ZingTruyen.Com

[BHTT][Edit][Hoàn] Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 110: Sao trong thôn có quỷ ám

tinhhan25

Thê tử của Trần Lâm.

Không phải là người mà hôm qua đồ tể nói đến, đưa cho hắn một con heo chết đó sao.

Dung Ly ngồi dậy, càng thêm cảm thấy manh nữ kia không bình thường, nói trời sắp mưa, buổi tối quả thật có mưa, người chết còn trùng hợp là thê tử của Trần gia mà đồ tể nhắc mãi.

Trời đã tạnh mưa, nhưng bên ngoài một vùng lầy lội, con đường trong thôn không được tu sửa, khi trời mưa khắp nơi đều là bùn lầy.

Hoa Túc đứng bên cạnh cửa, nhìn thôn dân đi qua nói: "Đi xem."

Dung Ly ra ngoài, đến căn nhà có người chết đêm qua, thấy có khá nhiều người vây quanh ở ngoài phòng, cả đám đều không dám nhìn vào bên trong, đứng cách cửa phòng khoảng mười bước, làm như sợ bị liên lụy.

Có người thì thầm nói nhỏ, "Thê tử Trần Lâm làm cái gì vậy, sao lại đến phiên nàng ta, lúc trước đã thật lâu không có người chết."

"Thê tử của Trần Lâm cũng coi như an phận, chưa bao giờ làm việc gì thương thiên hại lí*, buổi sáng hôm qua còn cùng ta đến bờ sông giặt đồ."

(* Làm việc tàn nhẫn, không có tính người.)

"An phận? Nàng ta cũng được coi là an phận sao, họ Trần này ngược lại thành thật, săn thú cũng cần mẫn, nhưng cưới phải một thê tử tính toán chi li còn gian trá hay dùng mánh lới, nàng ta đưa thịt tới nhà ta luôn thiếu cân thiếu lạng!"

"Ý của ngươi là nàng ta chết chưa hết tội?"

"Ta không nói như vậy, chẳng qua quỷ kia còn rất biết nhìn người, bằng không rõ ràng là cùng phòng, vì sao không giết Trần Lâm mà chỉ giết nàng ta? Ta khẳng định là ngay cả quỷ cũng không thích!"

"Ngươi không sợ tiếp theo đến phiên ngươi."

"Ta sợ cái gì, ta chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, đương nhiên không sợ quỷ gõ cửa."

Mấy người nói chuyện kẹp thương mang côn một hồi, nghe có vẻ quan hệ của người trong thôn này không quá hòa thuận, chắc bởi vì bị quỷ ám nên hiếm khi lui tới, quan hệ cũng dần trở nên xa cách.

Dung Ly đứng phía sau, định lên núi một chuyến, nhìn xem đồ tể cùng thê tử mù mắt của hắn đang làm cái gì.

Trần Lâm vừa mới mất thê tử từ trong phòng đi ra, sắc mặt không được tốt, "Nhìn cái gì, nàng đã chết rồi, các ngươi còn ở đây nói xấu nàng."

Mấy người không khỏi im lặng, đưa mắt nhìn nhau.

Một người nhỏ giọng hỏi: "Ngươi muốn an táng thê tử của ngươi ở đâu."

"Nàng muốn vào phần mộ tổ tiên của chúng ta." Sắc mặt Trần Lâm bi thương, phẫn uất còn như có chút sợ hãi, "Ta đã đồng ý với nàng."

Trong đám đông phát ra một tiếng kinh ngạc, "Không được, thê tử của ngươi bị lệ quỷ hại chết, chưa nói đến nàng có đủ tư cách vào phần mộ tổ tiên hay không, sao ngươi không sợ làm lão tổ tông khó xử!"

Sắc mặt Trần Lâm nặng nề, "Có gì khó xử."

"Vậy không phải buộc lão tổ tông kết thù với lệ quỷ sao!"

