ZingTruyen.Info

[BHTT]-[EDIT]QUAN HỆ TÌNH TIỀN

CHƯƠNG 8

KJM_1996

Thời điểm Ngô Nhã Nghiên đưa tay xuống phía dưới mò vào, Kỳ Nhạc mới lấy lại được lý trí, cầm lấy cánh tay của cô nhỏ giọng cầu xin.

"Chị...dừng lại."

Nhưng Ngô Nhã Nghiên vẫn tiếp tục, tay kia ôm lấy thắt lưng cô bé để cô bé dựa vào người mình, Kỳ Nhạc tuy rằng đã thanh tỉnh chút, nhưng hai chân như trước không còn khí lực, miễn cưỡng tựa lên cơ thể cô.

"Em tối nay đừng về nhà."

Ý tứ hết sức rõ ràng, cho dù Kỳ Nhạc chưa hiểu thế sự, cũng hiểu được chị ta muốn cái gì, nội tâm tựa hồ muốn giãy dụa, nhưng Ngô Nhã Nghiên không có cho...càng kịch liệt hôn cô bé, trong nháy mắt lý trí của Kỳ Nhạc lại được vứt vào xọt rác, rất nhanh ở phía dưới liền ẩm ướt.

Cúi đầu nhìn cô bé trong lòng xụi lơ, bị bản thân đè trên tường, Ngô Nhã Nghiên cười lấy đầu lưỡi liếm môi nàng, cô bé ở dưới vừa trải qua màn kích tình này, sợ run rẩy.

"Sao lại không được? Em xem, rất có cảm giác?"

Kỳ Nhạc cong người, cái trán tựa vào vai cô, ẩn nhẫn thở dốc.

Trong bóng tối, cách đó không xa tiếng sóng biển rì rào, gió thổi qua cây tạo ra tiếng xào xạc của lá cây, mọi người đi qua đi lại, nhưng căn bản không ai nghĩ tới bên trong con hẻm tối thui này lại có hai người con gái đang dây dưa.

"Thoải mái không?" - Ngô Nhã Nghiên để cô bé dựa trên người mình, một chân chen vào giữa hai đùi cô bé.

Kỳ Nhạc chỉ ôm cổ cô, liên tục thở dốc, cái loại cảm giác thoải mái này nàng hoàn toàn không có khả năng nói ra khỏi miệng, chỉ có thể đem mặt chôn thật sâu vào hõm vai của Ngô Nhã Nghiên.

Ngô Nhã Nghiên cười xoa xoa mái tóc mềm mại sau lưng cô bé.

"Em suy nghĩ về vấn đề chị nói đó chưa?" - Tuy rằng cô đã làm cô bé thành ra thế này, xem cô bé dáng dấp thì cũng là đồng ý đón nhận cô rồi, nhưng Ngô Nhã Nghiên không thể cứ vô cớ như vậy đi hầu hạ người khác được.

Kỳ Nhạc nghe xong thân thể cứng đờ, thực sự nhắc nhở bản thân rốt cuộc vì cái gì lại cùng chị ta ở chung một chỗ, gật đầu.

"Đại khái...em đã nghĩ kỹ."

"Em rất thông minh." - Ngô Nhã Nghiên lúc này mới rút ngón tay ra, đầu ngón tay dính dịch thể kéo thành một sợi thật dài, trong bóng đêm lóe lên thuỷ quang.

"Chết rồi, không có khăn tay."

Giơ bàn tay ướt sũng đến trước mặt Kỳ Nhạc, khoảng trống giữa hai ngón tay còn kết nối với nhau bằng một sợi dây chất lỏng, dọc theo ngón tay chảy xuống, Kỳ Nhạc nghĩ thấy bản thân quả thực quá mất mặt, không dám ngẩng đầu, cúi đầu tìm túi tiền.

"Em...em cũng không cầm theo khăn..." - Giọng nàng nhỏ như thể đều bị gió thổi đi.

