ZingTruyen.Info

Bhtt [edit] Nước Đi Đầu Tiên - Ngọc Mộng

27.

RinnieSeo

    "Không sao, đều đã qua rồi, không sao nữa rồi..."

Cố Hiểu Mộng ánh mắt tan rã, đồng tử có chút mất đi tiêu cự. Lý Ninh Ngọc đau lòng nắm lấy tay phải của Cố Hiểu Mộng, đặt mu bàn tay dán lên má mình, tay còn lại nhẹ nhàng xoa trán đối phương, nhẹ giọng dỗ dành Cố Hiểu Mộng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Cô không biết Cố Hiểu Mộng đã gặp phải chuyện gì trong giấc mơ, nhưng có thể đoán rằng nó chắn chắn liên quan đến bí mật về bàn tay phải và chứng bệnh shell shock đó.

Qua một lúc lâu, Cố Hiểu Mộng rốt cuộc cũng hoàn toàn thanh tỉnh, nhận ra mình đã trở về căn phòng ở tòa nhà phía Đông, cố gắng cử động muốn ngồi dậy, Lý Ninh Ngọc giúp cô nâng cao gối, tựa vào giường, bưng tới nước ấm đã chuẩn bị từ trước. Cố Hiểu Mộng nghĩ muốn tự mình cầm lấy, Lý Ninh Ngọc lại đè xuống tay trái của cô, đưa ly tới bên mép.

"Đừng nhúc nhích, cứ như vậy mà uống."

Cố Hiểu Mộng né tránh ánh mắt của Lý Ninh Ngọc, nhấp vài ngụm từ cốc nước Lý Ninh Ngọc đưa tới, làm ẩm cổ họng, cuối cùng giọng nói của cô cũng trở lại bình thường, lo lắng bất an nhìn Lý Ninh Ngọc:

"Chị Ngọc, lúc em hôn mê... có nói nhảm gì không?"

Khuôn mặt Lý Ninh Ngọc phút chốc tối sầm lại, Cố Hiểu Mộng cũng căng thẳng trong lòng. Vì để tránh gặp ác mộng, cộng thêm suy nhược thần kinh, cô đã rút ngắn thời gian ngủ và hình thành thói quen ngủ cạn trong nhiều năm. Tính cả quãng thời gian trước khi sống lại, cô đã rất lâu không trải qua cơn ác mộng nào rõ ràng như vậy rồi, bản thân cô cũng không dám chắc liệu mình có nhất thời mất cảnh giác nói lộ điều gì đó không.

"Không có" Lý Ninh Ngọc cúi đầu trầm giọng nói: "Cắn hỏng cả môi cũng không nói gì."

Cố Hiểu Mộng mím môi, nếm được vị tanh ngọt bên mép, biểu tình bất giác thả lỏng. Cử động này làm cho Lý Ninh Ngọc cảm thấy vô cùng đau xót, gián điệp ưu tú nhất chắc cũng chỉ đến thế này là cùng? Cho dù hôn mê mất đi ý thức, cắn rách môi cũng sẽ không tiết lộ dù chỉ một chữ.

Lý Ninh Ngọc thấy Cố Hiểu Mộng mất tự nhiên vặn vẹo cổ, có lẽ khó chịu vì mồ hôi dính da, vì vậy Lý Ninh Ngọc không nói một lời đứng dậy rời khỏi, một lúc sau liền từ phòng tắm bưng tới một chậu nước ấm.

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đưa tay về phía mình, vừa định nói cô có thể tự mình làm, lại bắt gặp ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Lý Ninh Ngọc, lúng túng vươn cánh tay ra, lúc này mới nhận ra quân phục trên người đã sớm bị đổi thành đồ ngủ.

Lý Ninh Ngọc giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, vừa tỉ mỉ lau cánh tay của Cố Hiểu Mộng vừa giải thích: "Không biết em sẽ hôn mê bao lâu, nên tôi giúp em thay rồi."

Choa mọa ơi, gò má của Cố Hiểu Mộng đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí cả lỗ tai và sau gáy cũng biến thành đỏ bừng một mảnh, Lý Ninh Ngọc chỉ cần ngẩng đầu là có thể phát hiện.

Thanh niên nào đó vội chuyển đề tài: "Chị Ngọc... em ngủ bao lâu rồi?"

"Em được đám người của Vương Điền Hương khiêng trở về vào sáng sớm. Hiện tại là sáu giờ chiều."

Lý Ninh Ngọc lau xong một cánh tay, ra hiệu cho Cố Hiểu Mộng duỗi cánh tay còn lại.

Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn vươn ra một cánh tay khác, da được lau chùi một lượt quả thực thoải mái hơn rất nhiều.

"Vậy trong khoảng thời gian em ngủ, Cầu Trang có xảy ra chuyện gì không?"