Trần Lâm: "Vậy không tốt à, vừa vặn giam giữ lệ quỷ lại, hay là ngươi sợ tổ tông không đấu lại lệ quỷ?"

Người nọ im lặng.

Trần Lâm hừ một tiếng, "Có lẽ thật sự không đấu lại, đã bái từ đường lâu như vậy, nếu lão tổ tông có khả năng thì thê tử của ta sẽ không bị chết, chẳng phải các ngươi cũng đã bái sao. Ngay cả chùa miếu trong thôn đều không bảo vệ được chúng ta, càng miễn bàn đến tổ tông, mấy năm trước ta cũng thường đến chùa miếu trong thôn, nhưng thần tiên có hiển linh bao giờ chưa?"

Mọi người không nói nên lời, nếu chùa miếu có công dụng thì bọn họ đã không tức giận đến mức đập vỡ tượng đá, nhưng phần mộ tổ tiên dù sao cũng là phần mộ tổ tiên.

Đôi mắt đỏ bừng của Trần Lâm ngước lên, nhìn lướt qua những người đứng ngoài cửa, giơ tay chỉ vào một người, "Nhà ngươi cũng có người chết, ngươi cũng đã bái từ đường, nhưng lão tổ tông giúp ngươi hay chưa? Không phải thê tử của ngươi đã chết sao."

Người bị chỉ trừng mắt, ấp úng không đáp được.

Trần Lâm lại chỉ vào một người khác: "Nam nhân của ngươi cũng bị lệ quỷ hại chết, sau đó bài vị vẫn được đưa vào từ đường, ngươi thấy lão tổ tông có tức giận không?"

"Vậy ta để thê tử của ta vào phần mộ tổ tiên thì thế nào, những tổ tông chẳng có tác dụng gì, ta muốn an táng thê tử của ta, chẳng lẽ bọn họ còn cản ta." Hắn lại nói.

Hắn vốn định chỉ qua một người khác, bàn tay nâng lên chợt cứng đờ, thình lình nhìn thấy nữ tử đứng phía sau đám đông.

Xiêm y vàng nhạt, cổ tay áo đính lông chồn mềm mại, áo khoác nhìn dày nhưng thân thể của nàng trông vẫn rất mỏng manh.

Con ngươi Trần Lâm co lại, miệng hơi mở ra, một câu cũng không nói được.

Mọi người nhận thấy Trần Lâm khác thường, vội vàng quay đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, tất cả ánh mắt đồng thời đổ về phía Dung Ly – một người ngoại lai.

Dung Ly nhìn như chỉ một mình, kỳ thật còn có một quỷ đứng bên cạnh.

Một bà lão kinh ngạc nói: "Hôm qua ta ngồi ngoài cửa thôn, thấy cô nương này vào thôn."

Có người khác tỏ vẻ hoảng sợ, lại thấy Dung Ly bình tĩnh tự nhiên, lắp bắp hỏi: "Vì sao ngươi vừa tới thì ban đêm liền có người chết, chắc ngươi không phải là lệ quỷ kia chứ!"

Trần Lâm khàn giọng: "Ngươi, ngươi......"

Nam tử này phản ứng quá mức kỳ lạ, giống như trước đó đã từng gặp qua, hắn lại nói: "Ngươi, sao ngươi còn tới nữa......"

Những người đứng gần Dung Ly nhao nhao lui ra sau, sợ nàng chính là lệ quỷ biến thành.

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Hôm qua ta vào thôn còn lên núi một chuyến, vào thôn chỉ vì muốn tìm hai tấm da hổ cho lão gia trên trấn."

Nàng nói mập mờ không rõ, khiến thôn dân nghe đều sửng sốt.

Bà lão quay đầu lại hỏi: "Da hổ, chẳng lẽ hôm qua ngươi tới nhà Trần Lâm mua da hổ?"

Nam tử vừa không gật đầu cũng chưa lắc đầu, mồ hôi lạnh toát ra, khuôn mặt đang tức giận đỏ bừng ngược lại trở nên trắng bệch, xoay người muốn trốn vào trong phòng.

