ZingTruyen.Info

[BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng

Chương 55 - Tiểu Tuyết (IV)

Noallie17

"37.5 độ."

Thi Tử thay quần áo xong, trải giường ra. Trên sofa, Pi pi và Thu Thu đang ngủ say. Cô cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Đường Trù, vẫn còn hơi sốt. Hàng lông mi của cô bé khép lại, hít thở nhè nhẹ, thuốc trị cảm phát huy tác dụng. Nàng ngủ say, những sợi tóc đen tán trên sofa, áo lông vũ khoác trên người, cổ tay trắng gầy đan vào nhau không nắm hết đủ.

Cái đầu tròn tròn xù xù từ trong lòng nàng chui ra, hoá ra Thu Thu chỉ giả vờ ngủ. Thi Từ ôm nó lên, Thu Thu còn đang muốn chống cự thì Thi Từ mắng nó một câu, "Không kêu thì ngày mai cho ăn cá hộp ngươi thích."

Thu Thu giật giật lỗ tai nhọn, quơ móng vuốt trong không trung, "meo" một tiếng.

"Ta coi như ngươi nghe hiểu, ngoan nha." Thi Từ xoa xoa đầu nó, trước khi nó được bước làm tới nhõng nhẽo, đem nó nhét vào ổ mèo.

Thi Từ đẩy áo lông vũ ra, ôm Đường Trù lên.

Nàng cũng không nặng, áo ngủ san hô bằng nhung làm cảm giác ôm nàng trở nên rất mềm mại, êm êm. Thi Từ ôm nàng thẳng một mạch tới phòng ngủ, con chim nhỏ này vô thức cuộn lại trong ngực cô. Tóc đen dính lên ống tay áo theo động tác của cô rơi xuống vài sợi, ở không khí lưu lại dấu vết lưu luyến không rời.

Thi Từ để một chiếc đèn trên tường sáng rồi nằm xuống bên còn lại của chiếc giường.

Lần cuối nằm ngủ chung với người khác là khi nào?

Cô cũng không nhớ rõ.

Sau khi Kiều Toa mất, cô rất ít khi ngủ qua đêm cùng hai người tiếp theo, cũng không có việc ở chung cùng họ.

Nói chung thì quá trình yêu đương không phải như thế này. Đầu tiên là tiếp cận, hôn môi, gần gũi, rồi ngủ chung. Bất quá với Đường Trù, quá trình đó có thể sẽ không cố định như vậy.

Thi Từ nhìn vẻ mặt Đường Trù khi ngủ, ánh đèn màu cam nhàn nhạt chiếu xuống, phủ lên hai nàng, trên người rơi xuống hai chiếc bóng. Cô gái trẻ lại có đường nét khuôn mặt vô cùng tinh xảo khả ái, giống một đóa hoa trong bước tranh sơn dầu nổi tiếng.

Gần như vậy, có thể thấy được chi tiết nhỏ mà bình thường khó thấy.

Thi Từ tới gần, hôn hôn cái trán của nàng, hôn hôn đóa hoa của cô.

Qua ngày hôm sau, Đường Trù tỉnh lại, chỉ có một mình nàng, phòng tối tối, đèn tường để sáng, không biết hiện tại mấy giờ, không biết ở chỗ nào.

Giường thực thoải mái, nàng chưa bao giờ ngủ trên một chiếc giường nào thoải mái vậy, chiếc nệm này vô cùng phù hợp xương sống của nàng. Nàng xoa xoa đôi mắt, xem xét bốn phía. Trang trí đơn giản, ít màu mè, lại có một chút hoa lệ.

Đầu giường dán một giấy ghi chú, "Chị đi dạy, đã xin nghỉ giúp em rồi. Trong bếp có nồi cháo, ăn xong rồi uống thuốc."

Đường Trù xốc chăn lên, dưới chân đụng trúng tấm thảm mềm mại, cầm giấy ghi chú.

Đây là phòng ngủ của Thi Từ. Trong nhà có đốt nến thơm hương hoa oải hương.

Đường Trù bò dậy, bước lên thảm, kéo màn cửa ra, bên ngoài trời đầy mây, mưa bụi mênh mông.

