ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 83 - Hạ Chí (III)

Noallie17

Trong tích tắc, Trần Nhất Nhất cảm nhận được một cơn giận dữ từ lồng ngực vụt thẳng lên lấp kín toàn bộ cổ họng cô, đổ vào miệng, xoang mũi và hai mắt một cách đau đớn. Cô cố gắng chớp mắt nhìn Thi Từ kéo tay Đường Trù ra xa.

Cô ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng hai người. Bạn bè mười mấy năm, Thi Từ chưa bao giờ dùng ngữ khí nghiêm trọng thế này để nói chuyện với cô, cũng chưa từng trước mặt cô lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt như vậy.

Cô không cam lòng liền đuổi theo.

Chứng kiến hết mọi chuyện diễn ra nãy giờ, Miu tỷ thở dài. Cái này gọi là gì đây? Vốn định đơn giản là họp mặt mà thôi, mời người này thì không thể nào lơ người kia được, đúng không?

Tô tổng lắc lắc đầu, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Chị có nên đi xem thử không?" Miu tỷ cũng không quyết định được, nói thật, cô cũng không muốn can dự vô loại chuyện thế này.

"Em cảm thấy chị vẫn nên đi xem sao đi." Tô tổng cầm lấy chén rượu, "Đương nhiên vẫn là do chị quyết định, em cũng không định can thiệp vào."

Miu tỷ cười giận liếc cô một cái, "Làm thế nào chị lại có cảm giác em muốn đứng ngoài vậy?"

"Dĩ nhiên, nói thẳng ra, đây là "cục nợ" bạn của chị, không phải của em." Tô tổng hơi mỉm cười, nháy mắt với cô.

Miu tỷ thở dài một tiếng, "Giao hữu vô ý, tự làm tự chịu."

Tô tổng bị câu nói của cô làm cho buồn cười.

Miu tỷ trừng mắt với cô nhưng lại giống liếc mắt quyến rũ, "Vui sướng khi người gặp họa."

"Dù sao cũng không phải bạn bè em," Tô tổng ha ha cười, hôn lên má Miu tỷ một cái, "Được rồi, an ủi chị một chút, chị nhanh chạy qua xem đi......"

Thi Từ dẫn Đường Trù, tay nắm rất chặt, chặt đến mức Đường Trù đang hoảng loạn uỷ khuất cũng cảm giác an lòng. Bước chân Thi Từ rất vội, nàng cũng đi theo rất nhanh. Hai người đều không nói chuyện, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

"Thi Từ ——" sau lưng truyền đến tiếng gọi lớn của Trần Nhất Nhất, "Cậu khoan đi đã. Mình có lời muốn nói với cậu."

Thi Từ cau mày, không có dừng lại. Cô quay mặt qua dịu dàng nói với Đường Trù,, "Pipi, đừng sợ, đừng buồn nữa. Tụi mình về nhà ngay thôi."

Đường Trù gật gật đầu, hai người cứ thế không quay đầu lại, lập tức đến thẳng gara.

Tiếng bước chân phía sau dồn dập đuổi theo, Trần Nhất Nhất chạy lên đè lại tay Thi Từ đang mở cửa xe, "Cậu nghe mình nói mấy câu đi, được không?"

"Tôi nghe đủ rồi." Thi Từ cũng không thèm nhìn qua cô, chỉ nhìn Đường Trù rồi nhẹ nhàng nói, "Pi pi, em  vào xe ngồi trước đi."

"Nghe! Cậu muốn thích ai mình quản không được......" Trần Nhất Nhất yên lặng nhìn chằm chằm cô, "Nhưng mà cậu biết nó là người ra sao không? Cậu biết nó đã làm chuyện gì không?"

Thi Từ có một dự cảm rất không lành, dự cảm này hình như trước đây đã từng có. Năm đó cô và Kiều Toa yêu nhau, có một ngày Trần Nhất Nhất nói với cô: "Gia cảnh nhà Kiều Toa thật tốt, xuất thân nghệ thuật, cậu...... rất có mắt nhìn."

Cô không để ý nhiều, còn cười hỏi: "...... Chẳng lẽ cậu đi tìm hiểu rồi à?"

"Mình dù sao cũng phải hỏi thăm rõ ràng chứ, vậy mới yên tâm được." Thi Từ nhớ rõ Trần Nhất Nhất nói như vậy.

