ZingTruyen.Info

[BHTT]-[EDIT]QUAN HỆ TÌNH TIỀN

CHƯƠNG 10

KJM_1996

Tuy rằng Ngô Nhã Nghiên cũng chưa có kinh nghiệm "làm" với con gái, nhưng cơ thể cô bé này đối với cô rất quen thuộc, ít nhất cũng sẽ không manh động làm đau nàng.

Người kia cứ thong thả đưa ngón tay đi vào rồi đi ra, nhưng Kỳ Nhạc lại cảm thấy thời gian như dài vô tận, hai người con gái có thể làm ra những động tác như thế này sao? Cả thân thể cùng tâm trí của cô bé đều đang dằn vặt.

Thấy cô bé đã quen dần với nhịp độ, Ngô Nhã Nghiên nhẹ nhàng tăng sức lực một chút, Kỳ Nhạc liền bày ra một bộ mặt vô cùng thống khổ gắt gao ôm lấy vai cô, hai chân bắt đầu run rẩy.

"Em đau à?" - Ngô Nhã Nghiên ngừng động tác.

Kỳ Nhạc không nói ra, mà từ từ nhắm hai mắt gật đầu, thân thể bị chị ấy lấp đầy, mỗi một lần ma sát cũng đều mang đến một trận đau đớn sâu sắc, nhưng cũng thoải mái không nói nên lời.

"Nói, chị muốn nghe âm thanh của em." - Ngô Nhã Nghiên lăn lộn lâu như vậy, toàn thân cũng đã mệt mỏi cùng chai sần, chỉ đơn thuần trên giường làm tình thế này cũng chẳng mang lại cho cô xúc cảm gì.

Kỳ Nhạc nghe xong lời của cô, vừa mở miệng thì liền đem chính mình doạ cho một trận hoảng sợ, tại sao giọng nói lại thay đổi?

Ngô Nhã Nghiên cười nắc nẻ, đầu ngón tay ở bên trong càng cố sức đâm sâu vào, quả nhiên, cô bé dưới thân rên lên một tiếng, nhưng sau đó lại tự dùng tay bịt kín miệng mình.

Đem tay cô bé đẩy ra, Ngô Nhã Nghiên trêu ghẹo.

"Kêu lên mới sướng a, em trước đây chưa từng tự sướng qua?"

Cô bé lắc đầu, Ngô Nhã Nghiên không đồng ý.

"Không nghe lời, chị nói rồi, muốn nghe âm thanh của em." - Dứt lời thì cúi xuống cắn vào ngực cô bé, lập tức làm cô bé thét lên kinh hãi.

"Em có thích chị làm vậy với em không?" - Ngô Nhã Nghiên nằm nghiêng, một tay chống đầu, tay kia ở bên trong người cô bé không vội cũng không hoãn, nhẹ nhàng di chuyển, Kỳ Nhạc nằm một bên nhắm hờ mắt, miệng chỉ có thể thở gấp.

Quan sát biểu tình biến hoá trên mặt cô bé, Ngô Nhã Nghiên lại rút tay ra, Kỳ Nhạc còn đang dằn vặt trong khoái cảm tình dục, đột nhiên mất đi đầu nguồn, mê man lại khát vọng nhìn về phía cô, như muốn cầu xin cô tiếp tục nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Ngô Nhã Nghiên đi lấy khăn giấy lau tay cùng cơ thể, Kỳ Nhạc khó hiểu hỏi.

"Chị đi đâu vậy?" - Vừa nói ra khỏi miệng lại thấy có điểm không hợp lý, lời này không phải rõ ràng là nàng đang muốn tiếp tục cầu hoan sao.

"Em nghĩ muốn chị, vì sao không nói? Em không nói, chị làm sao đoán được em đang suy nghĩ cái gì." - Ngô Nhã Nghiên buồn cười quay đầu lại, cô không phải muốn kết thúc, mà là muốn đi lấy một số đồ.

Khi chị ta cầm ra một vật nhìn giống hình thỏi son, Kỳ Nhạc mơ hồ có dự cảm bất an, tuy rằng cô bé không biết trên tay Ngô Nhã Nghiên đang cầm là thứ gì, nhưng nhìn cô cười xấu xa như vậy, chắc chắc không phải cái gì tốt đẹp.

