ZingTruyen.Com

[BHTT][Edit] Loạn Nhịp Vì Người - Mẫn Nhiên

Chương 96

bambidemilu

Trần Hi Trúc, mình thích cậu. (CP phụ)


Mọi người đều trầm lặng, dần bị nhấn chìm bởi nỗi buồn chia xa.

Phó Tư Điềm phá vỡ sự ngưng trọng, nắm lấy mười ngón tay Thời Ý nói: "Đến đây ngắm cùng nhau nhé."

Giản Lộc Hòa chần chừ: "Được không?"

Doãn Phồn Lộ nhẹ nhàng tiếp lời: "Được chứ. Có gì mà không được?" Nói đoạn, cô ấy cố ý đùa: "Đương nhiên, nếu cái máy chiếu sao này bị hỏng thì mới không được. Thời Ý, chất lượng máy chiếu sao của cậu thế nào?"

Thời Ý cười nhạt: "Chỉ cần các cậu đến được, lâu cỡ nào nó cũng sẽ không hỏng."

Trong khi đang nói chuyện, phía chân trời có sao băng lướt qua, Giản Lộc Hòa tâm huyết dâng trào chỉ vào sao băng nói: "Ước đi, điều ước với sao băng linh lắm, trước kia mình từng ước rồi, đều thành hiện thực."

Doãn Phồn Lộ nghi ngờ Giản Lộc Hòa đã quắc cần câu rồi, nếu không bình thường thoạt nhìn cô ấy cũng không ngây thơ như vậy.

Doãn Phồn Lộ chọc cô ấy: "Cậu ước cái gì?"

Trong bóng đêm, gương mặt Giản Lộc Hòa đỏ ửng lên, ấp a ấp úng nhưng vẫn nói: "Cho mình một người bạn trai giống Tamaki Suoh, hoặc là Takumi Usui." Dù sao tối nay vốn liếng gì cũng bị Thời Ý bóc ra hết rồi, thêm một cái này cũng không hề chi.

Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ sửng sốt, đều bật cười. Tuy rằng Thời Ý và Phó Tư Điềm không biết cô ấy đang nói về ai, nhưng đại để cũng đoán được hẳn là nhân vật "bạch mã hoàng tử" nào đó, cũng cười theo.

Giản Lộc Hòa xấu hổ buồn bực: "Mấy cậu cười cái gì, bộ mấy cậu chưa từng có ước muốn như vậy hay sao?"

Thời Ý, Phó Tư Điềm, Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc đồng thanh: "Chưa..."

Thời Ý đi lệch trọng điểm: "Cho nên Đặng Diệc Nhiên đáp ứng được tất cả các tiêu chuẩn như cậu mong muốn luôn à? Thỏa lòng như vậy luôn sao? Lần sau gặp để mình tâm sự mỏng với cậu ta thử?"

Giản Lộc Hòa sốt sắng, "Cậu nói bậy. Mình mới không có nói vậy." Cô ấy đứng thẳng dậy muốn đến bịt miệng Thời Ý lại, Thời Ý trốn ra sau lưng Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm che cho Thời Ý, giúp cô ấy chặn nanh vuốt của Giản Lộc Hòa, dịu dàng nói sang chuyện khác: "Thôi mà, chúng ta đừng quậy nữa. Không phải cậu muốn ước hay sao? Sao băng sắp rơi hết rồi."

Giản Lộc Hòa không biết quy luật của máy chiếu sao, tin là thật, bèn ngồi lại chỗ của mình. Cô ấy ngước nhìn sao băng phía chân trời, yên tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn mấy người Thời Ý một cái, hai tay nắm lại, thật sự nhắm mắt thành kính cầu nguyện.

Cũng không còn là những đứa trẻ ngây thơ nữa, nhưng giây phút này, bọn họ nhìn bóng dáng nghiêm túc của Giản Lộc Hòa lại không khỏi bùi ngùi, cùng cô ấy nhìn lên sao băng thậm chí còn không phải sao băng thật, tự đáy lòng ước một điều ước chân thành nhất:

Mười năm sau, mọi người vẫn có thể ngồi bên nhau nói, cười, đùa giỡn giống như vậy.

