ZingTruyen.Com

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 86 - Năm xưa (I)

Noallie17

Học kì mới bắt đầu, Thi Từ lại càng bận rộn, đi dạy, hướng dẫn học sinh làm luận văn, còn phải qua lại tới lui giữa Nam Thành và Đại học Tokyo, sau đó lại bay tới San Francisco họp lớp với nhóm bạn đại học cũ.

Cô cố ý làm cho bản thân trở nên bận rộn. Thời gian thấm thoắt trôi qua thật nhanh mà cô chẳng hề để ý gì.

Đến khi cô đáp máy bay lúc rạng sáng, đứng dưới lầu chung cư, ngẩng đầu lên, không trung đã lất phất tuyết rơi.

Cô nhìn bầu trời đầy hoa tuyết tung bay nhưng lại không rõ đây là đợt tuyết rơi thứ mấy ở Nam Thành, chỉ biết rằng trời đã vào thâm đông.

Vào phòng, cô cũng không bật đèn. Đẩy vali qua một bên, cô ngồi phịch xuống sô pha, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hồi lâu.

Sau đó cô mở di động, bắt đầu xem xét tin tức mấy ngày nay.

Trong We Chat có rất nhiều tin nhắn của Đinh nữ sĩ, muốn cô về nhà một chuyến. Hoá ra lại sắp tới Tết Âm Lịch rồi. Trên đường đi nặng trĩu tâm sự, không ngó ngàng gì tới phố xá ngập tràn đèn hoa.

Cô vào group bạn bè, chọn vào xem trang của Đường Trù. Nàng đang ở Bội Thành, năm nay đón tết Âm Lịch ở nhà Trương Tử Nam.

Thi Từ nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất nàng không phải ăn tết một mình.

Đêm giao thừa, cô về nhà ăn cơm, người trong nhà ít nhiều cũng thấy tâm trạng cô không tốt, cũng có suy đoán nhưng không ai dám mở miệng hỏi, ngay cả Đinh nữ sĩ cũng nói chuyện thận trọng. Một bữa cơm bình bình đạm đạm ăn xong, cô trở về căn hộ trong thành phố, Thi ba ba cũng không ý kiến gì.

Cô lững thững đi dạo dưới chung cư, tay đút trong túi áo, sờ thấy vài viên kẹo (đường)*, là Đinh nữ sĩ bỏ vào trong túi cô trước khi ra cửa - Mỗi năm đều ăn, lợi nhuận của hãng Garden*đều đến từ mặt hàng kẹo.

(*Trong tiếng Trung, "kẹo" được gọi là "đường"- , phát âm giống với chữ Đường- trong họ của Đường Trù)
(*Garden là hãng bánh kẹo nổi tiếng của Hồng Kông)

Thi Từ lột một viên, ngậm vào, đầu lưỡi dậy lên hương vị ngọt ngào, cứ ăn như vậy, thâm đông đêm buốt giá cũng không cảm thấy lạnh.

Cô đi vài vòng, rốt cuộc lấy di động ra mở WeChat.

Màn hình sáng lên, cô khựng lại một chút, khung thoại hiện lên Đường Trù: "Năm mới vui vẻ."

Tin nhắn được gửi tới 1 tiếng trước.

Thở ra làn hơi nóng, không khí lạnh như băng xâm nhập vào phổi cô, như một lưỡi dao sắc bén lướt qua, lạnh buốt, đau đớn.

Sau đầu năm mới, Thi Từ lại có một thời gian vô cùng bận rộn. Thời tiết dần dần ấm lại, qua tháng tư, cô biết Đường Trù sắp về trường bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Trong khoảng thời gian này chắc là không có gì xảy ra, nàng đã hoàn thành xuất sắc bảo nghiên , không lo lắng gì về chuyện kiếm việc làm, có lẽ là đang chuẩn bị kì thi phiên dịch viên, hoặc là tìm một công việc bán thời gian. Đây cũng chỉ là suy đoán.

Hai người không tìm được cơ hội gặp mặt.

Chờ đến khi nàng bảo vệ luận văn xong, lễ tốt nghiệp diễn ra, học kỳ cũng sắp kết thúc.

Thi Từ rốt cuộc có được thời gian rảnh về trường.

Hai người vẫn không gặp nhau, Thi Từ không có chủ động lên tiếng, cô cảm giác chính mình có chút kiệt sức chán nản, chỉ muốn chìm đắm trong công việc.

Trời đất bao la, công việc là quan trọng nhất.

Cô nắm chắc chuyên môn của mình. Một năm này bay đi bay về, cô có 4 bài báo được đăng trên tập san SCI, lại còn là giảng viên trẻ nòng cốt của trường, là đối tượng chủ chốt được bồi dưỡng. Trước mắt còn có một hạng mục quỹ khoa học tự nhiên quốc gia, học sinh thì vô cùng kính trọng ngưỡng mộ, ban lãnh đạo thì không tiếc lời khen ngợi, sự nghiệp ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhưng cô vẫn cứ cảm thấy thất bại và hụt hẫng.