"Cái này đều là của em chảy ra, em nói chị phải làm sao bây giờ?" - Ngô Nhã Nghiên nâng cằm của nàng khiến cô bé ngẩng đầu lên, Kỳ Nhạc khẩn trương nhìn về phía cô, đại khái hiểu cô muốn nàng làm cái gì, nhưng bản thân nàng làm không được.

Nhìn cô bé bị mình bức sắp khóc, đột nhiên hiểu ra, bởi vì Ngô Nhã Nghiên cùng mấy người cũ đều thích đùa không có giới hạn, cho nên căn bản cô không biết hành động của mình, đối với cô bé này là thật biến thái.

"Ngốc, em thế nào không nghĩ đến cùng chị chạy ra biển lấy nước rửa." - Ngô Nhã Nghiên cầm cằm cô bé lắc lắc, bất đắc dĩ cười.

"Bình thường không phải rất thông minh sao?"

Kỳ Nhạc nghe cô nói mà trên mặt trắng bệt, may là ở đây tia sáng mập mờ, sẽ không bị cô nhìn thấy, đi theo cô tiến về phía bãi biển, Ngô Nhã Nghiên đem giày cởi bỏ, nước biển rất nhanh đã chạm đến mắt cá chân cô, gió thổi làm tóc cùng váy của cô trở lên rối loạn.

Buổi tối ở biển, ngoại trừ bãi cát còn có chút sáng, bên kia biển đã là một màu đen kịt, sóng biển vỗ vào đá ngầm tạo ra những âm thanh ầm ầm đáng sợ, màn đêm như muốn mang bãi biển này nuốt hết vào, Kỳ Nhạc trong lòng sinh ra sợ hãi.

"Chị ơi chị quay lại đây đi." - Kỳ Nhạc ở phía sau lo lắng hét lên.

Ngô Nhã Nghiên dừng bước, khom người ở trong nước mò mò một lúc, sóng đánh rất mạnh, đem mép váy của cô đánh ướt, Kỳ Nhạc thực sự sợ những cơn sóng này sẽ đem luôn cả chị ta biến mất.

"Thế nào? Em lo lắng cho chị?" - Ngô Nhã Nghiên đưa tay lên lau nước mắt trên mặt Kỳ Nhạc.

Kỳ Nhạc lấy tay xoa mặt, giương mắt nhìn cô, sau đó chuyển hướng đến nơi khác.

"Em muốn gọi điện về..."

"Em không có tiền thì đi theo chị đi, chị có thể cho em tiền." - Ngô Nhã Nghiên trước đây cũng bao nuôi qua một tiểu nam sinh, trước khi ở cùng một chỗ liền bàn bạc về vấn đề tiền nong rõ ràng, nên đến lúc chia tay cũng không hề rắc rối lằng nhằng.

Thân thể bị Ngô Nhã Nghiên ôm vào trong ngực, hai người cứ như vậy dính vào nhau chặt chẽ, Kỳ Nhạc không có trả lời cô, muốn nàng trả lời thế nào đây, đem bản thân bán cho chị ấy?

Nếu như mối quan hệ này biến thành thuần tuý tình-tiền, Kỳ Nhạc nghĩ căn bản nàng khẳng định không thể chịu được qua một ngày, cho nên nàng nghĩ, nếu có thể thích đối phương, trong tư tưởng sẽ thoải mái hơn, nàng thật sự không muốn bán thân vì tiền, giống như một con đ...

Lúc này Ngô Nhã Nghiên rõ ràng cảm nhận được, cô bé trong lòng còn đặt nặng vấn đề xã hội. Thử đi ra xã hội, chất vật kiếm tiền đi. Cái gì mà trinh tiết, tôn nghiêm! Không có tiền mới là khổ sở nhất.

"Như vậy nha, tiền nhà cũng tiền học của em chị sẽ trả, em thích cái gì liền nói với chị, không cần phải xấu hổ." - Ngô Nhã Nghiên có cảm giác bản thân là một người tốt bụng muốn tham gia giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó.