"Không lâu sau khi em bị đưa trở về. Long Xuyên đã gọi Bạch Tiểu Niên đi thẩm vấn, bây giờ vẫn chưa trở lại. Lúc chiều xe của Trương tư lệnh từng đi vào, nhưng ông ta không ghé qua tòa nhà phía Đông mà trực tiếp đến thẳng lầu Tây."

Cố Hiểu Mộng cúi đầu trầm tư, không biết đang nghĩ gì. Sau khi lau xong, Lý Ninh Ngọc nhúng chiếc khăn vào chậu, vắt khô một lần nữa, động tác như muốn lau cổ cho Cố Hiểu Mộng, lần này Cố Hiểu Mộng nhất quyết không chịu, Lý Ninh Ngọc cũng không cưỡng ép, đưa khăn cho cô, còn mình thì ngồi bên mép giường.

"Hôm nay có bác sĩ nào vào Cầu Trang không?"

Lý Ninh Ngọc cảm thấy câu hỏi của Cố Hiểu Mộng rất kỳ lạ, người bình thường cho dù lo lắng cho bệnh tình của mình thì cũng không hỏi như vậy.

"Có, sáng sớm hôm nay chính là Vương Điền Hương cùng một bác sĩ người Nhật đưa em trở lại."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Cố Hiểu Mộng lấy khăn lau lộn xộn quanh cổ một hồi, vẻ mặt mất tập trung.

Cố Hiểu Mộng trong lòng tính toán, chỉ cần có bác sĩ tiến vào, ba của cô chắn chắn sẽ nhận được bức thư cô lưu lại trước đó, mà nội dung bức thư có thể nói là cực kỳ quan trọng.

Cô biết Cố Minh Chương tiếp sau đây sẽ bắt liên lạc với phía Trung Cộng, để Diên An gửi một lượng lớn tình báo giả nhằm tăng cường công việc giải mã tình báo ở Nam Kinh. Hiện giờ Đức vừa phát động chiến tranh chống Liên Xô, Nam Kinh bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua những tình báo quân sự này. Ba nguồn tình báo lớn của Nam Kinh bao gồm phân khu 76, cơ quan đặc vụ Nhật Bản, và cuối cùng chính là Sở Cơ Yếu của Bộ Tiễu Tổng bọn họ. Hiện tại Kim Sinh Hỏa Lý Ninh Ngọc đều bị giam ở Cầu Trang, Sở Cơ Yếu có thể nói là đang trong tình trạng tê liệt, nếu phân khu 76 quá bận rộn, Uông Tinh Vệ nhất định sẽ gây áp lực để Tư lệnh Matsui thả người. Mà bức thư này của Cố Hiểu Mộng, mục đích chủ yếu chính là ngăn cản Cố Minh Chương "nước tràn núi vàng".

Bởi vì "nước tràn núi vàng" chính là mồi lửa khiến Đới Lạp về sau nghi ngờ cha con nhà họ Cố đã sớm đầu quân theo Cộng.

Kỳ thực từ lúc Cố Hiểu Mộng mới bước chân vào Cầu Trang, Cố Minh Chương đã liên lạc xin chỉ thị từ Đới Lạp, nhưng ông ta lại chậm chạp không phản hồi. Với mạng lưới tin tức khổng lồ của Quân Thống, ông ta không thể nào không biết chuyện mà Cố Hiểu Mộng gặp phải. Cố Minh Chương đoán rằng lúc đó ông ta cũng đang bị cơ quan đặc vụ Nhật Bản giám sát chặt chẽ, nên mới không dám khinh suất đưa chỉ thị.

Trên thực tế ở kiếp trước, Cố Hiểu Mộng rời khỏi Cầu Trang rất lâu về sau mới hiểu rõ chuyện này, hóa ra kể từ lúc Đới Lạp vượt mặt Cố Minh Chương trực tiếp phát triển Cố Hiểu Mộng thành gián điệp Quân Thống, Đới Lạp đã xác định tác dụng của Cố Hiểu Mộng chính là để kìm hãm Cố Minh Chương, dùng làm con tin trong tay mình, đồng thời cũng là để khảo nghiệm lòng trung thành của Cố Minh Chương đối với Quốc Dân Đảng.

Chỉ riêng Cố gia đã có thể gánh gần nửa thu nhập tài chính cho chính phủ Nam Kinh, một nhà tài phiệt lớn như vậy có thể nói là sự tồn tại vô cùng vi diệu giữa ba thế lực Trùng Khánh, Nam Kinh và Diên An, bất luận ngã về phe nào cũng có thể xem như đả kích chí mạng cho hai bên còn lại.

