ZingTruyen.Info

[BHTT]-[EDIT]QUAN HỆ TÌNH TIỀN

CHƯƠNG 12

KJM_1996

Xe đi rất nhanh, chớp mắt đã đến gần trường học, Kỳ Nhạc kêu cô dừng lại, "Chị chờ em một chút nha." - Nói xong cô bé liền bỏ chạy khỏi xe.

Ngô Nhã Nghiên bởi vì thiếu ngủ nên có hơi cáu kỉnh, nhìn bóng dáng cô bé kia đã chạy ra xa, lại liếc nhìn đồng hồ, tay vịn vào vô lăng toan muốn lái xe đi luôn "Kêu đợi làm cái gì?! Không phải em đã bị trễ rồi a!" nhưng cuối cùng vẫn là tiếp tục ngồi đó chờ.

Vài phút sau, Kỳ Nhạc mang theo hai cái túi vội vã chạy tới, mở cửa xe ra nhét vào tay cô một túi.

"Không cần chở em đến tận cổng đâu, bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm." - Nói xong, cô bé cầm lên túi sách xoay người bỏ đi.

"Nóng --" - Cái túi trên tay rất nóng, Ngô Nhã Nghiên cúi đầu xuống nhìn, cô bé kia dĩ nhiên lại đưa cô hai cái bánh bao, bánh mới ra lò nóng hổi bỏng cả tay.

Kỳ thực Ngô Nhã Nghiên rất ghét ăn bánh bao, nhưng không biết có phải do lúc đó quá đói hay không, ngửi thấy mùi bánh bao thịt thơm lừng, có chút thèm muốn ăn.

Cắn một miếng, bánh bao còn nóng làm lưỡi cô nóng rát, Ngô Nhã Nghiên cầm bánh lên thổi một lúc, mới dám cắn lần thứ hai, bánh bao bỏ vào trong miệng mùi vị thật ngon, không nghĩ có thể ăn xong hai cái nhanh như vậy.

Tâm trạng của Ngô Nhã Nghiên tốt lên rất nhiều, cô tựa hồ cảm thấy bản thân có điểm thay đổi, trước đây cô không bao giờ mang người về nhà, lần này phá lệ đại khái bởi vì đối phương là một cô bé, cho nên không cần bận tâm nhiều.

Ngô Nhã Nghiên tựa khuỷu tay vào bên cạnh cánh cửa xe, nhìn cái túi trống không trong tay, trước đây tuy rằng cùng rất nhiều đàn ông, ai ai cũng nghĩ biện pháp nịnh nọt lấy lòng mình, cũng có người thậm chí bỏ ra một số tiền lớn để theo đuổi cô, nhưng tất cả đều không làm cho cô có hứng thú, cái dạng lễ vật bánh bao thịt là lần đầu tiên cô được nhận, rất ngạc nhiên.

Đem túi kia ném vào thùng rác ven đường, cô bé này đúng là tuổi vẫn còn nhỏ, thật ấu trĩ.

Nàng sẽ không thực sự cho rằng hai người bọn họ là đang yêu đương a, cô bé tựa hồ không phải chỉ vì tiền mới đi lấy lòng cô, mà là rất để bụng về cô..., nếu như điều cô suy đoán trở thành sự thật, Ngô Nhã Nghiên chắc chắn sẽ chuồn lẹ, cô là loại người thích đứng ở vị trí chỉ đạo, thích dùng tiền để mua niềm vui, hoàn toàn không muốn nghĩ đến một ngày bản thân vì tình cảm mà mất đi lý trí.

Bởi vì đêm qua không ngủ đủ giấc, Kỳ Nhạc ở trên lớp mơ mơ màng màng, bị cô giáo chủ nhiệm thấy được, tan học phải lên phòng giáo viên uống chén trà.

