ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 77- Đại Hàn (III)

Noallie17

Thi Từ và Đường Trù về tới nhà lần lượt thay đồ đi tắm.

Lúc Đường Trù từ phòng tắm bước ra, Thi Từ vừa mới sấy tóc xong, nhìn nàng mỉm cười, "Lại đây, chị sấy tóc cho em."

Thi Từ cao hơn Đường Trù nửa cái đầu. Cánh tay mềm nhẹ luồn qua mái tóc của Đường Trù vỗ về. Tóc đã dài tới bả vai, mềm mại đen nhánh, xúc cảm như lụa.

Hai người đều không nói chuyện.

Thi Từ sấy tóc cho Đường Trù xong liền ôm lấy nàng từ sau lưng.

Vẫn không có nói chuyện, hai người lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc này.

Trong đầu Đường Trù còn nhớ tới bộ dạng mất mát thương cảm của Thi Từ. Nàng do dự không biết có nên chủ động đi hỏi cô hay không. Giữa hai người, Thi Từ là bên trưởng thành ổn trọng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa cô luôn kiên cường vô địch. Hai người đang yêu nhau phải bình đẳng, chính mình cũng mong muốn có thể chia sẻ cùng chị ấy những khía cạnh cảm xúc khác.

Đường Trù đặt tay lên mu bàn tay của Thi Từ, "......" Cũng không biết mở miệng như thế nào.

Thi Từ khẽ cười một tiếng, cô tiến gần tới mặt của Đường Trù, nhẹ nhàng cọ cọ lên.

Đường Trù hơi hơi nhấp miệng cười cười, trong lòng càng tan chảy.

Giáo sư Thi của nàng thực sự thích làm nũng.

Chị ấy cũng thật sự rất biết làm nũng......

Giáo sư Thi của nàng......

Đường Trù nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên mặt Thi Từ.

"Ô ~" Thi Từ cong cong khóe môi, vịn lấy cằm của Đường Trù, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhắm lên môi nàng hôn tới.

"Chị......" Đường Trù không kịp chuẩn bị, theo bản năng vội ôm lấy cổ cô.

"Xi xi......" Thi Từ ôm lấy eo nàng, hôn thật sâu lên môi.

Đường Trù mất thăng bằng, Thi Từ lại ôm nàng chặt thêm, mãi cho đến khi hơi thở của cả hai đều bị rút đi hết, Thi Từ mới ngừng nụ hôn này lại. Hai người dán lên nhau không còn kẽ hở, Đường Trù như thiếu oxi, thở hổn hển.

"Em muốn nói gì với chị?" Chóp mũi Thi Từ phe phẩy chóp mũi nàng.

"Em......" Mặt Đường Trù đỏ lên, nàng căn bản không biết nói lời ngon tiếng ngọt, "Em muốn nói với chị, chuyện gì không vui có thể nói với em."

Ánh mắt Thi Từ dịu dàng, "Được."

Thi Từ rất ít khi tâm sự cùng người khác, chứ đừng nói kể ra với người yêu. Với những mỗi tình trước đây, cô có thói quen tự bản thân tiêu hoá cảm xúc tiêu cực, không muốn ảnh hưởng người yêu mình, cho dù là đối với Kiều Toa lớn hơn cô hai tuổi.

Việc này là cô không tốt, tính tình Kiều Toa kiêu ngạo, cô không nói, nàng cũng sẽ không chủ động hỏi. Nàng mang tính cách của người làm nghệ thuật, có khi dạt dào cảm xúc, có khi lại rất lạnh nhạt. Dần dần Thi Từ cảm thấy tiết tấu yêu đương của hai người quá chênh lệch, cứ như thế thiếu đi ý vị của khát khao được chia sẻ liên kết. Tình yêu cứ vậy rồi cạn kiệt hầu như không còn gì.

Bất mãn với nhau như vậy thì tốt nhất là kết thúc. Đây là điều cả hai đều biết.

Với hai người bạn gái quen sau này, Thi Từ thậm chí còn chưa từng trút hết tâm tư.

Nhưng mà ở trước mặt Đường Trù, khi nhìn vào đôi mắt chăm chú dường như biết nói của cô bạn gái nhỏ hơn mình mười ba tuổi, Thi Từ bắt đầu kể ra.

