ZingTruyen.Com

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 91 - Thi Hải ( Phiên ngoại )

Noallie17

Học kì I năm tư, Thi Hải rút khỏi hội học sinh, cũng không đi xã đoàn. Không có nguyên nhân gì khác, một là vì phải thi lên thạc sĩ, hai là còn làm việc, bận tới mức không đếm xỉa gì tới thế sự ngoài kia.

Mễ Tuyết thi đậu vào Nam Đại, chính thức trở thành đàn em cùng khoa của hắn. Gặp mặt, nếu không kêu đàn anh thì kêu oppa. Bạn cùng phòng của hắn đều biết mặt nàng. Hắn vốn cũng chả có tâm trạng quan tâm đến nàng.

Nàng vừa mới tiếp xúc cuộc sống đại học, mọi thứ đều mới mẻ, thấy hắn không nóng không lạnh, cũng chả thèm lấy mông nóng dán mặt lạnh của hắn làm gì.

Mình đã là Lão Bang Thái* rồi. Ông cụ non Thi Hải nghĩ.

(*Lão Bang Thái: Bắp cải phơi khô, ý là đồ cũ, đã già đời, trưởng thành.)

Từ lúc hắn chủ động không nhận sinh hoạt phí từ Thi Từ, hắn phải sống nhờ vào tiền lì xì tiết kiệm. Truyện thì viết lúc nắng lúc mưa, không biết khi nào thì cập nhật chương mới. Nhưng do là lính mới, tiền nhuận bút kiếm được mỗi tháng cũng chả thấm tháp bao nhiêu. Hắn ăn thì ăn quán sang, đụng tới giày hay figure mình ghiền thì lại vung tiền không thương tiếc, không bao lâu đành phải sống trong cảnh ăn mì cầm cự qua ngày.

Lễ Giáng Sinh hôm trước, các chị khoá trên chỉ hắn một chiêu- đẩy xe bán hoa hồng. Hắn bàn với bạn cùng phòng đêm Bình An* sẽ đi bán chung. Tất cả đều học năm tư, các bạn cùng phòng không có mặt mũi đi làm chuyện đó nhưng bảo hắn "Cậu ra mặt làm đi, anh em ở phía sau sẽ trợ giúp cậu". Ở trong trường, Thi Hải cũng được xem như là một nhân vật có tiếng tăm, mới lên năm hai đã đại diện khoa Văn làm MC lễ khai giảng, một thân quần tây áo sơ mi trắng, cử chỉ nét mặt anh tuấn tiêu sái gió mát trăng thanh, bao nhiêu ưu điểm đều nổi bần bật.

(*Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An)

Trước khác nay khác, hiện tại hắn mặc áo khoác và quần thể dục, dưới chân mang đôi giày trắng nhem nhuốc, đứng giữa gió lạnh trời tuyết run cầm cập.

Không ít người quen đi ngang qua lộ vẻ tò mò, ánh mắt kinh ngạc, Thi Hải thật sự không biết tìm mặt mũi đâu để rao hàng.

Có cặp tình nhân đi ngang qua, chàng trai nhận ra hắn, tặc lưỡi cười một tiếng, "Ý, đàn anh, hoa này bao nhiêu tiền một cây a?"

"25 tệ một cây."

"Đắt quá vậy, 10 tệ thôi."

10 tệ mua giá sỉ còn chưa đủ.

"Đàn anh, tốt xấu gì anh cũng từng làm hội trưởng hội Học Sinh, còn là MC, rồi cả thành viên trong hội tranh biện, như thế nào lại thành ra như vậy! Được rồi, để đàn em giúp anh một phen. Vốn dĩ đêm Giáng Sinh em định mua táo*."

(*Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là "Píng guǒ", đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng'ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.)

Nam sinh kéo mấy người quen lại, cùng nhau chọn mấy đoá hoa tươi , chuyển WeChat cho hắn 50 tệ.

Thi Hải mặt đỏ lên không chịu được, cực kỳ bực bội.

Một lát sau, có một đôi tình nhân đi tới, bạn gái hỏi, "Này không phải đại tài tử của Khoa Văn Học sao? Thi Hải cậu như thế nào lại ở đây?"

Bạn nam la lên, "Đại tài tử bán hoa hồng a, có tặng thơ tình không?"

Thi Hải lạnh nhạt nói: "Một bài sáng tác riêng là 50 tệ."

"Ha ha ha, sư huynh, giảm giá được không? Song ngữ Trung Anh ad?"
Thi Hải: "......"

Lúc này mấy anh em cùng phòng đứng bên nhìn lén quá suýt chút cười như điên.

