ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit][Hoàn] Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 59: Sao đường xá xa xôi như vậy.

tinhhan25

"Là La Hà sao." Dung Ly cảm thấy như vậy, nhưng vẫn thử hỏi một câu.

Dưỡng anh vốn đã ngậm miệng, nghe thấy tên này lập tức giãy giụa lên, thân thể bị lồng gỗ bóp lại thành một cục, hoàn toàn không màng đến việc lồng gỗ còn đang nuốt quỷ khí của nó, đụng lung tung vào lồng, khi chạm vào lồng trên người trên mặt đều có vết đỏ như bị roi quất.

Tuy nó vùng vẫy, nhưng không phát ra một tiếng nào, vừa rồi là sợ, bây giờ lại sợ đến chỉ muốn chạy.

Hoa Túc quay đầu lại, "Đừng nhắc đến cái tên đen đủi này."

Dung Ly bỗng dưng nín thở, thầm nghĩ chẳng lẽ La Hà cũng lợi hại đến mức người khác nhắc tới tên, nàng ta liền có thể nghe thấy? Nhưng lúc trước...... Không phải có nhắc tới sao.

Nào ngờ, Hoa Túc lạnh lùng a một tiếng, bủn xỉn phun ra hai chữ, "Khó nghe."

Đầu của dưỡng anh ở trong lồng đã biến dạng, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cột gỗ, muốn bẻ cái lồng ra, tay của nó đẫm máu, da người bên dưới cuộn lại như tấm thảm.

Hoa Túc lại ụp năm ngón tay xuống, dưỡng anh bị lồng gỗ bóp đến mất hình dạng phát ra tiếng ưm ưm, oa oa kêu to.

Tiếng khóc la hòa với tiếng cuồng phong, gió đêm rít gào không ngớt, tiếng khóc lóc của dưỡng anh cũng vang vọng khắp chân trời, không có một chút nhượng bộ.

Dung Ly bình tĩnh nhìn, dù chưa từng trải qua nỗi đau đớn này, nhưng thân thể bị co thành bộ dáng như vậy, chắc hẳn rất là đau. Dường như nàng chưa bao giờ nghe Hoa Túc kêu đau, dù lần trước tay nàng ấy bị xá lợi đốt cháy lộ cả xương, cũng chẳng hề nói một tiếng đau.

Con người vốn có muôn vàn tướng mạo, sau khi chết hóa thành quỷ tự nhiên cũng như thế.

Không Thanh đứng ở một bên, cố hết sức kiềm chế hơi thở như sợi dây cung kéo căng, run rẩy liếc mắt quan sát khắp nơi, nhìn thấy máu tươi trên mặt đất càng ngày càng nhiều, lại không biết nó chảy ra từ đâu.

Vừa rồi nàng ấy chưa thấy rõ cô nương vẽ cái gì, cũng không biết mực đen giữa không trung biến mất đến nơi nào. Nàng ấy nghe Dung Ly lẩm bẩm nói một lúc lâu, nếu không trải qua việc đêm qua, nàng ấy nhất định sẽ cảm thấy cô nương lại bị mộng du.

Lồng gỗ co chặt hơn theo tay Hoa Túc, thu nhỏ lại từng tấc từng tấc, trong lồng, da thịt trên người đứa trẻ bị bóp lòi ra ngoài, gần bị đè ép thành một cục thịt.

Dung Ly theo bản năng muốn dời mắt đi, ngay lúc đang muốn xoay chuyển con ngươi, bất ngờ thấy rõ cảnh đứa trẻ bị bóp chặt sau đó thân thể nổ tung, máu tươi từ trong lồng bắn toé ra ngoài.

Mắt thấy máu sắp bắn đến trên người, nàng đột nhiên lui lại hai bước, vội vàng vấp phải chân của mình, thiếu chút nữa té ngã.

