ZingTruyen.Com

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 7- Thanh Minh (I)

Noallie17

Mỗi tuần sẽ có một cuộc họp thảo luận nghiên cứu giảng dạy.

Thi Từ phát biểu xong phần mình liền chán muốn chết. Nam Đại là trường cũ của cô, không thể nào mà không có tình cảm. Đồng nghiệp xung quanh cũng không phải lớn hơn cô, chỉ là cô cảm thấy tập thể khá nhàm chán, cho nên mối quan hệ giữa cô và đồng nghiệp cũng như vậy.

Năm đầu tiên cô tới trường Nam Đại, giảng đường đầy ắp không còn chỗ ngồi, tới mức mà không ít sinh viên khoa khác chạy tới dự thính? Thời điểm đó, lớp 《Giới thiệu vận trù học》của sinh viên năm ba thường xuyên có câu này: " Thế nào rồi? Đề này cần tính lâu vậy hả?"
"Này có gì khó đâu, đáp án không phải ở chỗ đó sao?"
"Nhìn cô làm gì? Cô biết cô xinh đẹp nhưng lời giải không ở trên mặt cô."
"Bạn học sinh gì đó ơi, nâng điện thoại lên trên xíu, đừng chụp cô bị nghiêng, ko cần mở chế độ filter đâu."

...

Trên lớp tiếng cười vang lên liên tục, trong toàn bộ quá trình học, ánh mắt sinh viên vẫn luôn lấp lánh.

Nhưng tới lúc học kỳ kết thúc, bọn họ liền không cười nỗi nữa.

Năm đầu tiên, học sinh rớt môn quá nhiều, liền khiến hiệu trưởng kinh động.

Hiệu trưởng là giáo viên cũ của nàng lúc còn là sinh viên, cười tủm tỉm mà chất vấn nàng, kêu nàng không cần quá nghiêm khắc, "Tiểu Thi Từ à, không phải tất cả học sinh đều thông minh giống các em thời đó được. Em phải có kiên nhẫn."

"Bỏ chữ "các" đi cô, thông minh nhất chẳng lẽ không phải chỉ có em sao?" Thi Từ ở trước mặt cô giáo có vẻ không phân lớn nhỏ mà nói.

"Ha ha ha đúng đúng đúng." Giáo sư lớn tuổi ngắm ngắm nàng, "Còn việc ăn mặc, em cũng không nên ăn mặc quá trẻ trung, rốt cuộc em vẫn là giáo viên của bọn chúng a!"

Thi Từ nhún nhún vai không thể nói không.

Năm thứ hai cô thả lỏng một chút, nhưng học sinh nghe giảng đến rất nhiều. Phòng học nhà trường bố trí đều ngồi hết chỗ, hành lang thì đứng đầy, còn có người cầm máy ảnh quay lại, chỉnh sửa lại thành album video.
Thi Từ quết đuôi mắt liếc qua một cái, "Tuy ràng cô rất đẹp, khoá học rất hay nhưng cô không muốn nhìn thấy nó trên mạng đâu."

Cho nên những video này chỉ lưu truyền nội bộ trong khuôn viên Nam Đại.

Cho nên Thi Từ ở Nam Đại rất nổi tiếng, y như cá gặp nước.

Cô nhận được rất nhiều lời tỏ tình từ đồng nghiệp, học sinh, nam nhân, nữ nhân đều có.
Bất quá cô không ăn cỏ gần hang, có ngon miệng cũng không ăn.

Cơ mà cũng chả gặp được gì ngon cả.

Cô thật sự là rất không thích việc mỗi tuần đều phải họp. Mỗi lần họp là lại mất tập trung. Đặc biệt khi mà ngày mai đã tới tiết Thanh Minh.

Cô mở WeChat, lướt tới lướt lui, lướt tới cuối thấy khung thoại với Thi Hải.

Cuối cùng một dòng chữ, "Cô ấy đều nói như vậy thì em có thể thế nào được, chỉ có thể chạy lấy người thôi! Người anh em kia nói em biết, ngoại trừ biện pháp chờ đợi thì còn có một biện pháp cuối cùng. Đó chính là nhận nàng làm tỷ tỷ, trước tiên kéo gần khoảng cách, có chuyện tán gẫu lại tính tiếp."

Chơi một vở kịch ca ca muội muội tỷ tỷ đệ đệ a...

Cũ rích.

