ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 79 - Đại Hàn (V)

Noallie17

Thi Từ cười cười, ấn nút stop, gập notebook lại, "Chị không xem phim nữa, em kể chị nghe đi?"

Đường Trù quan sát vẻ mặt của cô, "...... Chỉ là một chuyện tình yêu rất đơn giản......"

"Uh huh, vậy em thích không?" Thi Từ tựa lên sô pha nhìn nàng.

"Cũng được, thật ra thì phim cũng rất cảm động......"

Trước kia khi chưa biết yêu là gì, mọi thứ tưởng chừng thật đơn giản, tựa như một bài cảm nhận sau khi đọc xong một tác phẩm. Nhưng rồi gặp Thi Từ, nghe được những lời yêu thương người kia thỏ thẻ, sau đó nhìn lại chuyện tình của người khác, cộng thêm việc mình cũng đang yêu, liền thấy được bản thân trong đó.

Đường Trù thật sự bắt đầu nói thành tiếng, "Nam chính lúc đầu không đón nhận nữ chính, tìm mọi cách làm khó dễ nàng. Sau này bị ảnh hưởng bởi thái độ sống lạc quan phóng khoáng của nàng, anh ta dần dần thích nàng. Bản chất câu chuyện vẫn xoay quanh motif cũ hoàng tử-lọ lem nhưng cuối cùng hoàng tử lại lại... '

Thi Từ cười khúc khích, "Nghe em kể thấy cũng được, chỉ là cốt truyện hơi cũ. Em hiểu hết được cả phim không?"

"Em cũng có suy nghĩ vài thứ, nữ chính có phải chỉ là lựa chọn dự bị của nam chính không? Nếu không phải anh ta bị thương tật, tất cả những cô gái anh ta thích trước kia đều không phải kiểu này," Đường Trù rũ mi mắt, "Cứ như là trò đùa của Thượng Đế, bắt nam chính phải trải qua một lần thống khổ như vậy, hạ tiêu chuẩn xuống, mới có thể trân trọng cô gái xuất thân nhỏ bé kia..."

Chỉ trách Thi Từ quá ưu tú, mà mình và những người cô gái trước đây chị ấy quen lại không thuộc chung một kiểu, đôi khi khó tránh được việc suy nghĩ nhiều.

Nụ cười của Thi Từ hơi thu lại, cô ngẫm nghĩ nói: "Tình yêu kỳ thật cần có thời điểm thích hợp, còn phải có sự giao thoa giữa hai tâm hồn, thiếu đi yếu tố nào cũng không được. Sớm quá không gặp, muộn quá cũng không thể. Ngay tại thời khắc gặp nhau, đó chính là duyên phận. Nếu có thể tiếp tục yêu nhau đủ chân thành thì chính là chuyện may mắn nhất trần đời."

Người này không đời nào xem phim hay đọc tiểu thuyết tình yêu, thế mà mở miệng ra thì toàn nói những lời ngọt ngào.

Tâm trí Đường Trù chấn động, một ít tâm tư lo âu che đậy bấy lâu nháy mắt liền được xoa dịu.

Thi Từ nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng, hơi hơi mỉm cười, cũng vui vẻ cùng nàng thảo luận về bộ phim này, "Nam chính sau này bệnh qua đời sao?"

"Không, cuối phim, anh ta yêu nữ chính. Tuy vậy, anh ta vẫn lựa chọn tiêm thuốc để chết bởi vì anh ta không chấp nhận được bản thân mình, cũng không muốn cột chặt nữ chính bên mình cả đời..." . Đường Trù dừng lại, giọng trở nên trầm xuống, "Em nghĩ đây là chỗ bộ phim để người xem tự suy ngẫm."

"Anh ta yêu sâu đậm con người trước kia của mình, không có cách nào chấp nhận việc cơ thể và linh hồn mình mất đi tự do. Anh ta yêu cô gái nhưng cũng yêu bản thân mình."

Cuối cùng, anh ta để lại cho nữ chính một số tiền, khuyến khích cô đi thật nhiều nơi mở mang tầm mắt, trải nghiệm cuộc sống mới, đi thực hiện những việc mình muốn làm.