Hoa Túc vươn một ngón tay ra, giọt máu bắn đến gần Dung Ly tức khắc ngưng đọng, sau đó chầm chậm bay về phía đầu ngón tay của nàng ấy. Ngón trỏ gập lại, giọt máu bị bật về lồng gỗ.

Lồng gỗ ban đầu cao tầm một người, chỉ trong chốc lát đã co nhỏ lại hơn cả lồng nuôi chim chóc, đứa trẻ trong lồng đã máu thịt lẫn lộn, linh hồn chợt rời khỏi thể xác như một luồng sương đen cuồng loạn, muốn đâm ra khỏi lồng nhưng bị cưỡng ép nghiền thành khói bột.

Một hồn quỷ như vậy, liền không còn nữa.

Dung Ly há miệng, lúc này mới hít thở một hơi, giơ tay đè đầu đang choáng váng nặng nề của mình.

Trên mặt đất tất cả đều là máu, còn có...... Linh tinh thịt vụn.

Dạ dày Dung Ly quay cuồng, đột nhiên xoay người lại, nhìn thêm một chút nữa sẽ không nhịn được buồn nôn.

Hoa Túc thở ra một sợi quỷ khí, thổi lồng gỗ co lại chưa bằng nắm tay lẫn máu thịt trên mặt đất bay đi, dọn dẹp tất cả, chỉ chốc lát trên mặt đất đã sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không còn.

Không Thanh đứng bất động chớp chớp mắt, mở to mắt nhìn vết máu lớn trên mặt đất biến mất trong hư không, nếu không phải hiện tại nàng ấy vẫn còn tỉnh táo, hẳn sẽ cảm thấy hai mắt của mình có vấn đề.

Dung Ly đang cúi người, đâu biết phía sau là cảnh tượng gì.

Một bàn tay lạnh lẽo tiến đến, đẩy mái tóc phủ bên mặt nàng ra.

Hoa Túc vén tóc nàng ra sau tai, nâng tay lên đặt nhẹ trên vai nàng, "Sạch sẽ rồi, còn không dám nhìn?"

Lúc này Dung Ly mới chầm chậm xoay người nhìn về phía lồng gỗ, quả thực không thấy một dấu vết nào. Nàng thở hổn hển một hơi, suy yếu vô lực mở miệng: "Nó...... Cứ như vậy mà không còn nữa?"

"Chẳng lẽ ta phải giữ lại nó cho đẹp mắt? Quỷ quái như vậy, ăn vào chỉ dơ cổ họng thương dạ dày." Hoa Túc chán ghét nói một câu.

Dung Ly chớp chớp mắt, thấy sắc mặt của Hoa Túc vẫn bình tĩnh lãnh đạm, dường như làm những việc này đã bình thường như ăn cơm, bóp chết một con quỷ nhỏ, căn bản không thể nhấc lên gợn sóng trong đáy mắt nàng ấy.

Có lẽ, Hoa Túc nên tự cao tự đại như thế, nàng ấy đi đến địa vị này, tuyệt đối không thể là ăn chay.

"Choáng váng?" Hoa Túc vân vê ngón tay, rõ ràng vừa rồi chưa đụng vào vết máu bắn ra đầy đất kia, lại làm như tay bị ô uế.

Dung Ly lắc đầu, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến Hoa Túc ra tay hạ sát, lúc trước nhiều lắm chỉ nhìn thấy mái tóc nàng ấy rối loạn, hoặc là áo đen bị xé rách, trường hợp máu chảy đầm đìa thế này, nàng chưa thấy bao giờ.

"Ngươi chưa choáng, nhưng tỳ nữ của ngươi sợ rằng sắp choáng." Hoa Túc cười nhạt một tiếng.

Bây giờ Dung Ly mới nhớ tới Không Thanh còn đứng bên cạnh mình, vội vàng quay đầu nhìn, thấy Không Thanh vẫn đứng yên bất động, giống như đã mất hồn.