Thi Từ lúc ấy nhẹ nhàng hừ một tiếng, trả lời: "Chị có em là em trai chưa đủ sao, em còn phải tìm thêm cho chị một em gái?"

Cuộc đối thoại tới đây liền hết, cũng không biết Thi Hải có thật sự đi nhận cô bé đó làm chị không.

Đầu ngón tay Thi Từ kéo lên trên. Dừng lại ở một bức ảnh mà Thi Hải chụp lại.

Trong bức ảnh là gương mặt cô từng gặp qua hai lần.

Ngón tay trắng nõn của Thi Từ dừng lại trong không trung một chút rồi lại chấm chấm vào.

Làn da thật trắng, thậm chí là trắng như đang bệnh. Tóc ngắn đen nhánh, cổ thon dài. Từ sợi tóc đến cổ bị ánh mắt trời phủ một lớp viền vàng hơi mỏng.
Mặt cúi xuống, thật đúng là đang nghiêm túc học tập, căn bản một chút đều không quan tâm tới Thi Hải ngồi đối diện.

Thật là khó theo đuổi a!

Thi Từ nhếch nhếch khóe môi.

——
Liên tục mấy ngày nay trời đầy mây, mưa nhỏ tầm tã, mưa tiết Thanh Minh luôn là như vậy mà hối hả.

Ô mộ viên ở ngoại ô phía Bắc I thành.

Thi Hải đứng trước mộ của ông bà nói mấy câu rồi đi một đoạn để tìm Thi Từ.

Ở trước một bia mộ khác, Thi Từ đang đứng nơi đó, hơi cúi đầu, đem bó hồng trắng đang ôm trong ngực đặt xuống.

Thi Hải không có đi qua, thương yêu mà giành lại chị hắn một chút không gian riêng.

Ảnh trên bia mộ là một cô gái cười rộ lên với cặp lúm đồng tiền ngọt ngào.

Thi Từ yên lặng mà chăm chú nhìn ảnh chụp một hồi.

"Mấy năm nay mình có suy nghĩ không biết qua 30 tuổi cậu sẽ trông thế nào?" Nàng mỉm cười "Hẳn là vẫn đáng yêu như vậy..."

Đầu ngón tay sờ sờ ảnh chụp.

"Mình khá ổn." Thi Từ cười một tiếng, "Bất quá còn chưa gặp được người nào đáng yêu bằng một nửa cậu."

Ánh mắt cô rơi xuống hoa hồng trắng, lại quay về bức ảnh.

"Nếu gặp được... sẽ dẫn đến cho cậu thấy..."

Thanh âm cô nhu hòa, giống như cùng bạn cũ mặt đối mặt nói chuyện phiếm. Thi Hải cách đó không xa, cũng nghe được đại khái.

Thi Từ come out khi hắn còn rất nhỏ, hắn không nhớ rõ chi tiết lắm.

Hình như là lúc Thi Từ vô đại học, có ngày chị dẫn bạn gái về nhà, chính thức nói rõ ràng với ba mẹ về vấn đề xu hướng giới tính của mình.

Sau này theo Thi Hải phân tích, Đinh nữ sĩ và Thi lão nhân có khả năng vẫn luôn biết rõ việc này nhưng không nói toạc ra, không phản đối cũng không tán thành. Ai ngờ Thi Từ đặc biệt kiên định, xé rách màn giấy cửa sổ, bức ba mẹ phải tỏ thái độ rõ ràng.

Thi Hải khi đó bất quá bảy tám tuổi, chỉ nhớ rõ lúc ấy trong nhà cãi nhau mấy trận. Thi Từ từng có một đoạn thời gian rất dài không có về nhà, cũng không chơi với hắn.

Sau đó lại có một khoảng thời gian Đinh nữ sĩ cùng Thi lão nhân tựa hồ đồng ý, cũng tiếp nhận rồi. Ấn tượng của Thi Hải với bạn gái của chị mình là rất xinh đẹp, rất có kiên nhẫn, mỗi lần tới thăm nhà đều mang cho hắn một món đồ chơi, lâu lâu còn dẫn hắn ra cửa cùng nhau chơi.

Đinh nữ sĩ nói với hắn trong nhà có thêm một người chị.

Thi Từ nói với hắn đây là người chị yêu.

Hắn cái hiểu cái không, thấy vậy vui mừng.

Sau đó, người chị yêu sinh bệnh, cũng không tới nhà bọn họ nữa.

Sau đó, chị hai ra nước ngoài.

Lại sau đó, chị về nước.

