ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 93- Phiên ngoại 3

Noallie17

Đường Trù ở Nam Thành công tác rất thuận lợi. Năm thứ nhất nàng cực kì bận rộn, ra xã hội rồi mới biết kiến thức trong trường thôi thì không đủ. Dịch thuật, đặc biệt là nghề phiên dịch viên, ngoài giọng nói ngữ điệu ngữ pháp ngữ cảm này kia, càng phải chú ý tới kiến thức tích luỹ cùng năng lực ứng biến tình huống. Tất cả đều không thể qua loa.

Nàng thường xuyên tăng ca, tan tầm về nhà cũng không ngừng học thêm. Cho dù ở chung thành phố, các nàng cũng không phải mỗi ngày đều có thể gặp mặt. Có khi Thi Từ tan làm trở về, Đường Trù đã ngủ gục trên bàn. Suốt cả đoạn cô ôm nàng từ bàn đi vào phòng ngủ, nàng cũng không thức dậy.

Thi Từ ngồi ở mép giường ngắm nàng, trên mặt không tự giác mà mỉm cười.

Trong lòng vừa ngọt ngào vừa xót xa , cúi đầu xuống hôn hôn trán nàng.

Sau đó, thời gian một tuần mới về nhà của cô ngày càng nhiều. Khi không có cách nào về nhà được, cô cũng muốn gọi điện thoại, hoặc video, thấy Đường Trù lên giường ngủ rồi mới yên tâm. Cô sợ nếu cô không về, e rằng con chim nhỏ ngốc nghếch này đêm nào cũng sẽ gục đầu trên bàn mà ngủ.

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng chóng đậm vị ngọt ngào. Thi Từ cảm thấy như vậy, có Đường Trù trong cuộc sống của cô, cô càng thấy an tâm hơn, càng có thể tập trung hướng dẫn sinh viên và làm công tác nghiên cứu.

Có một ngày, Đường Trù nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, hẹn nàng gặp mặt.

Nàng tới quán cà phê, từ xa mà nhìn thấy Trần Nhất Nhất ngồi ở chỗ kia. Nàng đứng lại vài giây. Kì thật nàng đối với Trần Nhất Nhất dường như không có ấn tượng gì chứ nói gì tới hảo cảm. Cho nên dù người này tràn đầy ác ý đối với nàng, cũng chả sao cả. Trước kia nàng không sợ, hiện tại nàng cũng không sợ.

Nàng ngồi xuống, nhìn Trần Nhất Nhất, đối phương cũng ở đang nhìn nàng.

"Uống cái gì?"
"Trà hoa nhài."

Một lát sau, trà và cà phê đều được mang lên.

Gian phòng nhỏ, cũng không có người khác quấy rầy hai người.

"Tôi biết, tôi thiếu cô một câu thực xin lỗi." Trần Nhất Nhất uống một ngụm cà phê, "Nhưng đã lỡ làm người xấu, xong việc rồi lại nói thực xin lỗi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Tôi cũng không cần câu thực xin lỗi của chị." Đường Trù nhàn nhạt nói.

Trần Nhất Nhất mỉm cười yếu ớt, từ trong túi lấy ra một cái phong bì, phong bì lộ ra tấm một thẻ ngân hàng.

"Nửa năm trước tôi bán "Heat"," Trần Nhất Nhất nói, "Đây là phần tiền của Thi Từ."

Từ sự cố lần đó, Thi Từ liền không gặp mặt Trần Nhất Nhất. Hơn nữa cũng rút ra khỏi việc hợp tác làm ăn với Trần Nhất Nhất. Chỉ là Đường Trù không biết, Thi Từ một phân tiền đều không muốn.

"Tôi chuyển tiền vào tài khoản của cậu ấy, đưa cậu ấy thẻ, chuyển khoản WeChat, cậu ấy đều không nhận," Trần Nhất Nhất nói chuyện, cầm ly uống một ngụm, buông xuống, lại chậm rãi nói: "Khi đó tôi liền hiểu, cậu ấy thật sự muốn cùng tôi phân rõ giới hạn."

Đường Trù không nói lời nào.

Trần Nhất Nhất cũng im lặng, vài giây sau mới nói tiếp: "Cho nên này cái thẻ này, phiền cô thay tôi giao cho cậu ấy, từ đây......" Nói tới đây, cô dừng một chút, "Từ đây tôi cùng cậu ấy liền không còn quan hệ."

Trần Nhất Nhất lại uống một ngụm cà phê, cà phê đen thật đắng.

Cô tiếp tục đánh giá cô gái ngồi trước mặt mình. Nàng mặc áo sơ mi và váy chữ A, trang điểm đơn giản, khuôn mặt trẻ trung căng mịn thập phần xinh đẹp, khí chất nhã nhặn ôn hoà, chỉ ngồi ở nơi nào đó thôi thì lập tức sẽ như một bài thơ.

Nàng dường như có chút khác so với trong ấn tượng của cô. Nội liễm hơn, vững vàng hơn, cũng có mị lực hơn.

Đúng. Ngay cả bản thân mình cũng không thể không thừa nhận, đây quả là một cô gái trẻ có sức hấp dẫn.

Cô biết Thi Từ thật sự thích nàng, nhưng mà người yêu có thể xử lý vấn đề tiền nong của nhau sao? Những người khác thì cô không biết, với Thi Từ, cô vẫn giữ nguyên suy nghĩ.

Cô gái đối diện không lộ ra bất kì biểu tình gì.

Nàng uống một ngụm trà, quyết đoán duỗi tay lấy phong bì, "Được, tôi giao cho chị ấy."

Trần Nhất Nhất đột nhiên sửng sốt.

Đường Trù đem phong bì bỏ vào trong bao, lại mở miệng hỏi, "Còn việc gì sao?"

Trần Nhất Nhất lắc đầu, cười một cái, "Không có."

"Vậy, hẹn gặp lại." Đường Trù thậm chí còn lấy tiền ra thanh toán ly trà nhài chưa uống được bao nhiêu.

"Đường Trù, đợi đã," Trần Nhất Nhất nhìn theo bóng dáng nàng, "Thật xin lỗi."

Đường Trù có chút kinh ngạc mà quay đầu, nhìn cô một cái, gật đầu, không nói lời, lần nữa xoay người bước đi.

Trần Nhất Nhất chính mình lại ngồi một lúc mới tính tiền rời đi.

Về lại nhà, hành lý của cô đã sắp xếp xong rồi. Trên danh nghĩa, cô có hai căn nhà, cô nhờ một người môi giới quen bán đi một căn, những chuyện khác cũng xử lí xong rồi. Vé máy bay là vào ngày mai.

Cô ngồi xuống, gửi email cho Thi Từ:

"Mình suy nghĩ rất lâu, cảm thấy bản thân mình phải nói gì đó với cậu nhưng lại không biết nên nói gì. Lần cuối chúng ta gặp nhau, mình đã làm cậu tổn thương, tội này của mình không thể nào tha thứ. Mình chỉ muốn cậu biết một việc, những ngày ở bên cậu, mình thật sự vui vẻ. Cậu là cô gái tốt nhất mình gặp được. Đáng tiếc lúc đó mình lại không nhận ra, cũng không thể quý trọng cậu. Thật xin lỗi. Hi vọng cậu có thể hạnh phúc, dù đang ở nơi nào trên thế giới, mình đều chúc phúc cho cậu."

Ngày hôm sau cô lên máy bay đi tới Châu Âu. Cô không có nơi mình muốn tới, cũng không có kế hoạch, chỉ muốn đi dạo đâu đó, ngày nào về cũng chưa biết.

Trước khi lên máy bay, cô mở hộp thư, thấy có thư trả lời:
"Cảm ơn, mình cũng chúc cậu hạnh phúc."