Thực nhẹ nhàng, thực tự nhiên, cô nghĩ đến cái gì liền sẽ kể cái đó. Kể một chút chuyện giữa cô và Kiều Toa, kể một chút chuyện giữa cô và ba mẹ.

Ban đầu, cô còn giữ dáng vẻ chị đây là người từng trải hơn em nên ngồi nói, một lúc sau, cô đã nằm vào trong lòng Đường Trù, gối lên đùi nàng, "...... Ba thế mà lại nói rất thất vọng về chị. Chị có làm cái gì cho ba thất vọng đâu. Ba mới làm chị thất vọng nè. Đinh nữ sĩ cũng vậy, không nói giúp chị gì hết, vậy mà còn gọi chị là tiểu áo bông của bà......"
"Hừ hừ!"

Đường Trù vốn đang nghiêm túc nghe, đến khúc này, vẫn là nhịn không được mím môi lại.

Nàng biết lúc này tâm trạng Thi Từ đã tốt lên, bằng không cô sẽ không giở giọng điệu trẻ con như vậy. Nhà họ Thi để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Đường Trù. Cứ nhìn vào tính cách của hai chị em Thi gia liền biết được bọn họ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc đầy ắp sự yêu thương.

Đường Trù xoa xoa mặt Thi Từ, "...... Cho bên phía dì Đinh một chút thời gian đi."

Lời kia vừa thốt ra, Đường Trù thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Lời này thật sự cũng bình thường thôi, nhưng nghe ra thì lại có vẻ giống bà cụ non.

"Ý em là...... dì và bác nhất định là quan tâm chị......"

Câu này lại quá dài dòng.

"Chị đương nhiên biết ba mẹ đều yêu chị, đều bao dung chị......" Thi Từ im lặng một giây, chậm rãi nói "...... Chị quá tùy hứng rồi."

Đường Trù mỉm cười, "Em cảm thấy chị thực hạnh phúc. Chị cũng xứng đáng có được nhiều hạnh phúc."

Thi Từ sửng sốt, từ dưới hướng lên trên nhìn chằm chằm nàng, lông mi căn căn rõ ràng, lấp la lấp lánh, miệng cười dịu dàng, bàn tay vươn ra, vòng qua từng ngón tay của nàng, nắm thật chặt trong tay mình.

Cổ sau của Đường Trù túa ra mồ hôi, bộ não hoạt động tốc độ chỉ nghĩ ra được thêm một câu, "...... Dì Đinh là người rất tốt......"

Thi Từ rốt cuộc cười một tiếng, dịch chuyển đầu ra ngoài một chút, tiếp tục gối lên đùi nàng, giống như đang thưởng thức phản ứng của nàng, "Em thích Đinh nữ sĩ tới vậy a?"

Đường Trù dừng một chút, mới nói: "Bởi vì dì là mẹ chị......"

Thi Từ bị nàng chọc cười, "A" một tiếng, mặt Đường Trù càng thêm đỏ, không hề nói tiếp, nàng không được tự nhiên mà nhìn qua hướng khác, vài giây sau, nàng len lén thu hồi ánh mắt lại, phát hiện Thi Từ vẫn còn đang nhìn nàng, ý cười lan tràn. Đường Trù thật sự xấu hổ, "...... Đừng nhìn em như vậy......"

"Chị nhìn bạn gái chị cũng không được sao......"

Thi Từ ngồi dậy, giang rộng cánh tay, "Pipi thật đáng yêu. Lại đây chị ôm một cái nào."

Mặt Đường trù càng đỏ hơn, nàng quay người người định bò xuống giường, làm bộ không thèm tính toán với người kia.

Thi Từ cười không ngừng được, bắt lấy mắt cá chân dưới váy ngủ của nàng. Động tác của Đường Trù cứng lại, nàng bị Thi Từ ôm vào lòng.

Tay Thi Từ vẫn không rời khỏi mắt cá chân của nàng, chậm rãi vuốt ve, mặt mày đắc ý cúi xuống gần, "Chị ôm được rồi!"

Đường Trù nửa ngồi trong lòng cô. Mùi hương ấm áp đặc trưng thuộc về Thi Từ ngay lập tức bao bọc lấy nàng.

Nàng có chút hoảng hốt.

Giờ này tối năm ngoái, nàng một mình nằm trong kí túc xá lạnh như băng.