Đầu tháng tám, tất cả sinh viên vừa tốt nghiệp đều rời trường, sinh viên năm dưới đã hoàn thành kì thi cuối kỳ, sân trường Nam Đại lại được trả lại không gian yên tĩnh.

Thi Từ tựa hồ đang đợi cái gì, cũng không xác định chính mình có thể chờ được hay không nhưng cô vẫn luôn chờ. Chờ tới cuối tháng tám, rốt cuộc cũng có điện thoại.

Một ngày hè sum sê xanh tươi, cô đứng dưới tàng cây chờ Đường Trù.

Thoắt cái, lần cuối gặp mặt đã là một năm trước.

Trong đầu lập tức hỗn loạn, cũng không có chuẩn bị suy nghĩ rõ ràng, thời điểm Đường Trù đi tới, Thi Từ cảm thấy nàng có thêm vài phần xa lạ. Tâm tình cô thực sự rối bời, Đường Trù cũng vậy. Hai người mặt đối mặt, chăm chú nhìn đối phương, ánh mắt yên lặng, phức tạp.

"Đi lên thôi." Thi Từ xoay người, dẫn đường.

Căn phòng ở nội thành, Đường Trù đã từng tới, bản thân cô nói nàng nghe mật mã, cài vân tay của nàng vào.

Hai người đã ngọt ngào trải qua hai ngày một đêm ở đây, vốn biết rằng không nên đồng ý tới cuộc họp mặt của Miu Tỷ, nhưng ngàn vạn lượng cũng không mua được hai chữ giá như.

Vào phòng, rót nước, hai người ngồi đối diện, lại lần nữa nhìn nhau không nói gì.

Đường Trù mặc một chiếc váy dài màu xanh lá mạ, kiểu rộng rãi thoải máu, bên eo có đính một chiếc nơ, cột tóc đuôi gà, thanh lệ động lòng người.

Cổ tay trống trơn. Không có đeo đồng hồ cô tặng. Mắt Thi Từ nhìn tới cổ của nàng, cũng không có đeo gì cả. Sinh nhật năm nay, cô chọn cho nàng một sợi dây chuyền, cũng chẳng biết nàng có thể nhận không.

Rất nhiều lời nói một khi lỡ đi thời điểm chín muồi, về sau hình như có nói ra cũng mất đi ý nghĩa.

Con người luôn mang tâm trạng không cam lòng mất đi, lại không tình nguyện chủ động cứu vãn cho nên đành phải làm theo câu 'im lặng là vàng'.

Có một số việc không tiện đề cập, chỉ có thể tìm đề tài an toàn để nói.

Thi Từ định nói về chút chuyện vụn vặt trong một năm qua, cũng muốn hỏi tình hình gần đây của nàng.

Miệng còn chưa mở mà đã thấy kiệt sức rồi. Nếu y như lần trước nặng nề chỉ có một mình cô nhiệt tình cố gắng thì thật sự làm người ta nản lòng thoái chí. Nhưng dù sao thì bản thân mình cũng lớn hơn em ấy nhiều tuổi, Thi Từ liếc nhìn nàng một cái, vừa lúc đó Đường Trù cũng ngước mắt.

Tim cô nhói lên một cái.

Đường Trù mở miệng, "Mấy ngày nữa em phải đi báo cáo."

Thi Từ trầm ngâm, gật đầu.

Nam Thành và Bội Thành cách nhau gần 1000km, tốn hai tiếng đi lại, nói xa cũng không xa mà nói gần cũng không gần.

Một đời ngắn ngủi như vậy, từ lúc yêu nhau tới nay, không gặp nhau được mỗi ngày đã đủ thống khổ, hiện giờ còn muốn cách xa hai nơi. Thi Từ đã không còn là thanh niên trẻ tuổi nữa, huống chi việc của cô quả thật chiếm quá nhiều thời gian. Cô không nghĩ tới việc yêu xa, yêu xa ẩn chứa quá nhiều biến số, có quá nhiều thời giờ kém cùng không thể thành.

"Có phải em đã quyết định chuyện gì rồi không ?" Qua hồi lâu, Thi Từ hỏi. Thời điểm hỏi câu này, nội tâm cô vẫn dâng lên vài phần hi vọng.

Nếu như em ấy nguyện ý, bản thân cô cũng không phải là không thể chấp nhận việc chuyển tới nơi khác sống.

"Em......" Đường Trù tự nhéo tay, lông mi run rẩy, đôi mắt phía dưới mơ hồ có chút tái nhợt.