Chỉ là, mấy năm nay, Thi Hải biết chị từ trước đến giờ vẫn chỉ có một người.

Tuy rằng chị cùng cô gái Văn Văn kia có hẹn hò một thời gian, nhưng cũng không có dẫn về nhà.

Chung quy vẫn là không giống nhau.

Ông cụ non Thi Hải mà thở dài thật sâu.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, mây xám âm u cả bầu trời, tựa hồ lát nữa sẽ mưa to.

Lúc này, Thi Từ đã đi tới, nói với hắn: "Đi thôi, về nhà."

Thi Hải cẩn thận mà ngắm ngắm cô, "Chị, chị muốn khóc, em có thể cho chị mượn vai."

Thi Từ liếc mắt nhìn hắn, "Chị cảm ơn em."

Thi Hải đi theo sau nàng, cười ha ha, "Chị, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, dù sao hai người Đinh nữ sĩ cũng không có ở nhà."

"Chị, đợi lát nữa cho em lái xe được không a..."

"Chị, trời hình như mưa, haizz, mưa lớn ghê, rơi lên mặt em rồi..."

"Chị, nếu không tụi mình đi ăn HaiDiLao đi? Ngày mưa ăn lẩu, rất rất đã!"

"Chị......"

"Câm miệng!"

——

Đường Trù đã ở trạm xe buýt chờ rất lâu, xe chậm chạp không tới.
Tầm nhìn mênh mông sương mù, mưa phùn kéo dài, toàn bộ trời đất giống một bức tranh thuỷ mặc đẹp đến mức làm người ta ngạt thở.

Nàng đi xe hơi từ ngoại ô xuống trạm xe buýt, rồi đi bộ một đoạn đường, trạm giao thông công cộng chỗ này có xe đi thẳng tới trường. Nhưng đợi khoảng mười lắm phút rồi cũng không thấy bóng dáng xe nào đi qua.
Con đường này dẫn tới nghĩa trang ở sườn núi, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của tiết Thanh Minh nên có rất ít xe qua lại. Chỉ là lâu lâu có mấy chiếc chạy qua huýt sáo, bắn lên một hàng nước.

Đường Trù lấy di động ra, ở giao diện phần mềm xe, nàng gõ địa chỉ trường học, lấy tay chùi đi mấy giọt mưa bay tới, nhìn giá xong lại đem điện thoại nhét lại vô túi quần.

Lần này về quê tảo mộ, nàng ở nhà cậu.

Cậu là thân nhân duy nhất của nàng. Ba nàng là cô nhi, cùng với mẹ là giáo viên trung học trong thôn, hai người nỗ lực rồi được điều tới trung học huyện thành cùng nhau dạy học, vay tiền mua phòng ở huyện thành.

Cuộc sống của Đường Trù trước tuổi 15 rất sung túc hạnh phúc, tình cảm ba mẹ cực kì tốt. Mẹ nàng không màng người nhà phản đối cùng ba nàng kết hôn, mặn nồng mười năm như một. Hai người đều yêu thương Đường Trù hết mực từ tận sâu đáy lòng.

Mãi đến khi Đường Trù mười lăm tuổi, ba bị tai nạn xe qua đời.

Sau đó một năm, mẹ đi khám phát hiện ra ung thư. Ung thư vú, giai đoạn III.

Từ đó cuộc sống của nàng liền bị xáo trộn nghiêng trời lệch đất.

Cậu Đường Trù ở trong thôn có mở quán làm ăn nhỏ, miễn cưỡng sống được. Cậu có hai đứa con trai. Đứa lớn ở huyện thành học cao đẳng chuyên khoa, đứa nhỏ vừa mới qua cấp ba.

Thanh Minh ba ngày này lại có chuyện xảy ra. Con trai lớn của cậu học không tốt, nghiện chơi game, hơn nữa nói đến chuyện hẹn hò lại không có tiền bạc dư dả. Nhất thời bốc đồng liền mượn tiền từ phần mềm internet không đáng tin.

Đợi đến lúc thật sự không giấu được nữa, không cứu được nữa mới mặt mũi khóc lóc về nhà nghĩ cách. Một đứa con trai lớn cao mét bảy mấy quỳ gối trước mặt ba mẹ không còn trẻ nữa mà khóc lóc thảm thiết.

Thật là ba ngày lộn xộn.