Đường Trù lật đến những trang cuối của tiểu thuyết, đọc cho Thi Từ nghe lá thư cuối cùng nam chính để lại cho nữ chính:

"Em đã chiếm trọn con tim anh, Clark. Em đã làm được điều đó ngay từ ngày đầu tiên em bước vào phòng anh, với bộ đồ kỳ quái của em, những câu chuyện cười ngớ ngẩn của em và khả năng che giấu cảm xúc bằng zero của em ......

Đừng nghĩ về anh nhiều quá. Anh không muốn em phải sướt mướt đau lòng.

Hãy sống tốt.
Hãy sống.

Anh sẽ cùng em từng bước đi hết cuộc đời này."

Thi Từ ôm Đường Trù vào lòng, nghe xong, trầm tư không nói gì. Đường Trù ngửa đầu, ngắm nhìn chiếc cằm trắng muốt xinh đẹp của cô mà ngẩn người.

"Dựa theo cách nhìn của người thường, anh ta đã tàn phế nhưng nữ chính nguyện lòng chấp nhận anh. Bọn họ lại yêu nhau như thế, đáng ra càng phải dũng cảm kiên cường mà sống tiếp. Lúc này mới giống hình ảnh khắc cốt ghi tâm: gặp được tình yêu đích thực, được tình yêu cứu rỗi; có được tình yêu đích thực nghĩa là có được tất cả. Nhưng mà nam chính lại không quyết định như vậy, quả là một người đầy kiêu hãnh nhưng lại rất ngọt ngào a!" Thi Từ nói.

"Kiêu hãnh nhưng lại ngọt ngào", Đường Trù lẩm bẩm lặp lại.

"Không chấp nhận một cuộc sống đau khổ đắm chìm trong tuyệt vọng. Về vấn đề này, hy vọng càng nhiều chỉ có thất vọng càng nhiều thôi, cho nên anh ta muốn tự do, thành toàn cho bản thân. Đây chính là sự kiêu hãnh của anh ta. Không muốn trói buộc nữ chính, không muốn cô ấy lỡ mất một cuộc sống khác, lại còn giúp đỡ kinh tế cô ấy về sau. Từng được một người ôn nhu như vậy yêu thương, cô ấy ắt hẳn sẽ có thêm sức mạnh để đi hết quãng đời còn lại. Đây chính là điểm mà chị thấy anh ta rất ngọt ngào."

Thi Từ nói, cúi xuống hôn lên trán nàng.

"Rất giống em, Pipi." Thi Từ lại cười cười.

Đường Trù khó hiểu, ý Thi Từ là -- trong cảm nhận của chị ấy, mình cũng là một người kiêu hãnh nhưng ngọt ngào sao?

"Thôi, bàn phim lâu vậy, chị mệt rồi......" Thi Từ thở dài, cúi đầu vùi vào cổ Đường Trù.

Đường Trù theo bản năng ngồi thẳng dậy để Thi Từ dựa vào thoải mái hơn, nhưng lúc này nàng đang nằm trong lòng cô nên vừa động đậy đã bị cô ôm lại, ôm chặt hơn nữa. Mặt Đường Trù bắt đầu nóng lên, "...... Nếu mệt thì đi ngủ chút nha?"

"Ừ, được, trước đó ở đây......"

Đường Trù cũng không biết một giây trước cô đang nói chuyện, một giây sau môi cô lại dán lên môi nàng. Vốn chỉ định nhẹ nhàng hôn hôn mân mê cánh môi mút lấy, nhưng bởi vì vừa mới trải qua một đêm thân mật trước đó, hành động dù rất nhỏ cũng đủ để đốt lên những tia lửa hồng bập bùng trong không khí mà chỉ có hai người biết. Hai thân thể dán chặt lên nhau, không nỡ rời xa, không thể chia lìa. Mặt Đường Trù nhanh chóng đỏ lên, mắt ngân ngấn nước.