"Mình yêu đương, cậu nhiều chuyện làm gì." Thi Từ lắc đầu cười, khi đó đắm chìm trong tình yêu, cũng không suy nghĩ nhiều, càng không để ở trong lòng.

Thi Từ nhớ lại chuyện xưa, càng thêm phản cảm, "Em ấy là bạn gái tôi. Tôi dĩ nhiên biết em ấy làm người thế nào. Hơn nữa, giữa em ấy và cậu không có bất kì chuyện gì liên quan tới nhau."

"Xin cậu tránh ra cho!" Ngữ khí Thi Từ cực kỳ lạnh lùng và nghiêm túc, trong mắt thậm chí có sự tức giận.

Trần Nhất Nhất nhìn cô, trong nháy mắt tay liền rút tay về, đuôi mắt liếc sang Đường Trù đang đứng bên cạnh. Cô bé kia mang đôi mắt khổ sở, tựa hồ còn nước mắt, không chớp mắt mà chăm chú nhìn Thi Từ.

Ánh mắt kia có cảm động, ỷ lại, phức tạp. Một đôi mắt của tuổi trẻ bởi vì có tình yêu mà vô cùng linh động, thật sự làm người ta không thể nào tránh khỏi việc ghen ghét.

Trong giây phút này, Trần Nhất Nhất quả thực không thở nỗi nữa. Đều đã nói đến mức rạch ròi như vậy rồi, dứt khoát nói ra toàn bộ, nói huỵch toẹt ra đi, cô còn có gì để mất nữa?

Cô càng không muốn buông tha người ta, càng không muốn làm theo ý kẻ khác, ngay cả bản thân cô, cô cũng không định sẽ buông tha. Cô rút tay về, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bí ẩn: "Vậy cậu biết bạn gái cậu từng vì tiền mà bán thân không?"

Lời này vừa nói ra, cô ta thoả mãn nhìn vào khuôn mặt của cô gái trẻ chuyển qua màu trắng bệch trong nháy mắt.

Có lẽ sau này nội tâm cô ta sẽ sinh ra một chút áy náy, nhưng đó là chuyện của sau này.

Con người đều là loài động vật khát máu, cô nghĩ vậy. Giờ phút này, thâm tâm cô đã bị một khối đá lửa cháy phừng phực ăn dần ăn mòn, thiêu đốt huỷ diệt toàn bộ. Trong tay cô đã lỡ cầm một con dao nhọn, còn ngại gì mà không chém giết cho hả hê.

Cô chuyển hướng qua Thi Từ, lún lưỡi dao đó sâu xuống , "Mình đã điều tra. Nó đã từng xuất hiện ở khách sạn Nam Thành, quần áo trên người không đủ che thân mà chạy ra ......"

"Câm miệng!" Cơn phẫn nộ của Thi Từ dâng lên, "Trần Nhất Nhất, cô thử nói thêm một câu xúc phạm nữa đi......"

"Mình không có xúc phạm! Đây là sự thật, mình có thể tìm được nhân chứng! Coi như vì mẹ bệnh mà đưa ra hạ sách này đi nữa thì xét về mặt tình cảm vẫn không thể tha thứ. Nó căn bản không xứng làm bạn gái cậu!"

"Đủ rồi!"

"Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai! ......"

"Bang!"

Thi Từ không thể nhịn thêm nữa, giơ tay giáng một cái tát xuống mặt cô ta.

Trần Nhất Nhất sững sờ, chớp mắt, không thể tin được nhìn qua, "Cậu...... Đánh......" Môi cô run rẩy, một câu cũng không nói được.

"Tôi nhìn lầm cô! Nhiều năm như vậy, mắt tôi bị mù!" Thi Từ giận đến toàn thân phát run.

Đường Trù không có cách nào đứng thừ ra đó nữa, cũng không tài nào nghe tiếp được. Nàng xoay người cất bước chạy đi thật nhanh.

"Pipi......"  Lòng Thi Từ nóng như lửa đốt, quay đầu muốn đuổi theo ngay lập tức nhưng lại bị Trần Nhất Nhất níu lại, "Thi Từ —— mình, trong lòng mình luôn có cậu. Mình là vì cậu......"

Thi Từ bị cô cản đường như vậy, lửa giận trong lòng càng sôi sục, càng lo lắng, "...... Buông ra."