"Thảm quá a......"
"Trời ơi, bi kịch của năm, không nhìn được!"
"Khoan ra ngoài đã, đàn em lại kìa!"

Mễ Tuyết mặc một chiếc áo lông màu đỏ, quần jean bó sát người, đội mũ nhung, toàn thân ấm áp như xuân sắc. Nàng đứng dưới ánh đèn che miệng lại cười hắn, "Má ơi, anh cũng sáng chói quá đi......"

Thi Hải trợn mắt liếc nàng, nhịn không được ách xì một cái.

"Anh như vậy, bán tới mai cũng không xong đâu!"

"Không cần em lo." Thi Hải khịt khịt mũi, nước mũi cũng chảy xuống.

Mễ Tuyết nhảy đến trước mặt hắn, mũ nhung mũ che đi tóc ngắn của nàng, lộ rõ ngũ quan thâm thuý cùng nụ cười rạng rỡ.

"Thật không cần em lo a? Em đi nha?"
"Cút đi."

Mễ Tuyết vốn chỉ là trêu ghẹo, ai ngờ Thi Hải không giữ cho nàng tí mặt mũi nào, "Anh...... mất nết." Quay đầu liền đi.

"A! Thằng nhóc này, lại đuổi đàn em đi rồi!"
"Đúng là một thằng đầu gỗ không hiểu chuyện!"
"Ý, nhìn xem, đàn em quay lại rồi!"

Mễ Tuyết thở phì phò quay lại, từ trong túi móc ra mấy miếng hình vuông, không nói nhiều liền đưa cho Thi Hải, "Đừng có lạnh chết đó!" Nói rồi thở phì phì quay người đi.

Thi Hải xì một tiếng kêu nàng, "Này là cái quỷ gì vậy!"

"Miếng giữ ấm!" Mễ Tuyết, đầu cũng không ngoái lại, chỉ buông xuống một câu.

Thi Hải nhìn chằm chằm bảo bối giữ ấm trong tay sững sờ. Ba người trong kí túc xá ghen tị nhìn qua.

Đêm Bình An Thi Hải bán sỉ năm ống hoa hồng, cuối cùng chỉ bán được ba ống. Vẫn phải nhờ tới ba anh bạn ở kí túc xá hỗ trợ, dư lại hai ống bèn đưa cho một nữ sinh lớp dưới cùng khoa và cô giáo.

Hắn đúc kết kinh nghiệm thất bại lần này, quyết tâm tới Lễ Tình Nhân phải xuất kích lần nữa. Kì này có chuẩn bị tâm lý, hắn từ chối sự giúp đỡ từ ba người bạn cùng phòng, bằng mọi giá phải dùng khuôn mặt anh tuấn tiêu sái này để "Xuống Biển".

Thi Hải mặc đồ rất ấm, đàn ghi-ta cũng mang theo.

Tối Lễ Tình Nhân hôm nay, khuôn viên Nam Đại đại rợp bóng cây mát, Thi Hải dựa vào cây, áo khoác nỉ màu tối, tóc đen dính bông tuyết, bên cạnh là mấy ống hoa hồng đỏ tươi như lửa.

Hắn đàn 《 Tình phi đắc dĩ 》của Dữu Trừng Khánh, cất giọng ca du dương.

"Chỉ sợ bản thân anh sẽ yêu em, không dám để mình ở quá gần em, anh sợ không có gì để trao em, yêu em cần rất nhiều dũng khí......"

Cứ thế một hàng dài liền bị hút vào hắn.

Cặp tình nhân đêm Bình An mua hoa của hắn đi ngang qua, nữ sinh hai mắt sáng lên không muốn rời đi, nam chỉ có thể cắn răng mà mua, lúc này Thi Hải cười ha hả, "35 tệ một cây."

"Anh có phải hay không lừa bịp tống tiền! Hôm Bình An có 10 tệ thôi, giờ lại lên 35," nam sinh nổi giận, ngại mặt mũi, "Dù em cũng mua đêm Bình An rồi, tính giá lúc đó đi, em mua nhiều mấy câu luôn!"

Thi Hải ra vẻ vô cùng thành thật, "Em trai, cậu xem bạn gái cậu có khí chất như vậy, xinh đẹp như vậy, anh đây cho cậu cơ hội để thể hiện đó chứ!"

Nói rồi hắn nhìn về phía nữ sinh nháy mắt một cái. Cô gái kia ngượng ngùng cười, mặt ửng đỏ.

Chuông cảnh báo nguy hiểm của nam sinh vang lên, "Mua mua mua, không phải 35 tệ một ống sao? Em lấy một......"

