ZingTruyen.Com

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 81 - Hạ Chí (I)

Noallie17

Mùa thu bắt đầu, học kỳ mới cũng bắt đầu rồi. Trước đó, Đường Trù dành thời gian khá lâu để nói chuyện với Thi Từ. Nàng đề nghị không cần gặp nhau nhiều, ít nhất cũng không thể ngủ lại, cần phải che giấu. Thi Từ thở dài, sờ đầu nàng, xem như đồng ý.

Chỉ là mấy tháng kế tiếp, hai người phát hiện căn bản cũng chả cần che giấu gì, hai người bận đến mức không có thời gian gặp nhau. Thi Từ đi dạy, hướng dẫn sinh viên, đi công tác tham gia hội thảo, hội nghị chuyên đề thì có thể thong thả. Sau khi việc xin cấp quỹ được thông qua, Thi Từ lại càng bận tối mặt, hiếm khi có được thời gian về nhà. Đường Trù học kỳ này phải tham gia kì thi hùng biện Tiếng Anh cấp quốc gia, chuẩn bị Catti bậc II. Hai người có rất ít thời gian ở bên nhau, dù có rảnh thì cũng chỉ hẹn ăn được một bữa cơm, sau đó Thi Từ chở nàng về. Phương thức liên lạc chủ yếu của hai người chính là WeChat.

Một ngôi trường lớn như vậy, những thứ mới mẻ ồ ập tới không dứt. Đường Trù là người khép kín, Thi Từ lại bận rộn, cả hai đều không thuộc dạng nhân vật trung tâm làm đề tài của bọn học sinh nên tin tức lời ong tiếng ve gì về bọn họ cũng dần dần tiêu tán đi.

Cuối tháng sáu, thông báo sinh viên hệ chính quy đạt đủ điều kiện bảo nghiên được gửi xuống các khoa. Đường Trù vừa mới thi Catti xong, thấy tên mình nằm trong danh sách như hi vọng, tảng đá trong lòng nàng rốt cuộc cũng rớt xuống, hoá thành bọt biển nhẹ nhàng tan đi, hai mắt cũng có chút cay cay.

Trời không phụ mình.
Mọi nỗ lực cố gắng đều xứng đáng.

Nàng nóng lòng muốn chia sẻ tin này với Thi Từ, cũng muốn gặp cô trực tiếp nhưng Thi Từ lại không ở trường.

Trong điện thoại, cô cười khen Đường Trù lần nữa, sau đó nói: "Còn nửa tiếng nữa chị mới xong việc, không chừng còn trễ hơn. Nếu vậy thôi em về trước chờ chị nha?"

"Chị đang ở đâu?"

"Chị ở trong thành phố, đang đi xã giao. Cô hiệu trưởng không thích mấy chuyện này nên nhờ chị đi. Chẳng phải chị bị cô nắm "nhược điểm" đó sao?"

Thi Từ thở dài, xung quanh có vẻ hơi ồn.

"Vậy không thì để ngày mai đi?" Ngày mai là thứ bảy, nàng dậy sớm một chút, lúc đó cũng ít người qua lại khu giáo viên, hẳn là sẽ không ai để ý Đường Trù.

"Không nha. Thôi mà Pipi, lâu rồi chị không gặp em," điện thoại bên kia vang lên tiếng giày cao gót gõ lên sàn, thanh âm của Thi Từ chui vào lỗ tai nàng, "Cũng lâu rồi chưa được hôn em......"

Đường Trù thừ ra, cảm thấy hơi nóng từ tai lan ra khắp mặt mình, Thi Từ lại biến thành Thi ba tuổi...... Nàng từ trước đến nay không chống cự nỗi Thi Từ làm nũng, vô thức mấp máy môi, "...... Vậy......"

"Em bắt xe lại đây. Chị gửi em địa chỉ căn hộ chị ở trong thành phố. Khi nào em tới khu đó thì báo chị biết, chị gọi điện thoại nói bảo vệ cho em đi vào. Khu X toà nhà A, mật mã chị cũng cho em biết là..."

Đường Trù đồng ý, chạy về nhà soạn đồ, chào tạm biệt Trương Tử Nam sau đó lập tức chạy đi như bay.