"Học sinh thì phải biểu hiện cho ra là một học sinh, không cần suy nghĩ đến những chuyện tình gì to tát lớn lao, chuyên tâm dốc sức vào việc học là được rồi, bằng thực lực của bản thân chân chính kiếm ra đồng tiền mới không để người khác chê người. Em bây giờ tuổi còn nhỏ, rất nhiều sự việc còn chưa hiểu, ngày mai đem phụ huynh đến đây gặp tôi."

Kỳ Nhạc trong tư tưởng trầm xuống, cô giáo nói những lời này với nàng là có ý tứ gì.

"Cô giáo, em biết sai rồi, sau này sẽ không ngủ gật trên lớp nữa, mong cô đừng gọi bà nội đến, bà em có bệnh yếu tim..." - Tâm nàng run rẩy muốn khóc, rất sợ cô giáo đã biết chuyện mình làm.

Cô giáo chủ nhiệm đẩy đẩy gọng mắt kính nhìn về phía Kỳ Nhạc, thấy cô bé cúi đầu thái độ nhận sai, cũng không muốn làm khó nàng.

"Kỳ Nhạc, em nhớ làm người phải có tự ái, thôi được rồi, về trước đi."

Kỳ Nhạc rất xấu hổ, các giáo viên xung quanh đều như quan tâm đến cuộc nói chuyện của nàng, cùng cô chủ nhiệm chào hỏi một chút rồi xoay người vội vã bước ra khỏi phòng.

Trong phòng giáo viên, cô giáo chủ nhiệm của Kỳ Nhạc lắc đầu, hướng một giáo viên ngồi bên cạnh nói.

"Lũ trẻ bây giờ đúng thật ra, chuyện gì cũng có thể làm được."

"Làm sao vậy? Đứa trẻ Kỳ Nhạc kia, bình thường vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời mà." - Giáo viên nọ hiếu kỳ.

"Buổi sáng hôm nay mình đang trên đường đi làm, tình cờ thấy cô bé từ trên xe người khác đi xuống, còn cùng người nọ dáng vẻ rất thân mật." - Nữ giáo viên chép miệng.

"Nghe nói hình như điều kiện nhà cô bé không tốt, nhưng chắc cũng không đến mức đó đâu, cô bé mới chỉ là học sinh cấp 3, chắc người đó là người nhà của nàng thôi."

"Nhà cô bé chỉ còn bà nội, ba đã mất từ lâu mà mẹ thì nợ tiền người ta bây giờ đang bỏ trốn, mình nói cho cậu nghe, cái xe đó, nhìn qua đã biết rất mắc tiền, chồng mình cũng mua không nổi đâu."

"Vậy chắc là đúng rồi, thật đáng tiếc, cô bé lớn lên xinh đẹp lại ngoan ngoãn, nhưng đúng là trong nhà không có người lớn quản thì sẽ hỏng ngay." - Trong phòng làm việc, mấy giáo viên bà tám nhỏ giọng nghị luận.

Kỳ Nhạc trở về lớp học, không biết có phải do bản thân tự đa nghi hay không, lúc nàng bước ra khỏi phòng, có cảm giác các giáo viên đều quay qua bàn tán về nàng, mặc dù không nghe được, nhưng những ánh mắt dò xét kia cô bé có thể thấy được.

Cả ngày hôm nay, tinh thần của nàng đều có chút hoảng hốt, trong đầu lộn xộn, nếu như hiện tại từ bỏ, còn kịp không?

Nhưng kế tiếp nàng phải làm sao bây giờ, tiếp tục đi làm thuê, hơn nữa nàng cũng đã để dành được một chút trong ngân hàng, miễn cưỡng có thể trang trải hết tiền học năm đầu, còn lại thì từ từ kiếm, mặc dù cực khổ nhưng vẫn tốt hơn loại quan hệ trong bóng tối này, lời người đáng sợ, nếu thật sự bị người khác biết được, nàng làm sao còn mặt mũi tiếp tục đi học.