Ngô Nhã Nghiên lại một lần nữa bò lên giường, nhưng không đến nằm bên người Kỳ Nhạc mà ngồi chồm hỗm ở trên đùi cô bé, Kỳ Nhạc dùng hai tay che đi bộ phận mẫn cảm.

"Làm gì cũng đã làm xong hết rồi, em chống cự chi nữa, yên tâm chị sẽ làm baby thoải mái. Em phải biết rằng chị chưa từng như vậy đi hầu hạ người khác."

Kỳ Nhạc lấy một tay ra, che ở trên mặt, môi cô bé cắn chặt, thầm nghĩ mình đã cùi rồi thì còn sợ gì ghẻ lở, chậm rãi đem hai chân mở ra, xoang mũi chua sót muốn khóc.

Thấy cô bé làm ra điệu bộ người chiến sĩ anh dũng hy sinh, Ngô Nhã Nghiên nhịn không được cười ra tiếng, lấy bàn tay vuốt ve qua lại hai bên đùi của nàng.

"Không muốn tiếp tục thì nói với chị a, đừng làm như chị đem em cường dâm đến khóc." - Ngô Nhã Nghiên từ giữa hai chân cô bé trườn lên phía trước hôn ngực Kỳ Nhạc.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chị sẽ không bạc đãi em."

Trong phòng vang lên ong ong, hình như là tiếng rung của điện thoại di động, cánh tay còn lại của Kỳ Nhạc bị Ngô Nhã Nghiên lấy ra, sau đó phía dưới thân liền bị một vật gì đó rung rung chạm vào, thân thể cô bé run lên, kinh ngạc nhìn về phía Ngô Nhã Nghiên.

"Một vật nhỏ có thể làm em thoải mái." - Ngô Nhã Nghiên giải thích.

Đồ vật kia so với ngón tay thật thô rát, trơn trượt còn rất cứng, rung rất mãnh liệt, chỉ mới nhẹ nhàng chạm vào đã làm cô bé phát ra tiếng nức nở, chịu không nổi vật kia đâm vào, nước càng tràn ra nhiều hơn.

Kỳ Nhạc không tự giác khép chặt hai chân, chống cự lại sự xâm nhập, Ngô Nhã Nghiên chỉ lấy một tay đẩy nhẹ, tiểu vật nhỏ màu hồng đã chui tọt vào bên trong thân thể cô bé, mất dạng.

"Kia...Cái kia tiến vào! Làm sao bây giờ?" - Kỳ Nhạc cảm thấy vật kia như bị hít vào sâu trong cơ thể, hoảng hốt kêu cô.

Ngô Nhã Nghiên bộ dạng từ tốn, bởi vì lúc này trên tay cô đang cầm một sơi dây nhỏ.

"Hoảng cái gì, cũng không phải không lấy ra được."

Bởi vì không nhìn thấy tình huống dưới thân, Kỳ Nhạc gấp gáp cầm lấy cánh tay Ngô Nhã Nghiên.

Ngô Nhã Nghiên bị dáng vẻ khẩn trương của cô bé chọc cười lần nữa, nghi cô bé hẳn là còn không biết vật đó là cái gì, nâng tay túm túm sợi dây kia.

"Sẽ không làm em phải đến bệnh viện nhờ bác sĩ lấy ra đâu."

Kỳ Nhạc ngượng đến không chịu được, cảm thấy bên trong bản thân có vật gì đó không ngừng rung, mà cô bé lại không có biện pháp ngăn cản, toàn thân đều khô nóng muốn chết. Mặc dù cách một lớp da nhưng vẫn có thể mang máng nghe thấy âm thanh rung động.

"Ư...a..." - Kỳ Nhạc kẹp chặt chân, cong cơ thể nhịn không được rên rỉ.

"A...Thật là khó chịu..." - Giọng nói cũng mang theo một chút run run, lông mi thật dài, ánh mắt cô bé khát vọng nhìn về phía Ngô Nhã Nghiên, như thể cô là người đang nắm giữ sinh mệnh của cô bé, lên thiên đàng hay xuống địa ngục, đều là do cô định đoạt.

Kỳ Nhạc tuy rằng không muốn như vậy rên ra, nhưng thật chịu không nổi, há miệng thở dốc thì tự động phát ra tiếng, chính cô bé cũng không tin nổi bản thân mình lại có thể phát ra những tiếng kêu dâm đãng như vậy, chỉ cảm thấy thật khó thở, linh hồn như sắp lao ra khỏi cơ thể, bất chấp liêm sỉ mà rên.