Nàng bước vào phòng. Nhà này nhỏ hơn so với căn hộ ở khu trường học. Hai phòng ngủ một phòng khách, còn khá trống trải, không toát ra hơi thở sinh hoạt , có thể thấy được cô không thường tới đây, tuy vậy vẫn khá sạch sẽ.

Đường Trù mở cửa sổ, một cơn gió nhẹ đi vào, thổi tấm màn bay bay, đem hương ngọc lan thả vào thế giới nhỏ, khoé môi nàng nhẹ nhàng cong lên.

Lúc Thi Từ tới, Đường Trù đã lau nhà xong, đang ngồi trong phòng khách ngoan ngoãn chờ cô.

Nghe tiếng cửa mở, Đường Trù vội chạy vèo ra cửa. Hai tay Thi Từ đều bận xách đồ, dùng nửa người đẩy cửa ra. Khi tiến vào, ánh sáng hành lang nhàn nhạt ở phía sau rọi lên người phụ nữ ấy , gương mặt của cô, nụ cười của cô, bừng sáng chói loá nhưng lại vô cùng dịu dàng, làm lòng người phải đặc biệt kinh động.

Tay Đường Trù đã vươn ra được một nửa nhưng khi nhìn thấy cô, hai tay cũng không cử động được, chỉ biết ngẩn người.

"Ai, tới ôm một cái." Thi Từ mang giày cao gót, hơi cúi người xuống, bước lại gần. Đường Trù phụt cười, tiến lại gần ôm cổ cô, Thi Từ nhân cơ hội đưa mặt sát lại, hôn nàng.

Thi Từ đi đến, đặt đồ ăn xuống buông, ôm chầm nàng muốn tiếp tục nụ hôn.

Dưới ánh đèn, làn da của cô bóng mịn, lớp trang điểm cực kỳ tinh xảo, môi đỏ kiều diễm. Cô gọi tên nàng, "Pipi."

Vài giây, thậm chí là một hai phút, Đường Trù cũng không biết nữa. Hơi thở hai người giao triền trong không khí, giống như hương ngọc lan trong căn phòng này, thật lâu thật lâu không chịu tan đi.

Tựa như một đoạn phim cố tình được chiếu chậm, chờ các nàng hôn môi thoả nguyện mới bắt đầu khôi phục lại tốc độ bình thường.

Thi Từ xoa xoa hai má của Đường Trù, "Mua cho em đó, chưa ăn cơm đúng không?"

Cô đem đồ ăn dọn ra đầy một bàn. Cô bày ra cơm cá chình Nhật, tempura kèm rau muối chua, cá hồi và nhum biển, còn có nước trái cây.

Chay mặn phối hợp, đều đã cân nhắc kĩ lưỡng tới yếu tố dinh dưỡng.

Đường Trù chớp chớp mắt, "Phốc, chị xem em là con nít mà nuôi sao?"

"Em còn không phải là con nít sao?" Thi Từ cười.

Đường Trù cắn môi dưới, cười trộm khẽ nói: "Cũng không biết là ai thích làm nũng."

"Em nói cái gì?" Thi Từ không nghe rõ, khui nước trái cây ra cho nàng.

"Không có gì......" Đường Trù nhận nước, khẽ nói lời cảm ơn, "Cảm ơn." Ngay sau đó ngước mắt nhìn cô, Thi Từ hiểu được, cười xua xua tay, "Chị ăn rồi."

Cô tựa má lên bàn tay, cười khanh khách nhìn Đường Trù ăn, cầm đũa gắp thêm đồ ăn cho nàng, "Thử cái này xem...... Tempura còn nóng nè. Chị mua xong rồi chạy nhanh về đây. Quán này còn mua được, mỗi ngày chỉ tiếp mấy bàn thôi. Chị là khách quen, có thể đặt trước."

Đường Trù cắn một miếng, vẫn còn rất giòn, "Ngon lắm."

Thi Từ cười, "Lần sau dẫn em tới quán ăn."

Đường Trù nhoẻn miệng cười với cô, gật đầu.

"Mai với mốt ở đây luôn được không? Cuối tuần này chị rảnh." Thi Từ nâng má, trong mắt rất vui vẻ.

"......" Đường Trù không lập tức đồng ý.

"Được không? Sao nè? Tụi mình không gặp nhau lâu vậy rồi."

