ZingTruyen.Info

[BHTT][Edit][Hoàn] Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 53: Sao chân tướng là như thế.

tinhhan25

Ngay khi rương gỗ mở ra, bụi đất liền bay lên, gã sai vặt mở rương che miệng mũi lui về sau vài bước, đụng vào người khác mới dừng lại.

Trong rương thật sự là một khối hài cốt, nhỏ nhỏ gầy gầy, có lẽ mới vừa thành hình, co ro một cục, có tay có chân, giống như tàn nhẫn lấy ra từ trong bụng thai phụ.

Mọi người không khỏi nín thở, sợ hãi nhìn chằm chằm vào rương gỗ, ai có thể tưởng được dưới giường của Tam phu nhân lại giấu một thứ như vậy, cũng không biết đã để bao lâu rồi, ngay cả mùi vị đều tan hết.

Mông Nguyên nghiêng đầu, trơ mắt nhìn rương gỗ bị mở ra, tròng mắt gần như muốn trừng ra khỏi hốc mắt, hơi thở càng thêm dồn dập, "Không, không......"

Dung Trường Đình đứng bên cạnh rương gỗ, ngón tay run rẩy chỉ vào rương gỗ hỏi: "Đây có phải là trộm từ trong mộ của nhị phòng hay không?"

Mông Nguyên không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào rương gỗ, một câu biện giải cũng nói không nên lời.

"Vừa rồi không phải ngươi còn rất biết nói sao?" Dung Trường Đình nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói: "Lúc này lại giả làm người câm?"

Mông Nguyên đột nhiên lấy lại tinh thần, đau đớn kêu to lên, toàn bộ căn phòng chỉ nghe được tiếng rên của nàng ta.

Dung Trường Đình lại nói: "Ngươi nói thật đi, hòa thượng đó lừa gạt ngươi thế nào, có phải trộm thai nhi đã chết trong quan tài người khác ra đặt dưới giường của mình, mới có thể tiếp tục hương khói cho Dung phủ?"

Dung Ly đứng bên cạnh rất có hứng thú mà nghe, tay đã thành thật hơn rất nhiều, chưa dám vuốt lông sờ tổ tông này lần nữa.

"Phải, là do hòa thượng đó gạt ta......" Hơi thở Mông Nguyên gần đứt đoạn, cố hết sức nói chuyện.

"Nếu không phải người trong phủ có mắt, ta sẽ cho rằng thai nhi trong rương gỗ này là ngươi lén mang thai gạt ta bao lâu nay!" Dung Trường Đình giận đỏ mắt, có lẽ vì giận đến choáng váng, thân thể đột nhiên rung lên, may được gã sai vặt bên cạnh đỡ lại.

Mông Nguyên suy yếu vô cùng, đôi mắt không thể mở to, gần như không nâng lên nổi, cầu xin nói: "Lão gia, cầu ngươi, ta, ta cũng là vì Dung phủ mà......"

"Nếu ngươi thật sự vì Dung phủ, thì không nên đồng ý bừa với một tên quản trướng, trộm 3000 bạc trắng của phủ!" Dung Trường Đình tức giận nói.

Con ngươi Mông Nguyên chấn động, trong ánh mắt đều là kinh hoàng.

Dung Trường Đình dứt khoát không nhìn nàng ta nữa, ngược lại nhìn qua Uyển Quỳ đang đứng run bần bật ở ven tường, "Ngươi đi theo bên cạnh phu nhân, khoảng thời gian qua phu nhân đã làm cái gì, ngươi nghĩ kỹ rồi nói ra từng việc, nếu không, ngươi cùng Tam phu nhân, ăn cơm nhà lao với tên quản trướng kia đi."

Uyển Quỳ run không ngừng, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên, cằm gần đụng đến trước ngực, nghe vậy vội vàng mở miệng: "Nô tỳ nói, lão gia nô, nô tỳ nói hết, không cần đưa nô tỳ đến quan phủ!" Hai đầu gối nàng cong lại liền quỳ xuống, cái trán đông một tiếng chạm đất.