Kỳ Nhạc không được tự nhiên giãy ra khỏi vòng tay của cô.

"Trước tiên em gọi về nhà đã." - Rồi xoay người đi ra xa một chút.

Tuy rằng bên tai tiếng sóng vỗ rì rào, nhưng, Ngô Nhã Nghiên vẫn có thể nghe thấy nàng đang gọi điện thoại cái gì.

"Bà nội, con ở nhà cô giáo học, đêm nay con sẽ không về, bà nghỉ trước đi, nhớ khoá cửa cẩn thận ạ." - Kỳ Nhạc ở trên tay cầm điện thoại nói.

Ngô Nhã Nghiên ngồi bệt dưới bãi cát, chân chôn trong cát lại thấy hơi lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve hai chân, mấy phút sau cô bé liền chạy về, thấy cô ngồi ở chỗ kia, cũng ngồi xuống, cách cô không xa cũng không gần.

"Chân chị dính đầy cát, lau không xong." - Nói xong liền giơ hai chân, gác lên đùi Kỳ Nhạc, đất cát rơi vương vãi.

Cũng không cần Ngô Nhã Nghiên nói gì, Kỳ Nhạc nhẹ nhàng phủi đi những hạt cát trên chân cô, tay nàng rất nhuyễn, động tác lại nhẹ, làm cho Ngô Nhã Nghiên rất sung sướng, cười nhấc chân đến chỗ đùi nàng cọ cọ, sau đó vui vẻ cầm giày của mình đi vào.

"Không nghĩ tới sở trường của em là nói xạo." - Trên đường trở về, Ngô Nhã Nghiên trêu ghẹo nói.

"Tới kêu chị một tiếng cô giáo Ngô đi." - Cô bé cúi đầu.

Xe dọc theo cạnh biển, đi đến biệt thự nơi Ngô Nhã Nghiên ở, rời xa thành thị ồn ào, đường đi hai bên biệt thự có thật nhiều cây xanh, nhìn như một công viên thu nhỏ, Kỳ Nhạc theo cô đi vào, tò mò nhìn xung quanh.

Dưới chân lát đá phát sáng, còn có thể nhìn thấy bên kia có đặt một cái chòi nghỉ ngơi tinh xảo, bên trái có một hồ phun nước, Kỳ Nhạc đã bị mỹ cảnh trước mặt làm chậm bước chân.

"Đều là thuê công nhân làm, có cái gì đẹp." - Ngô Nhã Nghiên đến nắm lấy tay nàng, ngày nào cũng nhìn làm cô sớm chán phong cảnh nơi này rồi.

Kỳ Nhạc cứ như vậy bị cô nắm tay dắt về, vào đến cửa đột nhiên cảm thấy khẩn trương, co quắp bất an đứng yên ở nơi đó.

"Tuỳ tiện ngồi nha, hai ngày nay người giúp việc trong nhà có chuyện về quê, không có ai dọn dẹp, cũng hơi bừa bộn." - Ngô Nhã Nghiên đến tủ lạnh lấy nước uống.

Trên sofa quăng đầy quần áo bị bị thay, trên bàn ngoại trừ đồ ăn còn xen lẫn rất nhiều đồ đạc khác, hai bên trái phải tủ quần áo đều mở toang, trên sàn nhà đầy những đôi giày bị ném lăn lốc, còn có vài món vẫn còn tem giá bị vứt vào một góc, nhìn qua thật sự rất hỗn loạn.

"Em giúp chị thu dọn một chút." - Chỉ có đơn độc hai người ở trong phòng, Kỳ Nhạc có chút xấu hổ, khom người đi nhặt đồ trên mặt đất.

Ngô Nhã Nghiên đem ly nước đặt ở vị trí duy nhất trên bàn không có vật gì, sau đó từ phía sau ôm lấy Kỳ Nhạc, mở môi nhẹ nhàng đặt tại vành tai cô bé.

"Đừng làm, em không phải giúp việc nhà chị."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info