"Lấy hoa tươi nhất cho cậu luôn." Thi Hải chọn ba cây, tay chân lanh lẹ mà gói lại, "Mua luôn 3 đóa luôn đi, theo tiếng Trung là đại diện cho 3 chữ "Anh yêu em". Lại đây lại đây, thấy cô bé xinh xắn thế này, trả anh một trăm là được rồi. Mã Wechat đây."

Nữ sinh xinh đẹp cười tươi, nam sinh nuốt cục tức vào bụng, hậm hực mà quét mã trả tiền.

Mễ Tuyết ở bên thấy một màn như vậy, ôm bả vai cười đến phát run, nàng vuốt vuốt tóc đi về phía hắn.

Thi Hải ban đầu còn chưa nhận ra nàng tới, lại vừa thấy liền ngây ngẩn cả người.

Dưới chiếc áo lông trắng toát là một chiếc váy ngắn ca rô, hai chân thẳng tắp được giấu sau đôi vớ dài, tóc dài gợn sóng phất phơ dưới chiếc mũ Beret. Nữ tính thế này vốn không phải là phong cách mà một cô gái theo style Punk như nàng thường mặc.

"Em ai......" Thi Hải đôi mắt đều trợn tròn.

"Nha, chả biết nữ, đẹp không?" Mễ Tuyết hơi hơi híp mắt. Nàng trang điểm nhẹ, vào đại học, màu da trắng nõn lại trở về. Lúc này hàng mi dài cong vút, môi đỏ phấn phấn, giữa mũi còn có mấy đốt tàn nhang tinh nghịch, còn có mai tóc xoăn quăn, giống một búp bê con lai Á Âu.

Tàn nhang đáng yêu quá......
Tóc dài đáng yêu quá......

Di, sao lại thế này, tóc có thể mọc nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ là gặp gió liền dài?

Thi Hải ho một tiếng, tập trung lại, "Em tới thì giúp được cái gì?"

Mễ Tuyết oai một nghiêng đầu, "Em tới song ca với anh."

Dưới đèn đường, mênh mang tuyết mịn, Thi Hải gảy một khúc ca khác, Mễ Tuyết mở miệng cất giọng:
" Well, you done done me and you bet I felt it
I tried to be chill, but you're so hot that I melted
I fell right through the cracks"

Giọng ca nàng dịu dàng trong trẻo, phát âm Tiếng Anh cực kỳ tốt, chốc chốc lại nhún nhảy theo nhạc, nụ cười xáng lạn vô cùng, bông tuyết ôm ánh đèn mờ nhạt lăn tăn trên mặt nàng, đêm tuyết mà ngỡ như xuân. Thi Hải không tự chủ được mà nhìn ngắm nàng. Hát thật hay, dần dần rất nhiều người tụ lại, có người còn bị cuốn theo nhịp của nàng.

" nothing's gonna stop me but divine intervention
I reckon it's again my turn
To win some or learn some
But I won't hesitate no more
No more it cannot wait, I'm yours"

Hát đến "I'm yours", Mễ Tuyết quay mặt về phía hắn, ánh mắt sáng lấp lánh, như tia lửa trong đêm. Thi Hải có áo giác bị nàng đốt cháy.

Hoa hồng rất nhanh đã bán hết, Thi Hải nhìn WeChat, kiếm được rất nhiều tiền.

Hắn mời Mễ Tuyết ăn khuya, Mễ Tuyết đối với hắn cười một cái, sờ sờ tóc, "Tính ra em cũng có lương tâm."

Hôm nay không giống thường ngày, nàng trông thật thanh lịch, chân thon dài, bước chân duyên dáng, dưới chân mang một đôi bốt ngắn, để lại trên mặt tuyết những dấu vết loáng thoãng, mơ hồ.

Bông tuyết lẫn vào tóc nàng, nàng phủi phủi, vén tóc ra sau tai. Thi Hải kìm nén không được lòng hiếu kỳ:
"Tóc em"

"Thế nào, đẹp không?"

Mễ Tuyết hướng hắn cười, Thi Hải không tự chủ được gật đầu, không nghĩ tới nàng để tóc dài thì liền khác biệt như vậy, ngay cả khí chất cũng thay đổi.

"Anh thích như vậy hả? Cũng không phải không được nga, vậy mỗi ngày em sẽ......"

Thi Hải đột nhiên có chút không kiên nhẫn, cũng có chút bực tức, em ăn diện là chuyện của em, vì sao phải nhắc tới anh, hắn quay mặt đi, "Anh vẫn quen em tóc ngắn."