Không Thanh cảm nhận được ánh mắt của cô nương nhà mình, con ngươi cứng đờ xoay chuyển, như cá trở về nước, há to miệng thở hổn hển, nhìn bùn đất trống không, run giọng hỏi: "Cô nương, vừa rồi trên mặt đất có máu sao?"

"Có." Dung Ly cho nàng ấy đi theo, vốn đã không tính toán giấu nàng ấy nữa, dứt khoát gật đầu.

Không Thanh lúng ta lúng túng nói: "Máu đó...... Hiện tại đã không còn nữa sao."

"Đúng vậy." Dung Ly lại nhỏ giọng đáp.

Không Thanh lui một bước, hai chân mềm nhũn, "Máu đó là từ nơi nào đến, cô nương lúc nãy người ...... Đang nói chuyện với ai?"

Nàng ấy hỏi xong chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, sau gáy ớn lạnh.

Ánh mắt Hoa Túc thâm thúy nhìn về phía Dung Ly, muốn biết nha đầu này sẽ gạt người thế nào.

Dung Ly khẽ mím môi mới nói: "Lúc trước ở trong Dung phủ, ta thường xuyên gặp quỷ, hẳn ngươi cũng biết rõ."

"Nhưng, chính là bị quỷ đeo bám? Quỷ này ăn vạ không chịu đi sao." Không Thanh khựng lại, giọng nói khàn khàn: "Bây giờ nó còn ở đây không."

Dung Ly biết phải tuần tự từng bước, nếu làm quá đột ngột, không chừng thật sự sẽ dọa điên ba nha đầu của nàng mất, liếc mắt nhìn Hoa Túc một cái, yếu ớt vô lực nói: "Nàng ấy không thường xuyên tới, vừa rồi đã đuổi một con tiểu quỷ đi giúp ta."

"Chẳng lẽ máu trên mặt đất là của tiểu quỷ?" Không Thanh trừng mắt hỏi, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng coi như bình tĩnh.

Dung Ly gật đầu, "Phải, sau khi đuổi tiểu quỷ đi, nàng ấy cũng đi rồi."

Không Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc mới dám duỗi tay nắm cổ tay áo của cô nương, lo lắng nhìn khắp nơi một vòng, vội vàng nói: "Vậy chúng ta trở về đi, quỷ kia...... Xem ra là quỷ tốt."

"Quỷ tốt" Hoa Túc đang ung dung thản nhiên mà cong khóe miệng, nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên khá kỳ quái, đây là lần đầu tiên nàng ấy được gọi là quỷ tốt.

Nàng ấy trầm mặc một hồi, nhìn tỳ nữ kéo cánh tay Dung Ly muốn dẫn người đi, mới không nóng không lạnh cười một tiếng, "Lá gan của tỳ nữ ngươi giống hệt chủ, cũng không sợ bị yêu quỷ nhớ thương."

Dung Ly đã nói nàng ấy không còn ở đây, hiển nhiên phải làm bộ không nhìn thấy nàng ấy, không đáp lời nào liền xoay người đi về, còn dặn dò: "Việc vừa rồi, chớ có nói cho Tiểu Phù với Bạch Liễu, hai nha đầu kia đều không chịu được bị dọa."

Không Thanh gật đầu đáp lời, cảm thấy sau lưng như bị kim chích, giống như có thứ gì đó đang theo dõi, nhưng cô nương nói con quỷ kia đã đi rồi, có lẽ là do mình lo lắng nhiều......

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Hiện tại tỳ nữ trong phủ chắc hẳn đều lãnh tiền tiêu vặt đi hết rồi, giờ ta mang theo các ngươi, ta không thể trả tiền tiêu vặt gì gì đó, nên nếu các ngươi có nơi nào khác muốn đi, thì cứ việc đi, không cần theo ta chịu khổ."

Không Thanh ôm chặt cánh tay nàng, "Nô tỳ tuyệt đối sẽ không đi."

Dung Ly nói nhỏ: "Ngươi không muốn về nhà nhìn xem sao, ngươi là người Kỳ An, cứ vậy mà đi theo ta, sau này muốn trở về chắc chắn không phải việc dễ dàng, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ."