Sau đó nàng lại nghĩ đến Ngô Nhã Nghiên, người phụ nữ kia tuy rằng nói với mình chị ấy chỉ đi tìm niềm vui tình dục mà thôi, nhưng nếu nói chị ấy đối với nàng rất tốt thì đúng là không sai, nếu như muốn kết thúc thì cần phải đem tiền chị ấy cho trả lại, tuy rằng cũng không có bao nhiêu.

Quyết định như vậy, Kỳ Nhạc về nhà lấy tiền, nhưng vừa vào đến cửa phòng thì lại thấy bà nội ngã ở chân giường.

"Bà nội!" - Cô bé gọi nhưng không có ai đáp lại, chân tay luống cuống lấy ra điện thoại di động liền phát hiện điện thoại đã bị sập nguồn, có bấm thế nào cũng không chịu hoạt động. Kỳ Nhạc nước mắt lưng tròng, nhanh chân chạy sang nhà hàng xóm xin mượn điện thoại, bấm 120.

May là có nhà hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ mới đem được bà nội tới bệnh viện, ngồi ở ghế ngoài phòng cấp cứu, tay chân Kỳ Nhạc đều run rẩy, sợ bà nội thật sự sẽ xảy ra chuyện gì.

"Mang đủ tiền?" - Bác hàng xóm quan tâm hỏi cô bé "Bác cũng không có nhiều, đây là 500 đồng, cháu cầm tạm mà lo cho bà."

"Không cần, cảm ơn bác, cháu có mang theo tiền, hẳn là đủ." - Bác hàng xóm này là một người tốt, nhưng tiền kia cô bé không dám nhận, tựa hồ kể từ khi ở chung với Ngô Nhã Nghiên, cô bé không còn dám đơn giản như vậy nhận tiền của bất kỳ ai nữa.

Thế nhưng bà nội phải làm qua rất nhiều kiểm tra, còn bị giữ lại ở bệnh viện, hai ngàn trong thẻ cùng một ít tiền Ngô Nhã Nghiên đưa cho, cũng không biết có đủ chống đỡ qua đêm nay không.

"Bác, có thể cho cháu mượn điện thoại được không, cháu...cháu gọi cho cậu của cháu." - Kỳ Nhạc chỉ có thể hướng bác hàng xóm xin mượn dùng điện thoại.

Vừa nhấc máy thì cậu cô bé vội vàng hỏi, "Mẹ của ngươi đã trở về chưa? Bảo bà ấy trả tiền cho ta. Chị họ ngươi sắp sinh, việc gì cũng cần nhờ đến tiền." - Sau khi biết mẹ của cô bé chưa về, người cậu rất nhanh trực tiếp tắt máy.

Kỳ Nhạc tuyệt vọng ngồi trên ghế hành lang, ghế sắt lạnh như băng cũng tựa như lòng người vậy, nàng bụm mặt vào đầu gối, không cách nào kiềm chế cảm xúc mà nước mắt rơi lã chã, nếu như bà nội cũng ra đi thì cuộc sống của nàng còn ý nghĩa gì nữa.

Không, còn có một người, Kỳ Nhạc đột nhiên nghĩ đến Ngô Nhã Nghiên, nàng còn có thể vay tiền của chị ấy, cười khổ một tiếng, xem ra vô luận như thế nào thì quan hệ tiền tình giữa hai người cô bé cũng không thể cắt đứt được.

Ôm tia hy vọng cuối cùng, Kỳ Nhạc cầm điện thoại định gọi, nhưng mới nhớ tới số chị ta đang lưu ở trong điện thoại của mình, mà bây giờ máy không mở được, ngoại trừ nơi ở ra, nàng chẳng biết gì về chị ta cả, cũng không biết phải đến chỗ nào mới thì được Ngô Nhã Nghiên.

Nếu như trong trường hợp xấu nhất không thể liên hệ được với chị ta, thì cô bé sẽ bỏ học đi ra ngoài làm công, ông trời sẽ không thực sự tuyệt tình chặt đứt mọi đường sống của bà cháu nàng chứ.

------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info