Mắt Trần Nhất Nhất cay cay, theo bản năng sờ soạng màn hình di động, mỉm cười mà nhẹ nhàng thở ra.

Mâu thuẫn đã giải quyết xong, tất cả mọi chuyện đều có thể buông bỏ. Việc còn lại cứ để tuỳ duyên đến tuỳ duyên đi.

Thi Từ đã biết chuyện này, lời ít mà ý nhiều gật đầu nói đã biết.

"Vậy tiền này?" Đường Trù hỏi nàng.

"Ờ......" Thi Từ tự hỏi.

"Nếu không thì đưa mommy?" Đường Trù nói.

Thi Từ cười, "Không cần đâu. Bà sẽ không nhận, trái lại còn sẽ kêu chúng ta tiết kiệm,-- bắt chúng ta xung vào quỹ nuôi con."

Đường Trù ngừng lại, nhìn lên Thi Từ.

Thi Từ hiểu ý nàng, "Em đừng nghe Đinh nữ sĩ nói. Muốn có con hay không là do chúng ta quyết định. Em cũng đừng bị áp lực."

Đường Trù khẽ cắn môi dưới, "...... Chị muốn có con không?"

Đây là các nàng lần đầu tiên thảo luận vấn đề này, nhưng họ biết rằng họ có thể thành thật với nhau.

Thi Từ kéo nàng ngồi xuống, "Nói thực ra, trước kia chị không có nghĩ tới vấn đề này. Bất quá, nếu là cùng với em thì quan điểm của chị là chào đón điều đó. " Thi Từ nhìn nàng cười thật tươi, "Chị hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cuộc sống cùng em và con."

Đường Trù mím môi, cười đến ngọt ngào lại thẹn thùng, gật gật đầu, "Em thích trẻ con, nhưng mà......" Nàng có điểm khó xử nói, "Em mới đi làm chưa được bao lâu, không muốn có nhanh như vậy. Nhưng mà mommy......"

Thi Từ nhẹ nhàng quệt lấy mũi của nàng, ôn nhu mà nói với nàng: "Không sao, chị sẽ nói với mẹ."

Đường Trù phồng má, tim ngọt ngào, cười với cô, lại có chút lo lắng, "...... Thật sự không sao hả?"

Thi Từ ôm chầm lấy nàng , cằm tựa lên trán của nàng, "Không sao, đừng lo lắng."

Đường Trù mím môi, khẽ ngước đâu lên, hôn cô.

Thi Từ híp mắt cười nhìn nàng một chút, "Muốn hôn hả?"

Đường Trù chớp chớp mắt, bất giác khoe vẻ đáng yêu, khóe miệng nhếch lên, tiến lại gần hôn cô.

Thi Từ rất thích bộ dáng hiện tại của nàng. Không còn dáng vẻ trầm mặc lúc đi học, cũng không có sự dè dặt lúc mới yêu. Nàng cũng có lúc như vậy, mềm như bông mà dựa lại đây, nhõng nhẽo làm nũng đáng yêu với cô.
Hết mình thả lỏng và tận hưởng cuộc sống tình yêu của hai người.

"Tiểu điểu nhi......" Thi Từ phà hơi lên cổ nàng, "Giờ em dám cả gan đùa giỡn chị?"

Đang lúc được âu yếm, hai gò má của Đường Trù sẽ đỏ lên, nàng nghe thấy âm thanh hoa nở.

"Chị có một chuyện muốn hỏi em. Em thích chị từ lúc nào vậy?" Thi Từ hàm răng nhẹ day nhẹ vành tai nàng.

Đường Trù run rẩy, cắn môi tránh né vấn đề này, "Chị tự đoán đi ......"

"Chị đoán a......" Người phụ nữ đó mút lấy bờ môi dưới của nàng, tay ở phía trên không ngừng di chuyển, "Em vừa gặp lần đầu đã trúng sét của chị?"

"Mới, không, phải......"

Chính giữa váy của Đường Trù có một dải nút. Từng nút từng nút bị cởi bỏ.

Không khí tựa như sánh quyện lại dưới dòng chảy, cảm giác nóng bỏng bao phủ lấy hai người, mà động tác của Thi Từ là làn gió lưu động duy nhất, ngón tay cô đều là lông tơ phe phẩy kích hoạt cơn địa chấn lan tràn khắp cơ thể người con gái kia.

"Không phải vừa gặp đã trúng sét sao?" Thi Từ cười, khẽ thở dài giống như là thất vọng nhưng mà lại không phải. Hơi thở cứ phập phồng ở cổ nàng nhưng lại không hôn môi nàng.

Đường Trù không hiểu sao lại khát đến kì lạ, nốt ruồi kia dưới mắt run rẩy, ánh mắt chờ mong đầy ám chỉ.

"Ơi? Vậy đó là lúc nào nhỉ?" Thi Từ cùng nàng đối diện, ánh mắt hiểu rõ, khóe miệng mỉm cười, động tác lơ lửng, chậm chạp không tiến tới.

"Em......" Giọng Đường Trù càng ngày càng nhỏ bé yếu ớt, "em......"

"Nói chị nghe, baby tiểu điểu nhi, nói cho chị......" Giọng Thi Từ càng lúc càng nghẹn lại, ánh mắt càng ngày càng nóng rực.

"Là......" Mi mắt Đường Trù rưng rưng, ngân ngấn nước mắt nhìn cô. Thi Từ áp tới, nàng rùng mình mà mở miệng, "tối đó chị tới đón em...... Aaa......"

Vui thích như biển cả, triền miên không dứt.

Sau đó Thi Từ lại có một cuộc nói chuyện thế này với Đinh nữ sĩ.

"Đinh nữ sĩ, mẹ đừng giục tụi con sinh nữa. Con và Pipi hiện tại không có thời gian sinh em bé..."

Đinh nữ sĩ nghi hoặc khó hiểu, " Câu này con nói ra nghe y như là tụi con phải tốn thời gian để sinh vậy."

Thi Từ: "......"

Với phát triển của y học hiện tại, cô và Đường Trù quả thật là không thể tự sinh ra con của hai người. Nhưng mà lời này nói ra nghe cũng thấy quá kì quái...

Thi Từ: "Nói tóm lại, lúc này là không thể có."

Đinh nữ sĩ không hổ là người am hiểu trò chơi từ ngữ, trực tiếp hỏi, "Vậy là khi nào, hai đứa cho mẹ thời gian cụ thể đi."

Thi Từ hơi đau đầu, "Việc này tụi con không nói trước được."

Đinh nữ sĩ hoài nghi nói: "Hai đứa không định khai khống đó chứ? Đầu tiên là gạt mẹ trước, sau đó lại im im cho qua mọi chuyện," Đinh nữ sĩ đúng thật là đang nghẹn ngào , "Dù sao thì cũng nhiều năm mẹ bị vậy rồi......"

Thi Từ thật sự đau đầu với chuyện này, "Mẹ, tụi con bàn bạc xong rồi. Nhất định sẽ có con."

Đinh nữ sĩ lau hốc mắt, thanh âm tiếp tục nghẹn ngào, "Thật vậy sao? Con không gạt mẹ chứ ?"

Thi Từ gật đầu, "Thật á, mẹ không tin con cũng phải tin Pipi chứ?"

Những giọt lệ rớt rơi trên mặt Đinh nữ sĩ lập tức biến mất, "Nếu là Pipi nói thì mẹ tin liền."

Thi Từ: "......"

Đinh nữ sĩ sau khi kết hôn, đối với chuyện con cái lúc nào cũng mong chờ. Đặc biệt sau khi sinh con, bà cực kì vui vẻ, phấn khởi.

Con gái chính là tiểu áo bông, tri kỷ, còn là mùa đông ấm áp, mùa hạ mát mẻ.

