vội vàng nói: "Chờ hắn tới đây, không phải sẽ nhớ sao."

Đan Tuyền mất mát ngã ngồi trên ghế, ôm mặt nói: "Nhưng hắn sẽ đến sao, ta vốn định truyền tin cho hắn, nhưng căn bản không truyền ra được, sau đó thật vất vả mới nhờ người đưa một bức thư, hắn đã tới nhưng hắn lại thật xa lạ, nghe người khác nói, biết được hắn đã đính hôn, hắn còn được những quan to quý tộc trong Hoàng Thành ưu ái, có thể nói là...... Một bước lên mây."

Dung Ly nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng ấy, trái tim bỗng căng thẳng, "Tên gọi của hắn là gì?"

Đan Tuyền nói nhỏ, dường như chỉ muốn cho chính mình nghe thấy, lẩm bẩm: "Chu Thanh Lâm."

Vẻ mặt nàng ấy cô đơn, buông bàn tay che trên mặt xuống, lòng bàn tay dính đầy nước mắt, "Hắn từng nói muốn cưới ta, là ta không thể đi đến nơi hẹn."

Không thể đến nơi hẹn, bởi vì Đan gia bị người hãm hại, mà nàng lại bị ép gả cho Dung Trường Đình, đến chết đều không thể quay về Hoàng Thành.

"Ta lặng lẽ nhìn hắn một cái, liền bị nhốt vào nơi khác." Đan Tuyền rũ mắt, tái nhợt đến mức như chỉ còn nửa phần hồn, "Hắn rõ ràng cũng thấy ta, nhưng chỉ gật đầu một cái, ngay cả...... Chào hỏi cũng không."

Dung Ly thật cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ hắn hiểu lầm người."

Đan Tuyền than nhẹ: "Ta vốn định giải thích với hắn, nhưng không có cơ hội, nếu hắn có thể đến gặp ta một lần nữa, ta sẽ nói rõ ràng với hắn, không phải ta không muốn đến nơi hẹn, mà là vì thân bất do kỷ*."

(*Thân không do tự mình làm chủ, không có tự do được làm theo ý muốn của mình.)

Dung Ly tưởng rằng Đan Tuyền muốn chờ công tử Chu gia kia đến đón nàng ấy đi, không nghĩ tới, Đan Tuyền đâu còn ngóng trông được đi, chỉ là mong mỏi tìm cơ hội, nói một lời giải thích.

Nàng trầm tư một lát, ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Đan Tuyền, cầm khăn định lau nước mắt trên mặt Đan Tuyền, ngẫm nghĩ lại thu tay về.

Con người sống trăm tuổi, có một số người nhiều nhất chỉ có thể gặp mặt một lần, rồi từ đó về sau, hình dáng trong trí nhớ ấy sẽ càng lúc càng mơ hồ.

Dung Ly nhìn thật lâu, quyết tâm dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng nói: "Ta đã hiểu."

Nàng lặng lẽ lấy Họa Túy trong tay áo ra, nắm chặt ở trong tay, "Ta sợ không chờ được người, đành nghe theo lời chưởng quầy, đợi hết bệnh rồi lại đi."

Hoa Túc trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng: "Chờ giải xong khúc mắc của nàng ấy, bệnh của ngươi cũng sẽ hết theo."

Lông mi Dung Ly rung lên, nàng đương nhiên biết rõ việc này, cho nên mới không nói sẽ ở lại lâu hơn.

Đan Tuyền yếu ớt vô lực nói: "Cũng được."

Trở về phòng, Dung Ly ngồi bên cạnh bàn, nắm Họa Túy im lặng một lúc lâu, chỉ nhìn chằm chằm, nếu cây bút này là con đại bàng hung dữ, cũng đã bị nàng luyện trợn tròn mắt.

Hoa Túc đã quen ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, muốn nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn người khá là khó. Nàng ấy nhảy lên bàn, chân của Thùy Châu nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của Dung Ly.

"Ngươi muốn nhìn ra một đóa hoa trên Họa Túy?"

Dung Ly hé mở cánh môi tái nhợt, rất lâu mới nói: "Ngươi nói xem, nếu ta vẽ ra một Chu Thanh Lâm, có bị nàng ấy phát hiện hay không?"