Bà lão thấy thế chụp lấy cánh tay của hắn, "Con nói một câu rõ ràng đi, trước không nói đến chuyện thê tử của con, hôm qua vị cô nương này có đến tìm con không?"

"Mẹ, người đừng hỏi con!" Trần Lâm lên tiếng.

Hóa ra bà lão này là mẹ của nam tử kia, nói không chừng cả cái thôn đều là cùng họ cùng tộc.

Trần Lâm không dám nhìn Dung Ly một cái, cũng không thể hất cánh tay của bà lão ra, đứng yên bất động, sau đó quần của hắn bỗng dưng bị ướt, không ngờ lại sợ hãi đến mất khống chế.

Vừa rồi còn có thể nói vài lời hung hãn vì thê tử, hiện tại giống như héo úa.

Bên này còn nhiều đôi mắt đang nhìn, Trần Lâm vừa cảm thấy thẹn, vừa cảm thấy sợ, sắc mặt trở nên rất méo mó.

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Nếu không làm sáng tỏ, những người này thật sự sẽ coi nàng là lệ quỷ giết người."

Dung Ly chậm rãi hỏi: "Đại ca hôm qua ngươi thấy ta khi nào, ngươi cứ việc nói là được."

Lời này vừa nói ra, Trần Lâm càng sợ hơn, "Đêm qua, đêm qua thê tử của ta tự bóp cổ mình, ta, ta......" Hắn khoanh tay che trước háng, ống quần cũng bị ướt một mảng.

Bà lão vội vàng cởi áo khoác ra cột vòng quanh trên eo của hắn, "Con cứ việc nói."

Trần Lâm nắm chặt áo khoác của bà lão, run run nói: "Ta không dám tiến lên một bước, bóng đen kia muốn bắt thê tử của ta, ép nàng đến góc tường, thê tử của ta kêu rất lớn tiếng, nhưng ta, ta cũng sợ mà."

Hắn hơi mím môi khô ráo, lại nói: "Sau đó bóng đen kia bao phủ sau lưng thê tử ta, bắt lấy đôi tay của nàng, lệnh nàng bóp cổ chính mình, thê tử giãy giụa liên tục, vặn vẹo như bánh quai chèo ở dưới đất......"

Mọi người mở to mắt, không dám thở mạnh.

Trần Lâm khóc ròng: "Thê tử của ta cứ vậy mà chết, bóng đen kia giống hệt như nước, dính xuống đất chảy đi."

Bà lão cũng khóc theo, "Con dâu đáng thương của ta."

Trần Lâm giơ tay lau nước mắt, "Sau đó, cô nương này đi tới, nói là nghe thấy âm thanh nên đến nhìn xem, nàng, nàng, đứng bên cạnh thê tử của ta nhưng không hề sợ."

Dung Ly ho khan, "Thân thể của ta không tốt, vốn chính là người sắp chết, sớm muộn gì cũng sẽ thành quỷ, cần gì sợ lệ quỷ kia lấy mạng."

Sắc mặt nàng còn trắng hơn đồ tang, cổ gầy eo nhỏ, ốm yếu đến dường như có thể bị gió thổi đi, thật sự không phải dáng vẻ trường thọ.

Trần Lâm không tin, "Nhưng, nhưng ngươi còn hỏi ta......"

Dung Ly ngước mắt lên, "Ta nghe thấy tiếng kêu gào, cho rằng sẽ có người tới cứu giúp, nào ngờ kêu rất lâu mà cũng chưa ngừng, hình như chẳng có ai đi nhìn xem một cái, ta suy nghĩ không thể khoanh tay đứng nhìn nên che mưa đi tìm, trên đường vô cùng yên tĩnh, không một người nào ra ngoài. Ai ngờ, lúc tới đã chậm rồi."

Hoa Túc lạnh lùng hừ một tiếng.