Trước khi lên ba, Thi Từ, ngoại trừ ham ăn một tí thì cơ bản chính là bảo bối béo mập đáng yêu suốt ngày lạch ba lạch bạch khiến ai ai cũng phải yêu mến.

Sau khi lên ba, bắt đầu tranh luận cùng bà.

Khi lên bảy tám tuổi, lúc này đã rất có nhận thức về bản thân, kiên cường tự mình giảm cân. Đinh nữ sĩ làm món ngon cỡ nào, cô cũng có thể kiềm chế không ăn, làm hai vợ chồng bọn họ buồn muốn chết, suốt ngày lo lắng cô nạp không đủ dinh dưỡng.

Thời kỳ trung học có đủ loại nổi lọan khẳng định cá tính. Có khi Đinh nữ sĩ cũng muốn hai mẹ con dính lấy nhau để tâm sự , dạo phố nè, trò chuyện một chút nè, nói xa gần về chuyện 18+ cho tới những đề tài nhạy cảm khác để quan hệ mẹ con thêm khắng khít. Chưa đợi bà tiếp cận, Thi Từ đã nổi da gà né ra xa.

Lại sau đó, Thi Từ công khai bản thân đồng tính với hai người bọn họ. Tuy rằng cô thẳng thắn với bọn họ nhưng bọn họ cũng không có dấn sâu vào, giống như là duy trì một khoảng cách thân thiện.

Lại sau đó, Thi Từ ra nước ngoài. Hai năm đầu cô ở nước ngoài, Đinh nữ sĩ thường bị mất ngủ. Đêm khuya, bà sẽ ra sô pha phòng khách ngồi. Có khi Thi ba ba không ngủ được cũng sẽ xuống dưới. Hai vợ chồng cùng ngồi, thở dài lo lắng Thi Từ ở đất khách quê người, cũng không dám để nàng biết.

Lại tiếp sau sau đó, Đinh nữ sĩ bắt Thi Từ về, kỳ thật bà chỉ là giả bộ giận hờn một chút thôi, không dám ôm hi vọng gì cả. Ai dè Thi Từ lập tức quay về thật.

Đinh nữ sĩ cảm thấy Thi Từ, đứa con gái này vừa hiểu chuyện vừa lại không hiểu chuyện.

May thay, bà hiện tại không cần lo gì cho cô nữa.

Sự nghiệp của cô thành công, tình cảm ổn định, tìm được cô vợ nhỏ còn đặc biệt tri kỷ, thấu hiểu, tình cảm với mình còn thân thiết hơn một chút.

Đường Trù hay gọi điện thoại cho bà, có khi sẽ ngồi nói chuyện với bà, đi dạo phố. Lúc về thăm bà cũng sẽ vào bếp phụ bà, ngoan ngoãn. Hơi ít nói nhưng lại rất xinh đẹp, đáng yêu. Đinh nữ sĩ đã không còn yêu cầu gì hơn nữa. Đây mới chân chính thật sự là tiểu áo bông hàng thật giá thật của bà.

Đinh nữ sĩ suy nghĩ cặn kẽ, cũng hiểu được quyết định Thi Từ và Đường Trù, "Cũng đúng, Tiểu Trù Trù mới tốt nghiệp không lâu, công việc cũng bận rộn. Nghề của con bé cũng cần phải rèn luyện học thêm nhiều thứ. Ý mẹ cũng không phải muốn con gái tốt nghiệp xong liền lập tức kết hôn có con rồi xem nhẹ sự nghiệp."

"Còn nữa, con bé khá gầy. Cần phải có thời gian chuẩn bị mang thai. Yên tâm, việc này cứ để mẹ lo."

"Tụi con không cần lo lắng. Mẹ với ba con thân thể còn tốt. Tụi con mà có con, ba mẹ có thể trông. Có ba mẹ trông thì tụi con sẽ đỡ cực. Nhưng mà cũng không thể giao hết cho ba mẹ, vẫn phải đảm bảo mỗi người có thời gian chơi với con."

Kế hoạch này càng nói lại càng tỉ mỉ hoàn chỉnh...

Thi Từ không nỡ đả kích sự phấn khởi của Đinh nữ sĩ, đáp lại hai tiếng cho có lệ, "Dù sao ba mẹ vẫn phải chú ý thân thể."

"Không thành vấn đề." Đinh nữ sĩ lập tức đồng ý, sau nghe được lời xác nhận, nàng vui vẻ ra mặt, "Tụi con quyết định sinh em bé là được, ai, vẫn là Trù Trù hiểu chuyện!"

"Thi Từ a, con biết công lao lớn nhất của con là gì không? Ai, chính là đem Tiểu Đường Trù tới bên mẹ đó."

Thi Từ: "......"

Thi Từ: "Mẹ vui là được rồi."

Đường Trù mang thai rất thuận lợi, cả quá trình không có gì phản ứng khó chịu gì, không bị nghén, không có bệnh biến chứng gì khác, cho nên vẫn tiếp tục làm việc.

Thời gian Thi Từ ở bên nàng nhiều lên. Mỗi ngày đưa đi đón về lúc tan ca, chạng vạng tối lại tản bộ cùng nàng, vận động những bài tập thích hợp với thai phụ, buổi tối hai người cùng nhau xem sách nuôi dạy con.

Đường Trù êm xuôi mang thai đến tuần thứ 39. Rạng sáng một buổi đầu đông, nàng hạ sinh một bé gái xinh xắn, khoẻ mạnh.

Tổng cộng thời gian sinh nở là bốn tiếng. Mẹ tròn con vuông. Kỳ thật xem như là rất suôn sẻ, cũng không có gì quá khổ cực. Dù vậy, Thi Từ ở cạnh nhìn Đường Trù sinh vẫn có chút đau lòng.

Hộ lý ôm em bé đến cho hai nàng xem. Mới sinh ra, em bé có làn da hơi nhăn, hồng hồng, tóc nâu xoăn nhão nhão dính dính, mắt chưa mở, khóc lại vang cực kỳ lớn.

Thi Từ cúi người hôn lên trán Đường Trù, hốc mắt cả hai đều đỏ.

Phòng bệnh một người, Đường Trù nằm trên giường truyền glucose. Đinh nữ sĩ cùng Thi ba ba ôm em bé, cười với Thi Hải, nhỏ giọng nói chuyện. Thi Từ ngồi ở bên cạnh Đường Trù, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Đường Trù, "Mệt quá hả, ngủ thêm chút đi?"

Đường Trù kiệt sức nhưng tâm trạng lại rất phức tạp, rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn. Vừa cảm thấy mãn nguyện, lại vừa cảm thấy trống trải, nói không ra được chỉ có thể nhìn Thi Từ mỉm cười yếu ớt.

Vẫn là Đinh nữ sĩ hiểu nàng, đuổi Thi ba ba và Thi Hải ra ngoài, đi đến mép giường, hôn hôn gương mặt của Đường Trù, "Trù Trù, vất vả con rồi. Đừng buồn, mẹ con sẽ hiểu. Bà ấy nhất định hãnh diện về con."

Nước mắt Đường Trù lập tức trào ra, như thế nào cũng ngăn không được.

"Được rồi được rồi, hiện tại mommy ở đây, mommy ở đây." Đinh nữ sĩ ôn nhu mà trấn an nàng, lau nước mắt cho nàng, "Người xưa hay nói ở cữ không thể khóc, sẽ hại mắt, chúng ta khóc liền một cái là được. Ngoan nga ngoan nga. Trù Trù nhà mình thật sự rất giỏi, con xem em bé khoẻ mạnh biết bao nhiêu."

Đường Trù nức nở gật đầu.