Dung Ly nghiêng đầu liếc nhìn, nghĩ thầm chắc hẳn nha đầu này biết khá nhiều chuyện, nếu không cũng sẽ không sợ đến mức này.

"Hương rối trên người nàng ta đã giải." Giọng nói Hoa Túc cực gần, như thì thầm bên tai nàng, "Nàng ta hít hương rối cũng không nhiều, giải tương đối đơn giản, việc đêm đó có lẽ đã khắc sâu vào đầu nàng ta."

Uyển Quỳ liên tục dập đầu, không dám nhìn phu nhân mà mình đã hầu hạ nhiều năm, nghẹn ngào nói: "Bốn năm trước phu nhân đến chùa Thu Thọ, cho rất nhiều tiền nhang đèn, nhờ hòa thượng trong chùa giúp phu nhân tính một quẻ, quẻ tượng là giả, nói là muốn toàn Dung phủ đi tế điện cho Đại phu nhân, làm phu nhân ở dưới cửu tuyền được yên tâm."

Dưới cửu tuyền được yên tâm? Dung Ly lặng lẽ nhếch khóe miệng lên, nụ cười vừa nhạt vừa lạnh.

"Nói tiếp." Dung Trường Đình nhìn chằm chằm nàng ta.

Uyển Quỳ dùng sức nuốt xuống một chút, cổ họng nghẹn vô cùng, ho khụ vài tiếng.

"Đưa nước cho nàng ta." Dung Trường Đình lạnh lùng nói.

Gã sai vặt đứng bên cạnh bàn nhanh chóng đổ ly nước, vội vàng đưa đến, nước trà tràn tới miệng ly, đổ ra ngoài không ít.

Uyển Quỳ run tay tiếp nhận cái ly, ục ục uống cạn như đói bụng, giơ tay lau miệng rồi đột nhiên hít hà một hơi, vẫn không dám nhìn về phía Tam phu nhân, lại nói tiếp: "Khi đó Nhị phu nhân đã mang thai, nhưng, nhưng Tam phu nhân không muốn đứa trẻ ra đời, cho nên mới cố tình diễn trò, trên đường đi viếng mồ, lập mưu khiến cho con ngựa kéo xe hoảng loạn, làm hại Nhị phu nhân ngã khỏi xe, lăn xuống sườn núi."

Trong lòng Dung Ly nghĩ, thật sự là một vở kịch hay, nhưng nàng còn có thể cố tình cau mày, giả bộ kinh ngạc.

Uyển Quỳ dừng một lúc, suy nghĩ xong mới nói: "Sau đó Nhị phu nhân trở về phủ, bị chảy máu liên tục, ban đầu có thể cứu, phu nhân sai nô tỳ đi tìm phủ y...... Chuyển một câu nói, nói phủ y đừng vội đến."

Lúc này phủ y cũng ở trong phòng, nghe vậy con ngươi chấn động, bỗng dưng cắn chặt khớp hàm.

Sắc mặt Dung Trường Đình xanh mét, "Nói tiếp."

Uyển Quỳ âm thầm ngước mắt lên, ánh mắt lắc lư do dự, lướt qua phủ y, sau đó mới run rẩy dừng lại trên người Mông Nguyên. Nàng ta nhìn thấy ánh mắt oán độc của Mông Nguyên, không khỏi cúi đầu nhắm mắt lại, nói tiếp: "Vì thế Nhị phu nhân...... Cứ như vậy mà chết, việc mai táng là do một tay Tam phu nhân xử lý."

"Chặt ngón chân trộm xác là thế nào?" Dung Trường Đình nghiến răng nghiến lợi.

Uyển Quỳ không dám ngẩng đầu, trong lòng nóng như lửa đốt, vừa hoảng vừa sợ, mới uống nước xong, hiện tại lại ho khan.

Gã sai vặt đứng bên cạnh bàn thấy thế đổ thêm một ly nước, tay truyền tay cho tôi tớ mặt áo xám, đưa ly nước tới.