Hơn hai giờ trước, nàng còn đang nghĩ đêm nay sẽ đón năm mới một mình.

Hiện tại nàng nằm trong lòng người mình thích.

Cuộc sống quả thật đã trở nên tốt hơn. Trước khi Thi Từ xuất hiện, nàng chỉ dám chúi đầu về trước mà đi, cũng không dám tưởng tượng đến điều này. Đường Trù thả lỏng thân thể, cả người cuộn tròn, nhắm mắt lại, nhất thời không nói gì. Thi Từ cũng không lên tiếng, ôm sát nàng. Hai người cùng nhau im lặng hưởng thụ giờ khắc này.

Ở nơi xa xa, âm thanh pháo hoa thay nhau vang lên.

"Năm mới tới rồi. Pipi." Thi Từ nhẹ giọng nói, "Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Đường Trù nghiêng đầu nhìn cô cười.

Thi Từ đêm nay hơi dính người. Lúc chuẩn bị ngủ còn ôm Đường Trù thật chặt, chân dài còn vắt lên eo nàng.

Đường Trù có chút khẩn trương, nàng còn chưa kịp nói gì, Thi Từ đã tới gần nàng, tóc dài phớt qua mặt và cổ nàng, ngưa ngứa, "...... Cứ như vậy ngủ sao?"

Chỉ cần Thi Từ làm nũng một cái, Đường Trù liền không có bất kì biện pháp nào chống đỡ, nhưng như vậy thật sự có thể ngủ sao?

Nàng nằm thẳng, nửa người Thi Từ dựa gần nàng. Trong phòng máy sưởi vẫn đang chạy, cô cứ đến gần như vậy, nhiệt độ cơ thể cô từ thớ vải áo ngủ mỏng manh không ngừng truyền hơi nóng qua.

"...... Nóng quá." Đường Trù khe khẽ nói.
"Có đâu." Thi Từ trả lời , trong giọng còn nghe ra tiếng cười.
"...... Hơi nặng." Mặt Đường Trù cũng phát nóng, thanh âm càng nhỏ hơn.

Thi Từ cười nhẹ một tiếng, chân dài đi xuống, chậm rãi lướt qua chân nàng chạy xuống mũi chân nàng.

"Như vậy không nặng nữa chứ?" Ngón chân Thi Từ câu lấy ngón chân nàng , mềm mềm, nho nhỏ tinh tế.

Đường Trù không động đậy, trong lòng kinh hoảng, "...... Dạ."

Như vậy càng làm cho trong lòng hoảng loạn ......

Hai người thân mật đã nhiều lần rồi, Đường Trù tự nhủ mình cũng không cần phải hồi hộp như vậy nhưng nàng không thể khống chế được bản thân. Trước đây cũng không phát hiện ra ánh sáng màu cam này ái muội như vậy.

Từ từ, hình như Thi Từ cũng không có ý muốn thân mật nàng, nàng suy nghĩ cái gì vậy......

Đường Trù không dám suy nghĩ, im ắng mà nhắm mắt lại, tầm nhìn tức khắc bị màn đen phủ lên.

Trong bóng đêm, có thể cảm giác hơi thở Thi Từ tản lại gần, nhẹ nhàng xoa mặt nàng, "Em ngủ luôn rồi hả? Nè?"

Đường Trù nho nhỏ hít một hơi, lơ mơ kêu một tiếng.

Đầu ngón tay của Thi Từ lướt nhẹ từ gương mặt nàng xuống phía dưới, vòng quanh sợi tóc nàng, "Pipi......"

Đường Trù hoảng lên, "Em, em muốn ngủ......"

"Vậy được rồi......" Thi Từ nói xong, hơi thở liền dời ra xa, có vẻ là đã nằm xuống kề bên.

Đường Trù đếm mấy chục giây, mở mắt, liếc sang bên cạnh, Thi Từ quả thật đang nằm nghiêng. Hai mắt nhắm lại, cánh tay mướt màng đặt lên đỉnh đầu, ngón tay thon dài hơi cuộn lại, móng tay mượt mà nho nhỏ.

Lồng ngực nàng có cảm giác trống vắng, lại phảng phất như được nhét kẹo bông gòn xôm xốp vào. Nàng nắm lấy tay Thi Từ, cũng nghiêng người nhìn cô, Thi Từ đột nhiên mở to mắt, chăm chú nhìn nàng, ý cười trong đáy mắt lấp loáng.