Thi Từ đột nhiên hiểu ra, Đinh nữ sĩ, thật lòng biết ơn bà, mắt cũng đỏ hoe. Cô bước tới an ủi nàng, "Đừng khóc, nghe mommy, nha?"

"Lại đây, chúng ta đặt tên cho baby......"

"Thật tốt quá, mẹ vốn đang lo lắng là ra ông cu quậy phá nào. Hoá ra lại là một bé gái dễ thương thế này, ai nha, mẹ phải đi bái tổ lễ tạ thần......"

"...... Được rồi, đừng khóc đừng khóc, con mệt mỏi quá rồi. Ngủ thêm chút đi, baby ở ngay bên con. Con xem nó xinh đẹp biết bao nhiêu."

Bé gái được đặt tên là Thi Đường, tên ở nhà là Đường Đường.

-----

Sau khi Đường Đường chào đời, vì để tiện chăm bé, Thi Từ cùng Đường Trù dọn tới nhà cũ ở. Em bé ăn uống rất giỏi, cứ hai giờ là phải bú sữa mẹ một lần. Đường Trù vậy nên cứ tới tối là không có cách nào ngủ được. Chờ nàng ra ở cữ, Thi Từ liền cho em bé ăn bằng cách kết hợp, vừa cho bú sữa mẹ đồng thời cũng tăng thêm sữa bột. Cứ tới gần tối là cho bé uống sữa bột một lần, để Đường Trù có thể ngủ liên tục mấy tiếng đồng hồ.

Quá trình này cực kỳ gian nan. Đường Đường buổi tối chỉ nhận Đường Trù, khóc đến tê tâm liệt phế nhưng lại không muốn ngậm núm vú cao su.

Đinh nữ sĩ cùng Đường Trù đau lòng chịu không nỗi. Đường Trù nhịn không được nói: "Nếu không......"

"Pi pi, không được, nghe chị." Thi Từ một tay ôm Đường Đường khóc nháo không ngừng, một bên dỗ nàng, "Em mau ngủ đi."

Đường Trù cắn môi dưới, đành phải nhẫn tâm nuốt nước mặt vào, xoay người đi vào phòng.

"Cái kia...... A...... Cách này thật sự được sao......" Đinh nữ sĩ căng thẳng nhìn Đường Đường trên tay Thi Từ, mặt hận không thể giơ tay để cướp lấy em bé từ tay cô.

"Đinh nữ sĩ, mẹ cũng đi ngủ đi." Thi Từ nhăn mặt, "Không thể để nó quen vậy được."

"......" Đinh nữ sĩ hít một hơi lên giọng cao, "Nó còn chưa được hai tháng, vẫn còn là trẻ sơ sinh, con có biết không vậy?"

Giọng Thi Từ cứng rắn, "Con cũng đâu có bỏ đói con bé. Con chỉ muốn nó uống sữa bột buổi tối thôi, để mommy của nó ngủ thêm được mấy tiếng nữa."

Đinh nữ sĩ không nỡ nhìn nữa. Nước mắt cũng sắp rơi ra rồi, bà đành xoay người cất bước, "Con đúng là mẹ kế!"

Thi Từ chấp nhận sự khinh thường của hai người phụ nữ yêu quý nhất cuộc đời mình, bất đắc dĩ mà thở dài, mắt nhìn tới cô bé đang khóc rầm trời. Cô xuống lầu đến phòng khách, "Không phải nói con gái là tiểu áo bông sao? Con chịu khó chút để mẹ con ngủ một giấc đi."

Đường Đường khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cũng chẳng biết có phải nghe hiểu không, liền ngưng khóc, mở to mắt nhìn Thi Từ một chút.

Thi Từ biết trẻ con lớn cỡ này chưa nhìn rõ lắm nhưng cô vẫn nghiêm túc đàng hoàng nhìn thẳng vào mắt bé gái đối diện mình

Một giây ngắn ngủi sau đó, bé lần nữa quơ quơ nắm tay nhỏ khóc tiếp.

Thi Từ đem núm vú cao su đưa tới bên miệng bé. Bé ngậm được một chút liền nghiêng đầu nhả ra, khóc tới đinh tai nhức óc vang khắp cả nhà.

Thi Từ vừa đi vừa dỗ con, nhẹ nhàng lắc lắc. Cô bé này ngoan cường chống cự, âm thanh càng lúc càng lớn. Một cục thịt be bé như vậy mà dám dùng hết sức chống trả lại cô sao?

Rất có cá tính.

Thi Từ day day cái trán đang đau vì bị em bé làm ồn, tầm mắt nhìn thoáng qua có hai nhân vật đứng xem chuẩn bị nhảy vô phòng khách-- Thu Thu nhảy lên cái bàn, Pudding thì đi đến trước mặt Thi Từ, ngẩng đầu lên nhìn tay cô.

Mắt Thi Từ quét qua tụi nó một vòng, lấy di động ra xem, nghiêm túc thông báo: "Đêm nay khẳng định sẽ rất dài, mấy đứa đến đây phải chuẩn bị tâm lý đó!"

"Mấy đứa cũng...... không giúp được gì, bất quá đêm nay ở chung với chị cũng được!"

Pudding to con ngốc nghếch nghiêng nghiêng đầu, hiển nhiên là không hiểu ý cô. Thu Thu nhỏ thông minh nhạy cảm bèn nhảy qua. Pudding chớp chớp mắt. Một bàn chân mèo xẹt qua trước mặt nó, Thu Thu đã nhảy tới lên lưng ghế sô pha, nó cong người, nhìn Thi Từ. Pudding vẫn nghiêng nghiêng đầu ở dưới.

Cuộc chiến sữa bột của Thi Từ và Thi Đường kéo dài tới vài đêm.

Giáo sư Thi mỗi đêm đều tính thời gian. Ngay lúc đồng hồ tính giờ bắt đầu chạy, cô liền thi triển vô số biện pháp nuôi con trong sách: lắc lắc nhẹ, dỗ dành dịu dàng, ca hát, kể chuyện xưa, đi qua đi lại ở phòng khách, đi qua đi lại trong vườn......

Thu Thu dựa mặt lên bàn, Pudding ngồi xổm ngồi dưới đất. Một chó một mèo lắc đầu qua lại nhìn Thi Từ diễu dành đi tới đi lui...

Em bé: A a a a a a a a a......
Pudding:...... Gâu...... Gâu......
Thu Thu:............ Meo?

Nhưng mà không có cách nào của Thi Từ hiệu quả cả.

Kết quả có hai loại -- Đường Trù thật sự chịu không nổi chạy ra cho Đường Đường bú, nếu không thì Đường Đường khóc đến đói bụng sẽ thỏa hiệp uống nửa bình sữa. Tiểu gia hỏa này đặc biệt có cá tính, uống cũng chỉ chịu uống nửa bình. Có lúc đói meo râu nhưng một ngụm cũng không uống.

Cứ như vậy, Đường Trù không cách nào ngủ được, thậm chí so với trước kia còn vất vả hơn.

Vốn dĩ mỗi đêm Thi Từ đều tính giờ, thử qua vô số cách khác nhau muốn tìm ra quy luật của em bé nhỏ này. Ai mà biết được cái bé Đường Đường này không hề có một quy luật nào cả, chiến lược này của giáo sư Thi căn bản vô dụng.

Đường Trù sau khi biết được chiến lược của cô, còn đang tiêu hoá thông tin thì Đinh nữ sĩ đã phá lên cười, "Trẻ con chính là không có quy luật a, con chỉ có thể chậm rãi xây dựng thói quen cho nó."

"Em bé, chính là ba ngày làm mèo ba ngày làm cún, con chỉ có thể lấy bất biến của con ứng vạn biến của nó."

Thu Thu cùng Pudding ngồi xếp hàng nghiêng đầu cùng lúc.