Dung Trường Đình chưa hé răng, ngầm đồng ý hành động đó.

Uyển Quỳ vội vàng giơ tay nhận cái ly, cúi đầu uống một hớp lớn, thở hổn hển một hơi, mới nói: "Trước đây phu nhân từng thỉnh giáo cao tăng trong chùa, làm sao mới có thể mang thai con nối dõi, cao tăng kia...... Không phải là người lương thiện, nói là muốn yêu cầu một thứ với phu nhân, mới có thể dạy cho phu nhân thuật này."

"Hòa thượng đó muốn thứ gì, vàng bạc ngọc thạch?" Thái dương Dung Trường Đình nhảy dựng.

Cả đám người trong phòng nghe thấy đều kinh ngạc, ai ngờ Nhị phu nhân qua đời không phải là việc ngẫu nhiên, mà là một âm mưu giết người.

Hồn Nhị phu nhân đứng bên mép giường Mông Nguyên, hai mắt nàng ấy đỏ rực, đầu tóc rối tung bay lên không cần gió, ngửa đầu kêu to một tiếng, như sài lang hổ báo, tiếng quát tháo chấn đến mái ngói nóc nhà vang răng rắc.

Bọn tôi tớ vội vã ngẩng đầu nhìn, thầm nghĩ, chẳng lẽ có mèo hoang.

Ban đầu Chu thị còn có thể kiềm chế, nhưng hiện tại toàn thân tràn đầy âm khí, như sương đen vòng quanh trên người, đen nghìn nghịt một mảnh.

Trong phòng gió âm nổi lên bốn phía, cửa sổ đều bị đụng ầm ầm rung động.

Người bình thường không nhìn thấy, còn Dung Ly lại thấy được rõ ràng, quỷ khí trên người Nhị phu nhân dường như hóa thành lưỡi dao gió, mạnh mẽ bắn ra khắp nơi.

Khuôn mặt Chu thị nặng nề lệ khí, đôi mắt trừng đến mức sắp rơi khỏi hốc mắt, như thể muốn đào rỗng tất cả quỷ khí trên người, sương đen ù ù sắp lấp đầy toàn bộ căn phòng, ngay cả Dung Trường Đình và đám tôi tớ cũng bị dính vào khiến giữa mày biến thành màu đen.

Thân thể Dung Ly yếu hơn người thường rất nhiều, nhìn thấy một luồng quỷ khí tiến thẳng đến trước mặt, nàng bỗng nhắm mắt lại, cảm thấy sợ hãi, khí lạnh kia sắp chui vào giữa mày nàng.

Khác với khí lạnh mà Hoa Túc cho nàng, quỷ khí này càng lạnh lẽo sắc bén hơn, đâm vào làm giữa mày nàng đau đớn, như muốn đánh vỡ xương cốt của nàng, nàng nhịn không được nhẹ nhàng tê một tiếng.

Mèo đen nằm trong lòng híp đôi mắt xanh lại, đột nhiên mở miệng ra hít một cái, làm quỷ khí đang muốn chui vào giữa mày Dung Ly bị hút ra, rót vào trong miệng mèo đen.

Hoa Túc dùng thân xác mèo, ánh mắt lạnh lẽo mà nhai vài cái, giống đang ăn thứ gì.

Cơn đau trên trán Dung Ly tan đi, một giọt mồ hôi lạnh dọc theo thái dương chảy xuống.

Thùy Châu bỗng dưng quay đầu, nhìn về phía lệ quỷ đứng trước giường, trong miệng lại phun ra một luồng âm khí, trói chặt Chu thị lại.

Chu thị điên cuồng giãy giụa, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, nào còn nhìn ra dáng vẻ thản nhiên hiền thục lúc sinh thời.

"Định." Hoa Túc lãnh đạm nói.

Trong phòng mọi người chỉ nghe thấy mèo nằm trong lòng Đại cô nương kêu lên một tiếng khô cằn, giống như cực kỳ không vui, sau đó khí lạnh không biết từ đâu mà đến đột nhiên biến mất.