"Cậu nhẫn tâm như vậy sao...... Cậu cứ......" Một bên mặt Trần Nhất Nhất sưng rát, giọng nói lại yếu ớt, tới một chút sức lực cũng không còn.

Cậu cứ không ngó ngàng gì tới mình sao? Lời này nghẹn lại ở cổ họng, giống như lưỡi kiếm sắc bén.

Thi Từ dừng lại một chút, trái tim bị đè ép nặng nề, "Tôi và cô không có khả năng. Trước kia không có khả năng, tương lai cũng không có khả năng. Cô dẹp hy vọng đó đi." Cô vung tay Trần Nhất Nhất ra, thật sự không rảnh mà bận tâm nữa, chân chạy thật nhanh về phía Đường Trù.

Trần Nhất Nhất kiệt sức, cả người trượt xuống mặt đất, cảm xúc bi thương dâng lên, nước mắt cũng chực trào.

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.

Miu tỷ vừa lúc nghe xong mọi chuyện, cũng không biết có nên xuất hiện không. Hiện tại đã đến, cũng không khuyên nhủ được gì.

Người đứng xem cũng không có quyền phát biểu ý kiến.

Nhưng làm bạn bè, cô khom người xuống kéo Trần Nhất Nhất lên, "Đi thôi. Chị nhờ người chở em về."

Trần Nhất Nhất ngoảnh mặt sang chỗ khác, còn ngơ ngẩn mà nhìn theo hướng Thi Từ rời đi.

Cảm giác nóng bừng thiêu đốt cả cơ thể dần dần được giá đêm làm dịu đi,
nước mắt cũng khô cạn.

Có lẽ đây đúng là kết cục mà cô muốn ......

Thi Từ đuổi theo Đường Trù đang chạy ở phía trước, một phen đem nàng ôm lấy, bởi vì chạy bộ có chút suyễn, càng là sốt ruột, hợp với gọi vài tiếng tên nàng.

Đường Trù quay mặt qua chỗ khác, không cho cô nhìn thấy mặt mình. Thi Từ chạm tay nàng, vô cùng lạnh lẽo.

"Pipi." Nàng toàn thân đều ở phát run, nàng ở áp lực khóc thút thít.

Thi Từ thực sự oán trách bản thân. Cô vô cùng hoảng loạn. Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Đường Trù khóc như vậy, chỉ có thể ôm lấy nàng. Đường Trù từ trong lòng ngực cô trượt xuống, ngồi xổm xuống đất, bàn tay che mặt, hai vai run rẩy.

"Pipi......" Thi Từ cũng ngồi xổm xuống dưới, cổ họng chua xót, "Thực xin lỗi, đều là do chị không tốt, chúng ta về trước đã, được không?"

"Em không có như vậy...... Em không có giống như chị ta nói......" Đường Trù vừa nức nở vừa lẩm bẩm.

Trái tim Thi Từ quả thực đã muốn vỡ vụn , "Chị biết, chị đương nhiên biết......" Cô cũng ngồi xổm xuống, cúi đầu xem nàng, vuốt ve mặt nàng, "Em không cần phải nói cái gì, chị đều......"

"Lúc ấy mẹ em ngã bệnh......" Đường Trù nhắm mắt, trút hết ruột gan ra bắt đầu tâm sự. Kể đến đâu thì đau xót chua cay đến đó. Cái bí mật này cứ năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, không nghĩ tới bị ép tới mức phải phơi bày ra hết toàn bộ trong hoàn cảnh thế này.

"Lần thứ hai mẹ làm phẫu thuật, tiền trong nhà đều đã dùng hết, phòng ở cũng bán, nơi nào mượn được thì em đều mượn...... Khi đó em còn phải học lại......"

Đã lâu lắm rồi. Hiện tại, việc học của nàng thành công, tình yêu mỹ mãn, nàng đắm chìm trong mộng đẹp được người ta yêu thương. Giờ phút này nàng không có cách nào kể lại được sự việc rõ ràng từ đầu tới cuối, cũng không thể hiện ra được vẹn nguyên cảm xúc tuyệt vọng bị ép đến đường cùng năm đó.