"Trong nhà cha mẹ tuy tuổi tác đã cao, nhưng còn một đệ đệ nhỏ hơn ta một tuổi, trước kia tất cả tiền tiêu vặt đều đưa về nhà, tính toán, hẳn cũng đủ chi phí ăn mặc." Không Thanh cúi mặt.

Dung Ly gật đầu, "Ngươi nghĩ kỹ là được, đi theo bên cạnh ta, nhiều ít sẽ cảm thấy lo lắng hãi hùng, khi nào hối hận muốn trở về cũng không phải không thể, chỉ là đường xá xa xôi hơn một chút."

"Đa tạ cô nương." Không Thanh vững vàng nói, "Nô tỳ...... Không sợ."

Hoa Túc đi bên cạnh, áo đen kéo dài chạm đất, nhưng bùn đất chưa hề dính vào một chút nào, bím tóc sau lưng đã dài quá bắp đùi, từng sợi tóc bạc xen giữa tóc đen càng thêm rõ ràng, tựa hồ cũng dài hơn một chút.

Nàng ấy khoanh tay đi trước, không giống những cô hồn dã quỷ khác, bộ dáng thản nhiên điềm đạm của nàng ấy trông như đi dạo chơi trong rừng, còn nhàn nhạt nói một câu: "Không biết ngươi là có lòng tốt thật, hay chỉ giả vờ tốt."

Dung Ly không thể đáp lại nàng ấy, mắt chớp chớp, tỏ vẻ nghe thấy được.

Quay lại xe ngựa, cành khô chồng chất còn thiêu đốt, Bạch Liễu không dám nhắm mắt, thường thường ném cành cây vào đống lửa.

Nơi xa có tiếng bước chân rào rạt, nàng ấy lập tức ngẩng đầu lên, trái tim vốn đã nhảy đến cổ họng, khi trông thấy là cô nương nhà mình cùng Không Thanh, như sợi dây thừng kéo căng bị chặt đứt, thình lình rơi xuống lại.

Tiểu Phù ngồi dưới đất, hai tay vòng trên đầu gối, có lẽ đã ngủ rồi.

Bạch Liễu thấy thế đột ngột đứng lên, động tác đứng phắt dậy làm con mèo trong lòng ngã văng ra ngoài.

Thùy Châu ngây thơ mờ mịt ngã xuống đất, nhỏ giọng kêu meow một tiếng, thiếu chút nữa bỏ chạy mất, nhưng chân trước của nó mới vừa bước ra, khi nhìn thấy đại quỷ đến gần liền không dám động đậy, lông trên người đều dựng lên.

Tiểu Phù bị doạ tỉnh, mở mắt ra vội vàng nói: "Ngươi lại sợ hãi, có chuyện gì vậy?"

Vừa mới hỏi xong, liền thấy cô nương từ xa đi tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi nói: "Đó không phải là cô nương về sao, kinh ngạc quá mức, làm Thùy Châu cũng sợ."

Thùy Châu đâu phải bị Bạch Liễu làm sợ, rõ ràng là sợ đại quỷ tới mức không dám nhúc nhích, cả lưng đều cong lên, dáng vẻ muốn công kích, nhưng chỉ trong nháy mắt khí thế vèo một cái biến mất, lại run rẩy co tròn.

Tiểu Phù khom lưng ôm Thùy Châu lên, đi đến đón cô nương, "Cô nương vừa đi đâu vậy."

Không Thanh theo bản năng nhìn qua Dung Ly, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Dung Ly khẽ nói: "Vừa rồi do ta nghe lầm, không có âm thanh kỳ quái gì cả, uổng công đi một chuyến."

Tiểu Phù thở một hơi dài, dắt cô nương về hướng xe ngựa, "Không có việc gì là được, cô nương ngủ sớm đi, ngày mai trên đường xóc nảy, sẽ không thể ngủ được."