Thi Từ nhìn dáng vẻ này của nàng, nhớ lại tối qua nàng nằm dưới thân cô, cơ thể mềm nhũn, yếu ớt rên rỉ, hình ảnh nàng gọi cô Thi Tỷ tỷ. Món ngon một khi đã nếm qua thực sự không có cách nào dừng lại được, chỉ muốn thêm nữa, thêm nữa, trong lòng nhộn nhạo. Cảm giác đê mê này tra tấn người ta dai dẳng. Hồi trước không có, hiện tại ở cùng Đường Trù, cô mới cảm nhận sự thâm tình tự nhiên này. Trước giờ chỉ có thích, rất thích, hiện tại càng thương tiếc, càng muốn che chở nàng nhiều hơn, muốn thuận theo tự nhiên, không hề có bất kì suy nghĩ nào muốn ép buộc nàng.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Thi Từ đè nén lại tâm tư của mình, nhỏ giọng hỏi nàng, "Em muốn ra ngoài đi dạo không?" Hôm nay mùng một Tết, bên ngoài chắc hẳn rất náo nhiệt.

Đường Trù lắc đầu, "Không muốn ra ngoài."

Trước đó hai người đã chuẩn bị đồ ăn rồi, không sợ đói. Hiện tại đang nghỉ đông, bọn họ cũng không đi làm hay đi học. Khó có được thời gian ở bên nhau, Đường Trù chỉ muốn ở cạnh Thi Từ không làm gì cả.

Thi Từ hiểu ý nàng, hôn xuống đỉnh đầu nàng, "Được, nghe em."

Hai người ngồi yên làm tổ bên nhau, lẳng lặng không nói gì.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, Đường Trù ngồi thẳng dậy, "Có phải chị nên gọi cho Đinh a di không?"

Đường Trù vội vàng nói tiếp, "Không phải em bắt ép chị làm gì, chỉ là......" Chỉ là nàng cảm thấy hôm qua Thi Từ cái nhau với nhà xong có vẻ không dễ chịu, nàng nghĩ ba mẹ Thi Từ chắc chắn cũng đang lo cho cô, cha mẹ cùng con cái có bao giờ giận nhau hoài được. Thân là con cái, chủ động một chút cũng sẽ không thiệt gì cả.

Nhưng đây là chuyện riêng của Thi Từ, nàng tùy tiện mở miệng, hình như không được ổn cho lắm?

Đang lúc tâm tư nàng rối rắm, Thi Từ đột nhiên xoa xoa tóc nàng, miệng cười rất tươi, "Em nói đúng."

Cô đi lấy di động, gọi điện thoại cho Đinh nữ sĩ. Vài tiếng chuông vang lên mới có người nhấc. Nhưng không nghe được giọng ai cả, chỉ có tiếng xe chạy loáng thoáng. Thi Từ kêu, "Đinh nữ sĩ......"

"...... Ai, mẹ đang lái xe, ba con tiếp điện thoại...... Ba con mở loa ngoài......" Đinh nữ sĩ thanh âm khá xa, nhưng vẫn vang dội, "Anh nói một câu với con gái đi?"

Thi Từ khựng lại, mắt nhìn qua đường trù chú ý tới biểu tình của nàng. Cô cũng mở loa ngoài: "...... Ba."

"...... Khụ, ừ."

Đường Trù nghe đến đó cắn môi dưới.

Thi Từ có chút không được tự nhiên.

Điện thoại bên kia vang lên tiếng cười ha hả của Đinh nữ sĩ: "Mẹ với ba mới đi chùa thắp hương. Đông quá, giờ đang trên đường về nhà, sắp tới rồi. Hôm nay con có qua đây ăn cơm không?"

Đường Trù giương mắt nhìn Thi Từ, khẽ nói: "Chị đi đi."

Thi Từ lại nói: "Ah, hôm nay con không đi được, con muốn ở với bạn gái."

Đường Trù nín thở nghe tới mình.

"Ah ah ah, vậy dẫn con bé về đây luôn a......"

Đường Trù chớp mắt, tới lúc này thì tim cũng muốn ngừng đập

Thi Từ quay về chỗ ngồi, một tay giữ điện thoại, một tay ôm lấy vai Đường Trù trấn an, "...... Con biết rồi, để con hỏi ý em ấy."