Nhưng mộng đẹp trước giờ vốn ngắn ngủi, nàng chưa bao giờ muốn giấu giếm, chỉ là nàng tham lam muốn nó kéo dài thêm. Lâu dần lâu dần nàng ảo tưởng nếu nàng không nói ra, có lẽ chuyện này sẽ cứ thế qua đi, có lẽ Thi Từ sẽ vĩnh viễn không biết.

"Pipi, nhìn chị......" Thi Từ nâng mặt nàng lên, lau nước mắt cho nàng, "Em không cần kể chị nghe về ngày đó, chị hiểu hết."

"Chị không hiểu......" Đường Trù nức nở, "Em, em......"

"Chị biết hết......" Thi Từ hận chính mình không nói được, chỉ biết lặp đi lặp lại câu này, cô chỉ muốn trấn an nàng.

"Chị biết?" Đường Trù đầy nước mắt nhìn cô, "Không, chị không biết, nếu chị biết được thì chị sẽ không thích em."

"Chị thích em, vô luận em phát sinh chuyện gì chị vẫn thích." Thi Từ cũng nhìn vào mắt nàng, "Chúng ta trước tiên không nói chuyện này. Về nhà được không em?"

Thi Từ kéo nàng lên, đem nàng ôm vào trong ngực, hôn hôn đôi mắt nàng, đau lòng đến không chịu được, "Đừng khóc, em cứ khóc vậy chị sẽ đau lòng chết mất."

"Nhưng mà, chị thật sự không ngại sao? Em ghét bản thân mình vô cùng, em......" Hàng mi Đường Trù đều đẫm nước mắt, chiếc mũi cũng đỏ bừng, "Em đã tự tìm cho bản thân rất nhiều lí do. Em thật sự không mượn được tiền, mẹ bệnh chờ không được, cho vay nặng lãi không thể mượn, em sợ hãi, cho nên chỉ có biện pháp này......"

Có lẽ là do được Thi Từ ôm, có lẽ là do Thi Từ đau lòng, có lẽ là do được Thi Từ dịu dàng trấn an nên nàng càng muốn đem mọi lời trong lòng trút ra hết, "Cuối cùng thì em cũng không thuyết phục được bản thân. Em cứ như bị ma nhập...... Nhưng chính cậu ấy đã giúp em......"

Nàng nói ra một cái tên.

Thi Từ nghĩ đây chắc hẳn là tên của thực tập sinh kia, hiện tại là một diễn viên có tên tuổi rồi.

Như vậy này hết thảy liền trùng khớp.
Thi Từ cau mày, một tay ôm nàng, tay còn lại nhéo chặt tay kia. Cô biết cô bé buổi tối hôm đó là nàng, bất quá cô không biết đường trù tại sao lại bước vào căn phòng đó, nhưng cô hoàn toàn không tò mò về nguyên nhân, cũng không quan trọng.

Cô lo lắng việc khác, cô đang do dự.

Cô muốn ngăn Đường Trù nói tiếp nhưng cô biết đây là khúc mắc của nàng, một ngày không nói ra chính là một ngày tự tra tấn.

Vậy bây giờ nói cho em ấy biết mình chính là người tối hôm đó sao?

Thi Từ càng do dự và rối rắm.

"Thi tỷ tỷ," Đường Trù quan sát sắc mặt Thi Từ, nàng cắn cắn môi, "Vì sao chị không ngại chuyện này?"

Kỳ thật phản ứng của Thi Từ quá mức bình tĩnh.Đổi lại, nếu nàng là Thi Từ, nàng chưa chắc có thể tiếp thu được chuyện này, chị ấy càng giống như là......

Có phải đã biết từ lâu rồi không?

Một cảm giác lạnh buốt sởn tóc gáy chạy dọc sống lưng nàng, có lẽ Thi Từ thật sự đã sớm biết, cho nên khi hai đứa gần gũi, chị ấy trước sau vẫn không chịu thực hiện bước cuối cùng với mình.

Là nguyên nhân này sao?

Đường Trù đột nhiên khiếp sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bối rối, kinh ngạc nhìn cô, "Chị...... Chẳng lẽ?"

Thi Từ nắm chặt tay nàng, trái tim trải qua một trận đau đớn, "Pipi, em...... hận người ở cùng em tối hôm đó sao?"

Chút hồng hào rất vất vả mới có được trên mặt Đường Trù lần thứ hai hoá trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info