Dung Ly lên xe ngựa, duỗi tay ôm mèo trong lòng Tiểu Phù qua, "Ta đây nghỉ ngơi, ngày mai lên đường sớm chút."

Tiểu Phù buông mành trúc, vừa mới buông tay liền có một luồng gió quát tới, thổi bay tấm mành. Nàng ấy cảm thấy ớn lạnh trong giây lát, dường như có thứ gì đó lướt ngang qua, vội vàng nín thở lại, hoảng loạn vén một góc mành lên nhìn thoáng vào thùng xe.

Dung Ly ngồi yên không chớp mắt, bên cạnh là đại quỷ mặt lạnh kia.

Tiểu Phù đành phải thả mành xuống, nhỏ giọng nói: "Cô nương mau ngủ đi."

Chờ Tiểu Phù ngồi xuống bên đống lửa, Hoa Túc mới ung dung quay đầu lại, "Nếu hai nha đầu này biết bên cạnh ngươi có quỷ, không chừng sẽ bỏ chạy nhanh như chớp." Thái độ bình thản còn mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.

"Ngươi đừng hù dọa các nàng." Dung Ly hạ giọng nói.

"Đây không phải do ta." Hoa Túc nhàn nhạt đáp.

Dung Ly nắm Họa Túy lăn qua lộn lại mà thưởng thức, "Bút này còn có tác dụng khác?"

Hoa Túc liếc nàng, "Muốn học?"

"Muốn." Dung Ly nói lời ít mà ý nhiều, trước mắt hoàn toàn tối đen, khi mành che lại thì hầu như không thấy được ánh sáng, nhưng ánh mắt vẫn có tinh thần.

Hoa Túc cười nhạt một tiếng, "Đến thời cơ thích hợp, ta sẽ dạy ngươi cách dùng khác, bút này ở trong tay ngươi, không thể chỉ biết vẽ tranh, bút là bút tốt, nhưng nếu chỉ để như vậy, không khác gì phế vật."

Ngay sau đó Dung Ly liền hỏi: "Cái gì gọi là đến thời cơ thích hợp?"

"Ngươi lại đụng quỷ nhiều một chút." Hoa Túc nói. Nàng ấy mới vừa nói xong, cẩn thận cân nhắc hình như không đúng lắm, dựa vào độ điên của nha đầu này, không chừng sẽ tự mình đụng vào mặt quỷ, còn muốn giả bộ bị lệ quỷ quấn thân, làm nàng ấy......

Rất là xúc động, không thể không bị hồ ly này lừa, chưa nghĩ nhiều liền ra tay tương trợ.

Dung Ly nhẹ nhàng đáp lời, ánh lửa bên ngoài tuy còn sáng ngời, nhưng cách tấm mành, ánh sáng chiếu vào trong xe càng trở nên u tối, ngay cả quỷ ngồi gần ngay trước mắt này cũng thấy không rõ. Nàng phải hơi nheo mắt lại, híp mắt mới có thể thấy rõ được chút, suy nghĩ một hồi, lại nói: "Hôm nay là dưỡng anh, ngày khác không biết sẽ có quỷ gì tới nữa."

"Tới cái gì liền giết cái đó." Hoa Túc không để bụng, thật sự bình tĩnh.

Dung Ly sửng sốt, "Ngươi như vậy, không khỏi quá mức...... Ngạo mạn." Hơi thở nàng yếu ớt, tiếng nói cực nhỏ.

Hoa Túc ngồi ngay ngắn, "Chống lưng cho ngươi còn không tốt sao, hay là muốn ta ăn nói khép nép? Bọn chúng cũng xứng."

Dung Ly đành phải nói tiếp: "Ta là một người phàm, bị quỷ quái ăn tươi nuốt sống rất dễ dàng, La Hà chỉ cần phái một con quỷ tới thử liền biết ta không phải lẻ loi một mình, ngươi lại bị nhìn thấy vào Dung phủ, kể từ đây, ta có thể nói là cá nằm trên thớt, tràn ngập nguy cơ."