"Phải không," Mễ Tuyết nhìn chằm chằm hắn quan sát, "Vậy anh làm gì lại không nhìn em?"

Mễ Tuyết kỳ thật rất hiểu hắn, từ nhỏ đã thích khi dễ hắn, sau này lớn lên kỳ thật cũng không ngừng cố gắng nhích lại gần hắn. Nên từ mỗi một động tác rất nhỏ trên mặt, nàng đều có thể đoán được tâm tư của hắn, chỉ cần có bất luận cái gì dấu vết để lại, nàng đều có thể bắt giữ được hết.

Mễ Tuyết cho rằng, mọi việc đều có khả năng.

Nàng vẫn luôn là đứa trẻ có chủ ý quyết đoán. Nàng thích Thi Hải, có lẽ không giống loại tình cảm chết đi sống lại trong sách hay trong phim. Ít nhất thì cũng đủ thích, thích đến có thể chờ tới ngày hắn nhìn thấy nàng.

Thi Hải cắn môi, lông mày hơi nhíu lại, quay qua nhìn nàng.

Bởi vì là con lai nên mắt của Mễ Tuyết khá sâu, mũi rất cao, đường cong thâm thúy, Thi Hải cư nhiên cảm nhận được một áp lực trước đó chưa từng có, hắn quay mặt đi, "Không có gì hay ho để nói, cứ...... giống trước giờ đi......"

"Giống trước giờ là sao?" Mặt Mễ Tuyết tiến đến trước mặt hắn, ngũ quan lập tức được phóng to lên.

"......" Thi Hải nhất thời quên mất phải nói gì đẩy ra, "Cách xa anh ra một chút."

"Xa như vậy có đủ hay không?" Mễ Tuyết cười, lại để sát vào.

Lần này không biết là kinh hãi nhiều hơn một chút hay là tim đập nhanh hơn một chút, Thi Hải, dưới tình thế cấp bách, ngón tay quấn lấy tóc nàng, kéo một phát.

Mễ Tuyết chưa kịp la lên, đỉnh đầu chợt lạnh lẽo. Chiếc mũ gắn liền với mái tóc giả rơi bịch xuống nền tuyết.

Trên đầu nàng là một chụp tóc màu đen, liếc mắt nhìn qua thì tựa như một cái đầu trọc màu đen. Nàng cùng Thi Hải, hai đôi mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc há hốc miệng.

"......"
"...... Chết tiệt!"

Thi Hải dậm chân la lên một tiếng, "Em thế này...... cũng đáng sợ quá đi?"

Mễ Tuyết lùi lại một bước, môi run run, khom người nhặt lên tóc giả cùng mũ, cũng không hé răng, cúi đầu liền đi chạy về trước

"Ai......" Thi Hải lúc này mới cảm thấy chính mình hình như hơi quá, "...... Ai, Mễ Tuyết a, cũng không, cũng không phải đáng sợ như vậy!"

"Thi Hải, anh là đồ khốn kiếp!" Mễ tuyết quay đầu lại gào lên một câu.

Thi Hải kinh ngạc, dừng chân lại.

Mắt Mễ Tuyết đỏ bừng nhìn trừng trừng hắn, quay đầu chạy mất.
Thi Hải sững sờ đứng yên tại chỗ, nửa ngày còn không biết phải làm sao, gãi gãi đầu.

Có một khoảng thời gian rất dài Mễ Tuyết không để ý đến hắn. Học kỳ 2 năm 4, vừa chuẩn bị ôn thi, vừa chuẩn bị luận văn, trong thời gian đó, có những lúc hắn muốn tìm nàng để nói chuyện. Nhưng mà sau đoạn thời gian đó, dường như cũng không có chuyện gì để nói nữa.

Tới kì nghỉ hè, kết quả thi vòng hai cũng có. Giáo sư trong trường tiết lộ thông tin sẽ nhận hắn làm nghiên cứu sinh, rốt cuộc thì hắn cũng rảnh rồi. Hắn gọi điện thoại hỏi nàng ở đâu, có muốn về nhà chơi không, thậm chí còn lấy Đinh nữ sĩ làm cớ.

Mễ Tuyết lạnh nhạt trả lời hắn là nàng đi Úc thăm ba. Thậm chí cũng không muốn nói nhiều với hắn, liền cúp máy.

Thi Hải trong lòng có điểm hụt hẫng, nghĩ thầm vậy quên đi, lần này chính là em không để ý tới anh.

Giữa tháng tám, Thi Hải lần nữa ngó tới truyện của mình, chuẩn bị viết tiếp.