Mà Cô Châu lại là gián điệp cao cấp của Quân Thống tại khu vực Hàng Châu, kiểm soát mạch thông tin ở Hàng Châu. Một người như vậy mà không trung thành, đối với Đới Lạp có thể nói là điểm yếu chết người. Vì vậy, lần này Đới Lạp chọn cách đứng ngoài quan sát, chính là muốn xem cuối cùng lực lượng nào sẽ tham gia cứu người. Diên An phát ra nhiều tình báo giả như vậy tất nhiên là để cứu Lão Quỷ, nhưng mà động tác "nước tràn núi vàng" này lại xảy ra cùng ngày Cố Minh Chương đến Thượng Hải hẹn Uông Tinh Vệ đi xem kịch, thật khó để Đới Lạp không hoài nghi, tuy rằng không biết người Trung Cộng muốn cứu là Cố Hiểu Mộng hay người khác.

Cầu Trang bắt quỷ, thứ muốn bắt không chỉ là quỷ, đó còn là cơ hội để Đới Lạp mượn tay Uông Tinh Vệ cùng đám người Nhật lấy đá thử vàng, thăm dò phản ứng của Cố Minh Chương, nếu Cố Hiểu Mộng không phải quỷ của Trung Cộng, vậy thì chứng tỏ Cô Châu cũng trung thành, nhưng nếu Cố Hiểu Mộng là Lão Quỷ, vậy thì Cố Minh Chương chính là nghi phạm lớn nhất cho Lão Thương rồi. Đến lúc đó Đới Lạp chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn lôi đình trả thù Cố Minh Chương.

(*) quỷ ở đây thường dùng để ám chỉ gián điệp, cho nên bắt gián điệpCầu Trang mới gọi là Cầu Trang bắt quỷ, chứ ko phải chỉ riêng gì Lão Quỷ.

Cố Hiểu Mộng ngay từ đầu đã biết, muốn làm sống lại bàn cờ chết này chỉ có hai con đường. Hoặc là để cho một trong ba người Kim Sinh Hỏa, Ngô Chí Quốc và Bạch Tiểu Niên bị chứng thực thân phận Lão Quỷ, hoặc là...Cố Hiểu Mộng chết đi, nhưng tuyệt đối không thể chết dưới thân phận Lão Quỷ.

May mắn thay, trước khi sống lại, Cố Hiểu Mộng đã ở trong lòng lặp đi lặp lại ván cờ này vô số lần, cô đã chuẩn bị vô số nước đi, mà mỗi nước đi đều chung nhau một kết quả - giữ cho Lý Ninh Ngọc sống sót.

"Hiểu Mộng?" Lý Ninh Ngọc không biết Cố Hiểu Mộng đang ngẩn người cái gì, cô nói hồi lâu cũng không có phản ứng.

"Hả? Chị Ngọc đang kêu em sao?" Cố Hiểu Mộng lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Lý Ninh Ngọc cau hàng lông mày: "Tôi nói là, bệnh tình của em, em không muốn hỏi xem bác sĩ nói thế nào sao?"

"Chị Ngọc, đừng nghe bác sĩ nói bậy, em không có bị bệnh." Cố Hiểu Mộng đánh trống lảng, "Em là bị hạ đường huyết, ngất ở lầu Tây chỉ để lừa gạt Long Xuyên, ai bảo hắn ta thẩm vấn em đến hơn nửa đêm ngay cả bữa khuya cũng không cho ăn."

Lý Ninh Ngọc nhận lấy chiếc khăn Cố Hiểu Mộng đưa trả, thả lại trong chậu, lúc này mới phát hiện nhiệt độ nước trên đầu ngón tay cũng đã sớm lạnh.

Cố Hiểu Mộng càng cười tỏ vẻ không thành vấn đề, trong lòng Lý Ninh Ngọc càng chua xót, bốn chữ thành khẩn đối đãi này, dùng ở giữa hai tên gián điệp có lập trường khác nhau, có phải là quá mức buồn cười?

Cố Hiểu Mộng, em bảo tôi tin em, nhưng em đã bao giờ tin tôi chưa? Em âm thầm làm nhiều chuyện cho tôi như vậy, nhưng tôi thậm chí còn không xứng biết được những gì em từng trải qua sao?

Lý Ninh Ngọc quay mặt đi, chậm rãi đứng dậy, nếu Cố Hiểu Mộng đã tỉnh, cô cũng không có lý do gì tiếp tục ở lại nữa, nói cho cùng người sinh ra những tình cảm tạp niệm, đơn giản chỉ có mình.

"Chị Ngọc."

Cố Hiểu Mộng vươn tay nắm lấy ống tay áo Lý Ninh Ngọc, cúi đầu hồi lâu không nói gì, chỉ níu chặt lấy phần vải kia, cô biết cái cớ vụng về của mình khiến chị Ngọc của cô tức giận, nhưng cô không thể nói được, Lý Ninh Ngọc là một kỳ thủ quá mạnh, cô thật vất vả đến được bước này, lần này cô nhất định không thể thua.

"Nếu có thể, chị đợi đến lúc em ngủ say rồi mới rời đi có được không?"


┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info