ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 73 - Tiểu Hàn (III)

Noallie17

"Chọn thêm mấy món nữa đi, chờ chút Thi Từ tới." Đinh nữ sĩ kéo Đường Trù ngồi xuống.

Thi Hải kinh ngạc ngẩng đầu, mắt nhìn qua Đinh nữ sĩ rồi tới Đường Trù, im im, không nói gì.

Thi Bỉnh Thừa chờ người phục vụ tới chọn đồ ăn xong mới nghi hoặc hỏi, "Nó rảnh qua đây hả?"

Đinh nữ sĩ gật đầu, "Ừ, sắp tới rồi."
"Làm sao em biết được?" Thi Bỉnh Thừa cười hỏi.
"Mới vừa gọi điện thoại......"

"Mẹ à, không phải mẹ mới đi toilet sao?" Thi Hải liếc bà một cái, "Cũng có mang điện thoại đâu."

Đinh nữ sĩ mặt không đổi sắc, ha hả cười, "Không cần gọi điện thoại a, mẹ con mẹ thần giao cách cảm."

Lời này bà nói ra làm Thi ba ba cười, ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ có Thi Hải hơi bành miệng, hắn đưa mắt nhìn về phía Đường Trù. Đường Trù vốn dĩ đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, cảm giác bị nhìn chăm chú, nàng quay qua, Thi Hải chết lặng, đưa đầu sang chỗ khác.

Một lát sau, Đường Trù ngửi được chút mùi hương quen thuộc, là Thi Từ tới. Hai mũi giày của nàng thu thu lại, nàng lẳng lặng ngồi đó, nghe được giọng Thi Từ, "Ba......"

Giọng Thi Bình Thừa vang lên, "Ah. Lại đây. Ngồi xuống đi."

"Đinh nữ sĩ."

Đường Trù lén ngó ngó, thấy được Thi Từ tay tay áo, cô mặc áo khoác màu tím nhạt.

"Xem đi, có phải thần giao cách cảm không," Đinh nữ sĩ tươi cười có chút ý vị thâm trường, ánh mắt cũng vậy, "Mau ngồi xuống, nếu không ngồi đây nè."

"Ngồi giữa ba mẹ chả phải làm bóng đèn sao?" Thi Từ thong dong, rất tự nhiên kéo ghế cạnh bên Đường Trù ngồi xuống.

Đường Trù âm thầm thở phào, xem chừng hiện tại có thể nhìn cô rồi.

Không thể quay đầu nhanh, cũng không thể chậm, phải làm sao thật tự nhiên, thật tự nhiên, kiểm soát được vẻ mặt của mình, mỉm cười lễ phép, ánh mắt không thể lộ ra quá quen biết, thời gian cũng không được quá lâu, phải vừa vừa thôi.

Trong lòng nàng rối rắm trong chốc lát, chính nàng cũng thấy lâu lắm rồi. Rốt cuộc nàng nhanh chóng quay sang trái nhìn.

Thi Từ cười nhìn nàng. Đường Trù cũng hơi mỉm cười.

"Thi Hải, sao không chào chị con?" Thi Bỉnh Thừa nói một câu.

Đường Trù ngẩn ra, từ góc độ của nàng nhìn sang thì Thi Hải nhìn về phía Thi Từ, còn nàng chỉ thấy được gương mặt trắng trẻo của Thi Từ.

"Ừ, lấy chén đũa cho chị con đi." Đinh nữ sĩ ngồi bên phải Đường Trù cũng nói với hắn.

Thi Hải bành miệng, bắt đầu xé bao đũa, nhưng vẫn không chịu chào Thi Từ.

"Cám ơn." Thi Từ ngược lại cười một cái, quay đầu nhìn nhìn Đường Trù. Đường Trù cắn môi dưới, tim đập nhanh gấp bội, nếu không chào chị ấy thì có vẻ không lễ phép lắm, cũng có vẻ quá quen biết.

"Giáo sư Thi." Nàng nhỏ giọng mở miệng.

"Ừ." Khoé môi Thi Từ ngậm chút ý cười, còn nháy mắt với nàng, đáy mắt lấp lánh ánh sáng.