Giáo sư Thi mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, cổ tay áo có thêu hoạ tiết xanh lục sang trọng, bàn tay mảnh mai trắng mịn, cơ thể hơi đung đưa, hành động như một đứa trẻ quen làm nũng.

Đường Trù cười, nàng nói: "Chị vừa rồi còn nói em là con nít, em thấy chị mới là -- Thi ba tuổi."

Thi Từ chết lặng đi, "Cái gì, ba tuổi?"

Từ lóng này cô không hiểu, quả nhiên vẫn là có khoảng cách thế hệ.

Đường Trù bật cười.

Cơm nước xong xuôi, Thi Từ lôi kéo nàng lê lết trên sô pha, đùa giỡn với nàng, "Chị biết em có ý gì, em nói chị con nít ba tuổi, có phải nói chị ấu trĩ hay không?"

Đường Trù chớp chớp mắt, thẳng thắn thừa nhận, "Đúng vậy."

Cơ thể nữ sinh trẻ tuổi mềm mại mịn màng, hương thơm nhàn nhạt.

Không nói gì trọng điểm, làm chút chuyện có ý nghĩa, đây mới chính là điểm mà tình yêu làm con người ta động lòng.

Thi Từ và nàng bốn mắt nhìn nhau, tiện đà mỉm cười, "Phạt em."

Phạt em, hôn em, nồng nhiệt hôn em.

Tia nắng hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chậm rãi tiến vào, lười biếng ngả lưng trên sàn nhà trơn bóng, nhập vào làm bạn cùng hai chiếc bóng đang quấn lấy nhau.

Một lúc sau, Đường Trù đè lại tay Thi Từ, gương mặt trắng nõn bị nhuộm lên một tầng hồng nhạt, nàng nuốt nuốt nước miếng, cúi mặt, "Em chưa chưa tắm nữa......"

Thi Từ chớp mắt, làm bộ như nghe không rõ, "Sao?"

Tới đây mặt Đường Trù đỏ như gấc, bỏ qua một bên, không nói lời nào.

Thi Từ bật cười lớn, duỗi tay ôm nàng, cắn cắn lỗ tai, "...... Chị với em cùng nhau tắm."

Đường Trù rụt rụt thân mình, đầu gối mới vừa khép lại, cánh tay thon dài của Thi Từ đã viếng thăm lần nữa, đem nàng bế lên. Nàng cũng chưa kịp nghĩ có nên từ chối không, có phải đây là thời điểm đừng nên nói những thứ linh tinh không.

Thời gian tắm rửa thật sự quá lâu. Chờ các nàng ra tới, ráng nắng hoàng hôn đã rút đi, chiều hôm buông xuống, vầng trăng nhỏ đã lộ ra gương mặt thấp thoáng, những ngôi sao rải rác như những nốt tàn nhang nho nhỏ đáng yêu.

Hai người nửa đi nửa ôm ra khỏi phòng tắm, tóc cũng chưa kịp khô hết, cứ ôm nhau cười giỡn đi vào phòng ngủ.

Sau đó Thi Từ tự ngẫm lại. Bạn gái nhỏ tuy rằng ăn nhiều nhưng khung xương nhỏ, chân tay dài, mềm mại, vòng eo cực kỳ nhỏ, thể chất lại thuộc dạng không dễ mập. Hai người ở dưới vòi sen thân mật đụng chạm cũng không được bao lâu, nhưng quả thật cô không thể ôm thêm được nữa, nàng phải tăng cường rèn luyện thể lực mới được.

Một lát sau, ánh trăng dần dần ló ra hơn nửa khuôn mặt.

Dưới mắt trái của Đường Trù có một nốt ruồi nép mình dưới hàng lông mi rậm của nàng. Từ rất lâu về trước, Thi Từ luôn tò mò nàng khóc lên thì sẽ trông thế nào. À, nếu để tay lên ngực tự hỏi bản thân thì câu hỏi thành thật phải là nàng ở trên giường khóc lên thì sẽ ra bộ dạng gì.

Đúng là không làm cô thất vọng, còn phải tán thưởng, quả nhiên...

Đầu ngón tay Thi Từ nhẹ nhàng lau đi giọt nước bên khoé mắt của Đường Trù, nếm thử, lại cúi xuống hôn nàng lần nữa.