"Pipi......" Thi Từ nhẹ giọng nói: "Em có biết lúc chị thấy em ở trước nhà chị chị vui đến mức nào không?"

Cô đẩy sợi tóc rơi trên mặt của Đường Trù qua một bên, "Chị cảm thấy đó là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời của chị."

Đường Trù chấn động khi nghe thấy ngữ khí của cô, nói nhỏ: "Thật vậy sao......"

Khoé môi Thi Từ cong lên, "Thật mà. Bất quá, nếu giờ em tới hôn chị, chị sẽ càng vui hơn."

Đường Trù: "......"

"E on, cho chị một nụ hôn mừng năm mới đi ......" Giọng Thi Từ kéo dài ra, cười đến mức không khí đều muốn tan ra.

Đường Trù không có cách, nhưng mà chị làm trò vậy chỉ là muốn hôn lên mặt thôi sao?

Còn chưa cử động, nàng đã nghe được tiếng tim mình đập không theo bất kì quy luật nào.

Thi Từ bật cười, nhắm hai mắt lại. Vẻ mặt như kiểu chị không thèm nhìn em, em mau tới hôn chị nhanh.

Kỳ thật nếu Thi Từ không yêu cầu, nàng cũng muốn hôn cô. Nhưng mà mỗi lần như vậy, nàng đều không chủ động, hoặc có thể nói là chưa kịp chủ động thì đã bị yêu cầu, như vậy càng làm nàng trông như một cô bạn gái quá thật thà, không hiểu phong tình.

Làm vậy sẽ tăng lên trình độ biết nắm bắt phong tình chứ?

Đường Trù nhớ lại những lần hôn môi trước đây, đều là Thi Từ chiếm vai trò chủ động, cô rất biết cách trêu chọc nàng, kĩ thuật hôn thì nhẹ nhàng thắm thiết. Đường Trù vốn dĩ cho rằng mình sẽ ghen, nhưng quan sát tâm lý mình lâu như vậy, nàng thấy hình như cũng không có gì.

Thi Từ trong tim nàng chính là hoàn mỹ.

Mà chính nàng......

Nếu nói về kĩ thuật hôn, giữa hai người, Thi Từ chính là một người lớn trưởng thành bước đi như bay, còn nàng chỉ là một em bé đang tập tễnh bước đi, mỗi một bước đều cần có người lớn đứng bên tươi cười cổ cũ.

Đường Trù trong lúc đang suy nghĩ rối loạn, do dự tới lui, thấp thỏm bất an, rốt cuộc hôn lên khoé môi người phụ nữ đó, Thi Từ cơ hồ đồng thời đáp lại nàng, thân thể của cô ấm áp, linh hoạt mà nhích lại gần, ôm lấy tấm lưng khẽ run của nàng, đem nàng bọc vào chăn cùng với cô.

Đường Trù lại nghe được tiếng pháo hoa, đây là ngày khắp nơi vui mừng, là ngày của người thân, mà trong chiếc chăn nho nhỏ kia chính là nơi hai người bên nhau thân mật nhất.

Tiếng pháo hoa xa xa truyền đến, lại có vẻ như đang ở rất gần, gần đến tại ngực nàng mà nổ tung.

"Pipi, Pipi," Giữa môi Thi Từ nỉ non nhũ danh của nàng. Tim nàng nhảy từng nhịp theo tiếng nỉ non đó. Môi cô ở trên da thịt nàng rải rác ấn xuống từng chút từng chút, ôn nhu tới mức nơi riêng tư của nàng cũng tụ thành vũng bùn.

......
"Chị muốn nhìn em một chút......" Thi Từ nhè nhẹ nói.

Trong màn đêm sáng tối giao tranh, tất cả tri giác đều được mở rộng, phảng phất giống hơi nước dung nhập vào da thịt các nàng thấy chưa đủ lại còn bay lên tiêu tán hoà lẫn vào trong ga giường đệm chăn.

Đường Trù cắn môi, không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của cô.

Tiếp theo, cô lại nói: "Chị muốn nghe giọng Pipi ......"