Thi Từ thở dài, chẳng những không giúp được Đường Trù, mà chính cô ngủ cũng không đủ, sắc mặt tiều tụy đi nhiều.

Đây là lần đầu tiên giáo sư Thi nếm trải mùi vị thất bại. Đường Trù sinh con vất vả như vậy. Ở cữ xong còn muốn cho con bú sữa mẹ, không tài nào ngủ được một giấc trọn vẹn. Mà bản thân cô có lo bao nhiêu cũng không giúp được gì, Thi Từ áy náy nhìn về phía Đường Trù.

Đường Trù chớp mắt, nhìn nàng nhẹ nhàng lắc đầu, trấn an cười cười.

"Từ từ tính, viên kẹo nhỏ này lanh lắm," Đinh nữ sĩ ôm em bé cười tủm tỉm, chọt chọt cái mũi nhỏ của nàng, "Ranh con lì lợm ha ha ha ha......"

Em bé Thi Đường ê ê a a, như là đang cười.

Không lâu sau, Thi Từ lại nghĩ ra một cách khác. Mỗi đêm 9 giờ, cô sẽ đi ngủ trước khoảng hai ba tiếng, chờ đến 12 giờ tối, sau khi Đường Trù cho bú xong, Đường Trù ngủ rồi, cô sẽ ôm Đường Đường ra sô pha nằm ngủ.

Trẻ con có người ôm sẽ ngủ đến tương đối ngoan. Qua hai tiếng Đường Đường mơ màng tình dậy vì đói, Thi Từ sẽ lén lấy bình sữa nhét vô miệng bé. Lần này trong lúc ngủ mơ, bé sẽ không hay không biết mà bú bình.

Khoé môi của Thi Từ càng lúc càng cong lên, nhịn cười, "Hừ."

Đường Đường bất tri bất giác uống lên 100ml, uống tới mức no nốc, lại lần nữa ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cô, thoải mái dễ chịu ngủ say.

Mặt mũi bé rất giống Đường Trù, chiếc mũi càng giống hơn, hốc mắt sâu hơn một chút. Tóc xoăn màu nâu xù xù lên, lúc ngủ càng giống một thiên thần nhỏ, lúc khóc nháo thì y hệt một tiểu ác ma.

Thi Từ tinh tế đánh giá con, trong lòng chợt tan chảy không tưởng tượng được. Là con của cô và Đường Trù, sao có thể là tiểu ác ma được?

Thi Từ lén duỗi tay, xoa xoa lông mi thật dài của tiểu ác ma, lông mi này cũng rất giống......

Tiểu ác ma đột nhiên nhăn lại cái mũi, duỗi chân hừ hừ hai tiếng, Thi Từ giật mình không dám cử động, nín thở, thấy bé không khóc lên mới chậm rãi nhẹ nhàng để tay ra sau vỗ vỗ lưng cho bé...

Đường Trù chợp mắt một lát, không yên tâm mà đi ra, đứng ở cầu thang thấy được cảnh này.

Đèn phòng khách khá mờ nhưng nụ cười trên mặt Thi Từ lại rất rõ ràng, còn có thể nghe thấy bài hát cô khẽ ngâm nga. Hai người biết nhau nhiều năm như vậy, yêu nhau nhiều năm như thế, Thi Từ so với lúc mới gặp ngày càng rực rỡ hơn, lại mang theo một phần bình thản, dịu dàng lắng đọng của năm tháng.

Tình mẫu tử càng làm nét đẹp thời gian trên gương mặt cô nổi bật hơn.

Nàng cũng không có đi qua liền. Cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn trong chốc lát. Giờ khắc này, tim nàng được lấp đầy cảm giác hạnh phúc và an tâm.

Vốn cho rằng không thể nào yêu cô thêm được nữa, khoảnh khắc này, hạt giống chín mùi lại bắt đầu ngọ nguậy muốn nảy mầm.

Thi Từ như có linh tính mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Trù đứng trên cầu thang, lẳng lặng chăm chú nhìn mình, ánh mắt an tĩnh, ôn nhu.

Đồ ngốc này.

"Mau ngủ đi......" Cô dùng khẩu hình nói.
"Em ở với chị." Đường Trù cũng nói không ra tiếng giống vậy.
"Không cần đâu, mau đi ngủ." Thi Từ chớp chớp mắt, mắt hơi đứa xuống nhìn em bé đang ngủ say, vẫn không dám cử động mạnh.

Đường Trù tít mắt, lén đi xuống, rón ra rón rén đi đến bên cạnh cô.

Thi Từ bị nàng dọa giật cả mình, chớp chớp mắt, liền thấy con chim nhỏ của cô đã dán sát lại, lông mi nàng thật dài giống hệt bé con đang say giấc trong vòng tay cô, lưu lại cảm giác nhồn nhột trên da cô.

Còn có nụ hôn của nàng.

"Nhanh đi ngủ nào......" Thi Từ mím môi, không cách nào tiến thêm một bước nữa, chĩ có thể âm thầm thúc giục nàng.

Sau khi sinh con được hai tháng, Đường Trù đã lấy lại cân nặng trước kia. Làn da tự nhiên phảng phất ánh sáng mờ ảo, tóc cột lên qua loa. Dáng người so với trước đây có da có thịt hơn. Lúc này, nàng dùng ánh mắt tha thiết dịu dàng mà nhìn cô, vô cùng động lòng người.

Hiện tại không phải là thời cơ làm chuyện thân mật. Thực tế thì luống cuống tay chân hai tháng này, hai người căn bản không tìm được thời gian riêng để ở chung.

Thi Từ đành phải áp xuống phần tâm tư đang rục rịch ngo ngoe muốn trỗi dậy, giờ phút này chỉ muốn Đường Trù được có một giấc ngủ ngon.

"Ngoan, mau đi ngủ." Thi Từ nhẹ giọng nói.

"Ân." Đường Trù dựa qua lại hôn cô, còn thay cô vén tóc mai, "Vất vả chị rồi."

Thi Từ thở dài, "Em đây là thừa nước đục thả câu......"

Đường Trù cười, "Vậy em phải tới hôn thêm mới xứng đáng với "tội danh" này..."

Mắt Thi Từ sáng lên, "......"

Ngay lúc môi hai người gần chạm tới nhau, trong không khí liền bốc lên một mùi kì lạ.

Em bé "đầu sỏ gây tội" chép chép miệng, tiếp tục say ngủ.

Đường Trù cười, "Để em đổi cho con......"
"Để chị, em đi ngủ đi."
"Chị làm được chứ?" Đường Trù cười hỏi.

Sau khi sinh Đường Đường, trong tháng đầu tiên, hai người có mời chị giữ trẻ về. Chị giữ trẻ hướng dẫn họ tắm rửa em bé thế nào, thay tã ra sao. Sau khi ở cữ xong, cơ bản là Đinh nữ sĩ lo hết, hai người chỉ thực hành qua vài lần. Đường Trù biết Thi Từ thích sạch sẽ, không định để cô làm việc này.

"Mau lên ngủ đi, chị làm được." Thi Từ giả bộ nghiêm túc mà trừng mắt với nàng, rốt cuộc cũng đuổi được Đường Trù lên lầu.

Đường Trù đi được vài bậc lại quay đầu lại nhìn, thấy Thi Từ đặt Đường Đường lên sô pha, cẩn thận thay tả cho con, miệng lẩm bẩm, "...... Một bao nước tiểu bự thế này, hên là không phải đi nặng nhưng mà xì hơi như vậy vẫn là thúi quá đi nha..."

"Con là viên kẹo* thúi......"

* Kẹo chính là Đường ah

Đường Trù nghe câu đó, liều mạng nhịn cười mới không phát ra tiếng.

Ai nha, chị ấy dễ thương xỉu!