"Được, tùy tụi con." Giọng Đinh nữ sĩ sảng khoái nhẹ nhàng, "Mẹ đang lái xe, vậy mà không nói được lời nào. Ông xã...... Anh đừng có im im ngồi thừ ra đấy, dạ dạy anh lại đau hả...... Ah ha hả, không đau a, vậy miệng anh chắc không sao rồi? À không sao, vậy anh nói với con gái vài câu đi......"

Thi Từ nhíu mày, "Ba, dạ dày ba đau hả? Có nặng lắm không?"

Thi Bỉnh Thừa lúc này mới chịu nói chuyện, "Không nghiêm trọng, tối qua đỡ rồi, mẹ con xót ba nên mới không cho ba lái xe."

Đinh nữ sĩ lại cười ha ha, "Đúng đúng đúng, xót anh, người đàn ông có thân thể yếu đuối như con cá muối......"

Thi Bỉnh Thừa: "Đây là thành ngữ gì vậy?!"

"Khen anh đó, khen anh mà!"

"Vậy mà là khen hả?"

"Đúng mà. Thành ngữ người ta hay vậy. Yên tâm, không chút nào làm sứt mẻ tới hình tượng đàn ông của anh cả!"

Tiếng hai vợ chồng nói chuyện truyền qua điện thoại rất rõ, hoàn toàn có thể mường tượng ra hình ảnh thế này: Đinh nữ sĩ nói chuyện, mặt mày hớn hở; Thi ba ba đứng đắn nhíu mày. Hai người đối qua đáp lại, vô cùng thú vị.

Đường Trù nhịn không được chợt mỉm cười.

Thi Từ đỡ trán, "...... Được rồi, ba mẹ, lái xe không cần nói chuyện điện thoại lâu đâu."

"Ah tốt, không quấy rầy tụi con nữa." Đinh nữ sĩ cũng không hề nhắc tới việc dẫn Đường Trù về nhà này nọ, hoàn toàn giữ lại không gian riêng cho hai người, "Hỏi thăm Tiểu Đường Trù giùm ba mẹ nha......"

Đường Trù vừa nghe, theo bản năng, liền ngồi ngay ngắn lại, định mở miệng "Chào bác và dì"; nhưng mà nếu lên tiếng thì sẽ chứng minh mình đang nghe mọi người nói chuyện. Nói hay không hình như đều có chút không lễ phép, nàng lo tới mức mặt cũng đỏ lên rất nhanh.

Thi Từ nhẫn nại cười nói, "Biết rồi." Gác điện thoại, Thi Từ liền cười nàng, chọc ghẹo, "Không sao, không sao, đừng lo lắng vậy."

Đường Trù: "Không phải em không muốn đi. Em chỉ là ...... Em chỉ là..."

Đường Trù hoang mang cực độ, Thi Từ thích nàng tới mức đó sao? Muốn dẫn nàng về nhà, cha mẹ cô cũng đều chấp nhận rồi. Nàng thì sao? Nàng có thể làm gì?

Nếu sau này tất cả đều vỡ thành bọt nước thì làm sao bây giờ?

Nàng có thể mãi mãi giữ được điều đó sao?

Nàng......

Đường Trù ngây người bị cô ủ ở trong ngực, trong đầu hoảng loạn, rối như tơ vò không biết phải cởi bỏ thế nào.

"Không sao cả, đừng áp lực." Vẻ hoảng loạn bất lực của Đường Trù khi chạm tới vấn đề này bị Thi Từ nhìn thấy hết. Cô thu lại nụ cười của mình, cảm thấy trái tim như bị ai liên tục đâm vào, mỗi nhát đều rất đau đớn.

Đường Trù đã không còn ba mẹ, gia đình cũng không có. Nàng bị đè nặng bởi rất nhiều bóng ma trong quá khứ, chỉ là tạm thời Thi Từ không dám moi ra để phân tích.

Cô hiểu rõ tính tình của Đường Trù hơn bất kì ai hết. Một khi yêu, nàng là một con chim nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng đồng thời, nàng cũng mang thần thái cao ngạo không khuất phục, nếu đánh hơi được nguy cơ bị giam cầm không tự do, nàng sẽ bay đi ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info