Hoặc là, nếu thật sự phân tán trời Nam biển Bắc, không thể gặp lại nữa.

Vậy thì cũng hi vọng rằng, tất cả các cậu đều sẽ sống tốt.

Ước xong, bài hát cuối cùng trong danh sách phát cũng đã hết, trong phòng chính thức rơi vào im lặng. Không ai chọn thêm bài hát nữa, cứ như vậy câu được câu chăng chuyện trò trong bầu không khí yên bình.

Không biết nói cái gì, nói bao lâu, Phó Tư Điềm đột nhiên phát hiện, hình như từ nãy đến giờ Giản Lộc Hòa không lên tiếng.

Cô xoay người qua nhìn, Giản Lộc Hòa ngồi bên cạnh cô, đầu xiêu vẹo dựa vào sofa, hai mắt nhắm nghiền, đã ngủ say.

"Lộc Hòa đang ngủ." Cô quay sang dùng giọng gió nhắc nhở mọi người.

Âm thanh của mọi người rất ăn ý dừng lại ngay tức thì.

Thời Ý nhìn đồng hồ, "Sắp mười hai giờ rồi."

Doãn Phồn Lộ ngồi dậy, đầu óc tỉnh táo: "Tụi mình dọn dẹp chỗ này chút rồi đi ngủ ha?"

Thời Ý gật đầu, Phó Tư Điềm tiếp lời: "Không sao, chỗ này để mình dọn cho. Cậu với Hi Trúc xem xem có muốn đi tắm trước rồi hẵng ngủ không."

Thời Ý tán thành, sực nhớ ra hỏi bọn họ: "Tối nay mấy cậu muốn ngủ như thế nào? Phòng cho khách có một giường đôi, ngủ hai người được, phòng sách có giường gấp, cũng ngủ hai người được."

Đương nhiên Trần Hi Trúc muốn ngủ một mình. Nhưng cô ấy chưa nghĩ ra được nên trả lời thế nào, Doãn Phồn Lộ đã giành trả lời trước: "Mình ngủ chung với Hi Trúc đi. Lộc Hòa buồn ngủ lắm rồi, hai đứa mình không làm ồn cậu ấy nữa."

Rất hợp lý, rất thỏa đáng. Trần Hi Trúc nói không nên lời lí do phản bác.

Thời Ý và Phó Tư Điềm dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến cô ấy, Doãn Phồn Lộ cũng dùng ánh mắt rất nhu hòa nhìn cô ấy chăm chú, ma xui quỷ khiến, Trần Hi Trúc đồng ý: "Mình sao cũng được."

Thời Ý và Phó Tư Điềm trao đổi ánh mắt, đều thấy được ý cười trong mắt nhau. Thời Ý hòa âm: "Được, vậy hai cậu ngủ phòng cho khách đi. Mình với Tư Điềm dọn dẹp chỗ này cái, nếu Lộc Hòa dậy giữa chừng thì mình kêu cậu ấy sang phòng sách ngủ, nếu không dậy cũng không sao, lấy thêm chăn với gối, mình với Tư Điềm ngủ trong này với cậu ấy."

Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc không có ý kiến nhưng cũng không đi sang phòng cho khách ngay, ở lại phụ Thời Ý và Phó Tư Điềm thu dọn đống hổ lốn trên bàn trà và thảm lông. Giữa chừng Giản Lộc Hòa tỉnh lại, bọn họ lại cùng Thời Ý đến phòng sách lấy giường gấp ra, trải giường đàng hoàng, nhìn Giản Lộc Hòa nằm xuống mới ôm quần áo để thay Thời Ý đưa cho, chúc nhau ngủ ngon, mạnh ai về phòng nấy.