Bút danh của hắn là Thương Hải Nhất Túc, tác phẩm đầu tay là "Mộ Hải Tu Tiên Túc". Bởi vì trước đây chưa từng viết tiểu thuyết nên hắn rất tâm huyết với tác phẩm này, thử nghiệm tất cả các thể loại,

400 chương đầu viết về nam chủ Mộ Hải cuồng loạn và cool ngầu thế nào, oanh tạc thiên địa, đánh quái thăng cấp, lại còn thêm người chị gái còn điên và ngầu hơn hắn gấp mấy lần - rất đặc trưng của thể loại sảng văn, căn bản không chú ý cách hành văn, chỉ cần sạch sẽ lưu loát, nam thẳng xem hiểu là được. Sau 400 chương, nữ chính xuất hiện, một tỷ tỷ lãnh diễm đến từ môn phái đối nghịch với hắn.

Nam chủ yêu thầm tiểu tỷ tỷ -- tham khảo thể loại tiểu bạch văn ngọt sủng , văn phong toàn đường là đường, ngọt ngào ngấy ngậy. Động tác cử chỉ được đặc tả chi tiết. Chỉ có cái cảnh rút kiếm thôi mà hắn hận không thể gõ ra được ánh sáng chói loá 360 độ bao quanh nam chủ.

Nam chủ tỏ tình với tiểu tỷ tỷ lãnh diễm, bị nàng làm tổn thương.

Nam chủ thất hồn lạc phách, bắt đầu chìm đắm trong chuỗi ngày dài suy sụp -- à, lúc đó trùng khớp với thời gian hắn đang đọc tiểu thuyết về dòng ý thức.

Sau đó là tới khoảng thời gian hắn bị Đường Trù bắt học kèm, cũng không có tài nào cập nhập chương mới. Rồi Thi Từ và Đường Trù đến với nhau.

Từ chương 800 trở đi, tỉ tỉ của Mộ Hải và tiểu tỷ tỷ lãnh diễm chạm mặt, hoá ra các nàng đã sớm biết nhau, cảm tình rất sâu nặng, tiểu tỷ tỷ lãnh diễm ngay từ đầu tiếp cận với Mộ Hải cũng hoàn toàn là vì tỷ tỷ của hắn.

Các nàng ân ân oán oán làm liên luỵ nam chủ. Nam chủ từ đầu tới đuôi đều vô tội, đều chỉ là người đứng ngoài đứng xem......

Viết đến tình tiết này, ước tính cũng đã được 850 chương. Sau đó vì bận thi lên thạc sĩ, hắn đành phải tạm ngưng.

Thi Hải lo lắng hồi hộp mà mở trang truyện, có thể đã không còn độc giả nào theo dõi nữa.

Ai lại ngờ được mỗi tháng hắn đều có tiền vào, lại còn có khá nhiều bình luận mới. Thi Hải kéo xuống đọc bình luận.

"Ông đây kiên trì ngày nào cũng vào xem, chủ yếu muốn biết tiếp theo tác giả sẽ viết thế nào!"

"Bà đâu cũng muốn xem thử tác giả phong cách kì quái này sẽ viết tiếp ra sao!"

"Tác giả, ta kêu ngươi một tiếng ngươi có dám trả lời không ta không? Ngươi dám ra đây không? Ngươi dám cập nhật chương mới không ?"

Thi Hải giật mình, nhất thời không dám động bút.

Giữa tháng chín, khai giảng lớp nghiên cứu sinh. Hắn để ý thấy chương trình học cực kì ít, văn hiến sử nghiên cứu, sẽ có rất nhiều thời gian rảnh. Không có việc gì hắn liền ngẫm nghĩ tới cốt truyện. Chẳng bao lâu sau, hắn biết tin Đường Trù học nghiên cứu sinh ở Bội Ngữ, nghe tin đồn giả giả thực thực là nàng và Thi Từ đã chia tay.

Nói giả giả thực thực là bởi vì không ai dám đi xác nhận.

Tâm trạng Thi Từ rất tệ, cô vẫn luôn bận rộn công tác, không về nhà, cũng không thấy cập nhật gì trên mạng xã hội. Thi Hải cũng không gặp được cô.

Chờ đến tháng mười, hắn tới kí túc xá trường gặp được Thi Từ.

Mặt Thi Từ lạnh tanh, ốm đi không ít. Cô cầm ly rượu, ngồi trên sô pha, bên chân cô có một con mèo béo ù đang chơi với cuộn lên, đốm màu cam trên bụng bị ngấn mỡ đến mức biến hình.