Nàng đi vào toilet, trên bồn rửa mặt có một cái bàn chải còn chưa khui bao, cái ly, một bộ áo ngủ gấp gọn gàng, còn có...... quần lót sạch sẽ với một giấy ghi chú mới, "Tối hôm qua nửa đêm em ra mồ hôi nhiều nên chị lau sơ người em. Quần áo sạch hết đó."

Đường Trù cắn môi dưới, gương mặt bỗng dưng nóng lên.

Áo ngủ chất liệu cotton thoải mái, có hoa văn màu hồng nhạt, Đường Trù cứ  tưởng đó là cánh hoa, nhìn kĩ mới phát hiện hoá ra là mấy chú heo mập. Cổ áo không thấp, chỉ là tối hôm qua nàng mặc áo ngủ không có mặc nội y, hiện tại trống trống có chút không quen.

Đường Trù đi đến phòng bếp, trong nồi là cháo đã được hâm nóng, là cháo thịt bằm. Trên bàn còn có để thuốc nàng uống.

Cái gì Thi Từ cũng đều thay nàng nghĩ chu đáo rồi.

Đường Trù ăn cháo, đi đến máy uống nước của Thi Từ. Màu xanh matcha, là máy uống nước hàng xịn đang nổi, màu này lại là phiên bản giới hạn. Nước giữ ấm ở 60 độ, thích hợp cho nàng uống thuốc.

Còn có một mảnh giấy ghi chú, "Sốt nhẹ phải uống nhiều nước."

Đường Trù lẳng lặng đứng tại chỗ ngây người trong chốc lát, trong tay cầm ghi chú thứ tư của cô, chữ viết l bay bổng, rất đẹp.

Nước chảy ào ạt vào ly phát ra tiếng vang, tim nàng cũng nóng bỏng theo.

Sau khi tan lớp, Thi Từ bị học sinh vây quanh, đã hơi trễ một tí, cô liền nhớ tới hỏi, "Gần đây có một cửa hàng bán canh phải không?"

Học sinh vừa nghe là biết, còn có người xung phong dẫn đường cho cô.

Thi Từ không thường tới những cửa hàng gần trường. Cô bung dù đi trong mưa, vừa bước vào cửa hàng đã thấy một hàng rất dài. Nhìn thấy đầu người đen nghìn nghịt dày đặc mà cô ngẩn người.

Cô thật sự quá bắt mắt, không ít học sinh đang xếp hàng quay đầu lại cúi đầu chào cô liên tục.

Đằng trước có hai nữ sinh nhận ra cô, thì thầm to nhỏ với nhau một chút rồi chạy đến trước mặt cô: "Giáo sư Thi, cô muốn mua cái gì, tụi em đứng xếp hàng phía trước, tụi em mua giùm cô."

Không phải học sinh của cô, Thi Từ không nhận ra, cô cười một chút, "Các bạn là...?"

"Tụi em là khoa chính quy năm 3 kinh tế học ban 1. Chắc cô không biết tụi em đâu. cô lên phía trước tụi em đứng đi, chờ cũng không lâu, sắp tới tụi em rồi."

Nếu là bình thường thì cô nhất định sẽ từ chối nhưng hôm nay, con chim nhỏ kia còn ở nhà chờ cô, cô phải mua nhanh rồi về.

Hiện nay nàng nhanh chóng quyết định, cười nói: "Cảm ơn các bạn nha. Như vậy đi, những bạn xếp hàng sau cô, cô sẽ trả hết phần của các bạn."

Bọn học sinh ồ lên, từ trên trời rơi xuống cơm trưa miễn phí, "Oa!" Thập phần vui vẻ, nhanh chóng tách ra mở một lối nhỏ cho cô đi.

"Cho tôi một phần......" Thi Từ nhìn menu trên bảng gỗ, "canh gà đen, còn có canh gà hạt dẻ..."

Canh vịt già và nấm cây trà lần trước ăn vô thật sự đáng sợ.

Lúc nhân viên cửa hàng múc canh cho cô, Thi Từ "Di" một tiếng, "Chỗ này có bán thố canh dùng một lần không?"

"Có ah, nhưng mà phải thêm 2 tệ nữa." Nhân viên cửa hàng nói.