"Ngươi chưa từng gặp người nọ, chẳng lẽ có thể bằng mấy câu nói ít ỏi mà vẽ được?" Hoa Túc chế nhạo.

Dung Ly lắc đầu, "Ta đương nhiên không thể, nhưng không phải nàng ấy đã quên khá nhiều rồi sao, đâu còn nhớ rõ bộ dáng của Chu Thanh Lâm."

"Ngươi nói có lý." Hoa Túc cười nhẹ, không muốn cãi với nàng.

Dung Ly vốn muốn rút tay ra, nhưng bàn chân mềm như bông kia còn đặt trên mu bàn tay nàng, dứt khoát nói: "Nàng ấy đợi lâu như vậy, chỉ vì muốn chờ Chu Thanh Lâm, dù cho không phải Chu Thanh Lâm, nàng ấy cũng cam chịu chính là hắn, khúc mắc này vốn là lừa mình dối người, nàng ấy lại lừa bản thân một lần nữa thì thế nào."

"Ngươi thử xem." Hoa Túc cũng không cản nàng.

Dung Ly rũ mắt, đôi mắt long lanh như ngậm nước, dịu dàng nói: "Nhưng ta vẽ không tốt, ngươi có thể giúp ta được không."

Giống hệt hồ ly, thu móng vuốt lại, cũng chỉ biết đáng thương cầu xin.

Hoa Túc mãi không thể nói nên lời từ chối, cái đuôi phía sau mất tự nhiên mà vẫy một cái, lạnh giọng nói: "Khóc cái gì."

Dung Ly đâu muốn khóc, nàng rầu rĩ không đáp, mở to đôi mắt bình tĩnh nhìn mèo đen trước mặt, mặc cho Hoa Túc nghĩ thế nào cũng được, dù sao nàng cũng...... Không phản bác.

Hoa Túc thật sự bị dính dáng vẻ này của nàng, gượng gạo mở miệng: "Vẽ người khó hơn vẽ vật, vật sống chỉ có thể tồn tại nửa khắc, phải tìm đúng thời cơ, nếu không ngươi lại tốn công vô ích."

Nàng ấy nâng bàn tay đang đặt trên mu bàn tay của Dung Ly lên, miễn cưỡng nói: "Cầm bút."

Dung Ly nắm Họa Túy, chống bàn đứng dậy, nhất thời không biết đặt bút từ chỗ nào.

Sương đen lượn lờ từ thể xác Thùy Châu dâng lên, chưa ngưng tụ thành thân hình, mà giống như dây leo quấn quanh cánh tay Dung Ly.

Rõ ràng sương đen đã quấn lên tay nhưng Dung Ly lại không có cảm giác gì, cánh tay uyển chuyển nhẹ nhàng.

Giọng nói lãnh đạm của Hoa Túc vang bên tai, "Ta dạy ngươi cách vẽ một lần."

Nói xong, sương đen dày đặc bỗng ngưng tụ thành một cánh tay, bên cạnh có một ít quỷ khí nhỏ vụn không tan, đen như áo choàng của Hoa Túc.

Năm ngón tay thon dài phủ lên mu bàn tay Dung Ly, không giống với lúc trước, cánh tay này đen như mực, còn lạnh lẽo hơn.

Dung Ly im lặng không lên tiếng, Hoa Túc nắm tay nàng chuyển động, một nét bút rơi xuống.

Vẽ người thật sự khó, từng sợi tóc phải cẩn thận phác hoạ, khuôn mặt không thể miêu tả quá sâu, ngũ quan lại không thể vẽ quá bằng phẳng, nếu không sẽ trông giống giấy xếp.

Vẽ hình dáng khuôn mặt xong, sương đen quấn trên mu bàn tay đè cổ tay của nàng xuống một chút.

Tay Dung Ly bị dính mực, sau đó cổ của người được vẽ ra, phía dưới là vạt áo ngay ngay ngắn ngắn, áo dài nam thêu hoa văn cây trúc.

Bức tranh này tinh tế hơn bộ da mới của quỷ lột da rất nhiều, hoa văn trên vật liệu may mặc đều được vẽ một cách tỉ mỉ.

Là gấm lụa satin, kết cấu chặt chẽ, nghe nói quý nhân ở Hoàng Thành thích mặc xiêm y bằng chất liệu này.