Quỷ khí đen đặc chiếm hết căn phòng dâng trào giống mây mù cuồn cuộn, ngưng tụ thành những móng vuốt đen vặn vẹo, bị thu hồi về lại cơ thể Chu thị, tức khắc không còn thấy một sợi quỷ khí nào ở trong phòng.

Dung Ly cảm thấy mèo nằm trong lòng bỗng dưng nhẹ đi, nghiêng đầu qua thật sự nhìn thấy nữ tử mặc áo đen, bím tóc rời rạc rủ sau lưng.

Hoa Túc rời khỏi thể xác Thùy Châu, giơ tay kéo lụa đen che mặt xuống, nàng ấy thong thả vén một đoạn cổ tay áo lên, sắc mặt lạnh lẽo nghiêm túc, nàng ấy lắc cổ tay, một sợi xích sắt đen kịt cạch một tiếng rơi xuống đất.

Cánh tay nàng ấy nhấc lên, xích sắt nhìn nặng mấy chục cân kia lại nhẹ như lông trâu, lập tức bị quăng ra ngoài, trói hồn của Chu thị lại kín mít, dù cho giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

Xích sắt này, Dung Ly đã gặp qua một lần, trước đây Hoa Túc từng dùng nó trên người Ngọc Trác, vì để trấn áp quỷ khí của nàng ta, còn làm cho hai chân bị giam cầm, không được ra khỏi Dung phủ.

Xiềng xích quấn từng vòng từng vòng quanh thân thể Chu thị, quỷ khí của Chu thị muốn bốc ra lại bị bóp chặt, quả thực không thể thoát được.

Màu đỏ rực trong mắt Chu thị biến mất, đông một tiếng ngã xuống đất, hai mắt tỉnh táo lại.

Ngay khi sát khí của nàng ấy mất đi, xiềng xích chói lọi trên người cũng tàng hình.

Hoa Túc chắp tay sau lưng, không nhiều lời một câu, sắc mặt hơi dịu lại, sau một lúc mới lạnh lùng cười nhạt một tiếng.

Dung Ly ôm mèo, xem Hoa Túc có vẻ không muốn chiếm thể xác của Thùy Châu nữa, lúc này mới cả gan sờ soạng vài cái, mèo con nằm trong lòng mềm oặt, vẫn còn ấm áp, thật khiến người yêu thích.

Uyển Quỳ quỳ trên mặt đất dập đầu trầm mặc một hồi, tiếng hít thở nặng nề vô cùng.

"Nói, hòa thượng muốn cái gì?" Dung Trường Đình lạnh lùng hỏi.

Giọng nói của Uyển Quỳ mang theo tiếng khóc nức nở, lắp bắp nói: "Muốn, muốn thân thể của phu nhân, nô tỳ, nô tỳ ở ngoài phòng nghe thấy được, hòa thượng muốn phu nhân làm lô đỉnh, nói thể chất của phu nhân thiên âm, phu nhân chấp nhận, ở trong phòng...... Ngây người một canh giờ mới ra ngoài."

Dung Trường Đình trợn mắt, đột nhiên nhìn qua Mông Nguyên, trong mắt chứa đựng căm giận ngút trời.

Mông nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định, cầu xin nói: "Lão gia...... Người đừng tin nàng ta, nàng ta, nàng ta chỉ là một nha hoàn......"

Dung Trường Đình đâu còn có thể tin nàng, nói với tỳ nữ quỳ trên mặt đất: "Ngươi tiếp tục nói, không được giấu giếm nửa câu!"

Uyển Quỳ đâu dám giấu, ánh mắt chấn động, "Sau đó, hòa thượng dạy phu nhân đem thai nhi trong quan tài ra, lấy một chút da thịt ở trên người, hòa lẫn với hương tro mà uống, còn phải phong ấn thể xác lại, đặt dưới gầm giường, đợi đến thời cơ thích hợp, đứa trẻ sẽ nhập vào trong bụng phu nhân, xem như...... Đoạt lấy hài nhi của người khác."