Dung Ly nói nhỏ nhẹ, "Các ngươi ở cùng thôn, nghe có người kêu la nhưng không cứu giúp, chỉ mỗi ta là người từ nơi khác đến đây, ta rõ ràng là có ý tốt, lại cố tình bị xem thành quái nhân, không phải các ngươi mới kỳ lạ sao."

Thôn dân á khẩu không trả lời được.

Dung Ly lại nói: "Thôi, ta từ bỏ tấm da hổ này, nếu ta ở lại trong thôn lâu hơn, chẳng phải các ngươi sẽ lột da của ta ra sao."

Hoa Túc lạnh giọng: "Nếu bọn họ có lá gan này, ta chặt tay bọn họ trước."

Bà lão cân nhắc lời nói của nàng, kinh ngạc hỏi: "Vừa nãy ngươi nói, vì tìm da hổ nên ngươi còn đi lên núi, chính là ngọn núi ở hướng đông?"

Dung Ly gật đầu, không biết trên núi kia có gì quái dị mà chỉ có một nhà đồ tể ở trên núi.

Bà lão kinh ngạc: "Ngươi lên núi làm cái gì?"

Dung Ly do dự một chút, rồi dứt khoát mở miệng: "Tìm người, nghe nói thợ săn tốt nhất trong thôn này ở trên núi."

Sắc mặt bà lão khó hiểu, "Tuy đứa cháu trai kia thật sự đi săn, nhưng ta chưa bao giờ thấy hắn bắt được thứ gì tốt, nhưng mỗi lần lên trấn trên đều thấy hắn có đồ trên tay, cũng không biết lấy từ chỗ nào."

Nàng nhìn qua Trần Lâm, "Con nói có phải không?"

Trần Lâm đỏ mặt tía tai, hạ bộ và trên đùi thật sự khó chịu, hắn nắm chặt áo khoác ở bên hông nói: "Phải phải, nếu các người muốn nói chuyện phiếm thì sao không đến nơi khác, ta, thê tử của ta còn......" Thi thể của thê tử hắn còn ở trong phòng.

Mọi người vốn cũng không muốn nhìn nhiều, đành phải giải tán.

Dung Ly vẫn đứng ngoài cửa nhìn bà lão vào phòng, qua một lát, bà lão cùng nam tử đã thay quần khiêng một chiếc chiếu bọc thi thể ra ngoài.

Trần Lâm dứt khoát bê ngang chiếc chiếu lên, "Mẹ về trước đi, con đưa nàng qua."

Bà lão dừng bước chân, gật đầu: "Con đi đi."

Trong vạt áo Dung Ly lộ ra cái đầu lông xù xù, nàng giơ tay ấn đầu Thùy Châu xuống.

Bà lão thấy nàng còn ở đây, rất là kinh ngạc, "Cô nương sao ngươi còn chưa đi, đã lâu rồi trong thôn không chào đón người ngoài, ngươi nên rời đi sớm chút cho thỏa đáng, nếu muốn mua da hổ gì đó thì chờ thêm khoảng thời gian nữa, sẽ tự có người đem đến trấn trên."

"Trong thôn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật sự...... Có lệ quỷ sao?" Dung Ly cẩn thận hỏi.

Bà lão trầm mặc một lát, dứt khoát nói: "Ngươi theo ta tới đây."

Hoa Túc đi bên cạnh, nhẹ xùy một tiếng: "Ai cũng dám đi theo, không sợ bà lão này bán nàng đi."

Dung Ly biết quỷ này lo lắng cho nàng, âm thầm cong khóe miệng lên, đi theo bà lão một đường, vào trong phòng.

Trong phòng đốt than, ấm áp dễ chịu, một đứa bé đang nằm trên chăn chơi với bàn chân của mình, có lẽ là con trai của phụ nhân xinh đẹp kia.

Bà lão đi đến mép giường, bọc đứa bé vào trong chăn rồi ngồi xuống nói: "Việc trong thôn này, chúng ta luôn luôn không kể với người ngoài, nhưng vừa lúc ngươi gặp được thì nói một chút cũng không sao, nếu không nói rõ chuyện này, có thể sẽ khiến ngươi suy nghĩ miên man, nhưng nói ra sợ ngươi sẽ càng sợ hãi."