Đi vào phòng cho khách rồi, thoáng cái chỉ còn lại hai người, Trần Hi Trúc giả vờ tìm ổ cắm sạc điện thoại, dùng khóe mắt nhìn lén Doãn Phồn Lộ, cả người trở nên căng thẳng.

Ngược lại Doãn Phồn Lộ thoạt nhìn rất tùy ý, ngồi bên giường, dùng sạc dự phòng sạc điện thoại, hỏi cô ấy: "Cậu tắm trước hay mình tắm trước?"

Trần Hi Trúc âm thầm nghiến răng, không được thua cậu ta. Cô ấy cắm dây sạc vào điện thoại, cũng dùng giọng điệu tự nhiên: "Mình sao cũng được."

"Vậy cậu tắm trước đi." Doãn Phồn Lộ nói. Cô ấy thấy hôm nay Trần Hi Trúc trang điểm, sợ Trần Hi Trúc mang theo lớp trang điểm cả ngày không thoải mái, muốn để Trần Hi Trúc tẩy trang trước.

Trần Hi Trúc không có ý kiến, đáp "được", dứt khoát ôm quần áo đi tắm.

Trong phòng tắm, cô ấy dùng dầu gội xoa bọt khí trên tóc, xoa xoa xoa xoa, biến thành túm tóc.

A, sao lại thế này! Chẳng phải cậu ta bảo là có chuyện muốn giáp mặt nói à?! Đợi cả đêm, nói cả rổ, nhưng những điều muốn nghe, một chữ cũng không có. Cậu ta có nói hay không đây? Trần Hi Trúc vừa thấp thỏm vừa cáu kỉnh.

Cô ấy vặn vòi nước về hẳn bên phải, mượn nước lạnh làm dịu đi sự nóng nảy của mình.

Tắm xong quay lại phòng cho khách để sấy tóc, thấy Doãn Phồn Lộ điềm nhiên ra khỏi cửa đi tắm, cô ấy hoàn toàn không ôm mong đợi gì nữa.

Quên đi, thích thì nói không thích thì thôi. Coi như tối nay tới đây tổ chức tiệc chia tay cho cậu ta. Cô ấy khuyên nhủ chính mình. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, không biết sao, mũi vẫn có chút chua xót.

Lúc Doãn Phồn Lộ tắm xong quay về phòng cho khách, đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn hai ngọn đèn ảm đạm đầu giường còn sáng. Trần Hi Trúc đưa lưng về phía cô ấy, chân dài hơi cong lại, có vẻ như đã ngủ.

Ánh mắt Doãn Phồn Lộ bất giác mềm đi, động tác đóng cửa cũng nhẹ nhàng lại.

Cô ấy nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong phòng, không về thẳng giường bên kia của mình mà là vòng qua bên giường Trần Hi Trúc, ngồi xuống.

Trần Hi Trúc không khỏi nín thở, cả người cứng ngắc, không dám nhúc nhích, nhưng mà tinh thần lại như có cả ngàn con kiến đang di chuyển, không ngừng làm loạn.

Trong không khí bỗng truyền đến tiếng phì cười rất khẽ của Doãn Phồn Lộ, Trần Hi Trúc định dùng chiêu tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, Doãn Phồn Lộ lại vạch trần cô ấy: "Mình biết cậu chưa ngủ."

Tròng mắt Trần Hi Trúc đảo qua đảo lại dưới mí mắt. Doãn Phồn Lộ cảm thấy đáng yêu, vươn ngón trỏ muốn chạm vào.

Bất thình lình, Trần Hi Trúc mở mắt, nhíu mày gầm gừ: "Cậu làm gì đó."

Ba phần hung dữ, ba phần không kiên nhẫn, và cả bốn phần tủi thân mà Doãn Phồn Lộ nghe ra được. Gầm gừ xong, vành mắt cô ấy ửng đỏ.

Bàn tay Doãn Phồn Lộ khựng lại một giây trên không trung, ngay sau đó, ánh mắt càng thêm dịu dàng, tay vẫn rơi trên má Trần Hi Trúc.