Cả thân thể rung theo tiết tấu trên tay của Ngô Nhã Nghiên, Kỳ Nhạc mặc dù nghĩ thật ức chế nhưng không cách nào khống chế, không ngừng phát ra tiếng, hình dạng hưởng thụ lại quấn quýt của cô bé làm Ngô Nhã Nghiên cũng bắt đầu động tình, đưa một ngón tay đi vào trong cơ thể của nàng.

Kỳ Nhạc cố sức ôm chặt thân thể của cô, cả người phập phồng hùa theo động tác của Ngô Nhã Nghiên, rùi rè cái gì, thẹn cái gì, lúc này cả thân thể của nàng đều bị bản năng làm phụ nữ khống chế.

Hai người toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mái tóc hỗn loạn của Kỳ Nhạc cọ lên trên mặt Ngô Nhã Nghiên, trơn trượt lại mang theo mùi thơm ngát của sữa tắm, Ngô Nhã Nghiên đem mặt chôn sâu vào trong mái tóc của cô bé rồi hít một hơi thật sâu, hai thân thể mềm mãi dính vào cùng một chỗ, không ngờ lại hoàn hợp đến vậy, hoàn toàn là hoà vào làm một.

Cơ thể cùng tâm hồn của Kỳ Nhạc run rẩy, ôm chặt lấy người Ngô Nhã Nghiên, thật lâu cũng chưa thể thả lỏng.

"Lần đầu tiên phóng ra? Em sướng lắm a?" - Ngô Nhã Nghiên cười rút ngón tay ra ngoài, cô bé không còn một chút khí lực cuộn tròn ở trong lòng cô, phía dưới thân thể như trước vẫn là tiếng ong ong quen thuộc.

"Chị...đem vật kia lấy ra đi..."

"Ai nha! Thật sự chui vào bên trong rồi, làm sao bây giờ?" - Ngô Nhã Nghiên mở to hai mắt kinh ngạc hô một tiếng.

"Em không muốn đi bệnh viện..." - Kỳ Nhạc sửng sốt, sắp khóc.

Ngô Nhã Nghiên cười tới ngã ngửa, hoá ra đùa cô bé lại vui đến vậy, vỗ vỗ đùi cô bé.

"Đem hai chân mở ra, bằng không thật sự sẽ phải đem em đi bệnh viện."

Không giống như vừa nãy ngượng ngùng, Kỳ Nhạc đỏ mặt mở chân, biết rõ Ngô Nhã Nghiên lừa mình, có chút buồn bực quay đầu đi, vừa nãy cô bé thật sự sợ hãi, trong đầu toàn là hình ảnh bản thân nằm trên giường bệnh viện, dạng chân cho bác sĩ nhìn, nếu là thật thì đúng là mặt mũi cũng không còn sót lại chút nào.

Ngô Nhã Nghiên lương tâm còn không muốn tha cho nàng, cũng không trực tiếp đem đồ vật kia lôi ra hẳn, mà là lôi từng chút một, rồi lại buông tay ra nhìn vật đó chậm rãi trượt trở lại bên trong, nhìn thân thể của cô bé phun ra nuốt vào.

Kỳ Nhạc thật sự nhịn không được cô cứ nhìn chằm chằm âm đạo của nàng, còn đùa độc ác như vậy, đem chân co lại, sau đó cảm giác dưới thân trơn tuột trơn tuột, có vật gì bị túm từ trong người trượt đi ra ngoài.

Ngô Nhã Nghiên cầm một vật màu hồng dính đầy dịch thể đưa tới trước mặt cô bé, có một ít dịch rơi xuống ngực Kỳ Nhạc, loại nước dịch kia khi đi ra ngoài cơ thể liền rất nhanh mất đi nhiệt độ, lại lẽo hướng quai xanh của cô bé mà chảy xuống dưới.

Kỳ Nhạc quả thực cảm thấy thẹn muốn tìm một cái lỗ để chui vào, như con đà điểu cầm lấy chiếc gối che mặt mình, mà thân thể cô bé xích loã còn lồ lộ ngay trước mắt người kia, có cố che cũng như không.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info