Hoa Túc khoanh tay, thời điểm quay đầu lại bím tóc đung đưa ở sau lưng, "Thôn dân coi việc này là bị quỷ ám, kỳ thật là yêu ám."

Dung Ly lắc đầu với bà lão, "Ta không sợ."

Bà lão nói: "Ta không ngờ lần này lại đến phiên con dâu của ta, Trần Lâm 40 tuổi mới cưới nàng, hắn già rồi mới có con, thê tử lại qua đời lúc còn trẻ."

Bà lão nói tiếp: "Việc này đã nghe từ thật lâu trước kia, khi đó ta còn nhỏ, nghe trưởng bối kể lại, nơi đây bị quỷ ám bắt đầu từ hơn trăm năm trước, cách một đoạn thời gian, trong thôn sẽ có người bị lệ quỷ hại chết, ban đầu không ai có thể nghĩ đến là do quỷ quái quấy phá, nhưng vì người chết một là cắt cổ, hai là thắt cổ tự vẫn...... Vô cùng lạ lùng, nhìn như đều tự đoạt đi mạng sống của mình."

"Sau đó thế nào?" Dung Ly hỏi.

Bà lão: "Sau đó quỷ kia càng thêm không kiêng nể gì, không cố ý tránh đi mà hành động ngay trước mặt người khác......"

"Giống như lời của hắn vừa rồi......" Dung Ly nói.

Bà lão gật đầu, nhíu mày: "Đúng vậy, ta cũng từng...... Thấy, người chết là con trai của ta, khi đó hắn mới bảy tuổi, tuy có chút bướng bỉnh nhưng không đến tội chết, thế mà lệ quỷ kia quấn lên người hắn, hại hắn nhảy xuống giếng bị chết đuối......"

Ban đầu Dung Ly cảm thấy việc quỷ ám có liên quan đến đồ tể cùng manh nữ ở trên núi, nhưng nghĩ lại, thời điểm con trai của bà lão này bảy tuổi là vào mấy chục năm trước, mấy chục năm trước, không chừng đồ tể cùng manh nữ còn chưa ra đời.

Nàng suy tư một lát, hỏi: "Con trai của bà, có...... Đi đến nơi nào, gặp phải người nào không?"

Bà lão lắc đầu: "Khi đó hắn bướng bỉnh, thường xuyên chạy ra bên ngoài, thích trêu ghẹo người khác, làm sao ta biết được hắn đã gặp ai, nhưng chắc chắn đều ở trong thôn, dù sao bên ngoài toàn là đường núi, hắn chỉ là một đứa trẻ, không thể dựa vào hai cái đùi mà chạy vào trong thành được."

Dung Ly nhỏ giọng: "Bà nhìn thấy hắn ngã xuống giếng sao, hắn......"

Bà lão than thở, "Ta thấy một bóng đen bao phủ trên lưng hắn, bóng đen kia cao khoảng năm thước, sau đó hắn liền nhảy xuống, ta kêu hồi lâu mà không ai trợ giúp ta, nên ta nắm lấy dây thừng nhảy vào, nhưng dưới giếng có nước, ta lại không biết bơi, cắm đầu xuống một lát rồi phải trồi lên, một lúc sau hắn nổi lên thì cũng đã chết."

Hoa Túc nghe xong một hồi, tự mình nói: "Mực chính là sợ nước, trận mưa đêm qua đến thật trùng hợp, che giấu mùi mực, có thể nói là giết địch 1000 tự tổn hại mình 800."

"Trong giếng có gì bất thường không?" Dung Ly lập tức hỏi.

Bà lão giơ tay xoa giữa mày, "Dưới giếng quá tối, ta không nhìn thấy rõ gì cả, khi sờ đến con trai, ta khóc la hơn nửa ngày mới có người kéo ta lên trên, trừ việc này ra thì chẳng còn gì khác."