Đường Trù chạy xuống, chờ đến lúc Thi Từ thay tã xong, bất ngờ từ phía sau ôm lấy cổ cô.

"Ai!" Thi Từ lại bị nàng dọa hết hồn, " Trời đất, sao em còn ở đây?"

Đường Trù đỏ mặt, ôm cổ cô.

Thi Từ cong cong môi, ôm lấy eo nàng, "...... Đêm nay em nhiệt tình thế này, chị là quả thực thụ sủng nhược kinh!" Cô hôn tới. Hai người có chút không chịu nỗi nữa.

Sau vài giây hôn sâu, Đường Trù thở hổn hển nói: "Còn con......"

"Không sao. Con ngủ rồi, con không xoay người, không rơi xuống đâu......"
Thi Từ ôm chặt nàng hơn, động tác càng thêm tham lam.

Đường Trù kì thật cũng rất muốn cô, nhịn không được rên rỉ thành tiếng, cắn lỗ tai cô, kêu lên biệt danh của cô.

"Nếu không...... Chúng ta......" Thi Từ đã vén váy ngủ của nàng lên.

Ngay thời khắc hai người kiềm chế không được nữa thì một tiếng ho khan thật mạnh làm họ bừng tỉnh.

Đinh nữ sĩ mặc đồ ngủ, vẻ mặt bất đắc dĩ và xấu hổ, "Mẹ ho để thanh giọng ......"

Đường Trù mặt đỏ lên, vội vàng tách ra khỏi Thi Từ, sửa quần áo không chỉnh tề trốn ra sau Thi Từ. Thi Từ kéo quần áo của mình xuống, cũng xấu hổ, "Người sao nửa đêm rồi còn chưa ngủ......"

Đinh nữ sĩ khiển trách nhìn hai người, "Còn không phải do mẹ không yên tâm ......" Nhìn thoáng qua em bé trên sô pha, lại lần nữa nhìn qua hai người, ánh mắt không cần nói cũng hiểu.

Lần này tới Thi Từ cũng né tránh ánh mắt của bà, Đường Trù thì nhất định giấu mặt sau vai cô.

Đinh nữ sĩ tiến lên vài bước, nhẹ nhàng bế cháu lên, "Đường Đường chắc tạm thời sẽ không thức giấc. Mẹ ôm cháu đi trước, tụi con... khụ,... làm gì làm đi. "

Trong lời nói còn có một tầng nghĩa "Hãy biết nắm bắt thời gian"

Thi Từ cùng Đường Trù: "......"

Bây giờ còn không khí gì chứ?

Hai người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết làm thế nào để làm tiêu tan bầu không khí khó tả này.
Đường Trù nhỏ giọng nói: "Em...... về ngủ......"

Mặt nàng còn ửng hồng, không đợi Thi Từ trả lời liền chạy lên cầu thang, Thi Từ đuổi theo, hai người vào phòng, phòng nội tề tề chỉnh chỉnh đều là trẻ con đồ dùng: Giường em bé, tã giấy, khăn giấy, chăn mền, khăn lông lớn, thoang thoảng mùi sữa mẹ......

Thế này thì càng không có không khí!

Trong lòng Thi Từ thở dài, lần nữa lùi lại một bước, "Chị nằm với em một lúc ha?"

Hai người lên giường, nằm sát bên nhau, đồng thanh thở dài. Cũng đã rất lâu không ngủ cùng nhau, hiện tại lại có ảo giác trộm được chút thời gian, không cần nói gì cũng cảm thấy ấm áp.

Đường Trù vốn dĩ ngủ không đủ giấc, rúc vào lòng Thi Từ một lúc sau liền ngủ. Thi Từ nghiêng người khảy khảy sợi tóc của nàng, xoa xoa gương mặt của nàng. Đường Trù mơ mơ màng màng nhích vào trong lồng ngực cô cọ cọ. Thi Từ hôn hôn lên môi nàng, Đường Trù nửa tỉnh nửa mê đáp lại.

Cảm giác không khí đã chậm rãi trở lại, Đường Trù ở giữa bờ môi của cô thì thầm nho nhỏ, ôm lấy cổ cô, "...... Từ tỷ tỷ......"

"Muốn không?" Giọng Thi Từ có chút nghẹn lại.

Hai người dán chặt vào nhau không còn khe hở, nhiệt độ cơ thể lan tràn qua nhau, như thể có lớp mạch nha vô hình dán chặt bọn họ lại.

Đang lúc cả hai càng ngày càng chìm đắm trong bể tình, một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra.

"......Ô......" Đường Trù phản ứng lại trước. Nàng xấu hổ lùi về sau, kéo chăn che lại vạt áo phía trước của mình, "Đừng có nhìn......"

Thi Từ ngẩn ra, cắn môi, có chút buồn cười.

Kỳ thật đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường. Do Đường Trù đang ở thời kì cho con bú, một chút động tình cũng sẽ...

Tầm mắt Thi Từ đảo tới quanh chỗ kia, nhịp tim không hiểu sao lại tăng tốc kì lạ, " ...Tiểu điểu nhi..."

Đường Trù vốn đang che mặt, "...... Cái gì?"

Thi Từ khẽ nuốt nước miếng, từ từ kéo tay nàng xuống, bờ môi khẽ giật giật.

Đường Trù mở to hai mắt nhìn, lỗ tai đều đỏ lên như muốn cháy, "...... Chị nói gì vậy......"
"Không muốn, đừng mà......"
"Dù sao Đường Đường hiện tại cũng không có đói......" Thi Từ chui vào chăn của nàng, vừa hống vừa dụ dỗ. Nói thì lớn mật như vậy chứ bản thân cô cũng đỏ hết cả mặt.

Cô kéo chăn lên che lại hai người. Mắt từ từ tối đi...

"Chị đáng ghét...... chị chị chị...... Aaa......"
"...... Hình như ngọt ngọt."

Buổi tối đó là hai tiếng đồng hồ. Đối với hai người mà nói đó là một trải nghiệm yêu mới lạ không thể nào tả được.

Tối cho uống sữa bột có khi suôn sẻ có khi không. Giáo sư Thi đã đầu hàng việc đúc kết quy luật. Sau tết Âm Lịch, Đường Đường đã quen với việc uống bú bình ban đêm. Thi Từ lại có thêm việc phiền não.

Sau buổi tối hôm đó, Đinh nữ sĩ có lúc sẽ để lại cho hai người thời gian ở chung nhưng Đường Trù đều từ chối, thậm chí còn tránh đi. Đinh nữ sĩ không phát hiện ra, chỉ có Thi Từ hiểu. Hôm nay cô tìm được thời gian ở chung với nàng, "Còn giận chị sao ?"

Đường Trù yên lặng mà liếc cô một cái, mím môi không nói lời nào."

Thi Từ kéo qua tay nàng, giọng nhõng nheõ nói: "Đừng giận mà"

Tuổi cũng không nhỏ, còn mặt dày mà làm nũng như vậy. Đường Trù vẫn là không tiền đồ mà bị vẻ đáng yêu của cô làm cho mềm lòng, "Vậy chị...... đừng có như vậy......"

Ngực Thi Từ giống bị sợi tóc mềm mại cào cào xuống, ý xấu lại trỗi dậy, "Nhưng mà...... tối đó rõ ràng hai đứa mình đều rất thích...... Hơn nữa......" Hơn nữa Đường Trù thực sự rất nhiệt tình, giọng nàng kêu lên thật sư nghe rất êm tai.

Đường Trù ở trên giường không quá thả lỏng. Để khiến nàng thực sự tiến vào trạng thái khao khát cần phải tốn một chút thời gian. Bất kể giữ vai trò chủ động hay bị động, nàng vẫn luôn rất thẹn thùng.