Đường Trù không dám, cũng ngượng ngùng, theo bản năng liền muốn trốn, chỉ là cơ thể không nghe theo nàng, chỉ nghe theo Thi Từ, hoàn toàn mềm nhũn trong trong lòng bàn tay cô.

"Pipi, Pipi, kêu chị......"

Nàng miễn cưỡng túm chặt chút ý thức còn sót lại, nàng không muốn mình lẫn lộn. Nàng chỉ nhớ kĩ giáo sư Thi của nàng, Thi tỷ tỷ của nàng. Đúng vậy, nàng không nhớ rõ buổi tối hôm đó, không nhớ rõ người phụ nữ đó; trong đầu nàng, trong lòng nàng, trên người nàng, chỉ có Thi tỷ tỷ của nàng....

"Tỷ tỷ, Thi tỷ tỷ......"

Thi Từ vốn đã muốn nàng kêu vậy từ lâu, nàng rốt cuộc cũng không keo kiệt mà kêu ra.

Cô chạm vào một chút, nàng liền khe khẽ kêu lên một câu.

Thi Từ nhịn thật lâu đến lúc thật sự nhịn không được nữa, "Có thể chứ?"
......

Hai mắt Thi Từ có chút mông lung. Cô ở trên biển nổi lơ lửng, bờ cát trắng như tuyết mềm mại vẫy gọi cô, thuỷ triều đánh cô vào bờ an toàn, cô bị lạc vào một mảnh đất êm ái mềm mại. Cô cực kì trân trọng và yêu thương. Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một chút kí ức cô không tưởng tượng ra nỗi. Thi Từ ngây ngẩn cả người, trong trí nhớ vốn dĩ đã phủ một tầng mờ mịt, từng dấu vết dần dần lộ rõ.

Thi Từ không dám tin, như bị sét đánh qua.

"Tỷ tỷ?" Đường Trù hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nàng chậm rãi cuộn tròn thân mình vừa run rẩy khi nãy lại, chớp chớp mắt, đang muốn ngồi dậy liền bị Thi Từ cúi người xuống ôm lấy. Cô ôm rất rất chặt, chặt đến mức Đường Trù thở không được, "Sao, sao vậy ạ?"

"Không, chị chỉ muốn ôm em......" Thi Từ không cho nàng thấy vẻ mặt của mình, chỉ lầm bẩm nói. Thanh âm ấy chứa đựng sự run rẩy chỉ mình cô mới có thể phát hiện.

Hai người như vậy ôm lấy nhau không có bất kì vật gì cản trở, Đường Trù nghe được đến âm thanh "Bang bang" nhanh cực độ. Ban đầu nàng nghĩ là mình, sau lại mới phát hiện là Thi Từ.

Chị ấy cũng chưa có hoàn toàn......

Cho nên, hiện tại hẳn là sẽ tiếp tục chứ?

Đường Trù cũng không hiểu được không khí khác lạ này, có phải nguyên nhân là từ phía nàng không ? Hãy vẫn còn chuyện gì nàng chưa biết?

"Em......" Môi nàng vừa mới động đậy, một chữ cũng chưa nói xong, đã bị Thi Từ phong bế lại. Chẳng biết có phải do nàng ảo giác hay không nhưng nụ hôn của Thi Từ và sự âu yếm của cô, so với vừa rồi, lại ôn nhu hơn, càng nhiều thương tiếc nồng đậm khó hoà tan, còn có một chút gì đó nữa...... Cái gì......

Đường Trù mất đi năng lực tự hỏi, dường như có một tầng lửa nhẹ lướt qua lan tràn trong nàng, ấm áp nóng bỏng, tựa như cái nóng rực của ngày hè.

Không, hiện tại không phải mùa hè, hiện tại là mùa đông.

Mùa đông, tuyết rơi, ngưng tụ thành băng tuyết, con suối mùa xuân dưới lớp băng tan chảy, băng vỡ ra, nước chảy róc rách.

Mùa xuân rốt cuộc đã đến, một cơn mưa nhỏ kéo dài, lẳng lặng, mưa xuân lất phất dính ướt mặt đường.

Đường Trù ngủ thiếp đi trong cơn mưa xuân lặng lẽ ẩm ướt này, ngủ say trong vòng tay ấm áp của Thi Từ.

Mưa xuân ngủ ngon, không sánh bằng trong vòng tay của người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info