Đường Trù nghĩ tới việc chỉ có hai người nàng biết ý nghĩa ẩn giấu sau cách xưng hô này, gương mặt bỗng nhiên nóng lên. Nàng vội vàng cúi đầu, không dám lộ ra sơ hở.

Trên bàn chất đầy xửng hấp, không khí tính ra cũng rất ấm cúng hoà hợp.

Thi Bỉnh Thừa nói với Thi Từ: "Bận gì bận cũng phải về thăm nhà chứ. Mẹ con nhớ con lắm."

Thi Từ nhìn thoáng qua Đinh nữ sĩ, chậm rì rì nói: "Dạ."

"Con nghỉ đông có kế hoạch gì chưa?" Thi Bỉnh Thừa chuyển hướng Thi Hải, "Sau năm ba liền phải...."

Thi Hải dừng lại, "...... Con cũng bận lắm."

Tiểu thuyết khởi nghiệp của hắn đã đăng được bảy tám trăm chương, hiện đang tiến vào giai đoạn kết thúc, cốt truyện không thành vấn đề, chủ yếu là phân tích một số nhân vật, bất quá vấn đề này cũng không thể giải thích với người ngoài, hắn không muốn bị bại lộ.

Thi Bỉnh Thừa uống một ngụm trà, cũng không hỏi gì thêm.

Thi Hải hít sâu một hơi, hắn giương mắt nhìn nhìn Thi Từ, ánh mắt qua lại một chút rồi dừng lại ở Đường Trù. Lòng hắn buồn rầu, không muốn nhìn nữa , hắn cầm đũa muốn gắp miếng sườn. Đũa vừa hạ xuống, một đôi đũa khác cùng lúc cũng gắp tới. Hai đôi đũa trùng hợp chọn trúng một miếng sườn.

Thi Hải ngẩng đầu, trừng mắt liếc Thi Từ, ấn mạnh chiếc đũa.

Thi Từ nhìn chằm chằm hắn, cũng không có ý muốn nhường hắn.

"Em nhìn thấy trước !"
"Ủa vậy hả??"

Hai người cứ thế vì một khúc sườn mà tranh nhau,Đinh nữ sĩ cười, "Hai chị em con lộn xộn cái gì?"

Thi Từ nhún nhún vai, "Một khúc sườn thôi, nhường cho em cũng được." Ngay sau đó thu đũa về.

Thi Hải gắp miếng sườn nhét vào trong miệng, biểu tình cũng không có vui vẻ gì lắm.

"Còn có món khác mà, hai đứa cứ y như con nít......" Thi ba ba lắc đầu, ngữ khí thực ôn hòa.

"Ừ, Tiểu Đường Trù, đừng để ý đến tụi nó, ấu trĩ......" Ánh mắt Đinh nữ sĩ nhìn qua hai người một lần nữa rồi tiếp tục gắp đồ ăn cho Đường Trù, cùng nàng tán gẫu, "Cha mẹ con làm nghề gì?"

Đường Trù giật mình ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Dạ cả hai đều là giáo viên."

"A? Gia đình nhà giáo?" Đinh nữ sĩ cười ha hả hỏi, "Cha mẹ con dạy chung trường hả ?"

Đường Trù: "...... Dạ, đầu tiên là ở thôn con, sau đó chuyển tới trường cấp hai ở Huyện Thành, ba con dạy tiếng Anh, mẹ con dạy môn Văn."

"Ai nha, một Trung một Anh, rất thú vị, hèn gì Tiểu Đường Trù của chúng ta nói tiếng Anh......" Đinh nữ sĩ ngộ ra, lại gắp một phần bánh hoàng kim cho nàng.

Đường Trù không tiện từ chối, ngoan ngoãn mà ăn.

Đinh nữ sĩ nhìn chằm chằm nàng, càng nhìn càng thích, cười tủm tỉm hỏi, "Vậy ba mẹ Tiểu Đường Trù chắc còn trẻ lắm hả?"

"Khụ, Đinh nữ sĩ...... con muốn ăn bánh hoàng kim......" Thi Từ đột nhiên mở miệng nói.

"Di, tự con gắp đi......" Đinh nữ sĩ mới không rảnh để ý cô, bà tiếp tục hỏi Đường Trù, "Vậy......"

"Mommy......" Thi Từ lại kêu nàng.