Thi Hải hỏi không ra miệng, Thi Từ ngược lại mở miệng nói hắn đem con mèo ú về cho Đinh nữ sĩ, sắp tới cô sẽ phải bay đi bay về khá nhiều, thời gian không cố định, không chăm được con mèo này.

"Được, con mèo này mập quá" Thi Hải xách lên nó, hai chân đầy lông của mèo con treo ở giữa không trung, nó hoảng loạn mà ré lên, lông dựng đứng dậy.

"Đừng có ôm nó như vậy." Thi Từ từ tốn, bồng lại mèo con, giống như đang ôm em bé.
"Nó tên gì?"
"Thu Thu." Thi Từ đem nó ôm ở khuỷu tay, vuốt lông nó, "Thôi. Để tự chị về nhà, em giúp chị gom đồ ăn, snack với đồ chơi của nó theo."

Thi Hải gom được hai túi to, còn đang thắc mắc sao tên con mèo này quái quái.

Thi Hải cho rằng chị hắn và Đường Trù chỉ là cãi vã vặt vãnh thôi, chắc là rất nhanh sẽ làm hoà . Ai mà biết được hai người vẫn chưa làm lành, con mèo kia đưa Đinh nữ sĩ nuôi. Thi Hải có chút khó xử. Thật tình là hắn muốn chị của hắn hạnh phúc, rất nhiều lần hắn muốn liên lạc với Đường Trù, nhưng mà chung quy vẫn thấy không thích hợp. Hắn nghẹn chịu không nỗi, đành phải phấn khởi càng văn.

Hắn thử viết chuyện cũ năm xưa của tỷ tỷ lãnh diễm và tỷ tỷ của nam chủ. Ai ngờ được một khi đã đặt tay xuống viết thì căn bản ngừng lại không được, viết đến 3 chương liền.

Hắn post một phát 3 chương xong liền ngồi chờ bình luận phản hồi.

Nửa giờ sau, bình luận náo nhiệt lên, "Hắn xuất hiện, hắn rốt cuộc xuất hiện rồi, hắn rốt cuộc cả gan không biết xấu hổ mà cập nhật chương mới!"

"Di, phát triển hướng này thật là khó phân biệt được. Ta nhất thời phân không rõ ai là vai chính, ai là vai phụ......"

"Vậy nên vai trò của nam chủ chính là...... làm ấm tràng* cho hai tỷ tỷ sao? Ta hoang mang quá, ta kích động quá, ta hưng phấn quá!"

*làm cầu nối

Suốt một tháng, Thi Hải mỗi ngày viết ba chương, một chương 5000 chữ, ý tưởng văn chương lai láng dào dạt, bình luận người đọc càng ngày càng náo nhiệt, càng ngày càng điên cuồng. Ở mỗi một chương, trong mục bình luận sẽ một phần ba người ở khen, một phần ba người mắng, còn có một phần ba người lúc thì hoang mang lúc thì cuồng loạn lúc thì hưng phấn......

Chờ đến lễ Giáng Sinh, chỉ còn thiếu một cái kết, Thi Hải lại bắt đầu do dự.

Tới hồi kết, khó mà tránh khỏi việc đi nhìn lại những nhân vật đã xuất hiện trước đó. Rồi hắn phát hiện ở khoảng chương 700, hắn có viết hơi dài về một nhân vật rất phiền toái- tiểu sư muội của nam chủ, lúc nào cũng dính bên người nam chủ, hắn thật không có kiên nhẫn với nàng. Thi Hải vốn dĩ định viết nàng thành một người vô cùng phiền phức chán ghét, không ngờ khi đọc lại bình luận, không ít người nói nàng cổ quái tinh nghịch, lại còn dũng cảm, rất thú vị.

Còn có mấy cái bình luận nói, "Nam chủ a, ngươi không cần lừa dối bản thân, ngươi kỳ thật là thích tiểu sư muội."
"Đúng vậy, ngươi không thích nàng, ngươi để nàng dính vào người làm gì?"

......
Thi Hải rơi vào trầm tư.
Tạm thời để không viết nữa, khoan hẳn viết kết thúc.

~ Các bạn mở ca khúc ở trên nha~

Lễ Giáng Sinh, khuôn viên Nam Đại rất náo nhiệt, hắn ru rú trong ký túc xá cũng được một tuần rồi nên muốn ra ngoài đi dạo.

Đứng dậy, rửa mặt, phát hiện mình râu ria xồm xoàm, tóc cũng quá dài. Thi Hải cạo râu, chuẩn bị ra ngoài cắt tóc.

Di động vang lên.
Là Mễ Tuyết.