"Tụi mình chia tay đi." Nàng nói.

Hoàng hôn trải rộng, bầu trời mỹ lệ khôn xiết, xanh xanh hồng hồng, giống giấy gói kẹo, như tranh sơn dầu.

Đường Trù bắt xe về trường học, đại thụ toả bóng râm, hoa hồng chen chúc những chiếc lá xanh, cảnh vẫn cứ đẹp như thế, chỉ là nàng đã không có tâm tư để thưởng thức. Nàng chậm rãi đi đến lầu Nghi Tu, nơi nàng đã ở bốn năm qua. Nam Đại đối với nàng có rất nhiều ý nghĩa, là gia đình của nàng sau khi nàng trưởng thành, có Thi Từ của Nam Đại, là tổ ấm hạnh phúc của nàng.

Thế nhưng hiện tại nàng đã từ bỏ tất cả.

Lòng Đường Trù dâng lên một cổ nhiệt nóng rát, đau đớn. Hình như là gió đang nổi lên, cát bụi thổi vào mắt, nàng duỗi tay lau đi, lòng bàn tay thấm ra hai vệt nước.

"Tụi mình tách ra đi." Dằn vặt lâu lắm rồi, hao tổn tinh thần nhiều lắm rồi, tinh thần nàng đều kiệt quệ, có lẽ tách ra là lựa chọn tốt nhất, có lẽ tình đầu nào cũng sẽ không hoàn mỹ, nhất định phải chia tay, có lẽ hẳn nàng nên nói rõ ràng từ trước.

Nàng nói xong liền cúi đầu, đứng lên lập tức bước đi, đáy mắt mông lung.

Nàng còn chưa đi tới cửa thì cánh tay đã bị Thi Từ túm chặt. Vùng vẫy, Đường Trù xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào lòng cô, Thi Từ dùng hết sức ôm chặt lấy nàng.

Thi Từ hơi thở thực cấp, thực kích động, thân thể run nhè nhẹ, nàng tiếng nói cũng đang run rẩy, "...... Chị không đồng ý!"

Đường Trù đứng dưới lầu Nghi Tu từ lúc hoàng hôn cho đến khi trời tối, hai chân bị muỗi đốt sưng đỏ rất nhiều chỗ, nàng dường như lại không có cảm giác. Hành lý cần thiết đã gửi tới Bội Thành, trong ký túc xá chỉ còn lại một thứ, một cái ba lô, rảnh lúc nào cũng có thể chuyển đi. Nó đi rồi thì chân chính đúng là biệt ly.

Khi đó nàng không dám quay đầu lại, nàng có thể nghe được Thi Từ nghẹn ngào, hình như cô đang khóc

Thực xin lỗi...... Cảm ơn chị......

Đường Trù lúc này nhịn không được, lại lần nữa bật khóc.

Là nàng sai. Hết thảy đều là nàng sai.

Nàng không dám lên lầu. Hình như nàng đang cố ý kéo dài, kéo dài thêm một chút thời gian ở lại Nam Đại, níu kéo thêm chút thời gian nàng ở thành phố này. Nàng đoán rằng đoạn thời gian đau thương này hẳn sẽ kéo dài, rất dài . Nhưng không sao. Là nàng đáng bị như vậy.

Hạ đi đông tới, bốn mùa luân phiên, cũng sẽ không vì ý nguyện của con người mà thay đổi.

Bận rộn không màng nghĩ đến chuyện khác, từng ngày cũng sẽ như vậy trôi qua.

Khắp Nam Thành, những chiếc lá bạch quả vàng phủ đầu những bông tuyết, rất giống một cảnh trong phim điện ảnh.

Đêm Giáng Sinh, Thi Từ một người ở nhà, không có thèm ăn gì cả nên ăn láp nháp vài miếng rồi thôi.

Trong phòng vang lên bài hát:
"Hey babe,
What do you expect me to say?
I could tell you that I'm doing great
But darling I'm just not okay"

Thi Từ thật sự nghe không nỗi nữa, ấn tắt, Miu tỷ điện thoại tới vừa đúng lúc đó, "Có đang bận gì không? Ra đây uống vài ly nha?"

Thi Từ còn chưa trả lời, Miu tỷ đã ha hả cười, "Yên tâm, có một mình chị à, Tô Tô cũng không có. Chị uống với em."

Miu tỷ chọn một quán bar nhạc jazz, còn có một band chơi nhạc sống trong quán. Trên sàn nhảy, bốn năm cặp đang dìu nhau nhẹ nhàng trong giai điệu êm dịu, ánh sáng bóng tối luân phiên thay đổi, không gian đậm sắc màu của một vũ trường Thượng Hải cổ xưa.

Hai người ngồi ở quầy bar, đưa lưng về phía sân khấu, hết một ly lại rót thêm một ly.