Dung Ly nâng cánh tay lên một lúc đã cảm thấy mỏi, làm cổ tay run lên, ngòi bút của Họa Túy cũng run theo, nếu tiếp tục như vậy mà vẽ, thế nào cũng phải xảy ra lỗi.

Khi vẽ mái tóc nàng đã mỏi, hiện tại vẽ đến xiêm y, cánh tay càng như nặng ngàn cân.

Dung Ly cắn môi dưới, không muốn huỷ hoại bức tranh này, dứt khoát nói: "Mệt mỏi, có thể nghỉ một chút được không."

"Ngươi không cần dùng sức." Hoa Túc nói bên tai nàng.

Dung Ly thật sự thả tay xuống, ngay sau đó sương đen nâng tay nàng lên. Trông nàng cũng giống hệt con rối của Họa Túy, mặc cho Hoa Túc điều khiển, bản thân chỉ cần nắm bút là đủ rồi, đầu óc cũng không cần hoạt động.

Hoa Túc từ từ nói nhỏ bên tai nàng, "Cong eo chút."

Một hồi, Hoa Túc lại nói: "Hạ thấp người chút."

Vẽ xong hai vòng ngọc bội trên đai lưng, sương đen lại đưa nàng vẽ đến phần dưới của xiêm y. Chờ đến khi vẽ giày, Dung Ly dứt khoát ngồi xuống ghế đẩu, đúng lý hợp tình làm một con rối giả.

Đến cuối cùng, chỉ còn khuôn mặt là trống rỗng một mảnh.

Dung Ly nắm Họa Túy đứng lên, mới phát giác trên trán đổ đầy mồ hôi, không biết đã qua mấy canh giờ rồi.

"Sao mặt lại để trống?" Dung Ly kinh ngạc hỏi.

Hoa Túc nhàn nhạt nói, "Không cần sốt ruột, tạm thời chưa cần điểm mắt, chờ đến lúc dùng hãy vẽ."

"Vì sao?" Dung Ly khó hiểu.

Hoa Túc chầm chậm nói: "Điểm mắt sẽ sinh linh trí, con rối liền được tạo thành."

"Vậy mày mi mũi miệng phải vẽ thế nào." Dung Ly bối rối, nhìn khuôn mặt trống rỗng này không biết làm sao đặt bút.

"Cứ chậm rãi, ta không cầm tay ngươi nữa, dù sao ngươi cũng phải tự mình thử một lần, bằng không lần sau còn phải để ta dạy." Hoa Túc cười nhẹ.

Nói xong, quỷ khí quấn trên cánh tay Dung Ly tiêu tan.

Dung Ly đành phải căng da đầu nâng bút lên, nghĩ lại lời Đan Tuyền đã nói, từ từ vẽ hàng lông mày lưỡi mác. Nàng vốn không giỏi vẽ người, càng miễn bàn vẽ nam tử, có thể nói là khó càng thêm khó.

"Lông mày dài lên một chút, dài thêm nửa tấc." Hoa Túc bình tĩnh nói.

Đợi hoàn thành con rối này, đã gần tới hoàng hôn, mà từ đầu đến cuối, tiểu nhị cũng không tới gõ cửa đưa cơm.

Khách điếm to rộng này từ trước đến nay chỉ có hồn của Đan Tuyền, tiểu nhị là giả, đầu bếp nấu cơm cũng là giả.

Ngay khi được vẽ xong, con rối giữa không trung tự nhiên không còn mỏng manh, cơ thể cũng không chỉ có một màu đen. Từ trên xuống dưới, sợi tóc của hắn bay bay, trâm ngọc trở nên xanh biếc, khuôn mặt dù chưa điểm mắt đã trông vô cùng tuấn tú.

Dung Ly lui lại một bước, nắm Họa Túy ngơ ngác nhìn, lúc trước nàng vẽ thân xác cho quỷ lột da đã kiệt sức, nếu con rối này do nàng tự vẽ hoàn toàn thì không biết phải vẽ đến khi nào.

Nàng lúng ta lúng túng hỏi: "Đây là đã sống sao?"

"Đương nhiên." Hoa Túc không chút để ý.

Con rối trước mặt cực kỳ giống người thật, tì vết duy nhất có lẽ là thiếu đôi mắt linh động.

"Chu Thanh Lâm" chậm rãi đáp xuống, vạt áo căng gió cũng buông xuống, lẳng lặng đứng yên không nhúc nhích.