Cậu cay đắng mà đập tay vào trán, lại mắng lại đánh. Mợ thì khóc, rồi khuyên, đấm ngực dậm chân, oán trời oán đất. Đứa con trai chịu không nỗi chạy ra khỏi nhà. Đường Trù đi cũng không được, không đi cũng không được.

Thiên mưa dầm lãnh, hàn tịch nhập tâm.
(Trời mưa dầm lạnh, cô đơn lạnh thấu tim)

Đường Trù bọc trên người áo lông áo dệt kim hở cổ, thân mình hơi hơi co rúm lại, chậm rãi bước về trước, không lưu ý đi vào một vũng nước, giày vải của nàng cũng ướt, vớ cũng thấm đầy nước.

Mợ không còn cách nào bèn tới tìm nàng, "Tiểu Trù, lúc ấy mẹ con chữa bệnh, cậu con cho con bốn vạn tệ. Số tiền này tương đương tiền quán kiếm được một năm. Con nghĩ cách, có còn một chút nào không?"

Cậu lớn tiếng quát mợ, "Làm gì vậy! Tiểu Trù còn là học sinh! Con bé vẫn đang đi học! Tiền ở đâu mà ra?"

Mợ khóc lóc mắng: "Tôi có cách nào nữa đâu. Ông muốn cứu em ông, cứu cháu gái ông, vậy con ông phải làm sao bây giờ? Sao đời tôi khổ quá vậy? Tôi còn không bằng đứa em gái đã chết của ông nữa!"

"......"

Bà liền nhảy tới chỗ Đường Trù mà níu tay áo nàng:" Con là sinh viên đại học danh tiếng, chắc chắn là tìm được công việc tốt, lại còn biết tiếng Anh, chắc chắn là kiếm được tiền. Tiểu Trù, hoàn cảnh nhà cậu con cũng biết. Lúc đó thật rất gấp mà, con quỳ gối trước mặt cậu mợ, cậu mợ cũng không nhẫn tâm bỏ con. Mợ cầu xin con, mợ quỳ xuống trước mặt con luôn!"

Cậu lại tới kéo mợ: "Bà làm gì vậy? Bà muốn ép chết đứa nhỏ này sao?"

Mợ quay lại đánh vào người cậu: "Ông là cái thứ hèn yếu không có bản lĩnh! Ông không phải đàn ông! Ông mới có vấn đề cần giải quyết đó..."

Con trai không hiểu chuyện, nợ nần chồng chất như núi, gánh nặng càng ghì lên sống lưng đôi vợ chồng nghèo khó, phá huỷ tình cảm vốn dĩ đã không còn nhiều êm đẹp.

Đường Trù từ đầu tới cuối không nói gì, cũng không biện pháp để chen vào câu nào.

Chỉ vừa trước học kì, nàng đưa cho cậu tất cả học bổng học kì 1 và học bổng cho học sinh gặp khó khăn, lại còn lén chuyển cho cậu thêm sáu nghìn năm trăm tệ (~21tr), chỉ để lại cho mình năm trăm (~1tr6)

Đường Trù chậm rãi đi trong màn mưa. Áo khoác của nàng phủ một tầng hơi nước, lạnh băng thấu vào áo trong của nàng.

Đường Trù chậm rãi đi ở màn mưa, áo khoác của nàng bị bao quanh bởi một tầng hơi nước, lạnh băng thẩm thấu tiến vào trong áo nàng.

Giữa trời và đất chỉ có mưa.

Trong mưa cũng chỉ có một mình nàng.

May mắn, nàng còn có đích đến.

May mắn, nàng còn có trường học để được trở về.

Trong kí túc xá ở trường, có chiếc giường nhỏ cùng ổ chăn thuốc về nàng, ít nhất ở một góc đó nàng có sự an toàn tự tại của mình.

Mưa càng lúc càng lớn, Thi Từ lái xe thả chậm tốc độ, nhìn bên ngoài mưa lớn dần lên mà khẽ nhíu mày.

Đột nhiên, ánh mắt dừng lại.

Phía trước có một bóng người. Cần gạt nước thổi qua, dòng nước chảy xuống, thấy rõ hơn chút. Trên ba lô của cô bé kia có một thứ nhìn rất quen mắt, không biết vật trang trí kia là gà là chó hay động vật nhỏ gì.

Cùng lúc đó, bên ghế hành khách, Thi Hải cũng thấy, lớn tiếng gào lên, "Chị, Chị, dừng xe, mau dừng xe, dừng dừng dừng..."

Hắn hạ cửa sổ xe, hô to: "Đường Trù! Đường Trù!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com