Nhị phu nhân ngã dưới đất chảy xuống hai hàng huyết lệ, rốt cuộc không còn khàn tiếng kêu to, mà giống một con người bình thường, nhỏ giọng khóc lóc.

Sắc mặt Dung Ly không được tốt, nghĩ đến Mông Nguyên ăn da thịt của trẻ sơ sinh đã chết, dạ dày liền cuồn cuộn một trận.

Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng đứng lảo đảo sắp ngã, cực không tình nguyện để một bàn tay sau vai nàng, chống đỡ cho nàng.

Trong phòng mọi người cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, đâu ai ngờ Tam phu nhân có thể vì con nối dõi mà làm đến mức độ này.

Hoa Túc lạnh lùng nói: "Phương pháp cầu tử ở thế gian rất nhiều, nàng ta lại cố tình học cách tàn độc nhất."

Mông nguyên khóc lóc thảm thiết, "Lão gia, lời nói như vậy sao có thể tin được, sao có thể tin được chứ, nha hoàn này đang lừa ngươi đấy."

Dung Ly rũ mắt, thực sự không thể đồng tình nổi, nàng đã chết một lần, cũng đáng thương biết bao.

Uyển Quỳ đã nói thì phải làm, cắn chặt khớp hàm, đợi ổn định nỗi lòng, lại mở miệng: "Hòa thượng đó không chỉ dạy phu nhân trộm con nối dõi của người khác thế nào, mà còn dạy phu nhân nuôi quỷ, nuôi...... Chính là hồn của Nhị phu nhân, nói là chỉ cần chôn hũ sứ kia ở dưới nhà chính Trúc viện, đến lúc đó Nhị phu nhân sẽ thành lệ quỷ chỉ nghe mệnh lệnh của phu nhân."

Bọn tôi tớ nghe vậy hoảng sợ hô lên tiếng, trên người lông tơ dựng thẳng.

Cổ họng Dung Trường Đình chuyển động, "Tiếp tục nói."

Uyển Quỳ: "Phu nhân biết lão gia nhớ Đại phu nhân, hồi lâu trước đây trong Lan viện từng có một tỳ nữ cực giống Đại phu nhân, phu nhân không thích nhìn tỳ nữ kia, sợ nàng...... Quyến rũ lão gia, liền vu tội nàng tằng tịu với nam nhân, làm hỏng danh dự của nàng, hại nàng treo cổ chết trên cây ở trong viện."

Mọi người đều nhớ rõ có một tỳ nữ chết trong Lan viện, nghe xong càng cảm thấy Tam phu nhân quá ác độc.

Uyển Quỳ dừng một chút, liếm liếm đôi môi khô ráo, lại nói: "Lúc trước Đại cô nương rơi xuống hồ, tỳ nữ hất canh cũng nghe lời phu nhân sai khiến, sau khi Đại cô nương được đưa lên bờ, nghe nói còn bị quỷ quấn thân. Không biết quỷ kia có phải từ trong hồ ra hay không, nhưng trong hồ xác thật có một tỳ nữ bị chết đuối......"

Nàng ta tạm dừng, cứng đờ mở miệng: "Tỳ nữ chết đuối đó cũng bị phu nhân làm hại, tỳ nữ đó có một ngày từng nói trước mặt phu nhân rằng...... Lão gia cưới nhiều phu nhân như vậy, cuối cùng vẫn không quan tâm, trong lòng chỉ có mỗi Đại phu nhân, sau này nếu có Ngũ phu nhân giống Đại phu nhân Đan Tuyền hơn, thì Tam phu nhân chắc chắn sẽ càng bị lạnh nhạt."

Sắc mặt Dung Ly khẽ biến, nàng đương nhiên nhớ rõ khi ngã vào trong hồ, nữ quỷ dùng tóc quấn lấy mắt cá chân của nàng, không ngờ tỳ nữ đó bị chết như vậy, thật sự khiến người thổn thức.