Chẳng mấy chốc, sắc trời đã ám.

Hoa Túc không mặn không nhạt nói: "Điểm mắt."

Dung Ly thật cẩn thận nâng bút lên, vẽ con ngươi cho con rối này.

Hai mắt của rối lập tức có hồn, cánh tay buông bên người đột nhiên nâng lên. "Chu Thanh Lâm" hơi chắp tay, nhưng chưa nói chuyện.

Dung Ly bình tĩnh nhìn, nàng nhìn con rối, con rối cũng đang nhìn nàng.

Ngoài cửa thình lình có người nói: "Cô nương, có cơm rồi." Là tiểu nhị kia.

Dung Ly vội vàng quay lại, lên tiếng nói: "Đa tạ, đặt ở ngoài cửa trước, lát nữa ta sẽ tự mình lấy." Khi nàng xoay người, nghiêng mắt thấy con rối cũng xoay người theo nàng, biên độ giống nhau như đúc.

Ngoài cửa, tiểu nhị đáp lời: "Vậy tiểu nhân đặt ở ngoài cửa cho cô nương."

Dung Ly quay người lại, nhìn thấy con rối cũng quay theo, nhất cử nhất động đều làm y hệt nàng. Nàng không nói nên lời, thử giơ tay đỡ trán, quả nhiên, nó cũng giơ tay đỡ trán.

"Đây là con rối." Hoa Túc chợt mở miệng.

Dung Ly muốn nói lại thôi, nàng thả tay xuống cất Họa Túy vào trong tay áo, nàng trơ mắt nhìn thấy, con rối này cũng làm như vậy, ngoại trừ trên tay không có Họa Túy.

Nàng nghi hoặc nói: "Ngươi vẽ rối cũng giống vậy sao, lúc trước ngươi nói Thương Minh Tôn vẽ rối không khác gì người sống, nhưng sao rối của ta lại......"

"Còn thiếu chút trình độ." Hoa Túc nói mang theo ý cười, giọng điệu nghe không quá lạnh nhạt.

Dung Ly nhìn con rối trước mắt, vốn là một nam tử lại học theo hành động của nàng, vô duyên vô cớ trông có vẻ nhu nhược yếu đuối, thật sự kỳ quái, "Nhưng nếu như thế này, chẳng phải sẽ dễ dàng bị phát hiện."

"Không sao, đêm khuya, sẽ không thể phát hiện." Hoa Túc thản nhiên.

Dung Ly liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Vẽ rối xong rồi, phải làm thế nào để thả nó ra?"

"Nếu là con rối do mực tạo thành, có thể đi ra ngoài." Mèo đen đứng ở trên bàn nói.

Dung Ly cau mày, "Vì sao?"

Hoa Túc cười nhẹ, "Đao kiếm không thể chém nước, nước không thể đứt, mực cũng như vậy."

Dung Ly nửa tin nửa ngờ, đi tới cửa cầm hộp đồ ăn vào, nàng đi một bước, con rối liền theo một bước, nàng chỉ dám mở một khe hở, tránh để Đan Tuyền nhìn thấy. Nàng cảm giác không được tự nhiên, sau khi khép cửa lại liền nói: "Nhưng hiện tại đang ở trong khúc mắc, bỗng dưng có thêm một con rối, nàng ấy không phát hiện sao."

Mèo đứng trên bàn đi dạo hai bước, "Con rối này không phải quỷ, cũng chẳng phải vật còn sống, làm thế nào phát hiện?"

Đêm khuya, ngoài phòng chỉ còn tiếng gió, màn đêm không sao, ánh trăng chiếu rọi vào sân.

Mèo đen có lông trắng trên đuôi đi đến trước mặt "Chu Thanh Lâm", chỉ thổi một hơi, con rối liền trở nên như tơ liễu, bị thổi bay ra ngoài cửa sổ.

Thùy Châu đứng trên cửa sổ, đôi mắt xanh lục nhìn xuống.

Cửa khách điếm bị gõ vang, giống khi các nàng tới đây, gõ cửa thật lâu cũng không có người lên tiếng, sau đó tiếng bước chân nặng nề vang lên từ các bậc thang, là tiểu nhị chậm rãi đi đến mở cửa.

Cửa vừa mở ra, tiểu nhị thoáng sửng sốt, đèn lồng màu đỏ ngoài cửa khách điếm đung đưa không thôi, ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của người nọ.