Tim Thi Từ nhảy một cái , "Vậy thêm đi, tôi lấy hai cái."

Nhân viên cửa hàng vui sướng đáp ứng, nhanh chóng cầm hai thố canh đưa cho cô.

Thi Từ vừa thấy, trong lòng tự nhủ "quả nhiên".

Trong tích tắc có rất nhiều cảm xúc đâm chồi, môi cô cong cười rộ lên, mưa dầm thấm ướt trời lạnh mà trong mắt cô dường như lại có mặt trời ló dạng.

Cô vô cùng sung sướng thanh toán hoá đơn.

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, "Cô giáo, cô thật sự trả tiền cho mấy người đứng sau sao."

"Ừ, đúng, số tiền này dùng đến hết người nào ngừng thì coi như có duyên với người đó." 

Cô quay đầu lại cười nói.

Đằng sau một hàng dài vang lên tiếng cười.

Thi Từ cầm lấy thố canh, lại hỏi: "Xin hỏi chỗ nào bán cơm nắm?"

Đám đông lại bắt đầu cười nói, các bạn sinh viên cảm thấy rất thú vị, người trước người sau trả lời cô.

Nam Thành hôm nay không ấm lắm. Lúc Thi Từ về thì mưa cũng bắt đầu rơi, cô quấn cả người lại hơi ẩm ẩm bước vào nhà.

Nhân vật đầu tiên chạy đến huyền quan đón nàng cô là Thu Thu, đi theo sau Thu Thu chính là Pipi.

"Từ từ." Thi Từ cười nói. Một màu hồng bao phủ cô gái trẻ, tay chân mảnh khảnh, mái tóc thả xuống mềm mại rơi xuống xương quai xanh trắng nõn.

Cảm giác có người chào đón ở nhà quả thật rất tuyệt.

Đường Trù tiến lên cầm lấy bọc đồ ăn trong tay cô. Thi Từ cười, mở tủ giày ở huyền quan ra, thay dép.

Đường Trù vào đến phòng ăn mở bọc ra thấy bên trong liền ngây ngẩn cả người —— canh và cơm nắm.

Thi Từ đã đến, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ nhìn nàng cười, Đường Trù thấy ánh mắt của cô, ngại ngùng nhìn đi đi chỗ khác.

Hai người ăn xong cơm trưa.

Đường Trù rót nước, nhìn thuốc do dự. Cổ họng đỡ đau, tinh thần cũng tốt hơn một chút, nhưng mà uống thuốc này xong nàng sẽ ngủ mê man luôn.

Thi Từ quan sát, vừa rồi kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Đường Trù đã quay về bình thường, "Bác sĩ kê thuốc ba ngày sao?"
"Dạ."
"Em mới uống có một liều thôi mà. Hay là em sợ đắng?"

Xem nàng là con nít sao? Đường Trù cúi đầu nói: "Không phải, uống thuốc này xong sẽ buồn ngủ."

"Vừa lúc cũng tới giờ, ngoan, ăn đi, muốn ngủ liền ngủ thôi."

Quả nhiên ngữ khí giống như đối với con nít.

Chẳng lẽ giữa hai người yêu nhau là như thế này sao?

Đường Trù chớp chớp lông mi, có chút không được tự nhiên mà xoay xoay cái ly.

Thi Từ nhìn gương mặt hơi hồng lên của nàng cúi xuống, ngón tay trắng trẻo vuốt viên thuốc màu trắng, đặt vào trong miệng, môi nhấp một miếng, chiếc cổ thon dài khẽ động đậy, xương quai xanh...... Xuống dưới nữa là hình dáng loáng thoáng của...

Thi Từ nhìn sang hướng khác.

Buổi sáng khi tìm quần áo cho Đường Trù mặc, cô không tìm được nội y vì không biết kích cỡ của nàng. Mặc dù cùng là phụ nữ nhưng có khi chỉ nhìn thôi cũng không đoán ra được...

Thi Từ ho một tiếng đằng hắng giọng, xoay người vào nhà thay quần áo, tháo trang sức rửa mặt, súc miệng, sau đó ra nói, "Chị còn phải làm việc một lúc. Em vào nghỉ ngơi đi hay là muốn đọc sách?"