"Xem xem, chị em nghĩa khí biết bao nhiêu. Không ở cùng bạn gái, tới đây chơi với em."

Rượu, đối với Miu tỷ, không có gì khác nước lọc.

Thi Từ khẽ cười một tiếng, không có bao nhiêu vui vẻ.

Lâu rồi cô không uống rượu, hơn nữa bụng chưa ăn gì nhiều, nên hết ba bốn ly đã có chút hơi say. Cô cũng chưa nói được gì nhiều, rất kiệm lời.

Lúc này, âm nhạc dừng, một giọng ca nữ dịu dàng vang lên, "Quên không được, quên không được, quên không được tật xấu của người, quên không được điểm tốt của người ......"

Thi Từ bị đánh trúng tim đen. Cô chớp , cô chớp mắt, động tác nâng ly tạm dừng. Trong mắt cô ánh lên giọt nước lóng lánh, cô nghẹn ngào, ngưỡng cổ uống cạn.

Miu tỷ liếc nhìn cô một cái, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng thương tích đầy mình vì tình yêu của Thi Từ như vậy. Cô vốn định trêu chọc vài câu, lại cảm thấy có chút hơi ác, chỉ có thể im lặng uống cùng Thi Từ.

Lại thêm vài ly nữa xuống bụng, chủ sân khấu lại ngâm nga thêm vài giai điệu, chậm rãi lắc lư, đã hát tới đoạn, "Quên không được tư vị ly biệt, cũng quên không được tâm trạng tương tư buồn rầu kia......"

Thi Từ nghe được, hai hàng nước mắt trào ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng mà lau đi.

Miu tỷ chẳng những không thông cảm, ngược lại rất buồn cười, "Chị nhớ rõ trước kia em từng nói với chị. Em mong đợi tình yêu, chờ mong cảm giác yêu đến mức chết đi sống lại, em hiện tại được toại nguyện rồi, tư vị ra sao?"

Thi Từ nghẹn họng, liếc nhìn cô một cái.

Miu tỷ nhướng mày, thật sự không nhìn được nữa bật cười thành tiếng, cô vừa cười vừa áp chặt bàn tay lên hai má Thi Từ, "Ai da ai da, còn uất ức đúng không? Được rồi được rồi, tỷ tỷ sai rồi!"

Thi Từ nghe thấy hai tiếng "Tỷ tỷ" này, dạ dày đột nhiên tê rần, chỉnh lại, "Ai mượn chị kêu tỷ tỷ?"

Miu tỷ chớp chớp mắt, "Chị đây kêu em tỷ tỷ hồi nào?"

Thi Từ lập tức quay lưng về phía cô.

Miu tỷ nhịn cười, "Rồi rồi, không đùa nữa, chị đêm nay tới gặp em chính là nghe em kể chuyện, nhưng em dù sao cũng phải nói, đừng giữ trong lòng a."

"Còn không phải là bị đá sao?"
"Không sao, cùng lắm thì, không phải trước giờ mỗi lần đều là em đá người ta sao? Làm người phải có chút công bằng."

Thi Từ không thể nhịn được nữa, quay lại hỏi, "Chị xác định là chị tới an ủi em sao?"

Miu tỷ kịp thời kéo miệng lại, làm ra vẻ mặt chị không nói nữa chị nghe em nói .

"......" Thi Từ tiếp tục không nói được gì cả, hồi lâu lên tiếng, "Chị với Tô tổng quen cũng rất lâu rồi, hai người làm sao bền vậy?"

"Tụi chị hả? Yêu cầu đối với đối phương đều không cao. Không, phải nói là hình như không có chờ mong gì nên bất luận hành động gì của đối phương đều mang đến cho mình cảm giác cực kỳ vui vẻ." Miu tỷ cười một cái, lắc lắc ly rượu, phỏng chừng cũng có chút say, cô bắt đầu ngâm câu ra thơ, "Không yêu nhiều như vậy, chỉ ái một chút. Với người khác, tình yêu là biển sâu, tình yêu của chị thì biển cạn."

Thi Từ: "...... này là lung tung xàm xí gì thế?"

Miu tỷ ngâm tiếp, "Không yêu nhiều như vậy, chỉ yêu một chút, người khác tình yêu giống trời rộng, tình yêu của chị thì hạn hẹp."

Thi Từ cau mày nghe, lại uống tiếp một ly, thở dài, chống trán lên mu bàn tay, "Em có phải...... đã sai rồi không, em nên mở lời giữ em ấy lại , không cho em ấy đi......"

"Nhưng em ấy rời đi cũng quá dứt khoát......"

Thi Từ uống cạn ly rượu, cảm giác say hun khói lên đôi mắt. Đầu cô gục xuống, nước mắt rốt cuộc không kiềm chế được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com