Nàng tạm dừng, ho nhẹ hai tiếng, che miệng nói: "Ngươi lại chưa khôi phục hoàn toàn công lực, nếu không, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút?"

Hoa Túc nhíu mày, khinh thường nói: "Ta còn chưa sa sút đến nông nỗi đó, hay ngươi không tin ta có thể bảo vệ ngươi?"

"Hiện tại công lực của ngươi đã khôi phục được mấy tầng?" Dung Ly không đáp mà hỏi lại.

Hoa Túc lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt u ám không rõ.

Dung Ly rụt rụt vai cổ, "Ta biết ngươi khôi phục mấy tầng công lực cũng không có tác dụng gì, đâu cần che che giấu giấu, ta còn có thể hại ngươi hay sao? Họa Túy nằm trong tay ta, nhiều lắm thì ta chỉ có thể vẽ...... Con rùa ở trên mặt ngươi."

Nói đến đoạn sau, nàng giống như muốn tắt thở, tiếng nói vừa nhỏ vừa yếu.

Hoa Túc gần như không nghe rõ, "Vẽ cái gì?"

Dung Ly không hé răng.

Hoa Túc vốn nên tức giận, nhưng chỉ lạnh lạnh lùng lùng cười nhạt một cái, đôi mắt hẹp dài nheo lại, "Ngươi còn muốn vẽ cái gì ở trên mặt ta?"

Dung Ly mím môi không trả lời, làm bộ như vừa rồi mình chưa nói gì cả.

Hoa Túc hừ một tiếng, "Ngươi thật biết chống đối."

Hàn huyên một đêm, cuối cùng một người một quỷ đều không thể bàn bạc được.

Hôm sau bình minh, nắng sớm mờ nhạt.

Dung Ly vừa mở mắt ra liền thấy Thùy Châu mở to đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào nàng, bên cạnh lại không thấy bóng quỷ, đây đâu phải là mèo con của nàng, rõ ràng là quỷ chiếm thể xác của nó.

Chẳng biết sao Hoa Túc lại cam tâm tình nguyện chui vào, còn làm mặt lạnh, tỏ thái độ không vui.

Tiểu Phù đem lương khô lấy từ trong Dung phủ ra chia phần, rồi đổ nước mật cho Dung Ly, chờ ăn bánh cải muối xong, mới dắt dây cương, kêu Bạch Liễu cọ tới cọ lui mau chóng lên xe.

Bạch Liễu ngồi lên xe, canh giữ cả đêm nên mới vừa ngồi xuống liền ngủ rồi. Xe ngựa thường xuyên nghiền lên đá, thỉnh thoảng rung lắc, nhưng không thể làm nàng ấy tỉnh dậy.

Dung Ly nhìn mèo nằm trên đệm, nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi lại vào?"

Giọng nói lạnh lùng của Hoa Túc vang bên tai nàng, "Nếu có quỷ khác đuổi theo, còn có thể lánh mặt một chút, đỡ phải liên lụy đến con cá như ngươi."

Dung Ly mỉm cười, đêm qua quỷ này rõ ràng rất mạnh miệng, hôm nay không phải ngoan ngoãn chui vào sao.

Hoa Túc a một tiếng, "Không phải quỷ nào cũng đều lỗ mãng như dưỡng anh kia, một vài kẻ có đầu óc, sẽ ở nơi tối tăm tìm hiểu trước một thời gian, vào trong thể xác của mèo cũng tốt, bớt đi không ít chuyện."

Dung Ly cười thầm trong lòng, còn không phải là mạnh miệng sao.

Nàng còn cúi đầu đã nhìn thấy trước mắt có một dúm tóc rũ xuống, ngẩng đầu lên liền thấy quỷ lột da mặc váy lụa thêu hoa mẫu đơn bám trên thùng xe, khuôn mặt đẹp đẽ, hai mắt thật vô thần, thoạt nhìn cũng không biết có phải nó đang nhìn chằm chằm nàng hay không.