Uyển Quỳ nói: "Phu nhân không thích Đại cô nương, cũng là bởi vì...... Cô nương rất giống Đại phu nhân, lão gia còn đối với cô nương tốt hơn các thiếu gia, cho nên từ trước kia đã ra lệnh phủ y hạ thuốc, thuốc đấy tuy có thể giữ được mạng sống cho cô nương, nhưng làm thân thể cô nương trở nên càng thêm suy yếu, việc này......"

Nàng ta dừng lại, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lo sợ nhìn qua phủ ý, "Nếu lão gia không tin, có thể hỏi phủ y."

Dung Ly hứng thú dạt dào mà ngước mắt lên, đôi mắt trong veo như ngậm giọt sương, nàng hơi cong khóe môi, bản thân còn chưa suy nghĩ phải nói ra việc này thế nào, nha hoàn của Mông Nguyên lại nói ra giúp nàng.

Hoa Túc im lặng, không có hứng thú với ân ân oán oán của thế gian, nàng ấy không mặn không nhạt liếc nhìn Dung Ly, ánh mắt rơi xuống khóe môi hơi cong lên của nha đầu này, không biết đây là thật sự phấn khởi, hay chỉ miễn cưỡng cười vui.

Giả, quá giả, rốt cuộc nha đầu này cũng biết lừa quỷ.

Trên thái dương Dung Trường Đình tràn đầy gân xanh, nghe vậy nhìn về phía phủ y, lạnh lùng nói: "Ngươi nói."

Phủ y cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, "Phu nhân thưởng 700 lượng bạc trắng, ta......"

"700 lượng này, hóa ra là đến chỗ của ngươi à!" Dung Trường Đình giơ nắm tay, mạnh mẽ đập vào cột giường, cột giường rung động vang lên một tiếng, ngay cả Mông Nguyên nằm trên giường cũng bị rung theo.

Phủ y không nói nữa, cúi đầu trầm mặc, như cam chịu việc này.

Uyển Quỳ thở hổn hển một chút, "Phu nhân và quản trướng xem như là thanh mai trúc mã, đều từ Khánh Phi tới Kỳ An, nô tỳ...... Không biết phu nhân có tình nghĩa gì với quản trướng, nhưng khi lão gia không ở nhà, hai người lại thường hay lén gặp mặt nhau."

Cho dù Dung Trường Đình tức giận đến choáng váng, cũng đoán được đại khái, Tam phu nhân của hắn...... E rằng có một quản trướng trong lòng, bình thường nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, cũng không biết có mấy phần chân thật, hắn suýt nữa không thể đứng vững, "Còn chuyện gì nữa, cứ việc nói!"

Uyển Quỳ run giọng: "Tỳ nữ hại Đại cô nương rơi xuống hồ, không phải là thắt cổ tự vẫn chết, mà do Tam phu nhân thu mua hai tôi tớ, hai người kia nghĩ cách vào phòng chất củi, treo tỳ nữ đó lên xà ngang."

Dung Trường Đình thở hổn hển, đột nhiên nhớ tới trên đường đi núi Hóa Ô, hắn ở trong xe ngựa mơ thấy một giấc mộng. Sau khi xuống núi, hắn không nghỉ ngơi được nửa khắc nào, nên đã quên mất việc này......

"Thu mua ai?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Uyển Quỳ nói: "Tư Vũ và Nguyên Khuê, một người trong phòng bếp, một người...... ở trong viện của lão gia."

Dung Trường Đình đột nhiên quay đầu lại: "Đưa hai người kia tới đây!"

Lão quản gia vội xoay lại sai bảo: "Mau đi, chớ nên trì hoãn."

Một hộ viện chắp tay, mau chóng chạy ra ngoài, một bước cũng không dám chậm trễ.

Hoa Túc đẩy tóc phủ bên mặt ra, "Từng việc, không cần ngươi tự mình nói, đã được người khác nói ra hết rồi."