Đường Trù nhìn nàng, gật gật đầu.

Thi Từ đi công tác mấy ngày, công việc chồng chất ắt hẳn rất nhiều, không thể quấy rầy cô. Đường Trù yên lặng cầm cuốn sách đi vô phòng ngủ.

Thi Từ quả thật là có rất nhiều bài luận của học sinh phải đọc. Vốn dĩ cô nghĩ con chim nhỏ này sẽ ngồi ở sofa kế bên đọc sách, ai ngờ tới được nàng ngoan như vậy, cầm sách vô thẳng luôn phòng ngủ. Cô nhìn bóng dáng Đường Trù bất đắc dĩ mà cười một tiếng.

Quay đầu nhìn đến Thu Thu đã sớm ngồi tại một góc bàn làm việc, khoe đôi mắt xanh da trời tròn xoe nhìn cô.

Khi nào, Pipi mới có thể có được sự tinh ý của Thu Thu  đây?

Đường Trù đi trước toilet súc miệng rửa mặt, ra tới lại uống lên một cốc nước lớn, nói thật, vẫn là có chút đắng, nàng thật sự ghét uống thuốc. Không biết vì cái gì nàng không có tâm tư đọc sách, ngồi trên thảm lật vài trang, liền đặt sách qua một bên. Nàng đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ he hé ra.

Bên ngoài trời xám xịt, tiếng sấm ẩn ẩn, mưa to giàn giụa.

Thi Từ mặc một đồ ở nhà màu xanh đậm , da thịt sáng trong như ngọc, tóc dài xoã ra, mang bộ dáng trí thức dịu dàng. Ngón tay cô cầm bút, lật từ trang này qua trang khác, khẽ lắc đầu, "Lung tung lộn xộn!", quăng qua một bên, lại mở ra một quyển khác, hai mắt trợn tròn, cười thật to, "Khẩu khí nhưng thật ra rất lớn ......" Lại quẳng qua một bên.

Thu Thu đang nằm ở trên bàn lui về phía sau vài bước, hơi hơi dựng lông lên, "Meo......"

"Em dùng móng vuốt khoa tay múa chân còn hay hơn bọn nhóc này cầm bút!" Thi Từ xuy một tiếng, lại mở ra một quyển, gạch tới gạch lui, lông mi cong cong, khi cúi xuống, các đường nét khuôn mặt tinh xảo động lòng người.

Không khí quanh cô trong nháy mắt chợt tan ra.

Đường Trù ngắm đến hoảng hốt.

Một cảm giác thật xa lạ, lại thật ấm áp. Giống như trái tim đang bay nhảy trên mây, ban đầu còn ngượng ngùng thẹn thùng nhưng không lâu sau lại chấp nhận tình nguyện rơi vào đám mây mềm mại như kẹo bông gòn kia. Vừa mềm vừa ngọt vừa không giống thật, choáng váng, liền muốn nằm mãi trong đám mây mềm mại đó.

Nàng ngồi xổm xuống dưới, ôm hai đầu gối, len lén im lặng không lên tiếng mà ngắm nhìn cô.

"Này viết cũng được đi, nhưng mà còn phải sửa rất nhiều chỗ." Thi Từ bỏ qua một quyển, bĩu môi, thân mình dựa về sau, lay lay ghế dựa đang ngồi, vuốt vuốt chân tóc, "Trời ơi, không bằng cô thay các bạn viết luôn cho rồi. Như vậy còn tiết kiệm được thời gian."

Tính tình trẻ con như vậy.

Thu Thu chịu không nổi lãnh địa của mình cứ bị từng cuốn từng cuốn luận văn bay xuống xâm lược nên "meo" một cái lập tức nhảy xuống.

Đường Trù cắn môi, không nhịn xuống, không tiếng động mà cười.

Đây là bạn gái nàng, nàng không biết định nghĩa bạn gái của người khác là gì nhưng ở trong lòng nàng, cô chính là người thân nhất với mình.

Loại cảm giác này, quá kỳ lạ.

Giống khi còn nhỏ khát khao được ăn đồ ngọt, qua ngày hôm sau tỉnh lại, lập tức thấy đồ ngọt chất đầy trước mặt nàng.