Thật ngọt, muốn ngừng mà không được.

Đường Trù mở to mắt. Trong mắt Thi Từ, nàng chỉ thấy được hình ảnh phản chiếu của bản thân, còn có biểu cảm động tình mê mang.

Cơ thể Thi Từ trượt xuống. Cô thực sự rất ôn nhu, vừa có chút tham lam, lại vừa thấy được sự kiềm chế rõ rệt trong đó. Hai người yêu nhau khi tương tác qua lại, dù là chút gió thổi cỏ lay, trái tim ở xa hay gần, chớp mắt cái là có thể nhận ra ngay được.

Trước đó ở trong phòng tắm, Đường Trù cũng ngầm cho phép cô tuỳ ý làm bậy gì làm.

Hai người chưa có bàn tới chuyện về sau, nhưng Đường Trù nghĩ, nàng muốn ngay lập tức học nghiên cứu sinh, nàng muốn nỗ lực thêm chút nữa, tích luỹ được kinh nghiệm thực hành chuyên môn thì mới có tự tin làm một phiên dịch viên. Tương lai củab nàng sẽ có Thi Từ. Nàng muốn trở nên mạnh mẽ và bản lĩnh hơn, như thế mới có thể chân chính đứng bên cạnh Thi Từ. Bởi vì...

"A!......" Đường Trù vừa mới phân tâm một chút thì đã bị Thi Từ kéo lại hiện thực trong nháy mắt. Dường như gió êm sóng lặng, vô số con sóng lập tức xô vào thân thể, nàng phát run mà co quắp ngón chân, hàng mi dày đen nhánh như lông quạ đột nhiên nhắm lại kết tinh thành một tầng hơi nước. Phải mất một hai giây sau nàng mới phát hiện bản thân bị bao vây trong vòng tay đẫm mồ hôi mềm mại, thoang thoảng mùi hương từ cơ thể của Thi Từ.

Cô nhẹ nhàng cọ cọ lên tóc nàng, đôi môi đỏ hôn lên phần da thịt bên tai nàng.

Mắt Đường Trù mở to, tay giơ lên xoa xoa tóc mai của Thi Từ, Thi Từ ở bên tai nàng cười khẽ, a ra một phen tê dại, "Vì sao không kêu chị nhiều lên, chị muốn nghe."

Mặt Đường Trù nóng lên, "......"

Hai người khao khát nhau, Đường Trù cắn cắn môi, rốt cuộc vẫn không hỏi ra miệng.

Vì sao Thi Từ vẫn chưa hoàn toàn muốn nàng?

Đã lâu chưa ở bên nhau để ôm ấp, hai người tận lực hưởng thụ thời khác khó có được thế này.

"Sao lại không nói gì thế?" Thi Từ nằm nghiêng, một tay chống lên ngắm nhìn nàng, ánh mắt say đắm mỉm cười, nhuộm màu hồng phấn.

Đường Trù lắc lắc đầu, ngửa đầu lại hôn cô, cuộn người nằm gọn trong lòng ngực cô, bắt chước động tác của Thi Từ, vụng về sờ soạng mtrên người cô.

"Pipi......" Thi Từ câu lấy cần cổ thon của nàng, thở hổn hển, "Làm gì đó?"

"Muốn làm cho chị cũng......" Đầu óc Đường Trù đột nhiên bí bách, "Em...... ý là......"

Thi Từ cười, "Không cần nói." Ánh mắt và ngữ khí đều đầy mê hoặc, để sát vào môi nàng, "Vừa nãy rất tốt."

Đường Trù theo phản xạ liền ngừng lại sau đó hít thở, Thi Từ hôn nàng một chút, cố tình cắn lỗ tai nàng, kéo nàng xuống, "...... Em cứ theo chị là được......"

Hai người dây dưa bên nhau, chỉ hận đêm quá ngắn, không phân biệt được đâu là thân thể nàng, đâu là môi nàng, bởi vì động tình mà phát run nhè nhẹ.

Mưa phùn dai dẳng, vui sướng đưa nhau lên đến đỉnh.

Vầng trăng con con treo trên cao, sao sáng lấp lánh khắp bầu trời, ngọn cây dặt dìu trăng và sao.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com