Dung Ly nắm cổ tay áo lên ho nhẹ một tiếng, coi như là đáp lời.

Qua một lúc, Tư Vũ và Nguyên Khuê bị đưa đến đây, hai người nhìn thoáng qua Tam phu nhân, đông một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu lạy.

Tư Vũ khóc ròng nói: "Là Tam phu nhân sai tiểu nhân làm, tiểu nhân không nên tham chút tiền ấy. Tam phu nhân sai tiểu nhân cùng Nguyên Khuê đi bịt miệng tỳ nữ đó lại, còn bảo tiểu nhân tìm phủ y giả bệnh, giả bộ bị tiêu chảy, thân thể không khoẻ, khiến mọi người cho rằng chìa khóa của phòng chất củi bị người khác trộm mất."

Việc lúc trước tự nhiên sáng tỏ, Dung Trường Đình chỉ vào hắn, đã nói không nên lời.

Tim Uyển Quỳ đập như sấm, âm thầm ngẩng đầu liếc nhìn Dung Trường Đình một cái, "Lão gia...... Còn một chuyện."

Dung Trường Đình: "Nói!"

Uyển Quỳ run rẩy nói: "Lúc trước từ trên núi Hóa Ô trở về, cầu bỗng nhiên bị đứt, Đại cô nương phải ở lại trên núi, người hộ tống Đại cô nương đến trấn Ngô Tương chính là hòa thượng dạy phu nhân tà thuật, hòa thượng nói muốn tặng cho Đại cô nương vật trừ tà, hẹn gặp cô nương vào ban đêm ở đình Trấn Tây, phu nhân biết hòa thượng muốn làm cái gì, liền sai người đi theo Đại cô nương, để lan truyền việc cẩu thả này ra ngoài."

Tiếng nói của nàng ta vừa dứt, Dung Trường Đình khó có thể tin mà quay đầu lại, nhìn về phía Dung Ly, biểu hiện đó căn bản không phải đau lòng cho con gái mình, mà dường như xuyên thấu qua Dung Ly để nhìn Đan Tuyền, ánh mắt vừa khiếp sợ vừa phẫn uất, coi Đại phu nhân của hắn cũng...... Cũng cẩu thả với người khác.

Dung Ly không sợ, đón nhận ánh mắt của Dung Trường Đình.

Uyển Quỳ vội vàng nói tiếp: "Không ngờ Đại cô nương trên đường đi lại trở về, phu nhân đi theo một đường, dứt khoát tự mình tới gặp hòa thượng kia, phu nhân ở trong trấn Tây Đình, lại...... làm lô đỉnh một lúc, cho nên vào ban đêm cùng ngày liền sinh bệnh."

Trước khi Uyển Quỳ nói lời này, Mông Nguyên vẫn còn nghĩ cách biện giải, nhưng nghe thế, nàng ta giống như đã nhận mệnh, trừng mắt suy yếu vô lực nằm, chỉ phát ra tiếng rên đau rất nhỏ, không còn...... Cãi lại.

"Ngươi......" Dung Trường Đình giơ tay đè giữa mày, "Thật sự giấu giếm ta quá kỹ."

Mông Nguyên lấy nước mắt rửa mặt, oán hận trong lòng, dùng hết sức lực cuối cùng nói với Dung Trường Đình: "Ta xác thật làm rất nhiều việc ác, ta tham tiền tài của Dung phủ, nhưng chẳng lẽ lão gia sạch sẽ sao?"

Con ngươi Dung Trường Đình đột nhiên co lại, bỗng dưng dời ánh mắt, kiềm chế sự khác thường dưới đáy lòng, lạnh lùng nói: "Để hũ sứ này lại đây với nàng ta, ta sẽ nhìn xem, nàng ta có thể vượt qua đêm nay được hay không."

Một đám người mang tâm trạng phức tạp đi theo hắn ra ngoài, chỉ còn hồn Chu thị ở lại trong phòng.