Dư vị tối đó để lại làm Thi Từ vương vấn mãi không quên. Cô không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới một cái Đường Trù thật sự muốn... hôn mê.

Sau khi sinh con, nàng cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng. Nàng cũng khát khao được làm chuyện thân mật với Thi Từ nhưng mà ở nhà ba mẹ, không chỉ có hai người, còn có mommy Đinh, Thi ba ba, còn có Thi Hải, giờ còn có thêm Đường Đường.

Đây là một không gian sinh hoạt ấm áp của đại gia đình. Nàng thấy chung quy không thể quá xằng bậy.

Đinh nữ sĩ đang ở phòng khách dỗ cháu, không bao lâu liền thấy Thi Từ đi xuống. Bà nghi hoặc nhìn cô một cái rồi lại nhìn thêm cái nữa, "...... Nhanh vậy?"

Thi Từ vốn là bị đuổi xuống, nghe được lời này càng thêm bực bội, nói: "...... Cũng không có như mẹ nghĩ đâu."

Đinh nữ sĩ yên lặng nhìn chằm chằm cô liếc mắt một cái, rủa thầm: "...... Không thể nói là đàn ông nhanh, xem ra đàn bà cũng nhanh......"

-----

Thi Từ không có nghỉ thai sản. Cô chịu khó mỗi ngày tan ca đều về nhà ba mẹ, chơi với con một chút sau đó liền tán gẫu với Đường Trù, rất muốn gần gũi một chút, chỉ là Đường Trù không khi nào phối hợp.

Thi Từ không có trưng vẻ buồn rầu của mình ra ngoài mặt, cô đổi cách khác.

"Pi pi, em có biết đối với ba mẹ mới sinh con, thân mật vừa phải sẽ có thể làm giảm trầm cảm sau sinh."

Đường Trù hơi hơi cắn môi, "...... Em không có trầm cảm sau sinh." Thậm chí nếu nàng có thì hiện tại cũng ổn rồi. Nàng đã quay trở lại thói quen đọc sách luyện tập, mỗi ngày nghe tin tức, có đôi khi còn dịch một ít tài liệu.

Thi Từ vẻ mặt đau khổ: "Chị có."

Đường Trù: "......"

Đáng ghét.

------

Việc của Đường Trù rất bận, thường xuyên đi công tác. Đường Đường đa số thời gian là do Đinh nữ sĩ chăm. Chỉ cần Thi Từ ở Nam Đại, mỗi ngày đều sẽ về nhà, ẵm Đường Đường video call cùng nàng.

Đường Trù đi công tác xong, việc trước tiên là về nhà. Lúc nàng bước vào phòng khách đã nghe được chất giọng sang sảng của Đinh nữ sĩ.

Nàng đứng yên, chứng kiến một màn trước mắt.

Thi Từ một tay ôm Đường Đường một tuổi rưỡi. Đinh nữ sĩ ngồi ở sô pha lột quả nho, lột xong một quả liền đưa cho Thi Từ, Thi Từ lại đút cho Đường Đường.

Đinh nữ sĩ nói: "Tiểu Đường và con y chang nhau, thích ăn nho, lại còn thích nhất là nho đen Kyoho. Lần trước kiểm tra sức khoẻ bác sĩ nói, hiện tại rất nhiều bé sâu răng đều là bởi vì ăn trái cây, cho nên mẹ nghĩ...... Không thể mỗi ngày đều cho cháu ăn được......"

"DDA!" Thi Từ còn chưa phát biểu ý kiến gì thì em bé trên tay cô liền phản đối mà phát ra âm thanh con nít, vang khắp nhà.

Thi Từ mím miệng cười, cúi đầu xuống nhìn bé: "Sao vậy? Con không chịu hả?"

Đinh nữ sĩ buồn cười, "Con bé hiện tại nghe hiểu được một ít rồi. Hơn nữa còn nghe hiểu được hai chữ "quả nho". Bà nói có đúng hay không a, Đường Đường?"

"Dda Dda!" Em bé mở đôi mắt tròn xoe, tóc xoăn màu nâu xoã tung mềm mại như bông, làn da trắng hồng, nhìn như một thiên thần nhỏ., cái hiểu cái không mà nhìn người lớn.

"Ăn cũng được mà, đâu có sao ha."
"Ha hả, con bé mới được hai tháng con đã cho nó ăn sữa bột, hiện tại vậy mà mềm lòng rồi."
"Đó là bởi vì muốn cho mommy của con bé ngủ mà," Thi Từ ôm nàng lay lay, em bé cười ha hả, "Không sao, để ý đánh răng cho bé là được."
"Có đâu, mỗi ngày mẹ đều đánh răng cho cháu mẹ. Bảo bảo của chúng ta cũng rất hợp tác. Đường Đường, nãi nãi bình thường đánh răng cho con làm sao nè?" Đinh nữ sĩ nói chậm rãi, cười ha hả hỏi, "Chà - răng -- Con cho mẹ xem đi nè?"

Đường Đường chớp chớp lông mi cong vút, giống như thật sự nghe hiểu, mở cái miệng nhỏ ra, ngón tay bé xíu khoa tay múa chân.

Thi Từ cười rộ lên, "A" mà một tiếng, "Mẹ nhìn xem, ai nha, Đường Đường nhà ta có tám cái răng, hết sảy luôn!"

"Dda dda dda!" Cũng không biết Đường Đường nghe có hiểu không, dù sao bé cũng muốn thể hiện mình có tham gia vô cuộc nói chuyện.

Đinh nữ sĩ cùng Thi Từ lại lần nữa cười.

Đường Trù cũng cười.

Thi Từ nghe được thanh âm, quay đầu, vẻ mặt vui mừng kinh ngạc, "...... Về rồi hả?"

Đường Đường cũng thấy được nàng, vươn tay nhỏ, đôi mắt giống như có thể nói.

Trái tim Đường Trù mềm nhũn đến rối tinh rối mù, vội vàng ôm lấy con, "Dạ, mommy, con về rồi."

"Ăn cơm chưa con?" Đinh nữ sĩ đứng lên. Chưa đợi Đường Trù trả lời bà đã đi về phía nhà bếp, "Còn có canh, mẹ hâm lại con, con ăn một chén."

"Cảm ơn mommy." Đường Trù ôm Đường Đường, nhìn về phía Thi Từ một cách dịu dàng.

"Mommy......" Đường Đường đột nhiên kêu lên một tiếng. Nàng kỳ thật hay kêu mẹ, mommy thì rất ít kêu. Lúc này bắt chước câu của Đường Trù. Thi Từ cùng Đường Trù rất vui mừng, "Bảo bảo ngoan."

"Ai, con vẫn thích em nhiều hơn, chị mỗi ngày thấy con, con cũng không kêu chị." Thi Từ có chút ghen tị.

Đường Trù cười, "Chả phải giống nhau sau, chị cũng là mommy."

"Rõ ràng trước đó còn kêu chị là mẹ......" Thi Từ hơi hơi chu môi, đuôi mắt bởi vì cười hiện lên đường nét tinh tế. Hai tuần rồi không gặp, cho dù mỗi ngày đều có video, Đường Trù vẫn cứ cảm thấy nhìn cô không đủ, theo bản năng nhướng người qua, trước mặt con, hôn cô một cái.

Hành động này vừa làm ra, chính nàng cũng sửng sốt, mắt Thi Từ sáng lên, thuận thế cũng hôn xuống môi nàng.

Các nàng rất nhanh chóng tách ra, Đường Đường giương cái đầu nhỏ, chớp chớp mắt, tò mò nhìn các nàng.

Thi Từ cùng Đường Trù nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng hôn lên gương mặt bụ bẫm của bé con, mỗi người một bên, hôn đến mức bé cười haha.