Đinh nữ sĩ nhìn qua cô. Thi Từ nhìn bà, dùng tay chỉ chỉ nói: "Gắp cho con một miếng đi. "

Đinh nữ sĩ lặng im một giây, ngay sau đó bật cười, "Con nhìn xem, lớn như vậy rồi mà còn nhõng nhẽo......" Bà nói vậy chứ vẫn lấy một đôi đũa sạch gắp một phần bỏ vào chén Thi Từ, rồi cũng không hỏi lại việc nhà của Đường Trù.

Đường Trù có chút không được tự nhiên, ăn cũng nhiều hơn, có chút gượng gạo.

Thật vất vả ăn xong bữa này, mọi người nối nhau bước ra ngoài, Đinh nữ sĩ và Thi ba ba đi xa đằng trước, Thi Hải theo sau. Thi Hải liếc mắt nhìn phía sau, Đường Trù và Thi Từ sánh vai cùng nhau đi.

"Ăn no chưa?" Thi Từ thấp giọng hỏi nàng, mắt đong đầy sự quan tâm không che giấu được.

"Dạ rồi." Đường Trù gật gật đầu.

"Có khỏe không?" Tay Thi Từ thả xuống, vói qua, nhanh chóng chạm chạm ngón tay Đường Trù.

Đường Trù nhìn cô, cong cong đôi mắt, khẽ gật đầu.

"Thi Từ a, con về trường đúng không? Tiện chở Tiểu Đường Trù về một đoạn đi." Làm như Đinh nữ sĩ có mắt ở sau đầu vậy, bà ngoái đầu lại cười với các nàng.

Thi Từ bình tĩnh mà rút tay lại, "Vâng. Để con."

Thi Bỉnh Thừa cũng gật gật đầu, "Lái xe cẩn thận. Phải chở con người ta về nhà an toàn."

Đường Trù kiềm chế cảm xúc, nói tạm biệt với người lớn.

Đinh nữ sĩ vẫy vẫy tay, còn cười mời, "Có rảnh tới nhà a di chơi a, nói Thi Từ chở con tới."

Đường Trù không biết lời này có ý gì khác không, đành phải ra vẻ trấn định gật đầu.

Hai vị trưởng bối đi trước, phía trước Thi Hải dừng lại, cũng không quay đầu, tiếp theo cũng cất bước rời đi.

Mãi tới lúc ngồi vào ghế phụ trên xe Thi Từ, Đường Trù mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm thật lớn. Thi Từ vòng cánh tay dài choàng qua bả vai nàng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng.

Mặt Đường Trù dán lên cổ cô, nghe được nhịp tim vững vàng của cô, hai người đều không nói chuyện.

Hầm gara thực an tĩnh, trong xe cũng chỉ có hai người các nàng, an ổn bình tĩnh.

"A di có phải đã biết rồi không?" Đường Trù vốn dĩ rất nhạy cảm, thái độ của Đinh nữ sĩ đối với nàng rất thân thiết, lại hình như hơi nhiệt tình một chút.

Nàng hơi hơi ngửa đầu nhìn Thi Từ, từ góc độ này nhìn qua, môi Thi Từ tự nhiên cong cong, mắt cô nhìn xuống, gật gật đầu, "Mẹ biết rồi."

Đường Trù: "Vậy......"

"Không sao, chị hiểu Đinh nữ sĩ mà, từ trước đến nay mẹ không can thiệp vào chuyện của chị," Thi Từ thuận thuận đường trù sợi tóc, "Hơn nữa mẹ rất thích em."

Đường Trù cắn môi dưới, cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, "...... Em cũng rất thích Đinh a di."

Rất nhiệt tình, thực tri kỷ, nói rất nhiều, nhưng hay kể chuyện xưa, còn cho ăn rất nhiều món ngon, tay dì cũng thật mềm mại, nụ cười của dì thực ấm áp. Hết thảy mọi thứ của dì đều rất có cảm giác của mẹ.

Thi Từ khẽ cười một tiếng, "Đinh nữ sĩ thì duyên không còn gì để nói rồi, không ai mà không thích cả..." Cô sờ lên mặt Đường Trù, "Hai người hôm nay sao gặp được nhau vậy ?"

"......" Đường Trù chần chờ, nhất thời cũng không biết kể thế nào. "Cũng không...... Là ngẫu nhiên thôi......"