Trước khi bước ra ngưỡng cửa, Dung Ly quay đầu lại thoáng nhìn, thấy Nhị phu nhân từ trên mặt đất bò lên, ngồi ở bên mép giường, duỗi tay muốn vỗ bụng Mông Nguyên.

Có lẽ sợ bị lá bùa chấn ra, Nhị phu nhân tạm dừng một chút, dứt khoát cúi người xuống nhẹ nhàng nói chuyện với bụng nhỏ của Mông Nguyên, dường như đang dỗ dành hài nhi của mình.

Sau khi ra ngoài, phủ y ăn năn hối hận quỳ xuống đất, tự biết việc này không thể trốn được, trầm mặc một lúc mới bình tĩnh nói: "Khẩn cầu lão gia đưa ta đến quan phủ."

Uyển Quỳ vẫn còn rất sợ hãi, nàng ta chảy nước mắt nước mũi giàn giụa, cũng quỳ trên mặt đất, nhưng nàng ta lại không muốn bị đưa đi quan phủ, vội vàng nói: "Lão gia, xin không cần đưa nô tỳ đến quan phủ, nô tỳ biết cái gì đều đã nói hết, tuyệt đối không có nửa lời giấu giếm!"

Dung Trường Đình đứng giống như du hồn, thật lâu chưa lấy lại tinh thần, cũng không dám quay lưng liếc nhìn Dung Ly một cái, xua tay nói: "Người đâu, đưa tỳ nữ này ra ngoài cửa thành, sau này chớ nên để ta nhìn thấy ngươi ở Kỳ An nữa."

"Đa tạ lão gia, đa tạ lão gia!" Uyển Quỳ liên tục dập đầu, "Sau này nô tỳ nhất định thay đổi triệt để, không dám làm chuyện ác!"

Dung Trường Đình đưa mắt ra hiệu, hai hộ viện nâng Uyển Quỳ lên, tư thế này ...... Đâu giống như muốn đưa nàng ta ra ngoài thành.

Phủ y vẫn kinh hồn táng đảm mà quỳ, "Lão gia."

Dung Trường Đình quay đầu nói: "Nếu ngươi muốn đến quan phủ, được, vậy theo như ngươi mong muốn." Hắn nói xong vung tay lên, cũng sai người dẫn phủ y đi.

Hai người đều bị đưa đi, Dung Trường Đình vẫn chưa xoay người lại, dường như đang trốn tránh cái gì.

Dung Ly thấy hắn không quay đầu lại, vì thế ôm mèo vòng tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng ho một tiếng, sắc mặt tái nhợt như lụa trắng, bên môi chầm chậm nở nụ cười cực nhạt.

Hoa Túc đặt tay lên vai nàng, đỡ cho nha đầu thân kiều thể nhược này bị gió thổi ngã, một ánh mắt cũng không thèm cho lão gia Dung gia tràn đầy bùn bẩn trên người này.

"Thế nào, hắn với Mông thị tính sổ xong rồi, bây giờ đến phiên ngươi tính toán với hắn?" Hoa Túc nói.

Dung Ly thoáng nhìn qua phòng Tự Chiêu, cửa sổ giấy mỏng manh vẫn còn phản chiếu ánh sáng như cũ, người trong phòng chắc chắn chưa ngủ.

Gây ra tiếng động lớn đến vậy, nhưng Tứ phu nhân vẫn có thể chịu đựng không rời khỏi phòng.

Dung Ly yếu ớt cười nhẹ một tiếng, "Đêm qua lúc ngươi gọi ta là Đan Tuyền, ánh mắt rất là nóng bỏng, tối nay sao không nhìn ta."

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Cần gì phải lãng phí miệng lưỡi với hắn."

Dung Trường Đình không nhúc nhích, cứng đờ cả người.

Dung Ly thong thả ung dung mở miệng: "Tứ nương nói với ngươi ta là Đan Tuyền, ngươi liền tin?"

Hoa Túc cười nhạt, vô cùng khinh thường, "Thứ ở trên cổ hắn, sợ chỉ là cái bánh bao thiu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info