Đôi mắt bé long lanh, sáng ngời, là sự vật hồn nhiên ngây thơ nhất trên thế giới, tựa như một tấm gương phản chiếu không hết biểu tình ôn nhu của hai nàng.

"Lại đây, mẹ ôm con, mommy mệt mỏi cả ngày......" Thi Từ định bế Đường Đường.

"Không có việc gì, em muốn ôm con......"

Hai người chơi với con, ngọn đèn ấm áp, tiếng cười đan xen không ngớt.

Loại khoảnh khắc ấm áp giản đơn thế này ở độ tuổi của các nàng cũng không hiếm gặp, nhưng lại là sự tồn tại vô cùng trân quý.

Như thế, xuân hạ đến thu đông, này đầu bạc cùng nhau sống hết quãng đời còn lại.

-------
Lời cuối sách

Bạn nhỏ Thi Đường lúc ba tuổi đến trường liền phát hiện gia đình của mình không giống những người khác.

Bạn học ở nhà trẻ đều kêu ba mẹ, mà bạn nhỏ Thi Đường phát hiện em chỉ có mẹ và mommy.

Em cảm thấy rất kỳ lạ.

Còn có một ngày, bà dẫn em tới nhà người khác chơi. Em rất hào hứng nhưng loáng thoáng nghe được mấy lời từ trong miệng người khác nói ra, "...... Cũng đâu có quan hệ huyết thống gì với bả, tình cảm tốt thôi cũng có ích lợi gì?"

"Ai...... Con gái bả cũng rất kỳ quái......"

"Cái kia...... tính ra là gì của bả, ha ha ha, cũng không thể nào kêu con dâu đúng không?"

Thi Đường nghe vào không ít, em hình như cũng hiểu được một chút. Tim nhỏ đập thình thịch, môi vẩu vẩu , có chút buồn bã, không biết làm sao để đứng đó tiếp.

Lúc này, hai cánh tay vững chãi ôm em bế lên. Em nghe được mùi hương của bà, nghe được tiếng bà cười, "Đang nói chuyện gì thế?"

Mấy người kia lúng ta lúng túng, trao đổi ánh mắt qua lại, có người ha ha ngắt lời lái sang chuyện khác. Bà ôm em, giống như không thèm để ý gì, cứ tự nhiên tham gia vào câu chuyện. Chuyển đề tài, qua tới chuyện nuôi thú cưng.

"Ai, ngày nào nó cũng ra ngoài chơi, bất quá nó cũng khôn nha. Tôi đi đâu về, nó cũng ngồi trước cửa chờ tôi. Cháu nội thì bất quá cũng thế thôi!"

"Đúng vậy, con gái tôi còn chưa kết hôn, đem mèo của nó cho tôi nuôi, nói cái gì mà tôi hãy xem như là nuôi cháu gái. Bà nói thử coi vậy là sao chứ?"

Đinh nữ sĩ cười hì hì, "Xem ra các bà được tụi nó kêu bà nội bà ngoại rất là trìu mến tình cảm nha. Mấy con mèo hay mấy con chó cũng đâu có huyết thống với mấy bà ha!"

"Mấy bả làm bà của mèo với chó cũng nhiệt tình quá đi ha ha ha ha ha!"

Không khí trong lúc nhất thời hình như có chút khó xử.

"Ai, hiện tại thú cưng hay người cũng không có gì khác biệt. Tình cảm bầu bạn đều giống nhau."

"Ha ha ha, tình cảm bầu bạn là giống nhau, bất quá có đôi khi người với động vật vẫn là không giống nhau," Đinh nữ sĩ ẩn ý nói, "Người và vật đều có miệng. Vật sẽ không nói lung tung, mà người thì...... chậc chậc, nói ra còn không bằng đống phân chó......"

......
Thi Đường nhớ ngày hôm đó, Đinh nữ sĩ cũng không có lập tức dẫn em về thẳng nhà. Bà dẫn em đi công viên chơi, mua cho em một que kẹo vị nho.

"Đường Đường," Đinh nữ sĩ sờ sờ đầu em, "Con cảm thấy mẹ và mommy yêu con không?"

Thi Đường ăn kẹo que, gật gật đầu.

"Đúng rồi đó. Bất kể về sau người khác nói gì, con chỉ cần nhớ kỹ cái này là đủ rồi. Đường Đường là em bé có rất nhiều rất nhiều tình thương. Đừng để lời nói của người khác làm con không vui."

Thi Đường suy nghĩ một chút, lại gật gật đầu.

"Đường Đường ngoan lắm."

Thi Đường nhớ ngày hôm đó thời tiết thật đẹp. Mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, maí tóc bạc của bà cũng rất đẹp. Bà nhìn em cười:

"Đường Đường, nếu về sau có chuyện không vui, nhớ kĩ lời bà, vẫn còn hương vị ngọt ngào này."

"Nguyện cả đời con đều là ngọt ngào."




Toàn văn hoàn.

---

(*Ngọt ngào = Đường = Kẹo)
(Tên của Thi Đường vốn là ngọt ngào rồi.)

--------

Tác giả có lời muốn nói: Truyện này đơn giản, mà mình viết cũng lâu, ngại quá đi. Thật sự cảm ơn cả nhà đã chờ mong và đồng hành cùng mình.
Mỗi một quyển sách sẽ có độc giả của quyển sách đó. Hi vọng sẽ gặp lại các bạn ở quyển tiếp theo. Nếu không có duyên thì cũng mong các bạn đáng yêu vạn sự như ý, mỗi ngày đều sẽ tìm được sách hay để đọc.

Cảm tạ, hẹn gặp lại! Cảm tạ những thiên thần nhỏ đã bầu chọn và tiếp dịch dinh dưỡng (mua VIP) cho mình nha!
-----

Mình cũng có lời muốn nói: Thế là đã kết thúc 93 chương của Xuân Hạ Thu Đông. Mình đã khóc khi tưởng tượng ra hình ảnh Đinh nữ sĩ dắt tay Thi Đường và nói câu "Nguyện cả đời con đều là ngọt ngào". Đinh nữ sĩ quả là một người mẹ, một người bà rất tuyệt vời. Mình thật sự cám ơn các bạn đã theo dõi truyện và đọc tới những dòng cuối cùng này. Mình biết mình edit truyện lâu, đã vậy còn có những đoạn thời gian chìm nghỉm nơi nào làm các bạn phải đợi và có khi ngắt mạch cảm xúc của các bạn, việc này mình rất xin lỗi.

Thật sự thì ban đầu mình là một trong số những độc giả bình thường đọc truyện Xuân Hạ Thu Đông bản edit, sau đó thấy ko ai edit nữa thì mình đi đọc QT. Đọc tới chương Đường Trù mặc đồ con gấu đi phát tờ rơi thì mình không cầm lòng nỗi nữa nên mình quyết định edit bộ này chỉ để đọc riêng. Sau đó tới chương 89 QT thì mình cảm giác phải đi quảng cáo bộ này cho người khác đọc 🥺. Cũng gần 2 năm kể từ lúc mình bắt đầu edit truyện. Vì tình cảm của mình dành cho Dạ Đăng nên mình đã quyết tâm edit hoàn thành bộ truyện này. Cuối cùng thì mình cũng đã hoàn thành (dù hơi lâu T_____T) *chấm nước mắt*.

Truyện cũng đã được edit xong nên mình sẽ bắt đầu tiến hành beta.

Một lần nữa chân thành các bạn đã dành tình cảm cho Thi Từ và Đường Trù cũng như dành thời gian để theo dõi câu chuyện của hai người và gia đình họ Thi đáng iu có Đinh nữ sĩ luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu ❤️. Cám ơn các bạn đã kiên nhẫn đu theo mình ❤️. Cám ơn Nhất Trản Dạ Đăng đã mang Thi Đường đến với chúng ta ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info