Vừa nãy nếu không gặp Đinh nữ sĩ, hẳn là không ai tới giúp nàng giải vây, vậy nàng làm sao bây giờ?

"Làm sao vậy?" Thi Từ phát hiện nàng biểu tình có gì không ổn, liền tiếp tục hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì, nói chị nghe được không?"

Môi Đường Trù hơi mấp máy, chưa nói ra được lời nào. Nghe được lời này, nháy mắt đầu tiên nàng nghĩ không phải gã đàn ông bất lịch sự, mà là mẩu quảng cáo kia, về Trịnh, về quyết định của nàng về mùa hè năm ấy.

Tựa như đang nuốt một tấm giấy nhám, từng chút từng chút nằm trên da thịt nàng mà xát lên tim nàng. Nếu có thể, nàng thật sự muốn nói ra tất cả. Tất cả mọi thứ, bất an, tự ti, hối hận, nhục nhã, nàng đều muốn nói cho cô nghe.

Nhưng hai người bọn nàng đã kém nhiều như vậy, Những gì Thi Từ gánh vác đã rất nhiều rồi, nàng như thế nào nỡ làm vậy?

Thi Từ đột nhiên nhẹ nhàng hôn xuống thái dương nàng nàng cái gì cũng chưa nói, Đường Trù lại cảm thấy khối giấy nhám kia bỗng dừng lại mọi hoạt động.

"Vừa rồi, ở trạm tàu điện......" Cổ họng khan rát của Đường Trù nuốt xuống, "Có gã kia......"

Thi Từ nghe nàng nói xong, sắc mặt trầm hẳn đi, trong vài giây cô không nói lời nào, giọng nói cất lên tràn đầy sự ảo não, "Đều tại chị không chở em đi......"

Đường Trù nghe câu đó, cảm xúc thiếu chút nữa hỏng mất, nàng duỗi tay ôm cổ Thi Từ, có chút nghẹn ngào, "Đừng nói vậy mà......"

Thi Từ ổn định lại cảm xúc, linh tính cô phát hiện tâm trạng Đường Trù có điểm khác thường, còn tưởng nàng bị gã kia dọa sợ, cô càng thêm đau lòng, "Về sau mỗi sáng chị đều tới chở em, quyết định vậy đi nha?"

Chóp mũi Đường Trù lại cay lên, nhỏ giọng thì thầm: "Sao chị lại đối tốt với em như vậy......"

"Pipi ngốc." Thi Từ ngược lại cười.

Đường Trù ngẩng đầu nhìn cô, trong xe ánh sáng mập mờ, chập choạng phớt lên mặt cô và khuyên tai kim cương, giống như một vì sao, hàng lông mày dày thoáng động, chớp chớp liên tục, đối với mình ôn nhu tình ý.

"Giáo sư Thi......" Đường Trù mắt ướt dầm dề, nhẹ nhàng kêu cô.

"Ừ? Sao vậy......" Thi Từ cười ra tiếng.

Mặt Đường Trù ửng đỏ, chủ động và lớn mật táo bạo. Nàng trước tiên cọ mũi lên Thi Từ, sau đó liền hôn lên môi Thi Từ.

Xung quanh đều chìm trong bóng tối, rất yên tĩnh, trong xe cũng không một tiếng động, Đường Trù nghe được tiếng tim mình đập bang bang. Phảng phất có lực hút vô hình, khoá chặt hai người lại với nhau.

Tim Thi Từ đập cũng ở nhanh hơn, giọng run lên nhè nhẹ.

Hôn nhau đắm đuối trong không gian chật hẹp và tăm tối khiến người ta rơi vào một loại cảm giác không trốn đi được nơi nào, lại không cần đuổi theo cảm giác muốn thuộc về ai đó.

Chìm đắm trong ấm áp Thi Từ mang tới, Đường Trù nghĩ tới vài câu thơ:

"Her heart is fit for home -
  I - a Sparrow - build there
  Sweet twigs and twine
  My perennial nest."

Trái tim người vừa vặn làm tổ ấm
Em- một con chim sẻ- xây nhà ở đó
Nhánh cây ngọt ngào xoắn xít bện thành
Chiếc tổ vĩnh cữu của em.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info