Thi Hải lập tức nhận cuộc cuộc, giọng điệu hài hước của Mễ Tuyết đầu dây bên kia lanh lảnh lọt vào tai, "Đàn anh đang làm gì đó? Lại bán hoa hồng hả?"

Khoé miệng Thi Hải lơ đãng nhếch lên, "Như thế nào, em lại muốn tới giúp à?"

"Ha hả, lần trước anh thiếu em bữa ăn khuya còn chưa có trả em đâu?"

Thi Hải im lặng vài giây, "Vậy đêm nay anh đãi đàn em ăn bù nha?"

Lúc ra tới, Mễ Tuyết đã ở dưới lầu chờ hắn.

Nàng ăn mặc váy liền áo màu trắng, khoác thêm áo khoác nỉ dài màu đen, dưới chiếc mũ Beret đỏ là mái tóc xoăn màu nâu. Thập phần quyến rũ.
Nam sinh ký túc xá ra ra vào vào, ai cũng đang nhìn nàng.

Thi Hải tâm tình nhất thời phức tạp: Lại đội tóc giả......

Hắn cười lên, "Đi thôi, đại mỹ nữ. Ăn khuya nào."

Mễ Tuyết nghiêng đầu đánh giá hắn, cười, "Tóc anh sao lại thế này a?"

Thi Hải gãi gãi đầu, "Ăn xong bữa ăn khuya anh đi cắt liền."

"Ai, thôi khỏi. Nuôi dài một chút, mang mắt kính, lại choàng khăn quàng cổ, thật là giống oppa Hàn Quốc. Oppa."
(Thật làm mình nhớ tới Ahn Yona trong Kill Me Heal Me =)) )

Thi Hải phụ họa nói: "Có phải cột tóc đuôi ngựa cái liền mang hơi thở của nghệ sĩ lãng tử không?"

Mễ Tuyết cười, "Anh khoe mẽ quá."

Hai người đồng thời bật cười, ở trên đường chậm rãi rảo bước.

Bên cạnh họ, từng cặp từng cặp tình nhân ôm ấp quấn quít nhau. Bọn họ cứ đi tới đi tới, vải vóc quần áo bên người cũng dựa gần vào nhau.

Có lẽ ở trong mắt người khác, bọn họ cũng là một đôi tình nhân giống vậy.

Suy nghĩ này lạ thay làm Thi Hải nổi da gà, hắn run lên, liền xích ra xa một chút.

Mễ Tuyết tựa hồ cũng biết biết, nghiêng mặt đi, nhìn chằm chằm vào cây to râm mát trên đường.

Thi Hải do dự , theo bản năng nghiêng về phía nàng, lúc này chân Mễ Tuyết chuyển hướng, di chuyển một chút về phía hắn, cánh tay hai người chạm vào nhau.
......

Thi Hải nhìn chăm chú về phía trước, không để ý Đường Trù lướt qua hắn, đi về hướng khác.

Hắn cùng Mễ Tuyết yên lặng đi một lúc. Sao không khí lại trở nên quỷ dị thế này a? Có phải mình viết nhiều quá viết mê mệt viết đến choáng váng rồi không!

Hắn khụ một tiếng, "Ăn cái gì?"
"Sủi cảo hấp? Bún xào?"
"Gì cũng được."

Hai người lại im lặng. Thi Hải rất muốn chửi đổng, bạn online rác rưởi, bình luận rác rưởi, nói hươu nói vượn.

"Em cảm thấy anh không cần cắt tóc đâu, dài một chút cũng đẹp." Mễ Tuyết đột nhiên mở miệng.

Ông trời ở lễ Giáng Sinh lúc nào giữ thể diện cho Nam Thành, cứ đến đêm nay là sẽ có tuyết rơi. Đêm lạnh cảnh tuyết, cỡ nào lãng mạn. Màu đen áo khoác làm nổi bật làn da trắng hồng của Mễ Tuyết, khóe môi mỉm cười, màu nâu tóc quăn phất lại đây từng đợt thơm mát.

"Kỳ thật, em để tóc ngắn cũng đẹp......" Thi Hải lẩm bẩm tự nói, lời vừa nói ra, hắn cũng đỏ mặt.

"A?" Mễ Tuyết nhìn qua, mắt chớp chớp, con ngươi như đá quý, tràn ngập sự tò mò đáng yêu.

Khụ. Mặt Thi Hải tự dưng nóng lên, hắn tằng hắng, trưng ra vẻ đùa giỡn, kéo tóc nàng, "Ai nha, cũng quá biết nhau rồi. Không cần phải đội tóc giả!"

Cái? Khốn kiếp!