Hiếm khi cô ấy không đấu võ mồm với Trần Hi Trúc, mà là nhẹ nhàng nói: "Mình muốn tâm sự với cậu, có được không?"

Trần Hi Trúc đối mặt với Doãn Phồn Lộ hai giây, cổ họng nghẹn ngào, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, trở mình ngồi dậy. Cô ấy kiềm nén cảm xúc, dùng giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt trả lời:

"Cậu nói đi."

Doãn Phồn Lộ nhìn cô ấy, nheo nheo mắt, dừng trên năm ngón tay đang cuộn thành nắm đấm trên ga giường, lấy hết can đảm nói thẳng: "Trần Hi Trúc, mình thích cậu."

Chỉ có mấy chữ không nặng, rơi vào không khí lại giống như quả bóng bị kim đâm thủng, xuyên thẳng qua tất cả những lớp ngụy trang của Trần Hi Trúc.

Trần Hi Trúc kinh ngạc mở to hai mắt, giật mình đến quên cả chớp mắt.

Cô ấy đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng chưa từng nghĩ rằng Doãn Phồn Lộ lại thẳng thừng như vậy.

Doãn Phồn Lộ nói ra khỏi miệng rồi, ngược lại có cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát.

Cô ấy không tránh né mà nhìn thẳng vào Trần Hi Trúc, nói tiếp: "Mình đoán trước đó cậu cũng cảm nhận được. Thật ra mình chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích con gái, nhưng mà ngẫm lại thì, có thể gặp được một người khiến mình có cảm giác cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nên mình rất bình tĩnh đón nhận nó. Vốn dĩ mình định chờ đến tháng năm sinh nhật cậu sẽ tỏ tình, nhưng lâm thời xảy ra biến cố, phát hiện chuyện bản thân phải ra nước ngoài, thế là... lại trở nên do dự. Suy cho cùng, có khi nói ra cũng không có ích lợi gì. Cho dù cậu có thể chấp nhận mình, nhưng mà yêu xa, cũng rất khó để kiên trì đến cùng."

Trần Hi Trúc cố gắng lấy lại tỉnh táo: "Vậy bây giờ sao cậu lại nói ra?"

"Vì mình vẫn muốn nói cho cậu biết, có một người rất thích cậu. Muốn để cậu biết rằng, cậu là một cô gái rất tuyệt, rất ưu tú, rất hấp dẫn. Mình không muốn tiếc nuối, không muốn cậu hiểu lầm, cho rằng trước giờ mình chỉ tiêu khiển với cậu." Doãn Phồn Lộ trả lời vừa chân thành vừa thẳng thắn.

Giọng nói của Trần Hi Trúc dần khô khốc: "Cho nên cậu chỉ muốn nói ra, muốn cho mình biết. Không cần câu trả lời của mình phải không?"

Đôi môi Doãn Phồn Lộ run rẩy, không phát ra âm thanh.

Làm sao mà không muốn có câu trả lời cho được. Nếu hiện tại không phải tình huống này, cô ấy chắc chắn Trần Hi Trúc sẽ đồng ý với cô ấy. Hiện tại, không cần câu trả lời, cũng chỉ là tự mình hiểu lấy, hi vọng nếu Trần Hi Trúc không muốn trả lời thì cũng đừng mang gánh nặng. Ngoại trừ việc thổ lộ, cô ấy bằng lòng trao tất cả quyền chủ động còn lại cho Trần Hi Trúc.

Trong ánh đèn vàng mờ ảo, ánh mắt cô ấy nhìn Trần Hi Trúc, vừa dịu dàng vừa ưu thương, khiến Trần Hi Trúc có ảo giác thật ra cô ấy đang chờ mong câu trả lời của mình.

Có lẽ là ảo giác, cũng có lẽ... không phải.

Nếu thật sự không trả lời, không chủ động, ngày mai trời sáng, mạnh ai nấy rời đi, vậy cả đời này... có khi thật sự không thể gặp lại nhau nữa.