Dung Ly nhíu mày, "Những người bị lệ quỷ hại chết ở trong thôn cũng đột nhiên như vậy liền......"

Bà lão thương tiếc, "Nhưng lúc trước thê tử của Vương gia lại nói ngửi thấy mùi mực, trong thôn này không có một tiên sinh dạy học, hơn nửa số người thậm chí không biết chữ, đừng nói nghiên mực, ngay cả bút cũng chưa nắm được vài lần, mùi mực thật kỳ lạ, cũng không biết có phải do nàng ngửi nhầm hay không."

Dung Ly thầm nghĩ không nhầm, chính là Kiêu Linh Mặc, nhưng không biết vì sao Kiêu Linh Mặc muốn hại người dân ở trong thôn này, đã nhiều năm trôi qua còn chưa chịu dừng tay.

Hoa Túc lạnh giọng: "Quả thật là nó, không biết trốn ở đâu trong thôn, thật sự trốn rất tốt."

Bà lão nghĩ nghĩ mới nói: "Con trai của nhà Vương gia chết vào nửa năm trước, mới chỉ tám tuổi, tính nết cũng rất kiêu căng, nghe nói ngày ấy hắn đi lên núi một mình, không biết đã gặp được cái gì, vội vàng trở về nhà, chưa đến nửa ngày liền đưa đầu vào dưới bệ bếp, đang sống sờ sờ...... Lại đốt đầu mình thành than."

Hơi thở Dung Ly cứng đờ, một bàn tay lạnh băng vỗ nhẹ hai cái sau lưng nàng.

Hoa Túc vuốt ve lưng nàng: "Tráng lá gan, đừng sợ."

Dung Ly bình tĩnh lại, nhíu mày hỏi: "Hắn lên núi?"

Bà lão thở dài: "Đúng vậy, bị chết thật sự thảm, chẳng biết trước đó hắn đã làm cái gì."

Dung Ly trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy đồ tể cùng manh nữ trên núi vô cùng khả nghi, vì vậy hỏi: "Ta lên núi gặp được hai người, trong thôn này chỉ có hai người bọn họ ở trên núi sao, bọn họ dọn lên núi sống từ khi nào, và vì sao phải dọn đi?"

Bà lão ai da một tiếng, "Ta nghe suýt nữa phát ngốc."

Ánh mắt Dung Ly lộ ra áy náy.

Bà lão thở dài lần thứ hai, "Đồ tể ở trên núi cũng là họ Trần, tính theo vai vế, hắn còn phải gọi ta một tiếng bà sáu, tính tình của hắn từ trước đến nay đều nóng nảy, làm việc lại không yên ổn, luôn muốn đi đường tắt, kiếm được một ít tiền thì sẽ lên trấn trên tiêu xài hết, người trong gia tộc dạy dỗ hắn một trận, hắn nghe lời nói của thê tử mình rồi liền dọn lên núi ở, hận không thể cách càng xa càng tốt."

Dung Ly cân nhắc một lúc, "Thê tử của hắn cũng là người trong thôn?"

Bà lão lắc đầu: "Manh nữ là do hắn đưa về từ trấn trên, nói là hoàn cảnh đáng thương, ta thấy nàng ta không phải bị mù mắt, mà là bị mù tâm, chịu thương chịu khó, nếu theo người khác thì đâu đến nổi khổ như vậy, không biết sao nàng ta lại coi trọng một tên lỗ mãng"

Nghe vậy, đồ tể kia giống như không được ưa thích.

Bà lão lại nói: "Manh nữ đó tới đây đã bốn năm, chưa từng sinh con, không biết do nguyên nhân gì. Ngày thường chúng ta rất khó gặp được nàng ta, đại khái vì nàng ta là một người mù, lên núi rồi không dễ đi xuống."

Dung Ly nhớ tới ngày hôm qua khi manh nữ đến bờ sông giặt xiêm y, bước chân thật vững vàng, căn bản không giống bị mù.