Dáng vẻ công tử kia khôi ngô tuấn tú, quả thực là sáng trong như minh nguyệt, ngọc thụ lâm phong*. Đôi mày lưỡi mác sắc bén, vừa vặn mang một đôi mắt đào hoa, tạo thêm vài phần phong độ trí thức. Hắn vẫn chưa nói chuyện, chỉ hơi chắp tay, đứng lẳng lặng ở ngoài cửa.

(*Nói về người nam nhân có dáng dấp thanh cao, quyền quý, phong lưu, có ý chí vô cùng kiên định.)

Tiểu nhị bất động nhìn hắn, nhìn một lúc mới hỏi: "Công tử là nghỉ chân hay ở trọ?"

"Chu Thanh Lâm" cung kính nói: "Xin hỏi Đan Tuyền cô nương ở chỗ này sao?"

Tiểu nhị hơi ngơ ngác, "Không biết công tử từ đâu tới, lại muốn đi về nơi nào."

"Chu Thanh Lâm" đáp: "Từ Hoàng Thành tới, mới vừa đi Kỳ An một chuyến, muốn tìm lại cố nhân, nhưng chưa tìm được."

Tiểu nhị lảo đảo lui lại mấy bước, "Mong công tử chờ một lát, tiểu nhân đi mời chưởng quầy xuống đây."

Trên lầu bên cửa sổ, mèo đen nhìn xuống dưới lầu không chớp mắt, kỳ thật chỉ có thể nhìn thấy nửa bóng người, nhưng âm thanh lại nghe được rõ ràng. Nàng ấy cười nhẹ, nụ cười vô cùng nhạt nhẽo, "Nàng ấy quả thực không nhớ rõ."

Một lát sau, Đan Tuyền thật sự đi xuống lầu, nhưng chỉ đứng bên trong cánh cửa, chưa dám bước ra ngoài, đi ra một bước chính là thiên đao vạn quả*. Nàng ấy nhìn chằm chằm vào con rối kia hồi lâu, như muốn xác nhận điều gì, vẻ mặt lộ ra một chút nghi hoặc.

(*Bị chém ngàn vạn nhát dao.)

"Chu Thanh Lâm" bỗng dưng mở miệng: "Ngày ấy vì sao nàng không đến nơi hẹn, làm ta tìm kiếm suốt một thời gian."

Lời này vừa nói ra, Đan Tuyền đã lệ nóng doanh tròng, tay vịn trên khung cửa, rõ ràng muốn bước tới, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Hai chân nàng ấy run lên, cả người đều run rẩy như tàu lá chuối, tựa như cả kỳ kinh bát mạch cũng đang kiềm chế.

"Chu Thanh Lâm" lại nói: "Hiện giờ nàng và ta đều đã lập gia đình, nhưng lần này ta vẫn vì nàng mà đến, chỉ muốn nghe một lời giải thích."

Đan Tuyền khàn giọng mở miệng......

Mưa to giàn giụa trút xuống, làm mái ngói tí tách vang lên, cũng phá nát khúc mắc này.

Con rối chỉ có thể tồn tại nửa khắc, khi trời đổ mưa, nó đột nhiên hóa thành khói đen tan biến trong hơi nước, còn Đan Tuyền......

Đan Tuyền ngã ngồi trên mặt đất, ôm mặt lặng lẽ khóc, dường như chỉ khụt khịt cũng đã làm cạn kiệt tất cả sức lực.

Chỉ phút chốc cả khách điếm bị san bằng thành bình địa, phòng ngói xà ngang biến mất nhanh như chớp, bàn ghế tủ giường cũng không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Dung Ly lấy lại tinh thần, thân thể đột nhiên lắc lư một chút, từ giữa không trung ngã xuống, người nàng nhẹ, vạt áo bị nhấc lên như hóa thành bướm. Một sợi quỷ khí đen nhánh đỡ phía sau lưng nàng, không để nàng ngã đau.

Mà Tiểu Phù, Không Thanh cùng Bạch Liễu còn đang trong giấc mộng, từ trên không trung ngã xuống cũng được quỷ khí quấn lấy vừa vặn, nhưng quỷ khí quấn trên người các nàng ấy khá là có lệ, gần chạm đất liền rút đi toàn bộ, ba nha đầu bùm một tiếng rơi xuống đất.