"Êêê!" Mễ Tuyết nổi giận nói: "Thi Hải, đây là tóc thật, tóc thật!"

Thi Hải ngơ ngẩn.

Mễ Tuyết ngó hắn liếc một cái, gương mặt hình như đỏ lên một chút, "Rồi anh có định dẫn em đi ăn khuya không?"

Một khắc này, Thi Hải ở đây, tâm trạng vô cùng rối loạn, bông tuyết thổi qua bao bọc bọn họ. Trong nháy mắt, Thi Hải nhận ra hắn thế mà cũng có thể cảm nhận được loại lãng mạn đã được miêu tả bao lần dưới ngòi bút của mình.

"Ăn! Đàn anh đây bao!"
"Nói phải giữ lời a......"

Hai người chậm rãi bước đi, trái nói một câu, phải đáp một câu, có qua có lại.

Ăn xong bữa khuya, Thi Hải lần đầu tiễn Mễ Tuyết về ký túc xá, cũng không đi cắt tóc.

Hắn về ký túc xá, mở máy tính lên, gõ chương đại kết cục.

Tiểu tỷ tỷ lãnh diễm và tỷ tỷ của nam chính xoá tan bất hoà lúc trước, vui vẻ trở lại. Hai người nắm tay nhau quy ẩn núi rừng, năm tháng cứ thế êm đềm trôi.

Nam chủ một người du tẩu giang hồ.

Luôn lẽo đẽo bám theo hắn chính là tiểu sư muội phiền toái.

Hắn sảng khoái mà đánh chữ. Xong xuôi, hắn ngã lưng xuống giường, mắt díu lại, cũng không quan tâm tới bình luận của độc giả.

Đánh xong một giấc no say, hôm cách thiên tỉnh lại, sắc trời đại tình.

Thi Hải dụi dụi mắt, mở di động ra đọc bình luận. Quả nhiên, bình luận bùng nổ, liên tục nhảy ra không ngớt

Trong đó, lầu một có nhiều lượt tương tác nhất:
"Trước chương 400, nam chủ đơn thương độc mã tu tiên đánh quái, ta tưởng đây là sảng văn đại nam chủ không couple. Sau đó lúc nam chủ đang hôn mê bất tỉnh liên tục gọi tên tỷ tỷ hắn, ta lại bắt đầu hoài nghi đây là truyện loạn luân tỷ đệ. Lúc sau lại xuất hiện nữ chính, bắt đầu tâm lý xã hội tỉ tê chị em, ta quá kinh ngạc, hoá ra đây là tiểu thuyết thanh xuân đau đớn khoác lớp ngoài tu tiên!

Sau đó dòng ý thức của tác giả bắt đầu tuôn trào, ta nghĩ mình đã hiểu lầm tác giả rồi, quá thất kính, hoá ra đây là một tác phẩm văn học được đầu tư nghiêm túc ! Kết cục này, mẹ nó, vậy mà lại là......"

Lầu một để lại một chuỗi dài dấu ba chấm, tựa hồ là tức giận đến mức câm nín. Nhưng rồi một lúc sau cũng có người thay hắn bổ sung nửa vế sau.

"Cuối cùng mẹ nó, hoá ra là truyện bách hợp hảaa?"

"Chính là bách hợp! Thương Hải đại đại. Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ta cảm thấy ngươi rất triển vọng lên hàng hot."

"Ha ha ha nam tần văn* làm bách hợp! Ta mẹ nó thật sự thấy việc đời, mở rộng tầm mắt, không thể nào không nhớ kỹ tác giả!"

*Nam tần văn: thể loại truyện dành cho nam đọc.

"Một nồi tả pín lù ấy vậy mà còn hầm ra được một đoá bách hợp tươi thắm? Phong cách kì quái làm ta sợ tới mức bánh quy trong tay cũng rớt hết rồi!"

"Thứ lỗi em đây vô văn hóa, một câu thiên hạ chết tiệt!"

" Mộ Hải Tu Chân: ký sự bách hợp của tỷ tỷ ta và người ta thầm thương "

Thi Hải nhìn nhìn một lúc bắt đầu bực bội, kéo tới kéo lui, kéo đến một cái bình luận.

"Tiểu sư muội đáng yêu quá à. Tui muốn đọc bộ thứ hai. Thương Hải Đại Đại, nam chính với tiểu sư muội có phiên ngoại không?"

Thi Hải đặt di động xuống, giật mình vài giây, đột nhiên bật cười.

Vậy phải xem tương lai thế nào đã.

------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu thuyết của Thi Hải xuất hiện cuối chương 20.
Tiểu sư muội phiền toái xuất hiện ở chương 35.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com