Lúc trước bị lừa gạt nuôi dưỡng một con quỷ như vậy, hiện tại nàng lại cảm thấy không thể tốt hơn......

Tiểu Phù đang đánh xe, tuy cẩn thận quan sát biển gỗ chỉ đường trên đường, nhưng cái miệng vẫn không chịu yên, "Cô nương, đi tới Hoàng Thành rồi, chẳng may Đan gia không cho chúng ta vào thì phải làm sao bây giờ? Nghe nói khi Đại phu nhân còn sống trên đời, người nhà chưa bao giờ gửi thư đến, cũng căn bản chưa từng tới cửa thăm hỏi, lạnh nhạt vô tình như vậy, sao, sao giống là sẽ cho chúng ta vào nhà."

"Đi xem là biết, cũng không thể trở về Kỳ An." Dung Ly nói.

Tiểu Phù nhíu mày, vừa nghe đến Kỳ An liền nhớ tới việc xảy ra ở Dung phủ đêm đó, trái tim như rơi xuống đáy cốc không vớt lên được, ấp úng nói: "Đại phu nhân thật đáng thương, gả tới Dung phủ thì không còn được nhà mẹ đẻ yêu thương."

Dung Ly chưa lên tiếng, có rất nhiều việc bên trong mà nha đầu này không biết, đâu chỉ là vì không được yêu thương mà có thể giải thích được, nhưng nàng đã không muốn nói.

Tiểu Phù thở dài, "Nếu Đan gia không cho chúng ta vào thì chúng ta ở khách điếm đi, đáng tiếc lúc đi chưa mang theo nhiều ngân lượng, phòng thu chi vẫn còn nhiều bạc trắng, nếu mang theo hết có lẽ cũng có thể mua được một nơi ở tại Hoàng Thành."

Dung Ly cười khẽ, chầm chậm nói: "Những vàng bạc ngọc thạch đó đã hại bao nhiêu người, sao ta có thể cần."

Tiểu Phù ngẩn ra, không nói chuyện nữa. Mèo nằm trên đệm ngước mắt lên, ánh mắt lạnh băng, "Sinh không mang đến, chết không mang đi."

Xe ngựa lộc cộc đi mấy canh giờ, ba nha đầu thay phiên đánh xe, Dung Ly ngồi ở trên xe, eo lưng thật sự đau mỏi, ngay cả hai chân cũng sắp không duỗi thẳng được.

Một đường đi coi như bình yên vô sự, sau khi ra khỏi Kỳ An, quỷ khí lượn lờ trở nên loãng hơn rất nhiều, âm khí cũng không quá nặng.

Dung Ly ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, đầu óc hỗn độn, thân thể cực kỳ khó chịu, sắc mặt trắng bệch như đồ tang, không thể ngồi ngay ngắn ở trên đệm, cơ thể nóng bừng, có lẽ đã bị bệnh.

Giọng nói nàng khàn khàn, tay vô lực cầm lấy túi nước, uống mấy ngụm nước mật cũng không thấy khỏe hơn, bất chợt mong muốn có một khách điếm ở trong rừng núi hoang vắng này.

Mí mắt nàng trở nên nặng nề, sắp không thể mở ra được, đột nhiên Bạch Liễu ngồi bên ngoài hô lên một tiếng.

Bạch Liễu kinh ngạc nói: "Có một khách điếm!"

Dung Ly mở mắt, vén mành lên nhìn ra ngoài, thấy ở ven đường quả thực có một khách điếm, lá cờ gấm treo trước cửa bay bay, phía trên viết chữ "Rượu" xiêu xiêu vẹo vẹo.

Mèo nằm trên đệm mềm nghỉ ngơi hồi lâu bỗng dưng mở mắt ra, đôi mắt xanh mơn mởn nhìn qua.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info