Đây là bạn gái nàng, người mà nàng có thể làm nũng, người nàng thích. Người trong lòng nàng.

Đường Trù khóe miệng cong lên, nàng đem mặt chôn ở hai tay, trộm cười.

"Meo ~" Thu Thu phát hiện ra nàng liền bò lại, Đường Trù giơ ngón trỏ, khi nó lại gần, nàng ẵm nó lên cùng đi vào phòng ngủ. Sau đó, nàng ngồi xổm xuống thảm thì thầm dạy dỗ nó, "Chúng ta phải giữ im lặng, đừng quậy......"

Thông thường nuôi thú cưng, chủ sẽ tự xưng là ba mẹ của chó hay mèo.

Như vậy Thi Từ chính là mẹ của Thu Thu còn mình thì...

Đường Trù ngơ ngẩn, mình cũng, cũng là......

A! Nàng che lại gương mặt mình đang nóng lên.

"Sao chưa đi ngủ? Sao? Đang làm gì đó?"

Tiếng Thi Từ từ trên đỉnh đầy truyền xuống, không biết cô lại đây từ khi nào. Đường Trù cứng đờ, mặt càng nóng, hiện tại mà ngẩng đầu lên thì sẽ lộ hết.

"Pi pi?" , giọng Thi Từ đã đầy ý cười.

Đường Trù xấu hổ cực kỳ, chui đầu nhanh vào gối.

Đột nhiên cơ thể nàng được nhấc bổng lên, Đường Trù bị doạ hết hồn, liếc nhìn tấm thảm từ từ cách xa, sườn mắt liền thấy được mặt Thi Từ. Cô ôm nàng lên, lại còn là ôm kiểu công chúa.

"Ai ~" Đường Trù không dám động, chỉ la lên được một tiếng yếu ớt. Theo như nàng biết thì nữ bế nữ sẽ có chút khó khăn, nàng ôm bả vai, cô, mặt nàng gần ngực cô, chóp mũi ngửi được một chút mùi oải hương.

Là hương nước hoa cô dùng hôm nay.

Hơi thở của Đường Trù dường như dừng lại, ngẩn ngơ.

Cửa cách giường chỉ một khoảng nhỏ, Thi Từ bị vẻ mặt của con chim ngốc chọc cười, nàng nheo mắt lại, bắt đầu dâng lên ý đồ xấu, miệng gần  sát bên tai nàng chọc ghẹo, "Còn có người khác ôm em như vậy sao?"

Đường Trù ngơ ngác mà nhìn cô, đôi mắt ngấn nước chớp chớp, giống như đang suy tư, sau đó nàng vậy mà nghiêm túc trả lời, "...... Ba em."

......

Đã đi tới gần mép giường rồi mà nghe được những lời này, Thi Từ suýt chút là trượt ngã, cố gắng giữ thăng bằng bế nàng tới giường đặt xuống, còn bản thân cũng ngã luôn xuống giường, che mặt lại cười, "Trời ạ......"

Lời này cũng quá là phá bầu không khí đi?

Lời này cũng là vô tình thôi, mấu chốt là con chim nhỏ này lại trả lời rất nghiêm túc.

Thi Từ vẫn cười mãi, phục luôn phục luôn.

Đường Trù bị cô cười mà không hiểu được gì, gò má đỏ bừng lên.

Dáng vẻ Thi Từ cười thật sự toả sáng, là gió xuân ghé thăm Giang Nam, ngàn vạn đóa hoa nháy mắt mở ra cảnh đẹp.

Đường Trù lại hoảng hốt, động tác của nàng chầm chậm mà sát gần mặt Thi Từ, không thể khống chế con tim mà chạm lên da của cô. Cô cười. Tay chạm vào một cái rồi muốn rút về, đột nhiên bị Thi Từ bắt lấy.

Đường Trù theo bản năng nín thở, Thi Từ nhìn về phía nàng, ánh mắt kia rạng rỡ tỏa sáng, đong đầy ánh sáng tươi đẹp.

Trong lúc nàng hoảng hốt, Thi Từ đã cúi người tới, ánh sáng kia soi rọi về hướng nàng, mà đằng sau luồn sáng ấy.... Là đôi môi mềm mại của cô hôn lên đôi môi của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info