Dung Ly đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn thấy mèo đen đang rơi xuống, nhanh chóng duỗi tay ôm lấy. Mèo con nhẹ như lông hồng đáp xuống tay nàng.

Đan Tuyền ngồi trên mặt đất, khóc đến mức ngã trước ngã sau như sắp ngất. Qua hồi lâu, nàng ấy mới từ từ bình tĩnh lại, "Cô nương, nếu ngày mai trời nắng thì sớm lên đường đi Hoàng Thành, đại phu ở Hoàng Thành giỏi hơn Kỳ An, nhất định có thể trị được bệnh của ngươi."

"Đa tạ." Dung Ly nhìn nàng ấy nói.

Bóng dáng của Đan Tuyền bất chợt trở nên mờ nhạt, Dung Ly nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bóng dáng ấy đơn bạc hơn những quỷ hồn khác mà nàng từng gặp, giống như...... Chỉ có nửa cái hồn.

Linh hồn ấy không ở lại bao lâu, chỉ chớp mắt liền tan đi như sương khói, sau đó mưa to cũng dừng lại.

Trong rừng núi hoang dã, đâu còn khách điếm nào nữa, rõ ràng là một bụi cỏ dại.

Dung Ly hoảng hốt, tựa một giấc mộng, tỉnh dậy không phân rõ thật giả, mê man hỏi: "Nàng ấy cứ như vậy mà đi rồi sao?"

Nàng cúi mặt xuống, thấy Hoa Túc mở to đôi mắt xanh bình tĩnh nhìn chỗ Đan Tuyền biến mất, có vẻ đang suy nghĩ điều gì.

Hoa Túc vẫn chưa lên tiếng, con ngươi xanh biếc xoay chuyển, lạnh băng dừng trên mặt Dung Ly.

Dung Ly khá bối rối, đón nhận ánh mắt lạnh căm căm này, nhất thời chưa hoàn hồn, lúng ta lúng túng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, nếu đã tiễn hồn nàng ấy đi, thì sớm lên đường thôi." Hoa Túc nói.

Dung Ly gật đầu, trước mắt như thể còn thấy được gương mặt của Đan Tuyền, không ngờ sống hai đời lần đầu tiên nhìn thấy Đan Tuyền, lại là thế này.

Sáng ngày hôm sau, ba nha đầu mới lục tục tỉnh dậy, khi tỉnh lại kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong xe, nhanh chóng vén mành lên, thấy cô nương nhà mình ngồi bên cạnh mã phu. Ba người đưa mắt nhìn nhau, các nàng không phải đang ở khách điếm ư, sao hiện tại lại ở trên xe ngựa.

Ngẫm nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, mã phu từ đâu ra?

Lúc này đã đến ngoại ô Hoàng Thành, trên đường chính có khá nhiều quán trà, mã phu hu một tiếng, ngựa lập tức dừng lại.

Dung Ly quay đầu nói: "Nghỉ ngơi ở đây một chút, sắp đến Hoàng Thành rồi."

Tiểu Phù kinh hãi, "Đã sắp đến Hoàng Thành?"

Bạch Liễu như còn đang nằm mơ, vội vàng véo mình một cái, "Hoàng Thành rõ ràng cách Kỳ An rất xa."

Dung Ly không giải thích nhiều, ôm mèo vào quán trà, nhìn ba nha đầu đi theo nàng vào trong, mới âm thầm liếc nhìn xe ngựa một cái.

Hoa Túc nói bên tai nàng: "Đây chính là một ngày ngàn dặm, mấy nha đầu của ngươi tình nguyện tin mình đang nằm mơ, cũng không dám tin ngươi."

Dung Ly rũ mắt uống trà, khuôn mặt trắng như tuyết, giơ tay nhấc chân thật là cao quý, khiến những người ở trong quán liên tục quay đầu nhìn qua.

Nghỉ ngơi hơn nửa khắc, Tiểu Phù ngơ ngác đi ra quán trà, nhìn trái nhìn phải, như bị sét đánh.

Dung Ly bước ra từ phía sau nàng ấy, vỗ lên vai nàng ấy một cái.

Tiểu Phù run rẩy, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, xe ngựa của chúng ta vẫn còn, nhưng ngựa cùng mã phu đi đâu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info