Lồng ngực Trần Hi Trúc khó chịu đến đau đớn. Cô ấy bấm đầu ngón tay mình, buông bỏ tất cả rụt rè, nhìn thẳng vào Doãn Phồn Lộ, trong mắt là nhu tình và luyến tiếc không hề che giấu nữa, lên án Doãn Phồn Lộ: "Cậu nói xong thì hết tiếc nuối, vậy còn tiếc nuối của mình thì sao?"

Lông mi Doãn Phồn Lộ run lên, hé môi định hỏi "Cái gì", chữ "cái" vừa mới thốt ra được một chút, đôi môi mềm mại ấm áp của Trần Hi Trúc đã hạ xuống.

Rất mềm mại, rất nóng bỏng, lỗ chân lông khắp người run rẩy như bị điện giật. Doãn Phồn Lộ kinh ngạc mất đi phản ứng.

Trần Hi Trúc nhanh chóng lui người ra, đôi mắt ẩm ướt vì khẩn trương ngượng ngùng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Doãn Phồn Lộ, không chớp mắt tuyên bố: "Muốn ở bên cậu, muốn hôn cậu, muốn ôm cậu, muốn... muốn cậu."

Thời gian như bị nhấn nút dừng lại, trong phòng, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Không ai dời mắt, không ai nói chuyện. Ánh mắt Doãn Phồn Lộ nóng rực, cổ họng chuyển động, không kiềm chế được nữa ôm chầm lấy gáy Trần Hi Trúc, rướn người về phía trước, mạnh mẽ hôn lên.

Trần Hi Trúc nhắm mắt, ôm lấy eo cô ấy, không chịu thua kém mà đáp lại.

Va chạm, càng hôn càng sâu, hơi thở dần trở nên dồn dập, cơ thể dần mềm nhũn ra, Doãn Phồn Lộ quỳ một chân, đè Trần Hi Trúc ngã xuống.

Váy ngủ cuốn đến bụng dưới, ngay khi súng chuẩn bị nổ, Trần Hi Trúc bỗng nhiên đè tay Doãn Phồn Lộ lại, lúng túng nói: "Không thể làm bẩn ga giường."

Doãn Phồn Lộ sững sờ tại chỗ.

Như sợ Doãn Phồn Lộ hiểu lầm rằng mình không muốn, Trần Hi Trúc vội vàng ấp a ấp úng nhỏ giọng bổ sung: "Không phải lần đầu tiên sẽ cái kia kìa hay sao? Làm bẩn xong để Tư Điềm giặt à? Vậy cũng quá xấu hổ rồi." Thế thì phỏng chừng nửa đời sau cô ấy cũng không dám nhìn mặt ai nữa.

Doãn Phồn Lộ hiểu được lúng túng của cô ấy, ngẩn người, môi cong lên, nằm trên người cô ấy cười: "Sao cậu lại đáng yêu như vậy."

Thật ra Doãn Phồn Lộ chưa định làm đến bước kia.

Trần Hi Trúc lầm bầm, bất mãn nói: "Cậu đừng có mà cười."

Doãn Phồn Lộ vẫn không nhịn được cười, hôn cô ấy, ngồi dậy, tâm tư dần rạo rực lên: "Cậu có đem chứng minh thư theo không?"

Trần Hi Trúc gật đầu theo bản năng: "Có đem."

Doãn Phồn Lộ nắm tay Trần Hi Trúc, vuốt ve đốt ngón tay cô ấy, cẩn thận đề nghị: "Đi không? Đi khách sạn?"

Đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn Trần Hi Trúc của cô ấy quá đẹp, như có một suối nguồn đang gợn sóng. Trần Hi Trúc cảm thấy mình sắp chết chìm trong đó, không nảy sinh ra nổi bất kỳ suy nghĩ từ chối nào.

Cô ấy nghe thấy chính mình trả lời Doãn Phồn Lộ: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com