Bà lão dịch chăn cho cháu nội, "Không còn điều gì khác để nói nữa, cô nương vẫn nên sớm rời đi thôi, đỡ phải chuốc hoạ vào thân."

Hoa Túc cười nhạt: "Tâm còn tính tốt."

Dung Ly hỏi tiếp: "Lệ quỷ làm loạn lâu như vậy, vì sao các người không dọn đến nơi khác ở?"

Vẻ mặt bà lão đau khổ, "Đây là cội nguồn của Trần gia chúng ta mà, sao có thể nói dọn liền dọn, hơn nữa...... Lúc trước có một người trẻ tuổi dọn lên trấn trên nhưng vẫn bị chết, qua hồi lâu, người trong thôn mới biết hắn bị chết một cách kỳ quặc, ắt hẳn do lệ quỷ làm hại."

Dung Ly kinh ngạc, "Trước khi hắn dọn đi đã gặp chuyện gì?"

Bà lão lắc đầu: "Không có gì đặc biệt, trước khi dọn đi có cãi nhau một trận với người khác."

"Với ai?" Dung Ly truy vấn.

Bà lão trả lời: "Tên ở trên núi kia, hắn xuống núi mua thuốc gặp phải người bị chết đó, người bị chết đó nói năng thiếu lễ độ, trêu chọc manh nữ trên núi."

Hoa Túc cúi đầu nhìn thần chú thêu trên xiêm y của mình, đã phai nhạt hơn nhiều so với ban đầu, còn có thể nhìn ra được hoa văn. "Lên núi xem xem, manh nữ kia không bình thường."

Dung Ly nhỏ nhẹ nói: "Đa tạ đã kể cho."

Bà lão thúc giục: "Sớm rời đi cho tốt, đừng đến đây nữa!"

Dung Ly gật đầu: "Ta đây phải đi rồi, bà bà người cũng cẩn thận một chút."

Tuy nói vậy, nhưng kỳ thật Dung Ly không rời đi mà lên trên núi.

Hoa Túc thản nhiên nói: "Không nghĩ tới Kiêu Linh Mặc lại biến thành như vậy."

Dung Ly còn đang suy nghĩ về lời nói của bà lão, khi lên núi tinh thần không tập trung nên suýt nữa bị vấp ngã, may mà được Hoa Túc đỡ. Nàng ngửa ra sau, bất chợt dựa lên người Hoa Túc.

Nữ tử như ngọc bích, trên người thật là thơm.

Dung Ly lấy lại tinh thần, trong lòng còn sợ hãi quay đầu lại nhìn, dứt khoát nắm lấy cổ tay áo của Hoa Túc.

Hoa Túc gỡ tay nàng ra, "Đi đường không lo đi, còn chưa xuống mồ đã coi mình là quỷ, nghĩ mình đang bay hay sao?"

Dung Ly không giận, lại nắm lấy lần nữa, đôi mắt hạnh mở to thật vô tội, "Nếu không nàng cõng ta đi."

Hoa Túc hừ lạnh, "Nàng không sợ bị người khác thấy."

Dung Ly dựa vào nàng ấy, "Có gì phải sợ, thấy cũng là người khác sợ."

Nói có lý, Hoa Túc nhất thời không thể phản bác.

Dung Ly thích nhìn lúc nàng ấy rõ ràng buồn bực, nhưng miệng như bị chặn lại, chỉ có thể giương mắt lạnh lùng nhìn.

Nàng nâng cằm lên, có vẻ muốn đưa môi tới trước, nhưng đột nhiên dừng lại.

Hoa Túc dứt khoát ôm lấy eo Dung Ly, giống như cam chịu số phận, thốt ra một âm cực nhẹ: "Phiền."

Trên núi bỗng vang lên tiếng bước chân sột sột soạt soạt, mỗi bước đi cực kỳ chậm, tựa hồ từng bước đều phải thử trước một chút.

Là manh nữ kia xuống núi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com